CHƯƠNG 1 – NGÀY MẸ BIẾN MẤT
Buổi sáng hôm ấy, thị trấn ven sông An Lâm vẫn bình yên như bao ngày, với tiếng rao của mấy cô bán bánh mì chạy xe đạp qua đầu ngõ, tiếng trẻ con nô đùa bên sân đình và hương khói lững lờ từ nhà hàng xóm mới thắp nhang cho bàn thờ gia tiên. Nhưng trong căn nhà nhỏ lợp mái ngói cũ kỹ của gia đình ông Lực, có điều gì đó hơi khác lạ, rất nhẹ nhưng lại đủ để mọi chuyện về sau trở thành một cơn bão không ai ngờ tới.
Bà Tư Hòa đứng trước gương, chải lại mái tóc đen đã lốm đốm sợi bạc. Ánh sáng ban mai chiếu vào, khiến gương mặt bà trông vừa hiền hậu vừa phảng phất ưu tư. Chiếc áo nâu sờn tà bà khoác lên người vốn đã quá quen thuộc với gia đình, nhưng hôm ấy… Minh – đứa con trai lớn của bà – lại để ý thấy mẹ sửa lại cổ áo nhiều lần hơn bình thường. Cứ như thể bà đang cố gắng trấn an bản thân.
“Minh, lát mẹ đi chợ, con nhớ coi chừng em Nhài, đừng để nó chạy ra bờ sông nghen.”
Giọng bà Tư vừa dịu dàng vừa hơi vội.
Minh, khi đó mới 14 tuổi, ngẩng lên từ quyển sách Toán:
“Con biết rồi, mẹ mua cá rô kho tiêu nghen, bữa nay con thèm.”
Nhài thì lon ton chạy lại ôm lấy mẹ:
“Mẹ về sớm nha, chiều con kể mẹ nghe chuyện ở lớp!”
Bà Tư cúi xuống, ôm đứa con gái nhỏ vào lòng, hơi siết một chút. Mãi sau này Minh lớn lên mới hiểu cái ôm ấy không giống mọi ngày. Nó kéo dài hơn, sâu hơn, và có một chút gì đó giống như một lời tạm biệt cố giấu đi.
Bà nói câu cuối trước khi bước ra khỏi cổng:
“Mẹ đi chợ một lát rồi về.”
Rồi bà quay lưng, tay giữ chiếc giỏ mây, đi dọc con đường đất đỏ loang nắng, để lại mùi xà phòng thơm nhẹ vương trên ngưỡng cửa.
Buổi sáng trôi đi chậm rãi. Minh làm hết việc nhà, Nhài ngồi tô tranh, còn ông Lực đi phụ hồ ở công trình gần đó. Đến gần trưa, trời kéo mây xám, báo hiệu một cơn mưa rào bất chợt. Bình thường mẹ sẽ về trước khi trời đổ mưa, vì bà sợ mấy món rau, cá dễ bị hư. Nhưng đã gần 11 giờ, Minh nhìn qua cửa sổ không thấy bóng dáng quen thuộc của mẹ đâu.
Cậu nói một mình:
“Sao mẹ đi lâu quá vậy ta?”
Đến khi trời đổ mưa trắng xóa, Minh quyết định đội áo mưa đi tìm. Cũng chẳng nghĩ gì nhiều, cậu chỉ sợ mẹ mắc mưa, sợ mẹ bị ướt, sợ giỏ đồ bị hư.
Nhưng Minh không ngờ… đó là lần đầu tiên trong đời cậu đi tìm mẹ mà không thể tìm được.
Con đường từ nhà ra chợ huyện đã lầy lội sau cơn mưa. Minh đội áo mưa, chạy xe đạp qua từng đoạn đường quen. Chợ vẫn đông nghẹt người, tiếng trả giá ồn ào, nhưng tuyệt nhiên không ai thấy bà Tư.
“Cô Tư hả? Không, sáng nay tôi không thấy.” – một cô bán cá nói.
“Bả ghé quầy tui hoài mà nay đâu có thấy mô.” – bác bán rau đáp.
