Min menu

Pages

Gửi con cho anh chị chồng chăm sóc, mẹ trẻ t-ức gi-ận khi bất ngờ về quê thấy con lủi thủi ăn cháo trắng...


Cuộc đời tôi rẽ lối khi tôi vừa chạm ngưỡng hai mươi lăm, cái tuổi mà lẽ ra tôi phải đang tận hưởng những tháng ngày rực rỡ nhất của tuổi trẻ. Chồng tôi, người đàn ông tôi yêu hơn cả sinh mệnh mình, ra đi đột ngột sau một tai nạn giao thông thảm khốc. Anh bỏ lại tôi một mình với đứa con trai nhỏ vừa tròn ba tuổi, bé An. Nỗi đau mất chồng như xé nát tim tôi, nhưng nhìn gương mặt thơ ngây của An, tôi biết mình phải mạnh mẽ, phải sống tiếp vì con.

Cuộc sống ở quê vốn đã khó khăn, giờ lại càng chồng chất khó khăn hơn khi chỉ còn một mình tôi gồng gánh. Công việc ít ỏi, thu nhập bấp bênh, tôi nhận ra mình không thể cho con một tương lai đủ đầy nếu cứ mãi bám trụ lại nơi đây. Sau nhiều đêm trằn trọc suy nghĩ, tôi đưa ra một quyết định khó khăn: lên thành phố làm việc, gửi An cho gia đình anh ruột của chồng chăm sóc.

Anh Hùng và chị Mai, anh chị chồng tôi, là những người tốt bụng. Họ cũng không khá giả gì, nhưng sống rất tình nghĩa. Khi tôi ngỏ lời, họ không một chút do dự mà đồng ý ngay. “Em cứ yên tâm đi làm, An cứ để anh chị lo. Nó là cháu của anh chị, không lẽ anh chị lại bỏ mặc nó sao?” Anh Hùng nói, giọng anh ấy chân thành. Chị Mai cũng xoa đầu tôi, ánh mắt chị ấy đầy sự cảm thông.

Tôi gạt nước mắt, gửi gắm An cho anh chị. Lên thành phố, tôi lao vào làm việc như một con thiêu thân. Tôi làm đủ mọi nghề, từ bán hàng thuê, phụ bếp, cho đến dọn dẹp nhà cửa. Mục tiêu duy nhất của tôi là kiếm thật nhiều tiền để gửi về cho anh chị, để An có một cuộc sống đủ đầy, không phải thiếu thốn. Tháng nào tôi cũng gửi tiền về đều đặn, không bao giờ trễ hẹn. Tôi gọi điện về hỏi thăm con mỗi ngày, nghe tiếng con bi bô qua điện thoại, lòng tôi lại ấm áp. Tôi tin rằng, An đang được chăm sóc tốt, đang có một cuộc sống bình yên. Tôi vẽ ra trong đầu bao nhiêu viễn cảnh tươi đẹp về ngày tôi sẽ đón An lên thành phố sống cùng, sẽ bù đắp cho con những tháng ngày xa mẹ.

Thời gian trôi đi, đã gần hai năm kể từ ngày tôi rời quê. Công việc của tôi ở thành phố dần ổn định hơn. Tôi cũng tích góp được một khoản tiền kha khá. Tôi bắt đầu nhớ An da diết, nhớ những cái ôm chặt, nhớ tiếng con gọi mẹ. Một ngày nọ, tôi quyết định, sẽ về quê thăm con, thăm anh chị. Tôi muốn tạo cho An một sự bất ngờ, muốn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của con khi thấy mẹ.

Tôi không báo trước cho anh chị, chỉ lặng lẽ bắt chuyến xe sớm nhất về quê. Xe dừng ở đầu làng, tôi vội vàng xuống xe, lòng tôi tràn ngập sự háo hức. Tôi bước nhanh về phía căn nhà cũ của anh chị. Và rồi, một cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt tôi, khiến trái tim tôi như ngừng đập.

Trước nhà, bé An, con trai tôi, đang lúi húi ăn một bát cháo trắng. Thằng bé gầy hơn tôi nhớ, mái tóc rối bời, quần áo có vẻ đã cũ. Bát cháo trắng đơn sơ, không có lấy một chút thức ăn mặn nào. Nhìn cảnh đó, máu trong người tôi như sôi lên. Mọi sự bình yên trong tôi bỗng chốc tan biến, thay vào đó là sự tức giận bùng lên như lửa cháy.


Tôi đã gửi tiền về đều đặn, không thiếu một đồng. Vậy mà con tôi lại phải ăn cháo trắng, phải sống trong cảnh thiếu thốn như thế này sao? Tôi cảm thấy mình bị phản bội, bị lừa dối. Bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu hy sinh của tôi dường như đều vô nghĩa.

