Min menu

Pages

Đưa cháu về thăm, bố mẹ chồng đang ăn cơm hốt hoảng chạy ra đóng cửa, dâu biến sắc khi thấy bên trong

Chương 1: Những mâm cơm thưa


Tôi đứng lặng trước mâm cơm đơn sơ, cảm giác nghẹn ứ trong lòng như vừa bị một nhát dao vô hình cắt ngang. Lâu nay, trong suy nghĩ của mình, tôi vẫn luôn tưởng rằng bố mẹ chồng quê mùa nhưng no đủ, cuộc sống của họ giản dị nhưng không thiếu thốn. Thế mà nhìn bây giờ, chỉ một đĩa rau luộc và mấy miếng cá khô, tim tôi bỗng thắt lại.

Bố chồng đứng bên nhìn tôi, đôi mắt ánh lên sự bối rối. Ông không nói gì, chỉ nắm tay tôi thật chặt, như muốn truyền một thông điệp rằng “Mọi chuyện đều ổn, con đừng lo.” Nhưng tôi biết, dấu hiệu của ông là sự nhẫn nhịn lâu ngày, giấu đi cả những khổ cực mà họ phải chịu đựng.

Mẹ chồng lúng túng dọn mâm cơm, mắt đỏ hoe: “Con ơi, bố mẹ không muốn các con phải tốn tiền nhiều đâu. Ông bà còn trẻ mà, ăn ít thôi. Sắp tới, hai vợ chồng sẽ có nhà, bố mẹ già rồi cũng không sống lâu nữa, nên….” Bà ngập ngừng, giọng như nghẹn lại giữa câu.

Nghe đến đó, nước mắt tôi trào ra không kìm được. Tôi bỗng thấy mình vô tâm quá đỗi, suốt bao năm lên thành phố sống, tôi đã nghĩ bố mẹ chồng vẫn dư dả, vẫn no đủ, chưa từng nghĩ rằng họ đã âm thầm hy sinh để dành dụm cho chúng tôi.

Tôi khụy xuống bên mâm cơm, không nói gì, chỉ để mặc những giọt nước mắt lăn dài trên má. Chồng tôi, vốn đang đứng ngoài phòng khách, vừa bước vào liền sững người khi nhìn thấy cảnh tượng này.

“Em… sao vậy?” anh lúng túng hỏi, giọng lo lắng. Tôi lắc đầu, không nói nên lời.

Bố tôi từng dặn, trong hôn nhân, không phải lúc nào lời nói cũng giải quyết được mọi chuyện, nhiều khi chỉ cần hành động, sự quan tâm thầm lặng mới là thứ làm con người cảm động nhất. Và giờ đây, hành động thầm lặng của bố mẹ chồng khiến trái tim tôi tan nát.

Tôi nhớ lại những lần hai vợ chồng tôi bận rộn, bố mẹ chồng vẫn gửi từng thùng rau, thịt từ quê lên thành phố, hay những lần điện thoại bảo: “Con à, ở quê trời lạnh rồi, nhớ mặc áo ấm.” Tôi đều hời hợt đáp lại: “Dạ, bố mẹ cứ yên tâm, con ổn mà.” Chỉ đơn giản thế thôi, mà giờ đây mới nhận ra, những lời nói ấy chỉ là phần nổi, còn những vất vả, hy sinh thầm lặng họ giấu kín suốt bao năm trời.

“Chúng con… xin lỗi bố mẹ,” tôi nghẹn ngào. Chồng tôi bước tới, nắm lấy tay tôi, nhìn bố mẹ vợ chồng tôi: “Anh xin lỗi, hai anh chị đã phải lo nhiều như thế, mà chúng em cứ tưởng bố mẹ vẫn dư dả.”

Mẹ chồng nhìn chúng tôi, giọt nước mắt tràn trên khóe mắt, nhẹ nhàng: “Đừng khóc nữa, các con. Ông bà sống được ngày nào thì lo cho các con ngày ấy thôi. Giờ hai con về là bà mừng lắm rồi, mấy cái ăn uống… không sao đâu.”

Tôi nhìn bố mẹ chồng, trong lòng vừa xót xa, vừa hối hận. Tôi không còn nhận ra mình nữa: người con dâu hiền lành, tôn trọng và yêu thương bố mẹ chồng bấy lâu, sao lại không hề nhận ra sự khổ cực mà họ đã chịu đựng?

