Chương 1 – Cơn Bão Bất Ngờ
Ánh chiều tà đổ xuống khu vườn nhỏ, nơi mà cách đây ba tháng vẫn rộn rã tiếng cười của chị dâu tôi, Nguyệt, bỗng trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ. Ba tháng. Đúng ba tháng trời, Nguyệt thông báo đi “công tác xa”. Cả nhà tôi, từ mẹ đến anh trai tôi là Hải, và cả tôi – đứa em chồng tên Hưng – đều ngỡ ngàng. Công việc kế toán trưởng của Nguyệt trước giờ chỉ quanh quẩn trong thành phố, cùng lắm là vài ba chuyến đi tỉnh ngắn ngày. Lần này, Nguyệt nói phải đi một dự án dài hơi, ba tháng, không điện thoại thường xuyên được. Giọng Nguyệt lúc ấy nghe có vẻ bình thản, nhưng đôi mắt Nguyệt, tôi nhớ rõ, ánh lên một nỗi buồn sâu thẳm, như thể đang che giấu một bí mật động trời.
Anh trai tôi, Hải, lúc ấy chỉ biết gãi đầu, vẻ mặt lúng túng, gượng gạo. Anh ấy luôn là người chồng được tiếng là hiền lành, thương vợ con. Nguyệt từ ngày về làm dâu đã nổi tiếng là khuôn phép, nề nếp, một tay vun vén tổ ấm, chăm sóc hai cháu (một trai, một gái) rất chu đáo. Mẹ tôi quý Nguyệt hơn cả con gái ruột. Chính vì vậy, sự vắng mặt dài hạn của Nguyệt như một khoảng trống lớn không gì lấp đầy được.
Ba tháng trôi qua trong sự chờ đợi và những câu hỏi lửng lơ của hàng xóm. Mẹ tôi thì lo lắng không yên, thỉnh thoảng lại thở dài: “Con Nguyệt đi chuyến này lạ quá, không thấy điện về mấy. Chẳng biết ăn uống có tử tế không.” Hải thì có vẻ thoải mái hơn, anh ấy thường xuyên đi nhậu với bạn bè hơn trước, bảo là “ở nhà buồn quá”. Tôi lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn trong cái vẻ thoải mái quá mức của anh trai mình, nhưng cũng không tiện hỏi sâu.
Và rồi, cái ngày Nguyệt trở về, mọi sự bình yên giả tạo của gia đình tôi đã bị xé toang.
Trời gần tối, một chiếc taxi đỗ xịch trước cổng. Mẹ tôi và tôi đang dọn cơm, nghe tiếng động liền chạy ra. Nguyệt bước xuống xe, mặc một chiếc váy maxi rộng thùng thình mà tôi chưa từng thấy Nguyệt mặc bao giờ. Trông Nguyệt gầy đi, nhưng gương mặt lại ánh lên vẻ kiên cường đến lạ. Điều khiến cả nhà tôi đứng hình, là trên tay Nguyệt, không phải là vali đựng tài liệu công tác, mà là một chiếc khăn bế, và trong đó... là một đứa trẻ sơ sinh.
Một đứa trẻ sơ sinh! Gương mặt non nớt, đỏ hỏn, đang ngủ say trong vòng tay Nguyệt. Cả tôi và mẹ tôi đều chết lặng. Anh Hải vừa từ ngoài sân bước vào, thấy cảnh tượng đó thì đánh rơi cả chiếc điện thoại đang cầm trên tay.
Mẹ tôi là người lấy lại bình tĩnh trước, bà lắp bắp: “Nguyệt... con... con đi công tác mà... đứa bé này là sao con?”
Nguyệt bước vào nhà, đặt chiếc túi xách xuống ghế, rồi nhẹ nhàng ôm đứa bé vào lòng, nhìn thẳng vào mắt mẹ tôi, và sau đó là anh Hải đang đứng run rẩy.
“Mẹ, Hưng, đây là con của chồng con,” Nguyệt nói, giọng nói vẫn điềm đạm, nhưng mỗi từ thốt ra như một nhát dao cứa vào không khí.
