Min menu

Pages

Chối b-ỏ người b-án xôi ngh-èo năm xưa cưu mang mình, chàng trai thành đạt qu-ỳ xuống khóc khi thấy một cảnh tượng đ-au l-òng...


Sáng nào cũng vậy, trước cổng trường cấp ba, mùi xôi nếp thơm lừng của bà Sáu lại tỏa ra, quyện vào không khí se lạnh của những ngày đầu đông. Gánh xôi của bà chỉ có vài ba món đơn giản: xôi gấc đỏ au, xôi đậu xanh bùi bùi, xôi ngô vàng óng. Bà Sáu đã ở đây gần ba mươi năm, mái tóc đã bạc trắng, lưng đã còng, nhưng nụ cười vẫn hiền hậu, ánh mắt vẫn ấm áp.

Giữa đám học sinh xúm xít, có một cậu bé gầy gò, quần áo cũ kỹ, chỉ dám đứng từ xa nhìn gánh xôi. Đó là Hậu, một cậu học trò nghèo, mồ côi cha mẹ. Cậu sống với bà ngoại già yếu, bữa ăn bữa không. Hậu thích ăn xôi lắm, nhưng không có tiền để mua.

Bà Sáu tinh ý nhận ra cậu bé. Bà gọi cậu lại.

“Này con, lại đây ăn đi.”

“Dạ… cháu không có tiền ạ.” Hậu rụt rè nói.

“Không sao. Bà cho con. Con cứ ăn đi.”

Từ đó, mỗi sáng, Hậu đều được bà Sáu cho ăn một gói xôi nhỏ. Bà luôn dành cho cậu một phần xôi gấc, vì bà nói, xôi gấc sẽ mang lại may mắn. Bà không chỉ cho Hậu xôi, bà còn cho cậu cả tình thương. Bà hỏi han cậu học hành, hỏi han về bà ngoại cậu. Bà biết Hậu học rất giỏi, và có một ước mơ lớn: trở thành một người thầy.

“Con phải học thật giỏi, để sau này trở thành một người có ích.” Bà Sáu nói, giọng đầy hi vọng.

“Vâng ạ. Cháu sẽ không phụ lòng bà đâu ạ.” Hậu đáp, đôi mắt sáng rực.

Biết hoàn cảnh của Hậu, bà Sáu bắt đầu lén dành dụm tiền. Mỗi ngày, bà chỉ ăn chút cơm trắng với muối vừng, dành dụm từng đồng bạc lẻ để gửi cho Hậu đóng học phí. Bà nhờ người hàng xóm làm công việc đó, để Hậu không biết. Bà sợ cậu sẽ tự ái, sẽ không nhận sự giúp đỡ của bà.

Nhiều năm trôi qua, Hậu vẫn nghĩ rằng cậu được một mạnh thường quân giấu tên giúp đỡ. Cậu không hề biết rằng, người đó chính là bà Sáu, người phụ nữ bán xôi.

Ngày Hậu thi đỗ đại học, bà Sáu mừng đến rơi nước mắt. Bà dọn gánh xôi từ rất sớm, rồi dắt chiếc xe đạp cà tàng lên thành phố. Bà muốn tiễn Hậu một đoạn, muốn nhìn cậu một lần cuối trước khi cậu bắt đầu một cuộc sống mới.

Hậu đứng trước cổng trường đại học, quần áo tươm tất, gương mặt rạng rỡ. Cậu đang nói chuyện với bạn bè, những người bạn đến từ khắp nơi, với những câu chuyện về cuộc sống ở thành phố.

Bà Sáu dắt xe đạp đến gần, nhìn Hậu. Bà muốn gọi cậu, muốn ôm cậu một cái. Nhưng rồi, bà lại ngập ngừng. Bà thấy mình nghèo nàn, lam lũ. Bà sợ Hậu sẽ xấu hổ.


“Hậu ơi…” Bà Sáu khẽ gọi.

Hậu quay lại, thấy bà Sáu. Ánh mắt cậu thoáng một chút bối rối. Cậu thấy bà ăn mặc giản dị, gánh xôi cũ kỹ. Cậu thấy bạn bè đang nhìn cậu, nhìn bà.

“Chào bà ạ.” Hậu nói, giọng hơi xa lạ.

“Con đi học à? Bà lên tiễn con.”

“Vâng. Bà về đi. Con… con có bạn bè đợi.”

Hậu nói rồi quay đi, không quay đầu lại.

Bà Sáu đứng đó, nhìn theo bóng Hậu. Bà không trách Hậu. Bà hiểu. Bà biết Hậu đã có một cuộc sống mới, một thế giới mới. Bà không muốn làm phiền cậu. Bà quay xe đạp, rồi đạp về quê. Nước mắt lăn dài trên gương mặt nhăn nheo của bà. Bà đã mất đi Hậu.

Nhiều năm trôi qua. Hậu trở thành một giảng viên đại học, một người thầy được nhiều sinh viên kính trọng. Anh có một cuộc sống thành đạt, có một gia đình hạnh phúc. Anh đã quên đi quá khứ nghèo khổ của mình. Anh đã quên đi bà Sáu, người đã cho anh ăn xôi, đã giúp anh có được ngày hôm nay.

