Chương 1: Sự thật bị bóc trần
Căn phòng trọ của Minh và Lan nằm cuối một con ngõ nhỏ, nơi mà ánh sáng ban ngày cũng khó len lỏi qua những mái tôn xiêu vẹo. Những bức tường vàng ố, bong tróc ở góc, cộng với mùi ẩm mốc nhẹ khiến bất kỳ ai bước vào đều cảm thấy thoáng chút áp lực. Với Minh và Lan, đây là tổ ấm tạm bợ, nơi họ cố gắng thực hiện “kế hoạch tương lai”: mua một căn hộ rộng rãi hơn, nằm trong khu vực trung tâm, giá trị hơn 3 tỷ đồng.
Họ tự nhủ rằng đang ở trong “giai đoạn tích lũy”, và mọi chi tiêu đều được tính toán chi li. Tháng này, họ sẽ chi đúng 4 triệu cho mọi sinh hoạt, cộng với 2,3 triệu tiền thuê nhà, điện nước, còn lại gom góp để dành mua nhà. Lập kế hoạch trên giấy, mọi thứ có vẻ hoàn hảo, nhưng đời sống thực tế lại khác xa.
Sáng hôm đó, Lan vừa dọn dẹp bàn bếp vừa thở dài. Cô cố sắp xếp mấy món ăn đơn giản: nồi canh rau lác đác vài cọng, đĩa trứng chiên được cắt ra tám miếng, và đĩa dưa chuột bóp tỏi ớt. Minh đã ra khỏi phòng từ sớm để kịp giờ làm, anh nhanh nhẹn, gọn gàng, nhưng gương mặt vẫn lộ vẻ mệt mỏi. Lan dừng tay, nhìn vào mâm cơm, tự nhủ: “Vậy mà mẹ lên đúng lúc này…”.
Không lâu sau, cửa phòng mở và bà Thu – mẹ Lan – bước vào. Bà mang theo túi quà nhỏ, trên tay là vài món bánh và ít trái cây. Thoáng nhìn quanh, bà nheo mắt: “Phòng bé tẹo thế này mà các con sống sao được?” rồi nhẹ nhàng đặt túi lên bàn.
Lan cười ngượng: “Mẹ lên mà không báo trước nên con chưa kịp chuẩn bị nhiều món…”, câu nói vừa dứt thì bà Thu đã tiến đến mâm cơm.
Bà đứng lặng nhìn trong vài giây. Nồi canh trơ trọi vài cọng rau, đĩa trứng chiên cắt vụn, đĩa dưa chuột nhỏ xíu. Bà nhíu mày: “Còn món gì nữa không?”. Lan cúi đầu, lúng túng: “Dạ, tạm thời chỉ có thế, con sẽ nấu thêm bữa tối cho mẹ ăn sau…”
Nhưng bà Thu biết ngay, đây chính là bữa ăn bình thường hằng ngày của hai vợ chồng. Bà ngồi xuống, lặng lẽ quan sát Minh và Lan ăn. Minh nhanh chóng hoàn tất ba bát cơm, hai miếng trứng, còn Lan chỉ ăn một bát cơm và hai miếng trứng, rồi húp thêm canh để no bụng. Bà thở dài, ánh mắt vừa xót xa vừa giận. Con gái bà gầy rộc đi, mặt tái nhợt, còn Minh cũng hốc hác, khác xa dáng người vạm vỡ cô từng biết.
Sau bữa ăn, Minh trở lại công việc, còn Lan đi làm thêm việc vặt. Bà Thu ở lại, dọn dẹp bếp và chuẩn bị bữa tối. Khi hai con về, mâm cơm đã đầy đủ các món: cá kho, thịt rang, rau xào, canh chua… Không khí trong bếp khác hẳn, ấm áp và đầy mùi thơm. Minh và Lan ăn nhanh, miệng lẩm nhẩm khen ngon, nhưng ánh mắt vẫn lộ vẻ xấu hổ vì bao lâu nay họ chưa từng được ăn bữa cơm đủ đầy như vậy.
Buổi tối, bà Thu ngồi xuống, nghiêm nghị nhưng không mất đi sự ân cần: “Con Lan, Minh, mẹ hiểu các con đang cố gắng tiết kiệm để mua nhà. Nhưng cách các con đang làm… không ổn chút nào.”