Cả căn nhà như nổ tung trong im lặng, rồi lại vỡ òa trong tiếng kinh ngạc. Mẹ tôi khuỵu xuống ghế sô pha, hai tay ôm mặt. Tôi, đứa em chồng vốn luôn ngưỡng mộ chị, cảm thấy một cơn choáng váng ập đến. Còn anh Hải, mặt anh ta tái mét, không còn một giọt máu. Đôi mắt anh ta mở to, lắp bắp, không thành lời: “Nguyệt... Nguyệt ơi... anh...”
Trước khi Hải kịp nói hết câu, Nguyệt đã nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, dứt khoát: “Anh Hải, anh không cần phải giải thích. Việc cần làm bây giờ, là anh hãy nhìn đứa con ruột của anh đây, và nói cho mẹ và em trai biết, tại sao nó lại ở đây, trên tay tôi.”
Anh Hải dường như bị lời nói của Nguyệt đánh gục hoàn toàn. Đôi chân anh run rẩy, rồi anh quỳ sụp xuống sàn nhà, nước mắt giàn giụa.
“Nguyệt ơi, anh xin em... Anh xin lỗi... Anh sai rồi... Lỗi lầm của anh... Anh không dám mong em tha thứ...”
Cảnh tượng này, quá kịch tính, quá đau đớn, khiến tôi hiểu rằng mọi suy đoán ban đầu của tôi về việc Nguyệt nhận con nuôi đều là sai lầm khủng khiếp. Đây là sự thật trần trụi, đau đớn nhất mà gia đình tôi phải đối mặt. Anh trai tôi, người chồng mẫu mực, đã phản bội Nguyệt, phản bội gia đình này.
Mẹ tôi bật khóc nức nở. Bà vừa khóc vừa mắng con trai: “Trời ơi, cái thằng bất hiếu! Mày làm cái trò gì vậy hả Hải? Vợ mày hết lòng vì mày, vì cái nhà này, sao mày lại... lại làm cái chuyện tày trời này!”
Nguyệt vẫn bình tĩnh đến đáng sợ, cô ôm đứa bé, nhẹ nhàng ru: “Thôi, con nín đi, bé con của mẹ.”
Tôi tiến lại gần, nhìn chị dâu. Sự bình tĩnh này không phải là vô cảm, mà là sự kìm nén của một cơn bão tố.
“Chị Nguyệt,” tôi cố gắng giữ giọng không run, “chị... chị làm sao mà biết được chuyện này?”
Nguyệt hít một hơi thật sâu, đôi mắt ngước lên trần nhà, như thể đang tìm kiếm sức mạnh từ một nơi vô hình nào đó.
“Chị biết, và chị đã đi ba tháng để giải quyết chuyện này, Hưng ạ.”
Nguyệt bắt đầu kể. Giọng Nguyệt chậm rãi, rõ ràng, nhưng mỗi lời nói lại như một lưỡi dao sắc bén rạch vào tâm can người nghe.
“Khoảng bốn tháng trước, chị vô tình nhận được một tin nhắn. Một số lạ, gửi một bức ảnh, là anh Hải đang đi cùng một cô gái rất trẻ. Ban đầu chị nghĩ là hiểu lầm, là đồng nghiệp. Nhưng chị đã theo dõi. Rồi chị phát hiện ra, anh ấy đang lén lút qua lại với cô gái đó. Cô ấy mới chỉ 22 tuổi, đang là sinh viên năm cuối. Anh ấy giấu kín, nói dối đủ điều. Chị thuê người điều tra, và sự thật khủng khiếp hơn cả chị nghĩ.”
Nguyệt dừng lại, nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc khăn cho đứa bé. Anh Hải vẫn quỳ, đầu cúi gằm, cơ thể co rúm lại vì sợ hãi và hối hận.
“Cô gái ấy đã mang thai. Đứa bé trong tay chị đây, là con của anh Hải. Khi biết chuyện, anh ấy đã không dám đối mặt, không dám chịu trách nhiệm. Anh ấy tìm cách trốn tránh, bỏ mặc cô gái đó. Anh ấy đưa cho cô ấy một khoản tiền, rồi cắt đứt liên lạc, mặc kệ cô ấy muốn làm gì thì làm.”
