Min menu

Pages

Căn nhà là tài sản riêng, bố mẹ chồng lại đòi b-án để chia cho em trai ph-á s-ản, khiến tôi ch-ết l-ặng...


Chiếc đèn ngủ lờ mờ hắt ánh sáng vàng vọt lên trần nhà, nơi những vết nứt nhỏ li ti như mạng nhện giăng mắc, tựa như những vết rạn trong chính cuộc hôn nhân của Lan và Hùng. Đã nhiều đêm rồi, Lan nằm thao thức, mắt nhìn vô định vào khoảng không, lòng trĩu nặng. Hùng nằm bên cạnh, thở đều, nhưng Lan biết anh cũng không ngủ ngon giấc. Có một bức tường vô hình đang dần xây dựng giữa họ, được dựng lên bởi những lo toan, những mâu thuẫn âm ỉ mà họ chưa thể gọi tên.

Căn nhà này, dù không quá lớn, nhưng đối với Lan và Hùng, nó là cả một gia tài, là thành quả của bao năm tháng lao động miệt mài. Nó được mua chủ yếu từ khoản tiền hồi môn Lan tích góp từ ngày đi làm, cộng thêm một khoản vay lớn từ ngân hàng. Lan nhớ như in cái ngày cầm cuốn sổ đỏ trên tay, cảm giác hạnh phúc vỡ òa, như chạm được vào giấc mơ bấy lâu ấp ủ. Hùng cũng vậy, anh đã từng nói: “Đây là tổ ấm của chúng ta, là nơi con cái mình sẽ lớn lên, em à.”

Họ đã từng là một cặp vợ chồng đồng lòng, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn. Hùng là một người chồng hiền lành, yêu thương vợ con. Lan là một người phụ nữ mạnh mẽ, tháo vát, luôn là chỗ dựa vững chắc cho gia đình. Họ đã cùng nhau trải qua những ngày tháng thiếu thốn, cùng nhau mơ về một tương lai tươi sáng. Nhưng giờ đây, khi cuộc sống có vẻ ổn định hơn một chút, một biến cố bất ngờ lại ập đến, đẩy họ vào một cuộc khủng hoảng mới.

Em trai của Hùng, tên Bình, là một người trẻ tuổi năng động, nhưng lại thiếu kinh nghiệm và quá liều lĩnh. Bình đã dốc toàn bộ vốn liếng vào một dự án kinh doanh mạo hiểm, và thất bại thảm hại. Cậu ta mất trắng, thậm chí còn nợ nần chồng chất, đến mức phải tuyên bố phá sản.

Khi nghe tin Bình phá sản, bố mẹ chồng Lan suy sụp. Bình là con út, là đứa con được cưng chiều nhất. Nhìn thấy con trai rơi vào cảnh khốn cùng, ông bà không khỏi đau lòng. Và rồi, một buổi chiều định mệnh, bố mẹ chồng Lan đến thăm, mang theo một đề nghị khiến Lan chết lặng.

“Hùng, Lan, bố mẹ có chuyện muốn nói,” bố chồng Lan mở lời, giọng ông trầm buồn. “Thằng Bình nó đang rất khó khăn. Nó mất hết rồi, nợ nần chồng chất. Bố mẹ nhìn nó mà không cầm lòng được.”

Mẹ chồng Lan tiếp lời, giọng bà nghẹn ngào: “Con bé nó đang khủng hoảng lắm. Nó nói nó muốn chết. Bố mẹ sợ quá.”

Lan và Hùng đều im lặng lắng nghe. Họ cũng thương Bình, nhưng không biết phải làm sao để giúp đỡ.

“Bố mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi,” bố chồng Lan nói tiếp, ánh mắt ông nhìn thẳng vào Lan. “Căn nhà của các con đang ở, là tài sản lớn nhất của gia đình mình. Hay là… các con bán nhà đi, chia bớt cho thằng Bình một khoản, để nó có tiền làm lại cuộc đời.”

Lời đề nghị ấy như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Lan. Cô sững sờ, đôi mắt mở to nhìn bố mẹ chồng. Bán nhà? Căn nhà mà cô đã đổ mồ hôi, nước mắt để có được? Căn nhà mà cô đã vay ngân hàng một khoản tiền lớn?

