Min menu

Pages

M-âu th-uẫn chia nhà khi cha bị t-ai b-iến, người hàng xóm ra tay khiến anh cả th-am l-am x-ấu h-ổ...


Trong căn nhà cấp bốn đã ngả màu thời gian, nằm nép mình bên con hẻm nhỏ tĩnh lặng, mùi thuốc bắc thoang thoảng quyện vào không khí ẩm mục. Đó là mùi của sự sống đang lụi tàn, và cũng là mùi của tình yêu thương không điều kiện. Ông Ba, người cha già, đã nằm đó suốt nhiều năm, một cái bóng mờ nhạt giữa cõi trần, cơ thể bất động nhưng tâm hồn dường như vẫn lơ lửng đâu đó, chứng kiến mọi đổi thay của cuộc sống.

Người duy nhất ngày đêm ở bên ông, chăm sóc ông từng miếng ăn, từng giấc ngủ, từng hơi thở, là thằng út – Minh. Minh đã từ bỏ công việc ổn định ở thành phố, gác lại mọi ước mơ, hoài bão của tuổi trẻ, để trở về căn nhà cấp bốn này. Quyết định của Minh không đến từ một lời hứa hay một sự ép buộc nào, mà từ sâu thẳm trái tim anh, từ tình yêu thương vô bờ bến dành cho người cha. Vợ Minh, cô Vân, cũng là một người phụ nữ hiền lành, tần tảo. Cô chưa bao giờ than vãn hay trách móc chồng vì quyết định này. Đối với Vân, chăm sóc cha chồng cũng là chăm sóc chính cha mình. Họ sống một cuộc sống giản dị, gói gọn trong căn nhà cấp bốn chật hẹp, với nguồn thu nhập eo hẹp từ những công việc làm thêm lặt vặt của Vân và tiền trợ cấp ít ỏi từ họ hàng.

Cuộc sống của Minh và Vân là một chuỗi ngày dài của sự hy sinh và kiên nhẫn. Minh học cách thay tã, lau mình cho cha, đút từng thìa cháo loãng, lật người cho cha đỡ mỏi. Mỗi đêm, Minh thức trắng, lắng nghe từng hơi thở của cha, sợ rằng một khoảnh khắc lơ là cũng có thể là khoảnh khắc cuối cùng. Đôi mắt anh luôn trũng sâu vì thiếu ngủ, dáng người gầy gò thêm phần khắc khổ. Nhưng chưa bao giờ Minh than vãn. Anh tin rằng, chỉ cần cha còn ở bên, dù là một cái bóng, cũng đủ để anh cảm thấy bình yên.

Trái ngược với Minh, người anh cả – tên Quang – là một giám đốc thành đạt ở thành phố. Quang sống trong một căn biệt thự rộng lớn, đi xe sang, và hiếm khi về thăm cha. Những cuộc điện thoại của Quang thường ngắn gọn, hỏi thăm chiếu lệ rồi nhanh chóng kết thúc. Minh không trách anh. Anh hiểu rằng, anh mình bận rộn với công việc, với những mối quan hệ xã hội. Có lẽ, trong thế giới của Quang, những thứ vật chất mới là quan trọng nhất.

Thế nhưng, một tin tức bất ngờ ập đến, làm đảo lộn sự bình yên vốn có của căn nhà cấp bốn. Con hẻm nhỏ bỗng trở nên ồn ào hơn với những tiếng xe cộ, tiếng người qua lại. Căn nhà của ông Ba, và cả những căn nhà lân cận, nằm trong diện quy hoạch mở rộng đường. Giá đền bù được dự đoán là rất cao. Tin tức ấy, như một luồng gió mạnh, thổi thẳng vào cuộc sống của gia đình Minh.

Quang, sau khi nghe tin, lập tức xuất hiện. Chiếc xe sang trọng của anh đỗ choán hết cả con hẻm. Quang bước xuống xe, bộ vest lịch lãm, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự tính toán. Hắn vào nhà, không một lời hỏi thăm cha, không một cái nhìn đến Minh và Vân đang lúi húi bên giường bệnh. Hắn đi thẳng vào vấn đề, giọng nói dứt khoát, không chút cảm xúc:

“Mấy đứa nghe tin gì chưa? Nhà mình nằm trong quy hoạch mở đường đấy. Nghe nói đền bù cao lắm.”

