Chương 1: Ngày Cưới Đẫm Nước Mắt Và Sự Thật Xé Lòng
Ánh nắng ban mai tháng Mười rực rỡ, xuyên qua khung cửa sổ lớn chạm trần, vẽ nên những vệt sáng vàng óng ánh trên sàn gỗ bóng loáng. Không khí trong phòng cô dâu tầng ba của biệt thự cổ kính thơm thoang thoảng mùi hoa ly và vanilla. Hôm nay là ngày trọng đại nhất đời Diễm.
Cô dâu Diễm đứng trước gương soi toàn thân, chiếc váy cưới ren Chantilly trắng muốt được thiết kế tinh xảo, ôm trọn dáng người mảnh mai, tôn lên vẻ đẹp thanh thoát, thuần khiết. Diễm vuốt nhẹ lớp voan mỏng manh, nụ cười hạnh phúc rạng rỡ như đóa hoa đang độ nở. Ngoài vườn, tiếng chim hót líu lo, như một bản hòa tấu ngẫu hứng, chúc mừng cho một khởi đầu mới, một chương mới của cuộc đời. Diễm tựa như một thiên thần nhỏ bé, hoàn toàn sẵn sàng cho định mệnh của mình.
Minh, vị hôn phu của cô, là tất cả những gì cô từng mơ ước: một chàng trai ấm áp, chín chắn, thành đạt, luôn biết cách khiến cô cảm thấy được yêu thương và bảo vệ. Tình yêu của họ nảy nở từ những ngày tháng còn là sinh viên đại học, đi qua biết bao gian khó, từ những bữa cơm sinh viên đạm bạc đến những lần cãi vã, giận hờn, rồi lại làm lành. Mười năm thanh xuân, họ đã cùng nhau xây đắp nên một tình yêu vững chãi, để rồi hôm nay, họ sẽ chính thức về chung một nhà, dưới sự chứng kiến của gia đình và bạn bè thân thiết.
"Cô dâu của mẹ hôm nay đẹp quá!" - Giọng bà Nguyễn, mẹ nuôi của Diễm, cất lên đầy tự hào. Bà bước vào phòng, cầm trên tay một bó hoa cưới linh lan trắng muốt, loài hoa Diễm yêu thích. Bà Nguyễn là người đã nuôi dưỡng Diễm từ khi cô còn bé, cho cô một mái ấm, một tình thương vô bờ bến.
Diễm quay lại, ôm chầm lấy mẹ nuôi. "Cảm ơn mẹ! Con không biết nếu không có mẹ, cuộc đời con sẽ thế nào nữa."
"Nói dại! Con bé này," bà Nguyễn mắng yêu. "Mẹ chỉ mong con luôn được hạnh phúc. Giờ con đã tìm được một người đàn ông tốt như Minh, mẹ mãn nguyện rồi. Con hãy sống thật tốt, thật hạnh phúc nhé!" Bà đặt bó hoa vào tay Diễm, ánh mắt rưng rưng xúc động.
Hôn lễ được tổ chức tại một nhà thờ cổ kính, với kiến trúc Gothic tráng lệ, nhuốm màu thời gian. Khách khứa đã tề tựu đông đủ, tiếng nhạc thánh ca du dương vang vọng khắp không gian trang trọng.
Đúng 10 giờ sáng, cánh cửa lớn của nhà thờ từ từ mở ra. Diễm nắm tay bố nuôi, bước đi trên thảm đỏ trải dài, từng nhịp chân nhẹ nhàng, chậm rãi như lời hẹn ước vĩnh cửu. Ánh mắt cô dán chặt vào Minh, người đang đứng đợi cô ở cuối đường, trong bộ vest trắng lịch lãm, nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh hào quang đang chiếu rọi. Minh đưa tay lên ngực, dường như đang cố kiềm nén cảm xúc. Khoảnh khắc này, với họ, là vĩnh cửu.
Cả hội trường như nín thở theo từng bước chân của cô dâu. Đến gần bục làm lễ, Diễm thoáng nhìn sang mẹ chú rể, bà Hương. Bà Hương là một người phụ nữ tuyệt vời. Mái tóc bà đã điểm bạc, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên sự tinh anh, hiền hậu. Bà đã luôn đối xử với Diễm bằng một tình thương không khác gì mẹ ruột. Diễm nhớ lại những lần bà tự tay vào bếp nấu những món ăn cô thích, những lần bà tâm sự, chia sẻ kinh nghiệm sống. Cô tự thấy mình là người may mắn nhất thế gian khi có được người mẹ chồng như bà.
Giây phút linh thiêng nhất đã đến. Diễm và Minh đứng đối mặt nhau, trao nhau ánh nhìn nồng nàn, thề hẹn.
Bà Hương bước tới, nắm lấy bàn tay trái của Diễm một cách trìu mến. Nụ cười ấm áp của bà rạng ngời, rồi bà nhẹ nhàng đặt bàn tay Diễm vào tay con trai mình, Minh. Đó là một cử chỉ thiêng liêng, một lời chúc phúc, một sự giao phó trách nhiệm.
Chính khoảnh khắc ấy, khi bàn tay bà Hương chạm vào tay Diễm, một cảm giác lạ lẫm, đột ngột như một luồng điện xẹt qua, khiến cả người Diễm khẽ rùng mình. Cô chợt nhận ra.
