Min menu

Pages

Con cái vô tâm không về thăm mẹ già dịp Tết, rồi phải vội vàng trở lại vì một thông tin khiến họ h-oang m-ang t-ột đ-ộ...


Dưới mái hiên đã bạc màu của căn nhà cấp bốn, bà Thoa ngồi lặng lẽ, đôi mắt nhìn xa xăm về phía con đường đất đỏ. Gió cuối năm lùa qua hàng cau, mang theo hơi lạnh se sắt của những ngày cận Tết. Căn nhà nhỏ, từng một thời rộn rã tiếng cười con trẻ, giờ đây chỉ còn mình bà lủi thủi. Chồng bà đã mất từ lâu, và ba người con, đứa nào đứa nấy cũng đã trưởng thành, có gia đình riêng và lập nghiệp trên thành phố.

Nỗi Buồn Mùa Đoàn Tụ
Bà Thoa là một người phụ nữ chất phác, cả đời lam lũ. Bà đã dành hết tâm sức để nuôi ba người con khôn lớn, ăn học thành tài. Giờ đây, khi tuổi già xế bóng, điều bà mong mỏi nhất chỉ là được quây quần bên các con, bên cháu chắt trong những ngày Tết đến, xuân về. Đối với bà, Tết không chỉ là dịp đoàn tụ, mà còn là sợi dây vô hình níu giữ tình cảm gia đình, là cơ hội để bà được nhìn thấy những gương mặt thân yêu, được nghe tiếng cười giòn tan của các cháu.

Con trai cả của bà, tên Minh, là một người đàn ông thành đạt. Anh ấy làm giám đốc một công ty lớn trên thành phố. Anh ấy luôn bận rộn với những chuyến công tác, những cuộc họp triền miên. Con gái thứ hai của bà, tên Lan, cũng có một gia đình hạnh phúc, một công việc ổn định. Còn đứa con út, tên Hùng, là một kỹ sư xây dựng, thường xuyên phải đi công trình xa nhà.

Bà Thoa hiểu rằng các con bận rộn. Chúng có cuộc sống riêng, có những lo toan riêng. Nhưng mỗi lần Tết đến, nỗi nhớ con, nỗi mong chờ đoàn tụ lại cồn cào trong lòng bà. Bà bắt đầu đếm ngược từng ngày, chuẩn bị từng món ăn truyền thống, gói từng chiếc bánh chưng, bánh tét, chỉ mong các con sẽ về.

Những ngày cuối năm, khi nhà nhà người người đang tấp nập chuẩn bị đón Tết, thì căn nhà của bà Thoa vẫn tĩnh lặng lạ thường. Mùi trầm hương thoang thoảng trong không khí, càng làm tăng thêm vẻ u buồn. Bà ngồi trước cửa, nhìn ra con đường, hy vọng thấy bóng dáng quen thuộc của những đứa con.

Rồi điện thoại bà đổ chuông. Là Minh, con trai cả của bà. "Mẹ ơi, con xin lỗi. Năm nay con bận quá, có một dự án quan trọng đang đến giai đoạn gấp rút. Chắc con không về được Tết này mẹ ạ." Giọng Minh đầy vẻ áy náy, nhưng bà Thoa vẫn cảm nhận được sự vô tâm đằng sau đó.

Bà chưa kịp nói gì, thì Lan cũng gọi điện. "Mẹ ơi, năm nay con bận quá, chồng con cũng bận. Mấy đứa nhỏ thì còn bé, đi lại đường xa sợ không khỏe. Chắc Tết này chúng con không về được mẹ ạ. Mẹ thông cảm cho con nhé."

Cuối cùng là Hùng, đứa con út. "Mẹ ơi, con đang ở công trình xa lắm. Công việc đang gấp rút lắm, không nghỉ được mẹ ạ. Chắc Tết này con cũng không về được. Mẹ ở nhà cố gắng giữ gìn sức khỏe nhé."

