Chương 1: Căn nhà không còn thuộc về ta
Người ta nói, mất mát rồi con người sẽ trở nên cứng cỏi hơn. Nhưng tôi thì không. Tôi mất chồng – người đàn ông duy nhất mình tin tưởng tuyệt đối – và cả căn nhà mà tôi tưởng là nơi bình yên. Lúc nhận cuộc điện thoại báo tin chồng tôi qua đời trong một tai nạn xe, mọi thứ như sụp đổ trước mắt. Tim tôi như bị bóp nghẹt, đầu óc trống rỗng đến mức không còn cảm giác đau hay khóc nữa.
Những ngày sau, tôi sống trong một mê cung của đau thương và tuyệt vọng. Đám tang chồng, tôi không thể đi, không thể đứng nhìn anh lần cuối. Người ngoài gọi đó là điều bất nhẫn, nhưng tôi chỉ biết gục đầu vào gối, khóc trong vô thức, không nhận ra tiếng đồng hồ đang tích tắc, không nghe tiếng người xung quanh gọi tên tôi. Thế giới này, bỗng dưng, chỉ còn khoảng trống và bóng tối.
Sau hai năm, tôi trở lại cuộc sống bình thường. Tôi đi làm, chăm sóc bố mẹ chồng, dạy con học, làm tất cả những gì tôi vẫn làm khi anh còn sống. Mọi người nói tôi hiền lành, dại dột, nhưng tôi chỉ biết: làm tròn bổn phận là cách tôi tưởng nhớ anh, là cách tôi giữ lấy chút lương tri trong đời sống còn sót lại.
Vậy mà, hạnh phúc tưởng chừng đã tìm lại tôi cũng chỉ là phù du. Tuần trước, bố chồng gọi anh trai tôi về nhà, với lý do nghe có vẻ êm dịu: “Chia tài sản”. Tôi tự nhủ, dù sao thì căn nhà này cũng thuộc về tôi và các con. Chúng tôi bỏ ra hơn 2 tỷ đồng, từng viên gạch, từng bức tường, từng chậu hoa… đều là mồ hôi nước mắt của ba mẹ con. Tôi nghĩ, bố mẹ chồng sẽ không hạ tay với chúng tôi.
Nhưng tôi đã nhầm.
Hôm đó, bố chồng tôi, người tôi từng xem như cha, nói:
— Căn nhà sẽ để cho anh con, còn con, bố mẹ sẽ cho ba trăm triệu để xây nhà riêng.
Nghe đến đây, tôi cảm giác như vừa bị tạt một xô nước đá vào mặt. Cả thế giới quay cuồng.
— Dù gì con cũng là con dâu, — ông còn nói, giọng trầm, chắc nịch, — sau này con lấy chồng khác, bố mẹ không thể để nhà đất cho con đứng tên được. Nhận tiền mà xây đi, còn ở lại đây không tiện.
Tôi cười. Một nụ cười trống rỗng. Nước mắt cứ lăn dài trên má.
— Bố mẹ yên tâm, con không tranh giành gì. Nhưng… có một chuyện con nên nói rõ.
Tôi rút từ ngăn kéo ra một tập hồ sơ, đặt lên bàn.
— Khi mua nhà, chồng con đã sang tên căn nhà này cho con rồi, chỉ là anh ấy không nói với bố mẹ. Giờ đây, dù bố mẹ có muốn cho ai đi nữa, cũng không thay đổi được gì.
Căn phòng bỗng lặng yên đến mức có thể nghe thấy tiếng gió lùa qua hiên nhà. Bố chồng tôi lật hồ sơ một cách rối rít, mắt mở to, miệng há hốc. Mẹ chồng đứng bên cạnh, tái mét, run run đưa tay đỡ cằm. Họ chưa bao giờ nghĩ rằng, trong lúc sống với chúng tôi, chồng tôi đã lặng lẽ lo liệu tất cả.
Tôi không nói gì thêm. Tôi ôm di ảnh chồng, dắt tay hai con bước ra khỏi căn nhà, nơi mà tôi từng nghĩ sẽ là nơi bình yên suốt đời. Lúc này, mẹ chồng mới lắp bắp:
— Con… con bỏ đi thật sao? Bao nhiêu năm nay, mẹ coi con như con gái trong nhà…
Tôi quay đầu, bật cười khẽ, nhưng tiếng cười ấy chua xót hơn tất cả những giọt nước mắt.
— Mẹ coi con là con gái mà lại đuổi con ra khỏi nhà vì sợ con lấy chồng khác, sợ con chiếm nhà? Nếu hôm nay con không có sổ đỏ, liệu mẹ có giữ con lại không?