“Không gặp, không gặp…” – câu trả lời giống nhau từ mọi phía.
Một cái chợ tấp nập là vậy, nhưng không ai nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc như bà Tư. Minh bắt đầu thấy lạnh sống lưng dù trời đang nóng hầm hập.
Cậu chạy đi khắp khu chợ, rồi đến bờ sông, nơi mẹ thỉnh thoảng ghé mua cá tươi của mấy ghe dưới bến. Ở đó chỉ có những chiếc thuyền chòng chành, nước sông đục ngầu sau mưa và mùi bùn ngai ngái quen thuộc.
“Mẹ ơi!!!”
Tiếng gọi của Minh vang lạc trong chiều mưa, nhưng chỉ có tiếng gió đáp lại.
Khi Minh về tới nhà, ông Lực cũng đã chạy về. Sắc mặt ông tái đi.
“Không ai thấy bả hết… Chẳng lẽ xảy ra chuyện rồi sao?”
Đêm hôm ấy là đêm đầu tiên trong 11 năm dài đằng đẵng mà gia đình họ thức trắng.
Công an được báo tin.
Người dân trong xóm chia nhau đi tìm khắp bờ sông, bãi đất hoang, bìa rừng gần đó.
Đèn pin quét sáng trong màn đêm mịt, tiếng gọi vang xa rồi chìm vào im lặng.
Nhưng không có dấu vết nào.
Không một vật dụng rơi lại.
Không nhân chứng.
Không lời nhắn.
Cứ như thể bà Tư Hòa vừa rời nhà một buổi sáng… rồi biến khỏi thế gian.
Ngày thứ ba sau khi mẹ biến mất, Minh và Nhài bắt đầu nhận ra những điều họ chưa từng hiểu về mẹ.
Một người bán hàng ở chợ nói bà Tư hôm trước đứng rất lâu trước quầy thuốc, mặt mũi tái xanh.
Người khác bảo thấy bà ngó quanh như đang sợ ai theo dõi.
Một bác tài xế xe ôm kể sáng đó thấy bà bước lên xe buýt tuyến đi thị trấn bên kia – nơi bà ít khi đến.
Những mảnh ghép rời rạc khiến câu chuyện càng thêm bí ẩn.
Trong căn nhà nhỏ, Minh ngồi thẫn thờ nhìn vào tủ của mẹ. Ở đó, mọi thứ vẫn gọn gàng như thể mẹ chỉ đi chợ một lát thật. Mùi thơm của quần áo mẹ vẫn còn. Cái khăn bà hay quàng vẫn nằm trên móc. Nhưng người thì không bao giờ trở lại.
Nhài ôm con búp bê sứ mẹ mua hồi sinh nhật, khóc nấc:
“Anh Minh… mẹ bỏ tụi mình hả?”
Minh siết chặt tay em:
“Không. Mẹ không bao giờ bỏ tụi mình.”
Nhưng chính cậu cũng không biết câu mình nói có đúng hay không.
Ngày thứ bảy sau sự biến mất, công an thông báo không tìm được bất cứ dấu vết cho thấy tai nạn hay xung đột. Không có cướp, không có va chạm giao thông. Người cuối cùng trông thấy mẹ là một người phụ nữ bán xôi trước chợ.
Bà kể:
“Sáng đó bả đứng đó một chặp, xong có người lại gần, nói chuyện nhỏ nhỏ, rồi bả đi hướng bến xe khách.”
Người đó là ai?
Nói gì với mẹ?
Và tại sao sau cuộc gặp ấy… mẹ lại biến mất?
Không ai có câu trả lời.
Thời gian trôi qua.
Một tháng.
Một năm.
Rồi nhiều năm nữa.
Bức ảnh của mẹ trên bàn thờ được thắp hương mỗi tuần, nhưng ông Lực vẫn nhất quyết không làm đám giỗ:
“Khi nào thấy xác thì mới tin bả đã đi. Còn không… tôi vẫn tin là bả còn sống.”
Một niềm tin vừa hy vọng vừa tuyệt vọng.
