Đêm Sài Gòn vẫn thế, rực rỡ và vội vã. Nam, chàng tài xế xe công nghệ với chiếc xe máy cũ kỹ, lướt đi trên những con phố quen thuộc. Mười năm sống ở đây, anh đã thuộc từng ngõ ngách, từng khúc cua. Cuộc sống mưu sinh vất vả, nhưng Nam luôn giữ nụ cười trên môi. Anh nghĩ về mẹ, người phụ nữ tần tảo ở quê, đang chờ anh về. Ký ức về người mẹ đầu tiên, người mà anh luôn tin rằng đã mất trong cơn lũ quét cách đây hơn hai mươi năm, vẫn là một vết sẹo sâu thẳm trong lòng.
Một tiếng "ting" từ điện thoại báo có cuốc xe. Điểm đón là một con hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Trãi. Khách hàng là một cụ bà. Nam dừng xe, thấy bà cụ đã đứng sẵn ở cửa, dáng người nhỏ thó, mái tóc bạc phơ. Bà cầm chiếc túi vải cũ kỹ, ánh mắt nhìn xa xăm, có chút hoang mang.
“Chào bà ạ. Bà đi đâu ạ?” Nam hỏi, giọng điệu lễ phép.
“À… tôi đi… tôi đi thăm con trai. Con trai tôi tên Dũng. Nó ở đâu ấy nhỉ?” Bà cụ lẩm bẩm, bàn tay run rẩy.
Nam nhìn bà, một cảm giác lạ lẫm len lỏi trong lòng. Anh đỡ bà lên xe, cẩn thận cài quai mũ bảo hiểm cho bà. "Bà cho cháu xin địa chỉ cụ thể đi ạ."
Bà cụ chỉ nói được vài con phố quen thuộc, rồi lại chìm vào những câu lẩm bẩm về "con trai Dũng". Nam thấy bà có vẻ bị đãng trí, anh kiên nhẫn hỏi han, rồi cố gắng dò ra địa chỉ qua lời kể của bà. Hóa ra, bà thường đi đi lại lại trên những con phố này, tìm kiếm một cái gì đó vô vọng.
“Thằng Dũng… nó đi đâu mất rồi… nó bỏ mẹ rồi…” Bà cụ thút thít.
Giọng bà nức nở, khiến trái tim Nam như bị bóp nghẹt. Anh cảm thấy một sự đồng cảm sâu sắc. Anh cũng từng là đứa trẻ bị lạc mẹ trong cơn lũ, cũng từng khao khát được gặp lại mẹ. Anh đưa bà đến một bệnh viện lớn, nơi bà có thẻ khám bệnh.
“Bà cứ yên tâm, cháu sẽ đưa bà về nhà. Bà cho cháu xin số điện thoại người nhà đi ạ,” Nam nói, giọng nhẹ nhàng.
Bà cụ lục lọi trong túi, đưa cho anh một mảnh giấy cũ, ghi vài số điện thoại. Nam gọi, nhưng không ai bắt máy. Anh đành đưa bà đến một quán ăn nhỏ, mời bà ăn tô phở nóng.
“Ăn đi bà, ăn xong rồi cháu đưa bà về.”
Bà cụ nhìn anh, ánh mắt bà trở nên trong trẻo hơn. “Cảm ơn cậu… cậu giống con trai tôi quá…”
Nam khẽ giật mình. "Con trai bà tên Dũng, sao lại giống cháu?"
"Nó cũng hay giúp người khác, cũng tốt bụng như cậu," bà nói, nở nụ cười móm mém.
Đó là chuyến xe đầu tiên, và rồi còn rất nhiều chuyến xe khác. Nam thường xuyên nhận được cuốc xe từ địa chỉ của bà cụ. Bà vẫn luôn lẩm bẩm về "con trai Dũng", và Nam vẫn luôn kiên nhẫn đưa bà đi, lắng nghe những câu chuyện rời rạc của bà.
Một ngày, bà cụ nói với Nam: “Cậu có biết không, con trai tôi nó có một cái sẹo nhỏ ở sau gáy. Hồi bé, nó nghịch ngợm, ngã vào cái bàn.”
Câu nói đó khiến Nam chết lặng. Anh cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng. Một cái sẹo nhỏ ở sau gáy. Anh có một cái sẹo như vậy, từ một tai nạn thời thơ ấu mà anh không thể nhớ rõ.
