Min menu

Pages

Cô thư ký kiêu ng-ạo đối xử t-ệ b-ạc với ông lão quét dọn, để rồi phải ch-ết l-ặng khi biết th-ân ph-ận thật của ông ấy...


Linh bước ra khỏi thang máy, tiếng giày cao gót lộc cộc trên sàn đá hoa cương lạnh lẽo. Cô nở một nụ cười nửa miệng, ánh mắt lướt qua những gương mặt hối hả trong văn phòng. Cô là thư ký của giám đốc, một vị trí mà ai cũng phải mơ ước. Cô xinh đẹp, giỏi giang, và cô biết điều đó. Chiếc váy hàng hiệu ôm sát cơ thể, chiếc túi xách đắt tiền treo trên tay, tất cả đều là minh chứng cho sự thành công của cô.

Mỗi sáng, khi đi qua hành lang tầng 12, cô đều bắt gặp ông Bảy, người quét dọn. Ông già, lưng còng, đôi bàn tay nhăn nheo, chiếc áo đồng phục bạc màu. Ông luôn cúi đầu, cặm cụi với chiếc chổi và cây lau nhà. Linh thường lướt qua ông, không thèm nhìn. Trong mắt cô, ông chỉ là một người lao công, một người ở tầng lớp thấp kém.

Một buổi sáng, Linh đang đi đến phòng giám đốc thì điện thoại cô rơi xuống đất. Màn hình điện thoại vỡ tan. Cô nhíu mày, khó chịu. Ông Bảy đang quét dọn gần đó, ông thấy vậy, vội vàng đến gần.

"Cô ơi, để tôi nhặt giúp cô."

Linh nhìn ông, ánh mắt cô đầy sự khinh thường. "Tránh ra đi. Đồ dơ bẩn."

Ông Bảy sững lại, bàn tay đang vươn ra khựng lại giữa không trung. Ông cúi đầu, lùi lại. Linh cúi xuống nhặt điện thoại, rồi bước đi, không thèm nhìn ông một lần nữa.

Cô bước vào phòng giám đốc, khuôn mặt vẫn còn vẻ bực bội. "Giám đốc ơi, tôi cần một chiếc điện thoại mới. Chiếc điện thoại cũ của tôi bị hỏng rồi."

Giám đốc nhìn cô, mỉm cười. "Được rồi, cô cứ chọn đi. Cứ chọn chiếc đắt tiền nhất."

Linh nở nụ cười. Cô biết, cô có quyền lực. Cô là nữ hoàng của tầng 12.

Chương 2: Cú Sốc
Một tuần sau, công ty công bố cơ cấu lại bộ máy. Tất cả nhân viên đều tập trung tại phòng họp lớn. Giám đốc đứng trên bục giảng, giọng ông trang nghiêm.

"Thưa các vị, hôm nay, tôi muốn giới thiệu với các vị một người đặc biệt. Người này là cổ đông sáng lập của công ty chúng ta, và ông ấy đã quay lại để điều hành công ty."

Linh mỉm cười. Cô biết, đây là cơ hội của cô. Cô sẽ được làm việc với một người quyền lực hơn.

"Xin mời ông Bảy," giám đốc nói.

Cả căn phòng im lặng. Mọi người nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Một người đàn ông bước vào phòng. Ông mặc một bộ vest sang trọng, giày da bóng loáng. Tóc ông bạc trắng, khuôn mặt hiền từ. Đó là ông Bảy, người quét dọn.

Linh chết lặng. Cô không tin vào mắt mình. Ông Bảy... cổ đông sáng lập?

Ông Bảy bước lên bục giảng, giọng ông điềm tĩnh. "Chào tất cả mọi người. Tôi là Bảy. Rất vui được gặp lại các bạn."

Ông nhìn Linh, ánh mắt ông không giận dữ, nhưng lại đầy sự thất vọng. Linh cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên ngực. Cô muốn tan biến vào không khí.


