Min menu

Pages

Suốt 5 năm trời, anh chưa từng rời mắt khỏi người vợ bị liệt của mình dù chỉ một ngày. Từ từng thìa cháo đến từng giấc ngủ chập chờn, anh đều ở bên chăm sóc như một thói quen ăn sâu vào máu. Nhưng chiều hôm đó, vì quên ví, anh quay về sớm hơn thường lệ. Cánh cửa vừa hé mở, anh chết lặng khi thấy người vợ không hề bị liệt và đang cùng một người đàn ông...

CHƯƠNG 1 — VẾT NỨT TRONG NGÔI NHÀ LÂU NĂM


Căn phòng nhỏ vẫn còn mùi dầu gió và mùi thuốc xoa bóp quen thuộc mỗi tối. Thứ ánh sáng vàng vọt hắt ra từ chiếc đèn bàn khiến mọi thứ trong phòng trở nên vừa thân thuộc vừa xa lạ. Ngay khi cánh cửa bật mở và ánh mắt anh Sơn va phải cảnh tượng vợ mình đang ngồi thẳng lưng, được Minh đỡ hai vai, anh có cảm giác như tất cả không gian quen thuộc ấy méo mó đi.

Khoảnh khắc ấy kéo dài như cả một đời.

Hạnh — người mà anh đã quen việc nhìn nằm bất động trên chiếc giường này suốt năm năm — lại đang ngồi dậy. Đôi vai run run, khuôn mặt tái hẳn đi vì đau và cố gắng, nhưng đôi mắt cô… sáng. Sáng hơn bất kỳ ngày nào kể từ khi tai nạn ập xuống.

Minh, người bạn thân mà anh từng tin tưởng đến mức giao chìa khóa nhà khi cần, đang đứng cạnh, hai tay vẫn còn theo thói quen giữ vai Hạnh dù anh đã bước vào. Sự im lặng đột ngột khiến đôi mắt Minh thoáng hoảng, rồi ngập ngừng né tránh, giống như một đứa trẻ bị bắt gặp đang làm điều cấm kỵ.

Không ai nói gì trong vài giây. Chỉ có đồng hồ treo tường kêu “tách, tách” đều đều, như thúc giục ai đó phải phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

Cuối cùng, Minh buộc phải lên tiếng:
— Anh Sơn… anh về rồi à?

Giọng cậu run nhẹ, rõ ràng không còn tự nhiên như khi hai người uống bia với nhau cách đây vài tuần.

Anh Sơn không trả lời câu hỏi ấy. Anh cảm giác như đôi chân mình vừa bước từ một vùng đất an toàn sang một hố sâu không đáy, nơi mọi thứ quen thuộc biến dạng. Anh cố thở nhưng lồng ngực co thắt đến đau.

— Chuyện này… là sao?

Giọng anh khàn đặc, như bị ai bóp nghẹt.

Minh định mở miệng thì Hạnh đã giật nhẹ tay áo anh. Cô nhìn xuống, giọng nhỏ như hơi thở:
— Anh… để em giải thích…

Nhưng lời cô yếu ớt đến mức như tan biến trong không khí, khiến Minh phải nói thay.

— Em xin lỗi vì đã không nói với anh sớm hơn… — Minh hạ giọng. — Nhưng anh bình tĩnh nghe em giải thích đã.

— Bình tĩnh? — Anh nhíu mày, cười nhạt nhưng không vui chút nào. — Vợ anh ngồi dậy. Em ở đây. Hai người lại bảo anh bình tĩnh?

Anh bước thêm một bước, nhìn thẳng vào vợ mình:
— Từ khi nào… em có thể cử động như vậy?

Hạnh cố mở miệng, nhưng Minh lại cất tiếng trước:

— Khoảng bảy tháng nay.

Câu trả lời như một búa tạ giáng xuống tim anh.

— Bảy tháng? — Anh lặp lại, giọng nghẹn đi. — Bảy tháng mà hai người… một chữ cũng không nói?