Tiếng "tút tút" từ điện thoại vang lên, cắt đứt hoàn toàn hy vọng của bà. Nước mắt bà lăn dài trên gò má nhăn nheo. Ba đứa con, cả ba đều bận. Cả ba đều không về. Tết này, bà sẽ đón Tết một mình. Nỗi buồn dâng lên nghẹn ứ trong lòng bà, đè nặng hơn cả căn bệnh tuổi già đang hành hạ. Bà cảm thấy mình bị bỏ rơi, cảm thấy mình cô độc giữa thế giới rộng lớn này. Cái cảm giác ấy thật lạnh lẽo, buốt giá hơn cả cơn gió đông đang thổi qua.

"Tết mà không có con cái, cháu chắt, thì còn gì là Tết nữa..." Bà thì thầm, giọng bà khản đặc.


Lời Nói Dối Từ Trái Tim Người Mẹ
Đêm đó, bà Thoa trằn trọc không ngủ. Nỗi buồn cứ thế gặm nhấm bà. Bà nhớ những ngày các con còn bé, cả nhà quây quần bên nhau đón giao thừa. Tiếng pháo tép lẹt đẹt, tiếng cười nói rộn ràng. Giờ đây, tất cả chỉ còn là ký ức.

Bà nghĩ mãi, nghĩ mãi. Làm sao để các con về đây? Làm sao để có thể nhìn thấy chúng một lần nữa, trước khi quá muộn? Bà cảm thấy sức khỏe mình ngày càng yếu đi. Có lẽ, đây là những cái Tết cuối cùng mà bà có thể đón. Bà không muốn mình phải ra đi trong cô độc, không muốn để lại nỗi ân hận trong lòng các con.

Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu bà. Một ý nghĩ táo bạo, nhưng lại là hy vọng duy nhất của bà. Bà quyết định sẽ nói dối. Một lời nói dối xuất phát từ tình yêu thương vô bờ bến của một người mẹ.

Sáng hôm sau, bà Thoa cố gắng ngồi dậy, run rẩy cầm chiếc điện thoại. Bà gọi cho Minh, con trai cả. Giọng bà yếu ớt, ngắt quãng.

"Minh... Minh ơi... Mẹ... mẹ vừa bị ngã..."

Minh giật mình. "Mẹ ơi! Mẹ có sao không? Mẹ ngã ở đâu? Có bị đau chỗ nào không mẹ?" Giọng anh ta đầy vẻ lo lắng.

"Chân... chân mẹ không nhấc lên nổi... Đau quá con ơi..." Bà Thoa rên rỉ, cố gắng diễn tả sự đau đớn.

"Mẹ ở yên đó nhé! Con sẽ về ngay! Mẹ đừng đi đâu cả!" Minh nói, giọng anh ta hốt hoảng.

Bà Thoa cúp máy. Bà thở phào nhẹ nhõm. Lời nói dối đầu tiên đã thành công. Bà mỉm cười cay đắng. Bà không muốn lừa dối các con, nhưng bà không còn cách nào khác.

Tiếp theo là Lan. "Lan ơi... Mẹ... mẹ bị ngã rồi... Chân mẹ không nhấc nổi..."

Lan nghe tin cũng hoảng hốt. "Mẹ ơi! Sao mẹ lại bất cẩn thế? Mẹ có bị sao không? Con sẽ về ngay mẹ nhé! Mẹ đừng lo lắng!"

Và cuối cùng là Hùng. "Hùng ơi... Mẹ... mẹ bị ngã rồi... Đau lắm con ơi..."

Hùng nghe tin cũng vội vàng lo lắng. "Mẹ ơi! Mẹ ở yên đó nhé! Con sẽ về ngay! Mẹ đừng đi đâu cả!"

Trong vòng vài giờ đồng hồ, ba người con của bà Thoa, dù bận rộn đến đâu, cũng vội vàng thu xếp công việc, bắt xe về quê. Họ bỏ lại những dự án quan trọng, những cuộc họp gấp rút, những kế hoạch đã định sẵn. Bởi vì, đối với họ, mẹ là trên hết.

Đoàn Tụ Trong Nỗi Lo Âm
Tiếng xe taxi dừng xịch trước cổng nhà. Bà Thoa ngồi trong nhà, tim bà đập thình thịch. Bà cố gắng giữ vẻ mặt đau đớn, nhưng trong lòng bà là niềm vui vỡ òa. Cuối cùng, các con bà cũng đã về.