Không kiềm chế được, tôi lao thẳng vào nhà, không kịp nghĩ suy. “Anh Hùng! Chị Mai! Hai người ra đây ngay!” Tôi gào lên, giọng tôi run lên vì giận dữ.

Anh Hùng và chị Mai đang lúi húi trong bếp. Nghe tiếng tôi, anh chị giật mình. Nhìn thấy tôi đứng đó, khuôn mặt anh chị biến sắc, từ ngạc nhiên chuyển sang hoảng hốt.

“Cúc… em về khi nào vậy? Sao không báo trước một tiếng?” Chị Mai lắp bắp, ánh mắt chị ấy đầy sự bối rối.

Tôi không trả lời. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh chị, ánh mắt tôi tóe lửa. “Hai người giải thích đi! Tôi đã gửi tiền về đều đặn, không thiếu một đồng nào! Vậy mà hai người lại đối xử với con tôi như thế này sao? Con tôi phải ăn cháo trắng, phải sống khổ sở như vậy sao?”

Tôi chỉ tay về phía An, lúc này thằng bé đã ngừng ăn, ngơ ngác nhìn tôi. “Hai người có lương tâm không? Tôi đã tin tưởng giao con cho hai người, vậy mà hai người lại làm cái trò gì vậy hả?”

Lời nói của tôi như những mũi dao đâm thẳng vào tim anh chị. Khuôn mặt anh Hùng đỏ bừng, anh ấy cố gắng giải thích. “Cúc… em bình tĩnh đã. Em hiểu lầm rồi…”

“Hiểu lầm cái gì?” Tôi gào lên. “Mắt tôi nhìn thấy rành rành đây! Con tôi gầy rộc đi, lại còn phải ăn cháo trắng thế này! Hai người đã ăn hết tiền của tôi rồi phải không? Hai người đối xử tệ bạc với cháu mình như thế này sao?”

Chị Mai bật khóc. “Cúc à, em nói gì vậy? Chị có ăn tiền của em đâu. An nó là cháu của chị, chị thương nó còn không hết…”

Khi cuộc cãi vã đang diễn ra căng thẳng, một giọng nói nhỏ bé bất ngờ vang lên, cắt ngang lời tôi. An, con trai tôi, bước vào nhà. Thằng bé nhìn tôi, rồi nhìn anh Hùng và chị Mai, ánh mắt nó đầy sự lo lắng.

“Mẹ ơi, mẹ đừng mắng bác Hùng, bác Mai. Con bị đau bụng nặng nên bác gái dậy sớm nấu cháo trắng ăn cho nhẹ bụng chứ bình thường con được gia đình bác cho ăn uống và nuôi dạy tử tế.”

Lời nói của An như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi. Tôi sững sờ. Toàn thân tôi như bị đóng băng. Tôi nhìn An, nhìn khuôn mặt ngây thơ của con, nhìn ánh mắt lo lắng của con dành cho anh chị chồng. Tôi nhìn lại bát cháo trắng trên tay con, và rồi, tôi nhận ra sự thật.

Không chỉ có An, mà một vài người hàng xóm nghe tiếng ồn cũng đã sang hóng chuyện. Họ đứng đó, nhìn tôi với ánh mắt đầy ái ngại.


“Đúng đó cô,” Một người hàng xóm lên tiếng. “Con bé An nó bị đau bụng từ đêm qua. Sáng sớm cô Mai đã dậy nấu cháo cho nó ăn đó. Bình thường thằng bé được anh chị Hùng chăm sóc tốt lắm, ăn uống đầy đủ, béo tốt. Cô Mai còn chăm sóc nó còn hơn cả con ruột ấy chứ.”

Những lời nói của hàng xóm như những nhát dao cứa vào lương tâm tôi. Tôi sụp đổ. Nỗi tức giận, nỗi nghi ngờ trong tôi bỗng chốc tan biến, thay vào đó là nỗi ân hận, nỗi xấu hổ tột cùng. Tôi đã quá vội vàng kết luận, quá nông nổi. Tôi đã chửi mắng anh chị, đã đổ oan cho họ, những người đã thay tôi chăm sóc con tôi.

Tôi nhìn anh Hùng, nhìn chị Mai, nhìn An, rồi nhìn những người hàng xóm. Khuôn mặt tôi đỏ bừng vì xấu hổ. Nước mắt tôi giàn giụa.

“Anh Hùng… Chị Mai… em xin lỗi anh chị…” Tôi nói, giọng tôi nghẹn lại. “Em… em đã sai rồi. Em đã hiểu lầm anh chị. Em… em là một đứa em dâu tồi tệ. Em xin lỗi anh chị nhiều lắm…”

Tôi quỳ xuống trước mặt anh chị, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Anh Hùng và chị Mai vội vàng đỡ tôi dậy. Anh Hùng xoa đầu tôi, ánh mắt anh ấy vẫn đầy sự bao dung. “Thôi, em đừng khóc nữa. Anh chị biết em lo cho An mà.”

