Min menu

Pages

Cuộc gặp gỡ kỳ lạ với cụ bà lớn tuổi trên chiếc xe công nghệ và bí mật hé lộ khiến người tài xế phải rơi nước mắt...


Nam lướt ngón tay trên màn hình điện thoại, cái chấm xanh nhỏ di chuyển chậm rãi trên bản đồ. Hơn tám giờ tối, thành phố chìm trong ánh đèn rực rỡ và tiếng còi xe ồn ã. Cơn mưa rào vừa tạnh, không khí ẩm ướt, dễ chịu hơn hẳn cái oi bức ban ngày. Nam nhấn nút chấp nhận chuyến đi, một cuốc xe ở quận trung tâm. Khách hàng là một cụ bà lớn tuổi, cái tên hiện lên trên màn hình chỉ là "Khách hàng".

Anh lái xe đến địa chỉ đón. Một cụ bà nhỏ nhắn, tóc bạc trắng như cước, đang đứng dưới mái hiên của một cửa hàng tiện lợi, tay run run cầm một chiếc túi vải cũ. Nam dừng xe, mở cửa sau. Bà khẽ khàng bước vào, hơi thở dồn dập vì có tuổi.

"Cô đi đâu ạ?" Nam hỏi, giọng anh dịu dàng.

Bà ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục nhìn anh. "À... đi về nhà... nhà ở đâu nhỉ...?" Bà lẩm bẩm, giọng nói run rẩy.

Nam nhìn vào màn hình điện thoại, địa chỉ đã được nhập sẵn. Anh bắt đầu lái xe. Suốt quãng đường, bà không nói gì, chỉ thỉnh thoảng lại lẩm bẩm. "Dũng... Dũng đâu rồi... Con ơi, mẹ lạc đường rồi..."

Nam quay đầu lại nhìn bà qua gương chiếu hậu. Trái tim anh chợt nhói lên. Tên "Dũng" khiến anh nhớ đến câu chuyện của chính mình. Anh cũng tên là Dũng, nhưng sau này cha nuôi anh đã đổi tên cho anh thành Nam. Cha nuôi nói, cái tên đó không còn hợp với anh nữa.

Anh đến địa chỉ, đó là một con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo. Bà loay hoay tìm tiền trong túi, bàn tay run rẩy mãi không thể cầm chắc tờ tiền. Nam thấy vậy, anh lắc đầu.

"Không cần đâu ạ. Cô cứ giữ lấy. Lần sau đi xe của cháu, cháu sẽ chở cô miễn phí."

Bà nhìn anh, đôi mắt già nua ánh lên một tia cảm động. "Cảm ơn... cảm ơn cậu nhiều lắm..."

Từ đó, Nam thường xuyên nhận được những cuốc xe từ cùng một địa chỉ, cùng một khách hàng. Mỗi lần gặp, bà đều có vẻ như không nhận ra anh. Bà luôn nhầm đường, luôn yêu cầu anh đưa đến những địa chỉ không tồn tại, và luôn lẩm bẩm nhắc tên "Dũng".

Một lần, Nam chở bà đến một con phố mà bà nói là nhà bà, nhưng khi đến nơi, bà lại lắc đầu. "Không phải... không phải nhà mẹ... Dũng ơi, con ở đâu..."

Nam nhìn thấy sự bối rối và tuyệt vọng trong mắt bà. Anh dừng xe, quay lại nhìn bà. "Bác ơi, bác có nhớ gì về gia đình mình không ạ? Cháu có thể giúp bác tìm lại họ."


Bà nhìn anh, đôi mắt đục ngầu như nhìn xuyên qua anh, nhìn về một quá khứ xa xăm. "Mẹ có một đứa con trai... nó tên Dũng... thằng bé bị lũ cuốn đi rồi... mẹ đã đi tìm nó suốt mấy chục năm nay... mẹ không biết nó còn sống hay đã chết..."