Lan im lặng, Minh cúi đầu, cảm giác xấu hổ len lỏi.
Bà Thu bắt đầu phân tích, giọng bà vừa dứt khoát, vừa tràn đầy kinh nghiệm sống:
“Thứ nhất, ăn uống quá mức tiết kiệm sẽ hủy hoại sức khỏe. Thân thể con là tài sản lớn nhất, không chăm sóc nó, thì đến ngày muốn đạt được ước mơ cũng không còn sức lực. Tiền chữa bệnh sẽ nhiều hơn cả số tiền các con tiết kiệm được.”
Lan ngước mắt, nhưng vẫn chưa nói gì. Minh nhấp một ngụm nước, trầm ngâm.
“Thứ hai, các con cũng cần có thời gian giải trí. Không phải lúc nào cũng tính toán từng đồng một. Hai đứa còn trẻ, chưa có con, cần chút niềm vui, đi ăn ngoài, xem phim, đi chơi – đó là cách các con nạp năng lượng để làm việc hiệu quả hơn.”
Lan và Minh trao nhau ánh mắt, như thể lần đầu tiên họ thực sự nhìn thấy sự thật.
“Thứ ba, kế hoạch mua nhà của các con quá mông lung. Thu nhập không tăng, chi phí ngày càng cao, mà lại cố sống bằng mức chi tiêu không hợp lý. Các con nghĩ rằng khổ vài năm rồi sẽ được hưởng… nhưng sống kiểu này, các con sẽ chẳng đủ sức để chờ đến ngày đó đâu.”
Căn phòng im lặng. Chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc. Minh thở dài, giọng trầm: “Con… con biết mẹ nói đúng. Con và Lan đã mải mê tiết kiệm mà quên mất điều quan trọng nhất…”
Lan đặt tay lên vai chồng, mắt rưng rưng: “Chúng ta… đã sai ngay từ đầu.”
Bà Thu mỉm cười nhẹ, vỗ vai con gái: “Mẹ không trách, mẹ chỉ muốn các con hiểu rằng, muốn đến đích, không thể chỉ đi bằng nỗi vất vả và sự thiếu thốn. Các con phải biết cách cân bằng – vừa tiết kiệm, vừa kiếm thêm thu nhập, vừa chăm sóc bản thân và nhau.”
Đêm đó, Minh và Lan nằm trên chiếc giường nhỏ, lòng đầy suy tư. Minh nghĩ về những tháng ngày căng thẳng với kế hoạch mua nhà, về những bữa ăn đạm bạc, về việc bỏ lỡ nhiều niềm vui nhỏ nhặt. Lan thì thầm với chồng: “Có lẽ chúng ta cần phải làm lại từ đầu…”
Bên ngoài cửa sổ, ánh đèn vàng hắt vào căn phòng trọ khi phố phường đã bắt đầu yên tĩnh. Nhưng trong lòng hai vợ chồng, một bước ngoặt mới vừa mở ra. Một kế hoạch không chỉ là tiết kiệm, mà là cả chiến lược sống.
Và họ biết, sự thay đổi này sẽ không hề dễ dàng.
Nhưng ít nhất, lần đầu tiên, Minh và Lan nhận ra: ước mơ không phải là cứ nhịn đói, mà là đi đúng hướng, có sức khỏe và niềm vui để thực hiện nó.
Chương 2: Cuộc chiến trong căn bếp nhỏ
Ngày hôm sau, bà Thu không báo trước mà lại ghé thăm. Minh và Lan đang loay hoay chuẩn bị bữa sáng thì nghe tiếng gõ cửa. Lan thở dài, thầm nghĩ: “Mẹ lại lên… không biết hôm nay sẽ kiểm tra gì nữa.”
Bà bước vào, nụ cười tươi nhưng ánh mắt sắc bén như soi từng chi tiết nhỏ. “Các con, hôm nay mẹ sẽ giúp hai đứa một tay. Nhưng các con phải làm theo mẹ, nghe chưa?”
