Chương 1 – Lòng tham nảy mầm
Cơn mưa xối xả đổ xuống ngôi làng ven sông, nước mưa đục ngầu tràn qua đường làng nhỏ hẹp, cuốn đi những chiếc lá rơi. Trong căn nhà mái ngói đỏ tươi, Thủy đứng bên cửa sổ, mắt dõi theo mảnh đất rộng của bố chồng – nơi chứa cả tuổi trẻ, cả tình cảm và cả những ký ức không thể xóa nhòa. Lòng cô nóng lên, vừa thèm muốn vừa căm ghét. Chỉ cần ông Hùng rời đi, mảnh đất sẽ nằm gọn trong tay cô, biến mọi mong ước về giàu sang của cô thành hiện thực.
Cô quay sang chồng, Minh, thấy trên gương mặt anh vẫn là vẻ lưỡng lự quen thuộc. Minh vốn hiền lành, hiếm khi phản bác, nhưng trước Thủy, anh luôn chùn bước.
– “Em đã nói rồi, bố không còn đủ sức chăm sóc đất nữa. Chỉ cần một tuần thôi, chúng ta lo liệu tất cả. Em đảm bảo sẽ không ai nghi ngờ,” Thủy khẽ thở dài, giọng vừa nũng nịu vừa sắc bén.
Minh im lặng. Những ký ức tuổi thơ tràn về: ông Hùng từng ôm anh vào lòng, kể chuyện xưa, dạy anh cách gieo lúa, chăm cây… Vậy mà giờ đây, chính anh đang đứng trước ngưỡng cửa phản bội, chỉ vì một lời khích dụ khéo léo của vợ.
Nhưng Thủy không bỏ lỡ cơ hội. Cô bước đến gần, nắm tay anh, đôi mắt long lanh nhưng ẩn chứa toan tính:
– “Anh có còn nhớ lúc anh nói với em, em là người lo cho anh cả đời không? Đây là cơ hội, chúng ta chỉ cần dũng cảm một lần thôi, còn hơn hối hận suốt đời.”
Minh cúi đầu, trong lòng dấy lên cảm giác tội lỗi. Nhưng khi nhìn Thủy – người phụ nữ anh yêu, người đã ở bên anh suốt những năm khó khăn – anh không thể từ chối. Một tiếng thở dài, vừa như đồng ý, vừa như cam chịu, thoát ra từ cổ họng.
Ngày hôm sau, ông Hùng nhận được tin nhắn từ con trai: “Bố xem xét chuyển sang căn nhà trọ gần đó nhé. Chúng con sẽ lo tất cả.” Giọng nhắn tin lạnh lùng, trang trọng, không chút ân cần. Ông nhìn tấm điện thoại, đôi mắt hơi rưng rưng. Nhưng ông hiểu, có lẽ đây là cách con trai ông muốn “giúp” ông nghỉ ngơi sau tuổi già.
Khi ông Hùng bước vào căn trọ nhỏ, lòng nặng trĩu. Những vật dụng quen thuộc – chiếc ghế gỗ cũ, bộ bàn ăn đã tróc sơn – giờ trở nên trống trải. Ông đứng im, hít một hơi dài, cảm giác như cả thế giới bị thu hẹp.
Còn bên mảnh đất, Thủy và Minh bắt đầu kế hoạch “đổi đời”. Thủy mặc bộ áo mưa đỏ rực, tay cầm điện thoại liên tục gọi thợ, đặt hàng vật liệu. Trong mắt cô là ngọn lửa tham vọng rực sáng.
– “Anh thấy chưa, chỉ cần bố rời đi, mọi thứ đều trong tay chúng ta. Không còn ai cản đường,” Thủy cười, giọng vừa phấn khích vừa thách thức.
