Min menu

Pages

Trong một đêm mưa lạnh, một bà lão bán cháo lòng nhân hậu đã cưu mang một cô gái đang mang thai, lang thang ngoài đường. Bà không chỉ cho cô một bát cháo nóng mà còn đưa cô về nhà trọ. Tuy nhiên, sáng hôm sau, cô gái đã biến mất không một lời từ biệt. Cùng lúc đó, tờ 500 ngàn đồng mà bà cất ở góc tủ cũng không cánh mà bay. Mọi người trong khu trọ đều khẳng định bà đã bị cô gái lừa gạt. Bà lão chẳng hề để tâm đến lời đàm tiếu, chỉ mỉm cười cho qua. Mười năm sau...

Chương 1 – Đêm Mưa Tầm Tã và Cái Giá Của Lòng Tốt
1. Màn Mở Đầu Giữa Cơn Bão Lòng


Mưa như trút nước. Tiếng gió rít qua mái tôn lợp tạm của khu trọ nghèo làm mọi vật rung lên bần bật. Cả con hẻm nhỏ ven đô đã tắt đèn, chìm trong bóng tối dày đặc, chỉ còn lại ánh đèn dầu leo lét từ chiếc xe cháo lòng của bà Tám – một đốm sáng cô đơn giữa màn đêm đen kịt.

Bà Tám năm nay đã ngoài sáu mươi, dáng người gầy gò nhưng ánh mắt luôn lấp lánh sự nhân hậu. Gánh cháo lòng của bà nổi tiếng khắp vùng không chỉ vì hương vị thơm ngon, mà còn vì cái tính thương người vô bờ bến của bà. Có biết bao mảnh đời cơ nhỡ đã được bà cưu mang, cho bát cháo ấm bụng, chỗ ngủ qua đêm. Nhưng cũng chính vì cái lòng tốt ấy, bà đã không ít lần bị lừa gạt, lợi dụng.

Đêm nay, khi bà đang chuẩn bị dọn hàng, tiếng sấm nổ vang trời, theo sau là tiếng khóc thút thít yếu ớt. Bà Tám ngước nhìn ra màn mưa như thác đổ. Dưới gốc cây bàng cổ thụ bên kia đường, một bóng người lảo đảo, ôm bụng bầu to tướng, quỵ xuống.

“Trời ơi, con bé nào thế kia!” Bà Tám thốt lên, vội vã đội chiếc nón lá đã sờn rách, chạy như bay ra phía cô gái.

Cô gái trẻ, mặt tái mét, môi run lập cập, quần áo ướt sũng, cả người dính đầy bùn đất. Chiếc áo mưa mỏng dính rách toạc không che nổi cái bụng vượt mặt. Cô khóc nấc, không phải vì lạnh hay sợ hãi, mà là vì kiệt sức và nỗi tuyệt vọng cùng cực.

“Con ơi! Sao lại ngồi đây giữa mưa gió thế này? Có chuyện gì xảy ra?” Bà Tám đỡ cô gái đứng dậy, cảm nhận rõ cái lạnh buốt từ da thịt cô truyền sang. “Mau, mau vào đây. Chết cóng mất thôi!”

Cô gái, tên là Mai, không nói được lời nào, chỉ lắc đầu, nước mắt hòa lẫn nước mưa, tuôn rơi không ngừng. Ánh mắt cô bé thất thần, chứa đựng nỗi sợ hãi và uất hận không tên. Bà Tám nhìn thấy đôi mắt ấy, hiểu rằng đây không chỉ là một người phụ nữ bị bỏ rơi, mà là một tâm hồn đang tan vỡ.

Bà Tám dắt Mai về gánh cháo, kéo chiếc ghế gỗ thấp nhất cho cô ngồi, rồi nhanh tay múc một tô cháo lòng nóng hổi, khói bay nghi ngút.

“Ăn đi con, ăn cho ấm bụng, ấm người. Rồi có gì từ từ nói. Bụng bầu thế này mà dầm mưa, nguy hiểm lắm!” Bà Tám dịu dàng nói, giọng bà ấm áp như chính tô cháo bà vừa múc.