Nhưng giữa nỗi đau và hối hận ấy, một nỗi lo sợ khác cũng len lỏi vào tâm trí: nếu chúng tôi tiếp tục vô tâm, liệu những năm tháng sau này, họ có thể chịu đựng nổi không? Tôi quay sang nhìn chồng, thấy anh cũng im lặng, gương mặt lo âu. Chúng tôi cần phải làm gì đó, ngay bây giờ, để bù đắp cho những ngày tháng vô tâm ấy.

Buổi trưa hôm đó, chúng tôi quyết định ra đồng giúp bố mẹ chồng một tay. Tôi chưa bao giờ thấy bố mẹ mình lao động cực nhọc như thế. Bố chồng lom khom trên cánh đồng, tay cầm cuốc, mồ hôi nhễ nhại, trong khi mẹ chồng lom khom nhặt rau, tay run run vì tuổi già.

Nhìn cảnh đó, tôi chỉ biết khóc. Tôi tự nhủ: “Mình sẽ không để bố mẹ vất vả nữa. Dù chỉ còn một ngày, tôi cũng sẽ chăm lo cho họ.”

Nhưng cuộc sống đâu đơn giản chỉ là quyết tâm. Chưa kịp thở phào vì quyết định đó, một loạt sự kiện bất ngờ xảy ra ngay chiều hôm ấy. Khi tôi và chồng đang dọn dẹp kho thóc cũ, bất ngờ có tiếng hét vang lên từ phía sau nhà. Tôi chạy vội ra, thấy một người lạ đứng đó, dáng người hốt hoảng.

“Có… có chuyện gì sao?” bố chồng hỏi, giọng run run. Người lạ lướt nhanh về phía tôi, giọng run rẩy: “Bà ơi… ông bà bị lừa… tiền tiết kiệm cả đời… đã mất hết…”

Tôi như chết đứng, tim đập loạn nhịp. Bố mẹ chồng nhìn tôi, đôi mắt hiện lên nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng. Tôi chợt hiểu, sự hy sinh âm thầm bấy lâu giờ đây đang đứng trước nguy cơ tan biến chỉ trong giây lát.

Chồng tôi nắm chặt tay tôi: “Chúng ta phải làm gì đây?”

Tôi gật đầu, giọng run run: “Chúng ta phải tìm cách lấy lại… hoặc ít nhất bảo vệ bố mẹ. Không để ai hại họ thêm nữa…”

Lúc ấy, trong đầu tôi tràn ngập bao câu hỏi: Ai đã lừa họ? Tiền tiết kiệm cả đời liệu còn cứu được không? Và quan trọng nhất, sau cú sốc này, liệu tình cảm giữa chúng tôi và bố mẹ chồng có đủ mạnh để cùng nhau vượt qua?

Buổi chiều hôm đó, bầu trời như xám lại, những cơn gió lạnh ùa vào, tôi đứng bên cửa sổ, mắt dán vào cánh đồng nơi bố mẹ chồng đang cố gắng thu xếp mọi việc. Trong lòng tôi trỗi dậy một quyết tâm mạnh mẽ: dù khó khăn đến đâu, tôi cũng sẽ bảo vệ những người đã yêu thương mình vô điều kiện.

Nhưng chính trong khoảnh khắc ấy, tôi cũng nhận ra một sự thật đau đớn: cuộc sống không bao giờ đơn giản như mình nghĩ, và đôi khi, những người ta yêu thương nhất lại phải đối diện với nguy cơ tan vỡ chỉ vì một phút lơ là hay tin người không đúng.

Tiếng khóc thầm trong tôi vang lên, hòa cùng tiếng gió. Và tôi biết, mọi chuyện vừa mới bắt đầu…


Chương 2: Bí mật sau cánh cửa cũ


Buổi tối hôm đó, căn nhà quê vốn yên ắng trở nên im lặng đến lạ thường. Bố mẹ chồng ngồi bên mâm cơm trống, ánh mắt thất thần nhìn vào khoảng không, trong khi tôi và chồng đứng bất động ở cửa, chưa biết bắt đầu từ đâu.