“Bố mẹ ơi, làm sao mà bán nhà được ạ?” Lan lắp bắp nói, giọng cô run rẩy. “Nhà mình còn đang nợ ngân hàng mà bố mẹ. Mỗi tháng mình vẫn phải trả lãi, trả gốc đều đặn. Bán nhà đi thì mình lấy gì mà trả nợ? Rồi mình ở đâu?”

Hùng ngồi cạnh Lan, anh cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào vợ. Anh cảm thấy một sự khó xử tột cùng. Một bên là bố mẹ, là em trai đang gặp hoạn nạn. Một bên là vợ, là tổ ấm mà hai vợ chồng đã xây dựng.

“Bán nhà đi rồi mình thuê nhà ở cũng được con ạ,” mẹ chồng Lan nói, giọng bà đầy vẻ nài nỉ. “Hoặc là về ở chung với bố mẹ một thời gian. Cứu thằng Bình lúc này là quan trọng nhất.”

“Mẹ ơi, con không thể đồng ý được,” Lan kiên quyết. “Con xin lỗi bố mẹ, nhưng căn nhà này là tất cả của vợ chồng con. Nó là tài sản riêng của vợ chồng con, được mua bằng tiền hồi môn của con và tiền vay ngân hàng. Con không thể bán nó được.”

Bố chồng Lan cau mày: “Con dâu à, con nói vậy là không phải rồi. Dù là tài sản riêng hay tài sản chung, thì cũng là của gia đình mình cả. Giờ thằng Bình nó đang gặp nạn, mình phải giúp nó chứ.”


“Dạ, con biết. Con cũng thương Bình lắm. Nhưng giúp đỡ thì phải tùy theo khả năng của mình. Mình còn đang nợ ngân hàng, làm sao mà bán nhà được ạ?” Lan nói, giọng cô bắt đầu có chút gay gắt.

Hùng vẫn im lặng, không nói một lời nào. Anh cảm thấy như có một tảng đá đè nặng trong lòng. Anh thương em trai, anh muốn giúp đỡ Bình. Nhưng anh cũng hiểu những lo lắng của Lan. Anh biết vợ mình đã vất vả thế nào để có được căn nhà này.

“Hùng, con nói gì đi chứ?” Mẹ chồng Lan quay sang Hùng, giọng bà đầy vẻ thúc giục.

Hùng ngẩng đầu lên, nhìn Lan, rồi nhìn bố mẹ. Anh ậm ừ: “Thì… thì con cũng muốn giúp Bình lắm… Nhưng… nhưng nhà mình còn đang nợ ngân hàng thật mà bố mẹ.”

“Nợ thì trả dần chứ sao! Quan trọng là cứu thằng em con lúc này!” Bố chồng Lan nói, giọng ông đã bắt đầu có vẻ khó chịu. “Con là anh, con phải có trách nhiệm với em chứ!”

Lan nhìn Hùng, ánh mắt cô đầy sự thất vọng. Cô hy vọng Hùng sẽ đứng về phía cô, sẽ bảo vệ căn nhà của họ. Nhưng Hùng lại chọn cách ậm ừ, thoái thác.

Cuộc nói chuyện kết thúc trong sự căng thẳng. Bố mẹ chồng Lan ra về với vẻ mặt không hài lòng. Lan thì ngồi sụp xuống ghế, nước mắt cô bắt đầu trào ra. Hùng ngồi bên cạnh, tay anh đặt lên vai vợ, nhưng không nói được lời nào an ủi.

Từ ngày hôm đó, không khí trong gia đình Lan và Hùng trở nên nặng nề. Những bữa cơm không còn trọn vẹn. Những tiếng thở dài của Hùng, những ánh mắt u buồn của Lan cứ thế đan xen vào nhau, tạo nên một bức tranh ảm đạm.

Lan cảm thấy cô đơn. Cô biết mình đúng, cô không thể bán đi căn nhà, không thể đẩy gia đình nhỏ của mình vào cảnh nợ nần chồng chất chỉ để giúp đỡ Bình. Nhưng cô lại cảm thấy Hùng không hiểu mình, không đứng về phía mình.