Mai nhìn tô cháo, rồi nhìn bà Tám. Đã lâu lắm rồi, cô không cảm nhận được sự ấm áp và lòng tốt vô điều kiện như thế này. Cái mùi thơm của cháo, của hành ngò, của gừng làm cô thấy sống lại. Nước mắt lại trào ra, nhưng lần này là nước mắt của sự cảm động. Cô cầm thìa, run rẩy đưa lên miệng. Vị cháo nóng hổi, đậm đà, vị đắng chát của đời cô dường như được xoa dịu đi một chút.

“Con... con cảm ơn bà...” Giọng Mai thều thào.

“Ngoan, ăn hết đi. Đừng nói gì cả.”

Sau khi Mai ăn xong, bà Tám đưa cô về căn phòng trọ chật hẹp, ẩm thấp của mình. Căn phòng chỉ vỏn vẹn mười mét vuông, kê một cái giường gỗ cũ kỹ, một cái bàn con và chiếc tủ quần áo ọp ẹp. Bà trải thêm chiếc chiếu sạch sẽ ngay góc phòng cho Mai.

“Phòng chật, con chịu khó nằm tạm ở đây. Mai trời sáng, bà đưa con đi khám thai, rồi tính tiếp.” Bà Tám nói, tay vuốt nhẹ lưng Mai. “Con đừng sợ. Trời có sập, cũng có bà ở đây.”

Mai nằm xuống, cơ thể rã rời, nhưng lòng cô đột nhiên thấy thanh thản đến lạ. Cô nhìn bà Tám, người phụ nữ xa lạ nhưng lại cho cô cảm giác an toàn mà cô đã đánh mất từ lâu.

“Bà Tám... Con...”

“Thôi, ngủ đi con. Mọi chuyện để sáng mai. Nhớ nhé, đừng nghĩ ngợi gì cả.”

2. Cái Góc Tủ Và Lời Thì Thầm Của Lòng Tham

Trong lúc Mai đã say ngủ vì kiệt sức, bà Tám lục lọi trong chiếc tủ cũ, lấy ra một phong bì nhỏ đã nhàu. Bà rút ra tờ 500 ngàn đồng duy nhất mà bà dành dụm để đóng tiền điện nước tháng này. Bà nhẹ nhàng đặt nó vào một góc khuất trong ngăn kéo, nơi bà thường để những vật dụng quý giá nhất. Tờ tiền ấy, dù nhỏ, là mồ hôi nước mắt của bà trong mấy ngày bán cháo vất vả.

"Không biết con bé có cần gì gấp không..." Bà Tám nghĩ bụng, thở dài. Bà đã quá quen với việc cho đi và chấp nhận rủi ro.

Đêm đó, tiếng mưa vẫn gõ đều trên mái tôn. Bà Tám nằm trên giường, trằn trọc không ngủ. Bà nghe tiếng trở mình của Mai, tiếng cô gái khóc thút thít trong mơ. Bà biết, đằng sau vẻ ngoài đáng thương ấy là một câu chuyện bi kịch. Bà cũng từng trải qua mất mát, bà hiểu cảm giác bị đời bỏ rơi.

Khoảng nửa đêm, khi mọi âm thanh đều im bặt, ngay cả tiếng mưa cũng chỉ còn là tiếng rả rích, Mai tỉnh giấc. Cô bé nhìn bà Tám đang ngủ say, gương mặt nhăn nheo, khắc khổ dưới ánh đèn đường hắt vào qua khe cửa sổ. Cô nhìn cái bụng bầu của mình, nỗi nhục nhã, cay đắng ập đến.

Mai ngồi dậy, rón rén bước tới chiếc tủ. Mắt cô đổ dồn vào cái góc khuất nơi bà Tám vừa để thứ gì đó. Cô đã thấy hành động ấy. Trong đầu cô gái trẻ, nỗi tuyệt vọng đã chiến thắng sự xấu hổ. Cô không còn gì để mất.

Bàn tay Mai run rẩy chạm vào tờ tiền 500 ngàn đồng. Nó dày dặn, ấm nóng, như một lời hứa hẹn về một lối thoát ngắn ngủi khỏi cuộc đời khốn khổ này.

