Min menu

Pages

Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, mẹ tôi run rẩy đưa ngón tay chỉ về phía chiếc tủ quần áo. Khi tôi vội vàng mở cánh tủ đó ra, tất cả mọi thắc mắc đều được giải đáp: tôi đã hiểu rõ lý do vì sao người vợ của mình lại mất tích một cách bí ẩn suốt $3$ năm ròng qua.

CHƯƠNG 1: LỜI TRĂN TRỐI TRONG CHIẾC TỦ GỖ


Buổi chiều hôm ấy, trời Quảng Nam đổ mưa lất phất, đủ để mặt sân trước nhà đọng lại những vệt nước loang. Hưng đứng trước hiên, mắt hoe đỏ, đôi tay lạnh ngắt vì vừa đốt nén nhang cuối cùng cho mẹ. Căn nhà vốn đã yên ắng, nay lại càng trống trải đến nghẹt thở. Bà Lệ mất đi, mang theo nỗi buồn âm ỉ vẫn đè nặng trong lòng con trai: sự biến mất không dấu tích của My – người vợ anh yêu nhất đời.

Ba năm. Ba năm không một tin nhắn, không một cuộc gọi, không một lời giải thích.

Đêm cuối trước khi mất, mẹ nắm tay Hưng, hơi thở dồn dập, mắt mờ đục nhưng vẫn cố giữ tỉnh táo:
“Con trai… cái tủ quần áo… tủ mẹ để trong phòng… Con mở nó… sẽ hiểu… My… không phải lỗi của nó đâu…”

Những lời đó cứ lặp lại trong đầu Hưng như tiếng búa nện. Anh không hiểu. Mẹ từng cố tìm My cùng anh, từng tuyệt vọng, từng trách móc. Tại sao giờ lại nói My không có lỗi?

Sau lễ tang, khách khứa vừa về hết, Hưng lập tức bước vào phòng mẹ. Mùi hương trầm còn vương lại, nhẹ nhưng khiến người ta chột dạ. Chiếc tủ gỗ cũ kỹ đứng sát tường, chẳng có gì đặc biệt ngoài lớp sơn đã phai.

Anh kéo từng cánh tủ, lần mò trong những hộc kéo quen thuộc. Chẳng có gì ngoài áo len, những đặc sản bà cất giữ cho con cháu. Nhưng rồi, khi chạm tay vào mặt đáy tủ, anh cảm nhận có thứ gì đó không đều, như một lớp gỗ thứ hai.

Tim anh đập mạnh.

Hưng dùng dao rọc nhè nhẹ một đường. Một miếng gỗ bật lên. Bên dưới là một ngăn bí mật rộng bằng bàn tay, được giấu khéo đến mức nếu mẹ không nói, cả đời anh cũng không thể biết.

Bên trong là một túi vải màu xám. Anh cầm lên. Bên trong túi là:
– Một cuốn nhật ký màu nâu đã sờn mép.
– Một chiếc USB nhỏ xíu.
– Một chiếc khăn tay thêu chữ “M”.
– Một lá thư được niêm phong cẩn thận.

Tim Hưng như có bàn tay bóp nghẹn. Anh mở thư của mẹ trước.

“Hưng của mẹ,
Nếu con đang đọc lá thư này, có nghĩa là mẹ đã không còn trên đời. Mẹ phải nói cho con biết sự thật mà con nghĩ mình hiểu, nhưng thực chất con chưa từng hiểu điều gì cả. My không bỏ con. Nó đã đến tìm mẹ trong một trạng thái suy sụp, khóc cạn nước mắt. Nó… đã mất đứa bé. Đứa bé mà con chưa từng biết tới. Và con vô tình nói những lời khiến trái tim nó vỡ ra…”

Hưng ngừng đọc, bàn tay run bắn. Đứa bé? Anh chưa bao giờ biết My mang thai. Và “những lời anh nói”… là lời gì?

