Min menu

Pages

Trong lúc lễ cưới đang diễn ra, một cô gái trẻ mang bầu bất ngờ lao tới tố cáo chú rể làm cô có thai rồi bỏ rơi, khiến quan khách có mặt hoảng hốt. Gia đình cô dâu đòi hủy hôn, gia đình chú rể tái mặt. Thế nhưng, một người đàn ông lạ từ ngoài bước vào khiến cô gái mang bầu kia sững sờ kinh hãi.

 Chương 1: Sự xuất hiện bất ngờ


Buổi sáng hôm ấy, nắng nhẹ len qua những tán cây, chiếu xuống sân nhà nơi lễ cưới đang diễn ra. Cô dâu trong bộ váy trắng tinh khôi, tay trong tay cùng chú rể, nở nụ cười rạng rỡ giữa vòng vây của bạn bè, họ hàng. Tiếng nhạc đệm bằng đàn violon và guitar vang lên nhịp nhàng, hòa cùng tiếng cười nói rộn ràng, tạo nên không khí vui tươi đầy mong đợi.

Gia đình hai bên đều đang hân hoan, ai nấy đều chúc mừng đôi trẻ. Người mẹ cô dâu, mặc chiếc áo dài đỏ, mắt rưng rưng nhìn con gái, trong lòng vừa vui vừa lo. Bên chú rể, gia đình anh cũng nở nụ cười đầy tự hào. Mọi thứ dường như hoàn hảo.

Thế nhưng, ngay giữa lúc lễ cưới đang diễn ra, cánh cửa sân khấu phụ bất ngờ mở tung, một cô gái trẻ, khoảng ngoài hai mươi, tay ôm bụng bầu, chạy thẳng vào. Tiếng giày cao gót lộc cộc trên nền gạch, hòa với tiếng thở hổn hển của cô. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô, không gian chợt im lặng hẳn.

“Chú rể… anh ta… làm tôi có bầu rồi bỏ rơi tôi!” – giọng cô run rẩy nhưng đầy quyết liệt.

Câu nói vang lên như một tiếng sét, khiến tất cả khách mời sửng sốt. Nhiều người không kìm được kinh ngạc, có người lùi lại, có người sững sờ. Gia đình cô dâu lập tức đứng dậy, ánh mắt căng thẳng, vừa tức giận vừa lo lắng.

“Cái gì…?” – mẹ cô dâu hốt hoảng, giọng vừa run vừa gắt. “Con gái tôi… sao lại…?”

Chú rể, người vốn đang cười hạnh phúc, bỗng tái mặt. Gương mặt anh như đông cứng lại, mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán. Tay anh run run, không biết phải nói gì trước lời cáo buộc bất ngờ này.

Cô gái mang bầu tiến lại gần, giọng vẫn run nhưng đầy quyết tâm: “Tôi mang bầu với anh ấy. Anh ấy phải chịu trách nhiệm. Nếu không, tôi sẽ không ngồi yên…”

Người nhà chú rể lập tức đứng lên, mặt tái mét. Người thân xôn xao, bàn tán rối rắm. Bầu không khí từ vui vẻ chuyển sang hỗn loạn trong vài giây.

Mẹ cô dâu, không kìm nổi cơn giận, lao tới, kéo con gái: “Cởi váy ngay! Về nhà với mẹ!” Nhưng con gái bà vẫn đứng sững, đôi mắt ngấn nước, không biết nên làm gì.

Khách mời thì bàn tán xôn xao, một vài người tìm cách can ngăn, trong khi một số khác thì nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ với ánh mắt vừa thương vừa nghi ngờ.

Ngay lúc đó, từ cánh cửa chính, một người đàn ông lạ mặt bước vào. Anh ta cao ráo, khuôn mặt nghiêm nghị, ánh mắt nhìn thẳng vào cô gái mang bầu. Cô gái lập tức giật mình, lùi lại một bước.