“Mình cần phải đi... mình không thể làm gánh nặng cho bà ấy. Và mình cần tiền để đi thật xa...” Giọng nói tham lam trong đầu cô gái đã lớn hơn tiếng lương tâm.

Mai rút tờ tiền ra, cẩn thận nhét vào túi áo. Cô đứng đó, nhìn bà Tám thêm một lúc lâu. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy mình thật đê hèn. Nhưng nỗi sợ hãi và bản năng sinh tồn của một người mẹ sắp làm mẹ đã áp đảo tất cả.

Mai lặng lẽ mở cửa, bước ra khỏi căn phòng trọ. Cơn mưa đã ngớt, nhưng màn đêm vẫn còn rất dài. Cô quay đầu lại nhìn cánh cửa một lần cuối, rồi cắm đầu chạy, như một kẻ trốn tội, bỏ lại sau lưng sự ấm áp duy nhất mà cô vừa tìm được.

3. Sự Thật Phũ Phàng và Tiếng Cười Của Sự Vị Tha

Sáng hôm sau, khi tiếng gà gáy eo óc vang lên, bà Tám tỉnh giấc. Bà thấy góc phòng trống trơn.

“Mai ơi? Con đâu rồi?”

Không một tiếng trả lời. Chiếc chiếu vẫn phẳng lặng, như thể chưa từng có ai nằm đó.

Bà Tám lo lắng, chạy khắp khu trọ tìm kiếm. Hỏi han những người dậy sớm, nhưng không ai thấy cô gái bụng bầu đêm qua.

Bà Tám quay lại phòng, tim bà thắt lại khi nhìn vào góc tủ. Tờ tiền 500 ngàn đồng đã biến mất.

Bà Tám ngồi phịch xuống giường. Khuôn mặt bà không hề tỏ ra giận dữ hay thất vọng, chỉ có sự trống rỗng và một chút buồn bã.

Chẳng mấy chốc, tin tức về việc bà Tám bị lừa lan đi khắp xóm trọ.

“Đấy! Tôi đã nói rồi mà bà Tám. Ai đời lại đi rước cái loại lang thang ấy về nhà!” Bà Năm bán bún riêu lên tiếng, giọng đầy vẻ hả hê của kẻ biết trước mọi việc.

“Bà Tám hiền quá mà! Cái loại người ấy, mình giúp họ một, họ trả mình mười cú lừa!” Anh Ba sửa xe cũng chen vào. “Con bé đó chắc chắn là loại lừa đảo chuyên nghiệp rồi! Bà ơi, 500 ngàn đồng của bà đấy, bằng cả mấy ngày bà dãi nắng dầm mưa!”

Những lời bàn tán, xì xào, chỉ trích và dè bỉu bủa vây lấy bà Tám. Họ thương hại bà, nhưng hơn hết là họ cảm thấy cái sự nhẹ dạ của bà Tám là một điều đáng trách.

Bà Tám chỉ mỉm cười, một nụ cười nhẹ bẫng, nhưng lại chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm.

“Thôi các ông các bà ạ. Của đi thay người. Có lẽ con bé nó đang cần tiền hơn tôi. Nó có bầu, nó còn cả một chặng đường dài phía trước. Tôi già rồi, 500 ngàn đồng tôi làm lại được. Quan trọng là nó có được bình an.”

Mọi người nhìn bà Tám, không ai nói thêm được lời nào. Họ thấy cái sự vị tha của bà thật ngốc nghếch, nhưng cũng thật đáng kính.

Bà Tám lại ra gánh cháo, cẩn thận sắp xếp lại đồ đạc. Bà bắt đầu một ngày mới như mọi ngày, chỉ khác là tô cháo hôm nay có vẻ nhạt hơn một chút, như chính nỗi buồn trong lòng bà. Bà không trách Mai. Bà chỉ tự hỏi, không biết rồi con bé sẽ đi về đâu, liệu nó có sinh con được an toàn không. Bà mong mỏi một điều duy nhất: cô gái ấy sẽ dùng số tiền đó để lo cho bản thân và đứa trẻ, chứ không phải vướng vào con đường lầm lạc.