Minh và Vân nhìn nhau. Họ đã nghe tin, nhưng chưa dám nghĩ đến chuyện gì xa xôi. Trong đầu họ, cha vẫn là ưu tiên hàng đầu.

“Anh định làm gì?” Minh hỏi, giọng có chút e dè.

Quang cười nhạt, một nụ cười đầy vẻ tự mãn. “Thì bán chứ làm gì. Bán đi rồi chia ba. Đằng nào cha cũng sống thực vật rồi, ở đây làm gì cho chật. Có tiền rồi anh em mình mỗi người một nơi, tha hồ mà hưởng thụ.”


Lời nói của Quang như một nhát dao đâm thẳng vào tim Minh. Chia ba? Cha đang nằm đó, không biết gì, và anh ta lại muốn bán đi căn nhà, nơi chất chứa bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu sự hy sinh của Minh dành cho cha?

“Anh nói gì lạ vậy?” Minh đứng bật dậy, đôi mắt đỏ ngầu. “Cha đang nằm đó. Căn nhà này là của cha. Em sẽ không bán. Em sẽ ở lại đây chăm sóc cha đến khi nào cha…” Minh nghẹn lời.

Quang nhìn Minh bằng ánh mắt khinh miệt. “Mày nói gì? Mày chăm để chiếm nhà chứ gì? Mày nghĩ tao không biết chắc? Về đây chăm cha làm màu, cuối cùng cũng là để tơ tưởng đến cái của hồi môn này chứ gì?”

Những lời nói của Quang như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Minh. Anh sững sờ. Trái tim anh đau nhói. Anh đã hy sinh tất cả, đã chịu đựng bao nhiêu khó khăn, mệt mỏi, để rồi đổi lại là lời mắng nhiếc tàn nhẫn này? Nước mắt Minh trực trào. Vân đứng bên cạnh, nắm chặt tay chồng, đôi mắt cô cũng đỏ hoe vì tủi thân.

“Anh nói gì kỳ vậy anh Quang?” Vân lên tiếng, giọng run run. “Anh Minh vì cha mà bỏ hết công việc, bỏ hết tương lai. Anh ấy chăm cha ngày đêm, không một lời than vãn. Anh nói vậy sao được?”

Quang cười khẩy. “Thôi đi, cô đừng có bênh. Ai cũng khôn như ai thôi. Tưởng tôi không biết mấy cái trò giả nhân giả nghĩa này à?”

Cuộc tranh cãi trở nên gay gắt. Quang vẫn khăng khăng đòi bán nhà, còn Minh thì kiên quyết không đồng ý. Không khí trong căn nhà cấp bốn trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Mùi thuốc bắc giờ đây hòa lẫn với mùi của sự giận dữ, của sự tổn thương.

Bà Tám, người hàng xóm thân thiết, đã chứng kiến tất cả. Bà Tám là người đã sống cạnh nhà ông Ba từ khi Minh còn bé tí. Bà biết rõ gia cảnh của ông Ba, biết rõ sự hi sinh của ông dành cho các con, và cũng biết rõ sự tần tảo, hiếu thảo của Minh. Bà không thể ngồi yên nhìn cảnh anh em nhà này lục đục.

Khi Quang đang cao giọng quát mắng Minh, bà Tám lặng lẽ bước vào. Bà không nói gì, chỉ đặt một cuốn sổ nhỏ đã ố vàng, cũ kỹ lên bàn. Cuốn sổ ấy, bà đã giữ kín bấy lâu nay, theo lời dặn của ông Ba.

“Này Quang, con đọc cái này đi. Đây là cuốn sổ ông Ba nhờ bà giữ hộ, dặn khi nào có chuyện gì cần thiết thì đưa ra.” Giọng bà Tám trầm ấm, nhưng đầy sự cương quyết.

Quang nhíu mày, nhìn cuốn sổ với vẻ nghi ngờ. Hắn cầm cuốn sổ lên, lật giở từng trang. Bên trong là những dòng chữ nguệch ngoạc, run rẩy, được viết bằng mực tím đã phai màu. Đó là nhật ký của ông Ba.

