Min menu

Pages

Giận con gái vì lấy trai nông thôn nghèo, bố mẹ chỉ cho đúng 2 con lợn rừng làm của hồi môn. 5 năm sau…

Chương 1: Hai con lợn rừng và quyết định của trái tim


Hạ đứng trước cửa phòng, tay run run cầm lá thư xin phép được nghỉ việc. Bên ngoài, mẹ cô đang cằn nhằn như một cơn bão dữ:

– Con định làm gì hả Hạ? Đi lấy chồng miền quê nghèo, sống thế nào được? Nhà cửa, công việc ổn định… sao lại bỏ tất cả để chạy theo một gã trai không tên tuổi?

Hạ cúi đầu, không phản bác, chỉ nhẹ nhàng nói:

– Con yêu anh ấy, mẹ. Con tin hai đứa có thể tự xây dựng cuộc sống tử tế.

Nhưng ánh mắt mẹ cô thì cứng như đá. Còn bố cô, ngồi bên bàn gỗ sần sùi, chỉ thở dài:

– Nếu con đã quyết… thì tự chịu. Nhà này không cấm, nhưng cũng không ủng hộ.

Không khí gia đình lúc ấy nặng như chì. Ngay cả tiếng quạt trần cũng trở nên khẽ khàng, như sợ làm tình hình căng thẳng thêm. Hạ biết, nói gì lúc này cũng vô ích. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để nuốt trọn nỗi uất ức vào lòng.

Ngày cưới, nhà chồng và nhà vợ đều có mặt, nhưng không khí lạnh nhạt đến mức người ngoài nhìn vào sẽ tưởng là một buổi tang lễ. Bố mẹ Hạ chỉ cho cô đúng hai con lợn rừng làm của hồi môn. Bề ngoài, nó đủ lễ nghi, nhưng ai cũng hiểu, đó là thông điệp ngầm: “Chúng tôi không hài lòng với lựa chọn của con”.

Hạ nhìn đôi lợn, sống mũi cay xè. Cô thầm nhủ: “Mình sẽ chứng minh… không phải nhờ tiền bạc mà là nhờ niềm tin và tình yêu.”

Lâm đứng bên cạnh, tay nắm chặt tay Hạ, giọng hiền khô:

– Không sao đâu em. Bây giờ mình nghèo thì mình cố làm. Quan trọng là hai vợ chồng thương nhau.

Những ngày đầu sau hôn lễ, thực sự là địa ngục đối với đôi vợ chồng trẻ. Chuồng trại còn đơn sơ, bão về cuốn trôi mái, lũ lợn còn lại lay lắt trong mưa. Họ phải đi làm thuê, từ sáng sớm đến tối mịt, về đến nhà chỉ kịp ăn vội, mệt đến mức đôi chân run rẩy. Nhiều hôm, trong ví chẳng còn nổi 100 nghìn đồng. Nhưng Hạ chưa bao giờ hối hận. Cô nhìn Lâm, thấy trong đôi mắt hiền lành ấy cả bầu trời kiên nhẫn và tin tưởng.

– Anh… mình sẽ làm được, đúng không? – Hạ hỏi, giọng khàn khàn vì mưa gió và lao động.

Lâm mỉm cười, đặt tay lên vai vợ:

– Chắc chắn rồi. Hai con lợn rừng bố mẹ cho ngày cưới, tụi mình sẽ biến nó thành cơ nghiệp.

Và họ bắt đầu từ đôi lợn ấy. Họ chăm sóc từng con, học kỹ thuật phối giống, dọn chuồng, thay máng ăn, phun thuốc chống dịch. Họ không chỉ bán được lứa đầu, mà lứa thứ hai cũng mang lại lợi nhuận. Từng bước, trang trại lợn rừng nhỏ bé dần hình thành, ngày càng mở rộng.

Nhưng trong suốt 5 năm ấy, bố mẹ Hạ chưa một lần ghé thăm. Họ nghe nói con gái vất vả, nhưng vẫn nuôi trong lòng một niềm tự hào giả tạo: “Con gái mình chọn sai, nhưng rồi sẽ nhận hậu quả”.