Nhưng mảnh đất dường như không muốn thuộc về cô dễ dàng. Buổi trưa hôm đó, khi họ chuẩn bị san lấp một góc nhỏ, máy xúc bất ngờ hỏng. Người thợ than vãn, vật liệu bị mất, thậm chí một vài cây cối quý bị gãy, nằm ngổn ngang. Thủy nhăn mặt, nhưng không để lộ sự hoảng hốt.
– “Không sao, chỉ là sự khởi đầu thôi. Những thứ nhỏ nhặt này không đáng kể,” cô nói, giọng lạnh lùng, nhưng trong lòng đã dấy lên một chút lo lắng.
Buổi tối, Thủy không ngủ được. Ánh đèn đường chiếu vào mặt cô, tạo nên những bóng dài trên tường. Cô nhìn mảnh đất từ xa, tưởng tượng cảnh xây nhà sang trọng, bãi cỏ xanh mướt, ô tô đậu gọn gàng… Nhưng giấc mơ ấy chưa kịp trọn vẹn đã bị giật mình bởi một giấc mơ kỳ quái: ông Hùng đứng trên mảnh đất, đôi mắt lạnh lùng và đau khổ, giơ tay chỉ thẳng vào cô, lặp đi lặp lại một câu:
– “Người tham lam sẽ phải trả giá…”
Cô tỉnh dậy, tim đập thình thịch. Nhưng bản thân Thủy vốn mạnh mẽ, cô xua đi nỗi sợ: “Chỉ là mơ, không có gì đáng sợ cả.”
Nhưng ngay hôm sau, mọi việc bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Trời lại mưa, mưa lớn hơn trước. Nước từ sông tràn vào mảnh đất, đất trượt, một phần công trình mới bắt đầu xây đã sụp đổ. Tiếng gào thét của thợ, tiếng sắt kêu cọt kẹt, tất cả khiến Thủy sững người. Minh cũng bàng hoàng.
– “Chuyện này… không phải ngẫu nhiên đâu,” Minh thở dài, ánh mắt nhìn mảnh đất như muốn tìm câu trả lời.
Thủy bước đến gần, cắn môi, vừa tức giận vừa hoảng sợ:
– “Ông Hùng… ông đã làm gì sao? Đây… không thể là sự trùng hợp!”
Minh lặng im. Trong lòng anh, hình ảnh tuổi thơ bên ông Hùng lại hiện lên rõ mồn một. Những cái ôm, những lời dạy, những cơn mưa, những vụ mùa thất bát… tất cả như đổ dồn vào khoảnh khắc này, khiến anh bối rối. Nhưng Thủy không bỏ lỡ cơ hội bào chữa cho lòng tham của mình:
– “Anh không nhìn thấy sao? Đây là cơ hội của chúng ta! Nếu bỏ lỡ, chúng ta sẽ hối hận!”
Trong đêm tối, cơn mưa vẫn trút xuống mảnh đất, tiếng gió rít qua mái ngói, khiến cả hai người cảm giác như bị cô lập, bị thử thách. Thủy ôm chặt Minh, giọng thấp:
– “Chỉ cần bố rời đi, mọi thứ sẽ ổn… nhưng sao lại có chuyện này?”
Minh nhìn cô, lòng ngổn ngang. Anh vừa tức giận, vừa thương cho người cha già, vừa sợ hãi trước cơn giận dữ không thể đoán trước của số phận.
Đêm ấy, căn nhà trống trơn, tiếng mưa rơi đều đều, và mảnh đất rộng – từng là giấc mơ của Thủy – bỗng trở nên ám ảnh, như nhắc nhở rằng lòng tham không bao giờ mang lại hạnh phúc dễ dàng.
Chương 2 – Cơn bão của lòng tham
Ngày thứ hai sau trận mưa lớn, mảnh đất vẫn còn ngổn ngang, sình lầy và cây cối gãy đổ. Thủy đứng giữa đống hoang tàn, tay run run, ánh mắt hằn học. Cô không thể tin, chỉ một tuần mà mọi kế hoạch đều sụp đổ như thế này. Nhưng thay vì sợ hãi, trong lòng cô chỉ trỗi dậy một ý nghĩ: phải chiếm bằng được, bất chấp mọi thứ.
