Min menu

Pages

Cả làng d-ị ngh-ị chị Hằng "ă-n bá-m" nhà chồng, nhưng khi cụ ông m-ất, một bí mật được tiết lộ khiến tất cả phải rơi nước mắt...


Gió heo may thổi hun hút qua khung cửa sổ cũ kỹ, mang theo mùi ẩm mốc của thời gian và hơi lạnh buốt của một buổi chiều tà. Tôi là Hằng, 40 tuổi, đang ngồi bên giường, cẩn thận lau mặt cho bố chồng. Ông nằm đó, gầy gò, xương xẩu, đôi mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không vô định. Bốn năm rồi, ông đã sống trong tình trạng liệt giường, và bốn năm đó, tôi đã ở lại đây, chăm sóc ông không một lời than vãn.

Gia Sản Là Một Người Cha Bệnh Tật
Tôi kết hôn với Long khi tôi đã gần 30. Long là một người đàn ông hiền lành, chân chất. Mẹ chồng tôi mất sớm vì bệnh nặng trước khi tôi về làm dâu, nên tôi không có cơ hội được chăm sóc bà. Long là con trai duy nhất. Anh ấy là tất cả của tôi, là người đã mang lại cho tôi niềm hạnh phúc giản dị mà tôi hằng mong ước.

Hạnh phúc của chúng tôi không trọn vẹn, bởi chúng tôi không có con. Sau nhiều năm chạy chữa khắp nơi, chúng tôi vẫn không thể có một đứa con. Nỗi khao khát làm mẹ, làm cha cứ day dứt trong lòng tôi và Long. Nhưng chúng tôi chấp nhận, và tin rằng, chỉ cần có nhau, chúng tôi vẫn sẽ hạnh phúc.

Thế rồi, bi kịch ập đến. Long qua đời vì một tai nạn giao thông bất ngờ. Cả thế giới của tôi sụp đổ. Người đàn ông tôi yêu thương nhất đã ra đi, bỏ lại tôi một mình, bơ vơ giữa cuộc đời.

Nỗi đau mất chồng chưa nguôi, tôi lại phải đối mặt với một thực tế phũ phàng khác: bố chồng tôi, người đã bị tai biến từ vài năm trước, giờ đây hoàn toàn liệt giường, không thể tự chăm sóc bản thân. Ông cần người túc trực 24/24.

Họ hàng của Long đến chia buồn, rồi ai cũng hỏi tôi định làm gì. "Cô Hằng còn trẻ, lại không có con, nên tái giá đi thôi. Ở lại đây làm gì cho khổ thân?" Họ hàng nói, ánh mắt họ nhìn tôi đầy vẻ thương hại, nhưng cũng không kém phần dò xét.

Tôi nhìn bố chồng nằm đó, ánh mắt ông trống rỗng, vô hồn. Tôi không thể bỏ ông lại một mình. Long đã ra đi, tôi là tất cả những gì ông còn lại. Tình nghĩa vợ chồng, tình cảm cha con, không cho phép tôi quay lưng lại.

"Con sẽ ở lại chăm sóc bố," tôi nói, giọng tôi kiên quyết. "Long đã không còn, con là con dâu của bố, con sẽ thay Long chăm sóc bố đến khi bố nhắm mắt xuôi tay."

Họ hàng nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên, rồi chuyển sang vẻ khó hiểu. "Cô nói gì lạ vậy? Cô không có con, cô không có trách nhiệm gì với ông ấy cả. Cô cứ ở lại đây, rồi người ta sẽ nói cô là kẻ 'ăn bám' đấy."

Nhưng tôi không quan tâm. Tôi không cần danh phận, không cần sự thừa nhận của họ hàng. Tôi chỉ làm vì chữ nghĩa, vì tình cảm mà tôi dành cho Long, cho bố chồng tôi.

Bốn Năm Cô Độc Giữa Dị Nghị

Bốn năm trôi qua, tôi sống những ngày tháng đơn độc, quanh quẩn bên giường bệnh của bố chồng. Mỗi ngày của tôi là một chuỗi công việc lặp đi lặp lại: tắm rửa, thay tã, cho ông ăn, trò chuyện với ông, và dọn dẹp căn nhà. Tôi không than vãn, không kêu ca. Tôi chỉ lặng lẽ làm tròn trách nhiệm của một người con dâu.


