CHƯƠNG 1 – CHIẾC CAMERA CHỈA SANG NHÀ TÔI
Câu chuyện bắt đầu bằng một buổi chiều oi ả cuối tháng sáu, khi gia đình hàng xóm mới dọn đến bên căn nhà của tôi ở vùng ngoại ô yên bình. Từ ngày họ chuyển tới, cả xóm rì rầm bàn tán: “Nhìn cũng lịch sự đấy”, “Thấy chồng vợ nói năng nhẹ nhàng, có học”. Tôi cũng gật gù, nghĩ bụng: Thôi thì hàng xóm láng giềng, có thêm người tử tế thì tốt biết mấy.
Vậy mà sự tử tế ấy… chỉ tồn tại đúng ba ngày.
Sáng hôm đó, tôi đang quét sân thì nghe tiếng khoan đục từ phía nhà họ. Đinh tai nhức óc. Tôi cứ nghĩ họ sửa sang nhà cửa, nên cũng không để tâm. Nhưng đến khi tiếng khoan dừng lại, tôi liếc sang thì thấy một thứ khiến gáy mình lạnh toát: một chiếc camera mới tinh đang được gắn sát mép tường rào, ống kính đen tròn lấp lánh… và đang hướng thẳng vào khu sân nhà tôi.
Tôi đứng sững. Tay cầm chổi chao đảo suýt rơi.
Camera thì nhiều nhà lắp, tôi nghĩ. Nhưng lắp quay thẳng sang sân nhà người ta là sao?
Ngực tôi nhói lên một cảm giác khó chịu, giống như có người đứng ngay sau lưng nhìn trộm mọi cử động.
Tôi tự trấn an:
“Chắc họ lỡ quay sang, tí sẽ chỉnh lại thôi.”
Nhưng không. Không hề.
Chiều hôm đó, chiếc camera vẫn nằm nguyên vị trí. Chỉa nguyên ống kính sang sân tôi như một con mắt lạnh lẽo quan sát từng bước đi, từng hơi thở.
Sáng kế tiếp, tôi ra sân tưới cây. Trời còn mờ sương, không khí yên ắng. Không biết nghĩ gì, tôi liếc sang phía nhà họ – và đúng lúc ấy, một tiếng khúc khích vang lên.
Tôi giật mình.
Tiếng cười phát ra… từ sân bên. Nhìn kỹ, tôi thấy vợ chồng nhà đó đang ngồi trước một chiếc màn hình đặt ở hiên, nhìn chằm chằm vào đó rồi chỉ tay chỉ chân. Mặt họ đầy vẻ khoái chí như vừa xem được thứ gì buồn cười lắm.
Trái tim tôi đập thình thịch.
Họ đang làm gì?
Nhìn ai?
Rồi khi tôi bước qua vài nhịp, họ lại cúi xuống, làm bộ như không thấy.
Một luồng nóng bừng chạy dọc từ cổ lên mặt.
Không thể nào.
Không lẽ… họ đang xem camera và theo dõi nhà tôi?
Cảm giác nhục nhã và tức tối dồn lên đến nghẹn cổ.
Tôi quyết định sang nói chuyện cho rõ ràng.
Khi tôi gõ cửa, họ bước ra, dáng vẻ rất “thân thiện”. Tôi giữ bình tĩnh hết mức, cố nói bằng giọng ôn hòa:
“Chị ơi, hình như camera nhà chị đang quay sang sân nhà em. Gia đình em hơi bất tiện… Chị chỉnh lại hướng một chút được không ạ?”
Câu trả lời tôi nhận được… khiến người điềm đạm nhất cũng phải nổi đoá.
“Ôi chị ơi,” người vợ cười nhạt, giọng kéo dài, “camera nhà em lắp trong đất nhà em nha. Quay đâu là quyền của em chứ. Với lại… nhà chị có gì đâu mà phải ngại?”
Tôi chết lặng.
Từng chữ như tát thẳng vào mặt.
Cổ tôi như bị bóp nghẹt. Móng tay bấu vào lòng bàn tay đến trắng bệch. Tôi cố kìm lại câu trả lời cay đắng trực trào lên đầu lưỡi.
Nhưng cuối cùng, tôi chỉ nói:
“Vậy thì… tôi hiểu rồi.”
Tôi quay người đi, lưng nóng rực, cả người rung lên vì uất ức. Họ đứng sau lưng tôi mà tôi còn nghe rõ tiếng họ đóng cửa đầy thách thức.
Được. Các người muốn như vậy? Được lắm.
