Chương 1: Đêm bị “giải cứu”
Tiếng cười nói, tiếng ly chạm nhau, tiếng karaoke vọng ra từ căn nhà gỗ cuối làng như thể cả xóm đang thức cùng họ. Nhưng với tôi và vợ, đêm hôm ấy chỉ là một cơn ác mộng. Vợ tôi – đang mang bầu sáu tháng – hì hục với đống bát đĩa cao ngất trên bậu bếp, tay chân lem luốc mỡ thức ăn còn dính, mồ hôi nhễ nhại trên trán, trong khi các chị gái tôi đang ngồi xung quanh bàn, tay cầm bia, miệng cười nói, hát hò karaoke như thể họ vừa đi lễ hội.
Tôi đứng ở cửa bếp, ánh sáng vàng hắt qua ô cửa sổ khẽ chiếu lên gương mặt vợ, lúc này đỏ bừng vì mệt mỏi. Một nỗi tức giận trào lên trong tôi, nhưng cũng là nỗi thương đau, một thứ cảm giác vừa muốn la hét vừa muốn bảo vệ. Tôi không thể chịu đựng được cảnh này nữa.
– “Các chị… xuống mà dọn bát đi!” – tôi gọi, giọng khàn khàn vì tức giận, nhưng cố giữ bình tĩnh.
Các chị gái nhìn nhau, mặt mày nhếch mép, như thể vừa nghe câu đùa.
– “Dọn gì, chứ? Chịu khó tý cho vui à? Lát nữa hát nốt bài này xong đã, rửa làm gì bây giờ?” – chị thứ hai cười khẩy, nhấp một ngụm bia.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố kìm cơn giận:
– “Ăn được, uống được thì vác cái thân xuống mà dọn. Còn không muốn làm mà đòi ăn, thì lần sau ăn xong đem bát đĩa mà đập hết đi, kẻo rửa lại mệt. Ai đồng ý?”
Căn phòng bỗng im lặng. Những nụ cười biến mất, ánh mắt các chị gái lóe lên chút sợ hãi lẫn ngạc nhiên. Tôi bước tới gần vợ, đặt tay lên vai cô, nắm lấy tay cô để kéo ra.
– “Đi, về thành phố thôi, anh không để em chịu thế này thêm nữa.”
Vợ nhìn tôi, mắt ngấn nước. Chưa bao giờ tôi thấy cô tội nghiệp đến thế: gầy gò, mệt mỏi, trong đêm lạnh miền quê, còn phải loay hoay với đống bát đĩa dơ. Cô khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ theo tôi ra bến xe.
Chiếc xe khách đêm cọt kẹt chạy vào bến, ánh đèn vàng leo lét soi xuống mặt đường ướt sương. Tôi mua vé, dìu vợ lên xe, tìm chỗ ngồi cạnh cô. Cô tựa vào vai tôi, thở dài, đôi tay còn lấm lem bột mì, dầu mỡ.
– “Anh… sao lại phải làm thế này với chị gái anh?” – cô hỏi, giọng run run.
– “Anh không chịu được nữa. Nhìn em như thế, anh không thể yên lòng. Còn họ… thì chẳng ai quan tâm gì đến em đâu.”
Xe lăn bánh, qua những con đường vắng, qua những cánh đồng ướt sương đêm, tôi thấy lòng mình nặng trĩu. Nhìn vợ ngủ gật trên vai, tôi thấy thương cô đến mức vừa muốn ôm chặt vừa muốn khóc. Mỗi cử chỉ nhỏ của cô giờ đây đều khiến tôi nhận ra rằng, hạnh phúc, đôi khi, là được bảo vệ người mình yêu khỏi những điều tầm thường nhưng đau lòng.
Về tới thành phố, tôi đưa cô thẳng vào căn nhà thuê tạm mà trước đây chúng tôi dự định sinh sống trước khi xây dựng tổ ấm riêng. Căn phòng nhỏ, nhưng sạch sẽ, ấm áp, với chăn gối thơm mùi xà phòng. Cô đặt tay lên bụng, hít thở sâu, và lần đầu tiên trong đêm, nở một nụ cười mệt mỏi nhưng nhẹ nhõm.
Tôi nhìn cô, tự nhủ: phải làm gì đó để không bao giờ cô phải chịu cảnh này nữa. Nhưng những suy nghĩ đó còn chưa kịp ổn định, thì điện thoại tôi reo lên. Một cuộc gọi từ anh trai tôi, giọng nghiêm nghị và lạnh lùng:
– “Nghe nói em vừa đưa vợ về thành phố? Chuyện gì đang xảy ra ở nhà vậy?”
