Min menu

Pages

Cô con dâu lúc nào cũng bị mẹ chồng làm khó dễ vì cô vốn xuất thân ở quê, nhà lại nghèo. Một hôm, bà mẹ chồng lại dẫn cô gái lúc trước vốn được bà làm mai cho con trai bất thành về nhà chơi. Bà bắt con dâu phải nấu nướng phục vụ. Nấu ăn xong, bà lại lên tiếng chê bai: "Chằng được tích sự gì, nhờ nấu ăn mà nấu vài cái món quê mùa này để đãi khách à. Cô cố tình làm tôi mất mặt hay sao mà lại đưa mấy thứ nấu cho lợn ăn lên đãi khách thế này"....

Chương 1: Cuộc gặp định mệnh


Nguyễn Lan bước xuống chiếc cầu thang gỗ trong căn nhà mới, nơi mà mỗi bước chân đều vang vọng như nhắc nhở cô về sự khác biệt giữa mình và gia đình chồng. Không gian phòng khách rộng rãi, đồ đạc bóng loáng, rèm cửa màu be nhạt tinh tươm, tất cả đều toát lên vẻ sang trọng mà Lan chưa từng thấy trong suốt tuổi thơ của mình ở miền quê nghèo. Cô khẽ thở dài, cố chỉnh lại áo dài nhung màu pastel mà mẹ chồng tặng ngày cưới, tự nhủ phải giữ dáng vẻ đứng đắn để không làm mất lòng gia đình.

Bà Thanh, mẹ chồng của cô, đang đứng trước bàn uống nước, ánh mắt sắc lạnh hướng về phía Lan. Không khí trong phòng như đông lại. Lan khẽ cúi đầu chào:

– Dạ, con chào mẹ.

Bà Thanh gật nhẹ, đôi môi mím lại, nhưng ánh mắt vẫn dò xét như muốn tìm ra một lỗi nhỏ nào đó. Lan cảm nhận được từng bước chân, từng cử chỉ đều được bà ghi nhớ. Thực sự, lần đầu về nhà chồng, cô đã nghe nhiều lời cảnh báo từ mẹ ruột: “Nhớ là con dâu phải biết điều, nhưng cũng đừng để ai xem thường con.” Nhưng Lan chưa bao giờ tưởng tượng được rằng, sự “khác biệt” giữa cô và gia đình chồng lại có thể tạo ra một khoảng cách căng thẳng đến vậy.

Lan cố gắng hòa nhập. Buổi sáng, cô lặng lẽ vào bếp, lấy những món nguyên liệu quê hương mang theo từ nhà, nấu một bữa cơm đậm hương vị truyền thống. Bà Thanh đứng ngoài nhìn, thỉnh thoảng bước vào, nghiêng người quan sát, rồi lắc đầu:

– Này, rau này còn dính đất, nêm chưa đủ muối à?

Lan im lặng, cố nén sự khó chịu, nhưng trong lòng dấy lên một niềm bồn chồn. Cô hiểu rằng, mọi cố gắng của mình đều sẽ bị soi xét, nhưng vẫn kiên nhẫn làm tiếp, vì cô muốn chứng minh rằng mình có thể hòa nhập và làm tròn bổn phận.

Chiều hôm đó, điện thoại reo. Bà Thanh cầm máy, giọng bình thản nhưng ẩn chứa một sắc thái mà Lan cảm nhận được:

– Lan, mai có khách đặc biệt, cô chuẩn bị chu đáo. Đây là người tôi từng muốn làm con dâu, nhưng không thành. Giờ muốn dẫn về nhà chơi.

Lan khẽ giật mình, tim đập nhanh. “Người từng muốn làm con dâu… nghĩa là…?” Cô chỉ kịp gật đầu, giữ bình tĩnh:

– Dạ, con hiểu rồi, con sẽ chuẩn bị.

Cả tối hôm đó, Lan thao thức không ngủ được. Cô mở từng cuốn sách nấu ăn, xem lại các món mà mình nghĩ là hợp với gia đình chồng, kiểm tra từng chiếc đĩa, từng chiếc bát, thậm chí thử nếm lại nước canh đến vài lần. Không khí trong căn phòng nhỏ gợi nhắc cô về tuổi thơ, khi mẹ cô chỉ tay dạy cô cách nêm nếm, nhắc nhở từng chi tiết nhỏ để bữa cơm gia đình luôn tròn vị. Cô mỉm cười tự nhủ: “Dù sao, tâm huyết của con cũng không hề ít.”