Không cãi vã.
Không đôi co.
Không hạ mình thêm lần nào nữa.
Nếu họ thích “xem” như vậy… tôi sẽ để họ xem thứ họ không bao giờ quên được.
Kể từ ngày đó, mỗi khi bước ra sân tôi đều cảm giác mình bị một con mắt vô hình bám theo. Tôi ghét cái cảm giác âm thầm quan sát đó đến mức mỗi phút trôi qua đều khiến đầu óc tôi như bị kim châm.
Và rồi, một đêm, khi cả nhà ngồi ăn cơm, tôi hạ giọng:
“Cả nhà nghe mẹ nói chuyện này.”
Chồng và con đều im lặng, nhìn tôi.
Tôi kể lại mọi chuyện. Kể cả chuyện bị họ cười, chuyện bị thách thức, chuyện họ coi thường gia đình mình đến mức nào.
Chồng tôi chau mày. Con gái tôi tức đến nỗi cầm đũa mà tay run lên.
Rồi tôi nói:
“Mẹ không muốn gây gổ. Nhưng nếu họ thích xem… thì mình cho họ xem một lần nhớ đời.”
Chồng tôi thở dài:
“Em tính làm gì? Đừng để thành chuyện ầm ĩ… hàng xóm lôi thôi lắm.”
Tôi mỉm cười. Một nụ cười rất chậm, rất nhẹ – nhưng lạnh.
“Không phải đánh nhau, không phải cãi vã.
Chỉ là… một bài học.”
Và thế là, kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu tôi từng chút một. Tỉ mỉ. Rõ ràng. Rùng rợn.
Chồng và con nghe xong thì tròn mắt.
Con gái tôi run run hỏi:
“Mẹ… mẹ chắc là họ sẽ sợ chứ?”
Tôi đáp:
“Họ không tin lời nói. Vậy phải để họ tin… vào mắt mình.”
Đúng 3 giờ sáng.
Cả nhà tôi bật dậy theo đúng kế hoạch. Không một tiếng động.
Tôi thay bộ áo choàng trắng tinh, dài quét đất. Tóc xõa rối tung. Mặt tôi bôi phấn nhợt nhạt, đường kẻ mắt kéo dài xuống má như lê bóng nước mắt. Trên tay tôi là bó nhang đỏ rực.
Con gái tôi bò bằng bốn chân, tóc che nửa mặt, miệng lẩm bẩm những câu vô nghĩa mà tôi dạy. Giọng con bé khàn khàn, nghe như tiếng gió rít từ dưới giếng vọng lên.
Chồng tôi thì ngồi xếp bằng giữa sân, không chớp mắt, miệng niệm những câu chú “tự chế”, tay liên tục vẽ những ký hiệu lên giấy vàng rồi rải thành một vòng tròn ngay giữa sân.
Khung cảnh… đúng nghĩa “kỳ quái”.
Tôi đứng trước tâm điểm của sân, quay người rất chậm, từng bước như trôi trong sương dày. Đầu tôi cúi xuống, tóc phủ kín mặt. Bó nhang trên tay đỏ rực như vệt lửa cháy trong đêm.
Ống kính camera bên kia… chắc chắn nhìn thấy tất cả.
Tôi biết họ đang xem.
Tôi biết họ đang trố mắt.
Tôi biết họ đang hoảng.
Vì đúng 5 phút sau…
Đèn nhà họ bật sáng choang.
Tiếng xầm xì vội vã. Rồi có tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Và ngay sau đó, tiếng “lạch cạch” vang lên: họ đang tháo camera.
Chồng tôi nhìn tôi, môi khẽ nhếch.
Con gái tôi phải che miệng để khỏi bật cười.
Còn tôi thì đứng bất động, chỉ nhìn thẳng vào camera như thể đang nhìn xuyên qua nó.
Sau 10 phút, chiếc camera hoàn toàn biến mất khỏi vị trí.
Chúng tôi thu dọn mọi thứ trong im lặng, trở vào nhà.
Không ai nói gì.
Nhưng ba người chúng tôi đều hiểu: xong rồi.
Sáng hôm sau, tôi nghe được tiếng bàn tán từ vài người hàng xóm khác:
“Nghe đâu nhà mới bên cạnh… nửa đêm thấy cái gì lạ lắm.”
“Ổng chồng còn chạy sang mời thầy phong thủy xem đất.”
“Thấy gỡ luôn cái camera rồi.”
“Cả cây bàng chắn giữa hai nhà cũng chặt luôn đấy! Nói là để ‘thông thoáng khí’.”