Tôi cắn môi, giọng cố giữ bình tĩnh:
– “Anh nghe đây này. Em không thể để vợ em chịu đựng như vậy nữa. Các chị gái ăn nhậu, karaoke, còn em ấy… hì hục rửa bát đến 10 giờ tối, em không chịu nổi.”
Anh tôi im lặng một lúc lâu. Giọng anh thốt ra, nhưng nghe như mệnh lệnh:
– “Đêm nay cứ để yên đó. Sáng mai, về lại, giải quyết chuyện này theo cách gia đình. Không ai muốn chuyện xấu xảy ra.”
Tôi treo máy, lòng dậy sóng. “Cách gia đình” là gì? Tôi biết, ở quê, mọi chuyện không bao giờ đơn giản, đặc biệt khi các chị gái còn trẻ, ngang bướng và đầy sĩ diện. Tôi quay sang vợ, thấy cô thở dốc, nhắm mắt, mồ hôi trên trán vẫn chưa khô.
– “Anh… em sợ sẽ mất lòng cả họ hàng nếu anh xử lý kiểu này.”
Tôi ôm cô, hôn lên mái tóc ướt mồ hôi:
– “Anh không quan tâm. Miễn là em không phải chịu đựng nữa.”
Cả đêm ấy, tôi không ngủ, ngồi nhìn cô ngủ, lòng ngổn ngang những lo lắng. Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt cô rạng rỡ hơn hẳn đêm trước. Nhưng trước mắt, vẫn là một thử thách lớn: về lại quê, đối diện với những người phụ nữ mà họ đã xem cô như kẻ thừa, và cả những ràng buộc gia đình mà tôi biết sẽ không dễ gì tháo gỡ.
Chiếc xe trở lại quê bắt đầu lúc 8 giờ sáng. Tôi nắm chặt tay vợ, tự nhủ: lần này, mọi chuyện sẽ phải rõ ràng. Không phải để chứng minh ai đúng ai sai, mà để cô – người mang trong mình sinh linh bé nhỏ – được tôn trọng, được sống bình yên, và không ai có quyền làm cô đau đớn thêm nữa.
Khi xe vừa dừng trước cổng nhà, tôi thấy các chị gái đứng tụm lại, ánh mắt ngạc nhiên, lẫn chút giận dữ. Không một lời chào, chỉ là sự im lặng nặng nề. Tôi bước xuống trước, kéo tay vợ theo sau, giọng nghiêm nghị:
– “Từ giờ, em ấy không phải làm việc nhà cho các chị. Ai muốn ăn thì tự dọn, ai không muốn… thì đừng ăn!”
Một luồng điện chạy qua bầu không khí. Các chị gái mở miệng, nhưng tôi không còn quan tâm. Tôi biết, lần này sẽ không dễ. Một cuộc chiến im lặng, một thử thách gia đình, đang chờ chúng tôi ở phía trước.
Vợ tôi đứng bên, nắm tay tôi, thầm cảm ơn trong ánh mắt. Nhưng trong lòng tôi, biết rõ rằng, chỉ một bước đi sai, một lời nói hớ hênh, tất cả sẽ bùng nổ thành một cơn bão không ai kiểm soát nổi. Và tôi, với vai trò là chồng, là người cha tương lai, phải chuẩn bị tinh thần đối mặt.
Chương 2: Cuộc chiến trong ngôi nhà cũ
Sáng sớm, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, nhưng căn nhà gỗ vẫn còn vương mùi rượu và mùi thức ăn để qua đêm. Không khí nặng nề đến mức tôi vừa bước vào sân đã nghe tiếng thì thầm, tiếng lầm bầm từ các chị gái tụm lại ở góc vườn.
– “Anh ấy… sao lại điên thế? Chị em mình nhậu một bữa thôi mà… còn dọa dẫm gì nữa?” – chị thứ ba thì thầm với chị cả, ánh mắt còn lấp lánh giận dữ.
Tôi bước thẳng vào trong bếp, không một lời chào hỏi. Vợ tôi theo sau, lưng thẳng, ánh mắt chưa bao giờ tôi thấy kiên định đến thế. Cô cúi đầu nhẹ, để tôi mở lời.
– “Từ giờ, em ấy không phải dọn dẹp cho các chị. Ai ăn, tự dọn. Ai không muốn… thì không được ăn.”
Nghe vậy, chị cả tôi bật cười khẩy, nhưng nụ cười ấy không còn vui vẻ, mà đầy thách thức:
– “Anh tưởng anh là ai mà dạy chúng tôi? Chúng tôi sống ở đây bao nhiêu năm, biết cách sắp xếp mọi thứ. Anh… chỉ là chồng của em ấy thôi, đừng tưởng có quyền ra lệnh!”