Minh vội lắc đầu.
— Không phải như anh nghĩ đâu. Lúc bác sĩ trao đổi, anh đang lo giấy tờ ở ngoài nên—

— Và các em nghĩ anh không cần biết? — Anh cắt ngang, lần này giọng không còn lớn, nhưng lại lạnh đến mức khiến Minh cúi đầu.

Hạnh run lên, nước mắt tràn khỏi khóe mắt:
— Em… em sợ, Sơn à.

— Em sợ cái gì? Anh đã làm gì để em phải sợ chứ?

Hạnh cắn môi, giọng đứt quãng:
— Em sợ bác sĩ sai. Sợ hy vọng rồi lại thất vọng. Sợ khiến anh mệt thêm. Bác sĩ nói việc tập cực kỳ đau… Em không dám để anh chứng kiến. Em không muốn anh nhìn em… trong những lúc yếu nhất.

Anh Sơn siết chặt hai tay thành nắm đấm. Lòng anh hỗn độn như một cơn bão: đau đớn có, thương xót có, nhưng trên hết… là cảm giác bị gạt ra ngoài.

— Còn em? — Anh quay sang Minh. — Em lấy tư cách gì để đứng ở đây, thay anh biết trước mọi chuyện?

Minh không tránh ánh mắt của anh. Cậu hít sâu, nói rõ từng chữ:
— Vì Hạnh cần người đỡ. Cần người mạnh để giúp qua giai đoạn đầu. Anh đã đau lưng suốt mấy tháng khi chăm Hạnh, em không muốn anh quá sức thêm nữa. Em nghĩ… khi Hạnh đứng được rồi, hai người sẽ nói cho anh biết. Em chỉ muốn giúp.

Một thoáng im lặng. Hạnh thút thít, Minh cúi đầu, còn anh Sơn đứng giữa hai người, cảm giác như mình là người dư thừa nhất trong căn phòng này — nơi mà lẽ ra anh phải là trung tâm.

Vài phút sau, khi cảm xúc đã dịu bớt, anh mới ngồi xuống cạnh giường. Ánh mắt anh dừng lại trên đôi chân của Hạnh — đôi chân từng khiến anh thức trắng biết bao đêm chỉ để xoa bóp, chỉ để hy vọng một ngày nào đó ngón chân cô sẽ động đậy.

Và giờ… điều kỳ diệu ấy đã xuất hiện từ bảy tháng trước.

Nhưng anh là người biết sau cùng.

Hạnh lấy hết can đảm, đưa tay run rẩy chạm vào tay anh — lần đầu tiên sau nhiều năm, đôi tay ấy chủ động tìm anh.

— Em xin lỗi… thật sự xin lỗi. Em chỉ… muốn một ngày nào đó có thể tự đứng trước mặt anh. Em muốn anh nhìn thấy em mạnh mẽ hơn, chứ không phải theo dõi em đau đớn từng chút.

Anh Sơn nhắm mắt lại. Nước mắt không rơi, nhưng lồng ngực anh như bị bóp nghẹt.

— Anh chưa từng thấy em yếu đuối. Điều làm anh đau… không phải việc em hồi phục. Mà là việc em nghĩ anh không đủ mạnh để đi cùng em qua giai đoạn khó nhất.

Hạnh gục mặt xuống, khóc nấc từng tiếng. Minh quay mặt đi, lùi lại một góc, để hai vợ chồng có không gian.

Không ai nói thêm gì trong phút chốc. Cả căn phòng chỉ còn tiếng thở nặng nề của Hạnh.

Khi mọi xúc cảm đã lắng lại, Minh kể chi tiết:

Hạnh bắt đầu tập co duỗi chân từ 7 tháng trước, rồi tập ngồi dậy từ 5 tháng trước. Cô đã có lần ngã ngay trong phòng tắm, khiến Minh phải đưa đi kiểm tra nhưng vẫn giấu anh Sơn. Từ 2 tháng gần đây, Hạnh tập đứng, mỗi lần được vài chục giây đến một phút.

— Bác sĩ nói nếu tập đều, có thể 3 đến 6 tháng nữa… Hạnh sẽ đi được. — Minh kết thúc.

Anh Sơn lặng đi.