“Cô… cô không dám lừa mọi người lâu đâu,” – người đàn ông nói, giọng trầm nhưng đầy uy lực. Mọi người im lặng, tò mò, không ai hiểu chuyện gì sắp xảy ra.

Cô gái mang bầu quay ra nhìn anh, sợ hãi hiện rõ trên gương mặt. Trong giây lát, không gian như đông cứng. Mọi ánh mắt đều dõi theo họ, chờ đợi câu chuyện tiếp theo.

Người đàn ông lạ mặt đưa tay chỉ thẳng vào cô gái: “Sự thật là cô ta… không phải bầu của chú rể. Cô ấy… muốn phá đám cưới, kiếm tiền bằng cách đe dọa gia đình anh ấy giàu có.”

Câu nói này như một luồng điện làm không khí trong lễ cưới thay đổi hoàn toàn. Mọi người đều quay sang nhìn cô gái trẻ, ánh mắt nghi hoặc và giận dữ. Cô gái lúng túng, đôi mắt mở to, bước lui về phía sau, đôi tay ôm bụng như muốn che chắn sự thật.

Mẹ cô dâu, vẫn giữ giọng hốt hoảng nhưng bắt đầu cẩn trọng: “Anh… anh là ai? Và… anh nói thật chứ?”

Người đàn ông lạ mặt không trả lời ngay, chỉ nhìn thẳng vào cô gái: “Cô ấy mang bầu… với tôi. Cô ấy lợi dụng chuyện này để dọa gia đình nhà trai.”

Cô gái mang bầu run rẩy, môi mấp máy nhưng không thốt ra lời. Mọi người bắt đầu xôn xao, bàn tán, không biết nên tin ai. Câu chuyện đột ngột đảo chiều, từ một vụ tố cáo nghiêm trọng trở thành màn vạch trần âm mưu, khiến tất cả khách mời bàng hoàng.

Chú rể đứng đó, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh, ánh mắt vừa hoang mang vừa thở phào nhẹ nhõm. Gia đình hai bên dần dần ổn định, nhưng nỗi hoảng loạn chưa hoàn toàn tan biến. Mẹ cô dâu nắm chặt tay con, vừa bảo vệ vừa an ủi.

Người đàn ông lạ mặt tiến gần hơn, giọng nghiêm nghị: “Gia đình chú rể không hề liên quan. Cô ấy chỉ muốn lợi dụng để kiếm tiền. Sự thật bây giờ đã rõ ràng.”

Cô gái mang bầu đứng lặng người, miệng mấp máy nhưng không thể biện minh. Mọi ánh mắt đổ dồn vào cô, vừa giận dữ vừa thương hại. Không gian xung quanh dường như tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển và nhịp tim nhanh của cô.

Buổi lễ cưới tạm thời bị gián đoạn. Khách mời không dám rời mắt khỏi cô gái và người đàn ông lạ mặt. Mọi thứ như chờ đợi một kết thúc sắp được hé lộ, trong sự căng thẳng lẫn hỗn loạn.

Chương 2: Âm mưu hé lộ

Khung cảnh trong lễ cưới vẫn còn vang vọng tiếng nhạc đệm, nhưng không còn vui vẻ như trước. Mọi người dường như đứng sững, lắng nghe từng lời nói của người đàn ông lạ mặt, ánh mắt căng như dây đàn, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô gái mang bầu, đôi tay ôm bụng, vẫn đứng lặng, mắt nhìn quanh đầy sợ hãi. Trên môi cô, những lời biện minh không thể thoát ra. Người đàn ông lạ mặt bước tới gần hơn, giọng trầm nhưng dứt khoát: “Cô ấy… đã lên kế hoạch từ trước. Cô ấy biết gia đình chú rể giàu có, muốn lợi dụng chuyện này để kiếm tiền. Cô ta không hề mang bầu với chú rể.”