Chị Mai ôm tôi vào lòng. “Không sao đâu em. Chị biết em thương con. Em vất vả ở thành phố một mình, lo cho con, chị hiểu mà.”

Tôi ôm chặt lấy anh chị, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Gánh nặng trong lòng tôi dường như đã được trút bỏ.

Sau hôm đó, tôi ở lại quê thêm vài ngày. Tôi dành thời gian bên An, bên anh chị. Tôi nhìn An, thằng bé đã lớn hơn nhiều, đã biết nói những câu dài. Tôi nhìn anh chị, nhìn sự chăm sóc tận tình của họ dành cho An. Tôi thấy lòng mình bình yên.

Tôi nhận ra rằng, trong cuộc đời này, có những lúc chúng ta quá vội vàng kết luận, quá vội vàng phán xét. Đôi khi, chỉ một hành động nhỏ, một sự hiểu lầm nhỏ cũng có thể gây ra những tổn thương lớn. Nhưng quan trọng là chúng ta phải biết nhận ra lỗi lầm của mình, biết xin lỗi và biết tha thứ.

Tôi cũng nhận ra rằng, tình thân là một thứ vô cùng quý giá. Anh chị Hùng và chị Mai, dù không phải là cha mẹ ruột của An, nhưng họ đã dành cho con tôi tình yêu thương chân thành, sự chăm sóc tận tình. Họ đã thay tôi làm tròn trách nhiệm của một người mẹ.

Trước khi tôi trở lại thành phố, tôi đến bên anh Hùng và chị Mai. Tôi đưa cho anh chị một khoản tiền lớn hơn bình thường. “Anh chị ơi, em xin lỗi vì những gì đã xảy ra. Em biết số tiền này không thể bù đắp được những lời nói của em, nhưng em muốn anh chị mua thêm đồ ăn, mua sữa cho An. Anh chị cứ thoải mái chi tiêu cho con, đừng tiết kiệm làm gì.”

Anh Hùng và chị Mai nhìn tôi, ánh mắt họ đầy sự xúc động. Chị Mai nắm lấy tay tôi. “Em ơi, em đừng lo. An là cháu của anh chị, anh chị sẽ chăm sóc nó thật tốt. Em cứ yên tâm đi làm.”

Tôi ôm An vào lòng, hôn lên má con. “An ngoan nhé. Mẹ sẽ về thăm con thường xuyên.”

Tôi trở lại thành phố với một tâm trạng hoàn toàn khác. Nỗi ân hận vẫn còn đó, nhưng đã được thay thế bằng sự bình yên và lòng biết ơn. Tôi tiếp tục làm việc chăm chỉ, nhưng không còn bị ám ảnh bởi việc kiếm tiền nữa. Tôi biết, An đang được chăm sóc tốt, đang được sống trong tình yêu thương.

Mỗi khi tôi gọi điện về quê, nghe tiếng cười của An, nghe anh chị kể về những trò nghịch ngợm của con, lòng tôi lại ấm áp. Tôi không còn nghi ngờ hay lo lắng nữa. Tôi tin tưởng tuyệt đối vào anh chị.

Tôi học được một bài học quý giá về sự kiên nhẫn, về sự thấu hiểu. Tôi biết, đôi khi, chúng ta cần phải nhìn mọi việc từ nhiều góc độ khác nhau, cần phải đặt mình vào vị trí của người khác để hiểu được họ.

Và tôi sẽ không bao giờ quên bài học về bát cháo trắng năm xưa. Bát cháo trắng đó không phải là biểu tượng của sự thiếu thốn, mà là biểu tượng của tình yêu thương thầm lặng, của sự hy sinh không lời.

Nhiều năm sau, khi An đã lớn, tôi vẫn thường kể cho con nghe về câu chuyện bát cháo trắng. Tôi muốn con hiểu rằng, tình yêu thương không phải lúc nào cũng được thể hiện bằng những lời nói hoa mỹ hay những món quà đắt tiền. Đôi khi, nó chỉ đơn giản là một bát cháo trắng nóng hổi, được nấu bằng tất cả tấm lòng của người thân.

Tôi nhìn An, nhìn đôi mắt con sáng ngời. Tôi biết, con bé đã hiểu. Và tôi tin rằng, con bé sẽ lớn lên thành một người có lòng biết ơn, biết yêu thương và biết trân trọng những giá trị đích thực của cuộc sống.

Cuộc đời này, có những lúc chúng ta mắc sai lầm. Nhưng quan trọng là chúng ta biết nhận ra lỗi lầm, biết xin lỗi và biết sửa chữa. Bởi vì, chỉ khi đó, chúng ta mới có thể tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn, và mới có thể thực sự hạnh phúc.