Mẹ tôi nghe đến đây thì giận đến mức tím mặt, bà run rẩy chỉ vào mặt anh Hải: “Thằng khốn nạn! Mày không những là kẻ phản bội, mà còn là một thằng hèn!”
Nguyệt tiếp lời: “Chị tìm đến cô gái đó. Tên cô ấy là Mai. Cô ấy không hề biết anh Hải đã có gia đình. Cô ấy là một cô gái nhà nghèo, lên thành phố học, trong sáng và ngây thơ. Anh Hải đã lừa dối cô ấy. Khi biết anh Hải đã có vợ con, cô ấy sốc lắm, định bỏ đi, nhưng biết mình có bầu thì cô ấy hoang mang, suy sụp. Cô ấy không có điều kiện để dưỡng thai, càng không có khả năng nuôi con một mình. Anh Hải bỏ rơi cô ấy như một món đồ chơi cũ.”
Tôi cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Tôi luôn tự hào về anh trai mình, nhưng giờ đây, hình ảnh người anh ấy sụp đổ hoàn toàn trong tôi.
Nguyệt nhìn vào đứa trẻ, ánh mắt dịu dàng hơn, nhưng lại chất chứa sự hy sinh tột cùng.
“Đứa bé không có lỗi. Dù thế nào, nó cũng là máu mủ của gia đình mình. Chị nghĩ, nếu không giúp cô ấy, thì đứa bé sẽ chịu thiệt thòi, có khi lại bị bỏ rơi. Chị đã nói dối mọi người đi công tác, thực chất là đi tìm Mai. Chị đã âm thầm chu cấp tiền bạc, thuê nhà trọ, đưa đón cô ấy đi khám thai, chăm sóc cô ấy suốt ba tháng cuối thai kỳ. Thai của Mai yếu, thể trạng cô ấy không tốt, nên chị phải ở lại bệnh viện chăm sóc cô ấy, đợi cô ấy sinh con khỏe mạnh.”
Một sự thật quá sức chịu đựng. Nguyệt, người vợ bị phản bội, lại là người âm thầm đi chăm sóc nhân tình và đứa con riêng của chồng. Đó là sự bao dung hay là sự nhẫn nhục, tôi không thể nào phân định được.
“Sau khi Mai sinh xong, chị bàn bạc với cô ấy. Mai rất hối hận và biết ơn chị. Cô ấy hiểu rằng, đứa trẻ này nếu ở với cô ấy sẽ không có một tương lai tốt đẹp. Cô ấy đồng ý để chị mang đứa bé về nuôi, để cô ấy có thể làm lại cuộc đời, học hành tiếp, và xây dựng một tương lai mới. Cô ấy không muốn ràng buộc anh Hải, cũng không muốn làm phiền đến gia đình mình nữa.”
Mẹ tôi run rẩy đứng dậy, bà bước đến ôm Nguyệt, khóc không thành tiếng.
“Con ơi! Sao con lại khổ tâm như thế này! Sao con có thể bao dung đến mức này! Con là thánh nữ của nhà này rồi!”
Nguyệt lắc đầu, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà chảy dài trên má.
“Không phải con bao dung đâu mẹ. Con chỉ nghĩ cho con của con, và cho gia đình này. Con không muốn hai đứa con của con phải lớn lên trong cảnh bố mẹ ly hôn, không muốn chúng mất đi tình thương của bố. Đứa bé này cũng là em ruột của chúng. Con không thể nhẫn tâm để nó trôi nổi ngoài kia.”
Tôi nhìn anh Hải, anh ta vẫn quỳ đó, dường như đã đánh mất tất cả sự tự trọng. Tôi hiểu, hành động của Nguyệt không chỉ là sự bao dung, mà còn là một sự trừng phạt tột cùng. Cô ấy đã mang về nhà này một lời nhắc nhở sống động, một minh chứng không thể chối cãi cho tội lỗi của anh Hải. Cuộc hôn nhân của họ sẽ không còn là một bức tranh màu hồng nữa. Nó sẽ là một bức tranh đầy những vết rạn nứt, mà đứa bé sơ sinh này là vật chứng.