Gia đình chú rể nghe thấy, ban đầu vẫn chưa tin hoàn toàn, mặt vẫn tái mét. Bố chú rể gắt lên: “Cậu… cậu nói gì vậy? Sao tôi có thể tin được?”

Người đàn ông lạ mặt thản nhiên đưa tay chỉ vào cô gái: “Hãy hỏi chính cô ấy! Nếu không, mọi chuyện sẽ sớm bị phơi bày.”

Cô gái trẻ lùi lại, mắt trợn tròn, hốt hoảng. Bụng cô hơi run lên theo nhịp tim, nhưng cô cố kìm nén. “Anh… anh nói… không đúng đâu. Tôi… tôi thật sự…” – cô nửa khóc nửa van xin, nhưng không ai tin lời cô.

Một vài khách mời bắt đầu xì xào bàn tán, ánh mắt từ thương hại dần chuyển sang giận dữ. Ai cũng nhận ra, cô gái này cố tình lợi dụng lễ cưới để kiếm lợi.

Người đàn ông lạ mặt tiếp tục, giọng bình tĩnh nhưng sắc bén: “Cô ấy mang bầu… với tôi. Nhưng thay vì thông báo sự thật, cô ta chọn cách tới lễ cưới để tạo sức ép, nhằm buộc gia đình nhà trai đưa tiền. Cô ấy đã lập kế hoạch từ trước, chọn thời điểm cô dâu và chú rể hạnh phúc nhất để gây hỗn loạn.”

Mẹ cô dâu, ban đầu còn lo lắng, giờ nhìn thấy sự thật, vừa giận vừa xót: “Sao con người ta lại dối trá, độc ác như vậy?!” Bà nắm chặt tay con gái, như muốn bảo vệ cô khỏi cú sốc này.

Cô gái mang bầu gượng gạo: “Không… không phải… tôi chỉ muốn… tôi…” Nhưng không lời nào có thể thuyết phục ai. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, giận dữ và thất vọng.

Người đàn ông lạ mặt nhẹ nhàng nhưng dứt khoát: “Gia đình chú rể không hề liên quan. Cô ấy chỉ muốn kiếm tiền, làm gia đình nhà trai sợ hãi mà thôi. Tôi đã chứng kiến toàn bộ âm mưu này từ trước, và hôm nay mới tới để ngăn chặn.”

Cô gái mang bầu hốt hoảng, bước lùi vài bước, bụng run lên theo nhịp tim. “Anh… anh không được… tôi… tôi sẽ kiện anh!” – cô gào lên, nhưng mọi người không còn quan tâm đến lời đe dọa đó.

Chú rể, người từ đầu vẫn còn bàng hoàng, giờ mới thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn về phía cô gái, ánh mắt vừa căm giận vừa thương hại: “Sao cô… sao cô lại làm vậy? Cô… cô đã dối tôi?”

Cô gái không trả lời, chỉ cúi gằm mặt, nước mắt lăn dài trên má. Mọi lời giải thích của cô giờ đây vô nghĩa. Lời dối trá đã bị phơi bày, âm mưu bị phá vỡ hoàn toàn.

Người đàn ông lạ mặt quay sang gia đình hai bên: “Bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng. Gia đình nhà trai không cần lo lắng. Cô ấy sẽ chịu trách nhiệm về hành vi của mình, và không thể tiếp tục gây rối nữa.”

Mẹ cô dâu nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn căng thẳng: “Thật may… thật may mà có người xuất hiện kịp lúc. Nếu không, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”

Khách mời thở dài, không khí căng thẳng dần được xoa dịu. Một vài người bắt đầu nói chuyện nhỏ, bàn tán về sự thật vừa được tiết lộ. Ai cũng cảm thấy vừa bàng hoàng vừa nhẹ nhõm, vì lễ cưới vẫn còn cơ hội tiếp tục.