Anh đọc tiếp:

“Con từng trách nó vụng về, nói con không muốn có con lúc này, nói con đang áp lực công việc nên nó đừng làm phiền… Những câu ấy tưởng chỉ để giải tỏa tức giận, nhưng đối với một người đang mang thai, nó như nhát dao. Khi sảy thai, nó nghĩ tất cả là lỗi của nó, là gánh nặng của con. Nó trầm cảm rất nặng. Mẹ đưa nó đi chữa trị… nhưng nó muốn giấu con vì không muốn con cảm thấy bị trói buộc. Nó nhờ mẹ giữ lại cuốn nhật ký này. Nếu một ngày nào đó con đủ bình tĩnh, hãy đọc.”

Đoạn cuối thư:
“Nếu còn thương My, con hãy tìm nó. Con đường duy nhất dẫn con đến nó là hãy đọc những gì nó viết và xem thứ nó để lại trong USB.”

Hưng buông lá thư xuống, mắt đỏ hoe. Tất cả suy nghĩ của anh đảo lộn. Không phải My tự rời bỏ? Không phải cô thờ ơ, vô trách nhiệm với cuộc hôn nhân? Mà chính anh là người đẩy cô vào tuyệt vọng?

Anh mở cuốn nhật ký. Dòng chữ đầu tiên đập vào mắt:

“Ngày thứ 3 sau khi mất con. Hưng vẫn không biết gì. Mình không dám nói. Mình sợ. Mình thấy mình vô dụng. Anh ấy sẽ thất vọng. Mình không đủ can đảm để đối mặt ánh mắt anh.”

Trang tiếp:
“Hôm nay Hưng nói ‘em cứ làm phức tạp mọi thứ’, mình biết anh ấy đang cáu công việc nhưng tim đau quá. Mình muốn khóc, nhưng phải giấu.”

Trang nữa:
“Mẹ Lệ bảo mình phải đi chữa bệnh. Mình sợ Hưng biết. Mình sợ anh nghĩ mình là gánh nặng. Nhưng mình mệt. Mệt lắm.”

Đọc đến đây, đầu Hưng ong lên, nước mắt mờ đi. Anh muốn hét lên, muốn đập nát mọi thứ. Tại sao anh lại không biết? Tại sao anh lại vô tâm đến mức người vợ đầu ấp tay gối đau đớn như vậy?

Anh cầm chiếc USB, cắm vào laptop. Một video hiện ra – hình My, gầy, mắt thâm, nụ cười yếu ớt.

“Anh Hưng… nếu anh xem được video này, nghĩa là em đã đi rồi. Nhưng không phải bỏ anh, mà… em cần thời gian chữa lành. Anh đừng tìm em. Khi nào em đủ mạnh mẽ, em sẽ về. Còn nếu anh muốn biết em đang ở đâu… hãy đến Trung tâm dưỡng bệnh Hoa Băng, Đà Lạt.”

Video kết thúc. Không một lời trách móc, không một giọt nước mắt, chỉ có sự cam chịu.

Hưng đứng bật dậy, như vừa trúng cú đấm mạnh vào ngực. Không thể chần chừ thêm một giây nào.

Anh phải đi. Phải tìm cô. Phải sửa sai.

Vì ba năm qua, người đau đớn nhất… không phải anh.
Mà là My.

CHƯƠNG 2: HÀNH TRÌNH LÊN ĐÀ LẠT TÌM NGƯỜI MẤT TÍCH


Sáng hôm sau, Hưng nhảy lên chiếc xe bán tải cũ, phóng thẳng theo quốc lộ. Chuyến đi từ Quảng Nam đến Đà Lạt dài gần ngàn cây số, nhưng anh chẳng thấy mệt. Cả người anh chỉ bị nỗi lo và sự hối hận đè nặng.

Gió tạt vào kính xe, tiếng động cơ rền như phụ hoạ với trái tim đang cồn cào.

