Min menu

Pages

Anh có thể... giả làm chồng tôi chỉ một ngày được không?" người phụ nữ thì thầm với người đàn ông lái xe ôm grap, không bao giờ tưởng tượng được điều đó sẽ thay đổi cuộc sống của cả hai như thế nào...

CHƯƠNG 1 – NGÀY CHỈ MỘT LẦN


Mưa Sài Gòn rơi lất phất như trút những hạt buồn xuống thành phố, làm đường phố loang lổ ánh đèn vàng. Linh đứng trước cổng bệnh viện, tay ôm chiếc điện thoại nóng hổi, mắt nhìn dòng tin nhắn liên tục từ mẹ chồng tương lai: “Linh ơi, mai là ngày cưới, anh Minh đã chuẩn bị xong hết chưa? Chúng ta không thể chần chừ thêm nữa đâu!”

Linh lắc đầu, lòng nặng trĩu. Cô là giám đốc một công ty nhỏ, độc lập và mạnh mẽ, nhưng giờ đây, cô phải đối mặt với áp lực mà bản thân chưa bao giờ tưởng tượng: giả làm vợ một người đàn ông mà cô chưa từng yêu, chỉ để làm vừa lòng gia đình chồng tương lai. Tim cô như thắt lại khi nghĩ đến cảnh lễ cưới mai sẽ diễn ra, còn Minh – người chồng “giả” – thì vẫn là một người lạ, một chàng trai lái xe ôm Grab mà cô tình cờ gặp vài hôm trước.

Linh nhìn người đàn ông đang dừng xe trước cổng bệnh viện, nước mưa vương trên mái tóc, áo mưa màu xanh sậm dính sát cơ thể. Anh cúi xuống, lịch sự hỏi:
— “Chị cần tôi chở đi đâu ạ?”

Tim Linh đập loạn nhịp. Đây chính là Minh – người duy nhất cô có thể nhờ. Không kịp suy nghĩ, cô thốt ra lời:
— “Anh có thể… giả làm chồng tôi chỉ một ngày được không?”

Minh sững người, ánh mắt lóe lên ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ nghe ai nói câu đó với mình. Mưa rơi trên vai anh, nhịp tim anh bỗng tăng nhanh. Nhưng khi nhìn ánh mắt cầu cứu pha chút lo lắng của Linh, anh gật đầu. Một cơ hội kỳ lạ, một ngày có thể thay đổi tất cả – Minh quyết định đồng ý.

Ngay khi nhận lời, Linh cảm thấy tim mình vừa được cứu rỗi vừa lo lắng. Cô kéo Minh vào một quán cà phê ven đường, bắt đầu hướng dẫn từng chi tiết: cách bắt tay gia đình, cách trò chuyện với mẹ chồng, thậm chí là cử chỉ khi chụp ảnh chung. Minh, một người đàn ông giản dị, chỉ quen với đường phố và khách hàng vội vàng, giờ phải học cách trở thành một “người chồng hoàn hảo” trong gia đình giàu có.

Nhưng cao trào thật sự bắt đầu khi Linh và Minh bước vào nhà cô, nơi bố mẹ chồng tương lai đã ngồi sẵn, ánh mắt nghiêm nghị và khắt khe. Cả không gian như đông cứng. Linh cố gắng nở nụ cười, nhưng tim đập dồn dập. Minh bước theo, cứng nhắc trong bộ vest vừa thuê, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Người mẹ chồng tương lai nhìn Minh từ đầu đến chân, nhíu mày:
— “Anh là ai? Linh, sao anh chưa giới thiệu anh ấy với tôi?”

Linh hít một hơi dài, cố bình tĩnh:
— “Dạ, mẹ… Anh Minh, là… là chồng em.”