Một buổi họp lớp, tình cờ, một người bạn kể:

– Hai vợ chồng Hạ giờ ổn lắm. Trang trại lớn, còn xây nhà mới nữa đó.

Bố mẹ Hạ im lặng. Trái tim họ chợt co thắt. Tối hôm đó, mẹ Hạ nhìn bố, giọng run run:

– Hay… mình xuống thăm con bé một chuyến?

Bố cô không nói gì, nhưng sáng hôm sau, chính ông lái xe, bất chấp hơn 200 km đường dài. Trên xe, không khí căng thẳng. Họ tưởng tượng con gái đang lam lũ trong căn nhà cấp bốn ọp ẹp, bàn tay chai sạn, khuôn mặt mệt mỏi.

Khi xe chạy đến gần, họ bắt đầu nhìn thấy các biển chỉ dẫn:

“TRẠI LỢN RỪNG LÂM – HẠ”

Tim họ như ngừng đập. Chưa kịp hiểu, cả trang trại rộng lớn hiện ra trước mắt: hàng chục chuồng nuôi hiện đại, hệ thống phun sương tự động, công nhân tấp nập, xe tải chờ lấy hàng.

Bố mẹ Hạ chết lặng trước tấm bảng hiệu:

“CƠ SỞ GIỐNG LỢN RỪNG LÂM – HẠ: QUY MÔ 500 CON”

Hạ xuất hiện, mặc bộ đồ bảo hộ, dáng vẻ chững chạc, rắn rỏi hơn nhiều so với cô gái ngày xưa. Thấy bố mẹ, cô sững lại, đôi mắt tròn xoe:

– Bố mẹ… sao lại…

Mẹ Hạ chạy đến, ôm chặt con, bật khóc nức nở:

– Mẹ… xin lỗi… năm năm nay mẹ không dám nhìn con. Mẹ cứ nghĩ con khổ…

Hạ cười trong nước mắt:

– Khổ thì có, mẹ ạ. Nhưng con chưa bao giờ hối hận. Con chỉ buồn… vì bố mẹ nghĩ con chọn sai.

Lâm bước ra từ trại, vẫn hiền lành nhưng ánh mắt giờ đã đầy tự tin:

– Con xin lỗi vì năm đó chưa có gì để chứng minh. Nhờ Hạ, nhờ hai con lợn rừng bố mẹ cho… mà vợ chồng con mới có hôm nay.

Bố Hạ im lặng, lâu lắm mới đặt tay lên vai con rể:

– Không phải xin lỗi. Là ta… ta mới phải xin lỗi hai đứa. Ta đã nhìn nhầm con.

Ông nhìn quanh trang trại, giọng nghèn nghẹn:

– Ta không ngờ… chỉ hai con lợn rừng hồi môn lại thành cơ nghiệp thế này…

Hạ mỉm cười:

– Không chỉ là hồi môn, mà là điểm bắt đầu cho niềm tin của bọn con.

Bối cảnh trước mắt khiến cả gia đình bàng hoàng: một trang trại rộng lớn, khang trang, công nhân đi lại tất bật, hệ thống nuôi lợn hiện đại, và phía xa, căn nhà mới đang dần hình thành. Mẹ Hạ nhìn con gái, nước mắt lăn dài:

– Con gái… mẹ hạnh phúc quá…

Hạ nắm tay mẹ, nhẹ giọng:

– Mọi thứ đều ổn, mẹ ạ. Bố cũng thấy rồi… chúng con có một gia đình hạnh phúc thật sự.

Cảnh tượng ấy, với hai con lợn rừng ban đầu, đã trở thành minh chứng sống động cho nghị lực và niềm tin không bao giờ khuất phục.

Nhưng chưa hết, bên trong ánh mắt bố mẹ, vẫn còn đó một chút bàng hoàng, một chút tiếc nuối vì những năm tháng không tin tưởng con gái. Không khí trang trại sáng lên dưới nắng chiều, nhưng trong lòng họ, cảm giác tự hào và hối tiếc đan xen.

Hạ nhìn Lâm, mỉm cười, tay siết nhẹ tay chồng:

– Từ nay, mình sẽ không để bố mẹ lo lắng nữa.

