CHƯƠNG 1: BÍ MẬT TRONG CHIẾC GỐI
Căn phòng của bố chồng vẫn còn mùi dầu gió thoang thoảng, mùi quen thuộc mà tôi đã thấy suốt hơn bốn năm làm dâu. Hôm nay, căn phòng ấy lại mang đến cảm giác lạnh lẽo đến nghẹn lòng. Đám tang vừa kết thúc buổi sáng, mọi người còn đang tiếp khách ngoài sân, chỉ có tôi lặng lẽ trở vào phòng để dọn dẹp đồ đạc của ông.
“Em nghỉ chút đi, để mai dọn cũng được,” chồng tôi đứng trước cửa, giọng trầm và khàn vì mệt mỏi.
“Không sao, em làm chút cho nhẹ lòng,” tôi cố nở nụ cười, nhưng môi run rẩy.
Anh bước đến, đặt tay lên vai tôi: “Bố mất rồi… mà anh thấy em cứ thẫn thờ. Em mệt không?”
Tôi lắc đầu. “Chỉ… nhớ bố.”
Chồng tôi khẽ thở dài, rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Khi tiếng bước chân anh xa dần, tôi mới quay lại với chiếc giường mà ông nằm suốt những tháng cuối đời. Chăn gối đều cũ, nhưng sạch sẽ. Bố chồng rất chu đáo, dù bệnh nhưng vẫn không để ai phải phục vụ mình quá nhiều.
Tôi lật chiếc gối lên định tháo vỏ đem giặt thì tay chạm phải thứ gì đó bên trong. Cứng, mỏng, và phẳng. Tôi cau mày. “Sao lại có thứ gì trong gối thế này…”
Tôi mở vỏ gối, kéo vật đó ra.
Một tờ giấy khám thai và một kết quả xét nghiệm ADN.
Tôi đứng chết lặng.
Mọi thứ trước mắt như mờ đi. Tôi không thở nổi, bàn tay run đến mức suýt đánh rơi giấy.
Tên mẹ: Trần Thu Hà.
Tuổi thai: 7 tuần.
Kết quả ADN: Không có quan hệ huyết thống.
Ngực tôi thắt lại.
Tờ giấy khám thai – là của tôi. Chính lúc ấy, cả cơ thể tôi như rơi xuống vực sâu không đáy.
“Không… Không thể nào…” – tôi lẩm bẩm, nhưng từng con chữ trên giấy như đâm thẳng vào tim.
Tôi nhớ lại cái đêm năm đó… Một sai lầm mà tôi đã cố chôn giấu tận đáy lòng. Tôi và chồng khi ấy vừa yêu nhau được vài tháng. Trong một bữa tiệc sinh nhật bạn, tôi say đến mơ hồ, và chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra với một người bạn thân. Buổi sáng tỉnh dậy, tôi chỉ biết tự trách, hoảng loạn, rồi cố chối bỏ mọi thứ.
Khi phát hiện có thai, tôi như sụp đổ. Tôi không dám nói với ai, càng không dám đối diện với chính mình. Tôi từng nghĩ đến việc đi xét nghiệm nhưng không thể. Tôi quá sợ. Sợ mất chồng. Sợ gia đình tan nát. Sợ ánh mắt mọi người.
Đến khi chồng cầu hôn, tôi đã lấy hết can đảm để tự nhủ:
“Có khi nào đứa bé là con anh ấy. Có khi nào ông trời cho mình thêm một cơ hội…”
Và tôi sống dựa vào hy vọng mong manh ấy suốt bốn năm qua.
Nhưng giờ đây…
Bố chồng tôi đã biết tất cả từ lâu.
Tôi bật khóc, nước mắt rơi ướt tờ giấy. Ông biết tất cả, nhưng ông vẫn im lặng… vẫn đối xử tử tế với tôi… vẫn giữ bí mật suốt đời, không nói với chồng tôi dù chỉ một lời.
“Bố ơi… sao bố lại không nói với con…” – tôi nấc lên trong bóng tối.
Câu hỏi ấy mãi mãi không ai trả lời.
Đột nhiên, tiếng cửa phòng vang lên cạch một cái khiến tôi giật mình giấu vội xấp giấy sau lưng.
“Em làm gì mà lâu thế?” – chồng tôi quay lại, giọng dịu dàng nhưng pha chút lo lắng.