Hùng thì giằng xé giữa hai bên. Anh thương em trai, anh muốn giúp Bình làm lại cuộc đời. Anh cũng sợ làm bố mẹ buồn. Nhưng anh cũng không muốn vợ giận, không muốn làm mất đi tổ ấm mà hai vợ chồng đã cố gắng xây dựng. Anh cảm thấy mình như đang đứng trên một sợi dây mảnh, chỉ cần một bước đi sai lầm là có thể rơi xuống vực thẳm.

Một buổi tối, khi con gái đã ngủ say, Lan ngồi đối diện với Hùng.

“Anh này, anh nghĩ sao về chuyện bố mẹ nói?” Lan hỏi, giọng cô khẽ khàng, nhưng ẩn chứa một sự kiên quyết.

Hùng thở dài: “Anh cũng không biết nữa em à. Anh thương Bình lắm. Nó đang gặp khó khăn thật mà.”


“Thương thì thương, nhưng mình phải biết khả năng của mình đến đâu chứ anh,” Lan nói. “Mình còn đang nợ ngân hàng. Nếu bán nhà đi, mình lấy gì mà trả nợ? Rồi con mình sẽ ở đâu? Anh có nghĩ đến con mình không?”

Hùng cúi gằm mặt: “Anh biết chứ. Anh cũng lo lắm. Nhưng bố mẹ cứ nói đi nói lại, anh cũng không biết phải làm sao.”

“Anh là chồng em, là bố của con mình. Anh phải bảo vệ gia đình mình chứ!” Lan nói, giọng cô bắt đầu cao hơn. “Anh không thể cứ ậm ừ như thế được. Anh phải nói rõ ràng với bố mẹ là mình không thể bán nhà được.”

Hùng ngẩng đầu lên, nhìn Lan. Ánh mắt anh đầy sự mệt mỏi và bất lực. “Anh biết chứ. Nhưng bố mẹ… bố mẹ khó khăn lắm mới nói ra lời đó. Anh không muốn làm bố mẹ buồn.”

“Làm bố mẹ buồn, hay là làm em buồn? Hay là làm con mình khổ?” Lan hỏi, nước mắt cô đã lăn dài. “Anh có nghĩ đến cảm giác của em không? Em đã vất vả thế nào để có được căn nhà này? Em đã hy sinh bao nhiêu để có được ngày hôm nay? Giờ anh lại muốn bán nó đi chỉ vì… vì em trai anh?”

Hùng đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm. Anh cảm thấy một sự bức bối tột cùng. Anh muốn hét lên, muốn giải tỏa tất cả những áp lực đang đè nặng trong lòng. Nhưng anh lại không thể.

“Anh biết chứ,” Hùng khẽ nói, giọng anh trầm đục. “Anh biết em đã vất vả. Anh biết anh đã làm em buồn. Nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy em trai anh sống trong cảnh bế tắc.”

“Nhưng anh không thể hy sinh gia đình mình để cứu em trai anh được!” Lan nói, giọng cô đầy sự giận dữ. “Anh có biết điều đó là vô lý không? Căn nhà này là tài sản riêng của vợ chồng mình. Nó không liên quan gì đến Bình cả!”

Hùng quay lại nhìn Lan. Ánh mắt anh đầy sự tổn thương. “Em nói vậy là có ý gì? Em đang trách anh không thương em trai sao?”

“Em không trách anh không thương em trai. Em chỉ trách anh không đủ mạnh mẽ để bảo vệ gia đình mình! Em trách anh không dám nói rõ ràng với bố mẹ!” Lan nói, giọng cô đầy sự thất vọng.

Cuộc tranh cãi kéo dài đến đêm khuya. Cả hai đều mệt mỏi, kiệt sức. Họ không tìm được tiếng nói chung. Hùng cảm thấy mình thật bất lực. Anh yêu thương vợ, nhưng anh cũng không thể bỏ mặc em trai. Anh muốn làm hài lòng tất cả mọi người, nhưng cuối cùng, anh lại làm tổn thương chính mình và người thân yêu nhất của mình.