Lan và Minh đồng loạt gật đầu, dù trong lòng cả hai đều thấy ngần ngại. Bà Thu kéo ghế ngồi xuống bàn bếp, tay chỉ vào mấy món đồ sơ sài trên bàn: “Nhìn mâm cơm này, mẹ hiểu các con tiết kiệm. Nhưng các con quên mất một điều: tiết kiệm thông minh phải đi đôi với đủ chất, đủ dinh dưỡng và phải hợp lý.”
Minh lẩm bẩm: “Dạ, con biết rồi…”
Nhưng bà Thu không bỏ qua, bà kéo hai con vào bếp. “Hôm nay, mẹ sẽ dạy các con cách nấu một bữa cơm đầy đủ, nhưng vẫn tiết kiệm. Các con cần hiểu rằng chi tiêu thông minh không phải nhịn đói, mà là biết cân đối.”
Lan đứng nép vào góc, quan sát mẹ thao tác. Bà Thu lấy ra thịt ba chỉ, cá trứng, rau củ, rồi bắt đầu hướng dẫn: “Thịt thì không cần mua loại đắt nhất, nhưng chọn phần ngon, tươi. Cá thì mua loại nhỏ nhưng giàu dinh dưỡng. Rau thì mùa nào ăn món đó.”
Minh đứng cạnh, chậm rãi thái thịt theo hướng dẫn, ánh mắt vừa tò mò vừa ngạc nhiên: “Con chưa từng nghĩ có thể nấu bữa đầy đủ mà vẫn tiết kiệm như thế này…”
Bà Thu gật đầu, giọng nghiêm khắc pha chút trách móc: “Chính vì các con không biết, nên mới để bản thân và sức khỏe chịu thiệt. Mẹ không nói để chê, mà để các con hiểu rằng, ước mơ mua nhà không phải nhịn đói là sẽ đạt được.”
Trong lúc bà Thu hướng dẫn, Lan nhận ra điều mà lâu nay cô bỏ qua: mỗi chi tiết nhỏ trong bếp – từ cách rửa rau, cắt thịt, nêm gia vị – đều ảnh hưởng đến giá trị bữa ăn, vừa ngon, vừa tiết kiệm. Những bữa ăn qua loa trước đây khiến cô chán nản, nhưng bây giờ, nhìn bàn tay mẹ thao tác thuần thục, Lan cảm thấy niềm hy vọng.
Chiều đến, khi bữa cơm đã sẵn sàng, Minh và Lan ngồi trước mâm cơm đầy đủ. Thịt ba chỉ rim vừa ngọt vừa mềm, cá trứng chiên vàng ươm, rau xào xanh tươi, canh chua chua thanh mát. Minh nhìn vợ, khẽ cười: “Thật lâu rồi mình mới thấy bữa cơm như thế này.”
Lan im lặng, mắt rưng rưng. “Mẹ dạy mà, mình không nghĩ có thể làm được…”
Bà Thu nhìn hai con, nụ cười hiền hậu nhưng ánh mắt sâu thẳm: “Các con còn trẻ, còn thời gian. Nhưng nếu cứ sống bằng cách nhịn đói và thiếu dinh dưỡng, ước mơ sẽ ngày càng xa. Mẹ sẽ giúp các con từng bước.”
Nhưng không khí yên ả nhanh chóng biến thành căng thẳng khi bà Thu đưa ra bảng kế hoạch chi tiêu mới. Minh và Lan nhìn nhau, ngỡ ngàng: mọi chi tiêu từ tiền ăn, tiền điện nước, đến các khoản đi lại, giải trí đều được bà tính toán chi li.
Lan thốt lên: “Mẹ… mẹ không nghĩ rằng chúng con đã đủ khổ rồi sao? Giờ lại còn phải theo kế hoạch này nữa à?”
Bà Thu nghiêm giọng: “Khổ chưa chắc đã đúng. Các con chỉ đang làm sai cách. Mẹ không bắt các con nhịn ăn hay từ bỏ ước mơ, mẹ chỉ muốn các con biết cách sống thông minh hơn.”
Minh lặng người. Anh nhận ra, kế hoạch tiết kiệm trước đây của mình hoàn toàn thiếu logic: thu nhập thấp, chi tiêu cứng nhắc, sức khỏe hao mòn… và ước mơ thì ngày càng xa.