Cuộc sống lại tiếp diễn. Gánh cháo lòng của bà Tám vẫn là nơi dừng chân của những mảnh đời cơ nhỡ. Bà vẫn giúp đỡ người khác, dù có bị lừa thêm vài lần nữa. Bà Tám tin vào lòng tốt, tin vào duyên nợ. Tờ 500 ngàn đồng biến mất, nhưng câu chuyện về cô gái trẻ và bát cháo lòng trong đêm mưa thì mãi mãi nằm lại trong ký ức của bà. Nó là một vết thương nhỏ, nhưng không đủ sức làm khô cạn dòng suối lòng nhân ái trong trái tim người phụ nữ tần tảo ấy.

Chương 2 – Mười Năm Lặng Lẽ và Gánh Cháo Nhuốm Màu Thời Gian

1. Sức Nặng Của Tuổi Già và Gánh Cháo Vắng Khách

Thời gian trôi qua như một cái chớp mắt, mang theo biết bao đổi thay. Mười năm sau, khu trọ nghèo ngày nào đã mọc lên thêm vài căn nhà cao tầng, đường xá cũng được mở rộng hơn. Duy chỉ có gánh cháo lòng của bà Tám là vẫn nằm im lìm ở góc đường cũ, nhưng nay đã không còn sáng đèn rực rỡ như xưa.

Bà Tám đã bước sang tuổi bảy mươi. Lưng bà đã còng hẳn, mái tóc bạc trắng như cước, và đôi tay run rẩy không còn vững vàng khi thái lòng, múc cháo. Cái tuổi già ập đến, kéo theo bao nhiêu bệnh tật và sự yếu kém về thể chất.

Điều đáng buồn hơn cả, là gánh cháo của bà ngày càng vắng khách.

“Cháo lòng bà Tám giờ không còn ngon như xưa nữa đâu!”

“Đúng rồi, bà già rồi, không còn nêm nếm chuẩn xác được nữa. Lòng thì dai, nước dùng thì nhạt thếch. Ra quán cô Ba đầu hẻm ăn ngon hơn nhiều.”

Lời đồn đại lan nhanh hơn lửa cháy. Cái vị ngon nổi tiếng năm nào giờ chỉ còn là hoài niệm. Những khách quen lần lượt bỏ đi. Người ta không còn kiên nhẫn chờ đợi bà già yếu ấy lụi cụi làm đồ ăn nữa. Họ cần sự nhanh chóng, tiện lợi, và quan trọng nhất là hương vị phải tuyệt hảo.

Bà Tám buồn bã lắng nghe những lời xì xào ấy. Bà hiểu. Bà đã cố gắng rất nhiều, nhưng cơ thể không cho phép. Đôi mắt kém đi, vị giác cũng không còn nhạy bén. Mỗi ngày, bà thức dậy từ ba giờ sáng, chuẩn bị nguyên liệu với sự cẩn thận tối đa, nhưng kết quả vẫn không như ý.

“Khổ thân bà Tám quá!” Bà Năm bán bún riêu vẫn ở đó, nhưng giờ giọng bà đã bớt đi vẻ hả hê ngày nào, thay vào đó là sự thương cảm thật lòng. “Giá như bà có con cháu đỡ đần...”

Bà Tám không có con cái. Chồng bà mất sớm vì bệnh hiểm nghèo, gánh cháo lòng này là tất cả những gì bà có, là nguồn sống duy nhất. Giờ đây, nguồn sống ấy đang dần cạn kiệt.

Tiền thuê nhà trọ, tiền điện nước, tiền thuốc men ngày càng trở thành một gánh nặng khổng lồ. Bà Tám phải cắt giảm chi phí tối đa, từ việc mua ít nguyên liệu hơn, cho đến việc tự nhịn ăn để dành tiền.

Một buổi sáng mùa đông lạnh giá, bà Tám ngồi đếm những đồng bạc lẻ thu được từ buổi bán hàng hôm qua. Tổng cộng chỉ vỏn vẹn hai trăm ngàn đồng, không đủ để mua nguyên liệu tươi sống cho ngày hôm nay, chứ đừng nói đến việc đóng tiền thuê trọ sắp tới.