Đi được.

Hai chữ ấy như đâm thẳng vào tim anh. Bao năm qua, anh đã mơ về ngày đó biết bao nhiêu lần. Và giờ… nó thực sự nằm trong tầm tay.

Hạnh nhìn chồng, đôi mắt đỏ hoe nhưng đầy khẩn khoản.
— Anh… anh đừng giận nữa. Em cần anh. Từ giờ em hứa sẽ không giấu gì nữa.

Anh ngẩng đầu lên, nhìn Minh:
— Từ hôm nay, việc tập luyện… anh sẽ là người đồng hành với Hạnh. Em vẫn có thể giúp, nhưng khi nào anh có mặt.

Minh gật đầu ngay.
— Dạ. Em hiểu.

Cuộc trò chuyện chậm rãi kéo sự tin tưởng trở về — không nguyên vẹn, nhưng cũng không còn là vực sâu.

Tối đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, anh Sơn nấu bữa tối với cảm giác… có hy vọng. Anh đặt bát cháo trước mặt vợ, nhưng Hạnh nhẹ nhàng lắc đầu.

— Để em thử tự xúc.

Anh chết lặng vài giây. Hạnh giơ tay lên, chậm, run, phải cố gắng lắm mới đưa được chiếc muỗng lên miệng. Một chút cháo rơi xuống, Minh định tiến đến nhưng anh Sơn đã kịp giữ tay cậu lại.

— Để cô ấy tự làm.

Giọng anh nhỏ nhưng kiên quyết. Minh lùi lại, còn Hạnh thì vừa xúc vừa khóc vì xúc động.

— Em… làm được rồi, Sơn à…

Anh khẽ đặt tay lên vai cô, siết nhẹ:
— Ừ. Em làm được. Từ giờ, anh sẽ ở đây, từng chút một.

Khoảnh khắc ấy, giữa gian bếp nhỏ, ba người họ cùng ngồi lại với nhau — không còn căng thẳng như lúc đầu, mà là một cảm giác bình yên hiếm hoi.

Khuya, khi Minh đã về và căn nhà trở lại sự yên tĩnh quen thuộc, anh Sơn ngồi cạnh giường nhìn vợ ngủ.

Bàn tay anh vuốt nhẹ lên mái tóc rối của cô.

Năm năm chăm sóc không khiến anh sợ hãi.

Nhưng bảy tháng bị giấu đi khiến anh thấy… mình nhỏ bé.

Hôm nay, khi thấy vợ cố ngồi dậy với đôi chân run rẩy, anh hiểu: cô đã chiến đấu âm thầm suốt thời gian qua — dù tự cô lại nghĩ đó là sự yếu đuối.

Và rồi anh nhận ra một điều quan trọng:

Tình yêu mà anh dành cho Hạnh… chưa bao giờ lung lay.
Nhưng niềm tin thì đã có một vết nứt.

Không phải vết nứt mà thời gian không thể hàn gắn — chỉ là cần được chạm vào, thừa nhận, và chữa trị bằng đúng thứ: sự thật.

Anh nhìn người vợ đã ngủ thiếp đi vì kiệt sức.
Một chương mới đã mở ra.
Một con đường dài đang chờ phía trước.

Và anh đã quyết — sẽ đi cùng cô, dù khó khăn đến đâu.


CHƯƠNG 2 — NHỮNG BƯỚC ĐẦU KHÓ NHẰN


Ngày hôm sau, ánh nắng sớm len lỏi qua rèm cửa chiếu xuống phòng ngủ. Hạnh thức dậy sớm hơn mọi khi, ngồi trên giường, bàn tay vẫn run run. Cô nhìn xuống đôi chân mình, nơi vừa mới hồi phục những chuyển động đầu tiên, và tự nhủ: “Mình phải làm được.” Nỗi sợ hãi còn đó, nhưng có một thứ thôi thúc mạnh mẽ hơn: anh Sơn.

Anh Sơn bước vào phòng khi nghe tiếng Hạnh cựa mình. Ánh mắt anh tràn đầy lo lắng, nhưng vẫn dịu dàng như xưa.