Trên mu bàn tay trái của bà Hương, ngay vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ, có một vết bớt màu đỏ son, nhỏ nhắn nhưng rõ nét, hình thù giống như một cánh hoa nhỏ.
Cả người Diễm bỗng chốc cứng đờ, như một bức tượng đá. Trái tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, như muốn nhảy bổ ra ngoài, báo hiệu một thảm kịch sắp sửa ập đến. Cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nụ cười trên môi đông cứng lại, nhưng trong đầu cô, một luồng ký ức xa xăm, đã bị phong ấn từ lâu, bỗng ùa về. Nó rõ nét, sắc lạnh như một thước phim quay chậm.
Hình ảnh một bàn tay nhỏ bé của một đứa trẻ, bàn tay cô khi còn rất nhỏ, cũng có một vết bớt y hệt: cùng vị trí, cùng hình dạng cánh hoa đỏ son. Đó là một dấu ấn riêng biệt mà mẹ nuôi Diễm từng kể lại, một đặc điểm nhận dạng duy nhất mà mẹ ruột cô đã để lại trước khi cô thất lạc, một vết bớt mà bà Nguyễn đã luôn dặn dò cô phải ghi nhớ để sau này nhận lại mẹ ruột.
$\text{Dấu ấn riêng biệt} \equiv \text{Vết bớt màu đỏ son hình cánh hoa}$
Diễm cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, lạnh toát. Cô đột ngột rút tay lại khỏi tay bà Hương, ánh mắt hoảng loạn, không thể rời khỏi vết bớt trên tay mẹ chú rể.
Người phụ nữ này... người mà cô sắp gọi bằng mẹ chồng... lại chính là người mẹ ruột thất lạc của cô?
Không thể nào! Diễm cố gắng hít thở sâu, lồng ngực cô như bị bóp nghẹt. Mọi âm thanh trong lễ đường bỗng trở nên xa vời, nhạt nhòa, chỉ còn tiếng tim cô đập liên hồi, dồn dập và hỗn loạn, và tiếng xì xào khó hiểu của những vị khách gần đó.
Đúng lúc đó, Diễm cảm thấy một vật gì đó chạm nhẹ vào cổ tay mình. Là chiếc khăn tay bằng lụa mà bà Hương vừa dùng để lau nước mắt xúc động, giờ đang được bà nhẹ nhàng đặt vào tay cô, một cử chỉ đầy quan tâm, lo lắng trước sự biến sắc đột ngột của cô.
Chiếc khăn tay ấy… Diễm chợt thấy thân thuộc đến lạ. Mùi hương bạc hà thoang thoảng, một mùi hương cổ điển, thanh khiết. Và hơn hết, một góc khăn được thêu vội vã một bông hoa cẩm tú cầu màu xanh lam. Một bông hoa nhỏ, đơn sơ nhưng rõ ràng.
Cô đã thấy nó.
Hàng trăm lần, trong những giấc mơ chập chờn của tuổi thơ, trong những câu chuyện kể của mẹ nuôi về kỷ vật mẹ ruột để lại. Bà Nguyễn đã kể rằng, mẹ ruột cô là người yêu hoa cẩm tú cầu, và đã thêu vội nó lên chiếc khăn trước khi thất lạc cô. Đây chính là chiếc khăn kỷ vật mà mẹ nuôi cô từng nói là mẹ ruột đã gói ghém cô trong đó, cùng một lá thư nhỏ khi cô bị lạc cách đây hơn hai mươi năm.
Mọi thứ sụp đổ. Thế giới quanh Diễm quay cuồng, như một cơn lốc xoáy không kiểm soát. Cô nắm chặt chiếc khăn, vải lụa mềm mại nhưng lại như một lưỡi dao cứa vào lòng bàn tay.
Diễm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt bà Hương. Ánh mắt bà vẫn hiền từ, vẫn ngập tràn yêu thương, nhưng giờ đây, trong mắt Diễm, nó lại trở nên đáng sợ, đầy bí ẩn đến lạ lùng.
Người phụ nữ này… là mẹ cô.
Vậy còn Minh? Minh là con trai của bà.
Minh… là anh trai của cô?
Ý nghĩ đó như một lưỡi dao sắc bén và lạnh lẽo cứa thẳng vào tâm hồn Diễm, khiến cô run rẩy bần bật. Cô sắp cưới anh trai ruột của mình? Không! Không thể nào! Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, gương mặt Diễm trắng bệch, không còn một chút máu. Cô cảm thấy mọi thứ xung quanh mình nhòe đi, những tiếng chúc mừng, những nụ cười, tất cả đều biến thành những âm thanh hỗn độn, méo mó, không thể phân biệt.
Minh nhận ra sự thay đổi đột ngột trên khuôn mặt Diễm. Anh lo lắng tột độ, nắm chặt lấy tay cô. “Diễm, em sao vậy? Em không khỏe à? Hay em run quá?” Giọng Minh trầm ấm, đầy quan tâm, nhưng Diễm không thể nghe thấy gì ngoài tiếng vọng của sự thật kinh hoàng trong đầu cô.
“Không… không thể nào…” Diễm thì thầm, giọng lạc đi, ánh mắt vẫn dán chặt vào bà Hương, người mà giờ đây cô không biết nên gọi là gì. Mẹ? Mẹ chồng? Hay…
Bà Hương cũng nhận ra sự bất thường. Bà nhìn Diễm với ánh mắt bối rối, lo lắng. “Con gái, con sao vậy? Con không vui sao? Hay có gì không ổn?” Bà đưa tay chạm nhẹ lên vai Diễm, nhưng Diễm đã giật nảy mình.