Người lạ hôm chiều đã rời đi, để lại những tin nhắn đầy lo âu: “Ông bà bị lừa hết tiền tiết kiệm, cả mấy chục năm tích cóp… chúng tôi sẽ cố gắng tìm cách…”

Nhưng thông tin mơ hồ ấy chỉ khiến trái tim tôi nhói đau hơn. Mấy chục năm tích cóp, để rồi giờ đây, chỉ trong một vài cú điện thoại hay một vụ giấy tờ giả mạo, có thể tan biến hết. Tôi cảm thấy bất lực, tủi thân và hối hận vô cùng.

Chồng tôi nắm tay tôi, trấn an: “Đừng lo, chúng ta sẽ tìm ra cách. Tiền là có thể kiếm lại, nhưng bố mẹ thì không thể thay thế được. Quan trọng là họ vẫn còn ở đây với chúng ta.”

Tôi gật đầu, nhưng trong lòng nặng trĩu. Nhìn bố mẹ chồng run rẩy trước mâm cơm trống, tôi không cầm được nước mắt. Bố chồng thở dài: “Mấy đứa… bố mẹ lo cho các con bao nhiêu mà giờ… không còn gì để dành nữa…” Giọng ông nghẹn lại, đôi tay run run bấu vào thành ghế.

Mẹ chồng nhìn tôi, giọng yếu ớt: “Con à… có lẽ bố mẹ không làm gì để báo hiếu được nữa. Chỉ mong các con đủ mạnh để đỡ đần bố mẹ thôi…”

Tôi đứng lặng, nhìn họ, lòng vừa xót xa vừa căm giận. Căm giận bản thân đã quá vô tâm, căm giận kẻ đã lừa dối bố mẹ chồng, và căm giận số phận vì sao lại đưa họ đến hoàn cảnh này.

Đêm ấy, tôi trằn trọc không ngủ. Hình ảnh mâm cơm trống, ánh mắt thất thần của bố mẹ chồng cứ hiện lên rõ mồn một trong tâm trí. Tôi quyết định, sáng mai sẽ tìm mọi cách để lấy lại số tiền bị lừa, hoặc ít nhất tìm ra thủ phạm.

Sáng hôm sau, tôi cùng chồng lên thị trấn gần đó, lần theo manh mối mà người lạ để lại. Họ nói rằng một nhóm “cò đất” giả mạo công ty đầu tư, dụ dỗ bố mẹ chồng gửi tiết kiệm vào các hợp đồng không có thật. Tôi và chồng tìm đến địa chỉ, nhưng nơi đó chỉ là một cửa hàng bỏ hoang, tường nứt nẻ, biển hiệu mờ nhạt.

Cảm giác bất lực và căm giận bùng lên trong tôi. Tôi không ngờ, ngay tại nơi quê nhà yên bình, lại có những kẻ nhẫn tâm đến mức lợi dụng tuổi già và sự tin tưởng của người khác.

Về nhà, bố mẹ chồng thấy chúng tôi trở về mà chưa có kết quả, ánh mắt họ trống rỗng. Tôi biết, dù cố giấu, họ vẫn cảm thấy thất vọng và lo lắng. Tôi nắm tay mẹ chồng: “Bố mẹ yên tâm, con sẽ không để ai hại bố mẹ nữa. Con hứa.”

Nhưng lòng tôi cũng nhận ra, thử thách này không chỉ là chuyện tiền bạc. Đây còn là thử thách về sự kiên nhẫn, về mối quan hệ giữa chúng tôi và bố mẹ chồng. Nếu thất bại, không chỉ tài sản mà cả niềm tin và tình cảm cũng sẽ bị lung lay.

Trong những ngày tiếp theo, tôi và chồng bắt đầu tìm hiểu hồ sơ, giấy tờ, sao kê ngân hàng… Mỗi manh mối mới lại dẫn đến những bí ẩn khác. Hóa ra, số tiền tiết kiệm bấy lâu của bố mẹ chồng không chỉ bị lừa, mà còn bị rút một phần âm thầm từ chính tài khoản, nhờ sự sơ hở trong cách quản lý.

Tôi choáng váng. Không chỉ một kẻ lừa đảo, mà có thể có người thân quen trong làng cũng tham gia. Và điều này đặt ra câu hỏi đau đớn: Ai thực sự đáng tin trong cuộc sống quê nhà này?

