Chương 1: Ngày vui chưa trọn
Sáng sớm hôm ấy, nắng tháng Mười trải dài trên những mái ngói đỏ của ngôi làng ven đô, nhưng không gian trong hội trường cưới sang trọng giữa trung tâm thành phố lại mang một vẻ rộn ràng hoàn toàn khác. Tiếng nhạc vang lên rộn rã, mùi hoa tươi hòa với hương trầm nhẹ nhàng, làm cả căn phòng bừng sức sống. Những vị khách ăn mặc chỉnh tề, tất bật chụp hình, trò chuyện, tất cả đều hướng mắt về cô dâu chú rể đang đứng trên bục hoa, rạng rỡ trong bộ lễ phục trắng tinh khôi và vest đen lịch lãm.
Cô dâu, Hà My, đang cười tươi, tay trong tay với chú rể, cảm nhận từng nhịp trái tim mình đập mạnh. Lúc này, dường như cả thế giới chỉ còn lại những khoảnh khắc lung linh: nhẫn cưới, hoa cưới, nụ cười và ánh mắt tràn đầy hạnh phúc. Bên cạnh đó, mẹ chồng, bà Lan, đứng nghiêm trang, ánh mắt thoáng chút lo lắng nhưng vẫn đầy tự hào. Bà từng mường tượng khoảnh khắc này từ lâu, chuẩn bị từng chi tiết trong lễ cưới, từng lời chúc, từng nụ cười.
Nhưng trong lòng bà Lan, vẫn còn vẹn nguyên một nỗi ám ảnh, một ký ức từ lâu mà bà chưa từng kể ai. Thuở nhỏ, con gái bà, Minh Anh, bị lạc mất một lần trong rừng gần nhà khi bà đi chợ, bà còn nhớ rõ như in vết bớt nhỏ trên tay cô bé. Vết bớt ấy, đen, nhỏ, nhưng đối với bà, là dấu hiệu duy nhất còn sót lại về cô con gái bé bỏng mà bà tưởng đã mất mãi mãi.
Khi Hà My đưa tay lên chỉnh tay áo dài trắng, ánh đèn chợt hắt vào cánh tay cô, nơi vết bớt nhỏ xuất hiện rõ ràng. Bà Lan nhìn thấy, nhíu mày, tim đập dồn dập. Khoảnh khắc ấy, thế giới trong bà như ngừng lại. Bà đưa tay lên, lắp bắp:
– Dừng lại!… Dừng lại ngay!
Cả hội trường im bặt. Tiếng nhạc dừng hẳn, ánh mắt hàng trăm vị khách đổ dồn về phía bà Lan. Bà hét lên, giọng run run:
– Đám cưới này… không được diễn ra! Chúng là… anh em!
Một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng. Chú rể, Tuấn Dũng, nhăn mặt, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, quay sang Hà My. Cô dâu cũng sững người, tay vẫn đang đặt trên tay chú rể, mắt mở to kinh ngạc.
– Mẹ… mẹ nói gì vậy? – Dũng hỏi, giọng lạc đi.
Bà Lan hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh nhưng nước mắt đã lăn dài trên gò má:
– Vết bớt trên tay con… con… giống hệt vết bớt của con gái mẹ ngày xưa đi lạc!
Tiếng thì thào bắt đầu lan tỏa khắp hội trường. Người lớn thì lắc đầu kinh ngạc, trẻ con nheo mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì. Mọi ánh mắt đều dồn về Hà My, như muốn tìm kiếm sự giải thích.
Ba mẹ cô dâu, ông bà Trần, cũng bước lên bục, mặt đỏ bừng vì giận và ngạc nhiên lẫn lộn. Bà Trần, người mẹ hiền từ nhưng cũng rất quyết đoán, cười to:
– Thôi, bà Lan à, đừng lo quá. Con gái chúng tôi đây là con ruột của chúng tôi, không phải ai khác đâu! Vết bớt ấy chỉ là trùng hợp thôi!