Hàng xóm, họ hàng vẫn coi tôi là "kẻ ăn bám." Họ thường xuyên bàn tán, dị nghị sau lưng tôi.

"Con Hằng ấy, chắc là muốn chiếm đoạt tài sản của ông cụ thôi. Chứ không có lý do gì mà nó lại ở lại đây chăm sóc ông ấy như vậy."

"Đúng đấy. Vợ chồng nó không có con, nó lại không phải con ruột. Chắc là nó định chờ ông cụ mất để ôm hết của cải."

Những lời dị nghị đó, tôi đều nghe thấy. Nhưng tôi không thanh minh, không giải thích. Tôi không cần họ hiểu. Tôi chỉ cần lương tâm tôi thanh thản.

Bố chồng tôi, dù liệt giường, nhưng đôi khi ông vẫn tỉnh táo. Ông nhìn tôi, ánh mắt ông chất chứa nhiều cảm xúc: biết ơn, yêu thương, và cả một chút áy náy.

"Hằng à," ông nói, giọng ông yếu ớt. "Con vất vả quá rồi. Con đi tìm hạnh phúc mới đi thôi. Đừng vì bố mà khổ."

Tôi nắm lấy tay ông, ánh mắt tôi kiên định. "Bố ơi, bố đừng nói vậy. Bố là cha của con. Con sẽ không bao giờ bỏ rơi bố đâu. Long đã không còn, con là con dâu của bố, con sẽ thay Long chăm sóc bố đến khi bố nhắm mắt xuôi tay."

Ông An không nói gì nữa. Ông chỉ nắm chặt tay tôi, ánh mắt ông rưng rưng.

Tôi biết, ông hiểu tấm lòng tôi. Tôi biết, ông tin tưởng tôi. Đó là đủ đối với tôi.

Ngày Ông Mất Và Lời Tiết Lộ Của Người Hàng Xóm Già
Rồi một ngày, bố chồng tôi trút hơi thở cuối cùng. Ông ra đi thanh thản, trong vòng tay của tôi. Ông đã sống một cuộc đời trọn vẹn, và tôi tin rằng, ông đã được an ủi khi có tôi ở bên những năm tháng cuối đời.

Tang lễ của ông diễn ra trong sự tĩnh lặng, buồn bã. Họ hàng đến viếng, ai cũng tỏ vẻ thương tiếc. Nhưng tôi biết, trong sâu thẳm lòng họ, vẫn là những lời dị nghị, những ánh mắt dò xét.

Tôi đứng đó, bên linh cữu của ông, lòng tôi trống rỗng. Bốn năm trời, tôi đã dành tất cả cho ông. Giờ đây, ông đã ra đi, tôi lại trở nên cô đơn hơn bao giờ hết.

Sau khi chôn cất ông xong xuôi, khi chỉ còn vài người thân và hàng xóm ở lại, một người hàng xóm già, cụ Tâm, tiến lại gần tôi. Cụ là người hiền lành, thấu hiểu, và luôn dõi theo tôi suốt những năm qua.


"Hằng à," cụ Tâm nói, giọng cụ trầm ấm. "Cháu đã vất vả nhiều rồi. Cháu đã chăm sóc ông cụ tận tình như con ruột vậy."

Tôi mỉm cười cay đắng. "Dạ, con chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi ạ."

Cụ Tâm nhìn tôi, ánh mắt cụ đầy vẻ thương cảm. "Cháu biết không? Ông cụ từng nói với tôi rằng, 'Con dâu nào lo cho bố mẹ chồng đến lúc nằm xuống, thì có là ruột thịt hay không... cũng đáng gọi là con.'"

Tim tôi như ngừng đập. Tôi sững sờ. Lời nói của cụ Tâm như một tiếng sét đánh ngang tai tôi. Bố chồng tôi đã nói vậy sao? Ông ấy đã coi tôi như con ruột sao?

"Cụ ấy quý cháu lắm," cụ Tâm tiếp tục. "Cụ ấy luôn tự hào về cháu. Cụ ấy nói, cháu là người con dâu hiếu thảo nhất mà cụ từng biết."

Nước mắt tôi bỗng tuôn rơi. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, tôi mới khóc. Tôi khóc không phải vì nỗi buồn, mà vì niềm hạnh phúc. Hạnh phúc vì tôi đã được bố chồng tôi yêu thương, được ông ấy thừa nhận.

