Min menu

Pages

Người đàn ông trung niên làm nghề chạy xe ôm ở khu trọ nghèo bị người vợ bỏ đi biệt cùng một người đàn ông giàu có, để lại ông cùng đứa con thơ dại. Dù bị người đời đàm tiếu vì đứa con kia cũng là con riêng trước đây của vợ nhưng ông vẫn cố gắng hết sức mình để nuôi dạy nó ăn học thành tài. Nhiều năm sau, cả xóm sững sờ khi thấy một dàn xe sang xuất hiện trước căn trọ ông...

Chương 1: Bão tố trong xóm trọ


Trời mưa như trút nước, những giọt mưa tạt ngang vào mặt người đàn ông trung niên đang đứng bên lề đường, áo mưa bạc phếch dính vào lưng, đôi mắt đăm đăm nhìn vào chiếc xe máy cũ kêu lạch cạch dưới chân. Ông tên là Quang, năm nay ngoài năm mươi, gầy gò, lưng còng và đôi bàn tay chai sần vì chạy xe ôm suốt mười mấy năm trong khu trọ nghèo. Mưa lạnh làm ông ớn lạnh, nhưng điều lạnh lùng hơn cả là trái tim ông – vừa mới tan vỡ chỉ vài giờ trước.

Vợ ông, Hạnh, người đàn bà mà ông đã tin tưởng hết lòng, vừa bỏ đi. Không phải bỏ đi một cách lặng lẽ, mà cùng một người đàn ông giàu có – một người mà cả xóm trọ đã từng nhắc đến với ánh mắt ganh tỵ và lời thì thầm: “Đàn bà mà thấy tiền là quên hết hi sinh.” Hạnh bỏ lại ông cùng đứa con thơ, bé Nam, chưa đầy sáu tuổi, mắt còn ngơ ngác nhìn mẹ rời đi mà không hiểu vì sao mẹ không quay lại.

Quang lặng lẽ nhặt chiếc cặp sách nhỏ của Nam, bước về xóm trọ. Mưa rơi xuống mái tôn lộp cộp, tiếng nước chảy xuống rãnh tạo thành một bản nhạc u uất. Hàng xóm nhìn ông từ ban công, đôi mắt đầy thương cảm nhưng cũng có chút dè bỉu. Người ta nói với nhau: “Ông Quang nuôi con riêng, lại còn bị vợ bỏ… khổ thật.” Ông nghe thấy hết, nhưng chẳng có lời nào để giải thích. Chỉ có những bước chân mỏi mệt dẫn ông về căn phòng trọ chật hẹp, nơi tiếng khóc nấc của Nam vang lên như cứa vào tim ông.

Bé Nam ôm chặt ông, khóc lóc: “Ba ơi, mẹ đi đâu rồi?”
Quang hít sâu, giọng nghẹn: “Mẹ… mẹ đi xa rồi, con phải ngoan, phải ở với ba.”
Nam khóc nức nở, nhưng Quang chỉ ôm con thật chặt. Trong lòng ông, cơn giận và nỗi đau trộn lẫn. Giận Hạnh – vì sự bạc bẽo và tham lam. Giận chính mình – vì đã không đủ sức giữ hạnh phúc. Nhưng trên tất cả, là nỗi sợ: liệu ông có nuôi nổi đứa trẻ ấy, một mình, giữa những ánh mắt dè bỉu của cả xóm trọ và định kiến của xã hội?

Những ngày sau đó, Quang lao vào công việc như một cỗ máy. Xe máy cũ chạy khắp ngõ ngách thành phố, từ sáng đến tối, đưa từng khách qua những con đường ngập nước, nhường từng chút tiền lẻ để mua gạo cho con. Bé Nam theo ông mỗi khi có thể, ngồi trên xe, mắt tò mò nhìn dòng phố nhộn nhịp, đôi tay nhỏ bé nắm chặt tay cha.

Hàng xóm nhìn Quang và Nam với những ánh mắt khác nhau. Có người thương, có người vẫn dè bỉu: “Ông nuôi con riêng, con này chẳng phải máu mủ, khổ cho ông quá.” Nhưng Quang không màng. Ông tự nhủ: “Đứa trẻ này là tất cả của đời tôi, tôi sẽ cho nó cuộc sống tốt nhất, bằng mọi giá.”