– Thật mà! – Ông Trần tiếp lời, vỗ vai vợ. – Chúng tôi hiểu bà thương con gái đi lạc hồi nhỏ, nhưng Hà My là con chúng tôi, từ bé tới giờ chưa từng đi đâu xa ngoài nhà và trường lớp cả.
Bà Lan nghe vậy, trong lòng vừa nhẹ nhõm, vừa bối rối. Bà nhận ra mình đã quá hoảng loạn, để ký ức xưa khiến lý trí bị che mờ. Nhưng nỗi ám ảnh năm xưa vẫn chưa dễ dàng tan biến. Bà run run, cúi đầu, nước mắt lăn dài:
– Mẹ… xin lỗi… Mẹ… tưởng…
Hà My, vẫn còn bàng hoàng, đưa tay ra định xoa vai bà Lan:
– Bà… không sao đâu… Cháu hiểu mà…
Khách mời trong hội trường thở dài, tiếng thì thầm bắt đầu lan rộng. Một số còn thì thầm với nhau về chuyện trùng hợp kỳ lạ, trong khi những người thân lại thầm cảm thông với bà Lan.
Tuấn Dũng bước tới, nắm tay Hà My:
– Chúng ta tiếp tục nhé, My… chuyện này… chỉ là hiểu lầm thôi.
Hà My gật đầu, lòng còn bồn chồn. Bà Lan đứng phía sau, lặng nhìn hai con dâu – con rể, tự nhủ rằng mình đã may mắn khi nhận ra sớm sự trùng hợp để không làm hỏng ngày vui này. Nhưng nỗi lo âu về ký ức xưa vẫn còn len lỏi, khiến bà không thể hoàn toàn thả lỏng.
Đám cưới tiếp tục, tiếng cười lại vang lên, nhưng trong lòng mỗi người, nhất là Hà My và Dũng, vẫn còn vương chút băn khoăn. Vết bớt nhỏ ấy, thoạt nhìn tưởng bình thường, nhưng lại là một điểm nhấn kỳ lạ, khiến mọi người không khỏi nhớ về những ký ức đã qua.
Buổi chiều hôm đó, khi ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, hội trường nhuộm màu cam rực rỡ. Mọi người ăn uống, chụp ảnh, cười nói vui vẻ. Nhưng riêng bà Lan, bà ngồi một góc, lặng nhìn vết bớt trên tay Hà My, miệng lẩm nhẩm:
– Chỉ là trùng hợp… nhưng sao lòng mẹ vẫn thấy bồn chồn…
Trong khi đó, ba mẹ cô dâu thì vui vẻ tiếp khách, thỉnh thoảng nhìn Hà My và Dũng, trao nhau những nụ cười an ủi:
– Thôi kệ mẹ chồng, bà ấy thương con đi lạc hồi nhỏ quá, nên mới nhạy cảm vậy mà.
Những ánh mắt đầy cảm thông và nụ cười hòa nhịp với âm nhạc, đám cưới vẫn diễn ra trọn vẹn. Nhưng dư âm của khoảnh khắc bất ngờ khi nhìn thấy vết bớt, vẫn len lỏi đâu đó trong tâm trí mọi người, hứa hẹn rằng câu chuyện chưa kết thúc chỉ với một ngày vui vẻ…
--------
--------
Chương 2: Nghi vấn và ký ức
Ngày hôm sau, khi ánh nắng ban mai vừa len qua những mái ngói đỏ, Hà My vẫn chưa thể ngủ ngon sau sự kiện hôm qua. Trong lòng cô vẫn còn cảm giác lạ lùng, vừa hoang mang vừa tò mò. Cô tự hỏi: vết bớt trên tay mình chỉ là trùng hợp thật sao, hay có điều gì khác?
Trong khi đó, bà Lan cũng không dễ dàng quên được khoảnh khắc kinh ngạc hôm qua. Vừa ngồi uống trà trong phòng khách, bà vừa lẩm bẩm:
– Chỉ là trùng hợp… nhưng sao lòng mẹ cứ bồn chồn…
Bà nhìn vết bớt trong trí nhớ, vết bớt mà con gái bà mang theo suốt những năm tháng tuổi thơ. Như một sợi dây vô hình, ký ức kéo bà trở về thời điểm Minh Anh bị lạc khi còn bé. Lúc ấy, bà đã tìm kiếm khắp làng, suốt nhiều ngày đêm, nhưng vẫn không thấy con. Niềm đau ấy khắc sâu trong trái tim bà, đến nay đã hơn hai mươi năm, vẫn còn nguyên.