Tôi chỉ mỉm cười.
Khi gặp tôi ngoài chợ, chị vợ nhà đó cúi mặt, giả vờ bận lựa rau, né sang hướng khác. Con cái họ không dám chạy sang trước cổng nhà tôi nữa.
Không ai nhắc đến chiếc camera.
Không ai dám nhìn lâu sang sân nhà tôi.
Họ sợ điều gì?
Không phải sợ ma.
Mà là sợ…
gặp đúng người biết dọa lại.
Tôi không vui vì mình “thắng”.
Tôi chỉ thấy nhẹ lòng vì đã bảo vệ được thứ quan trọng nhất: quyền riêng tư của gia đình mình.
Nhưng tôi không biết…
Việc đó mới chỉ là khởi đầu.
Bởi sau khi chiếc camera biến mất, những chuyện kỳ lạ khác bắt đầu xảy ra – và lần này, không phải do tôi tạo ra.
CHƯƠNG 2 – NHỮNG TIẾNG ĐỘNG LÚC 3H SÁNG
Tưởng như chuyện chiếc camera chỉa sang nhà tôi đã khép lại. Gia đình hàng xóm từ hôm bị “hù” một trận xanh mặt thì im thin thít như chùa bà Đanh. Mấy ngày liền, không còn tiếng cười khúc khích, không còn cái ánh mắt khó chịu khi tôi ra sân.
Nhưng đúng là đời không bao giờ diễn ra đúng như mình nghĩ.
Bình yên chỉ kéo dài một tuần. Một tuần trọn vẹn, đủ để tôi bắt đầu quên chuyện cũ. Đủ để tôi tin rằng rồi ai cũng sẽ sống yên ổn trong phần đất của mình. Đủ để tôi yên tâm tưới cây, phơi quần áo mà không còn cảm giác bị dòm ngó.
Vậy mà…
Từ chính giây phút tôi buông lỏng cảnh giác, sự bất thường bắt đầu kéo đến.
Đêm thứ nhất.
Khoảng ba giờ sáng, tôi đang ngủ thì nghe tiếng “rắc… rắc…” ở sân nhà mình. Như tiếng ai đó dẫm lên sỏi. Rất rõ.
Tôi giật mình tỉnh dậy, tim đập thình thịch. Tôi nhìn sang chồng – anh ngủ say như chết, không nghe thấy gì. Tôi cố căng tai lắng nghe, nhưng chỉ còn tiếng gió xào xạc qua mái ngói.
Tôi tự nhủ chắc do mèo hoặc chuột. Nhà ai chả có đôi ba con chạy đêm. Nghĩ vậy nên tôi nằm xuống ngủ tiếp.
Nhưng khó chịu. Rất khó chịu.
Tôi cứ lăn qua trở lại cho đến sáng.
Đêm thứ hai.
Lại ba giờ sáng.
Lần này không phải tiếng bước chân.
Mà là tiếng “cạch” – giống tiếng cửa cổng bị lắc nhẹ.
Tôi bật dậy, sợ đến mức toàn thân lạnh toát. Cảm giác như có ai đó đứng ngay trước nhà, chỉ cách tôi vài bước chân, nhưng bị bóng tối nuốt chửng.
Tôi định gọi chồng nhưng lại thôi. Anh ấy vốn thuộc típ người thực tế, nghe xong chắc sẽ bảo tôi tưởng tượng.
Tôi rón rén ra sân trên tầng hai. Gió đêm lạnh buốt lùa qua kẽ áo, luồn vào tận da thịt. Dưới sân tối om. Không có ai. Không có tiếng động. Không có gì khiến tôi có thể chỉ ra và nói “đó, tôi nghe thấy từ chỗ này”.
Nhưng tôi biết.
Cái cổng đó đã bị ai đó chạm vào.
Bản năng nói với tôi như vậy.
Đêm thứ tư.
Đêm thứ ba tôi không nghe gì, nhưng đêm thứ tư thì có.
Ba giờ sáng – lại đúng khung giờ ấy – tôi nghe thấy tiếng thì thầm.
Đúng vậy. Tiếng nói rất nhỏ, rất mơ hồ, nghe như giọng đàn ông. Nó không rõ thành lời, chỉ là những âm thanh âm u, đều đều, giống như ai đó đang nói chuyện điện thoại nhưng cố nén giọng để không bị phát hiện.
Tiếng vọng từ phía bờ tường ngăn giữa hai nhà.
Gáy tôi nổi hết da gà.
Tôi ngồi bật dậy.
