Min menu

Pages

Trong ngày gặp mặt bàn chuyện đám cưới, họ hàng ai cũng xì xào vì hai mẹ - mẹ chú rể và mẹ cô dâu - giống nhau như chị em sinh đôi. Ai cũng nghi ngờ họ là chị em thất lạc...

CHƯƠNG 1 – BUỔI GẶP MẶT HAI GIA ĐÌNH


Buổi sáng cuối tuần, quán trà sân vườn nổi tiếng trong thành phố vốn đã đông khách, hôm nay càng trở nên náo nhiệt hơn vì một cuộc gặp mặt quan trọng. Gia đình chú rể và gia đình cô dâu chính thức ngồi lại với nhau để bàn chuyện đám cưới. Trong không gian thoáng đãng, những tán cây xanh lay động nhẹ trong gió, tiếng nước chảy róc rách từ hồ cá nhỏ bên cạnh tạo cảm giác yên bình. Trên chiếc bàn dài đặt ở khu vực riêng, hai họ chuẩn bị bước vào buổi trò chuyện quan trọng đầu tiên.

Minh – chú rể tương lai – ngồi cạnh mẹ mình là bà Thanh. Minh mặc áo sơ mi trắng, vẻ ngoài chững chạc, ánh mắt ánh lên vẻ hạnh phúc xen lẫn hồi hộp. Bên cạnh Minh là mẹ anh, bà Thanh, dáng người mảnh, khuôn mặt phúc hậu. Bà mặc chiếc áo dài màu xanh ngọc thanh lịch, kiểu dáng đơn giản nhưng toát lên sự tinh tế.

Ấn tượng ban đầu của mọi người là bà Thanh là người dịu dàng, nói năng điềm đạm. Bà luôn nhẹ nhàng nhắc con trai chỉnh lại khăn giấy, rót nước mời khách. Ánh mắt bà nhìn Minh tràn đầy niềm tự hào và sự bình yên.

Về phía gia đình cô dâu, Mai – cô gái xinh xắn với nét đẹp nhẹ nhàng – bước vào với nụ cười dịu dàng. Đi cạnh Mai là mẹ cô, bà Hạnh. Khi bà Hạnh xuất hiện, không ít người ở quán vô tình nhìn theo. Bà mặc bộ áo dài màu tím pastel với các họa tiết hoa sen thêu tay. Nụ cười hiền hậu và ánh mắt ấm áp khiến người ta có thiện cảm ngay từ lần đầu gặp.

Và rồi…

Mọi người trên cả hai bàn ăn đều khựng lại.

Ai đó buột miệng:

“Ủa… nhìn giống ghê ha?”

Cả nhóm người chưa kịp hiểu chuyện gì thì ánh mắt họ đổ dồn về phía hai người phụ nữ: bà Thanh và bà Hạnh. Hình dáng, ánh mắt, sống mũi, thậm chí đến độ cong của đuôi mắt khi cười… giống nhau đến mức không thể tin được. Không phải là giống kiểu na ná, mà là giống hệt chị em sinh đôi.

Không khí đang vui vẻ ban đầu bỗng ngừng lại trong vài giây.

Người dì của chú rể thì thầm với người bác bên cạnh:

“Hai người này… giống nhau như đúc luôn á chị.”

Bác trai chống cằm:

“Ừ, giống tới mức tôi tưởng là hai chị em ruột luôn đó.”

Không chỉ họ hàng hai bên, mà cả nhân viên quán cũng nhìn theo, vì sự trùng hợp quá đặc biệt.

Minh hoảng nhẹ. Anh quay sang nhìn Mai như muốn xác nhận cảm giác bất thường đang dâng lên trong ngực mình. Mai cũng bối rối không kém. Cô khẽ siết tay anh, ra hiệu giữ bình tĩnh.

Bà Thanh – mẹ Minh – là người phá tan bầu không khí gượng gạo đầu tiên. Bà nở nụ cười, nói giọng nhẹ nhàng:

“Nhìn vậy chứ tôi chắc là do ánh sáng hay góc nhìn thôi. Chúng ta ngồi xuống trò chuyện cho vui.”

Bà Hạnh cũng cười theo, giọng bà dịu dàng:

“Dạ, chắc là trùng hợp thôi. Người giống người mà.”

