Nắng cuối chiều bảng lảng trên con đường đất đỏ bụi bặm, hắt lên mái tóc đen nhánh của cô giáo Thảo. Làng tôi, một ngôi làng nhỏ nép mình bên triền núi ở ngoại ô Đà Nẵng, nghèo nhưng đầy ắp tình người. Cô Thảo, với chiếc áo dài giản dị đã bạc màu theo năm tháng, là ánh sáng, là niềm hy vọng của lũ trẻ nơi đây. Cô dạy ở lớp học tình thương do dân làng dựng lên, nơi những đứa trẻ nghèo không có điều kiện đến trường chính quy tìm thấy con chữ. Tiền lương của cô, vốn đã ít ỏi, chủ yếu được dùng để mua sách vở, bút thước cho học trò.
Một buổi chiều mưa tầm tã, sấm chớp giật đùng đùng, cô Thảo đang trên đường về nhà sau buổi dạy. Tiếng còi xe tải inh ỏi xé ngang màn mưa, rồi một tiếng “rầm!” chói tai. Cô Thảo giật mình, vội vàng chạy đến. Dưới vũng nước đục ngầu, một đứa bé trai nằm bất động, máu loang lổ.
Cô Thảo hoảng hốt. Lòng cô thắt lại. Đây là một đứa bé lạ, cô chưa từng thấy nó ở làng. Xung quanh vắng tanh, không một bóng người. Mưa vẫn xối xả, cuốn trôi cả tiếng kêu cứu yếu ớt của cô.
Không một giây suy nghĩ, cô Thảo cởi chiếc áo mưa đang mặc, đắp lên người đứa bé. Cô bế xốc cậu bé lên, chạy vội vã. Cậu bé nhẹ tênh trên tay cô, nhưng lòng cô thì nặng trĩu. Máu cứ thế thấm ra, dính vào áo cô. Cô vừa chạy vừa gọi taxi, nhưng trong cơn mưa lớn, xe cộ dường như biến mất.
Cuối cùng, một chiếc xe ba gác cũ kỹ đi ngang qua. Cô Thảo vội vàng vẫy lại. “Chú ơi, làm ơn chở cháu đến bệnh viện gấp! Đứa bé này bị tai nạn!”
Người lái xe ba gác, một ông lão tốt bụng, gật đầu lia lịa. Chiếc xe ba gác lộc cộc lao đi trong màn mưa, mang theo hy vọng sống mong manh của đứa bé.
Đến bệnh viện, cô Thảo vội vàng bế đứa bé vào phòng cấp cứu. Các bác sĩ, y tá nhanh chóng tiếp nhận. Cô Thảo đứng ngoài hành lang, lòng cô như lửa đốt. Toàn thân cô ướt sũng, lạnh run, nhưng cô không cảm thấy gì. Cô chỉ lo cho đứa bé.
“Gia đình bệnh nhân đâu? Ai là người nhà?” Một y tá hỏi, giọng cô ấy đầy vẻ sốt ruột.
Cô Thảo bước đến. “Dạ, cháu… cháu là người đã đưa cháu bé này đến ạ. Cháu không phải người nhà. Cháu… cháu chưa kịp hỏi tên cháu bé nữa.”
Y tá nhìn cô Thảo, ánh mắt cô ấy thoáng chút ngạc nhiên. “Thế cô có biết chi phí phẫu thuật cho cháu bé là bao nhiêu không? Cháu bé bị chấn thương sọ não, cần phải phẫu thuật gấp.”
Cô Thảo chết lặng. Phẫu thuật? Chấn thương sọ não? Cô giáo làng nghèo làm sao có đủ tiền? Lương cô chỉ đủ sống qua ngày.
Nhưng nhìn khuôn mặt xanh xao của đứa bé đang được đẩy vào phòng mổ, lòng cô Thảo đau như cắt. Cô không thể bỏ mặc nó được.
“Dạ, cháu… cháu sẽ lo. Cháu sẽ lo tất cả chi phí. Cứu cháu bé đi ạ!” Cô Thảo nói, giọng cô ấy run rẩy, nhưng đầy sự kiên quyết.
Cô Thảo chạy vội vã ra ngân hàng, rút hết số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, đó là toàn bộ tiền lương cô dành dụm bấy lâu. Cô còn vay thêm của bạn bè, đồng nghiệp. Mấy chục triệu đồng, một số tiền lớn đối với cô, nhưng cô không tiếc. Cô chỉ mong đứa bé được bình an.
Ca phẫu thuật kéo dài nhiều giờ đồng hồ. Cô Thảo ngồi ngoài hành lang, lo lắng đến đứng ngồi không yên. Khi bác sĩ bước ra, khuôn mặt ông ấy mệt mỏi, nhưng ánh mắt ông ấy lại ánh lên vẻ nhẹ nhõm.
“Ca phẫu thuật thành công rồi. Cháu bé qua cơn nguy kịch rồi. May mà được đưa đến kịp thời,” bác sĩ nói.