Tôi lại gần Nguyệt, nắm lấy tay chị, cảm nhận được sự run rẩy bên trong cái vẻ ngoài mạnh mẽ. “Chị Nguyệt, em nể phục chị. Thật sự nể phục chị.”
Nguyệt chỉ mỉm cười nhẹ nhõm, một nụ cười đầy nước mắt và sự mệt mỏi.
“Giờ thì mọi chuyện đã rõ. Anh Hải,” Nguyệt quay sang chồng, giọng Nguyệt lúc này trở nên nghiêm khắc và lạnh lẽo, không còn chút tình cảm vợ chồng nào nữa, “Anh hãy đứng dậy, rửa mặt, và ngay lập tức lên thắp hương trước bàn thờ tổ tiên. Anh phải thề, trước mặt mẹ, em và các cụ, rằng anh sẽ không bao giờ, dù chỉ là trong suy nghĩ, làm bất cứ điều gì có lỗi với tôi và các con nữa. Anh sẽ phải coi đứa bé này như con ruột, và phải dùng cả đời còn lại để chuộc lỗi với tôi.”
Anh Hải lồm cồm bò dậy, hai mắt đỏ hoe. Anh không nói một lời, chỉ gật đầu lia lịa, biết rằng đây là cơ hội cuối cùng của mình. Mẹ tôi nắm tay Nguyệt, bà gật đầu đồng tình, gương mặt bà đầy sự xót xa, nhưng cũng đầy sự tự hào về cô con dâu của mình. Tôi biết, từ giờ phút này, vị thế của Nguyệt trong gia đình này đã thay đổi hoàn toàn. Nguyệt không chỉ là con dâu, mà còn là người bảo vệ, là người giữ lửa, là trụ cột tinh thần không thể thay thế.
Chương 2 – Lời Thề và Những Gánh Nặng Vô Hình
Đêm hôm đó, căn nhà chìm trong một sự tĩnh lặng đến ngột ngạt. Tiếng khóc be bé của đứa trẻ sơ sinh – mà Nguyệt đã gọi là bé An, một cái tên đơn giản nhưng đầy ý nghĩa về sự an lành – là âm thanh duy nhất phá vỡ sự im lặng.
Sau lời thề long trọng trước bàn thờ tổ tiên, anh Hải trở nên hoàn toàn suy sụp. Anh ta như một cái bóng vật vờ trong nhà. Mẹ tôi, dù thương con trai, nhưng bà vẫn giữ thái độ lạnh lùng, dứt khoát. Bà bắt anh Hải phải tự tay dọn dẹp phòng cho bé An, phải tự mình học cách pha sữa, thay tã, và tất cả mọi việc chăm sóc đứa trẻ mà anh ta đã nhẫn tâm chối bỏ.
“Mày phải làm hết,” mẹ tôi nói với anh Hải, giọng bà khô khốc, “đứa trẻ này là tội lỗi mày gây ra, không thể để con Nguyệt gánh hết được.”
Nguyệt, ngược lại, lại có vẻ bình thản đến lạ. Cô ôm bé An, cho bé bú bình. Cô chăm sóc bé An bằng sự dịu dàng của một người mẹ thực thụ, không một chút phân biệt với hai đứa con lớn của mình (bé Đạt 7 tuổi, bé Chi 5 tuổi). Sự bình thản của Nguyệt là điều khiến tôi lo sợ nhất. Nó không phải là sự tha thứ, mà là sự chấp nhận một sự thật quá đắng cay, và sự kìm nén của một nỗi đau không thể gọi tên.
Một buổi tối, tôi thấy Nguyệt ngồi trong phòng khách, một mình, ánh đèn mờ ảo. Tôi bước đến gần, thấy trên tay Nguyệt là một bức ảnh cũ, chụp cả gia đình.
