Nắng chiều tháng mười hai nhạt nhòa, rọi qua khung cửa kính, phủ một lớp vàng úa lên những bức tường đã cũ của căn hộ chung cư. Chị Hà ngồi bên bàn làm việc, ánh mắt mông lung nhìn ra xa xăm. Trên tay chị là cuốn sổ tiết kiệm dày cộp, những con số nhảy múa trong đầu chị như một điệp khúc buồn. Cuộc sống của chị và chồng, anh Nam, vốn dĩ êm đềm, đầy ắp những kế hoạch và ước mơ cho tương lai của cô con gái duy nhất, bé Mai. Mai là một cô bé thông minh, hiếu học, và ước mơ lớn nhất của con là được đi du học.
Chị Hà là một người phụ nữ cẩn trọng, thực tế và luôn đặt tương lai của con cái lên hàng đầu. Chị tin rằng, đầu tư vào giáo dục là khoản đầu tư tốt nhất. Anh Nam, chồng chị, là một người đàn ông tốt bụng, có hiếu với gia đình, nhưng đôi khi lại quá coi trọng những giá trị truyền thống và sự kỳ vọng của dòng họ. Anh là con trưởng, và điều đó dường như là một gánh nặng vô hình đặt lên vai anh.
Nhiều năm qua, vợ chồng chị Hà đã cùng nhau làm việc cật lực, chắt chiu từng đồng để tích lũy được một khoản tiền không nhỏ. Khoản tiền đó, trị giá hơn 500 triệu đồng, là cả một gia tài đối với họ, được dành riêng cho mục tiêu duy nhất: đóng học phí cho con đi du học. Họ đã vạch ra kế hoạch rõ ràng, chuẩn bị hồ sơ cho Mai, và chỉ chờ đến thời điểm thích hợp để con bé cất cánh.
Tuy nhiên, mọi kế hoạch bỗng chốc đảo lộn vào một buổi tối cuối tuần, khi gia đình chồng chị họp mặt. Bác cả, người đứng đầu dòng họ, tuyên bố một quyết định trọng đại: “Năm nay, dòng họ mình quyết định dựng lại nhà thờ tổ. Nhà thờ đã xuống cấp quá rồi, không thể để vậy được. Đây là việc lớn, việc hệ trọng của cả dòng họ, ai cũng phải chung tay góp sức.”
Anh Nam, với tư cách là con trai trưởng, lập tức tỏ ra hào hứng. Anh ấy luôn muốn làm tròn trách nhiệm của mình với dòng họ, muốn thể hiện sự “có mặt” của gia đình mình trong những việc lớn như vậy.
“Con ủng hộ ạ! Đây là việc lớn của dòng họ, con xin đóng góp một phần,” anh Nam nói, giọng anh ấy đầy vẻ hăng hái.
Chị Hà ngồi cạnh, lòng chị dấy lên một cảm giác bất an. Chị biết, việc dựng lại nhà thờ tổ cần một số tiền không hề nhỏ. Chị nhìn anh Nam, ánh mắt chị đầy sự lo lắng. Chị muốn nhắc nhở anh về khoản tiền tiết kiệm dành cho Mai, nhưng chưa kịp mở lời, anh Nam đã tiếp tục.
“Con xin đóng góp 500 triệu đồng,” anh Nam nói, giọng anh ấy dứt khoát, như một lời tuyên bố.
Tim chị Hà như ngừng đập. 500 triệu đồng! Đó chính là số tiền tiết kiệm mà hai vợ chồng đã dành dụm bấy lâu, để dành cho việc học của con. Chị quay sang nhìn anh Nam, ánh mắt chị đầy sự kinh ngạc và đau đớn. Anh ấy đã nói ra con số đó mà không hề bàn bạc với chị một lời nào trước đó.
Chị Hằng cảm thấy một cảm giác uất nghẹn dâng lên trong cổ họng. Chị muốn gào lên, muốn hỏi anh Nam tại sao anh lại có thể đưa ra một quyết định lớn như vậy mà không hề tôn trọng ý kiến của chị, không hề nghĩ đến tương lai của con. Nhưng rồi, chị lại im lặng. Chị biết, trước mặt cả dòng họ, chị không thể cãi vã với chồng. Hơn nữa, anh Nam đã quyết rồi, chị có nói gì cũng vô ích.
Anh Nam thì lại vui vẻ, tự hào. Anh ấy nhận được rất nhiều lời khen ngợi từ các bác, các chú, các cô trong dòng họ. Anh ấy cảm thấy mình đã làm tròn bổn phận của một người con trưởng, đã làm “nở mày nở mặt” gia đình.