Những cuộc trò chuyện với bà cứ thế tiếp diễn. Nam bắt đầu hỏi bà về quê quán, về tên chồng bà, về những kỷ niệm cũ. Bà cụ lại kể về một ngôi làng nhỏ ven sông, nơi bà đã sống với chồng và đứa con trai nhỏ. Bà kể về một trận lũ quét kinh hoàng, về việc bà đã mất con trai như thế nào.
“Tôi đã tìm nó khắp nơi… nhưng không thấy… tôi cứ nghĩ nó chết rồi…” Bà cụ nức nở, nước mắt chảy dài trên gò má nhăn nheo.
Nam nắm chặt tay lái, lòng anh như có một cơn sóng dữ. Anh kể về cuộc đời mình. Về việc anh được một người đàn ông tốt bụng cứu sống sau trận lũ, về việc anh được nhận nuôi và lớn lên ở thành phố. Anh kể về những giấy tờ tùy thân còn sót lại, một bản sao giấy khai sinh cũ đã ố vàng.
“Bà tên gì ạ?” Nam hỏi, giọng run rẩy.
“Tôi tên… tôi tên Hoa,” bà nói, giọng lạc đi.
Hoa… cái tên trong giấy khai sinh của anh… trùng khớp. Nam cảm thấy đầu óc quay cuồng. Tất cả những mảnh ghép rời rạc trong ký ức anh, trong lời kể của bà, đang dần dần khớp lại.
Nam về nhà, lục tung căn phòng trọ nhỏ. Anh tìm thấy tập giấy tờ cũ, trong đó có một bức ảnh chụp mẹ anh. Bức ảnh đã phai màu, nhưng gương mặt người phụ nữ trong ảnh lại giống bà cụ anh thường chở. Bức ảnh có ghi tên “Nguyễn Thị Hoa” và ngày sinh. Anh tra cứu, và nó trùng khớp với ngày sinh mà bà cụ đã nói.
Nam tìm đến địa chỉ của người con trai bà cụ mà bà hay nhắc đến – anh Dũng. Anh biết anh Dũng qua lời kể của bà là con trai nuôi. Nam đến nhà anh Dũng, trình bày câu chuyện của mình. Anh Dũng ngỡ ngàng, rồi đưa cho Nam xem những giấy tờ, những bức ảnh cũ.
“Ngày xưa, mẹ tôi đi làm ở thành phố, rồi gặp một người phụ nữ bị lạc con trong trận lũ. Bà ấy đã đưa thằng bé về nuôi. Thằng bé tên là Dũng… và sau đó bà ấy nhận nuôi thêm tôi, nên bà ấy gọi tôi là Dũng, còn anh là Dũng lớn. Bà ấy luôn đau đáu đi tìm đứa con trai bị mất tích của mình…” Anh Dũng nói, giọng nghẹn ngào.
Nam cảm thấy như mình đang ở trong một giấc mơ. Anh là Dũng, là đứa con trai mà bà Hoa vẫn luôn tìm kiếm. Anh đã từng trách cứ người mẹ đã bỏ rơi anh, nhưng bây giờ, anh hiểu ra tất cả. Bà đã không bỏ rơi anh, bà đã tìm anh trong suốt hai mươi năm.
Nam lại nhận được cuốc xe từ bà. Lần này, anh không hỏi bà đi đâu nữa. Anh chỉ im lặng lái xe, đưa bà đến một công viên vắng người. Anh dừng xe, quay lại nhìn bà.
“Bà ơi…” Giọng Nam nghẹn lại.
Bà Hoa nhìn anh, đôi mắt già nua trở nên lấp lánh. “Cậu sao thế?”
“Bà… bà có nhớ cái sẹo sau gáy của con trai bà không?” Nam hỏi, rồi từ từ tháo mũ bảo hiểm ra, cúi đầu xuống.
Bà Hoa đưa tay vuốt ve gáy anh, chạm vào vết sẹo nhỏ. Bàn tay bà run rẩy. Nước mắt bà chảy dài.
“Dũng… con trai mẹ…” Bà Hoa nức nở, ôm chặt lấy anh.