Sáng hôm sau, cánh cửa chính mở ra. Một người phụ nữ bước vào, vóc dáng cao, váy áo sang trọng, tóc vàng óng được búi gọn gàng. Khuôn mặt thanh tú, nụ cười nhẹ nhàng và ánh mắt dịu dàng khiến Lan lập tức cảm nhận một khoảng cách khác biệt. Người phụ nữ này – khách quý mà mẹ chồng nhắc đến – hoàn toàn khác với cô: từ cách bước đi, cử chỉ đến phong thái đều toát lên vẻ tự tin và thanh lịch.

Lan vội vã bưng mâm cơm ra, cố gắng mỉm cười. Bà Thanh đứng bên cạnh, mắt liếc xéo, miệng thốt ra những lời châm chọc mà Lan đã nghe nhiều lần trước đó:

– Cố lên, Lan. Nhớ là khách quý, đừng để tôi phải xấu hổ.

Lan gật đầu, lòng nhủ: “Mình sẽ làm tốt. Dù họ có nghĩ gì, đây là những gì mình chuẩn bị bằng cả tâm huyết.”

Bữa cơm được dọn ra. Mâm cơm không bóng bẩy như nhà hàng, nhưng mỗi món ăn đều có hương vị đậm chất quê: canh rau cải nấu ngao, cá kho tộ thơm lừng, rau luộc chấm mắm tỏi, cơm dẻo vàng óng. Bà Thanh lập tức nhăn mặt:

– Chằng được tích sự gì. Nấu mấy thứ này để đãi khách à? Cô cố tình làm tôi mất mặt hay sao mà lại đưa mấy món nấu cho lợn ăn lên đây?

Lan hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định, giọng nói nhẹ nhàng:

– Bà muốn con nấu món khác, con sẽ cố gắng. Nhưng đây là những gì con nấu bằng cả tâm huyết, để đãi khách như bà.

Không gian như ngừng lại. Người phụ nữ khách quý gật đầu, mỉm cười:

– Món ăn này khiến tôi nhớ nhà quá. Tôi rất thích.

Bà Thanh giật mình, ánh mắt đảo qua đảo lại, rõ ràng không tin vào tai mình. Lan cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong bầu không khí căng thẳng, như thể một luồng gió mới len vào căn phòng lạnh lẽo trước đó.

Người phụ nữ tiếp tục:

– Ở thành phố, tôi thường ăn ngoài hàng, nhưng bây giờ thưởng thức bữa cơm như thế này… thật sự ấm lòng.

Bà Thanh mở miệng định phản bác, nhưng nhìn vào ánh mắt dịu dàng của khách, bà bỗng im lặng. Cô con dâu quê mùa, trong mắt bà, giờ đây không chỉ là một thiếu nữ vụng về, mà là một người đã dốc hết tâm huyết để mang đến niềm vui cho người khác.

Lan thở phào nhẹ nhõm. Dù chưa biết mẹ chồng sẽ thay đổi hoàn toàn hay chưa, nhưng ít nhất hôm nay, cô đã chiến thắng nỗi sợ hãi và áp lực trong lòng mình.

Chiều hôm đó, sau khi khách ra về, bà Thanh gọi Lan vào phòng riêng. Bà ngồi xuống, ánh mắt trầm ngâm, giọng nói bỗng trở nên khác hẳn:

– Lan… hôm nay tôi đã quá khắt khe với con. Tôi nhận ra, không phải món ăn hay cách ăn mặc mới là quan trọng, mà là tấm lòng của người làm ra chúng.

Lan mỉm cười, đôi mắt rưng rưng:

– Con chỉ muốn làm tốt phần việc của mình, để mọi người trong gia đình cảm thấy vui vẻ.