“Chị Nguyệt,” tôi nhẹ nhàng gọi, “chị ổn không?”
Nguyệt giật mình, vội vàng cất bức ảnh đi. Cô cười gượng gạo.
“Chị ổn mà Hưng. Chỉ là hơi mệt thôi.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh chị, im lặng một lúc.
“Em biết, hành động của chị là một sự hy sinh quá lớn. Chị không cần phải gồng mình như vậy đâu. Em và mẹ, luôn đứng về phía chị.”
Nguyệt nhìn tôi, đôi mắt cô sâu thăm thẳm.
“Hưng à, em nghĩ chị làm thế này là vì sự bao dung sao?”
Câu hỏi của Nguyệt khiến tôi khựng lại.
“Không phải sao chị?”
Nguyệt lắc đầu, một giọt nước mắt lăn dài.
“Ban đầu, chị đã muốn ly hôn. Chị đã muốn vứt bỏ tất cả. Người đàn ông mình tin tưởng phản bội mình, lại còn có con riêng. Đau đớn và căm hận lắm chứ. Nhưng rồi, chị nhìn hai đứa con của mình, Đạt và Chi. Chúng còn nhỏ quá. Chúng yêu bố nó, và chúng không đáng phải chịu đựng sự đổ vỡ này.”
Nguyệt hít một hơi, giọng nói nghẹn lại.
“Và rồi, chị gặp Mai. Mai là một cô gái tốt, ngây thơ, bị anh Hải lừa gạt. Chị thấy cô ấy khốn khổ, chị thấy đứa bé không có lỗi. Nếu chị ly hôn, rồi sau này anh Hải lấy Mai, thì hai đứa con của chị sẽ nghĩ sao? Hay nếu chị bắt anh ấy bỏ đứa bé, thì chị có khác gì một người vợ độc ác, ghen tuông không? Hưng à, chị không muốn gia đình mình tan nát, chị không muốn con cái mình mất đi hình ảnh người bố. Chị cũng không muốn để lại một gánh nặng lương tâm quá lớn cho mình.”
“Chị mang bé An về không phải là sự tha thứ. Đó là một sự trừng phạt không lời đối với anh Hải, và cũng là một lời nhắc nhở cho chính chị. Chị muốn anh ấy phải đối diện với sai lầm của mình mỗi ngày, phải chăm sóc, phải nuôi dưỡng đứa trẻ là minh chứng sống cho sự phản bội của anh ấy. Anh ấy sẽ không bao giờ quên được lỗi lầm này. Và chị cũng vậy.”
Tôi lặng người nghe lời tâm sự của Nguyệt. Hóa ra, sự bao dung của chị dâu tôi là một lớp vỏ bọc tinh tế, che giấu sự kiên cường và lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc. Nguyệt đã chọn giữ lại gia đình, nhưng bằng một cái giá quá đắt.
“Nhưng chị Nguyệt,” tôi nói, “chị đã hy sinh quá nhiều rồi. Chị có nghĩ đến bản thân mình không?”
Nguyệt mỉm cười, nụ cười buồn bã nhất tôi từng thấy.
“Bây giờ, ưu tiên của chị là con cái. Và gia đình này, Hưng ạ. Chị không cho phép bất cứ ai, kể cả anh Hải, phá hủy nó. Chị sẽ mạnh mẽ. Chị sẽ nuôi dạy ba đứa con thật tốt. Chỉ cần chị còn đứng vững, thì cái nhà này vẫn là một tổ ấm.”
Những ngày sau đó, không khí trong nhà tôi thay đổi. Anh Hải cố gắng hết sức để chuộc lỗi. Anh ta chăm sóc bé An chu đáo, không còn đi nhậu, tan làm là về thẳng nhà. Anh ấy bắt đầu quan tâm đến Nguyệt và hai đứa con lớn hơn. Nhưng, ánh mắt của Nguyệt dành cho anh ấy vẫn xa cách, lạnh nhạt. Họ sống dưới cùng một mái nhà, nhưng khoảng cách giữa họ lại ngày một lớn dần.