Nam ôm lấy bà, nước mắt anh cũng chảy dài. Hai mươi năm, anh đã tưởng mình mất mẹ, và giờ, anh đã tìm thấy bà. Mùi hương quen thuộc từ mái tóc bà, hơi ấm từ vòng tay bà, tất cả đều trở về như một giấc mơ.
“Mẹ ơi, con xin lỗi… con đã không nhận ra mẹ…” Nam thút thít.
“Không sao con trai. Mẹ không sao. Mẹ chỉ cần tìm thấy con thôi,” bà nói, giọng nghẹn ngào.
Nam đưa bà về nhà. Anh dọn dẹp căn phòng trọ của mình, sắp xếp đồ đạc. Anh đưa bà về sống cùng.
“Mẹ ơi, từ giờ con sẽ chăm sóc mẹ. Mẹ không phải đi đâu nữa,” Nam nói, giọng đầy quyết tâm.
Bà Hoa ngồi trên chiếc ghế sofa cũ, nhìn con trai bận rộn. Bà mỉm cười. Nụ cười hạnh phúc nhất mà bà từng có trong suốt hai mươi năm qua.
Cuộc sống của Nam và bà Hoa thay đổi hoàn toàn. Nam không còn là tài xế xe công nghệ chạy rong ruổi trên đường phố nữa. Anh làm thêm một công việc ổn định, có nhiều thời gian ở nhà hơn. Hàng ngày, anh dậy sớm nấu đồ ăn sáng, đưa bà đi dạo. Bà Hoa không còn lẩm bẩm nhắc tên con trai nữa. Bà gọi Nam là “con trai”, và luôn nở nụ cười hạnh phúc.
“Mẹ muốn ăn gì không ạ?” Nam hỏi.
“Mẹ muốn ăn món canh chua con nấu,” bà nói, ánh mắt đầy vẻ mong chờ.
Nam vào bếp, nấu món canh chua mà bà thích. Anh cảm thấy hạnh phúc. Anh có mẹ, có một gia đình. Cuộc đời anh đã trọn vẹn.
Một buổi chiều, Nam ngồi bên bà, nắm tay bà.
“Mẹ ơi, mẹ có hối hận không?” Nam hỏi.
“Hối hận gì hả con?” bà hỏi lại.
“Hối hận vì đã tìm con suốt hai mươi năm?”
Bà Hoa lắc đầu, mỉm cười. “Không con. Mẹ không hối hận. Mẹ chỉ thấy biết ơn thôi. Biết ơn vì đã tìm thấy con.”
Nam ôm lấy mẹ. Anh hiểu rằng, tình mẹ là vĩnh cửu.
Cuộc sống của họ cứ thế trôi đi. Bà Hoa ngày càng yếu đi, nhưng tinh thần bà lại rất vui vẻ. Bà luôn mỉm cười, luôn nắm chặt tay Nam.
Một ngày nọ, bà Hoa nhìn Nam, đôi mắt bà sáng lên.
“Con trai của mẹ, mẹ có một giấc mơ đẹp,” bà nói, giọng yếu ớt. “Mẹ mơ thấy con còn bé, con đang chạy trên cánh đồng lúa, gọi mẹ.”
Nam nắm chặt tay bà. "Mẹ ơi, con vẫn luôn ở bên mẹ."
Bà Hoa khẽ gật đầu, mỉm cười. Rồi bà nhắm mắt lại, ra đi trong vòng tay của con trai.
Nam đau đớn, nhưng anh không khóc. Anh biết rằng, mẹ anh đã được giải thoát khỏi những đau khổ. Bà đã sống một cuộc đời ý nghĩa, một cuộc đời có con trai bà ở bên.
Sau khi bà Hoa qua đời, Nam vẫn tiếp tục sống cuộc đời của mình. Anh vẫn là một người con hiếu thảo, một người đàn ông tốt bụng. Anh luôn nhớ về mẹ, về những kỷ niệm đẹp mà họ đã có. Anh không còn chạy xe công nghệ nữa, nhưng anh vẫn giữ lại chiếc xe máy cũ. Anh vẫn thường chở người già đi dạo, kể cho họ nghe câu chuyện về mẹ anh. Câu chuyện về một người mẹ đã tìm kiếm con trai suốt hai mươi năm, và một người con trai đã tìm thấy mẹ mình trong một chuyến xe định mệnh.
Comments
Post a Comment