Khoảnh khắc ấy, giữa hai thế hệ, hai tính cách tưởng chừng đối lập, đã xuất hiện một sự đồng cảm lặng lẽ. Lan hiểu rằng, mối quan hệ với mẹ chồng không phải là cuộc chiến về ăn mặc hay món ăn, mà là một hành trình kiên nhẫn, dùng sự chân thành để xây dựng lòng tin.

Từ hôm đó, Lan cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt mẹ chồng: bớt châm chọc, bớt soi xét, thay vào đó là những lời nhắc nhở nhẹ nhàng và thỉnh thoảng là nụ cười khẽ. Lan cũng tự tin hơn, không còn sợ hãi trước mọi lời nhận xét, vì cô biết, chân thành và tâm huyết sẽ được công nhận, dù không phải lúc nào cũng ngay lập tức.

Buổi tối, khi cả nhà quây quần bên mâm cơm, tiếng cười đã tràn ngập, ánh mắt bà Thanh đôi lần lướt qua Lan, bỗng thấy vừa lạ vừa thân quen. Cô con dâu quê mùa năm nào, giờ đây đã trở thành một phần không thể thiếu của căn nhà, mang đến sự ấm áp mà tiền bạc hay địa vị không thể nào mua được.

Lan tự nhủ: “Đây mới chỉ là bước đầu. Con sẽ còn nhiều thử thách phía trước. Nhưng hôm nay, con đã chiến thắng chính mình.”

Chương 2: Bão giông sau cánh cửa


Lan đã dần quen với nhịp sống ở thành phố, nhưng lòng cô vẫn luôn căng thẳng mỗi khi phải đối diện với mẹ chồng. Sau hôm khách đặc biệt, bà Thanh có vẻ bớt gay gắt, nhưng không phải vì bà thay đổi bản chất, mà vì bà đang quan sát Lan, đánh giá từng hành động để tìm ra điểm yếu. Lan hiểu rằng, sự kiên nhẫn và chân thành hôm nay chỉ là bước đầu, và cô sẽ phải đối mặt với nhiều thử thách hơn nữa.

Một buổi sáng, khi Lan đang dọn dẹp phòng khách, điện thoại reo. Đó là một cuộc gọi từ chị Mai, em gái chồng cô. Giọng Mai háo hức:

– Lan ơi, chiều nay tụi em rủ nhau đi mua sắm, con có muốn đi không?

Lan mỉm cười, nhẹ nhàng từ chối:

– Con cảm ơn, nhưng chiều nay con phải chuẩn bị cơm cho mẹ.

Mai hơi thất vọng, nhưng vẫn cười:

– Thôi được, lần khác vậy. Nhớ đừng quá mệt nhé.

Lan gác điện thoại, tiếp tục lau bàn. Trong đầu cô vẫn suy nghĩ về hôm qua, về ánh mắt của bà Thanh, và về những lời dịu dàng của khách quý. Dù vậy, một cảm giác bất an lẩn khuất trong lòng. Cô biết, sự thử thách chưa dừng lại.

Chiều hôm đó, bà Thanh bước vào bếp, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao:

– Lan, tối nay có khách quan trọng nữa. Là người bạn cũ của chồng tôi, từ nước ngoài về. Cô phải chuẩn bị tất cả, từ món ăn đến cách sắp xếp bàn ghế. Đừng để tôi phải nhắc lần thứ hai.

Lan cảm thấy áp lực dồn dập, nhưng vẫn gật đầu:

– Dạ, con sẽ cố gắng.

Cả buổi chiều, Lan tất bật chuẩn bị mọi thứ. Cô bày biện bàn ăn, nêm nếm từng món canh, kho cá, xào rau và thử nếm nước sốt nhiều lần. Mồ hôi ướt lưng áo, nhưng Lan không dám dừng lại, vì cô biết, một lần sơ suất có thể khiến bà Thanh chê bai công khai.

Đúng 7 giờ tối, tiếng chuông cửa vang lên. Lan mở cửa, thấy một người đàn ông lịch lãm, ăn mặc chỉnh tề, bước vào cùng bà Thanh. Người này chính là anh Quang, bạn cũ của Nam từ thời đại học, hiện đang làm quản lý tại một công ty nước ngoài. Ánh mắt Quang dừng lại ở Lan, hơi ngạc nhiên:

– Chào em, nghe mẹ anh kể, em nấu ăn rất khéo.