Đến đèo Prenn, sương mù dày đặc, đường quanh co khiến anh phải giảm tốc độ. Trong đầu anh chỉ xoay quanh hình ảnh My trong video. Mái tóc xơ xác. Đôi mắt trống không. Giọng nói cố tỏ ra lạc quan.

Anh tự hỏi:
“Ngày cô ấy đau đớn nhất, mình ở đâu? Mình đang bận cái gì quan trọng đến mức bỏ rơi cô ấy?”

HƯNG LẦM BẦM:
– My… anh sai rồi. Anh sai quá rồi…

Khi tới trung tâm dưỡng bệnh Hoa Băng, trời đã ngả chiều. Khu nhà nằm giữa những hàng thông rì rào, tường trắng sơn mới, yên bình đến mức trái tim người ta chùng xuống.

Hưng vào quầy tiếp tân.
– Chào cô, tôi tìm bệnh nhân tên My… My quê Quảng Nam.

Cô lễ tân nhìn danh sách.
– Dạ… chị My đã xuất viện hơn một năm rồi ạ.

Tim anh như rơi thẳng xuống vực.
– Một năm? Nhưng… cô ấy… có để lại gì không? Tin nhắn? Lời nhắn? Bất cứ điều gì?

Lễ tân do dự, rồi mở ngăn kéo đưa anh một phong bì nhỏ.
– Đây là giấy chị ấy gửi lại, nói nếu có ai tìm thì đưa.

Hưng xé ra. Chỉ một câu ngắn ngủi:

“Anh Hưng, nếu anh vẫn còn thương em, hãy tìm ở nơi chúng ta lần đầu gặp nhau.”

Bàn tay anh run lên.

Bờ kè sông Thu Bồn.

Trên đường trở về Quảng Nam, trời lại đổ mưa. Mưa mỏng, lất phất, giống hệt ba năm trước lúc My biến mất. Tựa như thời gian cố tình quay lại để nhắc anh về sai lầm của chính mình.

Anh nhớ lần đầu gặp My. Cô đứng bên bờ sông, váy trắng, tay cầm túi xoài non. Anh chạy bộ ngang qua, vô ý đụng phải cô. Xoài rơi đầy đất. Cô cười nhẹ:
“Không sao đâu anh, em mua dư mà.”

Nụ cười đó đã theo anh suốt nhiều năm.

Về đến Quảng Nam, trời đã tạnh. Bầu trời hửng sáng cuối chiều, ánh nắng yếu ớt loang ra mặt nước sông Thu Bồn. Con đường dẫn ra bờ kè yên tĩnh, chỉ nghe tiếng trẻ con chơi đùa xa xa.

Hưng bước nhanh, tim đập thình thịch. Anh sợ nhìn thấy… hoặc sợ không nhìn thấy gì.

Rồi anh khựng lại.

Dưới bóng cây bằng lăng tím, một người phụ nữ đang ngồi, dáng vẻ mảnh khảnh nhưng quen thuộc đến đau lòng. Mái tóc dài thả nhẹ theo gió, đôi vai nhỏ run run trong gió chiều.

My.

Cô thật sự ở đây.

Hưng bước đến, nhưng chân anh mềm như sắp quỵ.
– …My?

My giật mình quay lại.

Đôi mắt cô mở lớn. Trong vài giây, cả hai chỉ nhìn nhau. Không ai nói được lời nào.

Gió sông thổi mạnh. Lá cây khe khẽ rơi.

Rồi My bật khóc.
– Sao… sao anh lại tới đây? Em đã nói là… đừng tìm em…

Hưng lao tới, nhưng dừng lại khi thấy cô bước một bước lùi.
– Anh phải tìm! Phải tìm bằng được! Ba năm rồi, My… ba năm anh sống mà như không còn hơi thở.