— Ngày đầu tiên tập, em có sẵn sàng không? — anh hỏi, giọng thấp nhưng vững vàng.

Hạnh gật đầu, dù trong lòng vẫn lo lắng. Cô biết bản thân sẽ đau, sẽ mệt, nhưng cô cũng biết nếu không thử, mọi thứ sẽ mãi dừng lại ở đây.

— Anh sẽ đỡ em, từng bước một. Không được vội, chỉ cần em chịu cố gắng, — anh Sơn tiếp, đặt tay nhẹ nhàng vào lưng cô.

Cảm giác ấm áp từ bàn tay anh như một điểm tựa. Hạnh hít sâu, lần đầu tiên sau nhiều năm, cô đứng dậy cùng sự hỗ trợ của anh. Hai chân cô run rẩy dữ dội, cơ thể nhức nhối, nhưng cô vẫn đứng. Một cảm giác vừa sợ hãi vừa hạnh phúc trào lên trong tim.

— Tốt lắm… em mạnh mẽ hơn em nghĩ, — anh Sơn thở dài, cố nén niềm xúc động.

Bên cạnh họ, Minh đứng quan sát, nửa muốn can thiệp, nửa muốn để cho hai người tự trải qua. Cậu biết đây là khoảnh khắc quan trọng: không phải Minh sẽ giúp Hạnh hồi phục, mà chính sự kiên nhẫn, tình yêu và quyết tâm của anh Sơn mới là động lực thực sự.

Những ngày sau, căn nhà tràn ngập tiếng cười xen lẫn những tiếng rên rỉ của Hạnh. Cô tập từ việc co duỗi chân, ngồi dậy, cho tới từng bước đi ngắn trên sàn nhà. Mỗi bước đi là một cuộc chiến, mỗi lần ngã là một lần đau đớn, nhưng cô vẫn kiên trì.

Anh Sơn không rời nửa bước, nắm chặt tay cô khi cần, nhắc nhở từng chi tiết nhỏ.

— Đừng căng cơ quá, em sẽ bị đau lưng. Hít thở đều… từ từ thôi.

Hạnh mệt lả xuống ghế sau buổi tập. Mồ hôi rịn trên trán, mắt đỏ hoe. Nhưng cô cười, nụ cười run rẩy nhưng tràn đầy niềm tin.

— Em… sẽ đi được, phải không anh?

Anh Sơn gật đầu, nắm chặt bàn tay cô:

— Ừ. Chỉ cần em cố gắng, anh sẽ luôn ở đây.

Minh thỉnh thoảng tới hỗ trợ, nhưng chủ yếu là giám sát và động viên. Cậu biết thời điểm này không phải để Minh can thiệp nhiều, mà là để tạo không gian riêng cho vợ chồng anh Sơn.

Một buổi chiều, trong khi Hạnh đang tập đi quanh phòng khách, anh Sơn nhận được cuộc gọi từ cơ quan cũ. Một dự án quan trọng cần anh trực tiếp giải quyết. Anh nhìn Hạnh đang đứng run rẩy, tay bám vào khung cửa, và cảm thấy trái tim đau nhói.

— Em có thể tự làm không? — anh hỏi.

— Em… cố gắng được. Anh đi đi, công việc quan trọng mà, — Hạnh trả lời, giọng lạc đi nhưng cố gắng mạnh mẽ.

Anh Sơn gật đầu, trao cho cô một nụ cười đầy tin tưởng, nhưng bên trong là lo lắng không nguôi. Anh rời nhà, nhưng mắt vẫn dõi theo từng bước chân Hạnh.

Khi anh đi, Hạnh tiếp tục tập luyện. Những bước đi chậm rãi, mỗi lần chân đặt xuống sàn, tim cô như nhảy khỏi lồng ngực. Cô ngã vài lần, nhưng tự nhủ: “Phải đứng lên. Anh Sơn đang tin em.”

Những tuần tiếp theo, Hạnh tiến bộ nhanh hơn dự đoán. Minh thỉnh thoảng mang theo máy quay nhỏ, ghi lại từng bước đi, từng lần tập đứng, để theo dõi tiến trình.

