Min menu

Pages

Em chồng ph-á s-ản, bố mẹ chồng có đề nghị "tr-ời gi-áng" khiến vợ chồng tôi ch-ết l-ặng...


Căn nhà nhỏ xinh nằm trong con hẻm yên tĩnh, với ban công ngập tràn sắc hoa giấy, là tổ ấm mà vợ chồng An và Tuấn đã dày công vun đắp. Từng viên gạch, từng cánh cửa, đều thấm đẫm mồ hôi và nước mắt của họ. An, với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt luôn ánh lên sự mạnh mẽ, là một kiến trúc sư tài năng. Tuấn, chồng cô, là một kỹ sư xây dựng điềm đạm, ít nói nhưng luôn là chỗ dựa vững chắc cho An.

Căn nhà này không chỉ là nơi che mưa che nắng, mà còn là minh chứng cho tình yêu và sự kiên trì của họ. Nó được mua bằng khoản tiền hồi môn mà An mang về từ đám cưới – một số tiền không hề nhỏ được gia đình cô tích cóp cho con gái, và phần lớn còn lại là từ khoản vay ngân hàng khổng lồ. Hàng tháng, áp lực trả nợ luôn đè nặng lên vai hai vợ chồng. An và Tuấn phải làm việc cật lực, chi tiêu dè sẻn, thậm chí cắt giảm nhiều sở thích cá nhân để đảm bảo trả nợ đúng hạn. Nhưng họ không bao giờ than vãn. Họ hạnh phúc vì có một mái ấm của riêng mình, nơi họ có thể cùng nhau xây dựng tương lai.

“Anh thấy không, hoa giấy nở đẹp quá,” An thường nói, giọng đầy tự hào khi đứng trên ban công, ngắm nhìn những chùm hoa rực rỡ. “Sau này mình sẽ trồng thêm nhiều loại hoa nữa, anh nhỉ?”

Tuấn mỉm cười, vòng tay ôm lấy vợ. “Ừ, em thích gì anh cũng chiều.”

Họ đã từng có những buổi tối bình yên như thế, cùng nhau pha trà, đọc sách, hay đơn giản chỉ là im lặng lắng nghe tiếng nhạc du dương. Mọi lo toan, áp lực dường như tan biến khi họ ở bên nhau, trong chính mái ấm của mình.

Thế nhưng, sự bình yên ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Một biến cố bất ngờ ập đến, làm rung chuyển cả nền móng gia đình nhỏ của An và Tuấn. Minh, em trai Tuấn, vướng vào làm ăn thua lỗ và phá sản. Toàn bộ tài sản của Minh đều bị cuốn theo vòng xoáy nợ nần, thậm chí anh còn phải đối mặt với nguy cơ trắng tay.

Tin tức ấy như một gáo nước lạnh tạt vào gia đình Tuấn. Bố mẹ Tuấn, vốn đã lớn tuổi, sức khỏe yếu, suy sụp hoàn toàn khi hay tin con trai út gặp nạn. Họ thương con, muốn cứu con thoát khỏi cảnh bế tắc. Và rồi, một ý nghĩ táo bạo, đầy tính hy sinh, nhưng cũng đầy bất công, nảy ra trong đầu họ.

Một buổi tối cuối tuần, khi An và Tuấn về thăm nhà, bố mẹ Tuấn đã trịnh trọng đề nghị:

“Hai đứa à, bố mẹ biết căn nhà của hai đứa là tài sản riêng, nhưng giờ thằng Minh nó khó khăn quá. Nó cần một khoản tiền lớn để làm lại cuộc đời. Bố mẹ nghĩ… hai đứa có thể bán căn nhà đó đi, rồi chia bớt một phần cho thằng Minh được không?”

Lời đề nghị của bố mẹ chồng khiến An chết sững. Cô không thể tin vào tai mình. Bán nhà? Bán đi tất cả những gì họ đã dày công xây dựng? Bán đi mái ấm mà họ đã phải vay mượn rất nhiều để có được?


An nhìn Tuấn, ánh mắt cô đầy sự hoài nghi và giận dữ. Tuấn cũng bối rối. Anh không ngờ bố mẹ lại đưa ra một đề nghị như vậy. Anh thương em, nhưng anh cũng biết An đã vất vả thế nào để có được căn nhà này.

An là người đầu tiên lên tiếng, giọng cô run run nhưng đầy kiên quyết: “Bố mẹ ơi, con xin lỗi, nhưng con không thể đồng ý được. Căn nhà này là tài sản riêng của vợ chồng con. Hơn nữa, nó còn đang nợ ngân hàng rất nhiều. Nếu bán đi, bọn con biết ở đâu? Tiền đâu mà trả nợ ngân hàng?”

