Hơi lạnh của Đà Nẵng về đêm len lỏi qua tấm áo mưa đã sờn cũ, thấm vào da thịt bà Lan. Tiếng rao "Ai cháo đây! Cháo nóng đây!" lạc lõng trong màn mưa giăng mắc. Gánh cháo của bà đơn sơ, một nồi cháo gạo lức bốc khói nghi ngút, vài gói ruốc nhỏ, chút hành lá xắt nhuyễn. Bà đã ngồi đây, góc phố quen thuộc này, hơn ba mươi năm rồi. Từ khi mái tóc còn xanh, giờ đã điểm bạc trắng xóa.
Đêm đó, mưa như trút nước, gió lạnh cắt da. Đồng hồ điểm mười một giờ khuya. Con đường vắng tanh, chỉ lác đác vài chiếc xe vụt qua. Bà thở dài. Cháo vẫn còn đầy vơi nồi. Bà nghĩ bụng, chắc đêm nay lại ế ẩm rồi. Nỗi lo cơm áo gạo tiền đè nặng trên vai người đàn bà góa bụa, một mình nuôi con ăn học.
Bỗng, một bóng người loạng choạng bước đến. Đó là một chàng trai trẻ, có lẽ là sinh viên, với chiếc áo khoác mỏng dính ướt sũng. Cậu ta rụt rè đến gần gánh cháo, đôi mắt thâm quầng vì mệt mỏi, vành môi tái nhợt.
“Bà ơi… Cháo bao nhiêu một bát ạ?” Giọng cậu ta run run vì lạnh.
Bà Lan nhìn cậu, ánh mắt bà chất chứa sự xót xa. Bà nhớ đến thằng con trai mình, cũng đang đi học xa nhà. Bà thấy hình ảnh của con mình trong dáng vẻ gầy gò, co ro của cậu sinh viên.
“Cháo của bà ngon lắm cháu ạ. Cháu cứ ăn đi, bao nhiêu cũng được,” bà nói, giọng bà ấm áp lạ thường.
Cậu sinh viên cúi đầu, có vẻ ngượng ngùng. “Dạ… cháu… cháu không có nhiều tiền ạ. Cháu chỉ còn đủ tiền xe buýt thôi.”
Bà Lan mỉm cười hiền hậu. “Thôi, cháu cứ ăn đi. Đêm mưa gió thế này, ăn bát cháo nóng cho ấm bụng. Bát cháo này, bà cho cháu.”
Cậu sinh viên ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu ấy mở to. “Bà… bà cho cháu thật ạ?”
“Thật chứ. Cứ ăn đi, đừng ngại,” bà nói, rồi múc một bát cháo đầy ụ, rắc thêm chút ruốc, chút hành lá thơm lừng.
Cậu sinh viên đón lấy bát cháo, tay cậu ấy run rẩy. Hơi nóng từ bát cháo phả vào mặt, xua đi chút lạnh giá trong lòng cậu. Cậu ăn từng thìa, chậm rãi, như thể đang thưởng thức một món ăn ngon nhất trên đời. Bà Lan nhìn cậu ăn, lòng bà thấy nhẹ nhõm lạ thường. Bà không cần tiền. Bà chỉ cần nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt cậu sinh viên là đủ rồi.
“Cháo của bà ngon thật đấy ạ. Cháu cảm ơn bà nhiều lắm,” cậu sinh viên nói sau khi ăn xong bát cháo, đôi mắt cậu ấy ánh lên vẻ biết ơn sâu sắc.
“Thôi, cháu về đi kẻo muộn. Giữ gìn sức khỏe nhé cháu,” bà nói, ánh mắt bà dõi theo bóng cậu sinh viên khuất dần trong màn mưa.
Cậu sinh viên quay lại, cúi đầu thật thấp. “Cháu sẽ không bao giờ quên ơn bà. Cháu hứa, một ngày nào đó, cháu sẽ quay lại báo đáp bà.”
Bà Lan mỉm cười. Bà đâu cần báo đáp. Bà chỉ làm theo tiếng lòng của mình.
