Chương 1: Cuộc gọi định mệnh
Đà Lạt buổi sáng mùa xuân, không khí se lạnh pha chút mùi thông đặc trưng khiến người ta thấy lòng nhẹ nhõm. Trên ban công khách sạn, Nam nhìn xuống con phố nhỏ rợp hoa phượng tím đang nở rực rỡ, bên cạnh là Lan – cô gái anh đang hẹn hò trong chuyến du lịch này. Họ vừa trở về sau bữa sáng lãng mạn, trong tay là những ly cà phê nóng hổi, ánh nắng chiếu qua tán lá thông hắt lên mái tóc cô, khiến Nam cảm thấy tim mình như rung lên từng nhịp.
“Em thật sự thích nơi này, Nam à. Không ngờ Đà Lạt lại đẹp và yên tĩnh đến vậy,” Lan cười, mắt lấp lánh như sương mai.
Nam đáp lại bằng nụ cười nửa miệng, nửa giấu diếm, lòng đầy khoái trá: “Chuyến đi này, chỉ có hai ta, không ai làm phiền. Thật sự là… tuyệt vời.” Anh vừa nói vừa đưa tay nắm lấy tay cô, cảm giác như cả thế giới này chỉ còn riêng họ.
Nhưng ngay lúc đó, điện thoại Nam rung lên. Màn hình hiện tên của vợ anh – Hạnh. Nam chần chừ một giây, tim hơi thắt lại, nhưng rồi anh vẫn tắt máy, thở dài: “Không sao đâu, chỉ là công việc thôi mà.” Lan nhướn mày nhìn anh, nhưng không hỏi thêm, vì vẻ mặt anh trông… bình thường quá mức.
Nhưng điện thoại không dừng lại. Tin nhắn từ Hạnh xuất hiện: “Em đang ở viện. Có chuyện khẩn cấp. Mổ cấp cứu ngay bây giờ. Anh phải về.”
Nam lặng đi vài giây, cảm giác hốt hoảng len lỏi. Anh không hề nghĩ Hạnh sẽ bị bệnh nặng đến vậy, và đặc biệt là trong thời điểm anh đang… đi du lịch lén lút. Một phần trong đầu anh hét lên: “Mình phải về ngay lập tức!” Nhưng phần khác, dĩ nhiên, không muốn bỏ Lan một mình ở Đà Lạt, nơi hai người đang tận hưởng những ngày tháng ngọt ngào.
Anh lẩm bẩm, cố tự thuyết phục bản thân: “Chỉ cần nhờ người khác chăm Hạnh tạm thời… rồi mình sẽ về sau. Không việc gì phải hủy chuyến đi này.”
Nam gọi ngay cho anh hàng xóm độc thân – Minh, một người đàn ông thân thiện, gần gũi, từng nhiều lần giúp Nam chuyện gia đình. Giọng Nam vừa vội vã vừa cố bình tĩnh:
“Minh à… Hạnh đang phải mổ cấp cứu. Anh… anh có thể giúp em chăm sóc cô ấy tạm thời không? Chỉ mười ngày thôi. Em phải đi công tác đột xuất…”
Minh không ngần ngại: “Được chứ, Nam. Anh sẽ lo mọi chuyện. Cậu cứ yên tâm.”
Nam thở phào nhẹ nhõm, tin nhắn cho Lan: “Chúng ta cứ tận hưởng mười ngày này nhé. Công việc đã có người lo.”
Mười ngày trôi qua nhanh chóng. Đà Lạt với những con đường rợp mây, hồ Xuân Hương bình yên, những quán cà phê ven đồi thơ mộng… tất cả đều trở thành phông nền cho những khoảnh khắc tình tứ, mà Nam nghĩ rằng không ai biết, không ai phán xét. Lan luôn cười, luôn gắn chặt lấy anh, trong khi Nam cứ mỗi ngày càng chìm sâu vào sự hứng khởi, lãng quên mọi thứ ở nhà.
Nhưng trong thâm tâm, Nam vẫn cảm thấy có một sợi dây căng thẳng vô hình kéo anh về phía thực tại. Một phần nào đó biết rằng Hạnh đang phải đối mặt với nguy hiểm, rằng việc anh vắng mặt là một sự phản bội rõ ràng, nhưng anh nhắm mắt làm ngơ.
Ngày mười, Nam vui mừng thông báo với Lan rằng họ sẽ trở về nhà hôm sau. Anh cười nhếch mép: “Mình đã có những ngày tuyệt vời. Nhưng… về nhà rồi, cậu sẽ thấy mọi thứ vẫn như cũ thôi.”
Sáng hôm sau, khi xe taxi vừa lăn bánh trên con phố làng quen thuộc, Nam thở phào, tự nhủ: “Cuối cùng cũng về, Hạnh sẽ ổn thôi.”