Nhưng điều căng thẳng nhất chưa phải là chi tiêu, mà là thái độ của hai vợ chồng khi phải thay đổi. Lan bực mình: “Chúng con đã cố gắng, mẹ lên lại bảo sai. Chúng con mệt mỏi rồi, mẹ có thấy không?”
Bà Thu thở dài, ánh mắt mềm mại hơn: “Mẹ hiểu con mệt. Nhưng mệt mỏi không phải lý do để các con chọn sống sai. Các con còn trẻ, hãy học cách cân bằng giữa sức khỏe, tiết kiệm và hạnh phúc. Nếu bây giờ các con không học, sau này sẽ còn mệt mỏi hơn nhiều.”
Một tuần trôi qua, bà Thu ở lại giúp hai con quản lý bếp núc và chi tiêu. Những xung đột nảy sinh: Minh muốn giữ cách tiết kiệm cứng nhắc, Lan muốn nấu ăn nhanh cho tiện, còn bà Thu luôn chỉnh sửa từng chi tiết. Nhiều lần, Minh định từ bỏ kế hoạch mới, Lan cũng thấy mệt mỏi.
Một buổi tối, sau khi ăn xong, Minh buột miệng: “Mẹ… sao mẹ lại khó tính vậy? Chúng con cũng muốn làm đúng, nhưng đâu phải lúc nào cũng theo ý mẹ được.”
Bà Thu nghiêm mặt: “Khó tính hay không, không quan trọng. Quan trọng là các con nhận ra sự thật: ước mơ không bao giờ đến nếu không có kế hoạch đúng. Mẹ không làm thay, mẹ chỉ hướng dẫn.”
Lan nhìn mẹ, thấy ánh mắt đầy nghiêm túc nhưng cũng ấm áp. Cô chợt nhận ra: mẹ không chỉ là mẹ, mà còn là người đồng hành, người định hướng cho ước mơ của hai vợ chồng.
Đêm đó, Minh và Lan thức khuya, bàn luận về cách điều chỉnh thu nhập, chi tiêu, thậm chí lên kế hoạch tìm thêm công việc phụ, xem xét những khoản đầu tư nhỏ. Lần đầu tiên, họ bàn bạc với nhau một cách nghiêm túc, không còn áp lực hay gượng gạo.
Bà Thu nằm ở phòng khách, nhìn hai con bàn kế hoạch, thầm mỉm cười: dù còn nhiều trở ngại, nhưng đây là bước đầu tiên để ước mơ không còn chỉ là mơ.
Nhưng drama chưa dừng lại ở đó. Ngay hôm sau, bà Thu phát hiện ra Minh có thói quen mua cà phê ngoài mỗi sáng – chi phí nhỏ nhưng tích lũy lại cũng nhiều. Bà nhắc nhở, Minh phản ứng: “Chúng con cần chút niềm vui, mẹ đừng quá khắt khe.”
Bà Thu nhìn thẳng: “Niềm vui không cần phải trả giá bằng sự lãng phí. Các con muốn thành công, hãy học cách cân bằng.”
Tối đó, cả ba ngồi lại, tranh luận căng thẳng. Lan đứng giữa, vừa là người điều hòa vừa là người nhạy cảm: “Chúng ta phải hiểu nhau. Tiết kiệm là cần thiết, nhưng sức khỏe, hạnh phúc và tình cảm cũng quan trọng.”
Cuộc chiến trong căn bếp nhỏ trở nên khốc liệt hơn bao giờ hết. Nhưng chính trong những tranh luận, mâu thuẫn ấy, Minh và Lan bắt đầu nhìn thấy bức tranh toàn cảnh về đời sống: không chỉ là tiền bạc, mà còn là sức khỏe, hạnh phúc và cách ứng xử thông minh với mọi thứ xung quanh.
Lan thì thầm với chồng: “Có lẽ mẹ đúng… nếu không có mẹ, chúng ta sẽ tiếp tục sống như thế này, và ước mơ sẽ ngày càng xa…”
Minh im lặng, nhìn bàn tay mình chạm vào mâm cơm, nhận ra rằng: chiến thắng thực sự không đến từ việc nhịn ăn, mà đến từ việc học cách sống đúng và thông minh.