Nhưng rõ ràng, câu nói ấy chẳng làm ai yên tâm hơn.

Cả hai ngồi xuống. Minh và Mai trao ánh mắt vừa ngượng vừa lo lắng. Trong suốt cuộc trò chuyện đầu tiên, dường như mọi ánh mắt đều dõi theo hai người mẹ. Không ai dám nói ra thành lời, nhưng sự nghi ngờ về một mối liên hệ nào đó vẫn âm thầm lan nhẹ.

Câu chuyện ban đầu xoay quanh việc bàn chi tiết về ngày cưới, số khách mời, chọn địa điểm và ngân sách hai bên. Ông Phúc – bố Minh – cười nói vui vẻ:

“Tụi nhỏ quen nhau ba năm rồi, giờ hai bên gặp nhau coi như chính thức. Chúng tôi mong muốn làm sao để ngày cưới diễn ra nhẹ nhàng, vui vẻ.”

Ông Nam – bố Mai – cũng hưởng ứng:

“Chúng tôi không đặt nặng chuyện sính lễ gì cả. Quan trọng là con gái được hạnh phúc.”

Mọi thứ tưởng chừng suôn sẻ, nếu không có những ánh mắt lén lút nhìn sang hai người phụ nữ kia.

Trong lúc bàn bạc, dì của Mai ghé sát tai chị gái thì thầm:

“Em nhìn kỹ chưa? Chị Thanh với chị Hạnh giống nhau tới mức em sợ.”

Bà Hạnh thở ra nhẹ một hơi, cố tỏ ra bình thường nhưng bàn tay đặt dưới bàn lại siết chặt lấy nhau.

Một chú họ của Minh cười xòa:

“Nếu không biết trước, tôi còn tưởng hai gia đình là thông gia từ đời trước.”

Câu nói đùa nhưng khiến ai cũng cười gượng.

Trong khoảnh khắc đó, Minh bắt gặp ánh mắt mẹ mình không còn hoàn toàn tự tin. Anh khẽ chạm tay bà:

“Mẹ sao vậy?”

“Mẹ chỉ hơi… bất ngờ.” – bà Thanh đáp nhỏ.

Bên phía cô dâu, Mai cũng hỏi nhỏ mẹ:

“Mẹ thấy sao rồi?”

Bà Hạnh mỉm cười:

“Không sao, chắc chỉ là trùng hợp thôi.”

Nhưng âm thanh trong giọng bà hơi run.

Gi bữa ăn diễn ra, mọi người bắt đầu cởi mở hơn. Món ăn được đưa lên liên tục: gỏi ngó sen, bò khoai môn, canh nấm thanh mát. Không khí cởi mở hơn, nhưng câu chuyện về việc hai người mẹ giống nhau vẫn cứ như dòng điện nhẹ chạy quanh bàn, chạm vào tai ai là người đó giật mình.

Một người họ hàng bên nhà chú rể hỏi thẳng, giọng nửa đùa nửa thật:

“Hai chị có họ hàng gì không?”

Bà Thanh lắc đầu:

“Tôi chỉ có một em trai, còn ba mẹ thì mất lâu rồi.”

Bà Hạnh ngập ngừng giây lát:

“Tôi cũng chỉ có một đứa em gái. Gia đình tôi trước kia ở miền Tây, sau đó chuyển lên đây.”

Minh và Mai nhìn nhau. Những mảnh ghép thông tin không tạo thành bức tranh rõ ràng nào, nhưng cảm giác hoài nghi vẫn len lỏi.

Một người bác của Mai nói nhỏ với bà Nam – bố Mai:

“Em không tin là trùng hợp đâu. Hai người này, nhìn tới nhìn lui đều giống nhau như tạc tượng.”

Ông Nam cười trừ:

“Thôi mà chị, nói vậy làm tụi nhỏ nó hoang mang.”

Nhưng chính ông cũng không phủ nhận sự lo lắng trong ánh mắt mình.

Bữa gặp mặt kết thúc sau hơn hai tiếng. Khi đứng lên chào nhau ra về, sợi chỉ liên kết vô hình giữa hai bà mẹ vẫn còn treo lơ lửng trong không khí.

Minh cùng Mai tiễn gia đình nhà gái ra đến bãi xe. Vừa bước ra khỏi cửa, dì của Mai kéo mẹ cô lại, nói nhỏ nhưng Minh vẫn nghe được:

“Chị Hạnh, chị chắc chắn chị không từng bị thất lạc chị em gì đó chứ? Em thấy giống quá!”