Bé Đạt và bé Chi ban đầu rất tò mò về em bé mới. Nguyệt nói với chúng rằng, đây là em bé mà cô đã nhận nuôi trong chuyến công tác xa, để làm bạn với chúng. Chúng tin, và yêu thương em bé mới rất nhiều. Nhìn cảnh anh Hải cẩn thận bế bé An, và hai đứa con lớn quấn quýt bên đứa em mới, tôi cảm thấy một sự thương cảm sâu sắc. Tội lỗi của một người đàn ông đã tạo ra một gánh nặng vô hình lên vai người vợ, người mẹ.
Mẹ tôi, người phụ nữ truyền thống, sau cú sốc ban đầu, đã dồn hết sự giận dữ của mình vào việc chăm sóc Nguyệt và bé An. Bà luôn nói với tôi: “Mày phải thương con Nguyệt. Nó là đứa con dâu nghìn vàng. Nó chịu đựng cái khổ này không phải cho riêng nó, mà cho cả cái gia đình này. Nếu nó bỏ đi, thì nhà mình tan nát. Mày và anh mày, phải ghi nhớ công ơn này.”
Tôi biết, sự việc này đã làm thay đổi mãi mãi cách nhìn nhận của mẹ tôi về hôn nhân và lòng dạ đàn ông.
Một buổi tối, anh Hải đến tìm tôi. Anh ta trông mệt mỏi, tuyệt vọng.
“Hưng, anh không chịu nổi nữa,” anh ta thì thào, “Ánh mắt của Nguyệt... nó làm anh muốn chết đi. Anh cố gắng hết sức, làm tất cả mọi việc nhà, chăm sóc bé An. Nhưng cô ấy không nhìn anh. Cô ấy xem anh như một người xa lạ. Anh phải làm sao đây?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh trai mình.
“Anh Hải, anh không chịu nổi, nhưng chị Nguyệt đã phải chịu đựng một mình suốt ba tháng, và sẽ phải chịu đựng cái sự thật này suốt cả cuộc đời. Anh nghĩ sự tha thứ là dễ dàng sao? Anh đã phản bội niềm tin lớn nhất của chị ấy. Anh đã đặt một gánh nặng quá lớn lên vai chị ấy. Anh phải chấp nhận, rằng cuộc hôn nhân của anh đã chết, và giờ đây, anh đang sống trong một mối quan hệ mới, là mối quan hệ của sự chuộc lỗi.”
“Anh phải chấp nhận sự lạnh nhạt của chị Nguyệt. Anh không thể đòi hỏi tình yêu sau những gì anh đã làm. Anh hãy cứ làm tròn trách nhiệm của một người cha, một người chồng (dù chị ấy không còn coi anh là chồng nữa). Anh hãy dùng hành động, chứ không phải lời nói, để chứng minh cho chị ấy thấy rằng anh đã thay đổi. Anh phải chuộc lỗi với chị ấy, với bé An, và với hai đứa con của anh. Đó là cách duy nhất để anh có thể sống tiếp trong cái nhà này.”
Anh Hải cúi gằm mặt, nước mắt lại trào ra.
“Anh hiểu rồi, Hưng. Anh sẽ cố gắng. Anh sẽ dành cả đời để làm điều đó.”
Tôi biết, con đường phía trước của Nguyệt và anh Hải sẽ rất dài và khó khăn. Nhưng tôi tin, với sự kiên cường và lòng hy sinh của Nguyệt, và sự hỗ trợ của tôi và mẹ, gia đình này sẽ vượt qua được giông bão. Dù vết thương lòng sẽ không bao giờ lành lặn hoàn toàn, nhưng họ sẽ học được cách sống chung với những vết sẹo đó.
Chương 3 – Ánh Sáng Từ Vết Rạn Nứt
Thời gian trôi qua, nửa năm sau, bé An đã chập chững biết bò, và bắt đầu cười toe toét mỗi khi thấy anh Hải bế. Đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh, nhận được tình yêu thương vô bờ bến từ Nguyệt, mẹ tôi, và cả tôi. Hai đứa con lớn của Nguyệt cũng rất yêu em, luôn quấn quýt bên em, gọi em là “em An bé bỏng”.