Minh lớn lên trong sự thiếu thốn tình mẹ, còn Nhài dần quen với việc mỗi tối chỉ có hai con người trong căn nhà trống vắng. Nhưng câu hỏi “Mẹ đã đi đâu?” chưa từng phai trong đầu họ.
Đến năm thứ 11, khi căn nhà cũ sắp được phá để xây lại, mọi chuyện mới thật sự thay đổi.
Hôm ấy, Minh – lúc này đã 25 tuổi – trở về quê sau thời gian đi làm. Ông Lực bảo Minh dọn lại đồ của mẹ trước khi đập bỏ cái tủ gỗ cũ. Minh leo lên kê những hộp gỗ cũ, những vật dụng cũ kỹ mà họ đã không đụng tới hơn một thập kỷ.
Trong ngăn sâu nhất của tủ, Minh thấy một cái hộp gỗ màu nâu, được buộc bằng dây vải bạc màu, như thể ai đó cất giấu kỹ lưỡng.
“Lạ vậy trời? Cái này hồi đó đâu có thấy.”
Minh lẩm bẩm rồi mở ra.
Ngay khoảnh khắc chiếc hộp bật nắp, Minh như bị ai bóp nghẹt trái tim.
Trong hộp là:
– Một quyển sổ tay đã úa vàng
– Một sợi dây chuyền bạc hình bông lúa
– Một tấm hình cũ chụp mẹ đứng cạnh một người đàn ông lạ mặt
– Và một phiếu siêu âm thai đã mờ chữ
Trên phiếu ghi rõ tên: Tư Hòa.
Ngày siêu âm: chỉ một tuần trước ngày mẹ mất tích.
Minh chết lặng.
Tay cậu run bần bật.
Mẹ đã mang thai?
Nhưng là con của ai?
Và tại sao mẹ biến mất đúng lúc đó?
Nhài nghe tiếng động chạy vào, nhìn thấy những thứ trên nền nhà, liền bật khóc.
“Anh… mẹ có thai? Vậy… tụi mình còn có một người em nữa?”
Minh không trả lời. Mắt cậu dán vào quyển sổ.
Đó là nét chữ của mẹ.
Nét chữ mà 11 năm nay Minh chỉ còn thấy trong những tờ giấy cũ.
Cậu mở trang đầu tiên.
Ngay dòng đầu tiên, trái tim Minh như rơi xuống vực thẳm:
“Nếu một ngày mẹ không về nữa, xin các con hãy tha thứ cho mẹ.”
Cả căn nhà như đóng băng.
Mọi ký ức về buổi sáng cuối cùng mẹ ra khỏi nhà… đột nhiên trở nên đáng sợ hơn bất cứ cơn ác mộng nào.
Minh ngẩng lên, mắt đỏ hoe, giọng nghẹn lại:
“Nhài… hình như mẹ đã dự tính từ trước… mẹ biết sẽ không bao giờ trở về.”
Và đó chỉ là mới bắt đầu.
Trong quyển sổ ấy…
Trong những trang giấy úa vàng…
Là sự thật mà suốt 11 năm qua không ai trong gia đình ngờ tới.
Một quá khứ bị chôn giấu.
Một bí mật chưa từng kể.
Một nguyên nhân đẩy người mẹ rời khỏi nhà vào buổi sáng bình thường năm ấy…
…để rồi biến mất mãi mãi.
CHƯƠNG 2 – CUỐN SỔ CỦA MẸ
Gió chiều từ bờ sông thổi vào cửa sổ, làm mấy trang giấy cũ trong quyển sổ run lên như đang thở. Minh ngồi bệt xuống nền nhà, ánh mắt dán vào hàng chữ của mẹ, từng câu từng chữ như mũi kim chạm vào ký ức chưa bao giờ lành.
Nhài đứng sau lưng anh, hai tay ôm chặt con búp bê đã sờn, đôi mắt đỏ hoe. Ông Lực thì đứng ở cửa, mặt căng ra, không biết nên tiến vào hay rút lui, bởi ông sợ những điều đang nằm trong quyển sổ ấy còn đáng sợ hơn những gì ông tưởng tượng suốt 11 năm qua.