Cô Thảo bật khóc nức nở. Nước mắt cô tuôn rơi lã chã. Đó là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm, của niềm hạnh phúc.
Cô Thảo ở lại bệnh viện chăm sóc đứa bé. Cô mua đồ ăn, quần áo cho nó. Cô kể chuyện, hát ru cho nó nghe. Cậu bé, sau khi tỉnh lại, nhìn cô Thảo, ánh mắt cậu ấy trong veo, đầy sự biết ơn. Cô Thảo hỏi tên cậu bé, hỏi về gia đình cậu bé, nhưng cậu bé còn quá nhỏ, không thể trả lời được.
Một tuần sau, bố mẹ đứa bé đến bệnh viện. Họ là những người nông dân hiền lành, chất phác. Họ đã đi tìm con khắp nơi, và cuối cùng cũng tìm thấy nó ở bệnh viện. Khi biết được câu chuyện của cô Thảo, họ vô cùng xúc động. Họ quỳ xuống, cảm ơn cô Thảo rối rít.
“Chúng tôi không biết phải nói gì để cảm ơn cô. Cô đã cứu mạng con trai chúng tôi. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn cô,” mẹ đứa bé nói, nước mắt bà ấy lăn dài trên má.
“Thôi, không có gì đâu. Cháu bé bình an là tôi mừng rồi,” cô Thảo nói, lòng cô ấm áp lạ thường.
Gia đình đứa bé muốn trả lại tiền cho cô Thảo, nhưng cô không nhận. Cô chỉ mỉm cười. “Cháu bé khỏe mạnh là món quà lớn nhất đối với tôi rồi.”
Cô Thảo không kịp hỏi tên đứa bé, cũng không kịp hỏi tên bố mẹ nó. Họ vội vàng đưa con về quê để chăm sóc. Cô Thảo nhìn theo bóng dáng họ khuất dần, lòng cô lại dấy lên một nỗi buồn khó tả. Cô hy vọng, một ngày nào đó, cô sẽ gặp lại đứa bé ấy.
Hai mươi năm trôi qua. Cô Thảo giờ đã là một người phụ nữ trung niên, với mái tóc đã điểm bạc. Lớp học tình thương nơi cô dạy vẫn còn đó, nhưng đã xuống cấp trầm trọng. Mái nhà dột nát, tường nứt toác, bàn ghế xiêu vẹo.
Những năm gần đây, kinh phí duy trì lớp học ngày càng khó khăn. Dân làng cũng nghèo đi, không thể đóng góp nhiều. Lớp học tình thương đứng trước nguy cơ bị phá bỏ. Cô Thảo đau lòng. Cô đã dành cả cuộc đời mình cho lớp học này, cho những đứa trẻ nghèo. Cô không muốn nhìn thấy nó biến mất.
Cô Thảo chạy vạy khắp nơi, xin tài trợ, xin giúp đỡ. Nhưng ai cũng từ chối. Họ nói, lớp học tình thương không phải là dự án mang lại lợi nhuận, không có tiềm năng phát triển. Cô cảm thấy tuyệt vọng.
Một buổi chiều, khi cô Thảo đang ngồi một mình trong lớp học cũ kỹ, nhìn những bức tường bong tróc, lòng cô nặng trĩu. Tiếng trẻ con nô đùa bên ngoài như những nhát dao cứa vào tim cô. Chúng sẽ đi đâu, nếu lớp học này bị phá bỏ?
Bỗng, một chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cổng lớp học. Một người đàn ông trẻ, mặc vest lịch lãm, bước xuống xe. Anh ta nhìn quanh, ánh mắt anh ta tìm kiếm điều gì đó.
Cô Thảo ngạc nhiên. Đây là ai? Sao lại đến lớp học tình thương của cô?
Người đàn ông bước vào lớp học. Anh ta nhìn quanh, ánh mắt anh ta dừng lại ở chiếc bảng đen cũ kỹ, ở những bộ bàn ghế xiêu vẹo.
“Chào cô ạ,” anh ta nói, giọng anh ta trầm ấm và quen thuộc đến lạ.
Cô Thảo nhìn anh ta. Cô không nhớ đã gặp anh ta ở đâu.
“Anh là…?” Cô hỏi, giọng cô ấy có chút dè dặt.
Người đàn ông mỉm cười. Nụ cười ấy, ánh mắt ấy… Cô Thảo chợt thấy quen thuộc lạ thường.
“Cô có nhớ… một đêm mưa 20 năm về trước, cô đã cứu một đứa bé bị tai nạn giao thông không ạ?” Anh ta hỏi.
Tim cô Thảo đập thình thịch. Cô nhìn kỹ lại khuôn mặt anh ta. Đôi mắt ấy, nụ cười ấy… Đúng rồi! Chính là đứa bé năm xưa! Cậu ta giờ đã trưởng thành, chững chạc, và trở thành một doanh nhân thành đạt.