Bà thở dài, dựa lưng vào tường. Cơn ho khan lại kéo đến, làm lồng ngực bà đau rát. Bà nhắm mắt lại. Trong thâm tâm, bà đã cảm nhận được sự kết thúc. Gánh cháo lòng này, có lẽ không thể duy trì được nữa.

2. Quyết Định Cay Đắng và Ký Ức Đêm Mưa

Đêm đó, bà Tám không ngủ được. Bà trằn trọc nhìn lên trần nhà ẩm mốc. Bà nhớ về quãng đời gian khổ của mình, nhớ về những ngày tháng hạnh phúc bên người chồng quá cố, và cả những lần giúp đỡ người khác mà không cần đền đáp.

Và bà nhớ về Mai. Cô gái trẻ có đôi mắt buồn bã, cái bụng bầu vượt mặt và tờ 500 ngàn đồng đã biến mất.

Mười năm rồi, bà chưa từng một lần hối hận về quyết định giúp đỡ cô gái ấy. Bà tin rằng, trong khoảnh khắc đó, Mai thực sự cần sự giúp đỡ. Bà cũng tự hỏi, không biết đứa trẻ đã chào đời chưa, liệu hai mẹ con có sống tốt không.

“Nếu ngày xưa, mình không giúp nó, liệu nó có bình an đến ngày hôm nay không?” Bà tự hỏi. “Có lẽ, tờ 500 ngàn đồng đó là cái giá để đổi lấy sự bình an cho một sinh linh bé bỏng.”

Sáng hôm sau, bà Tám đưa ra một quyết định nặng nề. Bà sẽ nghỉ bán.

Bà đi gặp chủ khu trọ, một người đàn ông trung niên khó tính.

“Chú Ba à,” bà Tám nói, giọng nghẹn lại. “Chắc tôi phải nghỉ bán thôi. Khách vắng quá, tôi không kham nổi nữa rồi.”

Chú Ba nhìn bà Tám, ánh mắt thoáng chút thương hại.

“Tôi biết mà bà Tám. Bà già rồi, cũng nên nghỉ ngơi. Nhưng còn tiền nhà tháng này...”

“Tôi... tôi sẽ cố gắng thu xếp. Tôi xin chú cho tôi thêm hai ngày nữa. Tôi sẽ bán hết số nguyên liệu còn lại, rồi thu dọn.” Bà Tám cúi đầu. Lòng tự trọng của bà bị tổn thương nghiêm trọng.

Chú Ba gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy sự nghi ngờ.

Bà Tám trở về, bắt đầu chuẩn bị cho buổi bán hàng cuối cùng. Bà làm mọi thứ chậm rãi hơn, cẩn thận hơn. Bà muốn giữ lại hương vị cháo lòng truyền thống của mình trong lần cuối này.

3. Buổi Chiều Tà Định Mệnh

Buổi chiều tà hôm ấy, ánh nắng vàng vọt chiếu xiên qua gánh cháo của bà Tám, tạo nên một khung cảnh u buồn, hệt như bức tranh vẽ về sự kết thúc.

Khách vắng hoe. Chỉ có vài người hàng xóm ghé qua mua ủng hộ, họ đều biết đây là ngày cuối cùng của gánh cháo huyền thoại này.

“Thôi bà nghỉ ngơi đi bà Tám. Số phận rồi. Cháu chúc bà khỏe mạnh.” Một cô gái trẻ xách theo tô cháo, nghẹn ngào nói.

“Cảm ơn con. Bà cảm ơn tất cả.” Bà Tám mỉm cười, nhưng nụ cười nhạt nhòa.

Bà Tám ngồi lại trên chiếc ghế gỗ, nhìn quanh khu trọ quen thuộc. Bà cảm thấy mình như một chiếc lá khô sắp rụng khỏi cành. Cuộc đời bà, gắn liền với gánh cháo lòng này, sắp khép lại. Không có con cháu, không có tiền bạc, bà không biết rồi mình sẽ đi về đâu. Chắc là vào viện dưỡng lão, hoặc là sống nương nhờ sự bố thí của người khác. Nghĩ đến đó, lòng bà lại quặn thắt.