Cô lắc đầu, nước mắt rơi như mưa:
– Em sợ lắm… Em sợ mình lại là gánh nặng, sợ anh lại phải chịu tổn thương…

– Không! – Hưng gần như kêu lên. – Gánh nặng là anh! Người khiến em đau là anh! Người phải xin lỗi… cũng là anh!

My ôm mặt khóc nức nở.
– Em yếu lắm Hưng à… Em vẫn còn bệnh… Em không biết mình có thể sống bao lâu…

– Thì để anh chăm sóc! – Hưng tiến lại, lần này nắm lấy đôi tay cô. – Ba năm qua em một mình chịu đựng. Đủ rồi, My ơi. Đủ rồi.

Anh kéo nhẹ, ôm cô vào lòng.
Và My… không còn chống cự nữa.

Hoàng hôn đổ xuống dòng Thu Bồn, nhuộm vàng mặt nước. Họ ôm nhau thật lâu, để mặc quá khứ trôi theo gió.

Trong vòng tay ấy, ba năm lạc mất nhau như chỉ còn lại tiếng thở dài, nghẹn ngào nhưng nhẹ nhõm.

CHƯƠNG 3: HÀN GẮN


Buổi tối hôm đó, hai người ngồi bên bờ kè. Ánh đèn vàng của phố cổ phản chiếu xuống mặt nước, lung linh như những ký ức đẹp đã bị bụi thời gian phủ mờ.

My lau nước mắt, giọng run run:
– Em tưởng… em không còn đủ dũng khí để quay lại đây.

Hưng nhìn cô thật dài. Gương mặt My gầy hơn xưa, nhưng đôi mắt vẫn chứa đựng sự dịu dàng quen thuộc.
– Em đã quay lại. Thế là đủ rồi.

Cô cúi đầu:
– Anh giận em không? Vì đã rời đi mà không nói gì…

– Không. – Hưng lắc đầu. – Anh chỉ giận mình. Vì đã để em phải đau đến mức đó.

My siết chặt chiếc khăn tay mẹ Lệ từng đưa.
– Mẹ… là người duy nhất biết tình trạng của em. Mẹ đã rất lo, nhưng em cứ nghĩ nếu anh biết, anh sẽ áp lực, sẽ thấy em… vô dụng…

– Không bao giờ. – Hưng đặt tay lên bàn tay cô. – Anh nói thật, My, nếu ngày đó anh biết… anh sẽ ôm em, sẽ bảo vệ em. Nhưng anh quá vô tâm. Anh làm tổn thương em bằng chính sự ngu ngốc của mình.

My nhìn anh, mắt hoe đỏ.
– Em mất con… rồi em nghĩ anh sẽ thất vọng, sẽ trách em… em không chịu nổi cảm giác đó. Em đã dằn vặt mình đến mức không dám nhìn vào gương…

Giọng Hưng nghẹn lại.
– Đó không phải lỗi của em. Một chút nào cũng không phải.

Cô khẽ mỉm cười buồn:
– Nhưng anh đâu biết em đang mang thai… đâu biết em cần anh…

– Vì em giấu anh. – Hưng nói nhẹ như sợ làm cô đau thêm. – Nhưng kể cả vậy… đáng lý anh phải tinh ý hơn. Anh sống cùng em mà không hề nhận ra em đang khổ sở thế nào.

Khoảnh khắc ấy, My bỗng ngả đầu vào vai anh.
– Em đã rất cô đơn, Hưng à…

Anh siết nhẹ vai cô:
– Từ giờ đừng như vậy nữa. Anh ở đây rồi.

Hai người im lặng thật lâu. Không gian tĩnh lặng đến mức nghe được tiếng nước vỗ vào chân kè.

Một câu hỏi vẫn còn vương trong tim My.
– Nếu một ngày… bệnh em trở nặng… anh có hối hận vì đã tìm em không?

– Không. – Hưng trả lời ngay, dứt khoát. – Anh chỉ hối hận vì đã để em chịu ba năm một mình.