Tôi vội lau nước mắt. “Không… em chỉ lau dọn chút thôi.”
Anh nhìn tôi chăm chú. “Em vừa khóc à?”
“Không… bụi bay vào mắt thôi.”
Chồng tôi không nghi ngờ gì thêm, nhưng tôi thấy môi mình mặn chát. Tôi chưa bao giờ thấy sợ như lúc này. Sợ sự thật lộ ra. Sợ tổn thương người đàn ông đang đứng ngay trước mặt.
Tối hôm đó, khi mọi người đã ngủ, tôi nằm bên cạnh chồng mà cả đêm không chợp mắt. Trong đầu chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh tờ xét nghiệm ADN. Như một cái tát thẳng vào những năm tháng bình yên mà tôi cố gắng xây dựng.
Bố chồng đã ra đi, nhưng cái bí mật ông mang theo lại đặt lên vai tôi một gánh nặng khủng khiếp. Tôi không biết phải đối diện với chồng ra sao. Tôi phải sống thế nào khi trong tim luôn có một nỗi sợ bị phát hiện.
Trời gần sáng, tôi nhìn sang chồng – người vẫn yên giấc sau chuỗi ngày lo toan. Anh thật sự không đáng phải chịu bất kỳ nỗi đau nào.
Bờ môi tôi run rẩy.
Tôi tự hỏi…
Tôi có nên nói ra tất cả?
Hay là tiếp tục sống trong nỗi dằn vặt suốt đời?
CHƯƠNG 2: GIÔNG TỐ TRONG LÒNG
Buổi sáng sau đám tang, nhà chồng tôi vẫn còn tiếng người ra vào thăm hỏi. Tôi cố gắng tiếp khách, pha trà, dọn dẹp như một người con dâu đúng mực. Nhưng trong lòng thì như có một cơn bão đang cuộn lên từng phút.
Tờ giấy khám thai và kết quả ADN vẫn nằm trong chiếc túi nhỏ tôi nhét sâu dưới gối mình. Mỗi khi nghĩ đến nó, tay tôi lại lạnh toát.
Trong căn bếp, mẹ chồng nhìn tôi, chép miệng: “Con gầy đi nhiều đấy, mấy ngày nay cứ lo cho bố. Giờ ông đi rồi, nhà lại trông vào con hết.”
Tôi mỉm cười, cố giữ giọng bình thường. “Dạ, con ổn mà mẹ.”
“Ổn gì mà ổn… mắt đỏ hoe cả. Khóc nhiều lắm phải không?”
Tôi cúi gằm mặt. “Con thương bố…”
Mẹ chồng thở dài, bước lại vỗ nhẹ vai tôi. “Bố con lúc còn sống thương vợ chồng con nhất. Ông chỉ lo cho hai đứa thôi.”
Câu nói ấy khiến tim tôi nhói lên.
Bố chồng thương chồng tôi.
Ông thương gia đình này hơn cả chính mình.
Vậy mà tôi… là người làm tổn thương ông.
Buổi trưa, khi mọi người đã nghỉ, tôi đứng trước cửa phòng của ông một mình. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào khiến căn phòng trống trơn trở nên càng lạnh lẽo hơn.
Tôi nghe tiếng bước chân phía sau. Là chồng tôi.
“Em lại vào đây à?” – anh hỏi.
“Ừ… em thấy nhớ bố.”
Chồng tôi đứng cạnh tôi, im lặng một lúc rồi nói: “Bố sống nội tâm lắm. Nhiều chuyện ông không bao giờ nói ra. Nhưng anh biết ông thương em nhiều.”
Tôi nghẹn họng. “Em… em đâu có làm gì để bố thương.”
“Có chứ.” Anh mỉm cười nhẹ, đôi mắt buồn nhưng ấm. “Em chăm sóc bố từng chút. Bố có bệnh gì, em đều lo. Thậm chí lúc anh đi công tác, em một mình ở nhà lo cho cả bố lẫn con. Bố biết hết. Ông hay nói với anh: 'Thằng Tùng may mắn lấy được con bé Hà.' ”
Tôi đứng như hóa đá.
Bố chồng đã nói thế sao?
Vậy mà ông lại âm thầm giữ một bí mật có thể thay đổi cả gia đình này. Ông đã biết đứa trẻ không phải cháu nội. Ông đã im lặng. Ông đã che giấu để bảo vệ tất cả.