Diễm lùi lại một bước, rồi lại một bước nữa, như muốn thoát khỏi cái không gian ngột ngạt này, khỏi sự thật đang bủa vây cô. Cô nhìn Minh, ánh mắt anh vẫn tràn đầy tình yêu, sự dịu dàng, nhưng đối với Diễm lúc này, tình yêu đó lại trở thành một thứ gì đó tội lỗi, cấm kỵ, kinh tởm. Nụ cười của anh, bàn tay anh đang cố gắng níu giữ cô, tất cả đều khiến cô cảm thấy kinh hãi.
“Em… em không thể!” Diễm bật khóc nức nở, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má, phá tan lớp trang điểm hoàn hảo. Cô buông tay Minh ra, chiếc khăn kỷ vật rơi xuống sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo, nằm lại lặng lẽ dưới chân bà Hương, như một lời tố cáo, một bằng chứng không thể chối cãi.
Minh cố gắng ôm lấy Diễm, nhưng cô đã tránh né, đẩy anh ra. “Diễm! Có chuyện gì vậy? Nói anh nghe đi! Đừng làm anh sợ!” Anh gặng hỏi, giọng anh đầy hoang mang, lo lắng và tuyệt vọng tột độ. Khách khứa bắt đầu xì xào bàn tán, tiếng rì rầm lan khắp nhà thờ.
Diễm lắc đầu nguầy nguậy. “Không… không được… Em… em không thể cưới anh!” Cô nói một cách vội vã, đứt quãng, rồi quay lưng bỏ chạy. Tà váy cưới trắng muốt vướng víu vào chân cô, nhưng Diễm mặc kệ. Cô lao ra khỏi lễ đường, bỏ lại sau lưng sự bàng hoàng, tiếng xì xào bàn tán của khách khứa, và gương mặt thất thần, đau đớn tột cùng của Minh cùng mẹ anh.
Tiếng giày cao gót vang vọng trên nền đá cẩm thạch lạnh lẽo, theo từng bước chạy điên cuồng của Diễm. Cô chạy, chạy mãi, như muốn thoát khỏi cái sự thật khủng khiếp đang bám riết lấy cô. Cô không biết mình đang đi đâu, chỉ biết rằng mình phải rời xa nơi này, rời xa Minh, rời xa người phụ nữ kia – người mà cô vừa phát hiện ra là mẹ mình, nhưng cũng là mẹ của người đàn ông mà cô sắp cưới. Mọi thứ quá sức chịu đựng đối với một người con gái vừa trải qua cú sốc lớn đến mức chấn động tâm lý như vậy.
Trong sự hỗn loạn, Minh chạy theo Diễm, nhưng đã bị bà Hương ngã gục ngay tại lễ đường giữ chân. “Minh… mẹ… mẹ không thở được…” Bà Hương ôm ngực, ánh mắt đầy đau đớn và tuyệt vọng. Minh buộc phải dừng lại, đỡ mẹ. Cảnh tượng cô dâu bỏ chạy, mẹ chú rể ngất xỉu khiến hôn lễ tan vỡ trong sự ngỡ ngàng, hoảng loạn.
Diễm cuối cùng tìm đến một quán cà phê quen thuộc, nơi cô và Minh thường hẹn hò, gọi là Góc Nhỏ Của Diễm. Quán vắng lặng, chỉ có tiếng nhạc jazz dịu nhẹ, buồn bã. Cô ngồi vào một góc khuất, cảm giác cơ thể hoàn toàn rã rời, kiệt sức. Nước mắt vẫn cứ thế tuôn rơi, không ngừng nghỉ. Cô không khóc vì đau khổ, mà khóc vì sự hỗn loạn, vì sự thật trớ trêu và nghiệt ngã đã giáng xuống cuộc đời cô. Cô không biết phải đối mặt với mọi thứ như thế nào, phải làm gì với tình yêu không thể gọi tên này.
Tâm trạng Diễm lúc này là một mớ bòng bong của cảm xúc:
Sốc và hoảng loạn: Sự thật về mẹ ruột và nguy cơ loạn luân khiến cô gần như phát điên.
Tội lỗi: Cô cảm thấy có lỗi với Minh vì đã chạy trốn không lời giải thích, làm tổn thương anh.
Khao khát: Sâu thẳm, khao khát về mẹ ruột và gia đình bỗng trỗi dậy mạnh mẽ, đối lập với nỗi sợ hãi.
Tuyệt vọng: Cô cảm thấy bị dồn vào chân tường, không có lối thoát.
Trong một tuần sau đó, Diễm gần như không ra khỏi nhà. Cô thuê một căn hộ nhỏ, tắt điện thoại, từ chối mọi cuộc gọi, tin nhắn từ Minh và cả mẹ nuôi. Cô cần thời gian, cần một khoảng không gian riêng để sắp xếp lại những mảnh vỡ trong tâm hồn. Nỗi sợ hãi khi nghĩ rằng mình suýt chút nữa đã cưới anh trai vẫn còn đó, ám ảnh cô từng giây từng phút.