Cả căn phòng bùng nổ ánh mắt kinh ngạc, bàn tán. Minh lúng túng, nhưng nhờ ánh mắt Linh hướng dẫn, anh gượng cười, cúi đầu chào. Người mẹ chồng trầm ngâm, rồi bỗng hỏi một câu khiến Linh lạnh sống lưng:
— “Anh Minh, nếu là chồng thật của con gái tôi, anh có yêu thương và bảo vệ con bé suốt đời không?”

Im lặng. Minh ngẩn người, không biết phải trả lời sao. Linh nhìn anh, lo lắng nhưng cũng cảm thấy một cái gì đó rung động từ sự chân thành trong đôi mắt anh. Và rồi, anh nói:
— “Dạ, em sẽ cố gắng hết sức.”

Nghe câu đó, mẹ chồng vẫn chưa hài lòng, nhưng Linh biết, từ khoảnh khắc này, mọi thứ sẽ không còn dễ dàng. Cuộc thử thách bắt đầu: Minh phải đóng vai người chồng hoàn hảo giữa gia đình đầy áp lực, trong khi Linh phải giữ bình tĩnh và che giấu mọi lo lắng.

Buổi tối hôm đó, trong bữa cơm gia đình, từng cử chỉ, từng câu nói đều được quan sát kỹ lưỡng. Một cái nhíu mày, một tiếng cười quá to, một lời nhắc không đúng chỗ… đều có thể làm bùng nổ drama. Minh, bằng sự chân thành và cách ứng xử giản dị, dần chiếm được cảm tình từng thành viên trong gia đình. Linh quan sát anh, cảm nhận sự khác biệt: chàng trai mà cô tưởng chỉ là người lạ, giờ đây bắt đầu để lại dấu ấn sâu đậm trong tim cô.

Nhưng cao trào đỉnh điểm thực sự xảy ra khi một tin nhắn từ người bạn thân của Linh xuất hiện:
— “Linh ơi, tao nghe nói anh Minh không phải chồng thật của mày. Cẩn thận kẻo mọi chuyện bại lộ trước ngày cưới!”

Tim Linh như ngừng đập. Cả mọi cố gắng, sự nghiêm trọng của ngày hôm nay bỗng chốc có nguy cơ sụp đổ. Cô nhìn Minh, anh vẫn đang cười, nhưng ánh mắt đầy lo âu. Một quyết định khó khăn đang ở trước mắt: tiếp tục giữ vở kịch, hay đối mặt với sự thật, dù biết rằng có thể sẽ làm tan nát mọi thứ…

Và chính khoảnh khắc ấy, khi cả hai đứng giữa ánh đèn vàng mờ ảo của phòng khách, mưa Sài Gòn bên ngoài rơi dầm dề, họ nhận ra rằng một ngày tưởng chừng chỉ là “giả” có thể thay đổi cuộc đời của cả hai mãi mãi.


CHƯƠNG 2 – NHỮNG NGÀY GIẢ LÀM CHỒNG


Sài Gòn cuối thu vẫn ẩm ướt, mưa nhỏ rơi lác đác, bám trên mái tóc và áo mưa của người qua đường. Linh thức dậy từ sáng sớm, nhìn mình trong gương, đôi mắt vẫn còn in dấu những đêm mất ngủ vì suy nghĩ. Cô chỉnh váy, lấy điện thoại xem lại những dòng ghi chú để hướng dẫn Minh, nhưng lòng vẫn trĩu nặng. Cô không biết mình có đủ sức vượt qua ngày hôm nay không, khi mà chỉ một phút sơ suất thôi cũng có thể khiến mọi chuyện bại lộ.

Minh đã đứng trước cổng từ sớm. Anh mặc vest, đầu tóc chải gọn gàng, dáng người cao gầy, trông nghiêm túc hơn hẳn những lần Linh gặp trước đây. Khi cô bước ra, anh đưa tay giúp cô che nắng, giọng trầm ấm:
— “Chị Linh, hôm nay chắc hẳn sẽ rất căng thẳng, nhưng anh sẽ cố hết sức.”

Linh mỉm cười gượng gạo, ánh mắt lộ vẻ lo âu.
— “Em cũng hy vọng… mọi chuyện sẽ ổn.”