Tôi không đáp lời ngay, nhìn thẳng vào mắt chị, giọng trầm nhưng sắc:
– “Anh không muốn quyền lực, chỉ muốn công bằng. Không ai có quyền làm cô ấy mệt đến mức như đêm qua nữa.”
Những lời này như một ngọn lửa đốt vào lòng kiêu hãnh của các chị gái. Chị thứ hai bước tới, tay cầm cốc nước, giọng khinh khỉnh:
– “Công bằng ư? Cô ấy là con dâu mới, chưa quen việc nhà, thì chịu khó một chút là được. Anh lo lắng quá mức rồi đó!”
Vợ tôi nhíu mày, nhưng không lên tiếng. Cô chỉ đứng lặng bên tôi, như một bức tường kiên cố chống lại cơn giận của những người xung quanh.
Không khí căng như dây đàn, và rồi, như một giọt nước tràn ly, chị thứ tư bỗng quát to:
– “Thế còn anh, anh dám nghĩ sao mà bảo em ấy không dọn? Anh làm được không hả? Hay chỉ biết nói suông?”
Tôi hít một hơi sâu, nhắm mắt lại, rồi mở ra bằng giọng thật bình tĩnh nhưng đầy uy lực:
– “Nếu các chị còn muốn chửi bới hay quát mắng, thì tôi khuyên nên đi ra ngoài mà nói chuyện. Trong nhà này, không ai được làm cô ấy mệt mỏi thêm một lần nữa. Ai làm, tôi chịu trách nhiệm – nhưng lần này, là theo cách nghiêm túc của gia đình.”
Lời tôi vừa dứt, vợ tôi lặng lẽ nắm tay tôi. Ánh mắt cô nhìn tôi, vừa lo lắng vừa biết ơn. Tôi quay sang nhìn cô, thấy rõ mối dây liên kết giữa chúng tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cô bầu sáu tháng nhưng kiên định, không run sợ trước cơn giận của các chị gái.
Chị cả tôi đỏ mặt, giọng run run, nhưng vẫn cố cứng cỏi:
– “Anh dám xử lý theo ‘cách gia đình’ ư? Anh nghĩ em là con cái trong nhà này sao?”
– “Không ai xem em như con cái cả. Em là vợ tôi, người mang trong mình sinh linh của tôi. Tôi không thể để cô ấy chịu khổ thêm nữa.”
Không gian bỗng dưng im lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc ngoài vườn. Chị thứ hai bực bội bước tới, giọng nghẹn:
– “Được rồi… cứ cho là anh đúng. Nhưng lần sau, đừng nghĩ anh có thể áp đặt chúng tôi. Chúng tôi sẽ không chịu đâu!”
Tôi mỉm cười nhẹ, không hề tức giận:
– “Anh không muốn áp đặt. Chỉ là lần này, em ấy không chịu đựng thêm nữa.”
Nhưng những lời nói bình tĩnh của tôi chẳng làm dịu cơn giận trong lòng các chị gái. Trong vài giờ tiếp theo, mọi việc càng trở nên căng thẳng. Một chị gái chạy đi kể cho mẹ tôi nghe, mẹ tôi vốn hiền lành nhưng khi nghe chuyện, nét mặt lập tức biến sắc.
– “Các con… sao lại để con dâu mới vất vả đến thế? Ngay cả khi có sai sót, cũng phải biết điều, không thể để một cô gái chịu khổ như vậy!” – mẹ tôi nói, giọng vừa lo lắng vừa nghiêm nghị.
Thấy mẹ xuất hiện, các chị gái bỗng ngớ người, cúi đầu im lặng. Tôi khẽ thở phào. Mọi thứ vẫn chưa ổn, nhưng ít nhất có một người đứng về phía vợ tôi.
Trong suốt bữa cơm trưa hôm đó, bầu không khí vừa căng thẳng vừa nặng nề. Các chị gái chỉ ăn qua loa, mắt nhìn nhau nhưng không nói gì. Vợ tôi ngồi yên, ăn nhẹ, thi thoảng nở một nụ cười nhỏ với tôi. Tôi thấy tim mình ấm lên, nhưng cũng biết, thử thách thực sự chưa kết thúc.
Chiều đến, khi mọi người ra vườn làm việc, một chị gái bất ngờ xô vợ tôi:
– “Cô tưởng cô là ai mà dám chống lại chị em chúng tôi?”