Cuộc sống gia đình tôi đã tìm lại được sự cân bằng, nhưng đó là một sự cân bằng mong manh, được xây dựng trên nền tảng của sự thật phũ phàng và sự hy sinh phi thường của Nguyệt.
Nguyệt bây giờ không còn vẻ mệt mỏi, buồn bã như trước nữa. Cô ấy đã tìm lại được sự tự tin của mình, thậm chí còn mạnh mẽ và quyết đoán hơn. Cô ấy tập trung vào công việc, vào việc chăm sóc ba đứa con, và vào chính bản thân mình. Cô ấy tham gia các lớp học về quản lý tài chính, về kỹ năng nuôi dạy con cái. Nguyệt đã biến nỗi đau thành động lực để tự mình trở nên tốt đẹp hơn, độc lập hơn.
Một chiều nọ, tôi thấy Nguyệt ngồi trong vườn, ngắm nhìn ba đứa trẻ đang chơi đùa. Bé An đang cười toe toét trong vòng tay anh Hải. Anh Hải trông tiều tụy hơn trước, nhưng trong ánh mắt anh ta đã có sự kiên định và một tình yêu thương chân thành dành cho cả ba đứa con.
Tôi bước đến bên Nguyệt.
“Chị Nguyệt, anh Hải đã thay đổi rất nhiều. Anh ấy thật lòng hối hận và đã làm tròn trách nhiệm của mình.”
Nguyệt gật đầu, không quay lại nhìn tôi.
“Chị biết, Hưng. Chị thấy hết.”
“Vậy... chị đã tha thứ cho anh ấy chưa?” tôi hỏi, câu hỏi này đã day dứt tôi rất lâu.
Nguyệt im lặng một lúc, rồi thở dài.
“Tha thứ là một từ quá lớn, Hưng à. Vết thương không thể lành ngay được. Chị đã chấp nhận anh ấy, đã cho anh ấy một cơ hội làm lại, vì các con. Nhưng niềm tin, sự tôn trọng... những thứ đó đã mất đi rồi. Chị vẫn sống chung nhà, nhưng chúng ta đều biết, chị và anh ấy đã không còn là một cặp vợ chồng theo đúng nghĩa đen nữa.”
“Anh ấy vẫn ngủ ở phòng khách. Chúng ta đều làm tròn trách nhiệm của mình, nhưng chỉ là vì trách nhiệm, vì các con. Chị cho anh ấy ở lại, để anh ấy chuộc lỗi, để các con có đủ cả bố lẫn mẹ. Nhưng chị không cho phép bản thân chị yếu đuối một lần nữa. Chị không cho phép bản thân mình bị tổn thương thêm lần nào nữa.”
Nguyệt quay sang tôi, ánh mắt cô ấy kiên định, lạnh lùng nhưng cũng đầy ấm áp của một người mẹ.
“Hưng này, chị đã học được một điều. Không phải lúc nào phụ nữ cũng phải khóc lóc, đánh ghen, hay buông xuôi. Chị đã biến cuộc khủng hoảng này thành cơ hội. Cơ hội để chị tự định vị lại bản thân, cơ hội để chị dạy cho anh Hải một bài học nhớ đời, và quan trọng nhất, cơ hội để ba đứa con của chị có một gia đình trọn vẹn. Chị đã chiến thắng, Hưng ạ. Chiến thắng không phải bằng sự trả thù, mà bằng sự điềm tĩnh và lòng nhân ái của một người mẹ.”
Tôi gật đầu, hiểu ra. Nguyệt đã không tha thứ, nhưng cô ấy đã vượt qua. Cô ấy đã chọn một con đường khó khăn hơn, nhưng cũng mạnh mẽ và nhân văn hơn. Cô ấy đã không biến mình thành nạn nhân mà trở thành người kiến tạo, người giữ lửa cho gia đình.
