Min menu

Pages

Em chồng phá sản, bố mẹ chồng đòi b-án nhà của chúng tôi để giúp con trai, khiến ai nấy ch-ết l-ặng...


Mùi cà ri thơm lừng lan tỏa khắp căn nhà nhỏ, hòa quyện với tiếng cười lanh lảnh của bé Bông, con gái ba tuổi của vợ chồng An và Hùng. Chiều thứ bảy bình yên như mọi khi, An cẩn thận bày biện thức ăn lên bàn, chuẩn bị cho bữa tối gia đình. Căn nhà này là tổ ấm của họ, được gây dựng từ khoản tiền hồi môn của An và một phần không nhỏ là tiền vay ngân hàng. Mỗi viên gạch, mỗi góc nhà đều thấm đẫm mồ hôi và ước mơ của cả hai vợ chồng.

"Bông ơi, con rửa tay đi rồi ra ăn cơm," An dịu dàng gọi con. Bé Bông lon ton chạy vào nhà tắm, tiếng nước chảy róc rách.

Hùng vừa đi làm về, đặt chiếc cặp xuống bàn, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên sự hài lòng khi nhìn thấy cảnh tượng ấm cúng trước mắt. Anh là một kiến trúc sư, công việc bận rộn nhưng anh luôn cố gắng dành thời gian cho gia đình nhỏ của mình.

"Hôm nay em nấu món gì mà thơm phức vậy vợ?" Hùng cười, ôm eo An từ phía sau.

An tựa đầu vào vai chồng, lòng tràn ngập hạnh phúc. "Cà ri gà đấy, món anh thích mà."

Bữa cơm diễn ra trong không khí vui vẻ, ấm áp. Họ nói về những chuyện nhỏ nhặt trong ngày, về bé Bông, về những dự định tương lai. Căn nhà này, dù không quá lớn, nhưng đối với họ, nó là cả một gia tài, là biểu tượng của sự cố gắng và tình yêu.

Sự bình yên đó không kéo dài được bao lâu. Mấy ngày sau, một tin tức như sét đánh ngang tai ập đến: Long, em trai Hùng, đã phá sản. Long là một người trẻ tuổi, năng động, nhưng lại có máu liều. Anh ta kinh doanh bất động sản, đầu tư vào những dự án lớn mà không tính toán kỹ lưỡng. Giờ đây, mọi thứ đổ bể, Long mất trắng, nợ nần chồng chất.

Nghe tin, ba mẹ Hùng lập tức từ quê lên Sài Gòn. Họ là những người già cả, chất phác, luôn yêu thương và lo lắng cho các con. Nhìn thấy Long tiều tụy, khuôn mặt hốc hác, họ đau lòng vô cùng.

"Con ơi, sao con lại ra nông nỗi này?" Bà Mai, mẹ Hùng, ôm Long vào lòng, nước mắt lăn dài. "Bao nhiêu công sức, tiền bạc, giờ mất hết rồi sao?"

Ông Sáu, ba Hùng, ngồi bên cạnh, thở dài thườn thượt. "Thôi, chuyện đã lỡ rồi thì phải tìm cách mà giải quyết thôi con à."

Sau một hồi bàn bạc, ông Sáu nhìn sang Hùng và An, ánh mắt đầy vẻ thăm dò.

"Thằng Hùng, con An này," Ông Sáu nói, giọng điệu có vẻ ngập ngừng. "Ba má có chuyện này muốn bàn với hai đứa."


Hùng và An nhìn nhau, linh tính có điều chẳng lành.

"Chuyện là… thằng Long nó giờ trắng tay rồi," Ông Sáu tiếp tục, ánh mắt nhìn Long đầy thương cảm. "Nó cần tiền để làm lại cuộc đời. Ba má nghĩ… hay là hai đứa mình bán căn nhà này đi, chia bớt cho nó một phần để nó có vốn làm ăn lại?"

An sững sờ. Cô không tin vào tai mình. Bán nhà? Bán đi căn nhà mà cô đã phải gom góp tiền hồi môn, vay mượn ngân hàng mới mua được? Cô nhìn Hùng, ánh mắt đầy vẻ cầu cứu.