Lan mỉm cười, cúi đầu:

– Dạ, em chỉ mong mọi người thấy vừa lòng thôi.

Trong bữa cơm, bà Thanh liên tục so sánh Lan với những người con dâu lý tưởng trong mắt bà. Mỗi khi Lan nấu món gì, bà đều nhấn mạnh:

– Nếu là con gái nhà giàu, chắc chắn sẽ biết cách trình bày và nêm nếm tinh tế hơn.

Lan chỉ im lặng, tập trung thưởng thức và phục vụ. Nhưng lần này, không chỉ có khách quý, mà cả Nam cũng ngồi bên cạnh, quan sát. Nam im lặng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Lan với vẻ lo lắng pha chút thương cảm.

Giữa bữa ăn, một tình huống không ngờ xảy ra. Khi Lan vừa đưa đĩa cá kho lên bàn, bà Thanh bỗng chỉ tay:

– Thôi, dừng lại! Đừng để tôi phải nói nữa. Tôi không hiểu sao cô lại nghĩ món này hợp với khách.

Lan khẽ lùi lại, tim đập mạnh, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Cô nói, giọng nhẹ nhàng mà cứng rắn:

– Bà muốn con nấu món khác, con sẽ làm. Nhưng đây là những gì con chuẩn bị bằng tâm huyết, để mọi người cùng thưởng thức.

Anh Quang cười, giọng điệu ấm áp:

– Thật sự tôi thích hương vị này, nó mang lại cảm giác thân thuộc, nhớ quê hương.

Bà Thanh tròn mắt, không nói nên lời. Lan cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt mọi người, nhưng trước khi cô kịp thở phào, Nam nghiêm giọng:

– Mẹ à, có lẽ hôm nay Lan đã làm tốt. Chúng ta không cần so sánh hay chê bai nữa.

Bà Thanh khẽ lặng im, ánh mắt xa xăm, như đang đấu tranh giữa lòng tự ái và sự công nhận. Lan cảm thấy một niềm vui nhỏ len lỏi trong tim, nhưng đồng thời, cô nhận ra rằng, sự thay đổi của bà Thanh sẽ không đến một sớm một chiều.

Khi khách ra về, Lan mới thở dài, mồ hôi ướt áo, cảm giác vừa kiệt sức vừa nhẹ nhõm. Nhưng chưa kịp nghỉ ngơi, bà Thanh gọi cô vào phòng:

– Lan… tôi phải thừa nhận hôm nay con làm tốt. Nhưng đừng nghĩ rằng từ nay sẽ không còn thử thách. Cuộc sống trong gia đình này không dễ dàng đâu.

Lan nhìn thẳng, nở nụ cười mệt nhọc nhưng kiên định:

– Con hiểu, con sẽ cố gắng.

Đêm hôm đó, Lan không ngủ được. Cô nhớ về tuổi thơ, về mẹ ruột, về những ngày tháng cặm cụi trong bếp, về những lời dạy “lòng thành là quan trọng nhất”. Cô tự nhủ, mình sẽ không để áp lực và sự khác biệt đánh gục, mà sẽ biến nó thành sức mạnh để chứng minh bản thân.

Nhưng định mệnh lại chưa buông tha. Vào tuần sau, một sự kiện bất ngờ xảy ra: chị gái chồng, Linh, về nước từ nước ngoài. Linh từng là người mà bà Thanh yêu thích, nhưng vì hoàn cảnh mà Linh không thể trở thành con dâu. Sự xuất hiện của Linh khiến không khí gia đình bỗng trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Bà Thanh bắt đầu so sánh Lan với Linh, từng lời nói đều chứa đựng sự châm chọc tinh tế, nhằm thử thách Lan một lần nữa.

– Lan à, hôm nay nấu món này cũng… tạm được. Nhưng so với Linh, chắc còn kém xa.

Lan cắn môi, cố nén cảm giác bị tổn thương. Nhưng ánh mắt cô vẫn sáng, kiên định:

– Con biết, mỗi người đều có cách nấu riêng. Con chỉ mong mọi người ăn và cảm nhận tấm lòng của con thôi.