Lần này, bà Hạnh không trả lời được ngay. Nụ cười bà hơi chùng xuống.

Minh quay sang Mai, hạ giọng:

“Em có nghĩ là… có khả năng hai nhà mình có liên quan không?”

Mai cắn môi:

“Em không biết. Nhưng em sợ…”

Gió thổi nhẹ, lá cây xào xạc như tiếng thở dài của ai đó vô hình.

Minh nắm tay Mai, giọng nghiêm túc:

“Nếu thật sự có gì đó, anh sẽ tìm hiểu rõ.”

Ánh mắt Mai rưng rưng:

“Nếu thật sự… chúng ta là họ hàng… thì sao?”

Minh siết tay cô mạnh hơn, nhưng không trả lời.

Ở phía xa, hai người mẹ đứng nhìn nhau. Ánh mắt cả hai có cảm giác quen thuộc đến lạ, như thể đã từng gặp ở đâu đó trong đời. Nhưng trí nhớ mỗi người đều trống rỗng.

Cuối cùng, bà Thanh nở nụ cười:

“Có lẽ chỉ là trùng hợp thật thôi chị nhỉ?”

Bà Hạnh đáp bằng giọng nhỏ hơn:

“Ừ… chắc vậy.”

Nhưng mắt bà lại nhìn vào khoảng không xa xăm, đầy suy nghĩ.

Buổi gặp mặt kết thúc. Nhưng sự trùng hợp kia bắt đầu kéo theo những nghi ngờ… rồi từ nghi ngờ sẽ lan thành lo sợ.

Và từ lo sợ sẽ dẫn đến quyết định thay đổi tất cả trong chương sau.

-----------------------

CHƯƠNG 2 – NGHI NGỜ, XÉT NGHIỆM ADN


Sau buổi gặp mặt hôm ấy, Minh và Mai trở về nhà với tâm trạng nặng trĩu. Cảm giác lo lắng về sự giống nhau kỳ lạ giữa hai người mẹ khiến họ mất ngủ cả đêm. Mai nằm trên giường, mắt mở to hướng lên trần nhà, còn Minh thì cứ bật dậy đi qua đi lại trong phòng, cố tìm lý do để giải thích mọi thứ.

Ngày hôm sau, cả hai hẹn nhau gặp ở quán cà phê gần công ty. Mai ngồi sẵn bên cửa kính, tay ôm ly cà phê sữa đã lạnh từ lâu. Minh bước vào, nhìn thấy ánh mắt đầy lo lắng của cô thì nhẹ nhàng nắm lấy tay.

“Đừng lo lắng quá. Anh tin mọi thứ chỉ là trùng hợp.”

Mai cười nhạt, giọng khàn đi:

“Nhưng anh nghe họ hàng hai bên nói rồi đó. Ai cũng nghi ngờ… Em sợ lắm.”

Cô đưa tay tự ôm lấy vai mình như một cách trấn an. Minh siết tay cô chặt hơn.

“Nếu cần thiết, chúng ta sẽ làm rõ mọi chuyện.”

“Ý anh là… xét nghiệm ADN giữa hai mẹ?” – Mai khẽ hỏi, giọng run.

Minh không trả lời ngay. Anh chỉ gật đầu.

Mai thở dài, cảm giác như nỗi lo lớn đang dần trở thành hiện thực. Cô không thể tưởng tượng nổi chuyện tình yêu trong ba năm của hai người lại có thể đứng trước nguy cơ tan vỡ chỉ vì một sự giống nhau kỳ lạ đến mức khó tin.

Vài ngày sau, không khí trong cả hai gia đình trở nên nặng nề. Bên nhà Minh, bà Thanh bắt đầu tránh nhìn vào gương. Bà cảm thấy có gì đó sai sai, giống như quá khứ vô tình đang quay trở lại. Ông Phúc – chồng bà – luôn động viên:

“Em đừng tự suy nghĩ lung tung. Chúng ta biết rõ gia đình mình là ai.”

Nhưng chính ông cũng lo lắng. Những lời bàn tán từ họ hàng làm ông mất ngủ.