Hùng cũng bất ngờ không kém. Anh đứng giữa, lòng rối bời. Một bên là em trai đang gặp hoạn nạn, một bên là vợ anh, người đã cùng anh gây dựng nên tổ ấm này.

"Ba ơi, má ơi, sao ba má lại nói vậy?" An lên tiếng, giọng cô run lên vì giận dữ. "Căn nhà này là tài sản riêng của vợ chồng con. Vả lại, nhà mình còn đang nợ ngân hàng mà ba má."

Ông Sáu nhíu mày. "Nợ thì trả dần thôi con. Quan trọng là bây giờ phải giúp thằng Long nó đứng dậy. Nó là em trai con, là máu mủ ruột thịt của mình mà."

"Nhưng con không thể bán nhà được ba má," An kiên quyết. "Đây là tất cả những gì vợ chồng con có. Con còn bé Bông nữa. Bán nhà rồi thì vợ chồng con và con Bông biết ở đâu?"

Bà Mai thở dài. "Thì bán đi rồi mình thuê trọ tạm, hoặc về quê ở với ba má một thời gian. Đợi khi nào thằng Long nó làm ăn khá giả, nó sẽ bù đắp lại cho hai đứa."

An gần như bật khóc. "Bù đắp? Biết bao giờ mới bù đắp hả má? Thằng Long nó phá sản đến mức trắng tay, giờ làm lại từ đầu thì biết bao giờ mới trả hết nợ, rồi mới có tiền bù đắp cho con? Con không thể mạo hiểm tương lai của con và con gái con như vậy được."

Hùng đứng đó, im lặng. Anh thương em trai, anh muốn giúp Long. Nhưng anh cũng hiểu những gì An nói là đúng. Căn nhà này là tất cả của họ. Bán đi, họ sẽ mất tất cả.

"Anh Hùng, anh nói gì đi chứ?" An quay sang chồng, ánh mắt cô đầy vẻ thất vọng.

Hùng ngập ngừng. "Em à, thì… thì ba má cũng thương thằng Long mà. Mình… mình cũng nên suy nghĩ kỹ đi em."


"Suy nghĩ kỹ cái gì?" An quát lên. "Anh có hiểu bán nhà là mất tất cả không? Anh có nghĩ đến con Bông không? Hay anh chỉ nghĩ đến em trai anh thôi?"

Không khí trong nhà trở nên căng thẳng tột độ. Ông Sáu và bà Mai nhìn An bằng ánh mắt khó chịu. Long thì cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn ai.

Từ ngày đó, không khí trong gia đình Hùng trở nên nặng nề. Những bữa cơm không còn trọn vẹn. Tiếng cười của bé Bông cũng không còn rộn rã như trước. Hằng sống trong sự căng thẳng, lo lắng. Cô cảm thấy mình bị cô lập, bị ba mẹ chồng và cả chồng mình dồn vào thế khó.

Ba mẹ chồng Hằng vẫn ở lại Sài Gòn, và họ liên tục gây áp lực cho Hùng và An. Họ nhắc đi nhắc lại về tình cảnh đáng thương của Long, về việc Long cần được giúp đỡ để "làm lại cuộc đời".

"Con An này, con cũng là người trong nhà, con nên hiểu cho thằng Long," Bà Mai nói với An trong một bữa cơm. "Nó là em chồng con, nó gặp hoạn nạn thì mình phải giúp đỡ chứ. Gia đình là phải thương yêu nhau."

An cố kìm nén sự tức giận. "Con hiểu chứ má. Nhưng giúp đỡ cũng phải có giới hạn chứ má. Con nhà này còn nợ ngân hàng. Nếu bán đi, vợ chồng con sẽ trắng tay. Ba má có nghĩ đến con Bông không?"

Ông Sáu thở dài. "Con bé Bông thì còn nhỏ, nó đâu có biết gì đâu con. Khi nào nó lớn, thằng Long nó khá giả, nó sẽ bù đắp lại cho cháu."

"Lại là bù đắp!" An gần như hét lên. "Bao giờ mới bù đắp? Ai đảm bảo điều đó? Con không thể đánh cược tương lai của con và con gái con vào một lời hứa hão huyền được."