Mẹ chồng im lặng. Không nói được lời nào. Tôi dắt con bước qua thềm nhà lần cuối. Trước mắt, căn biệt thự khang trang, nơi tôi từng đặt niềm tin, giờ trở nên xa lạ, trống trải. Tôi thầm nhủ: có những nơi chỉ là chỗ ở, không phải là nhà.
Bước chân tôi dần xa, nhưng trong lòng, một cơn giận dữ bắt đầu trỗi dậy. Không phải giận chồng, không phải giận số phận, mà là giận những người mà tôi từng xem là gia đình… Giận vì đã quá tin tưởng. Giận vì những năm tháng hy sinh tưởng như sẽ được trân trọng, giờ chỉ còn lại sự lạnh lùng, toan tính.
Tối hôm đó, trong căn nhà tạm bợ, tôi ngồi bên bàn học của các con. Chúng nhìn tôi với ánh mắt vừa lo lắng vừa buồn. Tôi nắm tay từng đứa, cảm nhận hơi ấm yếu ớt, tự nhủ: “Mẹ sẽ làm lại từ đầu, không ai có thể tước đi điều này của chúng ta.”
Trong lòng tôi nhen nhóm một quyết tâm: dù có phải đi qua bao nhiêu gian khó, tôi cũng sẽ bảo vệ hai con, bảo vệ những gì thuộc về mình, dù không còn chồng, dù không còn sự ủng hộ từ những người từng gọi là cha mẹ.
Và chính khoảnh khắc ấy, nỗi đau, giận dữ và quyết tâm hòa lẫn, tạo nên một bước ngoặt. Tôi hiểu rằng, cuộc đời không phải lúc nào cũng công bằng, nhưng ai mạnh mẽ hơn, sẽ sống sót.
Chỉ là… tôi không biết phía trước sẽ còn bao nhiêu cú sốc nữa đang chờ đợi.
Chương 2: Những toan tính sau cánh cửa
Ba mẹ con tôi chuyển sang sống tạm trên mảnh đất ruộng phía sau nhà cũ. Ba trăm triệu bố chồng cho chẳng đủ xây một căn nhà khang trang, nhưng tôi vẫn cố gắng xoay xở từng đồng. Trong lòng, nỗi đau mất chồng và sự phản bội từ bố mẹ chồng chưa bao giờ nguôi ngoai, nhưng tôi biết mình phải mạnh mẽ vì hai đứa con.
Ngày đầu tiên dựng nhà tạm, khi cái nắng hanh hao xuyên qua mái tôn, tôi mới nhận ra: cuộc sống này sẽ không còn màu hồng như trước nữa. Các con nhìn tôi, ánh mắt vừa sợ hãi, vừa hy vọng. Tôi nắm tay chúng, cười khẽ:
— Mẹ không sao đâu, chúng ta sẽ ổn cả mà.
Nhưng chỉ trong lòng tôi, một cơn giận dữ âm ỉ đang trỗi dậy. Không chỉ vì căn nhà, mà còn vì lòng người vốn dĩ dễ đổi thay. Bao năm qua tôi chăm sóc, hy sinh, vậy mà giờ đây, ba mẹ chồng coi tôi như người ngoài.
Và rồi, ngày đầu tiên tôi trở lại công việc cũ, mọi chuyện không đơn giản như tôi tưởng. Anh trai chồng – người được bố chồng để lại căn nhà – bắt đầu xuất hiện với thái độ khác thường. Lúc nào anh cũng theo dõi, đưa ra những câu hỏi ám chỉ, khiến tôi cảm giác như từng bước đi đều bị soi xét.
— Em vẫn sống ổn chứ? Anh nghe nói mấy mẹ con đã dọn ra phía sau. — Anh ta nói, nhưng trong giọng có gì đó lạnh lùng, nặng nề.
Tôi chỉ cười, giữ bình tĩnh:
— Vẫn ổn. Chúng tôi quen rồi.
Anh ta cười nhếch mép, ánh mắt như dò xét:
— Ừ, quen rồi thì tốt. Nhưng tiền xây nhà phía sau liệu có đủ? Mình đâu muốn các con khổ.
Tôi biết anh ta đang muốn nhắc nhở tôi rằng “ba mẹ để tiền cho con dâu chỉ vậy thôi, không nhiều hơn đâu”. Nhưng tôi không đáp trả, chỉ bình thản bước đi, lòng âm thầm nhủ: “Mình sẽ chứng minh, không ai có thể đẩy mình và các con ra ngoài nếu mình không muốn.”
Ngày qua ngày, tôi vừa phải lo cơm nước, vừa lo xây nhà tạm, lại phải đối phó với những lời lẽ mỉa mai, những ánh mắt dò xét của anh trai chồng và cả hàng xóm. Những người xung quanh bắt đầu bàn tán, có người ác ý, có người thương cảm, nhưng tôi không còn tâm trí để để ý. Tôi chỉ biết một điều: phải bảo vệ các con, phải giữ những gì là của mình.