Một buổi tối, khi cơn mưa tạm ngớt, Quang cùng Nam ngồi trước hiên nhà trọ, nhìn vào khoảng sân ướt đẫm ánh đèn vàng. Nam ngây thơ hỏi: “Ba ơi, con có phải là con riêng không?”
Quang hít một hơi dài, ánh mắt trầm tư: “Con không cần biết là con riêng hay không, với ba, con là cả thế giới.”
Bé Nam cười nhạt, nhưng đôi mắt còn lấp lánh sự ngờ vực: “Nhưng mọi người nói con là con riêng…”
Quang nắm tay con: “Ai nói gì cũng được, con cứ học hành ngoan ngoãn, rồi mọi chuyện sẽ khác. Ba hứa.”

Năm tháng trôi qua trong khu trọ nghèo, Quang và Nam bên nhau. Mỗi bữa cơm chỉ vài đồng, nhưng bao giờ cũng đầy ắp tiếng cười và sự nhẫn nại. Quang dạy Nam chữ, dạy cách sống, dạy cách làm người. Ông tự nhủ, dù nghèo nhưng sẽ không để con chịu bất cứ mặc cảm nào về nguồn gốc hay thân phận.

Nam lớn lên, là cậu bé thông minh, học giỏi, nhưng trái tim vẫn giữ sự cô đơn. Cậu hiểu được tình yêu vô bờ bến của cha, nhưng cũng nhận ra khoảng cách mà xã hội đặt ra: xóm trọ vẫn thì thầm về mẹ cậu, về người cha bỏ rơi, về cuộc sống chật hẹp. Nam học hành chăm chỉ, quyết tâm đi du học, rời khỏi xóm trọ và cha mình. Quang buồn, nhưng trong lòng tự hào, ông biết những hy sinh của mình không uổng phí.

Rồi một ngày, bầu trời trong xanh hơn bao giờ hết, Nam trở về. Nhưng không chỉ là một đứa trẻ trở về nhà – cậu đã trở về với vị thế mới, một thanh niên trưởng thành, tự tin, bước đi giữa những chiếc xe sang lấp lánh. Một hàng xe sang kéo đến xóm trọ, những ánh mắt kinh ngạc hướng về Nam, không ai tin nổi rằng cậu – đứa trẻ từng ngồi trên bậc thềm nhà trọ, từng lấm lem mưa gió – giờ đây trở về với vẻ ngoài quyền lực và thành đạt.

Nam bước xuống, đôi mắt rưng rưng khi nhìn thấy Quang đang sửa xe máy cũ trước hiên. Mọi chuyện như chậm lại: tiếng rao gọi khách, tiếng xe cộ, tiếng mưa rơi, tất cả tan biến. Chỉ còn lại hình ảnh người cha già gầy gò, ánh mắt già nua nhưng chứa đầy tình thương vô điều kiện.

Nam quỳ xuống trước mặt Quang, đôi tay run run đặt trên tay cha: “Ba… con về… ba đừng buồn nữa, con sẽ chăm sóc ba.”
Quang sững sờ, trái tim ông như nổ tung, nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Cả xóm trọ đứng sững, không ai nói gì, chỉ nhìn hai cha con như một phép màu. Người đàn ông nghèo khó năm xưa, người cha vô danh, giờ đây được đón nhận bằng tất cả lòng kính trọng và tình cảm của đứa con mà ông từng chăm sóc, yêu thương không điều kiện.

Một lúc lâu sau, Quang chỉ biết ôm Nam thật chặt, nức nở trong niềm hạnh phúc ngỡ ngàng: “Ba… ba… không sao nữa… ba không cô đơn nữa…”

Xóm trọ vẫn yên lặng, nhưng lần này là yên lặng đầy trầm trồ. Mọi người nhận ra, dù hoàn cảnh và định kiến xã hội có ra sao, tình cha con, tình thương và sự hy sinh vẫn luôn chiến thắng mọi rào cản.

Và trong khoảnh khắc ấy, Quang biết rằng những ngày tháng cơ cực, những lần bị dè bỉu, những đêm thức trắng bên con, tất cả đều xứng đáng.