Lâm gật đầu, đôi mắt lấp lánh niềm vui và tự hào:

– Đúng vậy, từ nay, mọi thứ sẽ chỉ tốt đẹp thôi…

Cảnh tượng ấy không chỉ là sự báo đáp cho những ai từng nghi ngờ tình yêu, mà còn là bước mở đầu cho hành trình tiếp theo – nơi mà gia đình, niềm tin và tình yêu được thử thách thêm một lần nữa…

Chương 2: Thử thách của niềm tin


Hạ dẫn bố mẹ đi thăm trang trại, từng khu chuồng nuôi sạch sẽ, hệ thống phun sương tự động, công nhân đi lại nhộn nhịp. Mỗi bước đi, bà mẹ Hạ đều lẩm bẩm:

– Không ngờ… không ngờ con gái mình làm được…

Bố Hạ thì im lặng, đôi mắt dán chặt vào từng con lợn, từng khung cảnh mà bao năm qua ông tưởng con gái sẽ không bao giờ chạm tới. Nhưng niềm tự hào chưa kịp trọn vẹn thì một tiếng điện thoại vang lên, phá tan bầu không khí êm đềm.

– Dạ, ông chủ à… mấy khách hàng vừa gọi báo, có hợp đồng lớn, nhưng cần tăng số lượng lợn giống gấp đôi tuần này… – một công nhân báo cáo.

Hạ nhíu mày, giọng hơi căng:

– Tuần này không thể, cơ sở mới chỉ đủ sức chăm sóc 500 con. Anh thử thuyết phục khách hẹn tuần tới được không?

– Dạ, họ nói nếu không kịp sẽ tìm nơi khác… – công nhân đáp.

Bố mẹ Hạ nghe xong, vừa lo lắng vừa kinh ngạc. Ngày xưa, họ chỉ nghĩ con gái phải chật vật nuôi vài con lợn, không ngờ bây giờ đã đối diện với áp lực thương trường thực sự. Mẹ Hạ quay sang nhìn Hạ, mắt rưng rưng:

– Con… con biết tự lo liệu mọi thứ sao?

Hạ mỉm cười, tay vẫn vững vàng cầm clipboard:

– Con không chỉ biết lo, mẹ ạ. Con còn phải học cách giải quyết những tình huống bất ngờ. Chuyện hôm nay là bài học cho tụi con, phải làm sao vừa đáp ứng được khách, vừa giữ chất lượng.

Lâm bước ra, nhìn bố mẹ vợ:

– Nhờ Hạ, con mới học được cách điều hành. Nếu không có Hạ, tụi con vẫn chỉ là hai người chạy theo đàn lợn mà thôi.

Bố Hạ lặng người. Ông hiểu ra rằng, con gái ông không những giữ vững niềm tin, mà còn biến đôi lợn rừng thành một hệ thống kinh doanh bài bản. Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng nổ lớn vang lên từ kho chứa thức ăn. Khói bốc lên cuồn cuộn, công nhân hốt hoảng chạy tán loạn.

– Cháy! Cháy rồi! – một người hét lên.

Hạ lập tức chạy đến, giọng quyết liệt:

– Tất cả ra khỏi kho, đóng cửa chính, báo cho đội cứu hỏa!

Lâm vội vàng chạy theo:

– Em ổn chứ?

– Ổn, mình phải dập cháy trước khi lan sang khu chuồng.

Bố mẹ Hạ đứng nép sang một bên, tim đập thình thịch. Họ chưa bao giờ thấy con gái trong trạng thái này: mạnh mẽ, quyết đoán, không sợ hãi, dẫn dắt mọi người trong hỗn loạn. Mẹ Hạ hít một hơi dài, nắm chặt tay chồng:

– Con gái… chúng ta đã nhìn nhầm cô ấy.

Sau hơn nửa giờ hỗn loạn, đám cháy được khống chế. Kho thức ăn bị hư hại vài bao, nhưng chuồng lợn an toàn. Hạ lau mồ hôi, đôi mắt đỏ hoe, vẫn cười:

– Không sao đâu, chỉ một chút kinh nghiệm nữa thôi.

