Ánh nắng chiều đổ dài qua khung cửa sổ cũ kỹ, rọi vào căn phòng nhỏ, nơi ông cụ nằm bất động trên chiếc giường kê sát tường. Ông là một người cha từng mạnh khỏe, trụ cột gia đình, nhưng giờ đây, sau cơn tai biến đột ngột, ông chỉ còn là một cái bóng của chính mình, sống thực vật đã nhiều năm. Hơi thở ông đều đều, yếu ớt, phả ra mùi thuốc sát trùng và sự mục ruỗng của thời gian.
Cạnh giường, Thắng – người con trai út – đang nhẹ nhàng lau mặt cho cha. Đôi bàn tay anh chai sạn, những ngón tay gầy guộc di chuyển chậm rãi, cẩn thận. Khuôn mặt Thắng hằn rõ sự mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng vì những đêm thức trắng. Vài sợi tóc bạc đã điểm trên mái đầu anh, dù Thắng mới chỉ ngoài ba mươi. Vợ anh, Mai, đang lúi húi trong bếp, tiếng dao thớt lách cách hòa vào tiếng thì thầm khe khẽ của cô khi nói chuyện với đứa con gái nhỏ đang ngồi chơi với búp bê dưới sàn nhà. Căn nhà cấp bốn cũ kỹ, không quá rộng rãi, nhưng luôn ấm cúng bởi sự hiện diện của gia đình nhỏ này.
Thắng đã nghỉ việc ở thành phố, bỏ lại công việc ổn định, mức lương khá để về quê chăm sóc cha. Quyết định ấy của anh đã gặp phải sự phản đối kịch liệt từ nhiều người, kể cả từ vợ anh lúc ban đầu. “Anh điên à? Ai đời lại bỏ việc giữa chừng về chăm người ốm, trong khi anh cả chẳng làm gì?”, Mai từng nói, giọng đầy lo lắng. Nhưng Thắng vẫn kiên quyết. Anh không thể bỏ mặc cha mình. Anh không thể để cha mình nằm đó, từng ngày tàn tạ mà không có ai bên cạnh. Đối với Thắng, cha là tất cả. Cha đã dành cả cuộc đời để nuôi nấng anh khôn lớn, đã hy sinh biết bao để anh có được ngày hôm nay. Giờ đây, khi cha cần anh nhất, anh không thể quay lưng.
Những ngày đầu về quê, Thắng đối mặt với vô vàn khó khăn. Anh không quen với công việc chăm sóc người bệnh, từng động tác đều lóng ngóng. Có những đêm, cha anh lên cơn sốt, Thắng phải thức trắng, vừa lo lắng vừa sợ hãi. Mai, dù ban đầu có chút miễn cưỡng, nhưng nhìn thấy sự tận tụy của chồng, cô cũng dần xuôi lòng. Cô nghỉ làm thêm, phụ giúp Thắng chăm sóc cha, lo toan việc nhà, và gánh vác trách nhiệm tài chính bằng nghề may quần áo tại nhà. Cuộc sống của vợ chồng Thắng cứ thế trôi đi trong sự tằn tiện, chật vật, nhưng không bao giờ thiếu vắng tiếng cười của đứa con thơ và sự ấm áp của tình thân.
Tuy nhiên, niềm vui và sự bình yên ấy không kéo dài mãi. Anh cả của Thắng, tên Sơn, hiện là giám đốc một công ty lớn ở thành phố. Anh ta giàu có, bận rộn với những dự án triệu đô và những mối quan hệ xã hội phức tạp. Sơn ít khi về thăm cha. Thường thì mỗi năm chỉ một vài lần, chớp nhoáng, anh ta sẽ ghé qua, bỏ lại phong bì tiền rồi lại vội vã đi. Hùng thường nói: “Cha nằm đó, anh cứ đến vài phút rồi lại đi. Tiền bạc có mua được thời gian không?”. Nhưng Sơn luôn đáp lại bằng cái nhếch mép khinh khỉnh: “Tao bận kiếm tiền để lo cho tương lai. Mày cứ ở đấy mà ôm ốm yếu đi.”
Cuộc sống của Thắng và Mai cứ thế trôi đi, cứ thế bình yên trong sự thiếu vắng người anh cả. Cho đến một ngày, tin tức về việc nhà nằm trong quy hoạch mở đường bỗng nhiên lan truyền khắp làng. Cả khu đất mà gia đình Thắng đang sinh sống sẽ bị giải tỏa để phục vụ dự án mở rộng đường lớn. Giá đất ở đây, vốn đã tăng cao, giờ lại còn lên vùn vụt.