Tôi nhìn về phía cửa sổ, nơi thứ âm thanh ấy đang truyền đến.
Tôi nói thật: cuộc đời tôi chưa bao giờ sợ như giây phút đó.
Nhưng điều khiến tôi sởn gai ốc hơn nữa… là tiếng nói ấy không phải giọng của ai trong gia đình nhà hàng xóm. Tôi nhận ra ngay. Tôi đã nghe giọng họ nhiều lần rồi.
Người đang nói chuyện đó… là một người đàn ông khác.
Họ có khách lúc 3h sáng? Hay ai đó đứng trong sân nhà họ? Hay… đứng ngay sát bờ tường?
Cảm giác bất an tràn lên như thủy triều.
Tôi nằm xuống, tay che tai, cố ngủ nhưng không thể chợp mắt.
Ngày hôm sau, khi đi đổ rác, tôi liếc sang sân họ. Mọi thứ có vẻ bình thường: chậu cây, xe máy, sân lát gạch sạch sẽ. Nhưng có một thứ rất lạ:
Ở góc sân, chỗ trước kia đặt màn hình xem camera, giờ có thêm một… chiếc laptop. Nắp mở hé. Dây cắm nối vào ổ điện gần đó.
Trông cứ như họ vẫn… quan sát ai đó.
Tim tôi nhói lên.
Chẳng lẽ họ vẫn đang theo dõi nhà tôi?
Hoặc họ lắp camera mới ở chỗ khác?
Hoặc tệ hơn… camera còn tinh vi hơn trước?
Tôi không biết. Tôi chỉ cảm thấy sự khó chịu lan rộng khắp người.
Buổi tối, tôi đem chuyện kể với chồng. Anh cau mày:
“Có khi em căng thẳng quá nên nghe lầm thôi. Đêm gió to, cây cối đủ loại tiếng.”
Tôi bực mình:
“Anh cứ nghĩ em tưởng tượng. Em biết rất rõ mình nghe gì!”
“Ờ thì… hoặc em đang ám ảnh vụ cũ. Chứ ai mà ra sân 3h sáng nói chuyện? Người ta đâu có rảnh.”
Câu nói đó khiến tôi nghẹn lại.
Anh không tin tôi – điều đó khiến tôi càng sợ hơn.
Đêm thứ năm.
Tôi không còn muốn ngủ. Tôi nằm canh giờ. Đúng 3h sáng, tôi bật dậy, bước đến cửa sổ.
Và… tôi thấy.
Trong bóng tối, dưới ánh trăng lờ mờ, bên phía sân của nhà hàng xóm… có một cái bóng đen.
Nó đứng sát bờ tường. Im phăng phắc. Không cử động.
Hình dáng cao, gầy, vai trũng xuống như người bị kiệt sức.
Tôi hụt hơi, bàn tay nắm lấy bậu cửa đến tê cứng.
Cái bóng ấy không phải của ai trong gia đình họ. Chồng họ thấp người, vợ nhỏ nhắn, con bé nhà họ cũng không cao đến vậy. Tôi biết rõ.
Vậy người đó là ai?
Tại sao lại đứng đó vào lúc 3h sáng?
Tôi run như cầy sấy. Mắt không dám chớp.
Đúng lúc đó, cái bóng… ngước mặt lên.
Chỉ trong tích tắc, ánh trăng chiếu lên một khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt sâu hoắm, như người mất ngủ nhiều ngày liền. Khuôn mặt ấy nhìn thẳng… về phía nhà tôi.
Tim tôi như rơi xuống đất. Tôi bịt miệng để không hét lên.
Và rồi—
Cái bóng từ từ lùi vào trong sân nhà họ và biến mất sau bức tường.
Tôi đứng chết lặng một lúc lâu.
Sáng hôm sau, tôi kéo chồng ra hiên, chỉ thẳng tay:
“Em thấy có người đứng trong sân nhà họ. Rõ ràng là đàn ông. Mặt trắng bệch. Em không thể nghe lầm, không thể mơ.”
Chồng tôi nhìn tôi một hồi lâu, rồi nhẹ giọng:
“Hay để tối anh canh chung với em?”
Tôi thở phào. Cuối cùng anh cũng chịu tin.
Nhưng đời thì lạ lắm. Khi mình quyết tâm bắt được điều bất thường, nó lại biến mất.
Đêm thứ sáu.
Chồng tôi đặt báo thức. Đúng 3h, anh bật dậy, kéo rèm nhìn ra ngoài.
Không có gì.