Minh là người đầu tiên bước vào. Khuôn mặt anh ta tái mét, ánh mắt đầy vẻ lo lắng. Anh ấy chạy ngay đến bên bà Thoa. "Mẹ ơi! Mẹ có sao không? Mẹ bị đau ở đâu? Có cần con đưa đi bệnh viện ngay không?"

Lan và Hùng cũng vội vàng chạy vào, khuôn mặt họ cũng đầy vẻ hoảng hốt. "Mẹ ơi! Sao mẹ lại bất cẩn thế? Mẹ có đau lắm không? Để con đỡ mẹ dậy."

Bà Thoa nhìn ba người con, nước mắt bà bỗng tuôn rơi. Không phải nước mắt của sự đau đớn, mà là nước mắt của niềm hạnh phúc. Bà cảm nhận được sự quan tâm chân thành từ các con. Dù họ về vì một lời nói dối, nhưng tình yêu thương của họ dành cho bà là thật.

"Mẹ không sao đâu các con. Mẹ... mẹ chỉ hơi đau một chút thôi." Bà Thoa nói, giọng bà nghẹn ngào. "Mẹ mừng quá... Mấy đứa về được là mẹ mừng rồi."

Ba người con lo lắng đỡ bà Thoa dậy, rồi đưa bà đi khám ở trạm xá làng. Bác sĩ kiểm tra, rồi nói: "Bà cụ không sao cả. Chắc chỉ là bị chấn động nhẹ thôi. Nghỉ ngơi vài hôm là khỏe."

Ba người con nhìn nhau, ánh mắt họ đầy vẻ khó hiểu. Nhưng họ không nói gì. Họ nghĩ, có lẽ mẹ già yếu, nên bị ngã nhẹ. Họ vẫn lo lắng chăm sóc bà Thoa chu đáo.

Cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm sum họp đầm ấm. Bữa cơm giản dị với những món ăn đồng quê quen thuộc, nhưng lại ấm cúng hơn bao giờ hết. Minh, Lan, và Hùng thay phiên nhau gắp thức ăn cho mẹ, hỏi han bà đủ điều. Họ kể cho bà nghe về cuộc sống của họ ở thành phố, về công việc, về các cháu. Bà Thoa lắng nghe, khuôn mặt bà rạng rỡ hẳn lên. Lâu lắm rồi bà mới được cảm nhận không khí gia đình ấm áp đến vậy.

Sự Thật Lộ Diện Và Nước Mắt Ân Hận

Khi bữa cơm gần tàn, không khí trong nhà bỗng trở nên tĩnh lặng. Bà Thoa nhìn ba người con, ánh mắt bà chất chứa nhiều tâm sự. Bà biết, đã đến lúc phải nói ra sự thật.


"Mấy đứa con à..." Bà Thoa cất tiếng, giọng bà trầm ấm.

Ba người con ngẩng đầu lên nhìn bà.

"Mẹ có chuyện này muốn nói với các con..." Bà Thoa hít một hơi thật sâu. "Thật ra... mẹ không ngã đâu."

Cả ba người con sững sờ. Khuôn mặt họ biến sắc, từ vẻ ngạc nhiên chuyển sang bàng hoàng. "Mẹ nói gì vậy mẹ?" Minh lắp bắp.

"Mẹ không ngã thật." Bà Thoa nói, nước mắt bà lại tuôn rơi. "Mẹ... mẹ chỉ sợ Tết này không còn được gặp đầy đủ các con lần nữa. Mẹ thấy sức khỏe mình ngày càng yếu đi. Mẹ sợ rằng... đây là cái Tết cuối cùng của mẹ. Mẹ không muốn phải ra đi trong cô độc. Mẹ muốn được nhìn thấy các con, được quây quần bên các con một lần nữa."

Lời nói của bà Thoa như một tiếng sét đánh ngang tai ba người con. Họ lặng người. Cả ba đều chết lặng. Khuôn mặt họ tím tái, ánh mắt họ trợn trừng, không tin vào những gì mình vừa nghe. Họ nhận ra, mình đã bị mẹ lừa. Một cú lừa đau đớn, nhưng lại chứa đựng tình yêu thương bao la của một người mẹ.