Một buổi chiều, khi Hạnh tập đi ra sân nhỏ phía sau nhà, nắng chiếu xuống nền gạch đỏ, cô đứng vững mà không cần người đỡ. Tim cô đập mạnh, không phải vì mệt mà vì hạnh phúc.

— Anh Sơn… em đứng được rồi… — cô reo lên, giọng run rẩy.

Anh Sơn chạy ra, mắt rưng rưng. Anh ôm lấy cô giữa ánh nắng, và lần đầu tiên sau năm năm, cả hai cùng cười sảng khoái.

— Em… thật sự đi được rồi! — anh nói, giọng nghẹn ngào.

Nhưng hạnh phúc chưa trọn vẹn. Anh Sơn biết rõ: phía trước còn vô số thử thách, cả về thể chất lẫn tinh thần. Hạnh cần phục hồi hoàn toàn, nhưng cô vẫn có thể gặp chấn thương nếu vội vàng.

Trong một buổi tối khác, sau khi Hạnh ngủ say vì kiệt sức, anh Sơn ngồi bên bàn, nhìn lại nhật ký tập luyện mà Minh đã ghi lại. Anh thấy những ngày Hạnh bị đau, có những lúc cô muốn bỏ cuộc, nhưng vẫn kiên trì. Anh cảm thấy lòng mình vừa đau vừa tự hào.

“Cô ấy… mạnh hơn mình tưởng,” anh tự nhủ.

Nhưng giữa những tiến bộ ấy, một nỗi lo vẫn tồn tại: anh không thể phủ nhận sự xuất hiện của Minh trong suốt hành trình 7 tháng qua. Sự thân mật, sự hiểu biết chi tiết về tình trạng Hạnh, những cử chỉ nhẹ nhàng hỗ trợ… tất cả khiến anh cảm thấy một vết gợn trong lòng.

Anh thở dài, tự nhủ sẽ phải đối diện chuyện này khi Hạnh hoàn toàn ổn định.

Một buổi chiều, khi cả ba đang tập luyện trong phòng khách, Minh vô tình đẩy nhẹ Hạnh quá tay, khiến cô mất thăng bằng và suýt ngã. Anh Sơn lao tới, bám lấy cô, giận dữ nhưng không lớn tiếng.

— Minh! Sao cậu không cẩn thận? — anh hét, giọng căng thẳng.

Minh cúi đầu, thở dài:
— Xin lỗi… em chỉ muốn cô ấy bước được dài hơn một chút…

Hạnh, vẫn đứng giữa anh Sơn và Minh, cười yếu ớt:
— Không sao… em ổn.

Anh Sơn nhìn Hạnh, rồi nhìn Minh, trong lòng vừa giận vừa thương. Anh hiểu Minh đã xuất hiện để giúp, nhưng sự phụ thuộc này khiến anh không thể thoải mái.

Sau buổi tập hôm đó, anh Sơn nói riêng với Minh:
— Từ giờ, em chỉ hỗ trợ về kỹ thuật, nhưng tất cả về Hạnh… em đứng ngoài. Anh muốn là người duy nhất đồng hành với cô ấy.

Minh gật đầu, không nói gì thêm, ánh mắt buồn nhưng đồng ý.

Một ngày khác, Hạnh thử đi ra con đường nhỏ trước nhà. Anh Sơn đi cạnh, hai tay cầm tay cô, từng bước một. Từng bước chân vững hơn, từng bước khiến trái tim anh rộn rã.

Nhưng khi vừa đặt chân lên vỉa hè, một cú ngã nhẹ khiến cô sợ hãi, đôi tay buông ra, suýt ngã thật sự. Anh Sơn lao tới, ôm chặt cô vào lòng:

— Đừng sợ. Anh ở đây. Luôn luôn ở đây.

Cô khóc, giọng run:
— Anh… em sợ… em sợ ngã nữa…

Anh lau nước mắt cho cô:
— Sợ là bình thường. Nhưng anh tin em. Chỉ cần em không bỏ cuộc, anh sẽ không rời đi.