Hà My dậy sớm, trong lòng đầy băn khoăn, quyết định gọi điện thoại cho mẹ.
– Mẹ ơi, hôm qua mẹ có thấy… cái vết bớt trên tay con à? – Hà My hỏi, giọng ngập ngừng.
– Ừ, mẹ thấy rồi… Sao con hỏi vậy? – Bà Trần trả lời, giọng ấm áp nhưng nhẹ nhàng cảnh báo.
– Con… con không biết… nhưng mẹ có chắc là trùng hợp không? – Hà My tiếp tục, lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
– Con yên tâm đi, My à. Mẹ và bố biết con là con ruột của mình, không có chuyện gì khác đâu. Chỉ là… một sự trùng hợp kỳ lạ thôi. – Bà Trần trấn an, nhưng cũng thấy chút nghi hoặc trong lòng.
Nhưng trong khi gia đình cô trấn an, bà Lan vẫn không nguôi nghi hoặc. Bà quyết định tìm hiểu thêm, muốn chắc chắn rằng mình không nhầm lẫn. Bà gọi con trai, Duy, về nhà ngay lập tức:
– Duy à, hôm qua mẹ thấy vết bớt trên tay Hà My… mẹ không yên tâm. Con thử hỏi dò một chút đi, có khi…
Duy nhìn mẹ, vừa bất ngờ vừa khó hiểu:
– Mẹ, mẹ đừng lo quá. Hà My là con dâu, mẹ cứ để cho yên.
Nhưng bà Lan kiên quyết:
– Không, mẹ phải biết sự thật. Nếu có gì sai… thì đừng để hối hận sau này.
Trong khi đó, Hà My cũng tự nhủ sẽ tìm hiểu về nguồn gốc vết bớt của mình. Cô bắt đầu lục lại những bức ảnh từ thuở nhỏ, hỏi mẹ về những ngày còn bé, nhưng tất cả đều cho thấy vết bớt ấy chỉ xuất hiện khi cô lớn hơn một chút, không liên quan đến bất cứ ký ức lạc mất nào.
Ngày hôm sau, bà Lan tìm đến nhà ba mẹ cô dâu. Không khí trong căn phòng khách trở nên nặng nề. Bà Lan nhìn thẳng vào Hà My, giọng trầm:
– Con có biết gì về vết bớt trên tay mình không?
Hà My ngạc nhiên:
– Con… con không biết, bà ạ. Con chỉ thấy khi mặc áo dài hôm cưới, ánh sáng chiếu vào mới thấy rõ.
Ông Trần cười, cố xoa dịu không khí căng thẳng:
– Thôi bà Lan, chuyện này chỉ là trùng hợp thôi. Không có gì phải nghi ngờ cả.
Nhưng bà Lan vẫn chưa yên tâm, bà lặng lẽ quan sát, để ý từng cử chỉ, từng chi tiết. Bà thấy trong ánh mắt Hà My có chút băn khoăn, nhưng cũng là sự chân thành. Điều này khiến bà vừa nhẹ nhõm vừa còn chút hoài nghi mơ hồ.
Trong vài tuần tiếp theo, bà Lan vẫn âm thầm theo dõi. Mỗi lần gặp Hà My, bà đều khẽ hỏi thăm:
– Con có sao không? Có đau gì không?
Hà My chỉ cười, nhưng đôi mắt cô vẫn ánh lên sự tò mò. Cô bắt đầu kể cho Dũng nghe:
– Anh có thấy lạ không? Sao mẹ chồng cứ nhìn tay em như thế…
Dũng mỉm cười, trấn an:
– Chỉ là mẹ lo quá thôi. Mình đừng để ý nhiều, đám cưới đã xong mà.