Nhưng ngay khi mở cổng nhà, cảnh tượng trước mắt khiến anh chết đứng.
Hạnh đứng giữa sân, không mặc đồ bệnh viện mà mặc một bộ váy chỉnh tề, mắt thẳng vào anh, bên cạnh là Minh, đang cầm vài thùng đồ. Họ không giấu vẻ mặt nghiêm trọng. Một số hàng xóm đứng quanh, nhìn anh với ánh mắt tò mò pha chút đắc chí.
Hạnh ném thẳng vào mặt anh từng lời lạnh lùng:
“Anh tưởng tôi không biết sao? Mười ngày vừa rồi anh đi đâu? Ai chăm sóc tôi trong viện? Và bây giờ… tôi sẽ chuyển về nhà mẹ sống. Những gì anh nghĩ mình che giấu đều vô ích.”
Nam không thốt nên lời. Cả cơ thể anh run rẩy. Cảm giác như cả thế giới sụp đổ dưới chân.
Hạnh tiếp tục, giọng càng lúc càng nghiêm:
“Gia đình tôi cũng đã biết mọi chuyện. Anh sẽ mất chức phó giám đốc trong công ty của nhà tôi. Mọi quyền lợi đều sẽ bị thu hồi. Anh quỳ xuống đi… quỳ xuống và nhìn xem hậu quả anh phải nhận.”
Minh đứng im, chỉ quan sát, nhưng ánh mắt anh cũng khó đoán. Nam quỳ sụp xuống, nước mắt trào ra, vừa xấu hổ, vừa hận chính bản thân.
Những người hàng xóm xôn xao, và trong lòng Nam, một cảm giác tuyệt vọng dâng trào: anh đã đánh mất tất cả chỉ vì một phút lừa dối và hám lợi ích cá nhân.
Câu chuyện chưa dừng ở đây, và Nam biết rằng hậu quả còn kéo dài, vượt xa mọi tưởng tượng.
Chương 2: Hậu quả không thể tránh
Sau khi Nam quỳ sụp giữa sân, từng giọt mồ hôi và nước mắt lẫn lộn, không gian xung quanh như nặng nề đến nghẹt thở. Hạnh đứng im, ánh mắt sắc lạnh như băng, không một cử động nào mềm lòng. Minh vẫn đứng cạnh, thỉnh thoảng liếc Nam, nhưng vẻ mặt không biểu lộ gì nhiều, như một người chứng kiến trận bão mà không dính vào.
“Anh nghĩ mọi chuyện sẽ qua êm đẹp sao? Anh nghĩ tôi ngu ngơ, không nhận ra anh lừa dối tôi suốt mười ngày liền à?” Hạnh nói, giọng run run nhưng đầy áp lực. “Anh đã đi chơi với cô ta, trong khi tôi nằm trong phòng mổ, đối mặt với nguy cơ… đối mặt với cái chết!”
Nam cúi đầu, cố nén cơn hoảng loạn. Trong lòng, sự hối hận quặn thắt. Anh biết rằng không chỉ tình cảm của vợ đã bị phá vỡ, mà uy tín, sự nghiệp, và cả danh dự của bản thân giờ như một tấm gương vỡ vụn.
“Em… em tha lỗi cho anh… anh…” Nam nghẹn lời, nhưng Hạnh không để anh tiếp tục.
“Tha lỗi? Không, Nam. Không phải bây giờ, không phải lần này. Anh đã tự chọn con đường của mình. Và bây giờ, anh phải chịu mọi hậu quả. Tôi sẽ rời khỏi ngôi nhà này, về sống cùng mẹ tôi. Còn anh… hãy chuẩn bị tinh thần để mất chức, mất quyền lợi và… mất luôn niềm tin trong mắt gia đình tôi.”
Nghe đến đây, Nam cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Mười ngày trước, anh còn hớn hở vì cảm giác được tự do, giờ thì mọi thứ đổ sụp như lâu đài cát. Anh muốn nói gì đó, giải thích, biện minh, nhưng tất cả đều vô nghĩa.
Minh bước tới, đặt một thùng đồ trên tay Nam: “Tôi đã giúp Hạnh sắp xếp mọi thứ. Anh cần hiểu, việc này là hệ quả trực tiếp từ hành động của anh. Đừng đổ lỗi cho ai khác.”
Nam lặng đi, nhìn thùng đồ trước mắt. Mỗi vật dụng trong nhà, từng chiếc bàn, chiếc ghế, giờ như đang lên án anh. Hạnh quay người, bắt đầu đưa từng thùng đồ ra xe. Giọng cô nhẹ đi, nhưng vẫn đầy quyết đoán:
“Anh hãy tự đối diện với những gì anh đã gây ra. Tôi không cần anh nữa, ít nhất là bây giờ. Hãy học cách chịu trách nhiệm.”