Nhưng bên cạnh đó, một khao khát cháy bỏng về gia đình, về người mẹ ruột bỗng trỗi dậy. Cô đã mong chờ ngày này biết bao nhiêu, ngày được đoàn tụ với mẹ. Nhưng cô chưa bao giờ tưởng tượng được, ngày ấy lại đến trong hoàn cảnh éo le và đau đớn đến thế.
Mẹ nuôi của Diễm, bà Nguyễn, sau nhiều lần gọi điện không được, đã tìm đến tận nơi, với sự giúp đỡ của bạn bè thân thiết của Diễm. Bà ôm lấy Diễm, an ủi cô bằng những lời dịu dàng nhất, kiên nhẫn lắng nghe câu chuyện đầy nước mắt.
Diễm kể lại mọi chuyện, từ vết bớt trên tay, đến chiếc khăn kỷ vật. Bà Nguyễn lặng người, rồi từ từ kể lại câu chuyện về cuộc đời Diễm và người mẹ ruột tên Hương.
“Con à… Mẹ cũng không biết phải nói sao với con nữa,” bà Nguyễn thở dài. “Ngày con bị lạc, mẹ con – bà Hương – đã cố gắng tìm kiếm con khắp nơi. Suốt nhiều năm trời, bà ấy đã đi khắp các trại trẻ mồ côi, các đồn công an, đăng tin trên báo đài, nhưng không có tin tức. Bà ấy đã gần như tuyệt vọng, suy sụp hoàn toàn.”
Bà Nguyễn dừng lại, hít một hơi sâu. “Rồi… cách đây khoảng mười lăm năm, bà ấy gặp Minh. Minh khi đó là một đứa trẻ mồ côi, bị bỏ rơi ở một ngôi chùa, đáng thương lắm. Bà ấy thấy Minh có nét gì đó hao hao giống con, và quan trọng hơn, nỗi đau mất con đã khiến bà ấy quyết định nhận nuôi Minh, xem như con ruột của mình, để lấp đầy khoảng trống trong lòng, và để có một chỗ dựa tinh thần. Minh là con nuôi của bà Hương, con ạ.”
Lời nói của bà Nguyễn như một tia sét đánh thẳng vào tâm trí Diễm. Minh là con nuôi!
Trái tim Diễm thắt lại. Vậy ra, Minh không phải anh trai cô. Một cảm giác nhẹ nhõm đến tột độ ùa về, như một gánh nặng ngàn cân được cởi bỏ. Nhưng ngay sau đó là nỗi hổ thẹn và ân hận vì những hành động bồng bột, nông nổi của mình. Cô đã làm tổn thương Minh, đã làm tổn thương mẹ ruột, làm tan vỡ một hôn lễ chỉ vì sự hiểu lầm của chính mình.
“Con có biết, mẹ ruột con đã đau khổ thế nào khi con bỏ chạy khỏi lễ cưới không? Bà ấy đã ngất đi vì sốc và đau đớn, con gái à,” bà Nguyễn nói, ánh mắt đầy xót xa. “Bà ấy kể rằng, khoảnh khắc con nhận ra chiếc khăn, bà ấy đã định nói ra tất cả, định kể cho con nghe sự thật. Nhưng mọi chuyện xảy ra quá nhanh, con đã chạy đi trước khi bà ấy kịp giải thích, kịp nói một lời.”
Nước mắt Diễm lại tuôn rơi, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự ân hận và tủi hổ. Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc, thật ích kỷ. Cô đã vội vàng kết luận, đã để nỗi sợ hãi che mờ lý trí, mà không cho mẹ ruột một cơ hội để giải thích, để kể lại câu chuyện cuộc đời bà. Cô đã đánh mất khoảnh khắc đoàn tụ thiêng liêng nhất chỉ vì sự thiếu kiềm chế của bản thân.
Bà Nguyễn ôm Diễm vào lòng, vỗ về. “Giờ thì con đã biết sự thật rồi. Con phải đứng dậy, đối diện với nó. Minh, và cả mẹ ruột con, đang rất cần con. Con không thể tiếp tục trốn tránh được nữa.”
Diễm gật đầu trong vòng tay mẹ nuôi, lòng cô đã có một quyết định. Cô phải tìm Minh, phải tìm mẹ, phải sửa chữa những sai lầm đã gây ra. Cô không chỉ tìm lại được tình yêu, mà còn tìm lại được gia đình.
Chương 2: Sự Thật Được Giải Mã Và Nỗi Đau Khó Gọi Tên Của Minh
Cùng lúc Diễm đang vật lộn với sự thật khủng khiếp tại căn hộ nhỏ, Minh cũng đang trải qua những ngày địa ngục.
Suốt một tuần, Minh như phát điên. Lễ cưới vỡ tan tành, cô dâu bỏ chạy không một lời giải thích. Mẹ anh thì ngất xỉu ngay tại lễ đường, phải nhập viện theo dõi. Cả gia đình, bạn bè đều hoang mang, nhìn anh với ánh mắt thương hại và tò mò. Anh cố gắng liên lạc với Diễm bằng mọi cách: điện thoại, tin nhắn, nhờ bạn bè tìm kiếm, nhưng vô vọng. Căn nhà của mẹ nuôi Diễm thì khóa cửa.