Đến tối, khi anh Hải đang ru bé An ngủ, mẹ tôi bước vào, ngồi xuống cạnh Nguyệt.
“Nguyệt à, mẹ đã nói chuyện với Hải rồi. Mẹ biết, con không thể quên được. Nhưng con hãy nghĩ, cái tội lỗi của nó, nó đã phải trả giá bằng sự dằn vặt suốt đời, và sự lạnh nhạt của con. Giờ đây, nó đã là một người cha tốt, một người con có hiếu. Con hãy cho nó một con đường sáng hơn, con nhé.”
Nguyệt nhìn mẹ tôi, rồi nhìn sang anh Hải đang ôm con, ánh mắt anh Hải đầy sự mong mỏi và hối hận.
“Mẹ ơi, con biết. Con không bao giờ muốn gia đình này tan vỡ. Con sẽ làm mọi thứ cho các con. Con sẽ tiếp tục vun vén. Nhưng mẹ hãy hiểu cho con. Tình cảm không phải là cái công tắc, muốn bật là bật, muốn tắt là tắt. Con cần thời gian.”
Nguyệt nói, và đó là sự thật. Sự thật là họ đang xây dựng lại cuộc hôn nhân trên một nền móng mới: Trách nhiệm và Lòng Tự Trọng, chứ không phải là Tình Yêu nồng nhiệt như xưa.
Ngày hôm sau, tôi thấy Nguyệt đưa cho anh Hải một cuốn sổ tiết kiệm.
“Anh Hải, đây là tiền bồi thường mà Mai đã nhận từ anh, cộng thêm một khoản chị đưa thêm. Chị đã giúp Mai xin được học bổng và một công việc bán thời gian. Mai là cô gái thông minh, cô ấy xứng đáng có một tương lai tốt đẹp hơn. Chị không muốn anh Hải phải chịu thêm gánh nặng nào từ Mai nữa. Việc của chúng ta bây giờ, là tập trung vào ba đứa con, và xây dựng lại kinh tế gia đình.”
Anh Hải nhìn cuốn sổ, rồi nhìn Nguyệt, nước mắt rưng rưng. Anh hiểu, Nguyệt không chỉ giải thoát anh khỏi gánh nặng tài chính, mà còn giúp anh giải thoát khỏi gánh nặng lương tâm đối với Mai. Nguyệt đã làm tất cả mọi thứ để dọn dẹp mớ hỗn độn do anh gây ra.
Anh nắm lấy tay Nguyệt, lần đầu tiên sau rất lâu, anh chạm vào tay cô.
“Nguyệt, anh không biết nói gì hơn. Anh xin lỗi. Cảm ơn em. Anh sẽ dùng cả cuộc đời này để chứng minh lòng biết ơn và sự hối hận của mình.”
Nguyệt rút tay lại, nhưng ánh mắt cô ấy đã dịu đi rất nhiều.
“Anh Hải, anh không cần phải cảm ơn chị. Anh chỉ cần làm một người cha tốt, và một người tử tế. Hãy sống cho hiện tại, cho các con. Quá khứ thì để nó ngủ yên đi.”
Tôi lùi lại, để lại không gian riêng cho họ. Tôi biết, từ giờ phút này, Nguyệt đã bắt đầu đặt những viên gạch đầu tiên để hàn gắn lại những vết rạn nứt. Mặc dù mối quan hệ của họ có thể không bao giờ trở lại như xưa, nhưng chắc chắn nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, bền vững hơn, bởi nó được xây dựng trên sự thấu hiểu, trách nhiệm và sự hy sinh.
Tôi thật sự nể phục Nguyệt. Cô ấy đã chọn đi con đường của lòng nhân ái và sự kiên cường, thay vì con đường của sự giận hờn và đổ vỡ. Cô ấy không chỉ cứu vãn gia đình, mà còn tạo ra một tương lai tươi sáng hơn cho tất cả mọi người, kể cả cho bé An – đứa trẻ là minh chứng cho sự phản bội, nhưng giờ đây lại trở thành sợi dây kết nối vô hình, giữ chặt gia đình tôi lại với nhau.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.