Những ngày sau đó, bố mẹ chồng Lan thường xuyên gọi điện cho Hùng, thúc giục anh về việc bán nhà. Hùng thì cứ ậm ừ, không dám nói rõ ràng với bố mẹ. Lan thì càng ngày càng trở nên lạnh nhạt với Hùng. Cô ít nói chuyện hơn, những bữa cơm cô nấu cũng không còn hương vị như trước.

Lan cảm thấy mình đang bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn. Cô yêu Hùng, nhưng cô không thể chấp nhận được sự yếu đuối, sự thiếu quyết đoán của anh. Cô muốn Hùng mạnh mẽ hơn, muốn anh đứng về phía cô, cùng cô bảo vệ tổ ấm của họ. Nhưng Hùng lại cứ lẩn tránh, cứ bao biện.

Một buổi chiều, khi Lan đang ngồi chơi với con gái, cô bé đột nhiên hỏi: “Mẹ ơi, bao giờ mình mới có nhà mới hả mẹ? Con muốn có một cái sân để chơi.”

Nghe lời con gái, lòng Lan quặn thắt. Cô ôm chặt lấy con, nước mắt cô lăn dài. Cô không muốn con gái mình phải sống trong cảnh thuê trọ mãi mãi. Cô muốn con gái mình có một tổ ấm thực sự, một nơi để gọi là nhà.

Quyết định cuối cùng, Lan đã nói với Hùng: “Anh này, em đã suy nghĩ kỹ rồi. Em sẽ không bán nhà. Anh có nói thế nào, em cũng sẽ không đồng ý.”

Hùng nhìn Lan, ánh mắt anh đầy sự bối rối. “Em kiên quyết vậy sao?”

“Đúng vậy. Em kiên quyết. Đây là căn nhà của chúng ta, là tương lai của con chúng ta. Em không thể đánh đổi nó được,” Lan nói, giọng cô đầy sự mạnh mẽ.

Hùng im lặng. Anh biết, anh không thể lay chuyển được Lan. Anh cũng biết, Lan nói đúng. Căn nhà này là tất cả của họ. Anh không thể hy sinh nó được.

Tuy nhiên, trong lòng Hùng vẫn còn đó một nỗi sợ hãi. Sợ làm bố mẹ buồn, sợ làm em trai thất vọng. Anh biết, anh sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến mới. Cuộc chiến với chính gia đình mình.

Vài ngày sau, bố mẹ chồng Lan lại đến nhà. Lần này, họ mang theo Bình. Bình trông tiều tụy hơn nhiều, khuôn mặt hốc hác, ánh mắt vô hồn.

“Hùng, Lan, bố mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi,” bố chồng Lan mở lời, giọng ông đầy sự kiên quyết. “Các con hãy bán nhà đi. Giúp thằng Bình lúc này là quan trọng nhất. Sau này, khi thằng Bình làm ăn được, nó sẽ trả lại cho các con.”

Lan nhìn Bình, lòng cô dấy lên một nỗi thương cảm. Nhưng cô không thể mềm lòng. Cô đã đưa ra quyết định, và cô sẽ kiên định với nó.

“Con xin lỗi bố mẹ, nhưng con không thể bán nhà được,” Lan nói, giọng cô rõ ràng, dứt khoát. “Nhà mình còn đang nợ ngân hàng rất nhiều. Nếu bán nhà đi, vợ chồng con sẽ không biết ở đâu, và sẽ không có tiền để trả nợ. Con không thể đẩy gia đình con vào cảnh khốn khó được.”

Bố chồng Lan cau mày: “Con dâu à, con nói vậy là không phải rồi. Con không thương em chồng con sao? Con không nghĩ đến tình nghĩa gia đình sao?”

“Con có thương Bình, con có nghĩ đến tình nghĩa gia đình. Nhưng con cũng phải nghĩ đến gia đình nhỏ của con,” Lan nói, giọng cô không hề nao núng. “Con đã nói rồi, căn nhà này là tài sản riêng của vợ chồng con. Con sẽ không bán nó.”

Bình ngồi đó, cúi gằm mặt. Cậu ta không nói một lời nào.