Chương 2: Những ngày nắng mới


Sáng hôm sau, xóm trọ dậy sớm với những âm thanh quen thuộc: tiếng rao bán đồ ăn vặt, tiếng xe máy khởi động, tiếng trẻ con cười đùa. Nhưng hôm nay, không khí đặc biệt hơn. Ai nấy đều nhìn về căn phòng trọ của Quang với ánh mắt vừa tò mò vừa thán phục. Người đàn ông trung niên, gầy gò, chai sần đôi tay, giờ đây đứng trước cửa, ánh mắt rạng rỡ hơn bao giờ hết. Bên cạnh ông là Nam, với bộ vest cắt may chỉnh tề, vẻ tự tin của một doanh nhân đã thành đạt.

Nhưng trái tim Quang vẫn chưa thể bình yên hoàn toàn. Mọi thứ quá bất ngờ, quá khác lạ. Ông vừa cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, vừa sợ hãi: Liệu con trai ông có chịu được những thói đời, những ánh mắt dò xét? Liệu cậu sẽ thực sự ở lại xóm trọ nghèo này hay chỉ ghé thăm cha một lần rồi rời đi?

Nam kéo ghế cho cha ngồi, giọng run run nhưng kiên quyết: “Ba, con muốn ba đi cùng con, về nhà con… chăm sóc cho con, cho cả hai.”
Quang lặng người. Ông chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, đứa con mà ông nuôi dạy từ khi còn bế trên tay sẽ chủ động đón ông đi theo, như một sự đền đáp cho tất cả những tháng năm cơ cực.

Nhưng không chỉ có niềm hạnh phúc. Cơn bão cũ, ký ức về Hạnh – người vợ đã bỏ ông – lại ùa về. Người xóm trọ, những người từng nói lời dè bỉu, vẫn thì thầm bàn tán: “Con trai ông Quang về, nhưng không biết mẹ nó sẽ thấy thế nào… Chắc hối hận lắm.”
Quang hít một hơi sâu, ánh mắt nhìn xa xăm về khoảng sân ướt đẫm sương mai: “Đã qua rồi, mọi chuyện đã qua. Quan trọng bây giờ là Nam.”

Những ngày tiếp theo, Nam bận rộn với kế hoạch chuyển Quang về nhà mình. Cậu thuê xe, dọn dẹp, mua sắm, chuẩn bị một căn nhà nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi. Quang chưa từng bước chân vào một căn nhà sang trọng như vậy, nơi từng đường nét, từng món đồ đều tinh tế, khiến ông vừa lạ lẫm vừa xúc động.

Nhưng điều khiến ông cảm động nhất là Nam không để bất cứ ai trong gia đình hay bạn bè cậu biết quá khứ nghèo khó của mình. Cậu bảo: “Ba, mọi người biết cũng chẳng sao, nhưng con muốn chúng ta chỉ sống cho hiện tại và tương lai.” Quang lặng im, nước mắt rưng rưng. Ông nhận ra rằng, đứa trẻ mà ông từng bế trên tay giờ đã trưởng thành, biết yêu thương và hiểu giá trị của hy sinh.

Tối hôm đó, trong căn phòng khách đầy ánh sáng vàng ấm áp, Nam dẫn cha ngồi xuống ghế sofa. Cậu rút ra một bộ hồ sơ công ty: “Ba, đây là công ty con mới mở. Con muốn ba là cố vấn đầu tiên, người đưa ra những lời khuyên quan trọng nhất.”
Quang cầm hồ sơ, cảm giác vừa tự hào vừa xúc động. Ông chưa từng nghĩ rằng mình, một người chạy xe ôm cả đời, lại có thể nhìn thấy con trai bước vào thế giới kinh doanh đầy quyền lực. Ông hít một hơi, giọng nghẹn: “Con… con làm được tất cả những điều này… sao ba không nhận ra sớm hơn nhỉ?”
Nam nắm tay cha: “Ba đã nhận ra, và ba chính là người giúp con vững bước.”