Nghe đến đây, tim Nam như có ai bóp nghẹt. Cơn lũ, cái tên Dũng... tất cả những chi tiết này đều trùng khớp với câu chuyện của anh. Anh nhớ lại những câu chuyện cha nuôi kể. Anh được tìm thấy trong một ngôi làng bị tàn phá bởi trận lũ. Anh không nhớ gì về cha mẹ ruột của mình. Cha nuôi đã nhặt anh về nuôi, cho anh một cuộc sống mới.

"Bác ơi... cháu cũng tên là Dũng... Cháu cũng bị mất tích trong một trận lũ... Bác có thể kể cho cháu nghe về nó không?" Nam hỏi, giọng anh run rẩy.

Bà nhìn anh, đôi mắt bà có vẻ như đang dần lấy lại được sự tập trung. "Nó có một cái bớt nhỏ ở sau gáy... một cái bớt màu đỏ..."

Nam giật mình. Anh đưa tay lên sờ sau gáy. Cái bớt màu đỏ vẫn còn đó, một dấu vết mà anh luôn tò mò từ khi còn nhỏ. Anh cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng.

"Bác ơi... cháu cũng có một cái bớt y hệt..."

Bà đưa tay run rẩy, sờ vào sau gáy anh. Bàn tay bà lạnh toát, nhưng lại mang đến một cảm giác ấm áp lạ lùng. Bà ngước lên nhìn anh, đôi mắt bà chợt sáng bừng.

"Dũng... có phải con không?"

Nam gật đầu trong nước mắt. "Là con đây mẹ... Con đây..."

Hai mẹ con ôm nhau, nước mắt lăn dài. Chiếc xe dừng lại giữa phố, dòng người qua lại vẫn hối hả, nhưng trong khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh họ dường như ngừng lại.

Sự thật được hé lộ, Nam và bà cùng nhau đi tìm lại những giấy tờ cũ. Anh đến gặp cha nuôi, người đã giữ lại những hồ sơ của anh từ khi anh được tìm thấy. Trong những tập tài liệu cũ, có một tờ giấy khai sinh đã ố vàng, ghi tên Nguyễn Văn Dũng, và tên cha mẹ là Nguyễn Văn Hùng và Trần Thị Hoa. Bà Hoa tên là Hoa...

Nam đưa bà đi khám bệnh. Bác sĩ cho biết bà bị một chứng bệnh suy giảm trí nhớ nghiêm trọng, khiến bà hay nhầm lẫn và quên mọi thứ. Cơn lẩm bẩm nhắc tên "Dũng" là một phản ứng tâm lý, một mong muốn sâu thẳm trong tiềm thức được tìm lại đứa con trai đã mất tích.

Nam quyết định dọn về sống với bà. Anh trả lại căn hộ đang thuê, bán chiếc xe máy cũ, và dùng tiền tiết kiệm để thuê một căn nhà nhỏ gần nhà bà. Anh muốn bù đắp cho bà những năm tháng xa cách, chăm sóc bà những năm cuối đời.

"Mẹ ơi, con sẽ không để mẹ phải đi lạc nữa," Nam nói, giọng anh đầy quyết tâm.

Anh dành thời gian bên bà, đưa bà đi dạo, kể cho bà nghe những câu chuyện về cuộc sống của anh. Anh mua cho bà những món đồ ăn ngon, những bộ quần áo ấm áp. Anh học cách nấu những món ăn mà bà thích, học cách kiên nhẫn khi bà quên mọi thứ.

Một ngày nọ, bà gọi Nam bằng một cái tên khác. "Anh... anh Hùng..."

Nam biết đó là tên cha anh. Anh mỉm cười. "Không sao đâu mẹ. Mẹ cứ gọi con là gì cũng được."

Bà nhìn anh, đôi mắt bà đục ngầu, nhưng lại có một sự ấm áp lạ thường. "Con giống ba con lắm... giống lắm..."