Tôi cũng ra đứng cùng. Không gió, không tiếng. Yên ắng đến mức nghe rõ tiếng kim đồng hồ chạy.
Tôi chán nản. Thất vọng. Tự dưng có cảm giác như tôi là người điên duy nhất nhìn thấy những điều đó.
Chồng vỗ vai:
“Thấy chưa? Không có ai cả. Em dạo này lo lắng nhiều quá.”
Tôi im lặng, không cãi. Nhưng trong lòng vẫn còn nguyên nỗi nghi ngờ.
Đêm thứ bảy.
Chồng tôi ngủ quên. Tôi tỉnh giấc khi trời còn chưa sáng. Cảm giác bất an đè lên ngực.
3h.
Tôi lại nghe tiếng “rắc… rắc…” giống đêm đầu tiên.
Tôi bước đến cửa sổ – chậm rãi, run rẩy – rồi nhìn ra ngoài.
Không có bóng người.
Nhưng… có tiếng thở.
Tiếng thở yếu ớt, kéo dài, như tiếng một người đang cố gắng giữ bình tĩnh sau khi chạy hoặc khóc.
Nó phát ra từ góc sân nhà họ.
Tôi không nhìn thấy ai, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở ấy.
Tôi lùi lại, tay bịt miệng.
Và rồi…
Một giọng nói nhỏ đến mức gần như nghe bằng trực giác chứ không phải bằng tai:
“Đừng để… họ thấy…”
Tôi muốn ngất tại chỗ.
Giọng đó không phải giọng của người đàn ông tôi nghe hôm trước. Giọng này… yếu, mệt, như người bị bệnh lâu ngày. Nhưng câu nói thì rõ ràng: “Đừng để họ thấy.”
Họ?
Ai là họ?
Không muốn tôi thấy điều gì?
Tôi chợt hiểu một điều: người kia không biết có camera. Không biết bị theo dõi.
Tôi chậm rãi kéo rèm lại. Hai chân run như sắp khuỵu.
Sáng hôm sau, khi tôi bước ra sân, cánh cửa nhà hàng xóm mở hé. Người vợ đứng đó, khuôn mặt u ám, mắt thâm quầng. Trông chị ta thiếu ngủ đến mức đáng sợ.
Khi thấy tôi, chị ta cố nở nụ cười gượng:
“Chào… chị.”
Giọng run run.
Tôi cũng chào lại, nhưng lòng đầy nghi vấn.
Chị ta đóng cửa lại trong tích tắc, như sợ tôi nhìn thấy điều gì phía sau.
Buổi chiều hôm đó, tôi vô tình thấy chồng chị ta vác một chiếc thùng lớn ra chiếc xe bán tải của anh ta. Thùng được phủ kín bằng vải đen. Anh ta cố gắng nâng nó lên, rõ ràng nặng đến mức khiến anh ta mất thăng bằng.
Và tôi thấy… một vệt đất đỏ rơi xuống sân.
Khi anh ta đi rồi, con gái tôi hỏi:
“Mẹ, đất gì mà đỏ như máu vậy?”
Tôi nhìn con, không trả lời.
Tôi chỉ biết trong lòng dấy lên một linh cảm cực kỳ xấu.
Tối hôm đó, tôi ngồi bên cửa sổ rất lâu. Nỗi sợ không đến từ camera nữa. Mà từ chính những người sống sau bức tường kia.
Đúng lúc tôi định đóng cửa lại thì…
Ánh đèn sân nhà họ bị tắt phụt.
Trong bóng tối mờ mịt, tôi thấy một bàn tay – một bàn tay trắng bệch – bám lên thành tường.
Không phải của đàn ông.
Không phải của phụ nữ.
Bàn tay nhỏ.
Rất nhỏ.
Giống như bàn tay… của một đứa trẻ.
Nhưng gia đình họ chỉ có một bé gái khoảng 10 tuổi, da ngăm, tay chân khỏe mạnh. Còn bàn tay trắng toát kia… gầy guộc, xương xẩu, tím tái như khóc nhiều ngày.
Tôi đứng như hóa đá.
Bàn tay đó run nhẹ, bám vào tường một lúc, rồi biến mất.
Không một tiếng động.
Chỉ có tiếng tim tôi đập đến muốn vỡ lồng ngực.
Lúc ấy, tôi mới hiểu:
Điều tôi nhìn thấy những ngày qua…
Những tiếng động lúc 3h sáng…
Những chiếc bóng…
Những tiếng thở…
Không phải do camera.
Không phải do chuyện tôi dọa họ.