Họ bước vào nhà, nơi bố mẹ chồng tương lai đang ngồi, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dò xét. Bữa sáng diễn ra trong im lặng, mỗi lời nói đều được cân nhắc kỹ lưỡng. Minh chăm chú nghe hướng dẫn của Linh, cố gắng cử chỉ tự nhiên, nở nụ cười đúng lúc, nói đúng câu. Người mẹ chồng nhìn anh, nhíu mày:
— “Anh Minh, hôm nay anh phải chứng minh mình xứng đáng với Linh, không được làm con bé thất vọng.”

— “Dạ, em sẽ cố gắng,” Minh đáp, giọng nghiêm túc.

Trong lúc ăn, một người chú của Linh lên tiếng, giọng dò xét:
— “Linh, nghe nói anh Minh mới quen vài ngày mà đã được chọn làm chồng, chuyện này chắc chắn sao?”

Cả phòng im lặng. Linh đỏ mặt, chưa biết nói sao cho khéo. Minh nhìn cô, nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, thì thầm:
— “Anh sẽ lo hết.”

Đến giờ gặp mặt họ hàng, không khí càng căng thẳng. Một vài người họ hàng bàn tán xì xào, ánh mắt dò xét Minh từ đầu đến chân. Anh mỉm cười, cúi đầu chào từng người, nhắc lại tên họ một cách tự nhiên. Khi một người họ hàng lớn tuổi hỏi:
— “Anh Minh, nếu là chồng thật, anh có bảo vệ và yêu thương Linh suốt đời không?”

Minh đáp ngay, giọng trầm ấm nhưng dứt khoát:
— “Dạ, em sẽ làm hết sức mình.”

Linh nhìn anh, cảm thấy một luồng cảm giác lạ: giữa áp lực và nghi ngờ, anh vẫn giữ bình tĩnh, vẫn quan tâm đến cô. Một phần nào đó, tim cô mềm lại, nhưng cô không dám để cảm xúc chi phối, vì biết mình còn phải đối phó với họ hàng và gia đình.

Buổi chiều, Linh và Minh cùng nhau ra công viên gần nhà. Mưa tạnh, lá cây vẫn ướt, bầu trời xám xịt tạo cảm giác trầm lắng. Họ đi bên nhau trong im lặng, chỉ nghe tiếng xào xạc của lá và tiếng xe cộ xa xa. Linh thở dài, nói nhỏ:
— “Em chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày giả vờ lại căng thẳng đến vậy.”

Minh cười khẽ:
— “Nhưng anh thấy hạnh phúc khi được ở bên em, dù chỉ là một ngày.”

Linh quay sang nhìn anh, đôi mắt rưng rưng. Cô cảm thấy vừa bất ngờ, vừa rung động. Một chàng trai chân chất, giản dị, nhưng qua những hành động nhỏ – như nhường cô đi trước, nhắc cô uống nước, lắng nghe cô nói – đã khiến cô cảm thấy an toàn và được che chở.

Khi trở về nhà, Linh nhận được tin nhắn từ bạn thân:
— “Linh ơi, tao nghe nói anh Minh không phải chồng thật của mày, cẩn thận không thì mọi chuyện sẽ bại lộ trước lễ cưới.”

Cô nhìn Minh, tim đập nhanh. Anh nắm tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm ấm:
— “Em yên tâm. Chỉ cần em tin anh, mọi chuyện sẽ ổn.”

Đêm đến, Linh khó ngủ. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn những ánh đèn đường phản chiếu trong vũng nước mưa, cảm nhận nỗi cô đơn và áp lực, nhưng đồng thời là một cảm giác ấm áp lạ thường khi nghĩ về Minh. Cô nhận ra rằng, trong một ngày tưởng chừng giả vờ, họ đã hiểu nhau hơn bất cứ điều gì.