Bà cúi xuống, múc vá cháo cuối cùng, cố gắng hít hà cái mùi thơm thân thuộc ấy lần cuối. Trong vá cháo, có cả nước mắt của bà.

Đúng lúc đó, một chiếc xe ô tô bóng loáng, màu đen tuyền, không hề phù hợp với khung cảnh khu trọ nghèo nàn này, từ từ lăn bánh vào hẻm. Nó dừng lại ngay trước gánh cháo của bà Tám.

Bà Tám ngước lên, lóa mắt vì ánh sáng chiều hắt vào. Cửa xe mở ra, một phụ nữ trẻ, ăn mặc chỉnh tề, khoác trên mình chiếc áo vest thanh lịch bước xuống. Cô ấy cao ráo, gương mặt thanh tú, toát lên vẻ thành đạt, sang trọng, nhưng đôi mắt lại chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm.

Cạnh cô là một cậu bé, khoảng mười tuổi, khôi ngô, nhanh nhẹn. Cậu bé mặc áo sơ mi trắng, quần jeans, mái tóc đen nhánh, đôi mắt sáng ngời.

Người phụ nữ ấy bước tới, ánh mắt cô ấy nhìn chằm chằm vào bà Tám, vào gánh cháo rách nát, vào khuôn mặt già nua, khắc khổ của bà.

Bà Tám sững sờ. Đôi mắt mờ đục của bà phải mất vài giây mới nhận ra. Khuôn mặt ấy... dáng người ấy... Mười năm, thời gian có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng bà vẫn nhận ra.

“Mai...” Bà Tám thều thào, cái tên ấy thoát ra khỏi môi bà như một tiếng thở dài.

Người phụ nữ ấy, chính là Mai của mười năm về trước. Cô ấy không còn là cô gái lang thang, tuyệt vọng ngày nào. Giờ đây, cô ấy là một người phụ nữ thành đạt, mạnh mẽ, và đầy khí chất.

Mai đứng đó, không nói một lời nào, nước mắt cô đã bắt đầu rơi. Cậu bé bên cạnh ngơ ngác nhìn mẹ và bà lão.

“Mẹ... mẹ khóc à?” Cậu bé hỏi nhỏ.

Mai quỳ sụp xuống ngay trước gánh cháo, trước sự ngỡ ngàng của bà Tám và những người hàng xóm đang đứng xem.

“Bà Tám...” Mai khóc nấc lên, giọng cô nghẹn lại, đầy ắp sự hối lỗi, thương xót và biết ơn. “Con đã về...”

Chương 3 – Lời Chuộc Lỗi và Tờ 500 Ngàn Đã Ngủ Yên

1. Khoảnh Khắc Gặp Lại Trong Nước Mắt

Cả con hẻm nhỏ như nín thở. Bà Tám vẫn ngồi im trên chiếc ghế gỗ, đôi tay run rẩy bấu chặt vào mép nồi cháo. Cái cảm giác ngỡ ngàng, xúc động, và cả một chút bối rối khiến bà không thể cất thành lời.

“Con... con đứng lên đi con!” Bà Tám vội vàng đỡ Mai dậy. “Trời ơi, con bé này! Mười năm rồi!”

Mai đứng dậy, nhưng vẫn nắm chặt tay bà Tám. Cô ấy không còn là cô gái trốn chạy nữa. Cô ấy đã trở thành một người mẹ, một người phụ nữ đã trải qua nhiều thăng trầm.

“Con xin lỗi bà. Con xin lỗi vì ngày đó con đã bỏ đi, đã... đã lấy của bà...” Mai cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt bà Tám. “Con biết, con đã làm điều sai trái, một sự đền đáp tồi tệ cho lòng tốt của bà.”

Cậu bé đứng bên cạnh, thấy mẹ mình khóc nức nở, cũng bắt đầu rụt rè tiến lại gần, nắm lấy vạt áo Mai.

Bà Tám nhìn cậu bé, ánh mắt bà dịu dàng đến lạ.

“Đây là...”