20 năm trôi qua, như một cái chớp mắt. Bà Lan vẫn gắn bó với gánh cháo quen thuộc. Mái tóc bà giờ đã bạc trắng hoàn toàn, lưng đã còng hơn. Những vết chân chim hằn sâu nơi khóe mắt. Sức khỏe bà ngày một yếu đi. Con trai bà đã trưởng thành, có gia đình riêng ở xa, bận rộn với cuộc sống mưu sinh. Bà không muốn làm phiền con, cứ một mình lầm lũi với gánh cháo và căn nhà nhỏ cũ kỹ.
Một ngày, khi đang múc cháo cho khách, bà Lan bỗng thấy choáng váng. Gánh cháo nghiêng đổ, nồi cháo nóng hổi đổ ập xuống đất. Bà ngã quỵ. Mọi người xung quanh hốt hoảng chạy đến. Bà được đưa vào bệnh viện.
Trong bệnh viện, bà nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà trắng toát. Bà biết mình già rồi, sức khỏe đã cạn kiệt. Con trai bà, dù thương bà, nhưng cũng không thể thường xuyên về thăm nom. Bà cảm thấy cô đơn, lạc lõng.
Bác sĩ nói bà bị suy tim, cần phải điều trị dài ngày. Chi phí nằm viện và thuốc men là một gánh nặng lớn. Bà thở dài. Bà không muốn làm gánh nặng cho con trai.
Một buổi sáng, khi bà đang nằm thiêm thiếp ngủ, bà nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần giường bệnh. Bà mở mắt, và bất ngờ khi thấy một người đàn ông mặc áo blouse trắng, khuôn mặt phúc hậu, đứng đó. Đó là một vị bác sĩ trẻ, nhưng ánh mắt ông ấy lại toát lên vẻ uy nghiêm.
“Bà ơi, bà thấy trong người thế nào rồi ạ?” Vị bác sĩ hỏi, giọng nói ông ấy ấm áp, gần gũi.
Bà Lan nhìn ông, cố gắng nhớ xem mình đã gặp ông ở đâu. Nhưng bà không thể.
“Tôi… tôi vẫn vậy thôi bác sĩ ạ. Cảm ơn bác sĩ đã quan tâm,” bà nói khẽ.
“Bà có nhớ cháu không?” Vị bác sĩ mỉm cười. “Cháu là cậu sinh viên ngày xưa, được bà cho bát cháo miễn phí trong đêm mưa ấy.”
Tim bà Lan bỗng đập mạnh. Bà nhìn kỹ lại khuôn mặt ông. Đôi mắt ấy, nụ cười ấy… Đúng rồi! Chính là cậu sinh viên năm xưa! Cậu ta giờ đã trưởng thành, chững chạc, và trở thành một bác sĩ.
“Cháu… cháu là cậu sinh viên đó thật sao?” Bà Lan hỏi, giọng bà run rẩy vì xúc động.
“Dạ, chính là cháu đây, bà. Cháu đã không quên lời hứa của mình. Cháu đã tìm bà suốt bao nhiêu năm nay. Cuối cùng cũng tìm thấy bà rồi.” Vị bác sĩ nói, ánh mắt ông ấy đầy sự biết ơn.
Vị bác sĩ đó, tên là Minh, hiện là Trưởng khoa Tim mạch của bệnh viện. Sau khi tìm được bà Lan, anh Minh đã đích thân lo liệu mọi chi phí điều trị cho bà. Anh cho bà nằm phòng riêng, thuê y tá chăm sóc riêng, và ngày nào cũng đến thăm bà.
Bà Lan cảm thấy như mình đang nằm mơ. Bà không thể tin được rằng, một bát cháo miễn phí ngày xưa lại có thể đổi lại được sự báo đáp lớn lao đến vậy.
“Minh à, cháu làm vậy sao bà chịu nổi. Cháu đã giúp bà quá nhiều rồi,” bà nói, nước mắt bà lăn dài trên má.
Anh Minh nắm lấy tay bà. “Bà ơi, một bát cháo của bà ngày xưa đã cứu rỗi cuộc đời cháu đấy. Lúc đó, cháu đang thất vọng, đói khát và tưởng chừng như không thể vượt qua được. Bát cháo nóng của bà không chỉ làm ấm bụng cháu, mà còn làm ấm cả trái tim cháu. Nó đã cho cháu niềm tin vào cuộc sống, cho cháu động lực để cố gắng. Cháu không bao giờ quên ơn bà.”