Vợ tôi suýt ngã, nhưng tôi kịp lao tới, nắm chặt tay cô, giọng nghiêm khắc:
– “Đủ rồi! Ai còn động vào cô ấy, sẽ phải chịu hậu quả. Không phải lời nói nữa, mà là việc thực tế. Ai dám quấy rối, sẽ không yên đâu!”
Chị gái đứng sững lại, ánh mắt đầy sợ hãi, rồi quay đi, không nói thêm lời nào.
Tối đến, sau khi các chị gái đi ngủ, tôi và vợ ngồi trong phòng, ánh đèn vàng dịu chiếu lên gương mặt cô. Cô thở dài, tựa vào vai tôi, giọng nhỏ:
– “Anh… em biết sẽ còn nhiều chuyện phải đối mặt. Nhưng cảm giác có anh bên cạnh, em thấy bình yên.”
Tôi ôm cô chặt hơn, lòng tràn đầy quyết tâm:
– “Anh sẽ không để ai làm em khổ nữa. Dù có cả thế giới chống lại, anh cũng sẽ bảo vệ em và con.”
Nhưng trong lòng tôi, biết rõ rằng, đêm nay chỉ là màn khởi đầu. Chị em trong nhà, bản tính ngang bướng, sĩ diện, sẽ không dễ dàng buông bỏ. Cuộc chiến chưa kết thúc, mà chỉ vừa bắt đầu. Và lần này, tôi phải dùng tất cả lý trí, uy lực và tình yêu để bảo vệ gia đình nhỏ của mình, trước khi những rạn nứt lớn hơn xuất hiện.
Khi tôi nhìn vợ, thấy cô nằm yên, tay ôm bụng bầu, tôi hiểu rằng, không chỉ là bảo vệ cô, mà còn là bảo vệ cả sinh linh bé nhỏ trong cô. Mọi quyết định, mọi lời nói trong những ngày tới sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cả gia đình, và tôi biết mình không được phép sai.
Ngoài trời, gió thổi qua những cánh đồng, như báo hiệu một cuộc đấu tranh dài hơi đang chờ phía trước, nơi mà tình cảm, sĩ diện và quyền lực sẽ va chạm, và ai đủ kiên nhẫn, sẽ là người chiến thắng cuối cùng.
Chương 3: Hậu quả và ánh sáng bình yên
Ngày hôm sau, ngôi nhà quê trở nên ngột ngạt đến mức tôi có cảm giác cả bầu không khí đặc quánh như muốn bóp nghẹt tất cả. Tôi bước vào bếp, nơi các chị gái đang cố giấu vẻ khó chịu, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên sự thách thức.
– “Hôm nay, ai dọn bát, ai rửa rau, ai quét sân, thì tự chịu trách nhiệm. Không ai có thể trút lên vai cô ấy nữa.” – tôi nói, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm.
Chị cả tôi lườm tôi, giọng cứng:
– “Anh tưởng nói thế là xong sao? Chúng tôi sống ở đây bao đời, ai dám chỉ bảo?”
Tôi nhún vai, đi thẳng vào phòng, kéo vợ theo sau:
– “Anh không cần thuyết phục các chị. Thực tế sẽ dạy họ bài học.”
Nhưng thực tế ấy, không lâu sau, đã bùng nổ. Chị thứ hai định châm lửa nấu cơm, nhưng không ai chịu dọn bàn, ai cũng ngồi nhậu, hát hò. Đồ ăn rơi đầy sàn, bát đĩa chất cao như núi. Không khí bức bối đến mức mẹ tôi, vốn hiền lành, không chịu nổi, bước vào với vẻ nghiêm nghị:
– “Đủ rồi! Các con không biết tự trọng hay sao? Cô ấy là con dâu mới, đã mang bầu, mà các con đối xử thế này? Ai dám coi thường phụ nữ trong nhà, sẽ phải chịu trách nhiệm!”
Nghe vậy, các chị gái im lặng. Nhưng sự im lặng ấy không phải vì hối lỗi, mà vì giận dữ bị kìm nén. Chị thứ ba thì thầm với chị cả:
– “Anh ấy dám làm như thế… lần này, chúng ta sẽ phải tính toán lại.”
Nhưng tôi không còn để tâm. Tôi biết, để bảo vệ vợ, phải để hành động thực tế nói lên tất cả. Tôi dẫn vợ ra vườn, nơi cô có thể hít thở không khí trong lành, tránh xa những tranh cãi. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt cô, rọi rõ nét những nếp nhăn mệt mỏi nhưng đầy kiên cường.