Minh hít một hơi thật sâu rồi mở tiếp trang thứ hai.
Nét chữ mẹ hơi run, như được viết trong lúc lo sợ điều gì đó:
“Minh, Nhài… nếu các con đọc được những dòng này, nghĩa là mẹ đã không thể trở về. Mẹ xin lỗi vì đã không đủ can đảm nói với các con sớm hơn. Mẹ đã giấu quá khứ của mình quá lâu…”
Minh siết quyển sổ, trái tim như bị bóp chặt.
Ông Lực bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh, giọng ông khàn đặc:
“Để ba đọc chung với con.”
Minh gật đầu, tay quay qua trang tiếp theo.
1. QUÁ KHỨ BỊ CHÔN GIẤU
Trang thứ ba bắt đầu bằng vài dòng chữ mực xanh nhạt:
“Trước khi gặp ba các con, mẹ từng trải qua một đoạn đời mà mẹ không muốn nhắc lại.
Mẹ từng yêu nhầm người. Người đó rất giàu, rất biết cách nói những lời ngọt ngào, nhưng sau lưng lại tàn nhẫn. Khi mẹ biết mình có thai, hắn không cho mẹ giữ đứa bé…”
Nhài giật mình:
“Ý mẹ là… mẹ từng có một đứa con trước khi tụi mình sinh ra hả anh?”
Minh không trả lời. Cậu chỉ nắm tay em để trấn an.
“Mẹ đã cố giữ lại đứa bé, nhưng người nhà họ đến gây áp lực. Cuối cùng… mẹ mất con.”
Ông Lực nhắm mắt, khuôn mặt giằng xé giữa thương đau và uất nghẹn.
Minh thì cảm giác lòng ngực như có đá đè.
“Sau chuyện đó, mẹ bỏ lên miền Trung, một mình làm thuê ở một quán ăn nhỏ. Mẹ gặp ba các con – một người hiền lành và thật thà. Mẹ cám ơn trời vì gặp ba tụi con. Mẹ muốn bắt đầu lại.”
Ông Lực quay mặt đi, đôi vai ông rung lên rất nhẹ.
Minh lật trang tiếp.
2. NGƯỜI ĐÀN ÔNG TRONG ẢNH
Tấm hình nằm trong hộp gỗ vẫn còn đặt bên cạnh họ: mẹ đứng bên một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, khuôn mặt nghiêm lạnh, ánh mắt như không hề có sự mềm mỏng của một người yêu.
Trong sổ, mẹ viết:
“Mười một năm sau khi mẹ lập gia đình… người đó tìm thấy mẹ. Hắn bảo mẹ nợ hắn một lời giải thích. Hắn nói mẹ đã phá vỡ tương lai mẹ với hắn…”
Nét chữ ở đoạn này mạnh hơn, như mẹ đang cố nén giận:
“Mẹ không muốn gặp hắn. Nhưng hắn không bỏ qua. Hắn dọa sẽ tìm ba các con… tìm tới hai đứa…”
Minh rùng mình.
Nhài bấu chặt áo anh.
Ông Lực nghiến răng:
“Hóa ra là vậy…”
Minh tiếp tục đọc:
“Mẹ đã tránh mặt hắn nhiều lần. Nhưng rồi… chuyện không ngờ đã xảy ra.
Cái thai trong phiếu siêu âm… không phải của ba các con.”
Không khí trong phòng như đông cứng.
Nhài buông con búp bê rơi xuống nền, miệng lắp bắp:
“Không… không thể nào…”
Minh đưa tay ôm lấy vai em, còn bản thân cậu cũng cảm thấy đầu óc quay cuồng.
3. NGÀY CUỐI CÙNG
Minh lật sang trang tiếp theo. Một đoạn dài được viết vội, mực bị nhòe đi như dính nước:
“Ngày mẹ biến mất… không phải mẹ đi chợ.
Mẹ đi khám thai.
Mẹ không dám nói với ba các con vì sợ ông ấy đau lòng.
Hắn phát hiện ra mẹ mang thai… và trở nên tệ hơn trước. Hắn bảo nếu mẹ không theo hắn, hắn sẽ ‘làm cho gia đình mẹ phải khổ’.”