Ở bên nhà Mai, bà Hạnh cũng không khá hơn. Bà liên tục tìm lại những bức ảnh cũ, lục trong những thùng giấy cất sâu dưới chân cầu thang. Bà nhìn từng hình ảnh từ thuở trẻ của mình, xem thử có bóng dáng người nào khác giống bà hay không. Nhưng tất cả đều vô nghĩa.

Trong bữa cơm, Mai hỏi khẽ:

“Mẹ… mẹ có từng bị thất lạc chị em hay họ hàng gì không?”

Đôi đũa trên tay bà Hạnh dừng lại. Bà đặt chúng xuống thật nhẹ.

“Không. Mẹ nhớ rất rõ. Mẹ chỉ có một chị gái. Nhưng chị ấy đã mất từ khi còn nhỏ.”

Mai tựa đầu vào vai bà, nhưng trong lòng vẫn bất an.

Thời gian trôi qua vài ngày thì sự việc lên đến đỉnh điểm. Nhà chú rể tổ chức một buổi gặp ở nhà riêng, mời gia đình cô dâu sang để bàn thêm về lễ cưới. Nhưng khi hai bên đối diện, không khí không còn nhẹ nhàng như trước.

Khi vừa ngồi xuống, dì của Minh đã nói thẳng:

“Tôi nói thật, nhìn hai chị giống nhau quá. Lỡ tụi nhỏ là họ hàng thì sao?”

Người bác bên cạnh phụ họa:

“Phòng bệnh hơn chữa bệnh. Tôi nghĩ hai nhà nên tìm hiểu rõ.”

Không ai muốn nghe những lời đó, nhưng sự thật là ai cũng đang nghĩ giống nhau.

Minh đập tay xuống bàn nhẹ nhưng dứt khoát:

“Chúng con yêu nhau ba năm rồi. Tụi con không phải bà con đâu.”

Dì không chịu:

“Yêu ba năm thì sao? Có khi trời sắp đặt thử thách cho đó.”

Mai ngồi cạnh, tay siết chặt vào vạt áo, cố giữ bình tĩnh. Nhưng câu nói của dì Minh khiến cô như muốn bật khóc.

Ông Nam – ba của Mai – nhìn thẳng vào nhà trai:

“Chúng tôi hiểu mọi người lo lắng. Nhưng nếu cứ nói những lời này mãi thì tụi nhỏ biết phải làm thế nào?”

Không khí trên bàn gần như đóng băng. Không ai động đến nước hay đồ ăn.

Bà Thanh – mẹ Minh – nhẹ nhàng lên tiếng, giọng run rẩy:

“Nếu… chỉ nếu thôi… nếu chuyện này thật sự là do chúng ta giống nhau, thì xét nghiệm ADN sẽ chứng minh điều đó. Tôi không muốn biến đám cưới của con thành nỗi sợ hãi.”

Bà Hạnh mím môi, rồi gật đầu:

“Tôi cũng đồng ý.”

Minh và Mai đồng loạt quay sang nhìn hai người mẹ, ánh mắt ngỡ ngàng. Họ hiểu rằng một khi đã bước vào chuyện xét nghiệm, thì không ai có thể quay đầu lại.

Ông Phúc khuất phục:

“Vậy chốt đi. Chúng ta sẽ làm xét nghiệm ADN giữa hai bà.”

Minh vội vàng phản đối:

“Không cần thiết. Chuyện này không nghiêm trọng đến mức đó.”

Nhưng Mai nhẹ nhàng chạm vào tay anh:

“Em muốn sự thật.”

Cả hai nhìn nhau, lần đầu tiên trong mối quan hệ có một cảm giác sợ hãi mà họ không sao thoát khỏi.

Ngày xét nghiệm ADN được thống nhất vào chủ nhật tuần sau.

Suốt cả tuần, Minh và Mai cố gắng làm việc, nhưng đầu óc luôn rối bời. Còn hai người mẹ thì trầm lặng hẳn đi. Mỗi người đều cố giấu nỗi bất an trong lòng để con cái không lo lắng. Nhưng càng giấu, sự lo lắng càng dễ vỡ ra trong từng khoảnh khắc im lặng.

Đêm trước ngày xét nghiệm, bà Thanh nằm nhìn trần nhà. Bà nghĩ đến những ký ức của tuổi trẻ, nhớ đến khoảng thời gian làm công nhân may ở miền Tây, nhớ đến chuyến xe đò đưa bà lên thành phố. Bà cố vẽ lại hình ảnh gia đình mình, để chứng minh rằng mình hiểu rõ quá khứ.