Nỗi đau vì bị từ chối công khai, nỗi nhục nhã, và sự lo lắng cho mẹ khiến Minh gần như sụp đổ. Anh không ăn không ngủ, gương mặt tiều tụy, đôi mắt đỏ hoe vì thiếu ngủ và khóc. Anh không thể hiểu được: Tại sao? Tại sao Diễm lại bỏ đi? Cô ấy không yêu anh sao?
Diễn biến tâm lý của Minh:
Sốc và Bàng hoàng: Không thể tin vào những gì xảy ra.
Hoài nghi và Tuyệt vọng: Anh tự hỏi liệu tình yêu 10 năm của họ là giả dối? Anh đã làm gì sai?
Tức giận và Đau đớn: Cảm thấy bị phản bội, bị bỏ rơi một cách phũ phàng.
Ba ngày sau lễ cưới, khi mẹ anh, bà Hương, đã tỉnh lại và ổn định hơn, bà gọi Minh vào phòng bệnh. Bà nhìn anh, ánh mắt đầy sự đau khổ, ân hận và xót xa. Bà quyết định đã đến lúc phải nói ra sự thật.
“Minh à… Mẹ xin lỗi con,” bà Hương bắt đầu, giọng nói yếu ớt. “Mẹ biết con đang rất đau khổ. Mọi chuyện xảy ra… đều là lỗi của mẹ.”
Minh quỳ xuống bên giường bệnh, nắm lấy tay mẹ. “Mẹ ơi, mẹ đừng nói vậy. Mẹ kể con nghe đi. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Diễm? Tại sao cô ấy lại bỏ đi?”
Bà Hương hít một hơi sâu, rồi từ từ kể lại câu chuyện cuộc đời bà, một câu chuyện mà Minh chưa từng được nghe.
“Con biết đấy, Minh. Trước khi nhận nuôi con, mẹ đã có một cô con gái ruột. Con bé bị lạc cách đây hơn hai mươi năm, khi nó còn rất nhỏ. Mẹ đã tìm kiếm nó trong vô vọng, tìm đến mức gần như hóa điên. Con bé có một vết bớt hình cánh hoa nhỏ màu đỏ son trên mu bàn tay trái, và khi bị lạc, nó đang được gói trong một chiếc khăn lụa có thêu hình hoa cẩm tú cầu xanh.”
Minh lắng nghe, trái tim anh đập nhanh hơn. Anh chợt nhớ lại khoảnh khắc Diễm nhìn chằm chằm vào tay mẹ anh, và chiếc khăn lụa rơi xuống sàn.
Bà Hương tiếp tục, giọng nghẹn lại. “Sau nhiều năm không có tin tức, mẹ đã gần như tuyệt vọng. Mẹ nhận nuôi con, Minh à, không phải vì mẹ không yêu con, mà vì con giống con bé, và con đã lấp đầy khoảng trống lớn trong trái tim mẹ. Mẹ yêu con, yêu như con ruột, không khác một chút nào.”
“Rồi… rồi Diễm xuất hiện. Ngay lần đầu con đưa Diễm về ra mắt, mẹ đã thấy có gì đó quen thuộc, nhưng không dám nghĩ tới. Cho đến hôm nay… khi con bé nắm lấy tay mẹ, mẹ thấy vết bớt đó. Và khi mẹ đưa chiếc khăn lụa cho nó…” Bà Hương bật khóc. “Minh ơi, Diễm chính là em gái ruột thất lạc của con.”
Minh bàng hoàng. Cả thế giới như quay cuồng, mọi âm thanh biến mất. Diễm là em gái ruột? Anh đã yêu Diễm hơn cả sinh mạng mình, và giờ đây anh biết cô là em gái ruột của mình?
Cảm giác của anh lúc đó thật khó tả, một sự pha trộn giữa:
Sốc tột độ: Sự thật quá đỗi kinh hoàng, vượt ngoài mọi tưởng tượng.
Nhẹ nhõm (rất nhỏ): Diễm bỏ đi không phải vì hết yêu anh, mà vì một lý do khủng khiếp.
Vui sướng không thể kìm nén: Anh đã tìm thấy em gái ruột, máu mủ của mẹ anh.
Yêu thương mạnh mẽ hơn: Tình yêu của anh dành cho Diễm vẫn vẹn nguyên, không hề thay đổi, nhưng giờ đây nó mang một sắc thái mới, sâu sắc hơn. Anh không hề có cảm giác xa lạ hay ghê tởm, mà thay vào đó là một sự kết nối sâu sắc hơn, một tình yêu thương mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tình yêu của anh không chỉ là tình yêu của một người đàn ông dành cho người phụ nữ, mà còn là tình yêu của một người anh trai dành cho em gái, và hơn thế nữa, là tình yêu của một người con trai dành cho gia đình.
Minh ôm chặt lấy mẹ. “Mẹ ơi, con hiểu rồi. Con hiểu tại sao Diễm lại bỏ đi. Cô ấy đã nghĩ… cô ấy đã nghĩ con là anh trai ruột của cô ấy.” Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi vì sự trớ trêu của số phận.
Bà Hương nhìn anh với ánh mắt biết ơn. “Con không trách mẹ sao, Minh? Mẹ đã giấu con, và cả Diễm, sự thật này. Mẹ xin lỗi.”