Minh cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
“Hôm đó, mẹ hẹn gặp hắn ở bến xe để nói rõ mọi chuyện… nhưng mẹ sai rồi. Mẹ không nên đi.”
Chữ "đi" được gạch chân hai lần.
“Mẹ biết nếu mẹ không rời khỏi thị trấn, hắn sẽ không buông tha. Nếu mẹ quay về nhà… hắn sẽ tìm tới ba con.
Nên mẹ quyết định… rời đi.
Đó là cách duy nhất mẹ có thể bảo vệ gia đình mình.”
Nhài hét lên:
“KHÔNG! Sao mẹ không nói với tụi mình? Sao mẹ phải đi một mình như vậy?”
Tiếng khóc của cô bé vỡ òa, nghẹn ngào như kéo theo cả nỗi đau 11 năm dồn nén.
Minh khép quyển sổ lại, ôm em vào lòng, còn mắt cậu đỏ hoe nhưng nước mắt chưa rơi – sự thật quá lớn khiến cậu còn chưa kịp đau.
Ông Lực nhìn chằm chằm vào bức ảnh người đàn ông lạ trong hộp, giọng nghẹt lại:
“Người này… rốt cuộc là ai?
Tại sao lại làm hại mẹ tụi bây đến mức đó?”
Không ai trả lời được.
Không ai có manh mối nào hơn cuốn sổ cũ.
Nhưng đến khi Minh mở lại trang cuối cùng – trang mà mẹ viết ngay trước ngày bà biến mất – mọi thứ càng trở nên rợn người:
“Nếu con tìm được cuốn sổ này, hãy đến nơi cuối cùng mẹ dừng chân: Tịnh Thất An Lạc – Bình Thuận.
Ở đó… sẽ có người nói cho con biết phần còn lại của câu chuyện.”
Minh đọc đi đọc lại tên địa điểm đó, trong lòng dần dâng lên một cảm giác kỳ lạ: vừa lạnh lẽo, vừa thôi thúc.
4. QUYẾT ĐỊNH LÊN ĐƯỜNG
Buổi tối hôm ấy, Minh ngồi một mình trước sân nhà, nhìn ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống con ngõ. Tiếng côn trùng càng khiến không khí thêm nặng nề.
Cậu mở lại bức hình.
Người đàn ông đứng cạnh mẹ – ánh mắt hắn nhìn vào ống kính chẳng hề thân thiện, trái lại… như một lời cảnh báo.
Minh gọi điện cho người bạn thân – Hào – làm ở phòng tư pháp huyện.
“Hào, mày giúp tao tra cái tên này được không?”
Rồi Minh gửi ảnh người đàn ông qua.
Hào nhắn lại:
“Để tao thử, nhưng khả năng thấp lắm. Mà… nhìn mặt ông này quen quen, hình như người làm ăn trong Nam thì phải.”
Minh lặng người.
Một cảm giác chẳng lành trườn lên sống lưng.
Đêm đó, Minh không ngủ được. Hình ảnh mẹ đứng trước gương buổi sáng năm đó quay lại trong đầu cậu: ánh mắt mẹ như đang giấu một điều gì đó lớn hơn nỗi lo thường ngày. Cậu hiểu rằng nếu mẹ đã để lại địa chỉ cuối cùng, nghĩa là bà muốn cậu đến đó.
Gần 2 giờ sáng, Minh bước ra gian giữa, thấy ông Lực vẫn ngồi trên ghế, mắt nhìn vào khoảng không.
“Ba không ngủ được hả?” – Minh hỏi.
Ông Lực chỉ khẽ lắc đầu.
Một lúc lâu sau, ông mới nói:
“Minh… con tính làm gì?”
Minh đáp thẳng, không do dự:
“Con đi Bình Thuận. Con phải biết chuyện gì xảy ra với mẹ.”
Ông Lực im lặng một lúc rồi thở dài:
“Ba không cản. Nhưng con phải cẩn thận. Mẹ con biến mất… không phải tình cờ.”