Nhưng càng cố nhớ, bà càng cảm thấy có khoảng trống mơ hồ.

Bên kia thành phố, bà Hạnh cũng không ngủ được. Bà mở ngăn tủ cũ, lấy ra chiếc hộp gỗ đã ngả màu thời gian. Trong hộp là vài tấm hình, giấy tờ cũ, và chiếc vòng bạc xỉn màu mà mẹ bà từng đeo. Bà cầm chiếc vòng lên mà tay run nhẹ, như chạm vào ký ức chưa bao giờ dám đối diện.

“Nếu thật sự có điều gì đó…”
“Thì số phận đang muốn điều gì?”

Bà tự hỏi nhưng không có câu trả lời.

Cuối cùng, ngày chủ nhật cũng đến.

Viện xét nghiệm nằm trong tòa nhà lớn, nhìn chuyên nghiệp và sạch sẽ. Minh và Mai cùng hai gia đình đến từ sớm. Không ai nói chuyện. Tiếng giày bước trên nền gạch vang lên từng nhịp đều đặn, nghe rõ đến kỳ lạ.

Tại phòng lấy mẫu, kỹ thuật viên hướng dẫn:

“Chúng tôi chỉ cần lấy mẫu máu hoặc mẫu niêm mạc miệng.”

Bà Thanh và bà Hạnh ngồi cạnh nhau trên ghế chờ. Họ nhìn nhau – không phải như hai người thông gia nữa, mà như hai người đang bước vào cuộc kiểm tra số phận.

Mai đứng cạnh mẹ, nắm chặt tay bà. Minh đứng bên cạnh mẹ mình. Họ không nhìn nhau, không nói một lời.

Nhân viên phòng xét nghiệm nói:

“Chắc ai lấy mẫu trước ạ?”

Không ai trả lời.

Cuối cùng, bà Hạnh đứng dậy, cười nhẹ:

“Tôi làm trước.”

Rồi bà bước vào phòng lấy mẫu. Nhân viên dùng tăm bông quệt nhẹ vào niêm mạc miệng bà, sau đó cẩn thận cho vào ống nghiệm. Chỉ vài phút, mọi thứ đã hoàn tất.

Bà Thanh bước vào sau.

Minh nhìn theo mẹ, lòng anh thắt lại. Anh chưa bao giờ thấy mẹ mình căng thẳng đến vậy.

Mai đứng bên ngoài, chắp hai tay lại, tự cầu nguyện:

“Làm ơn… đừng có liên quan gì cả.”

Phần xét nghiệm kết thúc, nhân viên thông báo:

“Kết quả sẽ có trong vòng 3 ngày. Chúng tôi sẽ gửi email và thông báo qua điện thoại.”

Cả hai gia đình gật đầu rồi lặng lẽ ra về.

Khoảng thời gian chờ đợi là quãng thời gian dài nhất.

Minh và Mai hầu như không nói chuyện với nhau. Mỗi người chìm trong nỗi lo riêng. Những lời bàn tán từ họ hàng cứ vang lên trong đầu họ như tiếng vọng.

Hai người mẹ thì tỏ ra bình tĩnh bên ngoài, nhưng bên trong là vô số câu hỏi không lời đáp.

Đêm, Mai ngồi một mình trong phòng khách, nhìn vào tấm ảnh chụp chung của hai gia đình trong buổi gặp đầu tiên. Mỗi lần nhìn vào, tim cô lại co lại.

Cô gọi điện cho Minh.

“Anh ngủ chưa?”

“Chưa.”

“Nếu kết quả… không như mình mong muốn thì sao?”

Minh không trả lời ngay. Một lúc sau, anh nói:

“Nếu điều xấu nhất xảy ra… anh sẽ để em tự do.”

Mai bật khóc.

“Em không muốn tự do. Em muốn anh.”

Ở bên kia đầu dây, Minh cũng nghẹn ngào. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy tình yêu bất lực đến vậy.

“Chúng ta chờ ngày mai. Rồi hãy nói tiếp.”

Và rồi… ngày thứ ba đến.