Nhưng không khí ấm áp ấy không kéo dài quá lâu. Một chiều, khi Quang ra vườn sau nhà, ông nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xuất hiện trên con đường dẫn vào nhà – Hạnh. Người vợ bỏ đi năm xưa, giờ đứng trước mặt ông với ánh mắt lúng túng, đôi tay cầm một túi hoa.
“Quang… tôi… tôi nghe tin Nam trở về…” Hạnh nói, giọng run run.
Quang đứng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng vào bà: “Hạnh, anh không biết nói gì ngoài hai từ… quá khứ đã qua. Giờ đây, con trai và tôi đã có cuộc sống riêng.”
Hạnh im lặng, đôi mắt ngân ngấn nước: “Tôi… tôi muốn gặp Nam.”
Quang thở dài, ánh mắt nhìn về phía nhà trong, nơi Nam đang bận rộn với hồ sơ công ty: “Con trai tôi bây giờ đã trưởng thành, cậu ấy không còn là đứa trẻ để dễ dàng bị dắt mũi. Nếu muốn gặp, hãy chờ Nam quyết định.”

Hạnh cúi đầu, bước đi. Quang nhìn theo, tim ông vừa nhẹ nhõm vừa lạ lùng. Bao năm tháng, những tổn thương, những đàm tiếu, giờ đây như những cơn gió vụt qua. Ông nhận ra, hạnh phúc không phải là trả thù, không phải là bắt kẻ khác phải hối hận, mà là được nhìn thấy con mình hạnh phúc, được sống bình yên bên con.

Ngày qua ngày, Quang dần thích nghi với cuộc sống mới. Ông không còn chạy xe ôm nữa, thay vào đó, phụ giúp Nam trong những việc nhỏ của công ty. Ông học cách dùng điện thoại, dùng máy tính, và thậm chí tự mình đi gặp khách hàng – một hình ảnh khiến xóm trọ cũ kinh ngạc. Mọi người đi ngang qua nhà ông, đôi mắt vừa ngạc nhiên vừa thán phục. Ai cũng nói: “Ông Quang, ai ngờ… từ xóm trọ nghèo giờ có thể sống trong nhà sang trọng, với con trai thành đạt…”

Nhưng Quang chỉ mỉm cười, không nói gì. Với ông, niềm hạnh phúc không nằm ở lời khen ngợi, mà ở ánh mắt Nam – đứa con ông đã hy sinh cả đời để nuôi dạy. Ông biết, những tháng ngày khó khăn, những đêm thức trắng bên con, giờ đây đã được đền đáp.

Một buổi chiều, khi mặt trời dần tắt sau những tòa nhà cao tầng, Quang và Nam ngồi trên ban công, nhìn ra xa. Gió mát thổi qua, mang theo mùi hoa sữa từ đường phố gần đó. Nam đặt tay lên vai cha, giọng trầm ấm: “Ba, từ nay, chúng ta không còn phải lo lắng gì nữa. Con sẽ chăm sóc ba, như ba đã chăm sóc con.”
Quang ôm chặt con, nước mắt rơi lặng lẽ: “Ba… ba đã mơ thấy ngày này bao năm, và cuối cùng… nó đã đến.”

Nhưng cuộc sống, như thường lệ, không bao giờ chỉ toàn màu hồng. Quang và Nam biết rằng, với sự thành đạt, sẽ có những thử thách mới. Bạn bè, đối tác, cả những người từng dè bỉu trong xóm trọ… đều bắt đầu nhìn họ với ánh mắt khác. Có người chúc mừng, nhưng cũng có kẻ dòm ngó, ghen tị, tìm cách thử thách.

Một hôm, khi Quang đang giúp Nam chuẩn bị hồ sơ cho một hợp đồng quan trọng, điện thoại cậu reo. Giọng bên kia trầm khởi: “Anh Nam, chúng tôi nghe nói ông Quang – cha anh – từng là người chạy xe ôm, nuôi con riêng… điều này có thể ảnh hưởng đến hình ảnh công ty.”
Nam nhíu mày, nhưng ánh mắt kiên định: “Không sao, ông ấy là cha tôi. Tôi không cần lý lịch để yêu thương ông ấy. Nếu anh muốn hợp tác, hãy tôn trọng điều đó.”
Quang nhìn Nam, trái tim đầy tự hào. Ông nhận ra rằng, không chỉ mình đã thay đổi, mà cả con trai ông cũng đã trưởng thành, mạnh mẽ và kiên định như ông từng mơ.