“Đây là cu Tí, con trai con.” Mai dịu dàng vuốt tóc con. “Năm nay cháu tròn mười tuổi. Cháu... cháu được sinh ra an toàn là nhờ bát cháo của bà đêm hôm ấy. Bà chính là ân nhân của hai mẹ con con.”

Cậu bé Tí ngước nhìn bà Tám, rồi lễ phép cúi chào: “Cháu chào bà ạ. Cháu cảm ơn bà đã cho mẹ cháu bát cháo ngon.”

Nước mắt bà Tám rơi xuống. Đây rồi, cái kết mà bà hằng mong mỏi. Đứa trẻ đã được sinh ra an toàn. Bát cháo lòng của bà đã làm được một điều kỳ diệu.

“Khỏe mạnh là tốt rồi, khỏe mạnh là tốt rồi con ạ!” Bà Tám nắm chặt tay Mai, nước mắt bà không còn là sự buồn bã, mà là sự giải thoát. “Bát cháo của bà không đáng gì. Điều quan trọng là con đã sống tốt. Con đã làm được.”

2. Tiết Lộ Về Tờ 500 Ngàn Đồng

Bà Tám mời Mai và Tí vào căn phòng trọ nhỏ bé, nơi mười năm trước Mai đã trốn đi. Mọi thứ vẫn cũ kỹ, chật chội như xưa, chỉ có bà Tám là đã già đi rất nhiều.

Mai nhìn quanh căn phòng, ký ức đêm mưa lại ùa về. Cô ngồi xuống, nắm lấy tay bà Tám.

“Bà Tám ơi, con phải kể hết cho bà nghe.” Giọng Mai trầm xuống, cô bắt đầu kể về hành trình mười năm của mình.

Sau khi trốn đi, Mai đã dùng tờ 500 ngàn đồng ấy để mua vé xe khách đi thật xa, đến một thành phố công nghiệp nơi không ai biết cô là ai. Cô không dùng số tiền đó để tiêu xài cá nhân. Cô dùng nó như một chiếc vé để thoát khỏi cuộc đời cũ, đầy rẫy nỗi đau và tủi nhục.

“Con đã không dám tiêu nó, bà ạ. Tờ tiền đó... là cái giá của lòng tốt bà dành cho con, là sự đê hèn của con. Nó là một vết nhơ, nhưng đồng thời cũng là động lực.” Mai nghẹn ngào. “Mỗi khi con định bỏ cuộc, con lại sờ vào tờ tiền đó trong ví. Con tự nhủ, mình đã đánh cắp lòng tốt của một người nhân hậu, mình không được phép gục ngã. Mình phải sống tốt để một ngày nào đó, mình có thể quay về, đền đáp cho bà Tám.”

Mai mở chiếc ví da sang trọng của mình, lấy ra một phong bì nhỏ đã cũ kỹ, nhăn nheo, được bọc trong một lớp ni-lông cẩn thận. Bên trong, là tờ 500 ngàn đồng năm xưa, hầu như vẫn còn mới nguyên.

“Đây, bà Tám. Tờ tiền của bà đây.” Mai đưa tờ tiền cho bà Tám, tay cô run rẩy. “Con đã giữ nó suốt mười năm. Nó đã nhắc nhở con mỗi ngày, rằng trên đời này vẫn còn có những người tốt, và con phải xứng đáng với sự hy sinh của bà.”

Bà Tám cầm lấy tờ tiền, ngắm nghía nó dưới ánh đèn vàng vọt. Bà không hề quan tâm đến giá trị của tờ tiền, bà cảm nhận được cả một hành trình dài của sự hối lỗi và trưởng thành nằm trong nó.

“Con bé ngốc! Mười năm rồi, con giữ nó làm gì?” Bà Tám vừa khóc vừa cười. “Nếu con dùng nó để mua cho mình một bữa cơm ngon, một chiếc áo ấm, có lẽ bà đã vui hơn.”

“Không bà ạ. Nếu con tiêu nó, con đã không thể quay về đây với tư cách là Mai ngày hôm nay.”