Hùng ngồi giữa, khuôn mặt anh tái mét. Anh không dám nói gì, chỉ cúi gằm mặt xuống. Anh vừa thương em, vừa sợ làm mất lòng ba mẹ, lại vừa sợ An giận. Anh cảm thấy mình như một sợi dây bị kéo căng từ hai phía, và anh không biết phải làm gì để giải quyết tình hình này.

"Anh Hùng, anh nói gì đi chứ!" An quay sang chồng, ánh mắt cô chất chứa sự thất vọng. "Anh là chồng em, là cha của con Bông. Anh phải bảo vệ gia đình mình chứ!"

Hùng ngẩng đầu lên, ánh mắt anh đầy sự giằng xé. "Em à, thì… thì anh cũng đang suy nghĩ mà."

"Suy nghĩ cái gì? Có gì mà phải suy nghĩ nữa?" An đứng bật dậy. "Nếu anh muốn bán nhà thì anh cứ bán đi! Em sẽ bế con Bông ra ngoài thuê trọ. Anh cứ ở đây mà lo cho em trai anh!"

An bỏ đi vào phòng, đóng sầm cửa lại. Tiếng khóc của cô bé Bông vang lên từ trong phòng. Hùng ngồi lặng, lòng anh rối bời.

Mấy ngày sau đó, không khí trong nhà càng trở nên ngột ngạt. An và Hùng không nói chuyện với nhau. Họ sống như những người xa lạ trong chính căn nhà của mình. Những bữa cơm chỉ còn tiếng va chạm của bát đũa, thỉnh thoảng là tiếng thở dài của ông Sáu, bà Mai.

An bắt đầu nghĩ đến việc ly hôn. Cô không thể chịu đựng được nữa. Cô cảm thấy mình bị phản bội, bị bỏ rơi. Cô không còn tin tưởng Hùng nữa. Cô nghĩ, nếu Hùng không đủ mạnh mẽ để bảo vệ gia đình nhỏ của mình, thì cô không thể tiếp tục sống với anh.

Một buổi tối, khi bé Bông đã ngủ say, An ngồi một mình trong phòng khách, nhìn ra cửa sổ. Ánh đèn đường hắt vào, tạo thành những vệt sáng mờ ảo trên sàn nhà. Cô cảm thấy cô đơn vô cùng.

Hùng bước vào, ngồi xuống đối diện An. Anh nhìn vợ, ánh mắt anh đầy vẻ hối lỗi và đau khổ.

"An à, anh xin lỗi em," Hùng nói, giọng anh khàn đặc. "Anh biết anh đã làm em buồn. Anh biết anh đã không đủ mạnh mẽ."

An không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào mắt Hùng.

"Anh đã suy nghĩ rất nhiều," Hùng tiếp tục. "Anh thương Long, anh muốn giúp nó. Nhưng anh cũng hiểu, căn nhà này là tất cả của chúng ta. Anh không thể bán nó được. Anh không thể để em và con Bông phải chịu khổ."

Nước mắt Hùng bắt đầu lăn dài. "Anh là một người chồng tồi, là một người cha tồi. Anh đã không bảo vệ được gia đình mình."

Nhìn Hùng khóc, lòng An mềm lại. Cô biết, Hùng cũng đang rất đau khổ. Anh đang bị giằng xé giữa tình thân và trách nhiệm.

"Anh nói thật chứ?" An hỏi, giọng cô vẫn còn chút hoài nghi.

Hùng gật đầu. "Anh nói thật. Anh sẽ không bán nhà. Anh sẽ tìm cách khác để giúp Long. Dù khó khăn đến mấy, anh cũng sẽ không để em và con Bông phải chịu khổ."

An đứng dậy, bước đến bên Hùng, nhẹ nhàng ôm lấy anh. Cô không nói gì, chỉ tựa đầu vào vai anh. Hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang cô, xua tan đi sự lạnh lẽo trong lòng cô. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tiếng thở dài của Hùng và An vẫn còn đó, nhưng lần này, nó không còn là tiếng thở dài của sự bất lực, mà là tiếng thở dài của sự giải thoát, của sự thấu hiểu.

Sáng hôm sau, Hùng nói chuyện riêng với ba mẹ.