– “Anh thấy chưa? Đây chỉ mới là thử thách thôi. Chúng ta không thể để mất mảnh đất này!” Thủy nắm chặt tay Minh, giọng sắc như dao.
Minh cúi đầu, đôi mắt nặng trĩu. Trong lòng anh, sự tội lỗi dâng lên: ông Hùng – người cha hiền lành mà anh từng yêu thương – đang sống một mình trong căn trọ chật chội, còn anh và vợ thì lao vào cơn tham lam. Nhưng khi nhìn Thủy, khi nghe lời nũng nịu và thuyết phục của cô, anh lại thấy mình không thể chống lại.
Thủy quyết định thuê thêm thợ, tăng tốc xây dựng, bất chấp cảnh báo của mọi người. Thợ xây lắc đầu:
– “Chị ơi, mưa lớn như vậy, đất mềm, không an toàn đâu. Xây nhanh thế này sẽ hỏng tiếp mà thôi.”
Nhưng Thủy chỉ cười nhạt, ánh mắt long lanh tham vọng:
– “Không sao, phải nhanh mới kịp trước khi người khác để ý. Ai lo lắng thì đi chỗ khác!”
Ngày hôm sau, tai họa thứ hai ập đến. Khi thợ xây định san nền một góc mảnh đất, đất bị sụt mạnh, khiến một người thợ bị thương nặng, phải đưa đi cấp cứu. Thủy hoảng hốt, gắt gỏng:
– “Sao lại thế này? Ông Hùng… ông đã làm gì sao?”
Minh vẫn im lặng, ánh mắt dõi theo mảnh đất, nỗi lo sợ dâng trào. Anh nhận ra rằng lòng tham không chỉ đem lại tai họa cho người khác, mà còn đang trừng phạt chính bản thân anh và Thủy.
Hàng xóm bắt đầu bàn tán. Người thì ái ngại, người thì rùng mình nhìn Thủy: “Lòng tham luôn trả giá. Ông Hùng hiền lành, sao lại để con dâu chiếm đất dễ dàng? Chuyện không ổn rồi…”
Nhưng Thủy bỏ ngoài tai. Cô tiếp tục âm mưu, muốn ép ông Hùng ký giấy bán mảnh đất hoàn toàn. Một buổi chiều, cô đến căn trọ, mặt đầy quyết tâm, chuẩn bị những lời thuyết phục khéo léo nhất.
Căn trọ trống vắng, chỉ có gió lùa qua khung cửa, tiếng mưa lách tách trên mái tôn. Cô gọi khẽ:
– “Bố ơi, chúng con muốn bố đồng ý bán đất…”
Không ai trả lời. Thủy bước vào sâu hơn, thì bàng hoàng nhận thấy căn nhà trống trơn. Chỉ còn lại một tờ giấy đặt ngay giữa bàn:
"Đất này tôi đã để lại, nhưng không cho người tham lam chiếm đoạt. Ai sống bằng lòng tham, người đó sẽ thấy cay đắng."
Cảm giác lạnh sống lưng tràn qua Thủy. Cô gào lên:
– “Cái gì? Bố bỏ đi sao? Ông không thể làm vậy! Đây là của tôi!”
Minh bước đến, cũng hoang mang không kém:
– “Chuyện này… không thể nào… bố đã đi đâu?”
Thủy quay sang anh, giận dữ:
– “Anh thấy chưa? Ông Hùng đang trêu chúng ta! Chúng ta đã làm mọi thứ, còn bị ông bỏ rơi sao?”
Nhưng chính sự vắng mặt của ông Hùng lại đánh thức nỗi sợ hãi trong Minh và Thủy. Mọi việc tiếp tục trở nên tồi tệ hơn. Những ngày sau đó, mảnh đất liên tục gặp sự cố: cây trồng chết, vật liệu xây dựng hỏng, và ngân hàng bất ngờ yêu cầu trả nợ cũ mà trước đây Minh và bố từng ký. Tiền bạc đội nón ra đi, cả hai rơi vào cảnh khốn đốn.