Mẹ Tuấn thở dài, giọng bà đầy vẻ khẩn khoản: “Con à, nhưng thằng Minh nó là em con. Nó là em ruột của Tuấn. Giờ nó bế tắc quá rồi. Cứu nó một lần này thôi con. Bố mẹ già rồi, cũng không còn gì mà giúp nó được nữa. Chỉ còn cách này thôi.”

Bố Tuấn tiếp lời, giọng ông trầm buồn: “Đúng đấy con. Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp. Thằng Minh mà không có tiền làm lại, nó cứ suy sụp mãi, bố mẹ cũng không yên lòng.”

An cảm thấy một nỗi uất ức dâng trào trong lòng. Cô biết Minh là em trai chồng, cô cũng thương Minh. Nhưng việc bán đi căn nhà, bán đi tất cả những gì họ có để cứu em chồng, là một sự hy sinh quá lớn, một sự bất công không thể chấp nhận được.

“Con biết Minh khó khăn, nhưng đây là căn nhà của bọn con,” An nói, giọng cô bắt đầu gay gắt hơn. “Nó không phải là tài sản chung của cả gia đình. Bọn con cũng phải lo cho cuộc sống của bọn con chứ. Bọn con cũng có tương lai, có con cái sau này nữa.”

Tuấn ngồi đó, im lặng. Anh nhìn bố mẹ, rồi lại nhìn An. Khuôn mặt anh đăm chiêu, ánh mắt đầy sự giằng xé. Anh thương em, muốn giúp đỡ em. Nhưng anh cũng hiểu những lời An nói là đúng. Anh biết vợ đã phải hy sinh nhiều để có được căn nhà này.

Sự Giằng Xé Của Người Chồng
Từ hôm đó, không khí trong gia đình Tuấn trở nên căng thẳng. Bố mẹ Tuấn liên tục gọi điện, bóng gió về chuyện bán nhà. Mẹ Tuấn thường xuyên than vãn về tình cảnh của Minh, về những nỗi lo của bà. Những lời nói ấy như những mũi kim, đâm thẳng vào tim An.

An càng ngày càng cảm thấy áp lực. Cô biết bố mẹ chồng đang cố gắng gây sức ép để cô đồng ý bán nhà. Cô cũng nhận ra sự thay đổi trong thái độ của Tuấn. Anh trở nên trầm ngâm hơn, ít nói hơn, và thường xuyên tránh mặt cô.

Một buổi tối, khi hai vợ chồng đang ăn cơm, Tuấn khẽ khàng lên tiếng:

“An à, em có nghĩ… hay là mình cứ bán nhà đi, rồi đưa một phần cho thằng Minh không? Dù sao nó cũng là em anh. Em thấy nó khổ quá…” Giọng Tuấn nhỏ dần, như sợ An sẽ nổi giận.


An buông đũa xuống. Cô nhìn Tuấn, ánh mắt cô đầy vẻ thất vọng. “Anh nói gì vậy, Tuấn? Anh quên là căn nhà này còn nợ ngân hàng bao nhiêu tiền sao? Bán đi rồi mình ở đâu? Tiền đâu mà trả nợ?”

Tuấn thở dài. “Thì… thì anh biết chứ. Nhưng bố mẹ cứ nói mãi. Anh cũng khó xử quá. Anh thương thằng Minh, nó là em anh mà.”

“Thương em là một chuyện, nhưng đây là cả tương lai của vợ chồng mình!” An gằn giọng, nỗi uất ức dồn nén bấy lâu bỗng bùng lên. “Anh có nghĩ cho em không? Anh có nghĩ cho những gì em đã phải bỏ ra để có được căn nhà này không? Hay trong mắt anh, em chỉ là người ngoài, tài sản của em cũng không đáng kể bằng em trai anh sao?”

Những lời nói của An như những nhát dao đâm vào tim Tuấn. Anh biết An giận, Mai thất vọng. Anh cũng vậy. Trong lòng anh là một mớ bòng bong những cảm xúc. Nỗi uất ức, sự bất công, sự thất vọng đan xen với lòng hiếu thảo, với sự bao dung. Anh muốn nói ra những suy nghĩ của mình, muốn trách móc bố mẹ, muốn đòi lại quyền lợi cho vợ chồng mình. Nhưng anh lại không thể. Một rào cản vô hình đã chặn đứng tất cả những lời nói ấy trong cổ họng anh.