Một đêm, khi cả hai ngồi bên hiên nhà, nhìn bầu trời đầy sao, Hạnh tựa vào vai anh, thì thầm:
— Sơn à… em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ đi lại được. Nhưng… nhờ có anh… em dám mơ lại.

Anh Sơn đặt tay lên mái tóc cô:
— Chỉ cần em còn muốn, anh sẽ luôn ở đây.

Minh đứng bên trong cửa, lặng lẽ nhìn hai người. Cậu hiểu rằng vai trò của mình chỉ là người hỗ trợ, nhưng điều quan trọng nhất là để cho họ tái kết nối. Và có lẽ, sau tất cả, việc Hạnh đi lại được chỉ là khởi đầu cho một thử thách lớn hơn: hàn gắn những vết nứt trong mối quan hệ.

Một tuần sau, trong một buổi tập, Hạnh thử đi mà không cần cầm tay anh Sơn. Từng bước chậm rãi, từng bước run rẩy, nhưng cô vẫn đứng vững. Anh chạy đến, nắm lấy tay cô, nhưng lần này không còn là sự hỗ trợ hoàn toàn mà là sự chúc mừng.

— Em làm được! — anh reo lên, mắt sáng ngời.

Nhưng khi nhìn Minh, Hạnh bỗng ngập ngừng:
— Cảm ơn Minh… vì đã giúp em…

Anh Sơn nhìn Hạnh, rồi nhìn Minh, và trong lòng cảm thấy một nỗi gì đó vừa tan biến, vừa còn tồn tại. Niềm tin đang được xây lại, nhưng cũng là lúc anh nhận ra: câu chuyện chưa kết thúc. Những bí mật, những nỗi lo về quá khứ và tương lai vẫn còn đó, như một bóng ma bám theo từng bước đi của Hạnh.

Đêm đó, khi Hạnh ngủ, anh Sơn ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng chiếu vào phòng. Anh biết rằng dù Hạnh đã đứng được, hành trình phía trước còn dài. Anh sẽ phải kiên nhẫn, sẽ phải yêu thương không điều kiện, và trên hết là giữ cho trái tim cô không bị tổn thương thêm lần nào nữa.

Và trong lòng, anh cũng thầm nhủ:
— Dù có chuyện gì xảy ra, dù Minh hay bất cứ ai đứng giữa… anh sẽ không để em sợ hãi một lần nữa.

Một chương mới đã mở ra — không chỉ cho Hạnh đi lại, mà còn cho cả trái tim hai người học cách tin tưởng nhau lần nữa.

Nhưng bóng tối từ những bí mật trước đây vẫn còn đâu đó, lơ lửng trên mái nhà, chờ thời khắc để xuất hiện, thử thách tình yêu và niềm tin của họ một lần nữa.

CHƯƠNG 3 — NHỮNG BƯỚC CHÂN CUỐI CÙNG


Ngày tháng tiếp tục trôi, Hạnh từng bước tiến bộ. Từng bước đi là một chiến thắng, từng lần ngã là một bài học. Nhưng niềm vui ấy không đồng nghĩa với sự yên bình tuyệt đối. Trong lòng anh Sơn vẫn âm ỉ một nỗi lo: Minh — người bạn thân, người đã cùng Hạnh vượt qua những bước đi đầu tiên — vẫn hiện diện quá nhiều trong cuộc sống của họ, dù với lý do tốt.

Một buổi sáng, khi anh Sơn đang chuẩn bị bữa sáng, Hạnh bước ra sân, tự tin đi từng bước mà không cần tay anh. Minh đứng bên hiên nhà, quan sát. Khi thấy Hạnh vững, cậu mỉm cười, nhưng trong ánh mắt vẫn có một chút gì đó buồn bã.

— Em làm được rồi… — Hạnh reo lên, mắt long lanh hạnh phúc.

Anh Sơn chạy tới, nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng:
— Tốt lắm! Anh tự hào về em!