Thông tin ấy nhanh chóng đến tai Sơn. Chỉ vài ngày sau khi tin đồn bắt đầu râm ran, chiếc xe hơi sang trọng của anh ta đã đỗ xịch trước cửa nhà Thắng. Sự xuất hiện đột ngột của Sơn khiến Thắng và Mai không khỏi bất ngờ. Hùng, người đã quen với sự vắng bóng của anh mình, có chút bối rối.
Sơn bước vào nhà, dáng vẻ bảnh bao, khác hẳn với vẻ lam lũ của Thắng và Mai. Anh ta liếc nhìn căn phòng nhỏ, rồi ánh mắt dừng lại ở ông cụ đang nằm trên giường. Không một lời hỏi thăm, không một cử chỉ ân cần, Sơn chỉ thốt lên một câu: “Nghe nói nhà mình nằm trong quy hoạch à?”
Thắng gật đầu: “Đúng vậy anh ạ. Mấy hôm nay người ta đến đo đạc ầm ĩ cả.”
Sơn nhếch mép cười, ánh mắt lóe lên vẻ tính toán: “Thế thì tốt rồi. Cơ hội đổi đời đến rồi đấy. Căn nhà này, đất này, giờ có giá lắm. Bán đi là có một khoản tiền không nhỏ đâu.”
Mai đang bế con, nghe thấy lời Sơn nói, cô khẽ giật mình. Cô biết Sơn muốn nói gì.
“Bán đi rồi thì mình ở đâu hả anh?” Thắng hỏi, giọng anh có chút lo lắng.
“Thì mua cái nhà khác. Đất thì đầy ra đó,” Sơn đáp, giọng đầy vẻ hiển nhiên. “Mà thôi, nói chuyện thẳng thắn đi. Cái nhà này là của chung. Giờ bán được tiền, thì phải chia ba.”
Thắng sững sờ. Anh không thể tin vào tai mình. Chia ba? Anh đã chăm sóc cha bao nhiêu năm, đã hy sinh tất cả để lo cho ông, giờ anh cả lại muốn chia ba tài sản?
“Chia ba là sao hả anh? Con đã chăm sóc cha bao nhiêu năm nay, anh có về đâu?” Thắng hỏi, giọng anh bắt đầu run lên vì bức xúc.
Sơn nhướn mày, ánh mắt sắc lạnh: “Mày chăm cha thì có sao? Chẳng phải mày là con trai sao? Đó là trách nhiệm của mày. Chứ mày đừng có cái kiểu chăm cha để chiếm nhà. Tao lạ gì!”
Lời nói của Sơn như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Thắng. “Chiếm nhà”? Thắng đã từ bỏ công việc, từ bỏ cuộc sống thành phố, từng ngày từng đêm túc trực bên cha. Anh đã chịu đựng bao nhiêu khó khăn, vất vả, chỉ để đổi lại những lời mỉa mai, cay nghiệt này sao? Nỗi uất ức dâng trào trong lòng Thắng. Anh siết chặt tay, cố kìm nén cơn giận đang bùng lên.
“Anh nói gì vậy?” Mai không kìm được nữa, cô đặt con xuống, bước đến gần, khuôn mặt cô đỏ bừng vì tức giận. “Anh có biết Thắng đã vất vả thế nào không? Anh ấy đã thức trắng bao nhiêu đêm, đã hy sinh công việc, tương lai của mình để chăm sóc cha. Anh có về thăm cha được mấy lần đâu mà giờ lại nói những lời như thế?”
Sơn cười khẩy, ánh mắt khinh miệt nhìn Mai: “Cô thì biết cái gì? Cô là vợ nó, dĩ nhiên là cô phải bênh nó rồi. Chẳng phải cô cũng muốn chiếm cái nhà này sao?”
“Anh!” Mai tức giận đến mức không nói nên lời. Nước mắt cô chực trào.
Thắng đưa tay giữ Mai lại, ánh mắt anh nhìn Sơn đầy thất vọng. “Anh Sơn, em không ngờ anh lại có thể nói những lời như vậy. Em không cần cái nhà này, em chỉ cần cha em được khỏe mạnh, được sống yên bình. Anh muốn bán thì cứ bán, nhưng anh đừng nói những lời xúc phạm đến em và Mai.”