Nhìn con, bố mẹ Hạ vừa lo vừa ngỡ ngàng. Năm năm trước, họ chỉ thấy một cô gái yếu đuối, giờ đây là một người phụ nữ đủ sức chèo lái gia đình và kinh doanh.

Nhưng thử thách chưa dừng lại ở đó. Vừa dọn dẹp xong, Hạ nhận được tin từ ngân hàng: trang trại đang chuẩn bị vay thêm vốn để mở rộng, nhưng hồ sơ bị một công ty đối thủ “gây khó dễ”, kéo dài thủ tục.

– Chúng ta có thể bị lỡ hợp đồng lớn nếu không kịp vốn tuần tới, – Lâm nói, ánh mắt lo lắng.

Hạ nhìn xung quanh trang trại, rồi nhìn bố mẹ:

– Mẹ, bố… tụi con cần vay vốn nhanh. Con định sẽ đứng ra giải quyết. Nhưng cũng muốn bố mẹ hiểu, con không sợ thất bại, chỉ sợ không cố hết sức.

Bố Hạ chột dạ. Ông thấy rõ sự tự tin trong đôi mắt con gái – một sự tự tin không phải do may mắn mà do nỗ lực và trải nghiệm. Mẹ Hạ cúi đầu, nước mắt lăn dài:

– Mẹ… con bé đã trưởng thành hơn mẹ tưởng…

Ngày hôm đó, gia đình Hạ cùng nhau họp bàn. Bố mẹ Hạ đề nghị hỗ trợ về kinh nghiệm và liên hệ để giải quyết hồ sơ ngân hàng. Hạ nhìn họ, ánh mắt sáng lên:

– Cảm ơn bố mẹ. Nhưng con và Lâm sẽ tự giải quyết phần lớn. Chúng con muốn bố mẹ yên tâm, nhưng không muốn bố mẹ phải lo lắng thay.

Những lời ấy khiến mẹ Hạ nghẹn ngào. Cô nhận ra con gái đã bước ra khỏi cái bóng bảo bọc của gia đình, đủ trưởng thành để tự đương đầu với mọi thử thách.

Đêm ấy, khi ánh đèn trang trại tắt dần, bố mẹ Hạ ngồi bên hiên nhà tạm, nhìn Hạ và Lâm làm việc cùng công nhân. Bố cô thở dài:

– Lấy chồng nghèo… nhưng hóa ra lại là quyết định đúng đắn nhất của con.

Mẹ cô nắm tay chồng, lặng lẽ:

– Mẹ… mẹ thật sự hối hận vì đã nghi ngờ con…

Nhưng niềm hạnh phúc chưa kịp trọn vẹn thì sáng hôm sau, một cuộc điện thoại khác vang lên. Một nhà cung cấp thức ăn cho lợn báo tin: giá cả tăng đột biến, nếu không tìm nguồn khác, tuần tới có thể thiếu thức ăn cho cả trại.

Hạ nhăn mày, cảm giác áp lực như núi đè lên vai. Lâm đặt tay lên vai vợ:

– Bình tĩnh. Chúng ta sẽ tìm giải pháp.

Hạ gật đầu, nhìn xung quanh trang trại đang nhộn nhịp:

– Chúng ta có thể thuê thêm kho lạnh, tìm đối tác mới, và thậm chí chia nhỏ đơn hàng để vừa bán vừa bảo đảm chất lượng.

Mọi thứ trở nên khẩn trương, nhưng Hạ vẫn giữ tinh thần thép. Bố mẹ cô đứng từ xa nhìn con gái, lần đầu nhận ra rằng tình yêu và niềm tin vào Lâm không chỉ mang đến hạnh phúc, mà còn tạo nên một người phụ nữ đầy bản lĩnh, biết vượt qua thử thách.

Chiều hôm đó, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng trang trại, Hạ và Lâm đứng trên sân thượng kho, nhìn xuống toàn bộ cơ ngơi họ gây dựng. Hạ nắm tay chồng:

– Nếu không có anh, con chắc chắn không thể làm được.

Lâm mỉm cười:

– Không chỉ có anh. Có bố mẹ tin tưởng con, có Hạ kiên cường… mới có hôm nay.

