Min menu

Pages

Cô thư ký c-oi th-ường ông lão quét dọn, ch-ết lặ-ng khi ông xuất hiện trong bộ vest sang trọng với th-ân ph-ận thật...


Linh bước ra khỏi thang máy, tiếng giày cao gót nện trên sàn đá cẩm thạch vang vọng cả hành lang tầng 12. Gương mặt cô rạng ngời, lộng lẫy trong bộ váy công sở hàng hiệu, tay xách chiếc túi da đắt tiền. Mái tóc uốn xoăn bồng bềnh, đôi môi đỏ mọng. Linh là thư ký giám đốc, một người phụ nữ xinh đẹp, thông minh và đầy tham vọng. Cô tự hào về vị trí của mình, tự hào về quyền lực mà mình có.

Tuy nhiên, cô lại có một thái độ kiêu căng, ngạo mạn. Cô coi thường những nhân viên cấp thấp, đặc biệt là ông lão quét dọn tầng 12. Ông lão tên là Bảy, đã làm việc ở đây gần hai mươi năm. Ngày nào cũng vậy, ông đều lầm lũi với cây chổi tre và chiếc xe đẩy. Gương mặt ông khắc khổ, đôi mắt đầy những nếp nhăn của thời gian.

"Ông Bảy, ông làm gì mà bẩn hết cả sàn thế này?" Linh nói, giọng điệu lạnh lùng, khó chịu.

"Tôi xin lỗi. Tôi sẽ lau lại ngay." Ông Bảy cúi đầu, giọng nói run run.

Linh lườm ông, rồi bước đi, không thèm nhìn lại. Cô luôn nghĩ rằng, ông lão quét dọn là những người thất bại trong cuộc sống. Cô không có lý do gì phải tôn trọng họ.

Một buổi sáng, Linh đi làm muộn. Cô vội vã chạy vào thang máy, nhưng thang máy đang chuẩn bị đóng cửa. Cô thấy ông Bảy đang đứng bên trong.

"Ông Bảy, giữ thang máy cho tôi!" Linh quát lên.

Ông Bảy vội vàng giữ cửa thang máy. Linh bước vào, gương mặt cau có.

"Lần sau ông đi sớm một chút. Thang máy này dành cho nhân viên đi làm, không phải để ông đi dạo."

Ông Bảy chỉ im lặng, cúi đầu. Linh nhìn ông, rồi quay mặt đi. Cô không biết rằng, ông Bảy đã chứng kiến tất cả những hành động của cô.

Một ngày nọ, cả công ty náo loạn. Người ta đồn rằng, cổ đông sáng lập của công ty, người đã rời đi từ mười năm trước, sẽ trở về.

"Nghe nói ông ấy là một người rất quyền lực, rất tài giỏi. Chúng ta phải chuẩn bị thật tốt để đón tiếp." Mọi người xì xào.

Linh cũng cảm thấy hào hứng. Cô nghĩ, đây là cơ hội để cô thể hiện bản thân, để cô có thể được thăng tiến.


Buổi họp toàn công ty được diễn ra. Mọi người đều có mặt đầy đủ, trong những bộ vest, những bộ váy sang trọng nhất. Linh ngồi ở hàng ghế đầu, gương mặt rạng rỡ, đầy tự tin.

Giám đốc đứng lên, phát biểu: "Tôi xin giới thiệu, đây là ngài cổ đông sáng lập, người đã tạo ra công ty này."

Một người đàn ông bước lên bục. Ông mặc một bộ vest sang trọng, gương mặt vẫn hiền hậu, nhưng ánh mắt lại sắc bén, đầy sự từng trải.

Linh sững sờ. Cô không tin vào mắt mình. Đó là ông Bảy, ông lão quét dọn tầng 12.

"Tôi xin giới thiệu, đây là ông Bảy." Giám đốc nói. "Ông ấy đã dành mười năm để đi khắp nơi, để học hỏi, để trải nghiệm. Và giờ đây, ông ấy trở về, để cùng chúng ta xây dựng công ty."

Linh cảm thấy một nỗi xấu hổ tột cùng. Cô muốn chui xuống đất. Cô nhớ lại những lời nói, những hành động của mình đối với ông Bảy. Cô nhớ lại cách cô đã coi thường ông, đã quát mắng ông.

Buổi họp kết thúc. Giám đốc gọi Linh lại.

"Linh, cô đã làm việc rất tốt trong thời gian qua. Nhưng… chúng tôi đã có một sự thay đổi trong cơ cấu tổ chức."

Linh cảm thấy một dự cảm không lành.

"Cô sẽ được điều chuyển xuống làm nhân viên hành chính trong kho."