Điện thoại của cả hai gia đình đồng thời nhận được thông báo từ trung tâm xét nghiệm:
“KẾT QUẢ ĐÃ CÓ. MỜI GIA ĐÌNH ĐẾN NHẬN TRỰC TIẾP.”

Một cuộc hẹn ngay lập tức được sắp xếp.

Trên đường đi, không ai nói một lời. Minh lái xe, mắt tập trung về phía trước. Mai ngồi cạnh anh, tay siết chặt mép váy. Phía sau, hai người mẹ đều ngồi im. Bà Thanh nhìn ra cửa kính, còn bà Hạnh nhắm mắt như cầu nguyện.

Chiếc xe dừng lại trước tòa nhà trung tâm xét nghiệm.

Đi vào bên trong, nhân viên dẫn họ đến phòng tư vấn. Bìa hồ sơ được đặt sẵn trên bàn, bên trong là kết quả.

Không khí căng đến mức mọi âm thanh ngoài hành lang đều trở nên vang rõ.

Nhân viên phòng xét nghiệm nhìn hai gia đình, nói chậm rãi:

“Chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ, qua hai lần phân tích…”

Mọi ánh mắt dồn về người đó.

“KẾT QUẢ ADN CHO THẤY – HAI BÀ KHÔNG CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG.”

Không ai kịp thở.

Bà Thanh bật khóc.

Bà Hạnh đưa tay che miệng, nước mắt rơi xuống.

Minh và Mai nhìn nhau, rồi ôm chặt lấy nhau như vừa trút được gánh nặng khổng lồ.

Mọi người như vừa được hồi sinh.

Minh quay sang ôm mẹ, Mai ôm lấy mẹ mình. Cả hai gia đình cùng bật cười, cùng khóc, cảm giác như vừa thoát khỏi cú sốc lớn nhất cuộc đời.

Họ bước ra khỏi trung tâm xét nghiệm với bước chân nhẹ tênh.

Minh nắm tay Mai, thì thầm:

“Chúng ta sẽ cưới.”

Mai mỉm cười, nước mắt rưng rưng:

“Ừ. Chúng ta sẽ cưới.”

-------------------

CHƯƠNG 3 – ĐÁM CƯỚI DIỄN RA


Sau ngày nhận được kết quả xét nghiệm ADN, mọi chuyện như được tháo nút. Nỗi lo lắng bủa vây suốt nhiều tuần qua bỗng tan biến, để lại sự nhẹ nhõm không nói thành lời. Việc hai người mẹ không có quan hệ huyết thống trở thành bằng chứng rõ ràng rằng đây chỉ là một sự trùng hợp kỳ lạ của tạo hóa. Minh và Mai có thể tiếp tục yêu nhau và bắt đầu cuộc sống hôn nhân mà không còn bất kỳ nỗi sợ hãi điều gì.

Ngày hôm đó, cả hai gia đình cùng ra khỏi trung tâm xét nghiệm trong tiếng cười xen lẫn nước mắt. Họ ôm nhau như người thân lâu năm, mọi rào cản nghi ngờ đều tan biến. Minh nắm tay Mai thật chặt, và lần đầu tiên sau nhiều ngày, ánh mắt họ nhìn nhau mà không còn sự giấu giếm nỗi lo.

Từ hôm đó, chuẩn bị đám cưới trở thành ưu tiên của cả hai gia đình. Không khí nhà chú rể và nhà cô dâu lúc nào cũng náo nhiệt. Trên bàn ăn, không còn những câu hỏi vụn vặt về quan hệ huyết thống, thay vào đó là tiếng bàn chuyện về áo dài, hoa cưới, thiệp mời.

Một buổi chiều đẹp trời, Minh và Mai cùng hai mẹ đi chọn áo dài cưới. Cửa hàng áo dài nằm trong con hẻm nhỏ ở trung tâm thành phố. Không gian nơi đây tràn ngập ánh sáng và sắc màu của hàng loạt bộ áo dài treo trên giá. Từ những bộ áo dài cưới đỏ rực đến những màu pastel nhẹ nhàng, mỗi bộ đều được thêu công phu.

Chị chủ tiệm vui vẻ hỏi:

“Bà thông gia chọn ton-sur-ton hay mỗi người một kiểu ạ?”

Hai bà mẹ nhìn nhau rồi bật cười. Câu hỏi đó nghe thật tự nhiên. Không còn cảm giác gượng gạo như những ngày đầu tiên.