"Tôi đã chứng kiến thái độ của một số người ở đây," ông Bảy nói, giọng ông không giận dữ, nhưng lại đầy sự thất vọng. "Các bạn coi thường những người làm công việc chân tay. Các bạn coi trọng hình thức hơn là giá trị con người. Đó là một sai lầm."

Ông Bảy quay sang Linh. "Cô Linh, thư ký của giám đốc. Cô là một người giỏi việc, nhưng cô thiếu một thứ quan trọng nhất: sự tử tế. Từ hôm nay, cô sẽ bị điều chuyển xuống làm nhân viên hành chính trong kho. Cô sẽ học được cách tôn trọng người khác, học được giá trị của lao động."

Linh cảm thấy mình như rơi xuống vực sâu. Từ một vị trí quyền lực, cô bị đẩy xuống một vị trí thấp kém. Cơn tự mãn của cô đã tan biến, thay vào đó là sự xấu hổ và hối hận.

Chương 3: Sự Thay Đổi
Linh làm việc trong kho. Công việc nặng nhọc, bụi bặm, và không có vẻ ngoài hào nhoáng. Cô phải sắp xếp hồ sơ, nhập liệu, làm việc cùng những người công nhân giản dị.

Ban đầu, cô cảm thấy khó chịu, bực bội. Cô khinh thường những người xung quanh, những người mà cô cho là thấp kém. Nhưng rồi, cô bắt đầu nhận ra sự thật.

Những người công nhân mà cô khinh thường lại là những người tốt bụng. Họ chia sẻ với cô từng bữa cơm, từng câu chuyện. Họ làm việc chăm chỉ, không than vãn. Họ tôn trọng nhau, giúp đỡ nhau.

Linh nhìn thấy ở họ một sự bình yên, một sự hạnh phúc mà cô chưa bao giờ có được. Cô bắt đầu thay đổi. Cô học cách cười, học cách nói chuyện, học cách lắng nghe. Cô làm việc chăm chỉ hơn, không than phiền. Cô giúp đỡ những người khác, không mong được đền đáp.

Một buổi chiều, ông Bảy đến thăm kho hàng. Ông mặc một bộ đồ bình thường, đi đôi dép lê. Ông không còn là một ông chủ quyền lực, ông là một người bạn, một người cha.

"Cô làm việc tốt lắm," ông Bảy nói, giọng ông ấm áp.

Linh cúi đầu. "Cháu... cháu cảm ơn ông. Cháu đã học được rất nhiều ở đây."

"Cô đã học được gì?"

"Cháu học được cách tôn trọng người khác, học được sự khiêm tốn. Cháu học được rằng, giá trị của một con người không nằm ở vẻ bề ngoài hay quyền lực."

Ông Bảy mỉm cười. "Cô đã học được bài học quan trọng nhất. Cô đã sẵn sàng trở lại tầng 12 chưa?"

Linh ngạc nhiên. Cô nhìn ông, đôi mắt cô rưng rưng.

"Cháu... cháu chưa..."

"Tại sao?"

"Cháu vẫn còn nợ một lời xin lỗi. Cháu nợ ông một lời xin lỗi chân thành."

Ông Bảy mỉm cười. "Cô đã xin lỗi bằng hành động. Đó là lời xin lỗi tốt nhất."

Linh trở lại tầng 12, nhưng cô không còn là Linh của ngày xưa nữa. Cô khiêm tốn hơn, kiên nhẫn hơn, và biết tôn trọng người khác hơn. Cô trở thành một người lãnh đạo tài ba, không chỉ vì tài năng, mà còn vì phẩm chất.


Cô thường xuyên đến thăm kho, nói chuyện với những người công nhân. Cô biết, họ là những người đã dạy cô bài học cuộc đời. Cô biết, họ là những người đã thay đổi cô.

Và Linh, nữ hoàng tầng 12 kiêu ngạo ngày xưa, đã trở thành một người phụ nữ thành công. Cô đã học được rằng, thành công không phải là danh vọng, không phải là quyền lực. Thành công là sự tử tế, là sự khiêm tốn, là sự tôn trọng. Và đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời cô.

Comments