Nhìn vợ rời đi, tim Nam như vỡ vụn. Anh ngồi bệt xuống sân, nhìn theo chiếc xe chở Hạnh và đồ đạc khuất dần trong con ngõ. Một phần trong anh vẫn hi vọng, vẫn mong cô sẽ quay lại, nhưng phần lý trí biết rằng, với tất cả những gì đã xảy ra, việc đó gần như không thể.
Chiều hôm đó, Nam nhận điện thoại từ bố vợ: “Nam à, hành động của con… gia đình không thể bỏ qua. Phó giám đốc sẽ không còn là của con. Hãy chuẩn bị để bàn giao tất cả.”
Giọng nói trầm buồn, nghiêm nghị nhưng không giấu được sự thất vọng. Nam chỉ biết gật đầu, dù không còn sức để nói gì.
Những ngày sau, Nam sống trong trạng thái hỗn độn. Mọi công việc, mọi dự án, mọi kế hoạch đều bị đình trệ. Cảm giác mất mát chồng chất mất mát. Anh đã từng nghĩ rằng tình yêu ngoài luồng chỉ là thú vui nhất thời, nhưng giờ anh nhận ra, đó là vết thương sâu đâm vào chính bản thân mình.
Trong khi đó, Hạnh về nhà mẹ, nhưng không hề oán trách hay khóc lóc quá nhiều. Cô im lặng, chăm sóc bản thân, và từng bước vực dậy. Mỗi lần nhận điện thoại của Nam, cô đều trả lời ngắn gọn, lạnh lùng, khiến Nam cảm giác như đang đứng giữa sa mạc, khát khao nhưng không thể chạm tới nước.
Minh, dù đã giúp Hạnh, cũng trở nên xa cách hơn với Nam. Anh hàng xóm độc thân nhìn Nam với ánh mắt vừa nghiêm nghị, vừa thương cảm, nhưng rõ ràng, khoảng cách giữa họ đã được định đoạt.
Một buổi chiều, Nam lẻn vào công ty cũ để thu xếp giấy tờ, nhìn thấy những đồng nghiệp cũ trao nhau ánh mắt ái ngại, thì nhận ra: uy tín của anh không chỉ bị đánh mất trước vợ mà còn trước mọi người xung quanh.
Nam tự hỏi bản thân, tại sao chỉ vì một phút hám lợi cảm xúc, một phút thiếu kiểm soát, mọi thứ lại đổ sụp nhanh đến vậy. Anh biết rằng, ngoài việc hối hận, anh phải tìm cách làm lại cuộc đời. Nhưng… có lẽ không còn cơ hội để cứu vãn mối quan hệ với Hạnh nữa.
Và chính lúc này, Nam nhận ra một điều đáng sợ: không phải chỉ là mất vợ, mất chức, mà còn là mất đi hình ảnh của chính mình trong mắt mọi người, mất đi niềm tin vào bản thân. Cảm giác cô đơn và tê liệt kéo đến, khiến anh nhìn quanh căn phòng trống trải, cảm giác như đang đứng giữa đống tro tàn.
Nhưng sâu thẳm trong tâm trí, Nam vẫn nhen nhóm một tia hy vọng mỏng manh: liệu Hạnh có thể tha thứ? Liệu Minh sẽ thật sự rút lui hay còn một bước nữa không ai lường trước?
Câu chuyện chưa kết thúc, và hậu quả của những quyết định mười ngày trước vẫn đang len lỏi, âm ỉ trong từng nhịp thở, từng suy nghĩ của Nam.
Chương 3: Hồi kết và lựa chọn cuối cùng
Những ngày tiếp theo, Nam sống trong trạng thái bàng hoàng, tâm trí hỗn loạn. Mỗi sáng thức dậy, anh đều thấy trống trải đến nghẹt thở. Ngôi nhà vốn từng là nơi chứa đầy kỷ niệm giờ chỉ còn trống rỗng, chỉ còn lại tấm biển “Đang cho thuê” của mẹ vợ đặt trên cửa, như nhắc nhở anh về mọi sai lầm của mình.
Nhưng Nam không thể cứ như vậy mãi. Một phần trong anh thôi thúc phải làm gì đó, phải sửa sai, dù biết rằng hậu quả đã quá nặng nề. Anh gọi điện cho Minh, giọng run run nhưng quyết tâm:
“Minh… tôi muốn gặp Hạnh, để… để nói chuyện lần cuối. Tôi biết tôi đã sai, tôi đã lừa dối, nhưng tôi không muốn mất cô ấy hoàn toàn.”