Anh sợ làm bố mẹ buồn. Anh sợ bị coi là đứa con bất hiếu, ham tiền. Anh sợ làm rạn nứt tình cảm gia đình. Anh luôn tự nhủ rằng, bố mẹ cũng có lý do riêng. Bố mẹ đã già rồi, họ cũng muốn lo cho con cái. Có thể, họ không nghĩ nhiều đến cảm giác của anh và Mai. Có thể, họ chỉ nghĩ đơn giản rằng, đứa nào cần hơn thì cho trước.

Nhưng lý trí của Tuấn thì hiểu, còn trái tim anh thì đau. Anh nhìn An, nhìn thấy sự mệt mỏi trong đôi mắt cô, sự hy vọng đã bị dập tắt trong ánh mắt cô. Anh biết An đã phải chịu đựng nhiều. Cô đã từ bỏ nhiều thứ để theo anh lên thành phố, để cùng anh xây dựng cuộc sống. Và giờ đây, cô phải chịu đựng sự bất công này.

Những bữa cơm gia đình không còn trọn vẹn. Tiếng thở dài của Tuấn, ánh mắt buồn bã của An, và sự im lặng nặng nề bao trùm căn nhà nhỏ. Họ vẫn sống chung dưới một mái nhà, nhưng khoảng cách giữa họ ngày càng lớn dần.

Sự Kiên Quyết và Nỗi Thất Vọng Lên Đến Đỉnh Điểm
Một ngày nọ, bố mẹ Tuấn và Minh bất ngờ đến thăm. Họ không báo trước, và mang theo một thái độ cương quyết.

“An à, Tuấn à, bố mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi,” bố Tuấn nói, giọng ông trầm tĩnh nhưng đầy vẻ ép buộc. “Bố mẹ nghĩ, chỉ có bán căn nhà này mới giúp được thằng Minh. Con cứ suy nghĩ lại đi. Thằng Minh nó là máu mủ ruột thịt của Tuấn mà.”

An nhìn bố mẹ chồng, rồi nhìn Minh đang ngồi cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào cô. Một nỗi giận dữ trào dâng trong lòng An. Cô không thể chấp nhận được sự vô lý này.

“Bố mẹ ơi, con đã nói rồi,” An nói, giọng cô đầy sự kiên quyết. “Con sẽ không bán nhà. Căn nhà này là tài sản riêng của vợ chồng con. Nó không phải là tài sản để bố mẹ tùy tiện quyết định. Con còn nợ ngân hàng, con còn phải lo cho tương lai của bọn con. Tại sao bố mẹ lại muốn đẩy con vào đường cùng như vậy?”

Mẹ Tuấn bắt đầu khóc lóc, giọng bà nghẹn ngào: “Con nói gì mà lạnh lùng vậy? Thằng Minh nó là em con. Con không thương nó sao? Con để nó cứ thế mà chết sao?”

“Con thương em, nhưng con cũng phải lo cho cuộc sống của con chứ!” An gào lên, nước mắt cô bắt đầu trào ra. “Con không thể vì thương em mà phá hủy tương lai của chính mình. Bố mẹ có hiểu không? Bố mẹ cứ ép con mãi, con biết phải làm sao?”

Tuấn đứng giữa, anh cảm thấy ngột ngạt. Một bên là bố mẹ, một bên là vợ. Anh không biết phải làm gì. Anh nhìn An, nhìn thấy sự đau khổ trong ánh mắt cô. Anh nhìn bố mẹ, nhìn thấy sự tuyệt vọng của họ.

“Thôi, bố mẹ bình tĩnh đã,” Tuấn nói, giọng anh yếu ớt. “Chuyện này… cần phải suy nghĩ kỹ.”

“Suy nghĩ gì nữa!” Minh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, giọng anh gằn từng tiếng, đôi mắt đầy vẻ oán hận. “Anh chị sướng rồi thì lo gì cho em. Anh chị có nhà cửa đàng hoàng, có công việc ổn định. Còn em thì trắng tay, không còn gì cả. Anh chị có nghĩ đến cảm giác của em không?”

Lời nói của Minh như một mũi dao đâm thẳng vào tim An. Cô không thể tin được Minh lại có thể nói ra những lời như vậy. Cô đã từng thương Minh, đã từng giúp đỡ Minh nhiều lần. Nhưng giờ đây, cô chỉ thấy sự ích kỷ và vô ơn.

An bật khóc nức nở. Cô không khóc vì tức giận, mà khóc vì sự thất vọng tột cùng. Cô thất vọng về gia đình chồng, thất vọng về Tuấn, và thất vọng về chính mình vì đã đặt quá nhiều hy vọng vào những người không xứng đáng.

“Được thôi!” An nói, giọng cô lạc đi vì khóc. “Nếu anh và bố mẹ cứ ép buộc như vậy, thì chúng ta không còn gì để nói nữa. Em sẽ không bao giờ đồng ý bán nhà. Nếu anh muốn giúp em trai anh đến mức đó, thì anh cứ việc. Nhưng đừng lôi em vào.”