“Cháu… cháu là đứa bé đó thật sao?” Cô Thảo hỏi, giọng cô ấy run rẩy vì xúc động.
“Dạ, chính là cháu đây, cô. Cháu là Khoa. Cháu đã không bao giờ quên ơn cô. Cháu đã tìm cô suốt bao nhiêu năm nay. Cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi.” Khoa nói, ánh mắt anh ấy đầy sự biết ơn.
Khoa kể cho cô Thảo nghe về cuộc đời anh sau tai nạn. Anh đã được bố mẹ đưa về quê chăm sóc, và dần hồi phục. Anh đã không ngừng tìm kiếm cô Thảo, người đã cứu mạng mình. Anh biết cô là một cô giáo, và anh đã tìm kiếm ở khắp các trường học, các lớp học tình thương. Cuối cùng, anh cũng tìm thấy cô ở đây.
Khoa giờ là Tổng Giám đốc của một tập đoàn lớn. Anh đã đạt được thành công như ngày hôm nay là nhờ vào sự sống thứ hai mà cô Thảo đã trao cho anh.
“Cô ơi,” Khoa nói, giọng anh ấy đầy sự xúc động. “Cháu biết lớp học này đang gặp khó khăn. Cháu muốn tài trợ toàn bộ kinh phí để duy trì lớp học. Cháu muốn lớp học này được tu sửa khang trang hơn, được trang bị đầy đủ hơn. Cháu muốn những đứa trẻ ở đây được học hành tử tế, được có một tương lai tươi sáng.”
Cô Thảo bật khóc nức nở. Nước mắt cô tuôn rơi lã chã. Đó là những giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm, của niềm hạnh phúc. Cô không thể tin được rằng, một hành động nhỏ bé của mình lại có thể đổi lại được sự báo đáp lớn lao đến vậy.
“Không… không được đâu cháu. Cô không thể nhận nhiều đến vậy. Cháu đã giúp cô quá nhiều rồi,” cô nói, giọng cô ấy run rẩy.
“Cô ơi, một lần nữa, cháu nợ cô một mạng sống. Đây không chỉ là việc cháu báo đáp ơn cô, mà còn là ước nguyện của cháu. Cháu muốn giúp đỡ những đứa trẻ nghèo như cháu ngày xưa. Cháu muốn lớp học này trở thành một nơi ươm mầm tài năng, nơi những ước mơ được chắp cánh,” Khoa nói, giọng anh ấy kiên quyết.
Cô Thảo không thể kìm được nước mắt. Cô gật đầu, lòng cô tràn ngập sự biết ơn.
Dưới sự tài trợ của Khoa, lớp học tình thương được tu sửa khang trang, sạch đẹp. Những bức tường nứt nẻ được sơn lại, mái nhà dột nát được lợp mới. Bàn ghế cũ kỹ được thay thế bằng những bộ bàn ghế mới tinh. Thậm chí, lớp học còn được trang bị thêm máy tính, máy chiếu, và một thư viện nhỏ với đầy đủ sách vở.
Những đứa trẻ ở làng vui mừng khôn xiết. Chúng có một không gian học tập khang trang hơn, được tiếp cận với những kiến thức mới. Ánh mắt chúng lấp lánh niềm hy vọng.
Cô Thảo vẫn tiếp tục dạy học. Cô không còn phải lo lắng về kinh phí nữa. Cô có nhiều thời gian hơn để dành cho học trò, để truyền đạt kiến thức và tình yêu thương. Cô nhìn những đứa trẻ, nhìn tương lai của chúng, lòng cô tràn ngập niềm hạnh phúc.
Khoa vẫn thường xuyên đến thăm lớp học. Anh ấy không chỉ tài trợ tiền bạc, mà còn dành thời gian để trò chuyện với các em học sinh, chia sẻ những câu chuyện về cuộc đời mình. Anh ấy trở thành một tấm gương, một nguồn cảm hứng cho lũ trẻ.
Cô Thảo giờ đây không còn cô đơn nữa. Cô có những đứa học trò thân yêu, có sự ủng hộ của dân làng, và có cả một người con trai đặc biệt – doanh nhân Khoa. Cô nhận ra rằng, sự tử tế và lòng nhân ái sẽ luôn được đền đáp xứng đáng, dù có phải chờ đợi bao lâu đi chăng nữa.
Cuộc đời cô Thảo, dù đã trải qua bao nhiêu khó khăn, nhưng cuối cùng cũng đã tìm thấy bến đỗ bình yên. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng ấm áp đang chiếu rọi vào lớp học. Cô mỉm cười. Cô biết, điều đó có được là nhờ vào lòng tốt mà cô đã gieo trồng trong đêm mưa lạnh giá năm xưa. Đó là một bài học sâu sắc về nhân quả, về sự tử tế, và về việc không bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của một hành động nhỏ bé.
Comments
Post a Comment