Có thứ gì đó… đang sống trong nhà họ.
Và nó đang cố gắng nói với tôi điều gì đó.
CHƯƠNG 3 – SỰ THẬT SAU BỨC TƯỜNG
Suốt một tuần sau đó, tôi sống trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Ban ngày cố tỏ ra bình thường, ban đêm chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến tôi bật dậy như có ai bóp chặt tim.
Tôi sợ hãi, nhưng cũng bị thôi thúc bởi một cảm giác kỳ lạ: mọi chuyện chưa kết thúc. Có gì đó trong ngôi nhà bên cạnh vẫn đang chuyển động âm thầm, lặng lẽ và bất thường.
Tôi biết mình không thể làm ngơ thêm.
Chiều hôm đó, tôi quyết định sang gõ cửa nhà hàng xóm. Không phải để gây chuyện, mà để tìm câu trả lời. Khi người vợ mở cửa, tôi bất ngờ khi thấy khuôn mặt chị ta gầy sọp hơn cả tuần trước, đôi mắt sưng đỏ, như người mới khóc cả đêm.
“Chị… sang có việc gì à?” – giọng chị ta run rẩy.
Tôi nhã nhặn:
“Hôm trước tôi có thấy chồng chị khiêng một cái thùng lớn. Tôi sợ có chuyện gì không hay… muốn hỏi thăm thôi.”
Chị ta giật mình, nhìn quanh rồi kéo tôi vào nhà, đóng cửa lại thật nhanh. Hành động ấy càng làm tôi lạnh sống lưng.
Trong nhà tối om dù mới gần năm giờ chiều. Cả căn nhà nặng mùi ẩm, pha lẫn mùi thuốc sát khuẩn và… thứ mùi khó tả, ngòn ngọt như mùi cháy khét của gỗ ẩm.
Người vợ nắm chặt tay tôi:
“Chị… chị làm ơn… đừng hỏi những chuyện đó.”
Tôi thở sâu, cố giữ bình tĩnh:
“Nhưng mấy ngày nay tôi nghe thấy tiếng động. Thấy bóng người. Ngay sát tường. Tôi cần biết chuyện gì đang xảy ra.”
Nét mặt chị ta tái mét. Nhìn tôi như thể tôi vừa chạm đúng vào điều cấm kỵ.
Một lúc lâu sau, chị ta nói nhỏ, cực nhỏ:
“Chị không nên thấy những thứ đó…”
Tôi sững người:
“Tại sao?”
Và lúc ấy… con bé nhà họ từ trong phòng đi ra. Nó đứng im, đôi mắt to đen nhìn tôi chằm chằm. Nhưng điều làm tôi lạnh gáy là… con bé nhìn tôi với ánh mắt buồn bã, không giống ánh nhìn của đứa trẻ bình thường.
Tôi hỏi nhẹ:
“Con nói chuyện được không?”
Con bé không trả lời, chỉ cúi đầu.
Người mẹ nhanh chóng kéo nó vào phòng, đóng cửa lại.
Khi quay trở lại, chị ta thở dài, nói như trút hết sức lực:
“Chị muốn biết? Được. Nhưng nghe xong, đừng xen vào nữa. Đây là chuyện của gia đình tôi.”
Tôi gật đầu.
Người vợ run run kể:
“Cháu nhà tôi… không phải một đứa. Trước đây… tôi có hai đứa con gái sinh đôi. Một đứa tên Vy, một đứa tên Vân.”
Tôi lặng người.
Chị ta nuốt nghẹn:
“Năm ngoái, gia đình tôi gặp tai nạn trên đường về quê. Xe lật. Tôi và chồng may mắn thoát. Nhưng… Vân thì không.”
Giọng chị ta nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe:
“Con bé mất ngay lúc đó… nhưng Vy—từ ngày ấy—hoảng loạn, gặp ảo giác liên tục. Cháu hay nói chuyện với… chị nó. Cháu bảo Vân vẫn ở đây. Vẫn đi lại trong sân. Vẫn đứng cạnh chỗ tường rào lúc 3 giờ sáng.”
Tôi lạnh sống lưng.
Người vợ nói tiếp, giọng run đến mức như sắp gục:
“Chúng tôi đưa cháu đi khám nhiều nơi. Bác sĩ bảo cháu bị rối loạn sang chấn. Nhưng càng lớn… con bé càng thấy rõ hơn. Cháu bảo Vân… cứ đứng bên đó nhìn vào nhà mình.”
“Bên đó… là tường giáp nhà tôi?” – tôi hỏi.