Bà Thanh nhẹ giọng:

“Chị chọn trước đi, tôi theo sau.”

Bà Hạnh lắc đầu:

“Không đâu, chị chọn trước đi chứ. Hôm trước tôi làm chị lo lắng rồi.”

Bà Thanh bật cười hiền hậu:

“Không phải lỗi của chị. Chỉ là do tụi nhỏ nó yêu nhau thôi.”

Hai người đứng cạnh nhau trong gương, ánh mắt nhìn nhau đã không còn sự nghi ngờ, mà là sự trìu mến và tôn trọng.

Tiểu thư bán hàng cầm hai bộ áo dài lên, ngạc nhiên:

“Hai cô giống nhau thật đó. Nhưng đứng gần mới thấy mỗi người có nét riêng.”

Minh và Mai nhìn nhau, cùng mỉm cười. Câu nói đó giống như dấu chấm hết cho tất cả sự nghi ngờ kéo dài nhiều tuần qua.

Buổi tối, cả hai gia đình ngồi lại để bàn thêm các chi tiết của lễ cưới. Ông Phúc – bố Minh – cẩn thận trải tờ giấy ra bàn:

“Vậy ngày cưới chính sẽ là chủ nhật tuần sau. Nhà trai sẽ đến rước dâu lúc 9 giờ.”

Ông Nam – bố Mai – gật đầu:

“Sáng bên nhà chúng tôi làm lễ gia tiên, trưa bàn tiệc ở nhà hàng. Chiều thì tiệc ở khách sạn.”

Minh và Mai ngồi bên cạnh, mắt lấp lánh niềm vui. Cả hai nắm tay nhau mà không giấu nổi cảm xúc.

Bà Thanh nhìn hai con, rồi nói:

“Tôi vẫn nghĩ mọi chuyện xảy ra đều có lý do. Nếu không có sự giống nhau đó, chắc chúng ta cũng chẳng ngồi lại nhiều lần như vậy.”

Bà Hạnh tiếp lời:

“Thật ra tôi nghĩ nó giống như thử thách để hai con phải thật sự mạnh mẽ, không bỏ cuộc.”

Mai quay sang nhìn Minh:

“Em cũng nghĩ vậy.”

Minh khẽ thì thầm:

“Anh chỉ biết là… anh không muốn mất em thêm lần nào nữa.”

Hai người mẹ nhìn nhau, và trong khoảnh khắc đó, không ai còn cảm giác xa lạ.

Ngày chụp ảnh cưới, Minh và Mai cùng nhau đến bãi biển ngoại ô. Cả ekip chụp hình đều háo hức vì cặp đôi có ý tưởng chụp ảnh khá đặc biệt: vừa lãng mạn, vừa gần gũi như chính con người họ.

Minh mặc vest trắng, Mai mặc váy cưới trễ vai nhẹ nhàng. Gió thổi tung tà váy của cô, tạo ra khung cảnh đẹp đến nao lòng. Mỗi lần Minh kéo Mai lại gần để chụp góc ôm từ phía sau, cô lại đỏ mặt, còn anh thì cười mãn nguyện.

Nhiếp ảnh gia hô lớn:

“Hai bạn nhìn nhau như thể chỉ có hai người trên thế giới này thôi!”

Minh không cần diễn. Anh nhìn Mai như thể cô chính là người mà anh muốn bảo vệ cả đời. Mai thì cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh như chứa cả bầu trời.

Trong lúc nghỉ giữa giờ, Minh lén ghé tai Mai:

“Nếu hôm đó mẹ hai bên không giống nhau… chắc chúng ta đã không biết rõ tình cảm mình mạnh mẽ đến vậy.”

Mai tựa đầu vào vai anh:

“Cảm ơn anh vì không bỏ cuộc.”

Rồi ngày trọng đại cũng đến.

Trời trong xanh, nắng nhẹ, gió thổi mát dịu. Không khí của một buổi sáng mùa khô thật hoàn hảo cho ngày cưới.

Nhà gái trang hoàng rực rỡ với hoa tươi. Hai chú bé phụ lễ mặc áo dài đỏ đứng ngay cổng, tay cầm khay treo chữ Song Hỷ. Tiếng nhạc lễ vang lên nhẹ nhàng. Họ hàng nhà gái tấp nập, ai cũng hào hứng.