Ngày… tháng… năm…
“Hôm nay thằng út nó thức trắng đêm. Thằng bé gầy rộc đi, mắt thâm quầng. Nó cứ sợ cha nó đau, sợ cha nó khó thở. Thương con quá mà cha chẳng làm gì được…”

Ngày… tháng… năm…
“Con Vân nó nấu cháo cho cha. Cháo nó nấu vừa miệng, thơm ngon. Con bé nó cũng vất vả quá, phải lo cho cả nhà, lại còn phải làm thêm kiếm tiền. Mấy đứa con của cha… chúng nó thật tốt bụng.”

Ngày… tháng… năm…
“Cha nhớ cái hồi thằng út nó còn bé tí, nó cứ lon ton chạy theo cha ra đồng. Nó bảo lớn lên nó sẽ làm kỹ sư, xây nhà cho cha. Giờ thì nó bỏ hết để về chăm cha. Cha mắc nợ nó nhiều quá…”

Từng trang, từng trang nhật ký của ông Ba hiện ra trước mắt Quang. Đó không phải là những lời than vãn, mà là những lời yêu thương, những lời biết ơn sâu sắc dành cho Minh và Vân. Ông Ba đã ghi lại từng ngày Minh thức trắng, từng bữa cháo Vân nấu, từng cử chỉ quan tâm, chăm sóc của hai vợ chồng. Ông ghi lại cả những nỗi niềm, những sự day dứt vì không thể là chỗ dựa cho các con.

Quang đọc đến đâu, trái tim hắn như bị bóp nghẹt đến đó. Mồ hôi lạnh toát ra trên trán hắn. Những lời lẽ cay nghiệt hắn vừa thốt ra với Minh bỗng trở nên ghê tởm hơn bao giờ hết. Hắn đã nói Minh giả nhân giả nghĩa, nhưng chính hắn mới là kẻ vô tâm, ích kỷ. Hắn đã chìm đắm trong thế giới của tiền bạc và danh vọng mà quên đi người cha đã từng vất vả nuôi nấng hắn, quên đi tình anh em ruột thịt.

Những ký ức về cha bỗng ùa về. Hình ảnh cha cõng hắn đi học trên con đường đất lầy lội, hình ảnh cha thức khuya dậy sớm để kiếm tiền cho hắn ăn học, hình ảnh cha ân cần hỏi han khi hắn bị ốm. Hắn đã quên tất cả. Hắn đã để sự tham lam che mắt.

Đến dòng cuối cùng, nơi ông Ba ghi lại lời tâm sự của mình: “Cha chỉ mong các con của cha sống yêu thương nhau. Tiền bạc rồi cũng hết, nhưng tình cảm gia đình thì mãi mãi. Cha không cần gì cả, chỉ cần nhìn thấy các con hạnh phúc.”

Quang bật khóc. Nước mắt lã chã rơi trên trang nhật ký đã ố vàng. Hắn không thể kìm nén được cảm xúc. Hắn nhận ra, mình đã sai lầm đến mức nào. Hắn đã vu khống em trai mình, đã xúc phạm đến tình cảm thiêng liêng của Minh dành cho cha.

Quang gập cuốn sổ lại, đôi tay hắn run rẩy. Hắn nhìn Minh, rồi nhìn Vân, đôi mắt đầy vẻ ăn năn, hối lỗi. “Minh… anh… anh xin lỗi.” Giọng hắn nghẹn lại. “Anh… anh đã sai rồi. Anh thật sự xin lỗi em, xin lỗi Vân. Anh… anh là một thằng anh tồi.”


Minh nhìn anh trai, không nói gì. Anh cũng không ngờ, cuốn sổ của cha lại có thể khiến Quang thay đổi đến vậy. Nỗi ấm ức trong lòng Minh dần tan biến, thay vào đó là một cảm giác nhẹ nhõm.

Quang đứng dậy, bước đến bên giường cha. Hắn quỳ xuống, nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông Ba. “Cha ơi… con xin lỗi cha. Con đã quá vô tâm, quá ích kỷ. Con đã không hiểu lòng cha, không hiểu tấm lòng của Minh.” Hắn úp mặt vào bàn tay cha, nức nở.