Nam ôm bà vào lòng. Anh cảm thấy một sự bình yên sâu sắc. Anh đã tìm thấy nguồn gốc của mình, tìm thấy người mẹ mà anh tưởng đã mất. Anh không còn cảm thấy lạc lõng nữa. Anh biết, dù bà có quên mọi thứ, dù bà có nhầm lẫn, nhưng trong sâu thẳm trái tim bà, hình ảnh của anh vẫn còn đó. Đó là một tình yêu không bao giờ phai nhạt.

Một đêm mưa gió, bà Hoa thức giấc, bà nhìn Nam đang nằm ngủ trên ghế sofa. Bà đến gần, vuốt ve mái tóc anh. Bà thì thầm, "Dũng... mẹ tìm thấy con rồi..."


Nam thức giấc, nhìn thấy bà. Anh ôm lấy bà, đặt bà nằm xuống giường. "Mẹ ngủ đi. Có con ở đây rồi."

Bà mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. Bà nhắm mắt lại, một giấc ngủ sâu và bình yên.

Nam nằm cạnh bà, nắm tay bà. Anh cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc không phải là sự giàu sang, không phải là một cuộc sống xa hoa. Hạnh phúc là được ở bên người mẹ mà anh đã tưởng đã mất, là được chăm sóc bà, được nhìn thấy bà cười.

Cuộc đời đã lấy đi của anh một người mẹ khi anh còn nhỏ, nhưng giờ đây, nó đã trả lại cho anh một người mẹ trong tuổi xế chiều. Đó là một món quà vô giá, một món quà mà anh sẽ trân trọng suốt đời.

Cuộc sống của Nam thay đổi hoàn toàn. Anh không còn chạy xe công nghệ nữa. Anh dành thời gian để chăm sóc bà, đưa bà đi khám bệnh, đi dạo. Anh học được cách kiên nhẫn, cách yêu thương. Anh đã trở thành một người con đích thực.

Một buổi chiều nọ, bà Hoa ngồi trên chiếc ghế xích đu trước nhà, nhìn những đứa trẻ chơi đùa. Bà mỉm cười, đôi mắt bà ánh lên một tia sáng. Bà quay sang nhìn Nam.

"Dũng... con còn nhớ bài hát mẹ hát cho con nghe hồi nhỏ không?"

Nam giật mình. Anh không nhớ, nhưng anh vẫn gật đầu. Bà hát, giọng bà run rẩy, nhưng giai điệu lại rất quen thuộc. Đó là một bài hát ru, một bài hát mà anh đã từng nghe trong những giấc mơ của mình.

Nam hát cùng bà, giọng anh ấm áp, ngọt ngào. Hai mẹ con hát, tiếng hát của họ hòa vào tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc. Đó là một khoảnh khắc bình yên, một khoảnh khắc mà Nam sẽ không bao giờ quên.

Sau này, bà Hoa qua đời trong vòng tay của Nam. Bà ra đi một cách thanh thản, với một nụ cười trên môi. Bà đã tìm thấy đứa con trai mà bà đã mất, và đã được chăm sóc trong những năm cuối đời.

Nam đau khổ, nhưng anh không hối tiếc. Anh đã có những năm tháng hạnh phúc bên bà. Anh đã chuộc lại những năm tháng xa cách. Anh đã trở thành một người con hiếu thảo.

Sau khi bà qua đời, Nam vẫn ở lại ngôi nhà đó. Anh giữ lại mọi thứ của bà, từ chiếc ghế xích đu đến chiếc túi vải cũ. Anh thường ngồi trên chiếc ghế xích đu, nhìn những đứa trẻ chơi đùa, và nhớ về mẹ. Anh biết, bà vẫn luôn ở bên anh, trong những kỷ niệm, trong những bài hát ru, trong trái tim anh.

Nam đã tìm thấy mẹ, và đã tìm thấy chính mình. Anh đã học được rằng, tình yêu thương không bao giờ mất đi. Nó luôn tồn tại, trong những ký ức, trong những bài hát ru, trong những câu chuyện được kể lại. Và nó sẽ luôn là một nguồn sức mạnh, một nguồn cảm hứng, một nguồn hy vọng.

Comments