Mẹ chồng Lan quay sang Hùng, ánh mắt bà đầy vẻ cầu xin: “Hùng, con nói gì đi chứ? Con là con trai, con phải nói được vợ con chứ!”

Hùng nhìn bố mẹ, rồi nhìn Lan. Anh hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi nói: “Dạ, con xin lỗi bố mẹ. Con… con cũng đồng ý với Lan ạ. Nhà mình còn đang nợ ngân hàng. Con không thể bán nhà được.”

Lời nói của Hùng như một cú sốc lớn đối với bố mẹ chồng Lan. Cả hai đều sững sờ. Họ không ngờ Hùng lại đứng về phía vợ.

“Con! Con là con trai mà con lại nghe lời vợ con như thế sao?” Bố chồng Lan nói, giọng ông đầy sự tức giận. “Con là đồ nhu nhược! Con là đồ bất hiếu!”

Hùng cúi gằm mặt, không dám nhìn bố. Anh biết bố đang giận, nhưng anh cũng không thể làm khác được. Anh đã chọn bảo vệ gia đình nhỏ của mình.

Mẹ chồng Lan bật khóc nức nở: “Trời ơi! Sao lại ra nông nỗi này! Thằng Bình nó sẽ chết mất! Các con muốn nhìn thấy nó chết sao?”

Lan nhìn mẹ chồng, lòng cô quặn thắt. Cô cũng đau lòng. Nhưng cô biết, cô không thể mềm lòng.

“Bố mẹ ơi, con xin lỗi. Nhưng con không thể bán nhà được,” Lan nói, giọng cô vẫn kiên quyết. “Con sẽ cố gắng giúp đỡ Bình bằng khả năng của con. Con sẽ cho Bình vay một ít tiền, nếu Bình cần. Nhưng bán nhà thì con không thể.”

Bố mẹ chồng Lan không nói thêm lời nào. Họ đứng dậy, đi ra ngoài. Bình cũng lặng lẽ đi theo sau. Không khí trong căn phòng lại trở nên tĩnh lặng.

Lan ngồi xuống, lòng cô vẫn còn run rẩy. Cô đã đối mặt với bố mẹ chồng, đã bảo vệ được căn nhà của mình. Nhưng cô biết, cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc. Mối quan hệ giữa cô và gia đình chồng có lẽ sẽ không bao giờ trở lại như xưa.

Hùng bước đến bên Lan, anh ôm lấy cô. “Anh xin lỗi em. Anh đã không đủ mạnh mẽ.”

Lan ngẩng đầu lên nhìn Hùng. Ánh mắt cô vẫn còn chút buồn, nhưng cũng có sự thấu hiểu. “Không sao đâu anh. Quan trọng là anh đã đứng về phía em.”

Những ngày sau đó, mối quan hệ giữa Lan và gia đình chồng trở nên căng thẳng. Bố mẹ chồng không còn thường xuyên đến thăm nữa. Những cuộc điện thoại cũng thưa dần. Bình thì hoàn toàn biến mất, không liên lạc với ai.

Lan cảm thấy buồn, nhưng cô biết mình không thể làm khác. Cô đã chọn bảo vệ gia đình nhỏ của mình, và cô sẽ không hối hận về quyết định đó.

Hùng thì vẫn giằng xé nội tâm. Anh thương bố mẹ, anh lo lắng cho Bình. Nhưng anh cũng biết, anh đã làm điều đúng đắn. Anh đã bảo vệ tổ ấm của mình, đã bảo vệ vợ con mình.

Tuy nhiên, nỗi ám ảnh về việc Bình phá sản, về những lời trách móc của bố mẹ vẫn đeo bám Hùng. Anh thường xuyên mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, trong đó anh thấy mình đang đứng giữa một ngã ba đường, không biết phải đi về đâu.

Một buổi tối, khi Lan và Hùng đang ăn cơm, điện thoại của Hùng reo. Là Bình gọi. Hùng giật mình, vội vàng bắt máy.

“Alo, Bình à? Em sao rồi?” Hùng hỏi, giọng anh đầy sự lo lắng.

Giọng Bình ở đầu dây bên kia yếu ớt: “Anh Hùng… em… em đang rất khó khăn… Em không còn đường nào để đi nữa rồi…”

Lan nhìn Hùng, ánh mắt cô đầy sự lo lắng. Cô biết Bình đang gặp chuyện lớn.