– “Anh… em sợ sẽ còn bị mắng chửi thêm.” – cô nói, giọng run run nhưng bình tĩnh.
– “Không sao. Anh ở đây. Không ai có quyền làm em đau nữa.”
Ngày trôi qua với những xung đột nhỏ nhưng liên tục. Chị em trong nhà cố tình lờ vợ tôi, để cô không giúp được gì, nhưng cũng không dám trực tiếp la mắng, bởi mẹ tôi đứng về phía cô. Trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra rằng, sự im lặng của họ còn nguy hiểm hơn lời nói.
Tối đến, sau bữa cơm im lặng, mọi việc đột ngột bùng nổ. Chị thứ tư, tức giận vì không ai phục tùng, ném một cái bát xuống sàn, tiếng vỡ tan làm cả nhà giật mình.
– “Anh tưởng anh có thể áp đặt mọi thứ sao? Cô ấy chỉ là con dâu mới thôi, không phải người trong nhà này!” – chị hét.
Vợ tôi đứng lặng, mắt đầy nước, nhưng không lùi bước. Tôi bước tới, nắm chặt tay cô, giọng nghiêm nghị:
– “Đủ rồi! Ai còn làm hại cô ấy, sẽ phải chịu hậu quả. Đây là lần cuối cùng tôi nhắc nhở. Không phải lời nói nữa, mà là việc thực tế. Ai còn dám chọc tức, sẽ không yên đâu!”
Không khí ngừng lại, mọi người sững sờ. Tôi biết, lần này, các chị gái nhận ra rằng, họ đã đi quá xa. Họ bắt đầu im lặng, thậm chí lén nhìn mẹ tôi và vợ tôi với ánh mắt hối hận, nhận ra rằng sự ngang bướng của mình đã làm tổn thương người khác.
Ngày hôm sau, mọi chuyện bắt đầu thay đổi. Các chị gái, dù vẫn giữ chút sĩ diện, nhưng đã bắt đầu tự giác dọn dẹp, ăn xong tự rửa bát, không còn trút gánh nặng lên vai vợ tôi. Không gian trong nhà bớt căng thẳng, tiếng cười nói trở nên nhẹ nhàng hơn.
Vợ tôi nhìn tôi, ánh mắt rạng rỡ, giọng dịu dàng:
– “Anh… em thấy bình yên lần đầu sau nhiều ngày. Cảm ơn anh.”
Tôi mỉm cười, lòng tràn đầy ấm áp:
– “Anh sẽ không để em chịu khổ nữa. Chỉ cần em hạnh phúc, cả thế giới có chống lại, anh cũng sẽ bảo vệ em và con.”
Những ngày tiếp theo, các chị gái bắt đầu nhận ra bài học: tình cảm gia đình không chỉ là quyền lợi, mà còn là trách nhiệm và tôn trọng lẫn nhau. Dần dần, bầu không khí trong nhà trở nên ấm áp. Vợ tôi không còn lo lắng, mệt mỏi vì công việc nhà, có thể an tâm dưỡng thai, còn tôi nhận ra rằng, đôi khi yêu thương là bảo vệ người mình yêu bằng cả lý trí và uy lực.
Một buổi chiều, khi ánh nắng chiếu qua mái hiên, vợ tôi ôm bụng bầu, mắt nhìn tôi:
– “Anh à… em biết, chuyện vừa rồi sẽ là ký ức khó quên. Nhưng em cảm thấy bình yên, và biết rằng mình được yêu thương.”
Tôi nắm tay cô, khẽ mỉm cười:
– “Anh sẽ luôn ở bên em. Không ai có quyền làm em đau nữa. Và chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn.”
Bên ngoài, gió lùa qua những cánh đồng, mang theo tiếng chim hót, như báo hiệu một cuộc sống mới, nơi tình yêu, sự kiên cường và lòng dũng cảm có thể thay đổi mọi thứ. Các chị gái học được bài học của mình, còn tôi và vợ, cùng con trong bụng cô, bắt đầu một chương mới, bình yên nhưng đầy quyết tâm cho tương lai.
Cuối cùng, tôi nhận ra: đôi khi, để bảo vệ người mình yêu, không chỉ là che chở, mà còn là đứng lên, dám đối mặt với cả thế giới, và không để những tệ nạn, sự vô tâm hay sĩ diện của người khác làm tổn thương người mà mình trân trọng nhất.
Câu chuyện khép lại trong ánh nắng vàng rực rỡ, nơi tình cảm gia đình được chữa lành, sự công bằng được lập lại, và một mái ấm thực sự bắt đầu hình thành từ sự tôn trọng, yêu thương và dũng cảm.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.