Một sự im lặng kéo dài, rồi Linh mỉm cười dịu dàng:

– Tôi thấy rất ngon và ấm áp. Hương vị này khiến tôi nhớ nhà và nhớ cả tuổi thơ.

Bà Thanh giật mình, không còn lời châm chọc nào để nói. Lan nhìn vào mắt bà, thấy một ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Cô hiểu rằng, sự chân thành luôn thắng những định kiến, nhưng cuộc hành trình để được công nhận vẫn còn dài.

Tối đó, sau khi cả nhà đi ngủ, Lan đứng trên ban công, nhìn xuống khoảng sân nhỏ, cảm nhận ánh đèn vàng hắt lên tường. Cô tự nhủ: “Ngày mai sẽ còn nhiều thử thách, nhưng con sẽ không sợ. Con sẽ sống bằng chính tấm lòng mình.”

Trong khi đó, bà Thanh nằm trên giường, ánh mắt mở to nhìn trần nhà. Bà cảm nhận một điều kỳ lạ: cô con dâu quê mùa mà bà từng xem thường, giờ đây lại khiến bà cảm thấy vừa khó chịu vừa ngạc nhiên. Một phần trong bà muốn thử thách Lan tiếp, phần khác lại tự hỏi: liệu bà có nên thay đổi cách nhìn nhận không?

Một bão giông tinh thần đang hình thành, và Lan, với sự kiên định và chân thành, sẵn sàng đối diện mọi thử thách, dù điều đó đồng nghĩa với việc phải vượt qua cả áp lực từ người mà cô gọi là mẹ.

Chương 3: Ánh sáng sau cơn bão


Sáng hôm sau, không khí trong nhà vẫn còn vương dư âm từ buổi tối trước. Lan vừa chuẩn bị bữa sáng, vừa nghe tiếng bước chân mẹ chồng và Linh vọng từ phòng khách. Bà Thanh đi tới, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, nhưng đôi mắt đã bớt sắc lạnh. Linh bước ra, nụ cười nhẹ nhàng, thân thiện, khiến không gian bỗng dưng mềm mại hơn.

– Chào em, Lan – Linh nói, giọng dịu dàng. – Hôm qua chị ăn cơm ở đây thấy rất ấm áp, món ăn ngon và cách sắp xếp cũng rất dễ chịu.

Lan mỉm cười, cúi đầu chào:

– Dạ, em cảm ơn chị. Em chỉ muốn mọi người cảm thấy vui vẻ thôi.

Bà Thanh đứng bên, ánh mắt bà dường như đang cân nhắc điều gì. Một phần bà muốn khen Lan, một phần vẫn chưa quên thói quen soi xét lâu năm. Nhưng cuối cùng, bà chỉ nhẹ giọng:

– Thôi, ăn đi. Bữa sáng đã sẵn sàng rồi.

Lan thở phào nhẹ nhõm, thấy lòng mình bình an hơn một chút. Cô biết rằng, hành trình để được công nhận chưa kết thúc, nhưng ít nhất, hôm nay mọi thứ có vẻ đi đúng hướng.

Buổi trưa, Nam về nhà, nhìn thấy Lan tất bật trong bếp, ánh mắt anh đầy cảm thông:

– Lan, hôm qua con làm tốt lắm. Mẹ có vẻ bắt đầu nhìn nhận con rồi.

Lan mỉm cười, lòng ấm áp:

– Con chỉ mong mọi người vui vẻ, còn mẹ sẽ nhìn nhận con hay không, con nghĩ cũng không quan trọng lắm.

Nam ôm nhẹ vai Lan, thầm nhủ trong lòng rằng, cô vợ quê mùa này thật kiên cường, đầy tâm huyết, và đã mang đến một luồng gió mới cho căn nhà vốn đầy những chuẩn mực cứng nhắc.

Chiều hôm đó, bà Thanh bất ngờ gọi Lan vào phòng. Bà ngồi xuống, trầm ngâm nhìn cô con dâu:

– Lan, mẹ muốn nói với con điều này… Mẹ đã quá khắt khe từ trước tới nay. Mẹ luôn nghĩ rằng, con dâu phải xuất thân tốt, phải biết ăn mặc, nấu nướng tinh tế… Nhưng hôm nay, con cho mẹ thấy, sự chân thành mới là quan trọng.