Sơn đứng dậy, giọng nói đầy thách thức: “Mày không muốn bán cũng phải bán. Cái nhà này là của chung, không phải của riêng mày. Tao sẽ thuê luật sư giải quyết chuyện này.”
Nói rồi, Sơn quay lưng bỏ đi, tiếng đóng sầm cửa vang lên khô khốc, xé tan bầu không khí vốn đã căng thẳng. Thắng đứng lặng người, cảm giác bất lực và tổn thương dâng lên tột cùng. Anh đã làm gì sai? Anh đã làm gì để xứng đáng với những lời lẽ cay nghiệt đó?
Mai chạy đến ôm lấy Thắng, cô vỗ về lưng anh, nước mắt cô cũng lăn dài. Đứa con gái nhỏ của họ, thấy không khí căng thẳng, cũng bắt đầu khóc òa.
Bà Ba, người hàng xóm thân thiết, đã chứng kiến toàn bộ sự việc. Bà là một người phụ nữ lớn tuổi, hiền lành và nhân hậu. Bà thường xuyên qua lại thăm hỏi ông cụ, và bà biết rõ Thắng đã vất vả như thế nào. Nhìn cảnh Thắng và Mai đau khổ, bà không khỏi xót xa.
Bà Ba bước vào nhà, ánh mắt đầy thương cảm nhìn Thắng và Mai. “Thôi, hai đứa đừng buồn nữa. Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Bà Ba nói, giọng bà đầy sự an ủi.
Thắng khẽ lắc đầu, ánh mắt anh nhìn về phía cha mình đang nằm bất động trên giường. “Con không biết phải làm sao nữa bà ạ. Con chỉ muốn cha con được yên ổn.”
Bà Ba thở dài. Bà ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, nhìn ông cụ. Ánh mắt bà dừng lại ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường, nơi có một cuốn sổ tay cũ kỹ. Cuốn sổ đó là của ông cụ, ông thường dùng để ghi chép những suy nghĩ, những việc làm hàng ngày của mình trước khi bị tai biến.
“Thắng à, con có nhớ cuốn sổ này không?” Bà Ba hỏi, tay bà đưa về phía cuốn sổ.
Thắng nhìn cuốn sổ, rồi gật đầu. “Dạ con nhớ. Đó là sổ của cha con ạ.”
“Cuốn sổ này, cha con quý lắm. Sau khi cha con bị bệnh, bà hay lật ra đọc, để nhớ lại những chuyện cũ. Con biết không, cha con có ghi lại rất nhiều điều trong đó. Đặc biệt là những ngày tháng con chăm sóc cha.” Bà Ba nói, ánh mắt bà đầy sự thành kính.
Thắng có chút ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ để ý đến cuốn sổ đó sau khi cha anh bị bệnh. Anh cứ nghĩ nó chỉ là những ghi chép vặt vãnh của cha.
“Con cầm lấy đi. Có lẽ, con nên đưa cho thằng Sơn xem,” bà Ba nói, tay bà cầm lấy cuốn sổ, đặt vào tay Thắng. “Cha con, ông ấy biết hết mọi chuyện đấy.”
Thắng cầm cuốn sổ trên tay, lòng anh dấy lên một cảm giác khó tả. Anh không hiểu ý bà Ba. Cha anh, một người sống thực vật, làm sao có thể ghi chép được gì? Anh mở cuốn sổ ra, những trang giấy đã ngả màu ố vàng, những nét chữ nguệch ngoạc, run rẩy hiện ra trước mắt anh. Có lẽ đó là những dòng chữ cuối cùng mà cha anh đã cố gắng viết ra trước khi bệnh tật ập đến.
Anh bắt đầu đọc. Dòng đầu tiên là ngày cha anh bị tai biến. Sau đó là những dòng chữ ngắn gọn, rời rạc, ghi lại từng ngày, từng giờ. Anh đọc về những cơn đau, những lúc ông yếu đi, nhưng rồi lại được Thắng chăm sóc tận tình. Anh đọc về những đêm Thắng thức trắng, những lần Thắng thay tã, lau mình cho ông. Anh đọc về những lời động viên, những câu chuyện Thắng kể cho ông nghe để ông không cảm thấy cô đơn. Cuốn sổ ghi lại tất cả, chi tiết đến từng phút giây, như một thước phim quay chậm về những ngày tháng Thắng đã sống vì cha.