Mai kể tiếp. Cô đã làm đủ mọi việc cực khổ, từ rửa bát, dọn dẹp, rồi may mắn được một người chủ tốt bụng cưu mang, cho học nghề kế toán. Với sự thông minh và nỗ lực phi thường, Mai đã vươn lên, mở công ty riêng. Cô đã trở thành một người thành đạt, có tiếng nói trong xã hội.

“Thế là tốt rồi! Bà mừng cho con!” Bà Tám lau nước mắt.

3. Lời Mời Phụng Dưỡng và Sự Tiếp Nối Của Lòng Nhân Ái

Mai nhìn gánh cháo lòng rách nát, nhìn căn phòng trọ cũ kỹ và nhìn bà Tám già nua, gầy yếu. Cô biết, đã đến lúc cô thực hiện lời hứa của mình.

“Bà Tám à,” Mai nói, giọng cô đầy quyết tâm. “Gánh cháo của bà đã nuôi sống con và con trai con bằng lòng tốt của nó. Giờ đây, con không thể để bà sống như thế này được nữa.”

Mai quỳ xuống một lần nữa, lần này không phải để xin lỗi, mà là để thỉnh cầu.

“Con xin bà. Xin bà hãy cho con được đón bà về nhà con. Con có nhà cửa khang trang, con có điều kiện để lo cho bà một cuộc sống an nhàn, sung túc. Con trai con rất cần có bà, cần có người kể cho nó nghe về lòng tốt vô điều kiện.”

Cậu bé Tí cũng tiến tới, nắm tay bà Tám: “Bà ơi, mẹ cháu bảo, bà là bà nội hiền lành mà cháu chưa từng được gặp. Bà về ở với mẹ con cháu nhé!”

Bà Tám nhìn Mai, nhìn Tí, rồi nhìn tờ 500 ngàn đồng trên tay. Bà hiểu, đây không phải là một sự trả ơn sòng phẳng, đây là sự tiếp nối của lòng nhân ái. Mai đã trưởng thành, không chỉ về mặt vật chất mà còn trong tâm hồn.

“Thôi được rồi,” Bà Tám gật đầu, nước mắt lại tuôn rơi. “Bà... bà đồng ý. Nhưng bà chỉ đồng ý với một điều kiện.”

Mai và Tí ngạc nhiên. “Điều kiện gì ạ, bà cứ nói!”

“Tờ 500 ngàn đồng này,” Bà Tám giơ tờ tiền lên. “Bà sẽ giữ nó làm kỷ niệm. Còn con, con phải hứa với bà, con sẽ không bao giờ quên đi cảm giác thiếu thốn, tuyệt vọng ngày xưa. Con phải dùng sự thành công của mình để giúp đỡ những người khó khăn, những người mà một bát cháo nóng có thể cứu rỗi cuộc đời họ.”

Mai nắm lấy tay bà Tám, ánh mắt cô đầy vẻ biết ơn và tôn kính.

“Con hứa với bà. Con sẽ không bao giờ quên. Và con sẽ tiếp tục di sản lòng tốt của bà.”

Buổi tối hôm đó, Mai và Tí đã dọn dẹp, thu xếp gánh cháo lòng và đưa bà Tám về nhà. Gánh cháo được Mai giữ lại, đặt ở một vị trí trang trọng trong ngôi nhà mới. Nó không còn là công cụ kiếm sống, mà là biểu tượng của tình người và sự tha thứ.

Một tháng sau, bà Tám đã có một cuộc sống mới, an nhàn, vui vẻ bên Mai và Tí. Cuộc đời bà Tám, từ một người bán cháo lòng nghèo khó, đã kết thúc bằng một chương mới tràn đầy yêu thương và hy vọng. Bà Tám không chỉ nhận được sự đền đáp xứng đáng, mà còn chứng kiến một phép màu của lòng nhân ái.

Và thỉnh thoảng, bà Tám lại mở chiếc hộp nhỏ, ngắm nhìn tờ 500 ngàn đồng đã ngủ yên, mỉm cười mãn nguyện. Bởi bà biết, lòng tốt, dù bị đánh đổi bằng một tờ tiền, nhưng đã nở hoa thành một mối nhân duyên đẹp đẽ, bền vững hơn cả vàng bạc.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.