Chị ta gật đầu, ánh mắt tràn ngập mệt mỏi:
“Nhà tôi dạo này sửa sang lại, gỡ cây, dọn sân… Vy bảo như vậy thì chị nó giận. Tối nào cũng đứng. Cứ đúng 3 giờ.”
Làn da tôi tê buốt.
“Còn tiếng thở? Tiếng nói? Cái bóng đàn ông tôi thấy là gì?”
Chị ta nhắm mắt, đôi bàn tay siết lại:
“Chồng tôi… đêm nào cũng ra sân. Mấy tháng nay anh ấy mất ngủ nặng. Anh ấy—anh ấy nghĩ mình nghe thấy tiếng Vân gọi. Anh ấy nói bóng đứa trẻ xuất hiện trước cửa phòng. Anh ấy sợ người ngoài nhìn thấy, nên lúc nào cũng canh.”
“Toàn bộ âm thanh… ánh trăng… bóng đen… đều là do chồng chị?”
Tôi hỏi, tim đập thình thịch.
“Có thể. Có thể không.” – chị ta thở dốc. – “Chồng tôi bảo… có đêm anh thấy có người đứng nhìn anh từ phía sân nhà chị. Mặt trắng bệch. Không thấy rõ, nhưng dáng rất giống… con bé.”
Tôi đứng như bị rút hết máu.
“Không… tôi không có ai đứng đó lúc 3 giờ… tôi chỉ…”
Câu nói bị nghẹn khi tôi nhớ lại:
Đêm đó, tôi đứng nhìn ra sân nhà họ. Ánh trăng chiếu lên mặt tôi… trắng toát. Hốc mắt thâm quầng vì mất ngủ.
Có khi nào… họ thấy tôi—như tôi đã thấy cái bóng của họ?
Chị ta nhìn tôi, giọng lạc đi:
“Thật ra… nhà tôi không lắp camera mới. Laptop chỉ dùng để xem lại camera bên ngoài ngõ. Còn cái camera ngày trước… chúng tôi gỡ hẳn rồi. Từ sau hôm… chị làm lễ kỳ lạ đó… chúng tôi không dám nhìn sang nữa.”
Tôi đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa hoang mang:
“Vậy… còn bàn tay? Bàn tay bám lên tường… trắng bệch, nhỏ xíu…”
Chị ta nhìn chăm chăm vào tôi một lúc lâu. Đôi mắt đỏ ngầu, ánh nhìn nửa sợ hãi, nửa dò xét:
“Chị chắc chắn là chị thấy bàn tay đó?”
Tôi nuốt khan:
“Chắc.”
Người vợ run mạnh đến mức gần như khuỵu xuống. Chị ta đưa tay bụm miệng, rồi lao vào trong phòng. Tôi nghe tiếng lục lọi, tiếng bức ảnh rơi xuống bàn, tiếng khóc bật ra như bị dồn nén quá lâu.
Một phút sau, chị ta trở ra, đưa tôi xem một bức ảnh cũ.
Trong ảnh là hai bé gái sinh đôi, một cười tươi rạng rỡ, một đứng hơi nép sau lưng mẹ, gương mặt nhợt nhạt, bàn tay trắng xanh vì bệnh bẩm sinh.
Bàn tay đó… giống hệt bàn tay tôi đã thấy trên tường.
Tôi run rẩy.
“Đây… là Vân.” – chị ta nấc lên. – “Chị nói xem… làm sao chị thấy bàn tay của con bé… nếu… nếu con bé đã mất?”
Tôi nghẹn lại, không nói được.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Bầu không khí giữa chúng tôi trở nên nặng nề đến mức không thể thở nổi. Tôi phải rời nhà họ ngay khi cảm thấy chân mình bắt đầu muốn khuỵu.
Bước ra sân, tôi vẫn cảm thấy ánh mắt của người mẹ dõi theo sau lưng – ánh mắt chất đầy đau đớn, mất mát và… hy vọng le lói rằng tôi nói sai, rằng tôi nhìn nhầm.
Nhưng tôi không nhìn nhầm.
Tôi biết điều đó.
Từ hôm đó, nhà hàng xóm trở nên im ắng lạ thường.
Không còn tiếng nói, tiếng cười, tiếng mở cửa.
Không còn bóng người qua lại.
Cả căn nhà như bị phủ một lớp u ám vô hình.
Con gái tôi hỏi:
“Mẹ, sao nhà cô chú bên cạnh không mở đèn nữa?”