Minh bước vào, đưa cho cô một ly sữa nóng, giọng nhẹ nhàng:
— “Uống đi, em. Một ngày dài như vậy, em cần nghỉ ngơi.”

Linh nhận ly sữa, mỉm cười. Cô không nói gì, nhưng ánh mắt cô đã nói lên tất cả: sự tin tưởng, niềm vui và cả những cảm xúc dần nảy sinh. Một ngày tưởng chừng là thử thách, nhưng đã khiến trái tim cả hai rung động.

CHƯƠNG 3 – NGÀY SỰ THẬT


Sáng hôm sau, Sài Gòn vãn mưa, nhưng không gian trong căn nhà Linh vẫn tràn ngập cảm giác căng thẳng. Họ chuẩn bị cho buổi gặp mặt họ hàng và bố mẹ chồng tương lai, nơi mọi hiểu lầm có thể bùng nổ. Linh mặc bộ váy nhẹ nhàng, trang điểm đơn giản, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo âu. Minh đứng bên, chỉnh lại ve áo vest, ánh mắt trầm tĩnh nhưng ánh lên quyết tâm.

— “Em đã sẵn sàng chưa?” – Minh hỏi, giọng ấm áp.
— “Sẵn sàng… nhưng tim em vẫn đập mạnh quá.” – Linh trả lời, nắm tay anh, tìm chút bình yên trong sự hiện diện của anh.

Bữa sáng diễn ra trong không khí trầm lắng. Bố mẹ chồng tương lai nhìn Minh với ánh mắt dò xét, nhưng từng cử chỉ lịch sự và lời nói chân thành của anh dần khiến không khí dịu lại. Bà mẹ nói:
— “Hôm nay là ngày quan trọng. Anh Minh phải chứng tỏ mình xứng đáng với Linh. Cô ấy không cần người chỉ biết hứa hẹn suông.”

Minh cúi đầu:
— “Dạ, em hiểu và sẽ làm hết sức mình để chứng minh điều đó.”

Ngay sau đó, họ bước vào phòng khách, nơi những người họ hàng tụ tập. Một vài người nhìn Minh với ánh mắt nghi ngờ:
— “Anh Minh, nghe nói hôm nay là ngày ‘giả vờ’ sao? Chuyện này có thật không?” – Một người chú hỏi, giọng khẽ chế nhạo.

Minh không hề lúng túng, giọng chắc nịch:
— “Dù mọi người có nghĩ sao, em vẫn ở đây để bảo vệ Linh và chứng minh sự chân thành của mình. Dù em không phải chồng thật, nhưng những gì em làm hôm nay đều là thật.”

Câu nói khiến cả phòng im lặng vài giây. Linh ngạc nhiên trước sự bình tĩnh của anh, trái tim bắt đầu ấm lên. Mọi người dần chấp nhận và bầu không khí trở nên bớt căng thẳng.

Buổi trưa, Minh chủ động trò chuyện với họ hàng, kể vài chuyện vui trong cuộc sống, khiến không khí trở nên ấm áp hơn. Linh quan sát, nhận ra rằng Minh không chỉ là một người đàn ông giản dị, mà còn thông minh, nhạy cảm và biết quan tâm đến cảm xúc của người khác. Cô thấy trái tim mình rung động, cảm giác bối rối xen lẫn vui sướng.

Một lúc sau, mẹ Minh bước vào, trông bà nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại có vẻ trìu mến:
— “Con trai tôi chưa từng nói nhiều về gia đình, nhưng hôm nay tôi thấy cách con ấy quan tâm và bảo vệ Linh. Điều đó chứng tỏ sự chân thành của con.”

Linh cảm thấy nhẹ nhõm. Cô nhìn Minh, nụ cười xuất hiện trên môi, một cảm giác an toàn và hạnh phúc lan tỏa.

Nhưng thử thách chưa hết. Một người họ hàng xa bất ngờ xuất hiện, nghi ngờ câu chuyện:
— “Anh Minh không phải chồng thật sao? Đây là trò đùa hả?”