Một buổi chiều, khi tôi và chồng đang dò xét hồ sơ tại nhà, bố chồng bất ngờ gọi tôi vào phòng, giọng trầm hẳn: “Con à… bố có chuyện muốn nói… liên quan đến số tiền tiết kiệm…”

Tôi sững người. Bố chồng lục ra một tập hồ sơ cũ, bụi phủ đầy, mở ra từng trang, giọng ông run run: “Thực ra, bố mẹ đã biết một phần chuyện này từ trước. Nhưng… bố mẹ không nói để các con khỏi lo lắng, nghĩ rằng bố mẹ đủ sức xử lý…”

Tôi nhói lòng. Hóa ra, trong suốt nhiều tháng qua, bố mẹ chồng đã âm thầm đối phó với những khó khăn này, che giấu mọi chuyện để chúng tôi yên tâm sống ở thành phố.

Mẹ chồng bước vào, mắt rơm rớm: “Con à… đừng trách bố mẹ. Chúng ta già rồi, không còn sức mà theo kịp mọi trò đời. Nhưng con… con còn trẻ, con đủ sức để bảo vệ gia đình này.”

Tôi cúi đầu, lòng nặng trĩu. Chỉ trong vài ngày, tôi đã học được một bài học lớn về sự hy sinh, về lòng tin, và cả sự kiên nhẫn trong tình cảm gia đình. Nhưng nỗi đau chưa dừng lại ở đó.

Đêm ấy, khi cả nhà yên ắng, tôi tình cờ nghe được cuộc điện thoại của một người lạ gọi cho bố chồng, nói giọng lạnh lùng: “Tiền đã được chuyển đi hết. Nếu muốn lấy lại, hãy chấp nhận điều kiện của chúng tôi…”

Tôi đứng lặng, tim đập thình thịch. Điều kiện gì? Liệu có phải bố mẹ chồng phải hi sinh thêm điều gì nữa không? Và quan trọng nhất, chúng tôi phải làm gì để cứu họ?

Trong lòng tôi trỗi dậy quyết tâm mãnh liệt: dù phải đối mặt với bao nguy hiểm, tôi sẽ không để ai tổn hại đến gia đình này. Nhưng đồng thời, tôi cũng nhận ra một sự thật đau đớn: đôi khi, tình yêu thương và sự hy sinh không đủ để bảo vệ những người ta yêu quý, nếu không có cả trí thông minh và dũng khí đối diện với sự tàn nhẫn của đời.

Và chính trong khoảnh khắc ấy, tôi biết rằng mọi chuyện mới chỉ bắt đầu…

Chương 3: Ngày bình yên trở lại


Những ngày sau cú sốc mất tiền tiết kiệm, căn nhà quê trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Bố mẹ chồng âm thầm chịu đựng, tôi và chồng thì luôn trong trạng thái tìm cách giải quyết. Mỗi buổi sáng thức dậy, tôi đều đi thăm từng nông hộ, từng người thân quen để dò tìm manh mối về số tiền đã mất.

Một buổi chiều, khi tôi đang cầm danh sách địa chỉ vừa ghi lại, chồng tôi chạy vội vào nhà, gương mặt hớn hở nhưng vẫn căng thẳng: “Em ơi, anh tìm ra manh mối quan trọng rồi! Một số hóa đơn giả mạo dẫn thẳng đến một văn phòng dịch vụ tài chính ở thị trấn bên cạnh. Nếu hành động ngay, có thể thu hồi được phần lớn số tiền.”

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây là cơ hội, một tia sáng nhỏ le lói giữa bóng tối mà chúng tôi vừa trải qua. Tôi nắm tay chồng, gật đầu: “Chúng ta đi thôi. Lần này phải thành công.”

Chiều hôm đó, chúng tôi lên xe, chạy qua những con đường quen thuộc mà trước đây tôi từng nghĩ chỉ có thanh bình và yên ả. Giờ đây, mọi thứ đều trở nên căng thẳng, mỗi góc phố, mỗi cánh cửa đều như ẩn chứa nguy cơ.

Khi đến văn phòng dịch vụ tài chính, tôi giật mình. Bên ngoài, vẻ ngoài bình thường đến mức chẳng ai nghĩ nơi đây là ổ lừa đảo. Nhưng bên trong, những hồ sơ, giấy tờ giả mạo được xếp gọn gàng, chứng tỏ kẻ gian đã chuẩn bị kỹ lưỡng.