Tất cả những lời dị nghị, những ánh mắt dò xét, những tổn thương mà tôi đã phải chịu đựng suốt bao nhiêu năm qua, bỗng chốc tan biến. Tôi biết, tôi đã không làm sai. Tôi đã sống đúng với lương tâm mình.

Lời Xin Lỗi Muộn Màng Và Lựa Chọn Của Người Con Dâu
Sau đó, tất cả họ hàng đến gần tôi. Họ nhìn tôi với ánh mắt hối lỗi, xấu hổ.

"Hằng à," một người họ hàng lên tiếng, giọng họ ấp úng. "Bọn cô chú xin lỗi cháu. Bọn cô chú đã hiểu lầm cháu. Bọn cô chú đã nói những lời không hay về cháu. Bọn cô chú xin lỗi cháu rất nhiều."

Họ hàng khác cũng lên tiếng xin lỗi, ánh mắt họ đầy vẻ ân hận. Tôi nhìn họ, lòng tôi không còn một chút oán giận nào. Tôi chỉ cảm thấy bình yên.

Tôi mỉm cười nhẹ. "Không sao đâu ạ. Con hiểu mà."

Sau tang lễ, tôi lặng lẽ thu dọn đồ đạc. Tôi không cần danh phận, không cần sự thừa nhận của họ hàng. Tôi chỉ làm vì chữ nghĩa. Và giờ đây, khi bố chồng tôi đã yên nghỉ, tôi biết, đã đến lúc tôi phải sống cuộc đời của riêng mình.

Họ hàng ngạc nhiên khi thấy tôi thu dọn đồ đạc. "Hằng à, cháu đi đâu vậy? Cháu ở lại đây đi. Căn nhà này là của cháu mà."

Tôi lắc đầu. "Con không cần gì cả. Con chỉ làm vì chữ nghĩa thôi. Giờ bố đã mất, con không còn lý do gì để ở lại đây nữa."

Tôi chào tạm biệt họ hàng, chào tạm biệt căn nhà đã gắn bó với tôi suốt bao nhiêu năm. Tôi bước đi, mang theo chiếc túi vải cũ kỹ và những kỷ niệm về Long, về bố chồng tôi.

Hành Trình Tái Sinh Và Ý Nghĩa Cuộc Đời
Tôi rời khỏi thị trấn nhỏ, bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi lên thành phố, tìm một công việc nhỏ, rồi dần dần tích góp được chút vốn. Tôi sống một cuộc sống giản dị, bình yên.

Tôi không tái giá. Tôi vẫn luôn nhớ về Long, về bố chồng tôi. Họ là những người đã mang lại cho tôi tình yêu, sự ấm áp, và cả những bài học quý giá về cuộc đời.

Tôi dành thời gian để làm những việc có ý nghĩa. Tôi tham gia vào các hoạt động thiện nguyện, giúp đỡ những người già neo đơn, những mảnh đời bất hạnh. Tôi muốn dùng cuộc đời mình để làm những điều tốt đẹp, để lan tỏa yêu thương.

Tôi vẫn thường xuyên về thăm mộ Long và bố chồng tôi. Tôi thắp hương, đặt những bó hoa tươi, và kể cho họ nghe về cuộc sống của tôi. Tôi tin rằng, họ vẫn luôn ở bên tôi, vẫn luôn dõi theo tôi.

Nỗi đau mất Long sẽ không bao giờ nguôi ngoai. Nhưng tôi đã học được cách sống chung với nỗi đau đó. Tôi đã học được cách yêu thương, cách tha thứ, và cách sống một cuộc đời trọn vẹn.

Câu chuyện của tôi là một bài học về tình người, về sự hy sinh, và về những giá trị đích thực trong cuộc sống. Nó dạy tôi rằng, danh vọng, tiền bạc, địa vị không quan trọng bằng tình cảm chân thành, bằng sự tử tế, và bằng lòng hiếu thảo.

Tôi không có con, không có gia đình riêng. Nhưng tôi không cô đơn. Tôi có một trái tim đầy yêu thương, một tâm hồn thanh thản. Và tôi tin rằng, đó mới là gia tài quý giá nhất mà tôi có được, thứ mà không bất kỳ điều gì có thể mua được.

Comments