Bà Thu rời đi vào cuối tuần, để lại một danh sách chi tiết: kế hoạch ăn uống, chi tiêu, thậm chí là lịch trình tập luyện cho hai vợ chồng. Minh và Lan nhìn nhau, vừa căng thẳng vừa háo hức. Họ biết, từ đây, cuộc sống sẽ không còn đơn giản, nhưng ước mơ sẽ có cơ hội trở thành hiện thực.
Và cả ba đều hiểu một điều: drama trong căn bếp nhỏ này chỉ là khởi đầu. Cuộc sống ngoài kia còn nhiều cám dỗ, nhiều thử thách, và chỉ những ai thực sự khéo léo và kiên nhẫn mới có thể biến ước mơ thành hiện thực.
Chương 3: Khi ước mơ chạm tay
Một tháng trôi qua kể từ khi bà Thu về, căn bếp nhỏ của Minh và Lan không còn là nơi tranh luận căng thẳng mà trở thành trung tâm của mọi kế hoạch, mọi thử nghiệm. Hai vợ chồng bắt đầu áp dụng những nguyên tắc mà bà Thu dạy: ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, cân đối chi tiêu, vừa tiết kiệm vừa tận hưởng những khoảnh khắc nhỏ trong đời sống.
Minh bắt đầu dậy sớm hơn, ngoài công việc chính ở văn phòng, anh tranh thủ nhận thêm vài dự án freelance. Lan thì thử sức với bán hàng online, tận dụng kỹ năng nấu ăn và am hiểu các loại thực phẩm để kết hợp với các sản phẩm gia dụng, đồ ăn vặt. Những khoản thu nhập này, dù không quá lớn, nhưng góp phần làm linh hoạt ngân sách và giảm bớt áp lực tiết kiệm cực đoan trước đây.
Một buổi tối, sau khi ăn xong bữa cơm, Lan nhìn Minh, ánh mắt lấp lánh: “Anh thấy không, chỉ một tháng thôi mà bữa cơm của chúng ta đã đầy đủ, và còn nhiều món ngon hơn trước kia nữa.”
Minh cười, giọng vừa mệt vừa vui: “Đúng là mẹ đúng. Không nhịn đói, không tự dằn vặt, mà vẫn tiết kiệm được. Thật sự… mình thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.”
Nhưng thử thách thực sự xuất hiện khi bà Thu thông báo rằng sẽ lên thăm bất ngờ. Lan và Minh đều hốt hoảng. Họ lo lắng rằng mẹ sẽ kiểm tra xem họ có tuân thủ kế hoạch hay lại “bật lại” thói quen cũ.
Ngày hôm đó, bà Thu bước vào căn phòng trọ với nụ cười quen thuộc, nhưng mắt tinh tường vẫn dõi theo mọi chi tiết. Bà quan sát mâm cơm, nhìn vào cách bài trí, cân nhắc từng món ăn. Và lần đầu tiên, bà gật gù, ánh mắt đầy hài lòng: “Đúng rồi, các con đã biết cân bằng.”
Lan và Minh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bà Thu không dừng lại, bà bắt đầu kiểm tra sổ sách chi tiêu, ngân sách. Minh định đưa sổ nhưng bà Thu lắc đầu: “Không phải để kiểm tra, mà để các con hiểu cách quản lý dòng tiền, hiểu cách chi tiêu thông minh.”
Một tuần sau, Lan nhận được đơn đặt hàng đầu tiên từ khách hàng online. Niềm vui lấn át sự mệt mỏi sau một ngày dài. Minh nhìn vợ, nụ cười nở trên môi: “Nhìn em thấy hạnh phúc thế này, mình cũng vui lây.”
Lan nhẹ nhàng nắm tay chồng: “Nếu không có mẹ, chắc chúng ta vẫn loay hoay trong căn bếp nhỏ, không biết cách cân bằng.”
Nhưng drama không hẳn đã kết thúc. Một buổi chiều, khi Minh đi chợ mua thực phẩm, anh gặp một người bạn cũ, người vừa mới mua nhà ở khu trung tâm. Người bạn khoe: “Tớ phải vay ngân hàng, lãi suất cao, nhưng giờ có nhà riêng, thoải mái hẳn. Cậu và Lan tính sao?”