"Ba má ơi, con sẽ không bán nhà đâu ba má," Hùng nói, giọng anh kiên quyết. "Đây là tất cả những gì con và An có. Con không thể để vợ con và con Bông phải ra đường."

Ông Sáu và bà Mai nhìn Hùng, nét mặt họ có vẻ ngạc nhiên và thất vọng.

"Vậy thằng Long thì sao?" Bà Mai hỏi, giọng đầy lo lắng. "Nó biết sống sao đây con?"

"Con sẽ tìm cách khác để giúp Long," Hùng nói. "Con sẽ cố gắng kiếm thêm tiền, con sẽ giúp Long tìm một công việc mới. Nhưng con không thể bán nhà được."

Ông Sáu thở dài. "Con đã quyết định vậy thì ba má cũng không nói gì nữa. Nhưng con phải nhớ, thằng Long nó là em con, con phải thương nó."

"Con biết mà ba," Hùng nói.

Cuộc nói chuyện kết thúc trong sự im lặng. Ba mẹ Hùng không nói thêm lời nào. Long vẫn cúi gằm mặt xuống.

Từ ngày đó, không khí trong nhà Hùng dần trở lại bình thường. An và Hùng đã nói chuyện trở lại, họ đã hiểu nhau hơn. Hằng không còn cảm thấy bị cô lập nữa. Cô biết, Hùng đã chọn gia đình nhỏ của họ.

Mặc dù ba mẹ chồng vẫn còn đôi chút buồn phiền, nhưng họ cũng không gây áp lực nữa. Họ biết, Hùng đã đưa ra quyết định của riêng mình.

Long, sau một thời gian suy sụp, cũng bắt đầu vực dậy. Hùng đã giúp Long tìm kiếm những công việc lặt vặt, và động viên Long bắt đầu lại từ những gì nhỏ nhất. Hùng cũng dành thời gian để chia sẻ kinh nghiệm làm ăn, giúp Long định hướng lại con đường của mình.

Dù còn nhiều khó khăn, nhưng gia đình nhỏ của An và Hùng đã tìm lại được sự bình yên. Họ vẫn phải trả nợ ngân hàng hàng tháng, vẫn phải chắt chiu từng đồng. Nhưng họ đã có một mái nhà, một tổ ấm, và quan trọng hơn cả, họ đã có nhau.

An nhìn căn nhà của mình, lòng cô tràn ngập sự biết ơn. Cô biết, để giữ được căn nhà này, họ đã phải trải qua một giai đoạn khó khăn. Nhưng chính những khó khăn đó đã giúp họ hiểu nhau hơn, yêu thương nhau hơn, và trân trọng hơn những gì mình đang có.

Hùng thì sao? Anh vẫn còn thương em trai, nhưng anh đã học được cách đặt gia đình nhỏ của mình lên hàng đầu. Anh đã học được cách mạnh mẽ để bảo vệ những gì quan trọng nhất đối với anh. Anh không còn là người đứng giữa, ậm ừ bao biện nữa. Anh đã là một người chồng, một người cha, một người đàn ông trưởng thành.

Anh thỉnh thoảng vẫn gặp Long, vẫn động viên em trai. Anh biết Long vẫn còn một chặng đường dài phía trước, nhưng anh tin rằng Long sẽ làm lại được. Và anh cũng biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh sẽ luôn là chỗ dựa cho em trai mình, nhưng không phải bằng cách đánh đổi hạnh phúc của gia đình nhỏ của mình.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn, với những khó khăn và thử thách. Nhưng Hùng và An đã sẵn sàng đối mặt. Họ đã cùng nhau vượt qua một cơn bão lớn, và họ tin rằng, với tình yêu thương và sự đồng lòng, họ sẽ vượt qua mọi thứ. Căn nhà của họ vẫn đứng đó, không chỉ là một tài sản vật chất, mà còn là biểu tượng của tình yêu, của sự kiên cường, và của một gia đình nhỏ bé nhưng vững chắc.
Dù không khí trong gia đình lớn của Hùng vẫn còn đôi chút e dè, nhưng những bữa cơm đã không còn nặng nề nữa. Ba mẹ Hùng, dù vẫn còn thương Long, nhưng cũng đã hiểu hơn về lập trường của An và Hùng. Họ không còn nhắc đến việc bán nhà nữa. Bà Mai vẫn thường xuyên gọi điện hỏi thăm An và bé Bông, sự lo lắng trong giọng nói bà đã thật hơn, không còn xen lẫn sự thúc ép như trước.