“Mẹ ơi, con không trách mẹ. Mẹ đã cho con một gia đình, một tình yêu thương mà con chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có. Con cám ơn mẹ. Và con hiểu, mẹ giấu diếm cũng chỉ vì sợ đánh mất gia đình này,” Minh nói, giọng anh chân thành, ấm áp. “Bây giờ, điều quan trọng nhất là phải tìm Diễm, giải thích cho cô ấy hiểu. Con phải nói cho cô ấy biết, chúng ta hoàn toàn có thể cưới nhau, vì con là con nuôi, cô ấy là con ruột.”
Minh quyết định tìm Diễm. Anh không thể để cô một mình trong nỗi đau và sự hiểu lầm này. Anh nhớ lại những nơi Diễm thích đến, những quán cà phê cô hay ngồi, những công viên cô thường tản bộ, những kỷ niệm thân thương của hai người. Anh đi hết nơi này đến nơi khác, trái tim anh như lửa đốt, anh gần như kiệt sức vì lo lắng và thiếu ngủ.
Cuối cùng, sau một ngày dài tìm kiếm, anh tìm thấy cô. Chiều muộn, Diễm đang ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế đá trong công viên Bách Thảo quen thuộc, nhìn về phía xa xăm, vẻ mặt buồn bã và mệt mỏi, chiếc váy cưới đã được thay bằng bộ quần áo đơn giản, nhưng ánh mắt vẫn chứa đựng sự đau khổ không thể che giấu.
Minh bước tới, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, không nói một lời. Diễm giật mình, ngẩng đầu lên. Ánh mắt cô mở to khi nhận ra anh. Cô định đứng dậy bỏ đi, theo bản năng sợ hãi, nhưng Minh đã nhanh hơn, nắm lấy tay cô.
“Diễm, đừng đi,” Minh nói, giọng anh trầm ấm và kiên định. “Anh đã biết tất cả rồi. Mẹ đã kể cho anh nghe. Em là em gái ruột của mẹ, và cũng là em gái thất lạc của anh.”
Diễm nhìn anh, ánh mắt cô đầy ngạc nhiên. Cô đã nghe mẹ nuôi kể, nhưng nghe từ chính miệng Minh lại là một cảm giác khác. “Anh… anh không thấy kinh tởm sao?” cô thì thầm, giọng nói run rẩy, ánh mắt vẫn còn sự sợ hãi. “Em đã nghĩ… chúng ta là anh em ruột…”
Minh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, ánh mắt anh tràn đầy sự thấu hiểu và tình yêu thương vô bờ bến. “Kinh tởm ư? Ngược lại là đằng khác. Anh cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Anh đã luôn yêu em, Diễm. Tình yêu của anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi, dù em có là ai, là gì đi nữa. Và giờ đây, khi biết em là em gái ruột của mẹ, anh lại càng yêu em hơn, yêu em một cách trọn vẹn hơn. Em không chỉ là người yêu, là vợ sắp cưới của anh, mà còn là máu mủ, là gia đình.”
Anh nắm lấy bàn tay cô, đặt lên ngực trái anh. “Em có biết, những ngày qua anh đã sống như thế nào không? Anh đã nghĩ mình mất em mãi mãi. Nhưng giờ đây, anh không chỉ tìm lại được người yêu, mà còn tìm được em gái mình. Anh không thấy ghê tởm, anh chỉ thấy biết ơn định mệnh đã sắp đặt chúng ta ở bên nhau, dù bằng cách này hay cách khác.”
Diễm nhìn sâu vào mắt Minh. Trong đôi mắt anh, cô không thấy sự ghê tởm, không thấy sự xa cách, mà chỉ thấy tình yêu thương bao la, sự thấu hiểu và lòng bao dung của một người đàn ông trưởng thành. Trái tim cô tan chảy. Nỗi sợ hãi, sự hỗn loạn trong cô dần tan biến, nhường chỗ cho một cảm giác bình yên đến lạ lùng. Cô cảm thấy xấu hổ vì đã nghi ngờ tình yêu và sự bao dung của anh.
“Nhưng… chúng ta không thể kết hôn được,” Diễm nói, giọng cô vẫn còn chút ngập ngừng, một chút mặc cảm về sự thật tàn khốc. “Chúng ta là anh em… trên danh nghĩa, chúng ta đã lớn lên như vậy…”
Minh mỉm cười, một nụ cười đầy dịu dàng và kiên định. Anh hiểu rõ sự giằng xé trong cô. “Em nhầm rồi, Diễm. Chúng ta không phải anh em ruột. Anh là con nuôi của mẹ, em mới là con ruột của mẹ. Về mặt pháp lý và huyết thống, chúng ta hoàn toàn có thể kết hôn.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói rõ ràng, dứt khoát. “Chúng ta có thể kết hôn, Diễm. Chúng ta có thể xây dựng một gia đình hạnh phúc, một gia đình mà cả anh và em đều đã mong ước từ lâu. Mẹ cần em, anh cần em, và chúng ta cần nhau để hàn gắn những vết thương này.”
Những lời của Minh như một luồng ánh sáng rực rỡ rọi vào cuộc đời Diễm, xua tan đi màn đêm u ám đã bao trùm lấy cô suốt một tuần qua. Nước mắt cô lại tuôn rơi, nhưng lần này là những giọt nước mắt của hạnh phúc, của sự giải thoát và sự đoàn tụ.
Cô ôm chầm lấy Minh, vùi mặt vào ngực anh, khóc nức nở. Hơi ấm từ Minh, mùi hương quen thuộc của anh khiến cô cảm thấy an toàn tuyệt đối.