Minh, Lan, và Hùng nhìn mẹ, rồi nhìn nhau. Nước mắt họ bỗng tuôn rơi trên mâm cơm vừa nguội. Không phải nước mắt của sự tức giận, mà là nước mắt của sự hối lỗi, của sự ân hận. Họ nhận ra, mình đã quá vô tâm, quá ích kỷ. Họ đã để mẹ phải chịu đựng cô đơn, phải nói dối để được gặp các con.

"Mẹ ơi... con xin lỗi mẹ..." Minh nói, giọng anh ta nghẹn ngào, rồi anh ấy quỳ xuống, ôm chầm lấy mẹ. "Con là thằng con bất hiếu. Con đã quá bận rộn với công việc mà quên mất mẹ. Con xin lỗi mẹ..."

Lan cũng bật khóc nức nở. Cô ấy quỳ xuống bên cạnh Minh, ôm lấy bà Thoa. "Mẹ ơi... con xin lỗi mẹ... Con đã quá vô tâm... Con xin lỗi mẹ..."

Hùng, đứa con út, cũng không thể kìm nén được cảm xúc. Anh ấy quỳ xuống, ôm chặt lấy mẹ. "Mẹ ơi... con xin lỗi mẹ... Con đã để mẹ phải chịu khổ... Con xin lỗi mẹ..."

Cả ba người con đều khóc nức nở. Họ gục đầu vào lòng mẹ, cảm nhận được hơi ấm của bà, cảm nhận được tình yêu thương vô bờ bến mà bà đã dành cho họ. Mâm cơm sum họp bỗng trở thành mâm cơm của những giọt nước mắt, những lời xin lỗi, và sự hối lỗi muộn màng.

Hạnh Phúc Từ Sự Hối Lỗi
Bà Thoa ôm các con vào lòng, đôi mắt bà vẫn còn vương vấn nước mắt, nhưng khóe môi bà đã nở một nụ cười mãn nguyện. Bà không trách móc các con. Bà chỉ mong chúng nhận ra lỗi lầm của mình, và biết yêu thương, quan tâm đến bà hơn.

Sau sự việc đó, ba người con của bà Thoa đã thay đổi rất nhiều. Họ nhận ra rằng, tiền bạc, công việc, địa vị không quan trọng bằng tình cảm gia đình. Họ bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho mẹ. Minh thường xuyên gọi điện về hỏi thăm, và sắp xếp công việc để về quê thăm mẹ vào những dịp cuối tuần. Lan cũng thường xuyên đưa các cháu về thăm bà ngoại. Hùng, dù vẫn bận rộn với công việc, nhưng cũng cố gắng tranh thủ những ngày nghỉ để về bên mẹ.

Tết năm đó, căn nhà của bà Thoa không còn tĩnh lặng nữa. Nó rộn ràng tiếng cười nói của con cháu. Bà Thoa ngồi giữa vòng vây của các con, các cháu, lòng bà tràn ngập niềm hạnh phúc. Bà cảm nhận được sự ấm áp, sự yêu thương mà bà đã luôn mong mỏi.

Căn bệnh của bà Thoa cũng dần thuyên giảm. Có lẽ, chính niềm vui, chính sự đoàn tụ đã giúp bà khỏe mạnh hơn. Bà không còn cảm thấy cô đơn nữa. Bà biết rằng, bà luôn có các con bên cạnh, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Mỗi khi nhìn ba người con quây quần bên nhau, tôi lại nhớ về khoảnh khắc bà thú nhận sự thật. Đó là một khoảnh khắc đau lòng, nhưng cũng đầy ý nghĩa. Nó đã giúp ba người con nhận ra bài học về lòng hiếu thảo, về giá trị của tình thân.

Cuộc sống của bà Thoa giờ đây bình yên hơn bao giờ hết. Bà sống những ngày tháng cuối đời trong sự quan tâm, yêu thương của các con, các cháu. Bà không cần những món quà đắt tiền, không cần những lời nói hoa mỹ. Bà chỉ cần được nhìn thấy các con mình hạnh phúc, được quây quần bên chúng.

Và bà biết, dù cuộc sống có bao nhiêu thăng trầm, dù có gặp phải bao nhiêu thử thách, tình yêu thương của một người mẹ sẽ luôn là ánh sáng dẫn lối, là sợi dây vô hình gắn kết các thành viên trong gia đình. Đó là gia tài quý giá nhất mà bà đã trao cho các con, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể sánh bằng.