Bố mẹ Hạ đứng phía xa, nhìn cảnh tượng ấy, vừa hối tiếc vì năm năm vắng mặt, vừa tự hào về con gái. Nhưng trong lòng họ, vẫn còn một chút lo lắng: thử thách thương trường chưa bao giờ dừng lại, và họ sắp nhận ra rằng, hành trình xây dựng hạnh phúc thật sự của Hạ – Lâm còn dài và gian nan hơn rất nhiều…

Và ngay lúc ấy, một người từ thị trấn gần đó chạy tới, thở hổn hển:

– Anh Lâm! Chuyện lớn rồi… có người định mua lại toàn bộ trang trại!

Hạ và Lâm nhìn nhau, ánh mắt trùng xuống, tim đập nhanh. Đây là thử thách mới – không phải về công sức hay mưa bão, mà là về uy tín, quyết tâm và sự gắn kết của gia đình.

Bố mẹ Hạ đứng bên, hiểu rằng con gái họ, từ đôi lợn rừng hồi môn, giờ đã bước vào trận chiến thật sự của đời mình – và họ không thể làm gì khác ngoài đứng bên cạnh, tin tưởng và hỗ trợ…

Chương 3: Niềm tin và quả ngọt


Người đàn ông từ thị trấn gần đó vừa đến đã làm cả trang trại sôi sục. Anh ta là đại diện một công ty lớn, đưa ra lời đề nghị mua lại toàn bộ trang trại – cả đất, chuồng trại, đàn lợn rừng đang sinh sản – với giá gấp mấy lần những gì Hạ – Lâm có thể tưởng tượng.

– Chúng tôi sẽ trả một số tiền rất lớn, đảm bảo các anh có thể sống sung túc cả đời. Chỉ cần ký hợp đồng hôm nay – người đàn ông nói, giọng tự tin.

Hạ lặng người. Lâm nhìn vợ, đôi mắt đầy băn khoăn. Mọi thứ bỗng dưng trở nên khó xử: đây là cơ hội làm giàu, nhưng đổi lại là từ bỏ bao nhiêu công sức, bao nhiêu giấc mơ.

Bố mẹ Hạ đứng bên cạnh, mặt lộ vẻ ngạc nhiên lẫn lo lắng. Mẹ cô thì thầm:

– Con gái… có nên bán không? Tiền nhiều thật, nhưng…

Hạ lắc đầu, giọng chắc nịch:

– Không, mẹ ạ. Tụi con không bán. Trang trại này là mồ hôi, nước mắt và niềm tin của tụi con. Nếu bán, mọi thứ sẽ chỉ là… số tiền thôi.

Lâm nắm tay vợ:

– Anh đồng ý. Chúng ta sẽ giữ, và phát triển nó lớn hơn nữa.

Người đại diện công ty tỏ vẻ không hài lòng, gằn giọng:

– Các anh không sợ bỏ lỡ cơ hội sao? Không phải ai cũng được trả giá cao như thế này.

Hạ nhìn thẳng vào mắt ông ta, giọng quyết đoán:

– Chúng tôi không chỉ tính toán bằng tiền. Nếu chỉ để giàu, hai con lợn rừng ngày xưa của bố mẹ đã không biến thành cả một cơ nghiệp. Chúng tôi chọn giữ lấy niềm tin, gia đình và sự tự lập.

Ông ta im lặng, bất lực trước quyết tâm của Hạ – Lâm. Bố mẹ Hạ nhìn con gái, tim vừa hãnh diện vừa rưng rưng. Họ hiểu rằng, Hạ không chỉ giữ được tình yêu với Lâm, mà còn bảo vệ ước mơ, giá trị và cả những gì họ từng nghi ngờ.

Ngày hôm sau, Hạ – Lâm bắt tay vào việc mở rộng trang trại. Họ mua thêm đất, nâng cấp chuồng trại, thuê thêm nhân công, và tìm các đối tác tin cậy để cung ứng thức ăn cho lợn. Mọi thứ diễn ra nhịp nhàng, nhưng áp lực thị trường vẫn luôn hiện hữu.