Thủy bắt đầu hối hận, nhưng nỗi hối hận trộn lẫn với giận dữ. Cô đổ lỗi cho ông Hùng, rằng mọi tai họa đều là “nghiệp chướng” mà ông đã gieo. Minh, dù lo lắng, cũng không dám đứng ra phản bác vợ, vì sợ cô sẽ chống lại.
Một đêm, khi cả hai ngồi giữa đống hoang tàn, Thủy bỗng rùng mình nhìn thấy bóng người mờ ảo trên mảnh đất. Tiếng gió rít qua các khe hở, như tiếng trách móc từ quá khứ. Cô run rẩy, thốt lên:
– “Minh… anh có thấy không? Có người ở đó…”
Minh trấn an, nhưng lòng cũng bắt đầu run:
– “Chỉ là bóng mưa thôi, Thủy… không có gì đâu.”
Nhưng cả hai đều biết, cơn bão lòng tham của mình đã bùng lên quá mạnh, và hậu quả đang hiện hữu rõ ràng. Mọi thứ họ muốn chiếm đoạt đều đang chống lại họ.
Hàng xóm thì lặng lẽ nhìn, đôi mắt vừa thương vừa cảnh báo. Mọi người hiểu rằng, không ai có thể chiếm đoạt tài sản của người khác bằng lòng tham mà không phải trả giá.
Thủy và Minh lúc này mới chợt nhận ra: mảnh đất không chỉ là đất, mà còn là biểu tượng của cả tuổi trẻ, công sức và tình cảm mà ông Hùng đã dồn cả đời. Họ đã mất đi không chỉ sự tôn trọng, mà còn cả sự bình yên.
Đêm ấy, Thủy khóc, Minh im lặng, còn mảnh đất rộng vẫn ẩm ướt, trơ trọi dưới mưa, như nhắc nhở họ về cái giá của tham vọng.
Chương 3 – Cái giá của tham vọng
Ngày thứ bảy kể từ khi ông Hùng rời khỏi mảnh đất, Thủy và Minh đứng giữa đống hoang tàn, trái tim vừa tức giận vừa hoảng loạn. Thủy ôm mặt, nước mắt lăn dài:
– “Tất cả đều hỏng hết… tại sao lại thế này? Đây là của chúng ta mà!”
Minh trầm ngâm, ánh mắt rối bời. Anh nhận ra rằng tất cả những quyết định từ ngày đầu đẩy ông Hùng ra khỏi nhà đều là sai lầm. Lòng tham đã dẫn họ vào vòng xoáy khốn khó không lối thoát.
Sáng hôm sau, Thủy quyết định đến ngân hàng giải quyết nợ nần. Nhưng mọi thứ còn tồi tệ hơn cô tưởng. Ngân hàng thông báo: hợp đồng cũ giữa Minh và ông Hùng vẫn còn hiệu lực, và do số tiền vay trước đây chưa thanh toán, cả mảnh đất hiện tại sẽ bị phong tỏa, thậm chí tịch thu nếu không trả nợ đúng hạn.
Cô bàng hoàng, lắp bắp:
– “Không… không thể nào! Chúng ta đã sở hữu nó rồi!”
Nhân viên ngân hàng lắc đầu:
– “Xin lỗi, nhưng hồ sơ cho thấy ông Hùng vẫn là chủ sở hữu hợp pháp, và hợp đồng vay nợ vẫn có hiệu lực. Ngân hàng chỉ thực hiện đúng quy định.”
Cú sốc này khiến Thủy gục xuống. Bao nhiêu năm mưu mô, bao nhiêu toan tính, giờ chỉ còn lại đống nợ và thất bại ê chề. Minh đứng cạnh, ngẩn ngơ nhìn mảnh đất mà anh tưởng rằng sẽ mang lại giàu sang cho gia đình, giờ chỉ là bãi sình lầy và đống đổ nát.