"Cái gì ạ?" Linh hét lên, gương mặt tái mét. "Tại sao? Tôi là thư ký giám đốc mà!"

"Đây là quyết định của ban lãnh đạo. Cô có thể từ chối, nhưng tôi khuyên cô nên chấp nhận. Đây là một cơ hội để cô học hỏi."

Linh rời khỏi phòng họp, lòng cô như có lửa đốt. Cô không tin. Cô không thể tin rằng, mình, một người phụ nữ quyền lực, lại phải xuống làm ở một nơi tồi tàn như kho hàng.


Ngày đầu tiên đi làm ở kho, Linh mặc chiếc áo công nhân, tay bưng vác những kiện hàng nặng. Mồ hôi nhễ nhại, lưng đau nhức. Cô cảm thấy nhục nhã. Cô nhìn những người công nhân, những người mà cô đã từng coi thường, giờ đây lại là đồng nghiệp của cô.

Trong những ngày đầu, Linh làm việc với một thái độ chán nản, mệt mỏi. Cô không nói chuyện với ai, chỉ lầm lũi làm việc. Nhưng rồi, cô nhận ra một điều. Những người công nhân ở đây, họ làm việc rất chăm chỉ, rất nhiệt huyết. Họ không có quyền lực, không có danh vọng. Nhưng họ có một sự bình yên, một sự vui vẻ mà cô chưa bao giờ có.

Một ngày, khi đang bưng một kiện hàng nặng, Linh bị ngã. Một người công nhân vội vàng chạy đến, giúp cô đứng dậy.

"Cô có sao không? Cẩn thận nhé."

"Tôi… tôi không sao. Cảm ơn anh." Linh nói, giọng run run.

Người công nhân đó mỉm cười, rồi đi làm tiếp. Linh nhìn theo, lòng cô dấy lên một cảm xúc khó tả. Cô đã từng coi thường họ, nhưng họ lại giúp đỡ cô.

Linh bắt đầu thay đổi. Cô không còn kiêu căng nữa. Cô học cách tôn trọng mọi người, học cách lắng nghe. Cô làm việc chăm chỉ, không than vãn. Cô học cách làm quen với công việc, với những người đồng nghiệp.

Một lần, Linh gặp ông Bảy ở căng tin. Ông đang ngồi đó, ăn một bát phở đơn giản.

"Ông… ông khỏe không ạ?" Linh rụt rè hỏi.

Ông Bảy ngước lên, nhìn Linh, rồi mỉm cười. “Tôi khỏe. Cháu khỏe không?”

“Cháu khỏe ạ. Cháu… cháu xin lỗi ông.” Linh nói, giọng nghẹn lại.

“Không sao đâu cháu. Cháu đã thay đổi rồi. Đó là điều quan trọng nhất.”

Linh bật khóc. Cô khóc không phải vì sự buồn bã, mà vì sự biết ơn. Cô biết ơn ông Bảy đã cho cô một bài học.

Một năm trôi qua. Linh đã trở thành một người khác. Cô không còn là cô thư ký kiêu căng ngày nào. Cô là một người phụ nữ giản dị, chân thành.

Một ngày, giám đốc gọi Linh lên văn phòng.

"Linh, cô đã làm rất tốt. Cảm ơn cô đã thay đổi."

"Dạ."

"Chúng tôi quyết định thăng chức cho cô. Cô sẽ trở thành trưởng phòng hành chính."

Linh sững sờ. Cô không ngờ mình lại có cơ hội này.

"Cô xứng đáng với vị trí này. Cô đã chứng minh được năng lực của mình, và quan trọng nhất, cô đã chứng minh được sự tử tế của mình."

Linh nhận chức, nhưng cô không cảm thấy kiêu ngạo. Cô cảm thấy hạnh phúc. Cô biết, đây không phải là một sự thăng chức vì danh vọng, mà vì sự tử tế.

Sau này, mỗi khi có ai hỏi Linh về bí quyết thành công, cô đều mỉm cười, và nói: “Bí quyết của tôi là một cây chổi, một chiếc xe đẩy, và một ông lão.”

Linh vẫn thường xuyên xuống kho hàng, trò chuyện với những người đồng nghiệp cũ. Cô vẫn thường xuyên gặp ông Bảy. Cô coi ông như một người thầy, một người đã giúp cô tìm thấy giá trị của bản thân.

Và mỗi khi nhìn thấy những người lao công, những người công nhân, Linh luôn cúi đầu, chào họ. Cô biết, họ là những người đã dạy cho cô một bài học mà không có trường đại học nào có thể dạy được.

Comments