Minh gật đầu.
Đêm đó, giữa tiếng gió thổi qua tán tre đầu ngõ, một quyết định được đưa ra – quyết định thay đổi cuộc đời cả gia đình.
5. HÀNH TRÌNH BẮT ĐẦU
Sáng sớm hôm sau, Minh chuẩn bị ba lô. Cậu không nói cho nhiều người biết, chỉ dặn Nhài ở nhà đừng lo, và nhớ chăm sóc ba.
Nhài ôm anh thật chặt, nấc nghẹn:
“Mẹ mất rồi… anh đừng để em mất anh nữa.”
Minh vuốt đầu em, nói rất nhẹ:
“Anh hứa.
Anh sẽ tìm ra sự thật… để mẹ không phải cô đơn đâu đó nữa.”
Cậu cầm theo hộp gỗ, cuốn sổ và tấm hình của mẹ.
Rồi bắt xe khách đi Bình Thuận.
Hơn 10 tiếng ngồi xe, đầu óc Minh liên tục quay cuồng với hàng trăm câu hỏi:
– Người đàn ông đó là ai?
– Tại sao 11 năm trước lại xuất hiện đúng lúc mẹ mang thai?
– Liệu ông ta có liên quan đến sự biến mất của mẹ?
– Tại sao mẹ lại trốn đến Tịnh Thất An Lạc?
Trời bắt đầu chuyển màu chiều khi xe khách rẽ vào thị trấn nhỏ thuộc tỉnh Bình Thuận. Nắng ở đây gắt và khô, không giống miền Trung ẩm ướt quê cậu. Những rặng phi lao trải dài, gió biển thổi hừng hực mang theo hơi muối.
Minh hỏi đường đến Tịnh Thất An Lạc. Ai nghe tên đó cũng chỉ về một con đường đất dẫn vào khu núi thấp gần biển.
“Chùa đó xa lắm con, ít người tới, nhưng yên bình.” – một bác xe ôm nói.
Minh leo lên xe, tim đập mạnh mỗi khi xe tiến gần hơn.
Đến cổng tịnh thất, Minh thấy nơi này thật sự tĩnh mịch: nằm giữa hai triền núi thấp, mái ngói rêu phong, vài cây bồ đề già rụng lá đầy sân.
Minh bước vào.
Một vị nữ tu già khoảng ngoài sáu mươi đang quét lá.
Minh lễ phép hỏi:
“Dạ… con đang tìm thông tin về một người phụ nữ. Con nghĩ mẹ con có từng đến đây. Tên mẹ con là Tư Hòa.”
Bàn tay nữ tu dừng lại.
Bà ngẩng lên, nhìn Minh rất lâu, như đang nhìn xuyên qua từng lớp thời gian.
Một lúc sau, bà hỏi chậm rãi:
“Con là… Minh?”
Cả người Minh khựng lại.
“Dạ… dạ phải! Sao… sao bà biết tên con?”
Vị nữ tu đặt chổi xuống, giọng run nhẹ:
“Vì mẹ con… từng nhắc tới con.
Bà ấy đã tới đây.
Mười một năm trước.”
Trái tim Minh như bị ai siết lại.
“Vậy… mẹ con đâu? Mẹ con còn sống không? Mẹ con… rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mẹ?”
Gương mặt vị nữ tu trầm xuống, ánh mắt bà như mang một nỗi niềm không thể nói bằng lời.
Bà chỉ nói một câu:
“Vào trong đi con.
Đã đến lúc con biết sự thật rồi.”
Câu nói ấy – nhẹ nhưng như tiếng sấm.
Một cánh cửa bắt đầu mở ra…
CHƯƠNG 3 – SỰ THẬT ĐƯỢC BẬNG HOÀNG HÉ LỘ
Minh bước qua cánh cửa gỗ cũ kỹ của Tịnh Thất An Lạc, cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ hãi. Không gian bên trong tĩnh lặng đến mức tiếng bước chân của cậu vang lên rộn rã giữa sảnh. Mùi nhang, mùi gỗ rêu, và hương cây cỏ pha lẫn, tạo nên một không gian vừa quen vừa lạ.