Đêm ấy, Quang nằm trên giường, nhìn trần nhà, lòng bình yên lần đầu sau bao năm tháng giông bão. Ông biết rằng, dù còn những thử thách phía trước, thì với Nam bên cạnh, ông sẽ không bao giờ đơn độc nữa.


Chương 3: Ngày nắng rực rỡ


Những ngày cuối năm, thành phố nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng phản chiếu xuống đường phố ướt đẫm sương sớm, tạo nên một không gian vừa lấp lánh vừa huyền ảo. Quang bước ra ban công, hít một hơi thật sâu. Ông chưa từng nghĩ rằng, một người đàn ông nghèo, chạy xe ôm cả đời, lại có thể chứng kiến cảnh tượng này: ngồi trên ban công nhà con trai, nhìn thành phố lung linh, cùng đứa con đã trưởng thành, thành đạt, và quan trọng nhất, yêu thương ông hết lòng.

Nam đứng bên cạnh, ánh mắt rạng rỡ: “Ba, hôm nay là ngày ký hợp đồng lớn nhất từ khi công ty con thành lập. Ba có muốn đi cùng con không?”
Quang cười hiền: “Ba… không quen những chuyện văn phòng, nhưng đi cùng con là ba muốn.”

Trên đường đến tòa nhà đối tác, Quang ngồi trong chiếc xe sang, ánh mắt vẫn dán ra ngoài cửa kính. Mọi thứ đều lạ lẫm với ông – những tòa nhà cao tầng, dòng người hối hả, tiếng còi xe inh ỏi. Nhưng trái tim ông ấm áp hơn bao giờ hết. Bên cạnh ông là Nam, người con trai mà ông từng bế trên tay, từng cho ăn từng giấc ngủ, giờ đã trở thành trụ cột của cuộc đời ông.

Khi bước vào phòng họp, Quang cảm nhận được ánh mắt dò xét. Một vài đối tác nhìn ông với vẻ nghi ngại: “Cha con trai ông này… là người chạy xe ôm?” Một số thì khẽ mỉm cười, có vẻ đồng cảm. Quang lặng lẽ mỉm cười, ánh mắt hướng về Nam, người con đã biến tất cả định kiến thành sức mạnh và lòng tự hào.

Hợp đồng diễn ra suôn sẻ. Nam thuyết trình tự tin, trả lời mọi câu hỏi khó nhằn. Quang đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát, lòng tự hào dâng trào. Khi phiên họp kết thúc, mọi người vỗ tay, nhưng ánh mắt của Nam vẫn tìm Quang. Cậu tiến đến, nắm tay cha: “Ba, mọi thứ đã xong. Ba đã thấy, con làm được, và con sẽ luôn bên ba.”

Trên đường về, Nam im lặng một lúc, rồi nói: “Ba, có lẽ chúng ta nên thăm xóm trọ cũ một lần nữa. Con muốn mọi người thấy ba, thấy con, thấy rằng… tình thương và hy sinh sẽ được đền đáp.”
Quang gật đầu, đôi mắt rưng rưng. Ông chưa từng nghĩ, đứa trẻ mà ông nuôi từ bàn tay trắng, giờ sẽ đề xuất một hành động khiến cả xóm trọ phải sửng sốt.

Về đến xóm trọ, không khí vẫn yên bình như ngày nào, nhưng nay lại mang một sắc thái khác. Tiếng trẻ con chạy nhảy, tiếng nồi niêu, nhưng xen lẫn là ánh mắt tò mò, kinh ngạc từ hàng xóm. Họ nhìn hàng xe sang, nhìn Nam, rồi nhìn Quang – người đàn ông đã từng nghèo khổ, đã từng bị dè bỉu.

Nam bước xuống, cầm tay cha đi qua từng ngõ nhỏ, từng căn phòng trọ cũ. Ông Quang vẫn gầy gò, lưng hơi còng, nhưng ánh mắt rực sáng. Ai cũng nhận ra, đây không phải một người đàn ông yếu đuối nữa, mà là một người cha được con đền đáp bằng tất cả tình thương và lòng biết ơn.