Minh lặng im, rồi nhẹ nhàng: “Nam, Hạnh đã quyết định. Nhưng nếu cậu thực sự muốn, tôi sẽ chuyển lời.”
Cuộc gặp được sắp xếp ở một quán cà phê nhỏ, yên tĩnh. Hạnh đến, mắt thẳng vào Nam, không một nụ cười, không một giọt nước mắt.
“Anh muốn nói gì?” cô hỏi, giọng lạnh nhưng đều đều.
Nam cúi đầu, nuốt từng lời: “Hạnh… anh… anh biết anh đã làm sai. Mười ngày qua, anh không chỉ phản bội tình cảm của em, mà còn khiến em phải chịu đau khổ. Anh không thể đòi hỏi em tha thứ, nhưng… xin hãy cho anh cơ hội để sửa sai, để chứng minh rằng anh có thể thay đổi.”
Hạnh nhắm mắt một giây, như đang cân nhắc. Cô thở dài: “Nam, anh nghĩ mọi chuyện có thể dễ dàng hàn gắn sao? Anh đã mất đi sự tin tưởng của tôi, của gia đình tôi. Anh cũng đã mất cả chức phó giám đốc, quyền lợi trong công ty… Anh biết điều đó có nghĩa gì không?”
Nam gật đầu, giọng nghẹn ngào: “Anh biết. Anh sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, kể cả sự nghiệp, miễn là… còn cơ hội ở bên em. Anh biết không thể lấy lại quá khứ, nhưng anh muốn bước tiếp cùng em, từ hôm nay, với tất cả sự chân thành.”
Hạnh im lặng, nhấp một ngụm cà phê, rồi nhìn Nam, ánh mắt vừa cứng rắn vừa yếu mềm. Cô thì thầm: “Anh phải chứng minh, không phải bằng lời nói, mà bằng hành động. Tôi sẽ không dễ dàng quên đi những gì đã xảy ra, nhưng… nếu anh thật sự thay đổi, tôi sẽ để thời gian trả lời.”
Nam thấy tim mình như vỡ òa, nhưng anh hiểu rằng, đây là cơ hội mong manh, và nếu còn muốn cứu vãn mối quan hệ, anh phải nỗ lực gấp trăm lần.
Ngay sau đó, anh quyết định từ bỏ chức vụ phó giám đốc, nhường lại toàn bộ quyền lợi cho gia đình vợ, tập trung vào việc chứng minh sự trưởng thành và sự đáng tin cậy. Anh cũng bắt đầu tự tay chăm sóc từng việc trong nhà, sửa chữa những tổn thương mà anh đã gây ra cho Hạnh, từ những việc nhỏ nhất.
Nhìn Nam nỗ lực thay đổi từng ngày, Hạnh dần cảm nhận được sự chân thành. Cô vẫn giữ khoảng cách, nhưng đôi khi, cô mỉm cười nhẹ khi thấy anh chăm sóc những việc tưởng chừng đơn giản nhưng lại thể hiện sự quan tâm sâu sắc. Minh, người hàng xóm, cũng rút dần, không còn can thiệp trực tiếp, chỉ âm thầm quan sát.
Một buổi chiều, khi Nam đang lau dọn lại sân, Hạnh bước đến, giọng nhẹ nhàng: “Anh biết không, tôi từng nghĩ không thể nào tha thứ. Nhưng tôi thấy… anh thật sự thay đổi. Có lẽ… chúng ta có thể bắt đầu lại, từ từ.”
Nam nắm tay cô, mắt long lanh: “Em tin anh một lần nữa, anh sẽ không làm em thất vọng đâu. Anh hứa.”
Hạnh gật đầu, môi nhếch một nụ cười hiếm hoi. Không còn trách móc, không còn giận dữ, chỉ còn sự chờ đợi, sự hàn gắn từng mảnh vỡ.
Câu chuyện kết thúc, không phải bằng một cú sốc bất ngờ, mà bằng sự nhận ra lỗi lầm, sự trưởng thành và khả năng tha thứ. Nam đã mất mười ngày để nhận ra rằng, tình cảm và sự tin tưởng không thể mua được bằng sự lừa dối hay những phút giây hứng thú nhất thời.
Và Hạnh, dù từng đau khổ, đã tìm thấy cách để bảo vệ bản thân, nhưng vẫn mở cửa cho tình yêu nếu người đàn ông ấy thực sự xứng đáng.
Những ngày sau đó, Nam và Hạnh dần dần xây dựng lại niềm tin, không chỉ trong tình cảm mà còn trong cuộc sống, học cách cùng nhau chịu trách nhiệm, cùng nhau trưởng thành. Và Minh, người bạn hàng xóm, cũng rút lui nhưng vẫn giữ mối quan hệ bạn bè, chứng kiến câu chuyện kết thúc trong bình yên và trọn vẹn.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.