Nhưng điều kỳ lạ nhất là một ngày, khi Hà My vô tình gặp một phụ nữ trung tuổi ở chợ quê, người phụ nữ ấy nhìn vết bớt trên tay cô và dừng lại. Ánh mắt bà ta thoáng kinh ngạc, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Hà My cảm thấy rùng mình, nhưng cũng chưa biết lý do.
Câu chuyện về vết bớt, về ký ức lạc mất, và những ánh mắt đầy nghi vấn cứ len lỏi vào từng khoảnh khắc thường nhật, tạo ra một bầu không khí vừa bình yên vừa căng thẳng. Hà My bắt đầu tự hỏi: liệu chỉ là trùng hợp thật sự, hay có một bí mật chưa được tiết lộ?
Đêm đến, Hà My nằm trên giường, nhìn vết bớt trên tay dưới ánh đèn ngủ, lòng dấy lên một cảm giác khó tả. Cô cảm thấy như có một sợi dây vô hình kết nối cô với quá khứ của một ai đó, một bí mật chưa được tiết lộ.
Trong khi đó, bà Lan ngồi bên cửa sổ, tay vẫn đặt trên bàn, nhớ lại từng khoảnh khắc con gái đi lạc, tự nhủ:
– Nếu thật sự là con mẹ… mẹ phải biết. Phải biết…
Một cảm giác vừa lo lắng vừa háo hức trộn lẫn trong lòng bà. Và chính lúc này, một sự kiện bất ngờ đang âm thầm chuẩn bị, sắp mở ra chương tiếp theo của câu chuyện…
-----------------
-----------------
Chương 3: Sự thật hé lộ
Một buổi sáng trong lành, Hà My tỉnh dậy với cảm giác khó chịu trong lòng. Vết bớt trên tay dường như vẫn nhắc nhở cô về những nghi vấn chưa được giải đáp. Cô quyết định đi thăm quê ngoại, mong muốn tìm hiểu thêm về những câu chuyện gia đình từ thời ông bà.
Khi đến ngôi làng nơi bà Lan từng sống thuở nhỏ, không khí yên tĩnh và quen thuộc khiến cô bất giác bồi hồi. Ngôi nhà gỗ cũ kỹ, sân vườn rợp bóng cây, tất cả đều nhuốm màu ký ức. Hà My gặp bà Lan trong một dịp tình cờ: bà đang đi chợ gần đó, mắt vẫn ánh lên sự lo lắng thường trực.
– Bà… con muốn hỏi một chút về chuyện vết bớt, bà có thể kể cho con nghe không? – Hà My ngập ngừng hỏi.
Bà Lan nhìn cô, giọng run run nhưng dần ổn định:
– Vết bớt này… giống hệt vết bớt của con gái mẹ ngày xưa đi lạc. Mẹ đã tìm kiếm khắp nơi suốt nhiều ngày, nhưng không thấy… Mẹ không bao giờ quên được hình ảnh đó…
Hà My nghe vậy, tim đập nhanh. Cô thốt lên:
– Bà… nghĩa là… bà nghĩ con là… Minh Anh?
Bà Lan lắc đầu, đôi mắt nhòe đi vì xúc động:
– Mẹ không dám khẳng định… chỉ là cảm giác… nhưng sao lòng mẹ cứ nôn nao khi nhìn thấy con…
Ngay lúc đó, một người hàng xóm cũ của bà Lan xuất hiện, là người chứng kiến Minh Anh bị lạc ngày ấy. Bà lão, dáng người nhỏ nhắn, nhưng ánh mắt tinh anh, nhìn Hà My một lúc rồi nói:
– Nếu không tin thì cứ nhìn này… đây là những bức ảnh cũ, chụp Minh Anh lúc còn bé. Vết bớt… chính xác như tay con bây giờ.
Hà My cầm bức ảnh, tim cô đập mạnh. Trên bức ảnh, một cô bé khoảng ba tuổi, nụ cười ngây thơ, và tay có vết bớt đen nhỏ y hệt vết bớt trên tay cô bây giờ. Cô nhìn bà Lan, ánh mắt vừa sững sờ vừa xúc động:
– Vậy… cháu… thật sự là… Minh Anh?