Lan xúc động, đôi mắt rưng rưng:

– Con biết mẹ luôn muốn tốt cho gia đình, và con cũng chỉ muốn làm tròn bổn phận của mình.

Bà Thanh nắm tay Lan, giọng mềm hơn bao giờ hết:

– Từ nay, mẹ sẽ cố gắng thay đổi. Không phải vì con hoàn hảo, mà vì con biết sống bằng tấm lòng.

Lan mỉm cười, tim tràn ngập niềm vui. Cô nhận ra rằng, một mối quan hệ gia đình không phải lúc nào cũng bắt đầu bằng sự hòa thuận, mà đôi khi cần cả thử thách, đau thương, và cả sự kiên nhẫn để nhận ra giá trị thực sự của nhau.

Ngày hôm sau, Linh ở lại chơi vài ngày. Ban đầu, mọi thứ có vẻ căng thẳng, nhưng dần dần, cô và Lan trò chuyện nhiều hơn, chia sẻ bí quyết nấu nướng, cách quản lý gia đình, và cả những câu chuyện tuổi thơ. Lan nhận ra, Linh không phải đối thủ, mà là một người bạn, một đồng minh giúp cô hiểu thêm về thế giới bên ngoài.

Trong khi đó, bà Thanh quan sát hai cô gái, thỉnh thoảng mỉm cười, đôi khi lại nhăn trán, nhưng dần dần nhận ra rằng, sự hòa hợp không phải là sự so sánh, mà là sự chấp nhận.

Một buổi tối, cả gia đình quây quần bên mâm cơm, tiếng cười lan tỏa khắp nhà. Bữa cơm hôm nay không còn những lời châm chọc hay sự căng thẳng. Lan tự tay chuẩn bị tất cả, nhưng không còn áp lực, không còn sợ hãi. Cô biết rằng, bữa cơm này, hơn cả món ăn, là sự kết nối giữa những trái tim.

Nam nhìn Lan, ánh mắt tràn đầy tự hào:

– Lan à, hôm nay con đã thực sự trở thành một phần của gia đình.

Lan cười, ánh mắt rực sáng:

– Con chỉ muốn mọi người hạnh phúc, và con cảm thấy mình cũng hạnh phúc khi nhìn thấy nụ cười của mọi người.

Bà Thanh gật đầu, ánh mắt mềm mại:

– Từ nay, chúng ta sẽ cùng nhau sống hòa thuận. Mẹ sẽ không còn quá khắt khe nữa.

Linh mỉm cười, đưa tay nắm tay Lan:

– Em thấy rất vui vì được ở đây, và được nhìn thấy mọi người sống vui vẻ, hạnh phúc.

Lan cảm nhận một điều kỳ diệu: những thử thách, những khó khăn, sự nghi ngờ và áp lực trước đây, tất cả đều như tan biến, để lại một khoảng trống ấm áp, nơi chân thành và tấm lòng được đặt lên trên hết.

Tối hôm đó, khi Lan đứng trên ban công nhìn ra khoảng sân nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên tường, cô thấy lòng mình bình yên. Cô nhớ lại những ngày đầu về nhà chồng, sự lo lắng, áp lực, và cả những giọt nước mắt không tên. Nhưng giờ đây, tất cả đều trở thành ký ức quý giá, dạy cô về kiên nhẫn, lòng kiên định và sức mạnh của sự chân thành.

Lan biết, cuộc sống không bao giờ dễ dàng, nhưng nếu sống bằng tấm lòng, bằng sự kiên nhẫn và chân thành, mọi thử thách đều có thể vượt qua. Và cô, với niềm tin và tình yêu dành cho gia đình, sẽ tiếp tục hành trình ấy, cùng những người thân yêu, để biến căn nhà thành nơi đầy tiếng cười, hạnh phúc và sự hòa hợp.

Câu chuyện khép lại, nhưng ánh sáng mà Lan mang lại cho gia đình sẽ còn tỏa sáng lâu dài, như một minh chứng rằng, tấm lòng chân thành luôn chiến thắng mọi định kiến, mọi áp lực, và mọi sự nghi ngờ.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.