Một buổi chiều, khi tôi đang dựng khung nhà tạm, điện thoại rung. Tin nhắn từ một số lạ:
"Chị biết hết mọi chuyện. Không nên quá tin tưởng ai. Nếu cần, chị có thể liên hệ tôi."
Tim tôi như ngừng đập. Ai lại biết chuyện của tôi? Tôi không trả lời tin nhắn ngay mà giữ điện thoại trong tay, cảm giác vừa sợ, vừa tò mò. Người gửi là ai, và vì sao lại biết rõ mọi chuyện đến vậy?
Ngày hôm sau, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước cửa, dáng vẻ trầm ổn. Ông tự giới thiệu:
— Tôi là luật sư của chồng chị. Tôi có vài thông tin quan trọng liên quan đến tài sản và quyền lợi của chị và các con.
Tôi nhìn ông, ánh mắt vừa nghi ngờ, vừa tò mò:
— Những gì ông biết, tôi đã biết phần lớn rồi. Chỉ cần thông tin đúng và không gây rắc rối, tôi sẽ nghe.
Ông luật sư gật đầu, lấy ra một tập giấy tờ dày:
— Đây là những giấy tờ chứng minh quyền lợi pháp lý của chị và các con đối với căn nhà và các tài sản khác mà chồng chị để lại. Nhưng tôi khuyên chị, bố mẹ chồng và anh trai họ sẽ không dễ dàng chấp nhận. Họ có thể dùng mọi cách để ép chị nhượng bộ.
Nghe xong, tôi cắn môi, một cảm giác vừa sợ hãi, vừa quyết tâm bùng lên. Tôi hiểu, những ngày tới sẽ là cuộc chiến âm thầm nhưng không khoan nhượng. Nếu nhún nhường, cả ba mẹ con tôi sẽ mất tất cả.
Không lâu sau, bố chồng tôi bắt đầu xuất hiện ở mảnh đất ruộng, với thái độ nửa như thương, nửa như dò xét:
— Con dâu à… bố mẹ chỉ muốn tốt cho các con. Căn nhà cũ thì vẫn của anh trai con, còn mẹ con mình cũng có nhà mà ở…
Tôi mỉm cười, nhưng trong lòng chua xót:
— Con hiểu rồi. Con và các con sẽ tự lo.
Bố chồng nhìn tôi một lúc, rồi bỏ đi, nhưng tôi biết, đây chưa phải là kết thúc. Tôi cảm nhận rõ ràng rằng, phía sau những lời nói nhẹ nhàng ấy là cả một chiến lược tính toán, một âm mưu tinh vi mà tôi không thể lường hết.
Đêm xuống, khi các con ngủ, tôi ngồi một mình bên cửa sổ, tay cầm hồ sơ, lòng trăn trở: nếu bố mẹ chồng không thể chấp nhận thực tế, liệu tôi phải làm gì để bảo vệ quyền lợi của mình và các con?
Trong đầu, nhiều kịch bản hiện lên. Tôi biết, để thắng được những người từng gọi là gia đình, tôi không chỉ cần lý trí, mà còn phải khôn ngoan, biết dùng luật pháp, biết dùng cả sự kiên nhẫn và chiến lược.
Và tôi quyết định, từ giờ trở đi, mình sẽ không chỉ là người phụ nữ cam chịu. Tôi sẽ đứng lên, để cho mọi người thấy: một người mẹ đơn thân, với hai đứa con, vẫn có thể làm chủ số phận và bảo vệ những gì thuộc về mình.
Nhưng càng quyết tâm, tôi càng cảm nhận một sự rình rập. Bên trong căn nhà mới tạm bợ, đêm tối, có ai đó dường như đang quan sát từng bước đi của tôi.
Ai đang theo dõi ba mẹ con tôi? Và âm mưu tiếp theo sẽ như thế nào?
Tôi biết, cơn bão thật sự chưa bắt đầu…
Chương 3: Bão tố và ánh bình minh
Mỗi ngày trôi qua, mảnh đất ruộng phía sau nhà cũ trở thành chiến trường âm thầm của tôi. Không còn chồng bên cạnh, tôi phải vừa xây dựng cuộc sống mới, vừa chống lại những toan tính của bố mẹ chồng và anh trai họ. Nhưng trong lòng tôi, nỗi giận và quyết tâm ngày càng lớn.