Bà Lan không nói gì, chỉ ôm chầm lấy Hà My, nước mắt trào ra:
– Phải… mẹ đã nhận ra con, nhưng mẹ sợ nhầm… mẹ không dám nói trước. Mẹ… mẹ xin lỗi con…
Hà My nghẹn lời, trái tim cô vừa ngập tràn xúc động vừa bối rối. Cô nhìn lại bức ảnh, rồi quay sang bà Lan:
– Cháu… cháu rất vui khi gặp lại bà…
Cũng trong khoảnh khắc đó, bà Trần và ông Trần, ba mẹ ruột của Hà My, được gọi đến. Ban đầu họ còn nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy bức ảnh và sự xúc động trên khuôn mặt bà Lan, họ bắt đầu hiểu ra sự thật. Ông Trần hít một hơi dài, rồi nói:
– Vậy ra… sự trùng hợp là thật, nhưng không phải hoàn toàn… Cháu là Minh Anh, nhưng từ bé đã được nuôi dưỡng bởi gia đình chúng tôi…
Bà Lan nghe vậy, vừa vui mừng vừa lẫn lộn cảm xúc. Bà nhìn Hà My, giọng run run:
– Mẹ… mẹ đã tìm con suốt những năm qua… Và giờ… giờ mẹ biết con vẫn khỏe mạnh…
Hà My, xúc động, ôm lấy cả bà Lan và ba mẹ ruột, lòng tràn ngập hạnh phúc. Cô không ngờ rằng, một vết bớt nhỏ lại là sợi dây kéo cô trở về với quá khứ, để cả hai gia đình có cơ hội gặp lại nhau.
Sau ngày hôm đó, bà Lan và gia đình Trần thường xuyên liên lạc, chia sẻ những câu chuyện về Minh Anh thời thơ ấu. Dần dần, mọi hiểu lầm và nghi ngại tan biến. Hà My cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm, khi nhận ra tình yêu thương không bao giờ mất đi, chỉ là cách thể hiện khác nhau.
Đám cưới tuy đã diễn ra trước đó, nhưng giờ đây, nó như được trọn vẹn hơn. Tuấn Dũng hiểu rằng, hạnh phúc không chỉ là tình yêu đôi lứa mà còn là sự gắn kết giữa các thế hệ, giữa những ký ức và tình cảm gia đình.
Một buổi chiều cuối tuần, cả hai gia đình tụ họp trong ngôi nhà nhỏ của bà Lan. Tiếng cười nói rộn ràng, mùi bánh trái và hoa tươi lan tỏa khắp không gian. Bà Lan nắm tay Hà My, giọng xúc động:
– Con đã trở về với mẹ… và mẹ hứa sẽ luôn bên con, không để mất con lần nào nữa.
Hà My nhìn bà, mắt rưng rưng:
– Cháu biết ơn bà… và sẽ luôn trân trọng tình cảm này.
Dũng mỉm cười nhìn hai người phụ nữ quan trọng nhất đời mình, lòng cảm thấy ấm áp. Cuộc sống đôi khi đưa con người đi xa nhau, nhưng tình thương và định mệnh sẽ đưa họ trở về. Vết bớt nhỏ trên tay Hà My giờ đây không còn là dấu hỏi, mà là minh chứng cho một câu chuyện về gia đình, tình thương và sự đoàn tụ kỳ diệu.
Đêm đến, ánh trăng treo trên cao, chiếu xuống ngôi nhà nhỏ, soi rọi nụ cười của Hà My, Tuấn Dũng, bà Lan và cả hai gia đình. Một ngày tưởng chừng hỗn loạn, nhưng cuối cùng đã khép lại bằng sự thật và hạnh phúc. Vết bớt nhỏ, ký ức cũ, và những lo lắng từng giày vò, giờ chỉ còn là những dấu ấn đẹp của tình cảm gia đình, để lại dư âm ngọt ngào trong tim mọi người.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.