Mọi người quay lại nhìn Linh, ánh mắt vừa tò mò vừa hoài nghi. Linh đỏ mặt, muốn giải thích nhưng lại thấy khó nói. Minh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, khẽ thì thầm:
— “Em yên tâm, anh sẽ nói hết sự thật. Mọi chuyện sẽ ổn.”

Anh đứng lên, giọng trầm ấm nhưng dứt khoát:
— “Mọi người, em không phải chồng thật của Linh, nhưng em đã ở bên cô ấy hôm nay với tất cả sự chân thành. Những gì em làm không phải giả vờ, mà là để cô ấy cảm thấy an toàn và hạnh phúc. Anh chỉ mong mọi người hiểu và chấp nhận điều đó.”

Căn phòng lặng im vài giây, rồi từ từ mọi người gật đầu. Những nghi ngờ tan biến, nhường chỗ cho ánh mắt thán phục và thiện cảm. Linh thở phào, cảm giác căng thẳng trôi đi như mưa tan trong nắng.

Chiều đến, Linh và Minh ra ban công, nhìn xuống con phố nhộn nhịp, nơi ánh nắng cuối ngày chiếu qua tán lá. Minh nắm tay cô, giọng trầm ấm:
— “Một ngày tưởng chừng chỉ là giả vờ, nhưng anh thấy mình thật sự hạnh phúc khi được ở bên em. Anh muốn ngày hôm nay trở thành ngày đầu tiên của những ngày thật sự bên nhau. Em có đồng ý không?”

Linh nhìn anh, trái tim rung động, mắt rưng rưng:
— “Em đồng ý. Không cần giả nữa, chúng ta bước tiếp cùng nhau.”

Minh mỉm cười, nắm tay cô chặt hơn, cả hai đi dạo dọc con phố, ánh nắng chiếu qua mái hiên, tạo bóng dáng hai người hòa vào dòng đời. Họ trò chuyện, cười đùa, chia sẻ những câu chuyện đời thường mà trước đây chưa từng kể. Linh cảm nhận được sự ấm áp, an toàn và chân thành, cảm giác mà cô chưa từng tìm thấy ở bất cứ ai.

Buổi tối, khi trở về nhà, gia đình Linh và Minh đã quen với sự hiện diện của anh. Mọi người nhìn họ với ánh mắt thân thiện hơn, không còn nghi ngờ hay bàn tán. Bà mẹ chồng tương lai nói nhẹ nhàng:
— “Linh à, hôm nay con trai tôi đã chứng minh sự chân thành. Anh ấy là người mà con có thể tin tưởng.”

Linh nắm tay Minh, cả hai cùng mỉm cười. Cô nhận ra rằng một ngày tưởng chừng chỉ là thử thách, nhưng đủ để họ hiểu nhau, đủ để trái tim họ kết nối, đủ để tình yêu bắt đầu.

Khi đêm buông xuống, Sài Gòn lặng lẽ sau những ánh đèn vàng, Linh và Minh ngồi bên nhau bên cửa sổ. Minh đặt tay lên vai cô, giọng nhẹ nhàng:
— “Một ngày hôm nay không chỉ là thử thách, mà còn là khởi đầu. Anh muốn chúng ta cùng nhau bước tiếp.”

Linh khẽ gật đầu, trái tim tràn ngập cảm giác hạnh phúc. Cô hiểu rằng đôi khi, một ngày bất ngờ có thể thay đổi cuộc đời, và tình yêu thật sự đôi khi xuất hiện từ những khoảnh khắc chân thành nhất.

Họ cùng nhau nhìn ra phố phường về đêm, nghe tiếng xe cộ xa xa, nghe nhịp thở bình yên, và biết rằng, dù cuộc sống còn nhiều thử thách phía trước, họ sẽ cùng nhau vượt qua. Một ngày tưởng chừng giả tạo đã trở thành bước ngoặt của tình yêu, mở ra một chương mới trong cuộc đời cả hai.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.