Tôi không chịu nổi nữa. Cổ họng như bị bóp nghẹt.
Tối hôm ấy, khi con đã ngủ, tôi và chồng ngồi ngoài ban công. Gió trời hiu hiu, nhưng trong lòng tôi lại rối như tơ vò. Tôi muốn nói, nhưng mỗi khi mở miệng lại không thể thốt nên lời.
Chồng tôi rót cho tôi ly nước. “Em dạo này không ổn chút nào. Có chuyện gì thì nói với anh. Anh nghe đây.”
Tim tôi đập mạnh. Tôi nắm chặt tay anh, môi run lên.
“Tùng… nếu… nếu có một chuyện mà em đã giấu anh… anh có tha thứ cho em không?”
Anh nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng. “Chuyện gì? Em làm anh sợ đấy.”
Tôi cúi mặt, giọng nhỏ dần: “Nếu… chuyện đó xảy ra từ trước khi chúng ta cưới…”
“Em đang nói chuyện gì? Em làm anh lo quá.”
Tôi mở miệng, định nói tất cả. Nhưng đúng lúc ấy, tiếng con bên trong khóc ré lên.
Chồng tôi vội đứng dậy. “Anh vào xem con. Em nghỉ chút cho đỡ mệt.”
Anh bước nhanh vào phòng con, để lại tôi một mình ngoài ban công. Hơi thở tôi dồn dập, nước mắt rơi không kiểm soát.
Tôi có thể nói ra tất cả ngay lúc ấy.
Nhưng tôi đã không làm được.
Tôi sợ mất anh.
Sợ gia đình tan nát.
Sợ ánh mắt thất vọng mà anh sẽ dành cho tôi.
Đêm đó, tôi nằm nhìn trần nhà, mắt mở thao láo.
Bố chồng đã im lặng chọn cách bảo vệ chồng tôi.
Còn tôi… tôi đang đứng trước ngã ba: nói ra và đánh đổi mọi thứ, hoặc tiếp tục sống trong nỗi dằn vặt mỗi ngày.
Khi ánh sáng mờ mờ của buổi sáng chiếu vào phòng, tôi biết rằng sự im lặng của mình sẽ không kéo dài được nữa. Một điều gì đó trong tôi đang nứt ra từng ngày.
Tôi phải quyết định… trước khi quá muộn.
CHƯƠNG 3: SỰ THẬT BUỘC PHẢI NÓI
Một tuần sau đám tang, nhà dần trở về nhịp sống bình thường. Nhưng tôi thì không. Mỗi ngày trôi qua đều là một lần tôi tự tra tấn bản thân bằng sự thật mà mình đang giấu.
Điểm mấu chốt là: chồng tôi quá tốt, quá tử tế, quá thương yêu tôi. Điều đó khiến tôi càng cảm thấy bản thân tệ hại.
Sáng hôm ấy, khi tôi chuẩn bị đồ ăn sáng, mẹ chồng nhẹ nhàng nói:
“Hôm qua mẹ xem lại tủ giấy tờ của bố, thấy có cuốn sổ tay. Hình như bố ghi nhiều chuyện trong đó, con có muốn xem không?”
Tôi giật mình. “Dạ? Sổ tay gì ạ?”
“Mẹ để trên bàn thờ. Lát nữa con lấy xuống đọc, biết đâu bố để lại điều gì cho con cháu.”
Tôi nuốt nước bọt. Sổ tay? Không lẽ…?
Tôi đợi đến khi không ai chú ý, mới lén lấy cuốn sổ ấy xuống từ bàn thờ. Bìa sổ đã sờn, nét chữ của bố chồng ngay ngắn và quen thuộc.
Trang đầu là những ghi chép về thuốc. Trang thứ hai là lịch khám. Đến trang thứ ba, tim tôi như ngừng đập.
“Ngày… tháng…
Tôi đã nhìn thấy tờ giấy khám thai trong thùng rác.
Tôi mang đi xét nghiệm.
Kết quả… không phải cháu nội.
Tôi hoang mang, nhưng cũng thương con gái này. Có lẽ nó sợ hãi lắm.
Nó chăm con, chăm chồng, chăm cả tôi khi tôi bệnh.