Buổi chiều, Thủy trở về nhà, thấy những hàng xóm đứng nhìn cô và Minh với ánh mắt vừa thương vừa khinh. Một cụ già từ nhà bên cạnh lắc đầu, giọng trầm:
– “Lòng tham không bao giờ đem lại hạnh phúc, các con à. Ông Hùng hiền lành, mà các con đã quên đi cả đạo lý…”
Những lời nói ấy như nhát dao cắt vào tim Thủy. Cô nhận ra rằng, không chỉ mất mảnh đất, cô còn đánh mất cả danh dự và sự tôn trọng của mọi người xung quanh.
Đêm đến, cơn mưa tiếp tục trút xuống. Thủy và Minh ngồi trong căn nhà nhỏ, nhìn ra mảnh đất mà giờ đây cỏ mọc um tùm, nền nhà sụp nửa chỗ, máy móc hỏng nát. Thủy ôm đầu khóc nức nở:
– “Anh thấy không… tất cả đều mất rồi. Tại sao chúng ta lại tham lam như thế?”
Minh chỉ biết im lặng, đôi mắt ươn ướt. Anh nghĩ đến ông Hùng, người cha già mà mình từng yêu thương, giờ sống bình yên trong căn trọ nhỏ, giản dị nhưng thanh thản. Hình ảnh ông hiện lên rõ mồn một: nụ cười hiền hòa, ánh mắt trầm tĩnh, từng lời dạy về đạo nghĩa và tình cảm gia đình…
Ngày hôm sau, Thủy quyết định tìm ông Hùng để xin lỗi. Nhưng khi đến căn trọ, cô thấy ông Hùng đang trò chuyện với một nhóm hàng xóm, vẻ mặt hiền từ và bình thản. Ông nhìn Thủy, chỉ mỉm cười:
– “Các con đã học được điều gì chưa?”
Thủy cúi gằm mặt, lắp bắp:
– “Bố… con… con sai rồi… con không nên tham lam…”
Ông Hùng không nói thêm, chỉ đặt tay lên vai cô:
– “Hạnh phúc không nằm ở vật chất, Thủy à. Những thứ thuộc về người khác, khi chiếm đoạt bằng tham vọng, sẽ chỉ mang đến đau khổ.”
Nhìn mảnh đất xa xa, Thủy bỗng cảm thấy trái tim mình như trống rỗng. Tất cả những toan tính, tất cả những toan mưu để chiếm đoạt chỉ mang lại thất bại. Cô và Minh quay về nhà, nhìn lại khoảng thời gian vừa qua, nhận ra rằng lòng tham đã khiến họ mất đi nhiều hơn là nhận lại: gia đình, uy tín, hạnh phúc, và cả niềm tin vào bản thân.
Ngày tháng sau đó, Thủy và Minh bắt đầu trả lại nợ ngân hàng, sửa chữa những sai lầm, nhưng mảnh đất và niềm tin của hàng xóm, cộng đồng thì đã mất. Câu chuyện của họ trở thành bài học cho cả làng: lòng tham sẽ trả giá, và sự tôn trọng cùng đạo lý không thể mua bằng tiền bạc hay quyền lực.
Ông Hùng, vẫn sống bình yên, chăm sóc những cây cối còn lại trên mảnh đất, thỉnh thoảng nhìn về phía Thủy và Minh với nụ cười trầm lặng. Trong lòng ông, mọi chuyện đã qua, chỉ mong hai người trẻ nhận ra bài học, biết trân trọng gia đình và đạo nghĩa.
Câu chuyện khép lại trong cảnh hoàng hôn buông xuống trên mảnh đất rộng, nước sông lững lờ trôi, gợi nhắc rằng: tham vọng không có giới hạn sẽ chỉ dẫn đến thất bại, còn tình người và đạo lý sẽ tồn tại bền lâu.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.