“Em xin lỗi,” Diễm nghẹn ngào. “Em đã quá vội vàng, quá sợ hãi, đã làm tổn thương anh và mẹ.”
Minh nhẹ nhàng vỗ về lưng cô. “Không sao đâu, Diễm. Anh hiểu mà. Em đã phải chịu đựng cú sốc quá lớn. Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã rõ ràng rồi. Chúng ta sẽ ở bên nhau, cùng mẹ, xây dựng một gia đình trọn vẹn, một gia đình mà chúng ta đã từng nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ có được.”
Anh buông Diễm ra, quỳ xuống trước mặt cô. Từ trong túi áo vest, anh lấy ra một chiếc nhẫn cưới, vẫn là chiếc nhẫn đã được chuẩn bị cho ngày hôm đó, nhưng giờ đây nó mang một ý nghĩa hoàn toàn mới: không chỉ là tình yêu, mà còn là sự đoàn viên, là lời thề vượt qua mọi định kiến và rào cản.
“Diễm,” Minh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng anh chân thành và tràn đầy tình yêu. “Em có đồng ý làm vợ anh, và cùng anh, cùng mẹ, xây dựng một gia đình trọn vẹn không? Em có đồng ý cùng anh bước tiếp trên con đường hạnh phúc, sau bao nhiêu sóng gió này không?”
Diễm nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay Minh, nhìn vào ánh mắt yêu thương, tin tưởng và kiên định của anh. Cô gật đầu, nước mắt vẫn giàn giụa trên má, nhưng nụ cười đã nở rạng rỡ trên môi.
“Em đồng ý, Minh. Em đồng ý. Chúng ta hãy về nhà thôi!”
Minh đeo chiếc nhẫn vào ngón tay Diễm, rồi anh đứng dậy, ôm cô vào lòng, hôn cô. Nụ hôn sâu, nồng nàn, không chỉ là của một người yêu, mà còn là của một người bạn đời, một người tri kỷ, và một người anh trai tâm giao, một nụ hôn của sự tha thứ và tái hợp.
Chương 3: Tái Hợp Và Hạnh Phúc Trọn Vẹn
Minh đưa Diễm về nhà. Không phải căn hộ riêng của Minh, mà là căn biệt thự nơi diễn ra lễ cưới đã vỡ tan, nơi mẹ anh, bà Hương, đang tĩnh dưỡng sau cơn sốc.
Căn nhà yên ắng, không còn sự ồn ào, náo nhiệt của ngày cưới, chỉ còn sự tĩnh lặng và hơi ấm của gia đình. Bà Hương, người phụ nữ đã phải chịu đựng cú sốc lớn nhất trong ngày cưới của con trai, đang ngồi lặng lẽ trong phòng khách, ánh mắt xa xăm nhìn ra khu vườn, nơi cô dâu đã bỏ chạy. Bà chưa thể hoàn toàn hồi phục, cả về thể chất lẫn tinh thần.
Khi thấy Diễm bước vào cùng Minh, tay trong tay, bà lập tức đứng dậy. Khuôn mặt bà lộ rõ sự kinh ngạc, rồi sau đó là niềm vui vỡ òa không thể kìm nén.
“Diễm… con gái!” Bà Hương khẽ gọi tên cô, giọng run rẩy.
Diễm lao đến ôm chầm lấy mẹ, những giọt nước mắt đoàn tụ lăn dài trên má. Cô cảm nhận được hơi ấm và mùi hương bạc hà thoang thoảng từ chiếc khăn lụa kia. Mọi giận hờn, sợ hãi, hiểu lầm đều tan biến. Trước mặt cô là mẹ ruột, là máu mủ, là gia đình.
“Mẹ… con xin lỗi. Con xin lỗi vì đã bỏ đi như vậy,” Diễm nghẹn ngào, ôm chặt lấy bà như sợ bà sẽ biến mất.
Bà Hương ôm chặt lấy Diễm, vỗ về lưng cô. “Không sao đâu con gái. Mẹ hiểu mà. Mẹ đã chờ đợi con, đã tìm kiếm con biết bao nhiêu năm, mẹ cứ nghĩ mình đã mất con mãi mãi. Giờ đây, mẹ đã có con ở bên, mẹ không còn mong gì hơn nữa.” Bà khóc nức nở, những giọt nước mắt hạnh phúc làm ướt vai áo Diễm.
Minh đứng nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình ôm nhau, nước mắt anh cũng rơi. Anh cảm nhận được sự trọn vẹn, sự bình yên mà anh hằng khao khát. Anh bước đến, ôm cả hai vào lòng.
Ba người ôm nhau thật chặt, trong niềm hạnh phúc vỡ òa của sự đoàn tụ. Mất mát, hiểu lầm, và nỗi đau đã lùi lại phía sau.
“Mẹ, con đã kể cho Diễm nghe tất cả rồi. Về chuyện con là con nuôi, về chuyện tụi con không phải là anh em ruột. Tụi con vẫn có thể kết hôn, và tụi con đã quyết định sẽ tổ chức lại lễ cưới, một hôn lễ trọn vẹn, có đầy đủ cả gia đình,” Minh nói, giọng anh kiên định, ánh mắt nhìn mẹ và Diễm đầy yêu thương.