Nhưng Minh lùi lại, giọng nhỏ:
— Em xin lỗi… em sợ mình sẽ làm cản trở…

Anh Sơn quay sang Minh, giọng nghiêm nghị:
— Không ai cản trở ai cả. Nhưng từ giờ, mọi việc về Hạnh… sẽ chỉ có hai người thôi, được không?

Minh gật đầu, im lặng. Ánh mắt cậu thoáng buồn, nhưng không phản kháng. Cậu biết đã đến lúc rút lui.

Một tuần sau, Hạnh thử bước ra con đường trước nhà, xa hơn mọi lần. Anh Sơn đi bên cạnh, nhưng lần này chỉ là điểm tựa tinh thần. Mỗi bước đi đều được Hạnh thực hiện với ý chí kiên cường. Cô tự nhủ: “Nếu anh Sơn tin em, em cũng phải tin mình.”

Nhưng bất ngờ, một chiếc xe tải chở vật liệu chạy qua, phanh gấp, gây một cơn giật mạnh trên mặt đường. Hạnh giật mình, mất thăng bằng. Anh Sơn lao tới kịp thời, ôm chặt cô vào lòng, tim đập thình thịch.

— Anh… em… — Hạnh run rẩy, chưa thể thốt thành lời.

— Không sao. Anh ở đây. Luôn luôn ở đây, — anh Sơn thì thầm, lòng tràn ngập sự bảo vệ.

Khoảnh khắc ấy, Hạnh nhận ra rằng: sự mạnh mẽ thật sự không chỉ đến từ đôi chân, mà còn từ trái tim được che chở, được yêu thương.

Một buổi chiều khác, Minh trở lại nhà để bàn giao một số dụng cụ tập luyện. Khi bước vào phòng khách, cậu thấy Hạnh đang tự đi vòng quanh, bước đi vững vàng, không cần sự trợ giúp. Minh tròn mắt, xúc động đến mức không nói được.

— Em… đã đi được như thế này sao? — cậu thốt lên.

Hạnh mỉm cười, nhìn Minh:
— Có anh Sơn bên cạnh, em mới dám bước những bước này.

Minh cúi đầu, nụ cười yếu ớt:
— Em hạnh phúc khi thấy vậy… Nhưng từ giờ, em sẽ rút lui, không làm phiền nữa.

Anh Sơn bước tới, đặt tay lên vai Minh:
— Cảm ơn em đã giúp Hạnh… Nhưng mọi việc bây giờ sẽ chỉ có hai chúng tôi.

Minh gật đầu, rồi lặng lẽ ra về, ánh mắt vẫn đọng chút tiếc nuối. Anh Sơn nhìn theo, lòng vừa nhẹ nhõm vừa lo lắng: một mối quan hệ lâu năm đã có lúc thử thách lòng tin, nhưng cuối cùng cũng được hàn gắn nhờ sự thật và lòng kiên nhẫn.

Thời gian trôi qua, Hạnh đi lại hầu như hoàn toàn bình thường. Cô bắt đầu tự chăm sóc bản thân, thậm chí còn giúp anh Sơn việc nhà. Mỗi bước đi, mỗi cử chỉ đều trở nên tự nhiên, khiến căn nhà bừng sáng sức sống.

Một buổi sáng, khi cả hai ra sân trước nhà, Hạnh nắm tay anh Sơn, giọng tràn đầy hạnh phúc:
— Sơn à… em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bước lại những bước chân như hôm nay.

Anh Sơn mỉm cười, mắt rưng rưng:
— Anh biết. Anh cũng chưa từng nghĩ đến khoảnh khắc này. Nhưng giờ… em làm được. Chỉ cần em muốn, anh sẽ luôn ở đây.

Hạnh dựa vào vai anh, thầm nghĩ: “Sau 5 năm, cuối cùng chúng ta cũng bước tiếp cùng nhau.”

Nhưng cuộc sống chưa bao giờ chỉ toàn màu hồng. Một buổi tối, khi hai vợ chồng ăn cơm, Hạnh chợt nhíu mày:
— Sơn à… anh có cảm giác gì đó… khi nhắc tới Minh không?