Tôi không thể làm tan nát gia đình thằng Tùng.
Hy vọng sau này, khi tôi không còn nữa, con bé Hà sẽ đủ can đảm sống đúng với trái tim mình.”
Tôi đọc đến dòng cuối cùng thì tay không còn giữ được sổ. Nó rơi xuống bàn bộp một tiếng. Nước mắt tôi rơi lã chã.
Bố chồng đã biết hết.
Ông đã chọn tha thứ.
Ông còn động viên… dù chỉ là những dòng chữ đơn độc.
Tôi ôm mặt khóc nức nở.
“Tại sao bố lại tốt với con đến vậy… trong khi con lại…” – tôi không nói nổi nữa.
Đúng lúc ấy, giọng chồng tôi vang lên phía sau:
“Hà… em sao vậy? Em đang đọc gì thế?”
Tôi giật mình quay lại. Chồng tôi đứng ngay trước cửa, vẻ mặt hoang mang. Trên bàn là cuốn sổ mở toang với nét chữ của bố chồng.
Tôi hấp tấp che lại. “Không… không có gì…”
Anh bước nhanh đến, ánh mắt nghiêm lại. “Hà, em giấu anh chuyện gì vậy? Dạo này em lạ lắm. Em nói đi, anh sợ lắm rồi.”
Tôi run lẩy bẩy. Cuối cùng, suốt bao ngày cố giấu, tôi biết mình không thể chạy trốn được nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu.
“Tùng… em xin lỗi…”
Anh siết vai tôi. “Xin lỗi gì? Em nói rõ đi. Đừng làm anh đoán nữa.”
Tôi mở chiếc túi nhỏ, lấy hai tờ giấy mà mình đã giấu suốt một tuần qua. Tay tôi run đến mức giấy muốn tuột khỏi kẽ tay.
“Tờ này… bố đã giữ…” – tôi nghẹn ngào đưa cho anh.
Chồng tôi cầm lấy, nhìn vào từng dòng chữ trên kết quả ADN. Trong vài giây đầu, anh đứng im không phản ứng. Rồi toàn thân anh khựng lại.
“Đây là… cái gì?” – giọng anh vỡ ra như vừa chịu một cú đánh mạnh.
Tôi bật khóc. “Em xin lỗi… là lỗi của em… mọi chuyện xảy ra trước khi chúng ta cưới. Em sai… em không dám nói…”
Anh lùi lại một bước, mặt trắng bệch.
“Ý em là… con… không phải của anh?”
Không khí như đóng băng.
Tôi khóc nấc: “Em không chắc… em… em chỉ sợ… sợ mất anh…”
Anh chống tay lên trán, rồi ngồi xuống ghế, mặt cúi gằm. Anh im lặng lâu đến mức tôi không dám thở mạnh. Cuối cùng, anh nói, giọng khàn và đứt quãng:
“Hà… sao em lại để anh biết theo cách này…”
Tôi quỳ xuống trước mặt anh. “Em xin lỗi. Nhưng em thật lòng mong anh tha thứ… Em không muốn gia đình mình tan vỡ…”
Anh nhìn tôi, ánh mắt đau đớn đến mức tôi không dám nhìn lại.
“Anh… cần thời gian. Anh không biết phải làm gì cả.”
Tôi nắm tay anh, nhưng anh khẽ rút tay lại.
Cú rút tay nhẹ như tơ ấy… nhưng khiến tim tôi đau hơn bất cứ điều gì.
Một lúc lâu sau, anh đứng dậy, giọng yếu ớt:
“Hà… cho anh vài ngày. Đừng quyết định gì lúc này.”
Anh bước ra khỏi phòng, bỏ tôi lại với cuốn sổ và những tờ giấy tội lỗi.
Tôi úp mặt xuống bàn khóc như chưa từng được khóc.
Có lẽ đây chính là cái giá mà tôi phải trả.
Bố chồng đã giữ bí mật để gia đình tôi bình yên.
Còn tôi… liệu có đủ khả năng giữ gia đình lại nữa hay không?
Trong tiếng gió ngoài sân và tiếng nấc nghẹn của chính mình, tôi chợt hiểu:
Sự thật – dù tàn nhẫn – vẫn có ngày phải đối diện.
Và tôi chỉ có thể hy vọng, gia đình nhỏ của mình còn một con đường để quay về với nhau.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.