Một lần, Hậu về quê, tham gia một chương trình giảng dạy từ thiện cho học sinh nghèo. Anh đứng trên bục giảng, nói về những ước mơ, về sự nỗ lực. Anh nói rằng, nếu cố gắng, sẽ thành công.

Sau buổi giảng, Hậu đi dạo trên con đường quen thuộc. Anh đi qua cổng trường cũ, và thấy một bà cụ đang ngồi đó, tay cầm một tập vé số. Đôi mắt bà cụ bị mù, bà chỉ có thể nghe thấy tiếng động.

“Ai mua vé số giúp tôi không? Giúp tôi mua một tấm vé số…” Bà cụ rao, giọng khàn khàn.

Hậu dừng lại, nhìn bà cụ. Anh thấy một sự quen thuộc lạ lùng. Anh mua một tờ vé số, rồi hỏi: “Bà ơi, bà bán vé số ở đây lâu chưa ạ?”

“Tôi bán lâu rồi. Từ khi tôi không bán xôi nữa.” Bà cụ đáp.

“Bà bán xôi à? Bà có phải là bà Sáu không ạ?”

Bà cụ như giật mình. Bà ngước lên, đôi mắt mờ đục nhìn về phía Hậu. “Cậu là ai?”

“Cháu là Hậu đây, là thằng bé ngày xưa bà hay cho xôi ăn đây ạ.”

Bà Sáu run rẩy. Bà đưa tay ra, chạm vào gương mặt Hậu. “Hậu… con về rồi à?”

Hậu gục xuống chân bà, nước mắt chảy dài. “Con xin lỗi bà. Con đã không nhận ra bà.”


“Không sao đâu con. Con lớn rồi. Bà già rồi.”

Hậu ôm lấy bà, ôm thật chặt. Anh cảm nhận được sự gầy guộc của bà, sự già nua của bà. Anh cảm thấy một nỗi ân hận tột cùng. Anh đã bỏ rơi bà. Anh đã quên đi người đã nuôi dưỡng anh.

“Tại sao bà lại bị mù ạ?” Hậu hỏi, giọng nghẹn lại.

“Bà bị bệnh. Nhưng bà không có tiền chữa.”

“Tại sao bà không nói cho cháu biết? Cháu đã gửi tiền về cho bà mà.”

Bà Sáu lắc đầu: “Bà không nhận được. Bà chỉ nhận được tiền gửi của một người tốt bụng, nhưng người đó đã không gửi nữa.”

Nghe đến đây, Hậu sững sờ. Anh biết rồi. Người đó chính là bà Sáu. Bà đã dành dụm tiền, rồi gửi lại cho anh.

Hậu quyết định đưa bà Sáu lên thành phố, sống cùng anh. Anh thuê một căn nhà rộng rãi, có người giúp việc chăm sóc bà. Anh đưa bà đi khám, chữa bệnh. Nhưng bệnh của bà đã nặng. Đôi mắt của bà không thể nào nhìn thấy ánh sáng nữa.

Hậu dành hết thời gian rảnh rỗi để ở bên bà. Anh kể cho bà nghe về cuộc sống của anh, về công việc của anh. Anh dắt bà đi dạo, mua cho bà những món ăn ngon. Anh nấu xôi cho bà ăn.

“Ngon quá con. Mùi xôi của con giống hệt mùi xôi của bà ngày xưa.” Bà Sáu nói, giọng đầy hạnh phúc.

Một hôm, Hậu quyết định làm một việc. Anh đưa bà Sáu đến trường đại học, nơi anh giảng dạy. Anh mời tất cả sinh viên, giảng viên đến, và nói về bà Sáu.

“Thưa các em, thưa các thầy cô. Tôi muốn giới thiệu với mọi người, đây là mẹ của tôi.”

Cả hội trường sững sờ.

“Bà ấy không phải là mẹ ruột của tôi. Nhưng bà ấy đã nuôi tôi khôn lớn, đã cho tôi ăn từng gói xôi, đã dành dụm từng đồng bạc lẻ để tôi có thể đi học. Bà ấy đã cho tôi một cuộc đời.”

Hậu quỳ xuống trước mặt bà Sáu, nắm lấy tay bà. “Mẹ ơi, con xin lỗi. Con đã sai rồi.”

Bà Sáu chỉ mỉm cười. Bà đưa tay, vuốt ve gương mặt Hậu.

Từ đó, Hậu không còn giấu giếm về bà nữa. Anh công khai gọi bà là mẹ. Anh đưa bà đi khắp nơi, giới thiệu với mọi người.

Những năm tháng cuối đời, bà Sáu sống trong hạnh phúc và sự yêu thương của Hậu. Bà không còn mù lòa trong lòng nữa. Bà đã tìm thấy ánh sáng, đó là tình yêu của Hậu.

Sau khi bà Sáu mất, Hậu vẫn tiếp tục công việc giảng dạy. Anh thành lập một quỹ học bổng mang tên bà Sáu, để giúp đỡ những học sinh nghèo. Anh kể câu chuyện của mình cho sinh viên nghe, để họ hiểu rằng, tình yêu thương là quan trọng nhất.

Và mỗi khi anh đi qua cổng trường cũ, anh lại nhớ về mùi xôi, nhớ về người phụ nữ đã cho anh cả một cuộc đời. Mùi xôi đó, sẽ mãi mãi là ký ức đẹp nhất trong tim anh.

Comments