Một buổi sáng, khi tôi cùng hai con đang dọn dẹp xung quanh căn nhà tạm, anh trai chồng xuất hiện với vẻ mặt nghiêm nghị:
— Chị… bố mẹ bảo chị nên suy nghĩ lại. Căn nhà cũ không chỉ là tài sản, mà còn là danh dự của gia đình. Chị giữ nó, rồi sau này sẽ khó mà yên ổn…
Tôi nhìn anh ta, ánh mắt bình thản nhưng âm ỉ lửa giận:
— Chị không lấy danh dự của ai để sống. Chị chỉ muốn bảo vệ con và quyền lợi chính đáng của mình.
Anh ta không nói gì nữa, nhưng nụ cười gượng gạo trên môi như muốn cảnh báo: đây sẽ là một cuộc chiến dài.
Ngày hôm đó, luật sư của chồng tôi đến. Ông mang theo giấy tờ mới, chứng minh rằng ngoài căn nhà, chồng tôi còn để lại một số tài sản khác, bao gồm tiền tiết kiệm, sổ đỏ đất thổ cư, tất cả đều đứng tên tôi và hai con.
— Nếu bố mẹ chồng hoặc anh trai chị cố tình gây khó dễ, chị hoàn toàn có cơ sở pháp lý để bảo vệ quyền lợi. — Ông nói, giọng chắc nịch.
Tôi gật đầu. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi cảm nhận rõ ràng sức mạnh trong tay mình. Không còn sợ hãi, không còn nhún nhường. Tôi biết, lúc này, chỉ cần một quyết định sai lầm cũng có thể khiến ba mẹ con tôi mất tất cả.
Chiều hôm đó, bố chồng và mẹ chồng đến, vẻ mặt hối lỗi nhưng vẫn còn chút do dự. Mẹ chồng nói:
— Con dâu… bố mẹ… thực sự không ngờ…
Tôi ngắt lời bà, giọng bình thản nhưng sắc lạnh:
— Con đã nói rồi. Mọi thứ đều có chứng cứ. Nếu hôm nay bố mẹ không công nhận quyền lợi của con và các con, con sẽ phải dùng biện pháp pháp lý.
Bố chồng im lặng, mắt nhìn xuống sàn, không nói gì. Anh trai chồng đứng phía sau, ánh mắt vẫn dò xét, nhưng không dám lên tiếng.
Một lúc lâu, không khí mới dịu lại. Mẹ chồng thở dài, giọng yếu ớt:
— Con… ba mẹ sai. Bao nhiêu năm qua, con đã hy sinh cho gia đình, mà ba mẹ lại không nhìn thấy…
Tôi hít sâu, nắm tay hai con:
— Con không muốn giữ mối hận trong lòng. Nhưng từ nay, ba mẹ con sẽ tự lo cuộc sống của mình. Con và các con sẽ sống đúng với những gì thuộc về mình.
Anh trai chồng bước tới, đưa tay ra:
— Tôi… xin lỗi. Chúng ta sẽ không làm khó các con nữa.
Tôi khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác. Không phải ai cũng có thể thay đổi nhanh chóng.
Ngày hôm sau, cuộc sống mới của ba mẹ con bắt đầu ổn định. Căn nhà tạm được hoàn thiện dần, các con có không gian riêng để học hành và chơi đùa. Tôi bắt đầu đi làm trở lại, nhưng giờ đây không còn lo sợ những lời bàn tán hay âm mưu xung quanh. Tôi đã đứng vững, tự lo cho chính mình và các con.
Một buổi tối, khi ba mẹ con ngồi bên nhau, tôi nhìn ra cửa sổ, ánh trăng chiếu lên mảnh đất mới, lòng nhẹ nhõm lạ thường. Những gì đã xảy ra không thể quên, nhưng cũng là bài học quý giá. Tôi nhận ra, tình thương và lòng kiên cường mới là điều bảo vệ con người ta, chứ không phải chỉ dựa vào niềm tin hay hy sinh một chiều.
Các con ngoan ngoãn, cười nói vui vẻ bên bàn ăn. Tôi mỉm cười, trong mắt vừa có niềm vui vừa có nỗi chua xót. Cuộc đời không hề công bằng, nhưng con người vẫn có thể tìm thấy bình yên nếu dám đứng lên bảo vệ chính mình.
Trong đêm yên tĩnh, tôi ôm di ảnh chồng, thì thầm:
— Anh à… con và các con sẽ ổn. Chúng ta đã mất nhiều, nhưng sẽ còn có những ngày mai tốt đẹp. Con hứa.
Bầu trời ngoài cửa sổ tĩnh lặng, trăng soi rọi khắp mảnh đất nhỏ bé nhưng là nơi ba mẹ con gọi là nhà. Tôi biết, bão tố trong cuộc đời đã qua đi, nhường chỗ cho ánh bình minh, cho hy vọng và cho sự kiên cường không gì lay chuyển.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.