Hùng cố gắng trấn an Bình: “Bình, em đừng lo lắng quá. Có chuyện gì cứ nói với anh. Anh sẽ giúp em.”

Sau một hồi nói chuyện, Hùng tắt điện thoại. Khuôn mặt anh tái mét.

“Bình nó… nó đang bị chủ nợ truy lùng. Nó không có chỗ nào để nương tựa cả,” Hùng nói, giọng anh run rẩy.

Lan im lặng. Cô biết, đây là một thử thách lớn đối với vợ chồng cô.

“Vậy mình làm gì bây giờ anh?” Lan hỏi.

Hùng nhìn Lan, ánh mắt anh đầy sự bối rối. “Anh không biết nữa em à. Anh muốn giúp nó lắm, nhưng mình…”

“Mình sẽ giúp Bình, nhưng không phải bằng cách bán nhà,” Lan kiên quyết. “Mình sẽ cố gắng tìm cách khác. Mình sẽ cho Bình vay một khoản tiền đủ để nó trang trải cuộc sống tạm thời. Rồi mình sẽ giúp nó tìm việc làm, giúp nó làm lại cuộc đời. Nhưng căn nhà này, mình sẽ không bán.”

Hùng nhìn Lan, ánh mắt anh đầy sự biết ơn. Anh biết, Lan đã hy sinh rất nhiều vì anh, vì gia đình này.

“Cảm ơn em, Lan,” Hùng khẽ nói.

Vài ngày sau, Hùng đến gặp Bình. Anh mang theo một khoản tiền nhỏ mà vợ chồng anh đã tích góp được. Hùng đưa tiền cho Bình, và nói: “Bình, em cầm lấy số tiền này. Anh biết nó không nhiều, nhưng hy vọng nó có thể giúp em vượt qua giai đoạn khó khăn này. Em đừng nghĩ đến chuyện tiêu cực nữa. Em hãy cố gắng làm lại cuộc đời.”

Bình nhìn số tiền trong tay, đôi mắt cậu ta đỏ hoe. “Anh… anh không trách em sao?”

“Anh không trách em. Anh chỉ muốn em sống tốt. Em là em của anh mà,” Hùng nói, giọng anh nghẹn ngào.

Bình bật khóc, ôm chầm lấy Hùng. “Cảm ơn anh… Cảm ơn chị Lan…”

Từ đó, Hùng và Lan đã cùng nhau giúp đỡ Bình. Họ giúp Bình tìm một công việc mới, dù là công việc tay chân. Họ động viên Bình cố gắng, không bỏ cuộc. Dần dần, Bình cũng ổn định hơn. Cậu ta bắt đầu trả nợ, bắt đầu xây dựng lại cuộc sống của mình.

Mối quan hệ giữa Hùng và bố mẹ anh cũng dần được cải thiện. Bố mẹ anh nhận ra rằng, Lan đã đúng. Họ cũng nhận ra rằng, tình yêu thương không phải là sự bao bọc mù quáng, mà là sự ủng hộ, sự động viên để con cái tự mình vượt qua khó khăn.

Một buổi tối, khi cả gia đình đang quây quần ăn cơm, mẹ chồng Lan khẽ nói: “Lan à, mẹ xin lỗi con. Mẹ đã sai rồi. Mẹ đã không hiểu cho con.”

Lan nhìn mẹ chồng, ánh mắt cô đầy sự thấu hiểu. “Không sao đâu mẹ ạ. Quan trọng là bây giờ mình hiểu nhau rồi.”

Mẹ chồng Lan mỉm cười. Bà biết, vết thương lòng vẫn còn đó, nhưng họ đã bắt đầu hàn gắn.

Căn nhà của Lan và Hùng vẫn đứng vững, là biểu tượng của tình yêu thương, sự kiên cường và sự thấu hiểu. Nó không chỉ là một ngôi nhà, mà còn là một tổ ấm thực sự, nơi mọi thành viên đều được trân trọng, được yêu thương, và được cùng nhau vượt qua mọi sóng gió của cuộc đời.

Comments