Sau buổi họp, khi về đến nhà, chị Hà không nói một lời nào. Chị lặng lẽ vào phòng, cảm giác đau lòng và thất vọng trào dâng. Anh Nam cũng không nói gì, anh ấy có vẻ vui vẻ với quyết định của mình.
Đêm đó, chị Hà trằn trọc không ngủ. Những con số, những kế hoạch du học của Mai cứ hiện lên trong đầu chị. Chị nhìn con gái đang ngủ say bên cạnh, khuôn mặt con bé thanh tú, hồn nhiên. Chị nghĩ đến ước mơ của con, đến tương lai của con. Chị không thể để ước mơ của con tan biến chỉ vì một quyết định bồng bột của chồng.
Chị Hà biết, chị không thể tranh cãi với anh Nam được nữa. Anh ấy đã quyết định rồi. Nếu chị nói ra, có lẽ sẽ chỉ khiến mọi chuyện thêm căng thẳng, và thậm chí có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa vợ chồng. Chị quyết định sẽ tự mình giải quyết vấn đề này.
Sáng hôm sau, chị Hà dậy sớm. Chị không nói gì với anh Nam. Chị lặng lẽ đến ngân hàng. Cuốn sổ tiết kiệm đó đứng tên cả hai vợ chồng, nhưng chị biết, chị có quyền sử dụng nó. Chị quyết định âm thầm vay lại chính sổ tiết kiệm đứng tên mình. Chị sẽ dùng số tiền đó để lo cho con đi du học. Chị sẽ không để ước mơ của con bị ảnh hưởng.
Chị Hà cảm thấy một sự cay đắng vô cùng khi phải làm điều này. Chị không ngờ, có một ngày, chị lại phải dùng cách này để bảo vệ tương lai của con. Chị không ngờ, chồng chị lại có thể đưa ra một quyết định lớn như vậy mà không hề tôn trọng ý kiến của chị.
Sau khi vay được tiền, chị Hà bắt đầu âm thầm chuẩn bị mọi thứ cho việc du học của Mai. Chị liên hệ với các trường học, tìm hiểu học bổng, chuẩn bị hồ sơ cho con. Chị làm tất cả mọi thứ một mình, không để anh Nam biết.
Thời gian trôi đi. Khoản tiền 500 triệu đồng đã được chuyển vào quỹ xây dựng nhà thờ tổ. Anh Nam vui vẻ, tự hào mỗi khi nhắc đến chuyện đó. Anh ấy không hề biết rằng, chị Hà đã âm thầm vay lại chính số tiền đó để lo cho con.
Chị Hà thì lại khác. Lòng chị ấy vẫn còn nặng trĩu. Niềm tin của chị vào anh Nam đã rạn vỡ. Chị cảm thấy một khoảng cách lớn giữa hai vợ chồng. Chị không còn chia sẻ với anh Nam nhiều như trước nữa.
Chị vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ, một người mẹ. Chị vẫn chăm sóc gia đình, vẫn lo cho anh Nam. Nhưng chị không còn can dự quá sâu vào những chuyện của nhà chồng nữa.
Đặc biệt, từ đó, chị lặng lẽ rút khỏi mọi bữa giỗ họ. Chị viện cớ bận việc, hoặc sức khỏe không tốt để không tham gia. Chị không muốn phải đối mặt với những lời nói sáo rỗng, những câu chuyện về “đạo làm con”, về “sự hào nhoáng” của buổi lễ xây nhà thờ tổ. Chị cảm thấy mệt mỏi với tất cả những điều đó.
Anh Nam ban đầu cũng thắc mắc, nhưng chị Hà chỉ cười nhẹ, nói rằng chị không khỏe. Anh ấy cũng không gặng hỏi nhiều. Anh ấy bận rộn với công việc, và với những hoạt động của dòng họ.
Chị Hà dành toàn bộ thời gian và tâm huyết cho Mai. Chị kèm cặp con học, động viên con cố gắng. Chị muốn con bé có một tương lai thật tươi sáng, không phải chịu khổ như mẹ.
Mai, con gái chị, cũng cảm nhận được sự thay đổi của mẹ. Bé thấy mẹ ít cười hơn, ít nói hơn. Bé hỏi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ có chuyện gì buồn sao ạ?”
Chị Hà chỉ ôm con vào lòng, và nói: “Mẹ không sao đâu con. Mẹ chỉ muốn con được học hành thành tài thôi.”