Long cũng dần dần thay đổi. Anh ta không còn bi lụy hay trông chờ vào sự giúp đỡ của anh chị nữa. Long tìm được một công việc bán hàng, tuy vất vả nhưng đã giúp anh ta có thu nhập ổn định. Anh ta bắt đầu tự lo cho bản thân, và đôi khi, còn gửi biếu ba mẹ một ít tiền. Long cũng thường xuyên ghé thăm Hùng và An, không còn mang theo vẻ mặc cảm hay ganh tỵ. Anh ta đã trưởng thành hơn, hiểu được rằng sự giúp đỡ lớn nhất mà anh ta nhận được không phải là tiền bạc, mà là cơ hội được đứng lên bằng chính đôi chân của mình.

Một buổi chiều cuối tuần, Long mang một túi trái cây tươi ngon đến nhà anh trai. Bé Bông reo lên sung sướng khi thấy chú Long.

"Chú Long, chú lại đến chơi với Bông à?" Bé Bông líu lo.

Long cười hiền, bế bé Bông lên. "Đúng rồi, chú đến chơi với Bông đây. Chú có mua trái cây cho Bông nè."

An nhìn cảnh đó, lòng cô ấm áp. Cô thấy được sự thay đổi tích cực của Long, và cô mừng cho anh. Cô cũng hiểu rằng, dù có chuyện gì xảy ra, Long vẫn là em trai của Hùng, là chú của bé Bông.

"Cảm ơn chú nhé," An nói với Long, nụ cười nhẹ nhõm.

Hùng ngồi xuống cạnh Long, vỗ vai em trai. "Dạo này làm ăn thế nào rồi chú em?"

"Cũng ổn rồi anh," Long đáp, giọng nói đầy sự lạc quan. "Em đang cố gắng tích góp để trả nợ dần. Em cũng đã học được nhiều điều từ những sai lầm của mình."

Hùng gật đầu, ánh mắt anh đầy vẻ tự hào. "Tốt lắm. Cố gắng lên nhé. Có gì khó khăn thì cứ nói với anh."

Cuộc nói chuyện diễn ra cởi mở và chân thành. Hùng không còn cảm thấy gánh nặng hay sự uất ức khi nhắc đến Long nữa. Anh đã tha thứ cho ba mẹ, và quan trọng hơn, anh đã tha thứ cho chính mình vì những giằng xé nội tâm. Anh đã học được cách cân bằng giữa tình thân và trách nhiệm, giữa lòng hiếu thảo và sự bảo vệ gia đình nhỏ.

Căn nhà nhỏ của An và Hùng vẫn là tổ ấm hạnh phúc. Những tiếng thở dài đã dần biến mất, thay vào đó là tiếng cười, tiếng nói chuyện rôm rả. Những bữa cơm gia đình lại trở nên trọn vẹn, ấm áp. Họ vẫn phải đối mặt với những khó khăn của cuộc sống, nhưng họ biết, họ không đơn độc. Họ có nhau, và có cả những người thân đã hiểu ra giá trị thực sự của tình cảm.

Minh, từ một người đàn ông do dự, giằng xé, giờ đây đã trở thành một trụ cột vững chắc cho gia đình. Anh đã chứng minh được bản lĩnh của mình, không chỉ trong công việc mà còn trong cuộc sống. An nhìn chồng, ánh mắt cô tràn ngập tình yêu và sự ngưỡng mộ. Cô biết, cô đã chọn đúng người.

Câu chuyện về căn nhà, về khoản tiền, đã trở thành một kỷ niệm, một bài học sâu sắc cho cả gia đình. Nó không chỉ dạy họ về giá trị của tiền bạc, mà còn về giá trị của lòng tin, của sự hy sinh, và quan trọng nhất, là giá trị của tình thân, một tình thân có thể vượt qua mọi sóng gió, mọi thử thách của cuộc đời.

Comments