Tôi và chồng bước vào, hỏi thẳng nhân viên: “Chúng tôi muốn kiểm tra hồ sơ đầu tư của bố mẹ chồng chúng tôi. Họ có gửi tiền vào đây và có vẻ bị lừa.”

Nhân viên cúi đầu, lúng túng, rồi thốt lên: “Tôi… tôi không biết gì đâu. Chỉ là làm theo hợp đồng mà thôi…” Giọng run run, mồ hôi ướt đẫm trán.

Chồng tôi nghiến răng, nhìn tôi: “Chúng ta phải tìm ra thủ phạm chính. Nếu không, mọi thứ sẽ mất.”

May mắn thay, sau nhiều giờ kiểm tra hồ sơ, chúng tôi phát hiện dấu vết kỹ thuật số dẫn đến một nhóm môi giới giả danh, đặt trụ sở ở thành phố khác. Với sự giúp đỡ của công an kinh tế địa phương, chúng tôi tiến hành thu thập bằng chứng.

Ngày hôm sau, công an báo tin: phần lớn số tiền đã được phong tỏa, kẻ gian sẽ phải hoàn trả. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác vừa sợ hãi vừa hạnh phúc trào lên. Sau bao ngày lo lắng, cuối cùng bố mẹ chồng cũng được bảo vệ khỏi nguy cơ mất hết tài sản cả đời.

Về nhà, tôi chạy vào phòng bố mẹ chồng, ôm chầm lấy họ, nước mắt trào ra: “Bố mẹ, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Con hứa sẽ không để ai làm hại bố mẹ nữa.”

Mẹ chồng rưng rưng: “Con à… ông bà không biết nói gì hơn… chỉ biết cảm ơn con.”

Bố chồng nắm tay tôi, giọng run run: “Con… con đã trưởng thành lắm rồi. Ông bà tự hào về con.”

Nhìn hai người già yếu mà vẫn lo lắng cho con cháu, tôi nhận ra rằng những hy sinh thầm lặng của họ, tình yêu thương không điều kiện, mới là điều quý giá nhất. Tiền bạc có thể lấy lại, nhưng tình cảm và sự hy sinh ấy mới là thứ không gì thay thế được.

Sau vụ việc, cuộc sống dần trở lại bình yên. Chúng tôi cùng nhau vun vén, chăm sóc bố mẹ chồng nhiều hơn, dành thời gian ở quê nhiều hơn, học cách cân bằng giữa thành phố bận rộn và quê nhà yên ả.

Những mâm cơm đơn sơ, những lời quan tâm nhỏ nhặt giờ trở thành niềm hạnh phúc. Tôi không còn thấy khó chịu hay áp lực khi làm dâu, mà thấy được giá trị của sự quan tâm, hy sinh, và tình cảm gia đình.

Một buổi chiều cuối năm, cả nhà quây quần bên mâm cơm đầy đủ, tiếng cười vang lên khắp nhà. Bố mẹ chồng nhìn tôi, ánh mắt đầy yêu thương, còn tôi thì nắm chặt tay chồng, mỉm cười: mọi cố gắng, mọi gian nan đều xứng đáng để có khoảnh khắc bình yên này.

Tôi tự nhủ: cuộc sống có thể đầy bất trắc, nhưng tình yêu thương, sự hy sinh và lòng kiên định sẽ là bệ phóng để vượt qua tất cả. Và từ nay, tôi sẽ không bao giờ để bố mẹ chồng, những người đã yêu thương mình vô điều kiện, phải chịu khổ một mình nữa.

Bầu trời quê nhà cuối năm trong xanh, gió mát nhẹ thổi qua, mang theo cảm giác yên bình, ấm áp và hi vọng. Cuộc sống dẫu nhiều thử thách, nhưng khi có tình yêu thương và sự quan tâm thật sự, thì mọi thứ đều có thể vượt qua.

Và tôi biết, hành trình trở thành một người con dâu, một người vợ, một người trụ cột của gia đình, mới chỉ thực sự bắt đầu… nhưng lần này, tôi đã trưởng thành, đã sẵn sàng, và không còn đơn độc nữa.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.