Một người hàng xóm già lên tiếng: “Ôi, Quang… anh không tin nổi… từ ngày xưa anh chạy xe ôm, giờ đây…”
Quang mỉm cười, nắm chặt tay Nam: “Mọi thứ… đều nhờ con trai tôi.”

Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở cuối con ngõ – Hạnh, người vợ bỏ đi năm xưa. Bà đứng im, đôi mắt ngấn nước, không dám tiến gần. Nhìn Nam đứng trước cha, ánh mắt đầy tự hào và tình thương, Hạnh như nhận ra tất cả những gì bà đã bỏ lỡ.

Nam bước tới, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Mẹ, bây giờ con không trách mẹ. Con đã trưởng thành, và quan trọng nhất, ba con vẫn bên con. Con muốn mẹ hiểu rằng, tình thương và hy sinh luôn được đền đáp đúng lúc.”
Hạnh cúi đầu, đôi tay run run: “Nam… con đã… con đã tha thứ cho mẹ… Nhưng con hạnh phúc thật sự khi thấy ba và con bên nhau.”
Quang lặng im, ánh mắt nhìn vợ cũ – không còn giận dữ, không còn hận thù, chỉ còn sự bình yên. Ông hiểu rằng, hạnh phúc không phải là trả thù, mà là được chứng kiến con mình hạnh phúc và trưởng thành.

Ngày hôm đó, xóm trọ như sống lại. Người già, trẻ nhỏ, ai nấy đều kinh ngạc, trầm trồ, và dường như hiểu ra một điều: cuộc sống dù đầy thử thách, nhưng tình thương, hy sinh và lòng kiên định sẽ chiến thắng mọi định kiến.

Tối đến, trong căn phòng đầy ánh sáng ấm áp của nhà Nam, Quang và Nam ngồi bên nhau. Nam nắm tay cha: “Ba, từ nay, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc. Con muốn ba không còn phải lo lắng gì nữa.”
Quang cười hiền: “Ba biết, con trai. Ba đã mơ thấy ngày này bao năm, và cuối cùng, nó đã đến. Ba không còn đơn độc nữa.”

Một thời gian sau, công ty của Nam phát triển mạnh. Quang không còn là người chạy xe ôm, nhưng ông vẫn giữ thói quen đi bộ quanh phố phường, ngắm nhìn dòng người, và kể lại cho Nam nghe những câu chuyện xóm trọ nghèo ngày xưa. Mỗi câu chuyện, mỗi kỷ niệm đều trở thành bài học về sự kiên trì, tình thương, và lòng bao dung.

Và một ngày nắng rực rỡ, Quang cùng Nam đi dạo trên con phố nhỏ mà năm xưa ông chạy xe ôm, nơi từng trải qua bao nhiêu khó khăn. Mọi thứ giờ đây đã khác. Xóm trọ cũ vẫn còn đó, nhưng những ánh mắt dè bỉu đã biến mất, thay vào là sự tôn trọng, thán phục và ngưỡng mộ.

Quang nhìn Nam, ánh mắt đầy tự hào: “Con trai, ba cảm ơn con. Nhờ con, ba được sống những ngày tháng hạnh phúc mà trước đây ba chỉ dám mơ.”
Nam mỉm cười, nắm tay cha thật chặt: “Con cảm ơn ba, vì ba đã hy sinh cả đời, để con có hôm nay. Chúng ta sẽ luôn bên nhau, ba nhé.”

Gió mùa cuối năm thổi nhẹ, mang theo hương hoa sữa và những tiếng cười rộn ràng của trẻ con. Quang mỉm cười, tim ông bình yên chưa từng có. Ông biết rằng, dù cuộc sống có thử thách thế nào, tình cha con, tình thương và sự hy sinh sẽ luôn chiến thắng.

Câu chuyện kết thúc với hình ảnh hai cha con bước đi giữa nắng vàng rực rỡ, tay trong tay, giữa xóm trọ cũ, chứng minh rằng: hạnh phúc thực sự không phải là tiền tài hay địa vị, mà là tình yêu, lòng kiên nhẫn và sự hy sinh cho những người thân yêu.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.