Nước mắt Thắng bắt đầu chảy dài. Anh đã không hề biết rằng cha anh, trong những giây phút tỉnh táo hiếm hoi, vẫn ghi lại tất cả, vẫn cảm nhận được tình yêu thương và sự hy sinh của anh. Anh cảm thấy một nỗi đau xót dâng trào trong lòng. Anh đã nghĩ cha mình không biết gì, nhưng hóa ra, cha anh đã biết tất cả.
Hôm sau, Sơn lại đến. Lần này, anh ta mang theo một luật sư, khuôn mặt lạnh lùng và đầy vẻ tự tin. Sơn bước vào nhà, ánh mắt anh ta lướt qua Thắng và Mai, rồi dừng lại ở ông cụ đang nằm trên giường.
“Thắng, mày đã suy nghĩ kỹ chưa? Chuyện bán nhà, chia tiền,” Sơn nói, giọng anh ta đầy vẻ kiên quyết.
Thắng không nói gì. Anh chỉ im lặng đi đến bên chiếc bàn, cầm lấy cuốn sổ cũ kỹ. Anh đưa cuốn sổ cho Sơn.
“Anh đọc đi. Cha mình đã viết đó,” Thắng nói, giọng anh khẽ khàng, nhưng ẩn chứa một sức mạnh vô hình.
Sơn nhướn mày, có vẻ khó hiểu. Anh ta cầm lấy cuốn sổ, lật ra trang đầu tiên. Ánh mắt anh ta lướt qua từng dòng chữ, từng câu chữ nguệch ngoạc nhưng đầy cảm xúc. Anh ta đọc về những cơn đau của cha, về những lúc cha cảm thấy bất lực. Anh đọc về những đêm Thắng thức trắng, về những giọt mồ hôi của Thắng đã đổ xuống để chăm sóc cha. Anh đọc về sự kiên nhẫn, sự tận tụy của Thắng, từng bữa ăn, từng viên thuốc, từng lần thay tã, từng lần lau mình. Anh đọc về những lời động viên Thắng đã dành cho cha, về những câu chuyện Thắng đã kể để cha không cảm thấy cô đơn.
Khuôn mặt Sơn dần biến sắc. Từ vẻ tự tin ban đầu, anh ta dần trở nên tái nhợt. Đôi mắt anh ta mở to, nhìn chằm chằm vào những dòng chữ. Anh ta đọc về những lời cha đã viết, những lời mà anh ta chưa bao giờ được nghe. Cha anh đã viết về nỗi nhớ con, về sự cô đơn, và về nỗi ân hận vì đã không thể tự chăm sóc bản thân. Nhưng xen lẫn trong đó là những dòng chữ đầy biết ơn về Thắng, về sự tận tâm của đứa con trai út.
“Thằng út của cha, nó đã thức trắng cả đêm nay. Cha đau lắm, nhưng nhìn nó, cha thấy mình không còn cô đơn nữa. Nó là đứa con trai hiếu thảo của cha.”
“Hôm nay, nó lại thay tã cho cha, lau mình cho cha. Nó không hề than vãn một lời nào. Cha thấy mình thật may mắn khi có một đứa con như nó.”
“Cha nhớ thằng cả lắm, nhưng nó bận rộn quá. Cha biết nó lo cho cha, nhưng cha nhớ cái cảm giác được nó ở bên cạnh.”
Từng dòng chữ, từng câu chữ như những nhát dao cứa vào lòng Sơn. Anh ta cảm thấy một nỗi đau xót tột cùng. Anh ta đã từng nghĩ rằng cha mình không biết gì, rằng việc Thắng chăm sóc cha chỉ là để chiếm đoạt tài sản. Nhưng giờ đây, anh ta nhận ra mình đã sai lầm đến mức nào. Cha anh đã biết tất cả. Cha anh đã ghi lại tất cả. Và anh ta, đứa con trai cả, người đáng lẽ phải là trụ cột của gia đình, lại chỉ biết đến tiền bạc, danh vọng, và sự ích kỷ của bản thân.
Nước mắt Sơn bắt đầu lăn dài trên má. Anh ta không còn giữ được vẻ lạnh lùng, tự tin ban đầu nữa. Anh ta bật khóc, tiếng nấc nghẹn ngào phá vỡ không gian tĩnh lặng của căn phòng. Luật sư đi cùng Sơn, đứng bên cạnh, cũng không khỏi ngạc nhiên trước phản ứng của anh ta.
Sơn gập cuốn sổ lại, tay anh ta run rẩy. Anh ta nhìn Thắng, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt đầy sự hối lỗi.