Cuộc sống của chị Hà cứ thế trôi đi trong sự thầm lặng. Chị không còn chia sẻ những ước mơ, những dự định với anh Nam nữa. Chị chỉ tập trung vào việc kiếm tiền, vào việc lo cho con.
Anh Nam thì vẫn sống trong thế giới của mình, với những cuộc gặp gỡ dòng họ, với những lời khen ngợi. Anh ấy không hề biết rằng, vợ mình đang phải chịu đựng một nỗi đau lớn, và đang âm thầm gánh vác một khoản nợ để lo cho tương lai của con.
Một ngày, Mai nhận được thư mời nhập học từ một trường đại học danh tiếng ở nước ngoài. Cả nhà vỡ òa trong niềm vui. Anh Nam rất tự hào về con gái. Anh ấy nghĩ rằng, chính nhờ sự “có hiếu” của anh ấy, nhờ việc xây dựng nhà thờ tổ mà con gái anh mới được phù hộ.
Anh Nam hồ hởi nói với chị Hà: “Em thấy không? Con mình giỏi quá! Chắc là ông bà phù hộ cho con đấy.”
Chị Hà nhìn anh Nam, ánh mắt chị ấy đầy sự cay đắng. Chị không nói gì. Chị chỉ mỉm cười nhạt. Chị biết, niềm vui này là do chính chị đã âm thầm nỗ lực, âm thầm hy sinh.
Mai lên đường du học. Chị Hà tiễn con ra sân bay, nước mắt chị lăn dài. Chị hạnh phúc vì con đã thực hiện được ước mơ của mình. Nhưng chị cũng cảm thấy một nỗi buồn man mác. Chị biết, từ đây, cuộc sống của chị sẽ chỉ còn là sự thầm lặng, sự hy sinh.
Sau khi Mai đi, chị Hà vẫn tiếp tục làm việc cật lực để trả khoản nợ vay lại từ sổ tiết kiệm. Chị không than thở, không oán trách. Chị nghĩ rằng, đó là cái giá mà chị phải trả để bảo vệ tương lai của con.
Mối quan hệ giữa chị Hà và anh Nam vẫn duy trì ở mức độ xã giao. Họ vẫn là vợ chồng, vẫn sống chung một nhà. Nhưng tình cảm giữa họ đã không còn được trọn vẹn như xưa. Niềm tin đã mất đi, và rất khó để hàn gắn.
Chị Hà vẫn không tham gia các buổi giỗ họ. Anh Nam cũng không còn ép chị nữa. Anh ấy dường như đã quen với sự vắng mặt của chị.
Chị Hà sống một cuộc sống nội tâm hơn. Chị tìm thấy niềm vui trong những điều giản dị: đọc sách, trồng cây cảnh, hoặc trò chuyện với Mai qua điện thoại.
Chị nhìn lại quãng đường mình đã đi, và chị nhận ra rằng, dù có bao nhiêu khó khăn, dù có bao nhiêu nỗi đau, thì chị vẫn luôn mạnh mẽ. Chị đã bảo vệ được ước mơ của con, đã cho con một tương lai tươi sáng. Và đó là điều quan trọng nhất đối với chị.
Nhiều năm sau đó, Mai đã tốt nghiệp đại học, trở về nước và có một công việc ổn định. Cô bé là một cô gái thành đạt, xinh đẹp và hiếu thảo. Mai luôn biết ơn mẹ, vì mẹ đã hy sinh tất cả để cho con được học hành thành tài.
Chị Hà và anh Nam đã già đi rất nhiều. Anh Nam vẫn là một người con hiếu thảo với dòng họ, nhưng anh ấy đã trở nên trầm tính hơn. Anh ấy không còn tự hào về những thứ phù phiếm nữa. Anh ấy nhìn vợ con, ánh mắt anh ấy đầy sự hối lỗi. Anh ấy biết, mình đã làm tổn thương vợ con.
Chị Hà vẫn là một người phụ nữ cẩn trọng, thực tế. Chị vẫn giữ một khoảng cách nhất định với anh Nam, nhưng chị vẫn chăm sóc anh ấy khi về già.
Và chị tin rằng, câu chuyện về khoản tiền 500 triệu, về ước mơ du học của con, và về sự hy sinh thầm lặng của người mẹ sẽ được truyền lại cho các thế hệ sau, như một lời nhắc nhở về giá trị của sự hy sinh thầm lặng, về tình yêu thương vô điều kiện, và về ý nghĩa thực sự của một gia đình.
Comments
Post a Comment