Anh Sơn đặt muỗng xuống, im lặng một giây rồi trả lời:
— Có chứ. Một phần anh thấy lo lắng. Một phần anh thấy biết ơn. Lo lắng vì cậu ấy từng ở quá gần, biết mọi thứ về em… Biết ơn vì nếu không có cậu ấy, em có lẽ chưa bước lại được ngày hôm nay.

Hạnh thở dài, nắm tay anh:
— Em hiểu… Và em cũng biết từ giờ chỉ còn chúng ta. Không còn bí mật nào nữa.

Anh Sơn mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô:
— Đúng vậy. Chỉ còn chúng ta.

Những tháng tiếp theo, Hạnh phục hồi gần như hoàn toàn. Cô bắt đầu tham gia các hoạt động ngoài trời, đi bộ cùng anh Sơn, thậm chí thử tham gia các lớp yoga nhẹ. Mỗi bước đi, mỗi lần cô cười, anh Sơn đều nhìn với ánh mắt đầy tự hào.

Một buổi chiều cuối tuần, khi cả hai dạo quanh công viên gần nhà, Hạnh dừng lại, nhìn anh Sơn:
— Sơn à… em đã từng sợ sẽ không bao giờ đi lại được… Nhưng giờ, em sợ một điều khác… Sợ nếu một ngày anh không ở bên em nữa.

Anh Sơn nhìn thẳng vào mắt cô, nắm chặt tay cô:
— Anh hứa. Không bao giờ để em phải sợ như vậy nữa. Anh sẽ luôn ở đây.

Hạnh mỉm cười, nước mắt rưng rưng:
— Em biết… Em chỉ cần anh, từ đầu đến cuối.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi đau đớn, mọi giấu giếm, mọi nỗi sợ hãi bấy lâu như tan biến. Chỉ còn lại tình yêu, niềm tin, và sức mạnh của hai người cùng nhau vượt qua mọi thử thách.

Một buổi sáng, khi Hạnh thử đi bộ quanh khu phố, không cần ai nắm tay, cô đứng thẳng, thở đều và mỉm cười. Anh Sơn đi bên cạnh, không kè kè nhưng luôn để mắt theo sát. Hạnh dừng lại, nhìn anh Sơn:
— Em đã đi được, Sơn à… Thật sự đi được rồi.

Anh mỉm cười, mắt lấp lánh niềm hạnh phúc:
— Anh biết. Anh nhìn thấy tất cả. Và từ giờ, chúng ta sẽ cùng bước tiếp, từng bước một, không còn bí mật, không còn sợ hãi.

Những bước chân ấy không chỉ là dấu hiệu Hạnh hồi phục, mà còn là biểu tượng của sự kiên nhẫn, niềm tin và tình yêu bất diệt giữa hai người.

Vài tuần sau, cả gia đình nhỏ đứng trên ban công, ngắm hoàng hôn đỏ rực. Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa sữa mùa cuối thu. Hạnh dựa vào vai anh Sơn, giọng thì thầm:
— Sơn à… em cảm ơn anh… đã không bỏ rơi em, dù 5 năm qua… và cả lúc em giấu anh…

Anh Sơn hôn nhẹ lên tóc cô:
— Anh cũng cảm ơn em… đã dám tin tưởng, đã dám bước tiếp. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua mọi thứ.

Cảnh hoàng hôn nhuộm đỏ cả căn nhà, như một lời khẳng định: mọi vết nứt đều có thể hàn gắn, mọi thử thách đều có thể vượt qua, miễn là có tình yêu, niềm tin, và sự kiên nhẫn.

Trong lòng anh Sơn, một quyết tâm mới đã hình thành: không để bất cứ điều gì làm sứt mẻ hạnh phúc mà họ vừa giành lại. Còn Hạnh, cô nhận ra rằng sự mạnh mẽ thật sự không chỉ là đôi chân, mà là trái tim được yêu thương và bảo vệ.

Và họ bước tiếp, trên những bước chân đầy niềm tin, không còn bí mật, không còn sợ hãi — chỉ còn tình yêu, hy vọng, và cuộc sống mới đang chờ phía trước.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.