Vị nữ tu dẫn Minh đi qua một hành lang nhỏ, hai bên là tủ kệ sách cũ và vài bức tượng Phật mạ vàng bị mờ nét theo năm tháng. Minh hỏi nhỏ, giọng run:
“Bà… bà có chắc mẹ con từng ở đây không ạ? Và… mẹ con bây giờ…?”
Nữ tu già gật đầu, đôi mắt trầm buồn:
“Đúng, mẹ con từng đến đây. Và nếu con muốn gặp mẹ, con cần chuẩn bị tâm lý. Sự thật… không hề dễ chịu.”
Minh nuốt nước bọt, hai tay siết chặt quyển sổ mẹ để trong ba lô. Suốt 11 năm, cậu đã chôn vùi mọi hi vọng, nhưng giờ đây, cậu không còn cách nào khác: phải đối diện.
1. Cuộc Gặp Đầu Tiên
Họ đến một căn phòng nhỏ phía sau tịnh thất. Cánh cửa mở ra, một cô gái khoảng 10–11 tuổi đang ngồi khâu áo. Khuôn mặt cô… giống hệt mẹ Minh hồi trẻ: nét hiền, đôi mắt sáng, sống mũi cao và cái cằm nhọn phảng phất một chút bướng bỉnh.
Cô bé nhìn Minh, giọng nhỏ:
“Anh… anh là anh của con sao?”
Minh sững sờ. “Vâng… anh là Minh. Anh là… anh trai… của con.”
Cô bé khẽ nhếch môi, nhưng vẫn còn e dè.
Nữ tu già nhìn Minh, nói:
“Đây là An – con của mẹ con với người đàn ông trước. Mẹ con đã bảo tôi rằng, nếu ai tìm đến, hãy cho họ gặp con.”
Minh cứng lặng.
Tất cả những gì cậu tưởng tượng về mẹ bỗng tràn ra: một phần bí mật quá lớn mà 11 năm qua cậu không hề hay biết.
2. Sự Thật Về Người Mẹ
Nữ tu kể lại:
“Ngày mẹ con đến đây, bà ấy đang mang thai. Người đàn ông theo sau, tìm đủ cách để ép mẹ con quay lại. Bà ấy sợ hãi… nên phải trốn. Chúng tôi giữ bí mật về danh tính bà ấy, tránh không để kẻ đó tìm thấy.”
Minh lặng người: 11 năm, mẹ cậu sống trong sợ hãi, không dám gọi về, không dám nhìn thấy các con.
“Nhưng mẹ con… có còn sống không ạ?” – Minh hỏi, giọng như nghẹn lại.
Nữ tu thở dài:
“Mẹ con vẫn sống. Nhưng bà ấy không thể trở về nhà. Bà ấy chọn cách hy sinh để bảo vệ hai con còn lại. Mẹ con muốn các con sống bình yên, không bị kéo vào cơn nguy hiểm mà bà ấy từng trải qua.”
Minh cảm giác tim mình như bị bóp chặt. 11 năm dài đằng đẵng, ông Lực, Nhài và cả cậu đều sống trong nghi vấn, đau khổ và trống vắng… trong khi mẹ vẫn âm thầm che chở.
3. Gặp Người Em Thứ Hai
Minh tiến lại gần An, ngồi xuống bên cạnh cô bé. An nhìn cậu, ánh mắt vẫn còn bẽn lẽn nhưng tò mò. Cậu đặt tay lên vai em:
“Anh là Minh. Anh là anh trai… Anh sẽ bảo vệ em, giống như mẹ luôn bảo vệ anh và Nhài.”
An không nói gì, nhưng đôi mắt cô bé long lanh. Một giọt nước mắt lăn xuống má, cậu khẽ lau bằng bàn tay ấm áp.
Nữ tu già cười nhẹ, như an ủi:
“Giờ thì… gia đình con đã đầy đủ hơn rồi.”
Minh hít sâu, cảm giác nặng nề trong lòng dần tan, nhường chỗ cho một hi vọng mới: dù mẹ không thể trở về, nhưng ít nhất, tình thân vẫn được nối dài.