Bà Lan nghe vậy, lòng bà tràn ngập niềm hạnh phúc. Bà cảm thấy mình không còn cô đơn nữa. Bà cảm thấy mình đã làm được điều gì đó có ý nghĩa.
Anh Minh cũng liên lạc với con trai bà Lan. Anh ấy kể cho con trai bà nghe về câu chuyện ngày xưa. Con trai bà, sau khi nghe xong, cũng vô cùng xúc động. Anh ấy hiểu rằng, mẹ mình không chỉ là một người phụ nữ lam lũ, mà còn là một người có tấm lòng bao dung, nhân hậu.
Dưới sự chăm sóc tận tình của anh Minh và các y bác sĩ, sức khỏe bà Lan dần hồi phục. Bà không còn phải lo lắng về chi phí điều trị nữa. Bà cảm thấy mình như được sống lại lần thứ hai.
Mỗi khi anh Minh đến thăm, bà lại hỏi chuyện anh ấy về công việc, về cuộc sống. Anh Minh kể cho bà nghe về những ca bệnh khó, về những bệnh nhân mà anh ấy đã cứu sống. Anh ấy nói, chính tấm lòng của bà đã truyền cho anh ấy động lực để trở thành một bác sĩ giỏi, để cứu giúp những người khác.
Một buổi chiều, khi bà Lan đã khỏe hơn nhiều, anh Minh đến thăm bà.
“Bà ơi, cháu đã tìm cho bà một căn nhà nhỏ gần bệnh viện. Cháu muốn bà chuyển về đó ở. Cháu sẽ lo mọi chi phí sinh hoạt cho bà. Bà không cần phải bán cháo nữa đâu,” anh Minh nói, ánh mắt anh ấy đầy sự quan tâm.
Bà Lan sững sờ. “Không… không được đâu cháu. Bà không thể nhận nhiều đến vậy. Bà vẫn muốn bán cháo mà.”
“Bà ơi, bà đã vất vả cả đời rồi. Giờ là lúc bà nên nghỉ ngơi. Cháu muốn báo đáp ơn bà. Bà cứ coi cháu như con cháu trong nhà. Cháu sẽ chăm sóc bà đến hết đời,” anh Minh nói, giọng anh ấy kiên quyết.
Bà Lan không thể kìm được nước mắt. Bà gật đầu, lòng bà tràn ngập sự biết ơn.
Bà Lan chuyển về căn nhà nhỏ mà anh Minh đã chuẩn bị. Căn nhà tuy không lớn, nhưng ấm cúng và đầy đủ tiện nghi. Bà không còn phải thức khuya dậy sớm bán cháo nữa. Bà có nhiều thời gian hơn để nghỉ ngơi, để đọc sách, để ngắm hoa.
Anh Minh vẫn thường xuyên đến thăm bà. Anh ấy coi bà như người thân trong gia đình. Bà Lan cũng coi anh ấy như đứa cháu ruột thịt của mình. Bà kể cho anh ấy nghe những câu chuyện ngày xưa, những kỷ niệm về gánh cháo, về những con người bà đã gặp.
Cuộc sống của bà Lan bỗng chốc trở nên bình yên và hạnh phúc. Bà nhận ra rằng, sự tử tế và lòng nhân ái sẽ luôn được đền đáp xứng đáng, dù có phải chờ đợi bao lâu đi chăng nữa. Một bát cháo miễn phí, một hành động nhỏ bé, nhưng đã gieo mầm cho một hạt giống yêu thương, để rồi 20 năm sau, hạt giống ấy đã nảy mầm, nở hoa, và mang lại cho bà một cuộc sống mới.
Bà Lan giờ đây không còn cô đơn nữa. Bà có con trai, có cháu dâu, và có cả một người cháu đặc biệt – bác sĩ Minh. Bà nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng ấm áp đang chiếu rọi. Bà mỉm cười. Cuộc đời bà, dù đã trải qua bao nhiêu khó khăn, nhưng cuối cùng cũng đã tìm thấy bến đỗ bình yên. Và bà biết, điều đó có được là nhờ vào lòng tốt mà bà đã gieo trồng trong đêm mưa lạnh giá năm xưa.
Comments
Post a Comment