Một buổi chiều, khi mặt trời nghiêng về phía chân trời, mẹ Hạ đứng nhìn con gái đang chỉ dẫn công nhân, ánh mắt đầy xúc động:

– Con gái… mẹ thật sự ngưỡng mộ con. Năm năm trước mẹ không tin, giờ nhìn con… mẹ biết con đã chọn đúng.

Hạ mỉm cười, mắt long lanh:

– Con không chỉ chọn đúng người, mẹ ạ. Con còn học được cách kiên nhẫn, chịu khó và không từ bỏ niềm tin của mình.

Bố Hạ bước tới, đặt tay lên vai con rể:

– Lâm, con đã chăm sóc Hạ tốt chưa?

– Dạ, thưa bố, anh sẽ luôn lo cho Hạ… và cùng cô ấy bảo vệ cơ nghiệp này.

Bố Hạ gật đầu, giọng run run:

– Hai con đã biến nghèo khó thành tự do… Bố mẹ tự hào về các con.

Ngày lễ kỷ niệm năm thứ năm sau hôn nhân, Hạ – Lâm tổ chức một bữa tiệc nhỏ bên trang trại. Công nhân, bạn bè và cả gia đình Hạ có mặt. Hai con lợn rừng đầu tiên – món quà hồi môn năm xưa – giờ đã trở thành biểu tượng của hành trình kiên trì.

Hạ đứng giữa trang trại, nhìn xung quanh, lòng tràn đầy hạnh phúc. Cô nhớ lại những ngày đầu, khi tay trắng phải chống chọi với mưa bão, đói rét và nghi ngờ từ chính gia đình mình. Bây giờ, nhìn thấy cơ nghiệp vững vàng, niềm tin vào Lâm và tình yêu không hề lay chuyển, cô thấy mọi khó khăn đều xứng đáng.

Mẹ Hạ tiến đến, ôm chặt con gái:

– Con gái… bố mẹ xin lỗi vì đã nghi ngờ con.

Hạ đáp lại bằng nụ cười, đôi mắt ươn ướt:

– Mẹ ơi, con không cần xin lỗi. Chỉ cần mẹ biết, con đã hạnh phúc, đã trưởng thành, và bố mẹ tự hào về con… là đủ.

Bố Hạ đặt tay lên vai Lâm, ánh mắt đầy tin tưởng:

– Con rể… ta biết từ đầu hai con sẽ làm được. Chỉ là bố mẹ chưa tin mà thôi.

Tiếng cười, tiếng nói rộn ràng vang lên khắp trang trại. Hạ và Lâm cùng đứng trên bục nhỏ, tay trong tay, nhìn những con lợn rừng ngày xưa nay đã sinh sôi nảy nở, nhìn những công nhân chăm chỉ và nhìn bố mẹ – những người từng nghi ngờ – giờ đây đã hoàn toàn tin tưởng.

Lâm cúi xuống, thì thầm bên tai Hạ:

– Em thấy không? Tình yêu, niềm tin và sự kiên nhẫn… sẽ luôn mang lại quả ngọt.

Hạ mỉm cười, dựa vào vai chồng:

– Anh nói đúng. Hai con lợn rừng chỉ là khởi đầu… nhưng niềm tin của hai đứa đã đưa bọn mình đến hôm nay.

Khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng trang trại, Hạ biết rằng, từ những ngày khó khăn, từ sự nghi ngờ của bố mẹ, từ thử thách cháy nổ hay áp lực thị trường, hai vợ chồng cô đã học được bài học quan trọng nhất: giữ vững niềm tin, yêu thương nhau và không từ bỏ ước mơ.

Ngày hôm đó, bố mẹ Hạ rời trang trại, lòng nhẹ nhõm. Họ biết rằng, con gái họ không chỉ tìm thấy hạnh phúc bên người chồng hiền lành, chăm chỉ, mà còn tự xây dựng được cuộc sống bền vững, làm họ hạnh phúc đến mức không lời nào diễn tả được.

Và trong lòng Hạ, Lâm, cũng như bố mẹ cô, trang trại không chỉ là cơ nghiệp, mà còn

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.