4. Bí Mật Người Đàn Ông
Minh muốn biết sự thật về người đàn ông trong ảnh. Nữ tu già nói:
“Hắn là một người đàn ông quyền lực, giàu có, nhưng tàn nhẫn. Mẹ con từng từ chối hắn, mang theo đứa con của hắn. Hắn không tha thứ. Nhưng nhờ quyết định của mẹ con, hai đứa con còn lại – Minh và Nhài – không bao giờ bị liên lụy.”
Minh chợt nhận ra: mẹ cậu đã phải đối diện với nỗi sợ hãi cực độ, chịu đựng đau khổ âm thầm, chỉ để đảm bảo các con an toàn. Một sự hy sinh thầm lặng, sâu sắc, mà Minh suốt 11 năm không hề hay biết.
5. Quyết Định Của Gia Đình
Trong vài ngày ở Tịnh Thất, Minh dần quen với An, hướng dẫn em đọc chữ, học kèm vài môn cơ bản. Cậu nhắn điện cho ông Lực:
“Ba chuẩn bị tinh thần nhé. Anh sẽ đưa em An về. Mẹ không thể về… nhưng ít nhất, chúng ta còn nhau.”
Ông Lực bật khóc trong điện thoại, giọng run rẩy:
“Được rồi… con làm gì cũng được. Chỉ cần giữ An an toàn.”
Nhài, khi biết về em gái, vừa sung sướng vừa lo lắng, ôm Minh và nói:
“Anh Minh… tụi mình sẽ là gia đình thật sự, dù mẹ không về.”
Minh gật đầu, cảm giác như một nút thắt đã được tháo bung. Mười một năm mất mát vẫn còn đó, nhưng ít nhất, ánh sáng hy vọng đã ló dạng.
6. Ký Ức Và Sợi Dây Chuyền
Trước khi rời Tịnh Thất, Minh lấy sợi dây chuyền bạc hình bông lúa mà mẹ để lại trong hộp gỗ. Minh nhét nó vào túi áo, lòng thầm hứa:
“Dù mẹ ở đâu, con sẽ giữ thứ này như minh chứng về hy sinh của mẹ. Mẹ đã bảo vệ gia đình, và con sẽ tiếp tục bảo vệ em An, Nhài, và cả ba.”
Anh bước ra ngoài, ánh nắng buổi sáng xuyên qua tán cây bồ đề, rọi lên mặt đất, tạo nên một cảm giác ấm áp, yên bình lần đầu sau 11 năm dài.
7. Kết Thúc – Gia Đình Trọn Vẹn
Về đến nhà, Minh giới thiệu An với Nhài và ông Lực. Cả ba nhìn nhau, khóc – khóc vì mất mát, vì sự thật đau lòng, nhưng cũng khóc vì tìm thấy niềm hy vọng.
An nhìn Nhài, rồi Minh, đôi mắt mở to:
“Nhài… anh Minh… từ giờ em sẽ ở cùng các con?”
Nhài nắm tay An:
“Ừ! Chúng ta là gia đình… dù mẹ không về.”
Ông Lực thì đặt tay lên vai các con, giọng nghẹn ngào:
“Ba sẽ cùng sống, cùng yêu thương các con. Mẹ dù ở đâu… chắc chắn vẫn nhìn chúng ta.”
Câu chuyện kết thúc nhưng không phải là kết thúc của những cảm xúc. Mười một năm dài đằng đẵng, gia đình họ mới tìm thấy nhau, dù vắng mẹ. Từ sự hy sinh thầm lặng ấy, tình thân được nối lại, và sợi dây yêu thương của mẹ vẫn âm thầm len lỏi qua từng hành động, từng giọt nước mắt và từng nụ cười của họ.
Minh nhìn An, rồi Nhài, rồi sợi dây chuyền bạc bông lúa trong tay, thầm nhủ:
“Gia đình… sẽ không còn tan vỡ nữa. Mẹ đã dạy con bài học lớn nhất: tình thương và hy sinh có thể vượt qua mọi nỗi sợ hãi.”
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.