Cô gái mang bầu bị mọi người bao vây, ánh mắt giận dữ, không còn dám chống cự. Người đàn ông lạ mặt đứng gần, cảnh giác nhưng bình tĩnh. Anh quan sát, sẵn sàng ngăn chặn nếu cô gái có hành động bất ngờ.

Cô gái cuối cùng bật khóc, cúi mặt, như nhận ra rằng mọi chuyện đã kết thúc. Âm mưu của cô không những thất bại mà còn khiến mọi người khinh bỉ. Lời nói dối, những kế hoạch lợi dụng tiền bạc và hạnh phúc của người khác, giờ đây đều bại lộ.

Chú rể bước tới, nắm tay cô dâu, như muốn bảo vệ và an ủi cô: “Mọi chuyện đã qua. Chúng ta còn nhau, còn gia đình và bạn bè xung quanh. Không còn gì phải lo nữa.”

Người đàn ông lạ mặt nhìn họ, gật đầu, rồi quay sang cô gái mang bầu: “Hãy học cách chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm. Đây là cơ hội để cô hiểu rằng hành vi xấu xa sẽ luôn bị phơi bày.”

Cô gái vẫn khóc nức nở, không ai còn để tâm đến lời phản kháng của cô nữa. Mọi người dần ổn định, lễ cưới có thể tiếp tục. Không khí căng thẳng trước đó đã nhường chỗ cho sự nhẹ nhõm, mặc dù mọi người vẫn bàn tán xôn xao về sự việc vừa xảy ra.

Khách mời bắt đầu trở lại chỗ, dường như muốn tiếp tục lễ cưới, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc về phía cô gái mang bầu, vừa thương vừa giận. Người đàn ông lạ mặt đứng bên cạnh, theo dõi cẩn thận, đảm bảo rằng không ai còn bị lừa dối nữa.

Buổi lễ cưới tạm thời trở lại bình yên, nhưng câu chuyện về âm mưu và sự dũng cảm của người đàn ông lạ mặt sẽ còn được nhắc đến lâu. Mọi người thở phào, nhận ra rằng hạnh phúc của cô dâu và chú rể đã thoát khỏi một cơn bão nguy hiểm nhờ sự xuất hiện kịp thời của người đàn ông lạ.

Chương 3: Hạnh phúc trở lại

Sau khi sự thật về âm mưu của cô gái mang bầu được người đàn ông lạ mặt vạch trần, không khí lễ cưới dần dịu lại. Khách mời thở phào nhẹ nhõm, một số người bàn tán nhỏ về sự việc vừa xảy ra, nhưng ánh mắt đều hướng về đôi trẻ. Cô dâu và chú rể, sau những phút bàng hoàng, cuối cùng cũng nắm chặt tay nhau, như để nhắc nhở bản thân rằng hạnh phúc vẫn đang ở bên họ.

Cô gái mang bầu, sau khi bị mọi người vây quanh và lời lẽ vạch trần âm mưu của mình vang lên, dần mất đi vẻ tự tin ban đầu. Nước mắt lăn dài trên má, đôi tay ôm bụng run rẩy, nhưng không ai còn muốn nghe cô biện minh. Khách mời nhìn cô với ánh mắt vừa giận vừa thương, dần tách ra, nhường lối cho lễ cưới tiếp tục.

Người đàn ông lạ mặt đứng cạnh cô, vẫn nghiêm nghị nhưng giọng nhẹ nhàng hơn: “Cô hãy tự chịu trách nhiệm về việc mình đã làm. Hãy nghĩ đến đứa trẻ và học cách đối diện với hậu quả, thay vì tiếp tục tìm cách lừa dối người khác.”

Cô gái không nói gì, chỉ cúi gằm mặt, như nhận ra rằng mọi hành vi dối trá và tính toán vụ lợi đều không mang lại kết quả tốt đẹp. Bụng bầu khiến cô càng phải suy nghĩ về trách nhiệm mà cô đang trốn tránh. Trong giây phút đó, cô nhận ra rằng sự thật luôn tìm cách lộ diện, và sự dối trá sẽ không bao giờ mang lại hạnh phúc thật sự.