Bà Hương gật đầu trong nước mắt. “Mẹ đồng ý. Mẹ hoàn toàn đồng ý. Mẹ sẽ là người mẹ may mắn nhất thế gian khi có cả con trai và con gái, và cả con rể Diễm nữa!” Bà vừa nói vừa cười, khuôn mặt rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Sau đó, ba người ngồi xuống, cùng nhau nói chuyện. Bà Hương kể lại chi tiết hơn về ngày Diễm bị lạc, về những năm tháng tuyệt vọng đi tìm con. Diễm cũng kể lại cuộc sống của mình bên mẹ nuôi Nguyễn.
“Mẹ ơi, con xin lỗi, con đã không cho mẹ nuôi một lời giải thích. Mẹ Nguyễn cũng đã đến tìm con và kể cho con nghe sự thật về Minh,” Diễm nói. “Con muốn, lễ cưới sắp tới, mẹ Nguyễn sẽ cùng mẹ dẫn con vào lễ đường. Mẹ Nguyễn cũng là mẹ của con, người đã nuôi dưỡng con nên người.”
Bà Hương nắm tay Diễm, ánh mắt dịu dàng. “Đương nhiên rồi, con gái. Mẹ Nguyễn đã là ân nhân của cả gia đình mình. Chúng ta là một gia đình lớn, không phân biệt ruột rà hay nuôi dưỡng.”
Câu chuyện về sự thật được công khai. Gia đình, bạn bè đều thở phào nhẹ nhõm và vui mừng cho Minh và Diễm. Mọi người hiểu được sự hoảng loạn, bối rối của Diễm. Mẹ Nguyễn và bà Hương gặp nhau, ôm nhau trong nước mắt, hai người mẹ cùng yêu thương một đứa con gái, cùng nhau vun đắp hạnh phúc cho cô.
Hai tháng sau, một lễ cưới ấm cúng, trọn vẹn hơn được tổ chức. Lần này, không có sự hoang mang, chỉ có niềm hân hoan.
Diễm bước vào lễ đường, bên cạnh cô là hai người mẹ, bà Hương và bà Nguyễn. Cả hai đều mặc áo dài truyền thống, mỉm cười rạng rỡ. Minh đứng đợi ở cuối con đường, ánh mắt anh không rời Diễm. Cô dâu Diễm, lần này, không còn run rẩy, chỉ có sự bình yên và hạnh phúc trọn vẹn. Cô tựa như đóa hoa ly đã trải qua bão tố, giờ đây càng thêm kiên cường và tươi đẹp.
Khi Diễm đến bên Minh, cả hai người mẹ cùng trao tay cô cho anh.
“Minh, con hãy yêu thương, che chở cho Diễm. Con bé đã chịu quá nhiều tổn thương,” bà Hương nói, giọng nghẹn ngào.
“Diễm, con hãy sống thật hạnh phúc nhé. Mẹ tin Minh sẽ là người chồng tốt,” bà Nguyễn dặn dò.
Minh nắm chặt tay Diễm. “Con hứa, con sẽ làm mọi thứ để Diễm được hạnh phúc. Con sẽ yêu cô ấy, trọn đời.”
Nụ hôn của họ lần này không chỉ là lời thề hẹn của tình yêu, mà còn là sự xác nhận về một gia đình mới, một sự khởi đầu mới, không còn nỗi sợ hãi hay hiểu lầm.
Cuộc sống của Minh và Diễm sau lễ cưới diễn ra êm đềm, hạnh phúc. Họ cùng mẹ Hương và mẹ Nguyễn tạo nên một mái ấm lớn, nơi tình yêu thương và sự thấu hiểu là nền tảng.
Minh vẫn là người chồng ấm áp, chu đáo như ngày nào. Diễm là người vợ hiền lành, đảm đang. Họ cùng nhau xây dựng sự nghiệp, cùng nhau chăm sóc hai người mẹ.
Một năm sau, Diễm mang thai. Tin vui đến như một món quà vô giá, củng cố thêm tình yêu và sự gắn kết của gia đình.
Khi Diễm hạ sinh một bé gái xinh xắn, cả gia đình vỡ òa trong hạnh phúc. Bé gái được đặt tên là An. An là sự an ủi, sự bình yên, là kết quả ngọt ngào của một tình yêu đã vượt qua thử thách nghiệt ngã của số phận.
Bà Hương và bà Nguyễn thay nhau chăm sóc cháu, tình thương không hề có sự phân biệt. Minh nhìn vợ và con gái, rồi nhìn hai người mẹ đang tươi cười, anh nhận ra: hạnh phúc không nằm ở định nghĩa huyết thống, mà nằm ở sự chân thành, yêu thương và sự thấu hiểu.
Cuộc đời Diễm đã trải qua một bước ngoặt lớn, từ một cô gái hạnh phúc trong tình yêu đến sự hoảng loạn tột độ, rồi lại trở về với niềm hạnh phúc vỡ òa, không chỉ có người yêu mà còn có cả hai người mẹ yêu thương cô vô bờ bến. Đó là một câu chuyện về định mệnh, về tình yêu, và về sức mạnh của sự kết nối gia đình, thứ mà không một định nghĩa nào có thể gói gọn hết được. Họ đã tìm thấy nhau, đã hiểu nhau, và đã chọn tình yêu để chiến thắng mọi rào cản.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.