Mai mặc áo dài đỏ, tóc vấn trang nhã, gương mặt rạng rỡ đến mức ai cũng khen:

“Cô dâu đẹp quá!”

Bà Hạnh đứng sau, chỉnh lại tà áo cho con gái, mắt long lanh nước mắt.

“Hôm nay con là cô dâu rồi…”

Mai mỉm cười, ôm mẹ vào lòng:

“Mẹ đừng khóc, hôm nay phải cười thật nhiều.”

Chuông cửa reo. Nhà trai đến.

Minh bước vào với lễ vật trên tay. Anh không rời mắt khỏi Mai – cô gái mà anh đã yêu ba năm và đã trải qua bao thử thách. Cả hai mỉm cười, ánh mắt chạm nhau đầy hạnh phúc.

Sau nghi thức gia tiên ở nhà gái, cả đoàn lên xe về nhà trai. Hai bên họ hàng cười nói rộn ràng. Không còn những tiếng bàn tán nghi ngờ, không còn sự e dè.

Chiều hôm đó, tiệc cưới diễn ra tại khách sạn sang trọng. Sảnh cưới trang trí theo tông trắng – vàng sang trọng nhưng tinh tế.

Hai bà mẹ đứng trên sân khấu, tay nắm tay nhau bước vào, khiến cả hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Nhiều người nói đùa:

“Hai bà mẹ giống nhau y như chị em ruột, chắc kiếp trước là người thân.”

Lần này, cả hai cùng bật cười, không ai cảm thấy khó chịu nữa.

Minh và Mai tiến vào lễ đường dưới ánh đèn long lanh. Họ bước từng bước chậm rãi. Tiếng nói của MC vang lên:

“Tình yêu phải trải qua thử thách mới biết trân trọng nhau.”

Minh nắm tay Mai, thì thầm:

“Dù có chuyện gì xảy ra nữa, anh vẫn chọn em.”

Mai nhìn anh, mắt rưng rưng:

“Em cũng vậy.”

Khi cha xứ hỏi:

“Con có đồng ý cùng người này đi hết quãng đời còn lại không?”

Minh nhìn thẳng vào mắt cô:

“Con đồng ý.”

Mai mỉm cười:

“Con đồng ý.”

Khán phòng bùng lên tiếng vỗ tay. Hai người trao nhau nụ hôn đầu tiên trong tư cách vợ chồng, một nụ hôn vừa dịu dàng vừa mãnh liệt – như lời cam kết trọn đời.

Trong lúc tiệc đang diễn ra, hai bà mẹ đứng cạnh nhau ở một góc sân khấu. Ánh đèn chiếu xuống khiến gương mặt họ trông giống nhau hơn bao giờ hết.

Bà Thanh nói nhỏ:

“Ngày đầu gặp chị, tôi sợ lắm…”

Bà Hạnh bật cười:

“Tôi cũng vậy. Nhưng giờ nghĩ lại, tôi thấy… chính sự giống nhau của chúng ta đã khiến hai nhà gần nhau hơn.”

Hai người nhìn lên sân khấu nơi Minh và Mai đang cười hạnh phúc, cùng nâng ly với khách mời.

“Giống nhau không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Mà là cái cớ của số phận để hai đứa nhỏ được hạnh phúc.”

Tiếng pháo giấy nổ tung trên sân khấu. Hoa rơi xuống như mưa.

Minh quay sang nắm tay Mai, ánh mắt tràn đầy sự biết ơn.

“Cảm ơn em vì đã đi cùng anh qua đoạn đường khó khăn nhất.”

Mai tựa đầu vào vai anh, nụ cười ngọt ngào:

“Cảm ơn anh vì đã không buông tay.”

Họ đứng đó, giữa ánh đèn và tiếng chúc phúc của mọi người. Đám cưới này không chỉ là kết thúc một hành trình, mà còn là khởi đầu cho một đời sống mới.

Trước đây, họ từng sợ hãi vì nghĩ rằng tình yêu sẽ bị chia cắt bởi điều gì đó ngoài tầm kiểm soát. Nhưng cuối cùng, chính sự kiên định và niềm tin đã chiến thắng.

Và đám cưới diễn ra, như điều đáng lẽ phải xảy ra từ đầu.

KẾT THÚC

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.