Trong khi đó, cô dâu và chú rể dần lấy lại bình tĩnh. Chú rể hít một hơi sâu, quay sang cô dâu: “Mọi chuyện đã qua. Giờ chỉ còn chúng ta và gia đình bên cạnh. Hãy quên đi những gì vừa xảy ra, tiếp tục tận hưởng ngày hạnh phúc này.”

Cô dâu mỉm cười, mắt ngấn lệ, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Bà mẹ cô dâu cũng lau vội nước mắt, nắm tay con gái: “Đúng rồi, con gái à. Hạnh phúc sẽ không bị đe dọa bởi những kẻ không thật lòng.”

Người đàn ông lạ mặt, sau khi thấy mọi thứ ổn định, nhẹ nhàng rời đi, để lại sau lưng sự yên tâm cho gia đình hai bên. Sự xuất hiện kịp thời của anh không chỉ ngăn chặn âm mưu xấu xa mà còn giúp đôi trẻ và gia đình nhận ra giá trị của sự chân thành.

Cô gái mang bầu đứng một mình, bụng run, nhưng trong ánh mắt đã dần xuất hiện sự hối hận. Cô nhận ra rằng tiền bạc hay sự đe dọa không bao giờ thay thế được tình cảm chân thành, và rằng cô cần thay đổi cách sống, đối diện với trách nhiệm của bản thân. Đó là bài học đau đớn nhưng cần thiết cho cô.

Lễ cưới tiếp tục, không còn những tiếng thì thầm lo lắng, chỉ còn tiếng nhạc vui tươi, tiếng cười nói rộn ràng của khách mời. Cô dâu và chú rể chính thức trao nhẫn, trao lời hẹn ước bên nhau, và cả hai cùng hít một hơi thật sâu, cảm nhận hạnh phúc trọn vẹn sau những phút giây sóng gió.

Người nhà hai bên nhìn đôi trẻ, nụ cười rạng rỡ trên môi, thở phào nhẹ nhõm. Mọi người cùng nâng ly chúc mừng, không khí trở lại như ban đầu nhưng giờ đây trọn vẹn hơn, bởi hạnh phúc được bảo vệ và sự thật đã chiến thắng.

Cô gái mang bầu, sau khi được mời rời khỏi lễ cưới, đứng bên ngoài, ánh mắt nhìn theo đôi trẻ. Trong lòng cô vừa buồn vừa tỉnh ngộ: buồn vì âm mưu thất bại, tỉnh ngộ vì nhận ra rằng cuộc sống không thể xây dựng trên dối trá. Cô quyết định sẽ chăm sóc đứa trẻ của mình, học cách sống trung thực và chịu trách nhiệm với những gì mình gây ra.

Đêm xuống, lễ cưới kết thúc trong tiếng nhạc du dương, ánh đèn lung linh phản chiếu niềm hạnh phúc trên khuôn mặt cô dâu và chú rể. Họ nắm tay nhau, nhìn về phía tương lai, biết rằng sau cơn bão vừa qua, tình yêu và niềm tin vẫn là thứ quý giá nhất để xây dựng một gia đình hạnh phúc.

Mọi người rời đi, chỉ còn lại đôi trẻ bên nhau, tận hưởng giây phút bình yên sau biến cố. Và trong thinh lặng, ánh sáng từ những chiếc đèn vàng ấm áp chiếu xuống sân, như nhấn mạnh rằng sự chân thành, lòng dũng cảm và niềm tin vào lẽ phải luôn chiến thắng những mưu toan ích kỷ.

Câu chuyện khép lại, nhưng bài học về sự thật, trách nhiệm và giá trị của tình yêu vẫn vang vọng trong lòng mọi người, nhắc nhở rằng hạnh phúc thật sự chỉ đến khi ta sống đúng với lương tâm và trái tim mình.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.