“Thắng… Anh… anh xin lỗi em…” Sơn nghẹn ngào nói, giọng anh ta lạc đi vì xúc động. “Anh đã sai rồi. Anh là một thằng anh tồi. Anh đã nói những lời không phải.”
Thắng nhìn Sơn, ánh mắt anh không còn sự giận dữ hay tổn thương nữa. Thay vào đó là sự thấu hiểu và một chút buồn bã. Anh biết, Sơn đã nhận ra lỗi lầm của mình.
Sơn bước đến bên giường cha, anh ta quỳ xuống, nắm lấy bàn tay gầy guộc của ông cụ. “Cha ơi… con xin lỗi cha… Con là đứa con bất hiếu. Con xin lỗi cha…”
Ông cụ nằm đó, vẫn bất động, nhưng dường như có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt mờ đục của ông.
Sơn đứng dậy, quay sang nhìn Thắng. Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Thắng, cái nhà này, đất này, là của em. Anh sẽ không đòi hỏi gì nữa,” Sơn nói, giọng anh ta vẫn còn nghẹn ngào. “Anh biết, những gì em đã làm cho cha, không có tiền bạc nào có thể đong đếm được. Anh sẽ rút lui. Em hãy cứ ở đây mà chăm sóc cha.”
Nói rồi, Sơn quay lưng bước đi, bóng anh ta khuất dần sau cánh cửa. Chiếc xe hơi sang trọng của anh ta nổ máy, rồi từ từ lăn bánh, khuất dạng sau con đường đất đỏ.
Thắng và Mai đứng đó, nhìn theo bóng Sơn. Căn nhà lại trở về với sự yên bình vốn có. Thắng nhìn Mai, cô khẽ mỉm cười, nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mi. Họ không nói gì, nhưng cả hai đều hiểu. Cuốn sổ cũ kỹ của cha đã làm được điều mà không một lời nói nào, không một cuộc tranh cãi nào có thể làm được. Nó đã đánh thức lương tâm của Sơn, đã giúp anh ta nhận ra giá trị thực sự của tình thân.
Từ đó về sau, Sơn không còn đòi hỏi gì về ngôi nhà nữa. Anh ta cũng không về thăm cha thường xuyên như trước, nhưng anh ta đều đặn gửi tiền về cho Thắng để lo thuốc thang cho cha, và đôi khi gửi những món quà nhỏ cho Mai và cháu gái. Dù không thường xuyên xuất hiện, nhưng anh ta đã ngầm thừa nhận sự hy sinh của Thắng, và đã để lại căn nhà cho em mình.
Thắng vẫn tiếp tục chăm sóc cha mình một cách tận tụy. Anh biết, con đường phía trước vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng giờ đây, anh không còn cảm thấy cô đơn nữa. Anh có Mai, có con gái, và anh có sự bình yên trong tâm hồn khi biết rằng, những gì anh đã làm cho cha mình đều được cha anh thấu hiểu và ghi nhận.
Thời gian trôi đi, ông cụ vẫn nằm đó, sống thực vật. Nhưng căn nhà cấp bốn cũ kỹ không còn là nơi của sự căng thẳng, mà là nơi của sự bình yên và tình yêu thương. Thắng và Mai vẫn sống tằn tiện, nhưng họ luôn cảm thấy đủ đầy. Đứa con gái của họ lớn lên trong vòng tay yêu thương của cha mẹ, trong sự ấm áp của gia đình.
Một ngày nọ, khi Thắng đang lau mặt cho cha, anh chợt nhìn thấy một nụ cười rất nhẹ trên môi ông. Nụ cười ấy thoáng qua, nhưng đủ để Thắng cảm nhận được. Anh biết, cha anh vẫn đang ở đây, vẫn đang cảm nhận được tình yêu thương mà anh và Mai đã dành cho ông.
Thắng khẽ thì thầm vào tai cha: “Cha ơi, con sẽ luôn ở bên cha. Con sẽ chăm sóc cha thật tốt.”
Và trong khoảnh khắc ấy, Thắng cảm thấy một sự bình yên lạ kỳ. Anh biết rằng, dù cha anh có ra đi bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ không hối hận. Bởi vì anh đã làm tất cả những gì có thể. Anh đã sống một cuộc đời trọn vẹn, không chỉ vì bản thân, mà còn vì người cha đã hy sinh cả cuộc đời cho anh.
Comments
Post a Comment