Cả căn phòng chìm vào im lặng. Chỉ còn tiếng nức nở của Quang. Bà Tám khẽ thở dài, rồi lặng lẽ bước ra ngoài, để lại không gian riêng cho ba cha con.

Sau một hồi, Quang ngẩng đầu lên. Gương mặt hắn vẫn còn vương nước mắt, nhưng đôi mắt đã ánh lên sự chân thành. Hắn nhìn Minh, rồi nhìn Vân, giọng nói kiên quyết: “Căn nhà này… là của cha. Và cha đã dành nó cho Minh. Anh sẽ không bán. Anh… anh sẽ rút lui. Em cứ ở đây chăm sóc cha. Có khó khăn gì, cứ nói với anh. Anh sẽ giúp đỡ em.”

Lời nói của Quang khiến Minh và Vân bất ngờ. Họ không nghĩ Quang sẽ thay đổi nhanh đến vậy. Một cảm giác nhẹ nhõm, bình yên lan tỏa khắp căn phòng.

Quang không nói thêm lời nào. Hắn đứng dậy, bước ra khỏi nhà, lặng lẽ lên xe và rời đi. Chiếc xe sang trọng dần khuất bóng sau con hẻm nhỏ. Minh và Vân nhìn theo, trong lòng có chút bâng khuâng.

Căn nhà cấp bốn lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có. Mùi thuốc bắc vẫn thoang thoảng, nhưng giờ đây, nó không còn mang theo sự nặng nề của nỗi buồn, mà là sự bình yên của tình yêu thương. Minh vẫn ngày đêm chăm sóc cha, nhưng giờ đây, anh không còn cảm thấy cô đơn. Anh biết, anh không chỉ có Vân bên cạnh, mà còn có cả người anh trai đã thức tỉnh.

Quang, từ sau hôm đó, không còn là giám đốc vô tâm như trước. Hắn vẫn bận rộn với công việc, nhưng hắn dành nhiều thời gian hơn để về thăm cha, để trò chuyện với Minh và Vân. Hắn không còn mang theo những món quà đắt tiền, mà thay vào đó là những bó hoa tươi thắm, những cuốn sách hay, hay đơn giản chỉ là những hộp bánh cha thích. Hắn cũng thường xuyên gửi tiền về cho Minh để lo chi phí thuốc thang cho cha, và còn chủ động giúp đỡ Minh những việc lặt vặt trong nhà.

Tình cảm giữa hai anh em dần gắn bó trở lại. Minh và Quang thường xuyên trò chuyện qua điện thoại, chia sẻ về công việc, về cuộc sống. Quang cũng không còn những lời lẽ cay nghiệt, mà thay vào đó là sự quan tâm, thấu hiểu. Hắn nhận ra rằng, hạnh phúc không nằm ở tiền bạc, không nằm ở danh vọng, mà nằm ở tình cảm gia đình, ở sự sẻ chia, ở lòng biết ơn.

Ông Ba vẫn nằm đó, một cái bóng mờ nhạt, nhưng ông không còn cô độc. Ông được bao bọc bởi tình yêu thương của các con, của cháu. Có lẽ, trong giấc ngủ sâu của mình, ông vẫn cảm nhận được sự bình yên và hạnh phúc.

Câu chuyện của ông Ba, Minh, và Quang không chỉ là một bài học về tình phụ tử, tình anh em, mà còn là một lời nhắc nhở sâu sắc về những giá trị cốt lõi trong cuộc sống. Đôi khi, chúng ta quá mải mê chạy theo những thứ phù phiếm mà quên đi những điều thực sự quan trọng. Chỉ đến khi đối mặt với sự mất mát, hoặc đứng trước ngưỡng cửa của sự hối hận, chúng ta mới nhận ra giá trị của nó. Và khi ấy, sự thức tỉnh có thể đến, mang theo những vết sẹo, nhưng cũng là khởi đầu cho một hành trình mới, một hành trình trở về với chính bản thân, trở về với tình yêu thương và sự thấu hiểu.

Comments