Tôi chỉ nói:
“Họ bận việc.”
Nhưng lòng tôi nặng như đá.
Đặc biệt, từ hôm đó, 3 giờ sáng không còn xuất hiện tiếng động nào nữa.
Không có tiếng bước chân.
Không có tiếng thở.
Không có tiếng nói yếu ớt.
Không có bàn tay bám lên tường.
Sự tĩnh lặng khiến tôi không biết phải thấy nhẹ nhõm… hay thấy bất an hơn.
Một tuần sau, nhà họ dọn đi trong im lặng.
Không thông báo.
Không chào tạm biệt.
Không ai nhìn ai.
Tôi chỉ thấy chiếc xe bán tải cũ kỹ của họ chạy chậm rãi ra khỏi đầu ngõ, thùng xe đầy những đồ được bọc kỹ bằng vải bạc. Cửa kính xe dán kín, không thấy bóng người bên trong.
Con bé Vy ngồi ghế sau, nhìn thoáng qua nhà tôi. Nét mặt buồn khủng khiếp, ánh mắt như muốn nói điều gì đó.
Tôi chợt thấy trong đôi mắt ấy… có bóng hai đứa trẻ trùng vào nhau, như hình phản chiếu bị chồng lớp.
Rồi xe chạy mất.
Hôm đó, trời đổ mưa. Mưa nặng hạt, xối xả như ai đó trút trọn nỗi lòng xuống đất.
Tôi nghĩ:
“Vậy là xong. Họ đi rồi. Mọi chuyện kết thúc.”
Nhưng cuộc đời có những thứ… không kết thúc chỉ vì con người rời đi.
Ba ngày sau khi họ dọn đi, đúng 3 giờ sáng, tôi tỉnh giấc bởi một tiếng động cực nhỏ. Rất nhẹ. Như tiếng ai đó đặt một vật gì lên tường.
Tôi bước ra cửa sổ, run đến mức phải vịn vào khung cửa.
Dưới ánh trăng nhạt, tôi thấy trên bờ tường giữa hai nhà… có một vệt bùn nhỏ. Vệt bùn giống như dấu tay.
Dấu tay… rất nhỏ.
Tôi nhìn chằm chằm, cảm giác sống lưng lạnh dần từ cổ xuống đến thắt lưng.
Gió thổi.
Trăng mờ.
Cả khu phố im lìm.
Và rồi…
Một tiếng nói mong manh như hơi thở thoảng qua khoảng sân đêm:
“…chị ơi… đừng để họ thấy…”
Tôi đứng chết lặng.
Đó chính là câu nói tôi từng nghe từ bóng người trong sân.
Nhưng lần này, giọng nói trẻ hơn. Trong hơn. Rõ hơn.
Giống hệt giọng một đứa trẻ khoảng 5, 6 tuổi.
Giọng nói ấy vang lên một lần. Chỉ một lần. Rồi tan vào gió.
Tôi nhắm mắt lại, đôi tay lạnh ngắt.
Không biết là gió…
hay có ai đó… đang đứng dưới tường nhìn lên.
Sáng hôm sau, tôi ra kiểm tra.
Trên bờ tường đã không còn gì. Không dấu tay. Không vệt bùn. Không gì cả.
Chỉ có một cảm giác lửng lơ trong lòng:
Có những câu chuyện không phải để giải thích.
Chỉ là để nhắc nhở.
Có thể con bé Vân… chỉ đơn thuần là một bóng hình trong ký ức.
Có thể tất cả chỉ là sản phẩm của tổn thương tâm lý của gia đình bên cạnh.
Nhưng cũng có thể…
Có những điều tồn tại trong thế giới này theo cách mà mắt người lớn không nhìn thấy.
Buổi chiều, khi đi chợ, tôi nhìn sang căn nhà bên cạnh – giờ đã khóa trái cửa, im lìm như chưa từng có ai sống. Bỗng dưng tôi nhớ đến một điều mình từng nói:
“Tôn trọng sự riêng tư không phải là sợ ma.”
Hóa ra ngày trước tôi đã nhầm.
Trong cuộc đời này, đôi khi ta không cần sợ những thứ vô hình.
Điều đáng sợ hơn… là những điều thật sự tồn tại, nhưng không ai dám nói ra.
Ở đâu đó, rất gần, phía sau bức tường mỏng manh này.
Và đôi khi, điều đáng sợ nhất…
lại đến từ một bàn tay nhỏ bé…
đang cố bám lấy tường…
chỉ để nói một điều thật khẽ:
“Đừng để họ thấy.”
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.