My bật cười trong nước mắt.
– Anh nói vậy… em tin được không?

– Em phải tin. – Hưng nắm lấy tay cô, đặt lên ngực mình. – Tim anh vẫn ở đây, vẫn đập vì em. My, ba năm xa nhau, từng ngày anh đều nghĩ: giá như mình đã nói lời xin lỗi sớm hơn. Giá như mình đủ trưởng thành để yêu em đúng cách.

My nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự ấm áp lẫn yếu đuối:
– Em cũng có lỗi. Em đáng lẽ phải nói với anh tất cả…

– Em đau đến mức nói ra cũng không nổi thì sao trách được em? – Hưng cười buồn. – Thôi, chúng ta không nhắc chuyện cũ nữa. Quan trọng là… bây giờ em muốn gì?

My lặng im. Gió từ con sông thổi qua, làm tóc cô bay lòa xòa.

Một lúc sau cô mới nói:
– Em muốn được sống… nhưng không biết còn bao lâu mới khỏe hẳn. Em sợ làm anh mệt.

– Vậy để anh mệt. – Hưng mỉm cười. – Anh tự nguyện.

My bật thành tiếng, nửa cười nửa khóc:
– Anh gan ghê…

– Vì anh thương em.

Cả hai cùng đứng dậy đi dọc bờ kè. Bông bằng lăng tím rơi nhẹ xuống vai My. Hưng phủi đi, rồi nói:
– Ngày mai mình về nhà nhé? Nhà mình bỏ trống lâu rồi… nhưng anh tin, chỉ cần có em, nó sẽ lại ấm.

My khựng lại.
– Về nhà… có được không?

– Chỉ cần em muốn. – Anh nhìn cô đầy hy vọng. – Mọi thứ trong nhà vẫn nguyên như lúc em rời đi. Anh… không dám thay đổi gì cả.

My cười mệt mỏi nhưng hạnh phúc.
– Vậy… mình về.

Hôm sau, họ trở lại căn nhà cũ. Mùi ẩm mốc phảng phất, nhưng khi My bước vào, mọi thứ như sống dậy: chiếc bàn ăn nơi cô từng nấu những bữa cơm vội, chiếc ghế nơi Hưng hay nằm xem tivi, khung ảnh cưới treo nghiêng trên tường.

My chạm vào từng món đồ, đôi mắt rưng rưng.
– Em cứ nghĩ… sẽ không bao giờ trở về đây nữa.

– Cảm ơn em vì đã quay lại. – Hưng nói nhỏ.

My quay sang, ánh mắt dịu dàng hiếm thấy trong ba năm qua.
– Cảm ơn anh vì đã tìm em.

Tối hôm đó, hai người trải lại giường, thay ga mới, để cửa mở cho gió sông lùa vào. Không ai nói nhiều. Nhưng sự im lặng giữa họ không còn là khoảng cách, mà là sự thấu hiểu.

Trước khi ngủ, My nắm lấy tay Hưng:
– Hãy cho em thời gian, được không?

– Anh sẽ cho em cả cuộc đời.

My khẽ cười.
– Vậy… chúng ta… bắt đầu lại nhé?

– Ừ. Bắt đầu lại.

Ngoài hiên, tiếng sông Thu Bồn vỗ nhẹ vào bờ. Gió mang theo hương đất, hương quê, hương của sự bình yên mà cả hai đã từng đánh mất.

Ba năm chia cách.
Ba năm đau đớn.
Nhưng cuối cùng, họ đã tìm lại nhau.

Trong vòng tay ấm áp giữa đêm, My thì thầm:
– Cảm ơn anh…

Hưng ôm cô thật chặt.
– Không… là anh phải cảm ơn em. Vì vẫn còn yêu anh.

Và đêm ấy, trong căn nhà nhỏ nơi Quảng Nam hiền hòa, hai con người từng lạc mất nhau đã chọn bước tiếp… cùng nhau, một lần nữa.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.