An quay lưng bước vào phòng ngủ, đóng sập cửa lại. Tiếng đóng cửa vang vọng trong không gian, để lại sự im lặng nặng nề.

Vết Nứt Không Thể Hàn Gắn
Tuấn đứng đó, lặng người. Anh nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng kín, rồi nhìn bố mẹ và Minh. Anh cảm thấy mình thật bất lực. Anh đã cố gắng làm một người con hiếu thảo, một người anh có trách nhiệm. Nhưng anh lại không thể làm một người chồng tốt. Anh đã để vợ mình phải chịu đựng tất cả.

Bố mẹ Tuấn và Minh ngồi đó, không nói gì. Họ cũng cảm thấy một sự khó xử. Họ không ngờ An lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy.

Sau hôm đó, không khí trong nhà Tuấn và An càng trở nên tồi tệ hơn. An và Tuấn sống như hai người xa lạ. Họ vẫn ăn chung bữa cơm, nhưng không ai nói với ai lời nào. Những tiếng thở dài của Tuấn, những giọt nước mắt thầm lặng của An, đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của họ.

Tuấn cố gắng làm hòa với An. Anh mua hoa, nấu cơm, nhưng An vẫn giữ khoảng cách. Cô vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ, nhưng ánh mắt cô không còn sự ấm áp, nụ cười trên môi cô đã tắt hẳn.

“Em à, anh biết anh đã sai,” Tuấn nói một buổi tối, khi An đang ngồi đọc sách. “Anh xin lỗi em. Anh… anh đã không bảo vệ em.”

An ngẩng đầu lên, nhìn Tuấn. Đôi mắt cô ánh lên sự mệt mỏi. “Anh không sai. Anh chỉ là… quá hiếu thảo, quá thương em trai. Nhưng anh đã quên mất rằng, anh còn có vợ, có một gia đình nhỏ của riêng mình. Em không cần anh phải lựa chọn giữa em và gia đình anh. Em chỉ cần anh hiểu rằng, chúng ta là một gia đình riêng biệt, chúng ta có quyền được quyết định về tài sản của mình.”

Tuấn im lặng. Anh biết An nói đúng. Anh đã quá mải mê với gánh nặng của gia đình lớn mà quên đi gia đình nhỏ của mình.

Những ngày sau đó, Tuấn đã cố gắng nói chuyện với bố mẹ, với Minh. Anh đã cố gắng giải thích cho họ hiểu về tình hình của mình và An. Nhưng dường như, những lời nói của anh không thể lay chuyển được họ. Bố mẹ Tuấn vẫn giữ thái độ cũ, còn Minh thì vẫn chìm đắm trong sự ích kỷ của bản thân.

Cuối cùng, Tuấn đã đưa ra một quyết định. Anh không còn đề cập đến chuyện bán nhà nữa. Anh chấp nhận sự thật rằng, anh không thể làm hài lòng tất cả mọi người. Anh sẽ tập trung vào gia đình nhỏ của mình, vào An, vào tương lai của họ.

An, dù vẫn còn chút tổn thương, nhưng cô cũng nhận ra sự thay đổi trong Tuấn. Cô biết anh đã cố gắng, và cô trân trọng điều đó. Mối quan hệ giữa họ dần dần được hàn gắn. Căn nhà nhỏ xinh của họ, dù vẫn còn gánh nặng nợ nần, nhưng giờ đây lại trở nên ấm áp hơn, bình yên hơn.

Thế nhưng, vết nứt trong mối quan hệ với gia đình chồng thì không thể nào lành lại được. An và Tuấn vẫn về thăm bố mẹ Tuấn, nhưng những cuộc gặp gỡ luôn gượng gạo, khách sáo. Minh vẫn sống trong cảnh khó khăn, nhưng anh không còn tìm đến Hùng và An để nhờ vả nữa. Có lẽ, anh cũng đã hiểu rằng, có những giới hạn không thể vượt qua, có những điều không thể ép buộc.

Câu chuyện về căn nhà, về lời đề nghị bán nhà, đã trở thành một bài học đắt giá cho An và Tuấn. Họ học được rằng, tài sản không chỉ là vật chất, mà còn là giá trị của sự độc lập, của sự tự chủ. Họ học được rằng, tình thân dù quan trọng đến đâu, cũng cần có giới hạn, cần có sự tôn trọng lẫn nhau. Và quan trọng hơn cả, họ học được cách bảo vệ gia đình nhỏ của mình, bảo vệ những gì họ đã dày công vun đắp.

Comments