Minh chột dạ. Anh nhớ lại những tháng ngày nhịn đói, tiết kiệm từng đồng, tự hỏi: liệu kế hoạch hiện tại có quá chậm để đạt được ước mơ? Anh lặng người, tâm trí chùng xuống.
Khi về nhà, Minh kể lại với Lan. Lan đặt tay lên vai chồng, dịu dàng: “Đừng so sánh với người khác. Chúng ta đã tiến bộ, đã biết cân bằng, đã cải thiện thu nhập. Quan trọng là đường đi của chúng ta đúng, từng bước chắc chắn.”
Minh thở dài, mỉm cười. Anh hiểu rằng, áp lực từ xã hội hay từ người khác không thể làm lung lay quyết tâm. Điều quan trọng là cách họ điều chỉnh cuộc sống, vừa đủ năng lượng, vừa đủ sức khỏe, vừa biết tận hưởng những thành quả nhỏ.
Thời gian trôi, kế hoạch mua nhà vẫn tiếp tục, nhưng không còn là áp lực mà trở thành mục tiêu thực tế. Minh và Lan mỗi tháng tiết kiệm một phần, đồng thời tăng thu nhập từ những công việc phụ. Những bữa cơm đầy đủ dinh dưỡng trở thành điểm tựa tinh thần. Căn phòng trọ nhỏ, từng góc từng vật dụng, bỗng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.
Một buổi tối, bà Thu lại ghé thăm, mang theo vài món quà nhỏ. Bà nhìn hai con, ánh mắt rạng rỡ: “Mẹ tự hào về các con. Không chỉ biết tiết kiệm, mà còn biết cân bằng cuộc sống. Đây chính là bước quan trọng để các con đạt được ước mơ.”
Lan và Minh nhìn nhau, cùng cười. Cảm giác bình yên, tự hào len lỏi trong lòng họ. Cả hai biết, ước mơ mua nhà sẽ không còn xa nữa, bởi họ đã học được một bài học quý giá: tiết kiệm thông minh, chăm sóc bản thân, và không bao giờ bỏ qua hạnh phúc nhỏ trong cuộc sống.
Một buổi chiều khác, khi Minh và Lan cùng đi xem căn hộ mẫu, họ dừng lại trước phòng khách sáng rộng, ánh nắng chan hòa. Minh nắm tay Lan: “Em thấy không, tất cả những gì chúng ta làm không chỉ là tiết kiệm tiền, mà còn là học cách sống. Khi đạt được ước mơ, chúng ta sẽ biết trân trọng từng phút giây hơn.”
Lan gật đầu, mắt rưng rưng: “Và sẽ không còn phải nhịn đói hay tự dằn vặt nhau nữa.”
Ngày tháng tiếp theo, Minh và Lan áp dụng kế hoạch mới một cách đều đặn. Họ nhận ra rằng, ước mơ không phải là điều xa vời, mà là kết quả của những bước đi đúng đắn, từng ngày, từng giờ. Những bữa cơm đủ đầy, những khoản chi tiêu hợp lý, những giờ phút nghỉ ngơi và giải trí nhỏ nhặt – tất cả đều góp phần xây dựng một cuộc sống cân bằng và hạnh phúc.
Câu chuyện của họ trở thành minh chứng: ước mơ sẽ không bao giờ tự đến nếu chỉ nhịn đói, chịu áp lực, hay chạy theo những con số trên giấy. Nó đến từ sự cân bằng, hiểu biết, và kiên nhẫn.
Một buổi sáng, Lan nhìn Minh, ánh mắt lấp lánh niềm vui: “Anh biết không, chúng ta đã trưởng thành hơn nhiều. Không chỉ về tiền bạc, mà còn về cách sống.”
Minh mỉm cười, ôm vợ vào lòng: “Và chúng ta sẽ cùng nhau đi đến đích, theo cách của riêng mình.”
Bên ngoài, ánh nắng ban mai rọi qua cửa sổ căn phòng trọ nhỏ, chiếu xuống mâm cơm sáng đơn giản nhưng đầy đủ dinh dưỡng. Minh và Lan cùng nhau thưởng thức, lòng nhẹ nhõm và tràn đầy hy vọng.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.