Min menu

Pages

Khi thấy con gái bị chồng tát, mẹ chồng còn buông lời mắng nhiếc giữa lễ cưới: “Nghèo mà lấy được chồng giàu, còn không biết điều à”. Người mẹ quê nghèo lao tới, kéo tay con gái: “Cởi váy ngay, về nhà với mẹ”. Hai mẹ con vừa ra tới cổng thì nhận được tin chấn động từ bên trong nhà trai…

 Chương 1: Hôn lễ biến động

Buổi sáng hôm ấy, ánh nắng sớm xuyên qua những tán lá cây trước sân nhà cô dâu, chiếu lên căn nhà nhỏ giản dị mà ngập tràn hoa tươi. Tiếng nhạc lễ vang lên nhịp nhàng, hòa lẫn với tiếng cười nói của những vị khách đến dự hôn lễ, tạo nên không khí vừa hân hoan vừa trang nghiêm. Gia đình nhà cô dâu – một gia đình quê nghèo – tất bật chạy đi chạy lại, lo cho mọi thứ từ bàn ghế, hoa tươi, tới bánh trái, mong mọi thứ thật chu toàn cho con gái.

Cô dâu, Lan, đứng trước gương, nhìn mình trong bộ váy cưới trắng tinh khôi. Trên gương mặt vẫn còn vương nét hồi hộp và lo lắng. Mẹ cô, bà Mai, đứng bên cạnh, khẽ vuốt tóc cho con gái, giọng đầy băn khoăn:
– Con chuẩn bị đi chưa? Nhớ, dù có chuyện gì cũng phải bình tĩnh.

Lan gật đầu, nhưng trong lòng trào lên một cảm giác khó tả: vừa háo hức vừa lo lắng, bởi cô biết gia cảnh mình và nhà trai khác biệt quá lớn. Chồng sắp cưới, anh Quân, là con trai duy nhất trong một gia đình giàu có, quyền lực. Mẹ chồng tương lai của Lan luôn giữ thái độ lạnh lùng với cô, và sự khác biệt về xuất thân đôi khi khiến cô cảm thấy mình như đang bước trên dây thép, sợ một bước hụt sẽ ngã đau.

Khi đoàn rước dâu tiến vào nhà trai, mọi thứ vẫn diễn ra theo đúng nghi thức. Nhưng không khí bất ngờ trở nên căng thẳng khi Quân bỗng dưng nắm tay Lan và tát mạnh trước sự chứng kiến của mọi người. Mọi người sững sờ. Lan giật mình, tay ôm má, mắt ầng ậng nước.

Bà mẹ chồng – người đứng bên cạnh quan sát từ đầu – chỉ khẽ nhếch môi, giọng cắt lạnh:
– Nghèo lấy được chồng giàu mà còn không biết điều à!

Câu nói như lưỡi dao sắc bén cắt qua tâm can Lan. Cô cúi mặt, đau đớn tột cùng, còn trong lòng mẹ cô, bà Mai, lửa giận bùng lên. Bà lao tới kéo tay con gái, giọng run run nhưng quyết liệt:
– Cởi váy ra ngay đi con! Về nhà với mẹ!

Lan không kịp phản ứng, chỉ biết khóc và để mẹ dìu ra cổng. Dòng người dự tiệc vẫn đứng sững, một nửa thì sợ hãi, một nửa thì bàn tán rầm rộ. Mẹ con bà vừa ra khỏi cổng thì điện thoại của bà reo lên. Bà cầm máy, nghe giọng run rẩy của người bên trong:

– Bà… bà ơi… cô ta… cô ta mang bụng bầu đến…

Bà Mai đứng sững, tim như bị ai bóp chặt. Trong đầu bà là hình ảnh mọi người bỏ chạy, tiếng la hét, và Lan đứng co ro bên cạnh bà. Hình như định mệnh hôm nay không chỉ dừng lại ở những trận cãi vã giữa mẹ chồng và con dâu.

Mọi chuyện bắt đầu diễn biến vượt ngoài sức tưởng tượng của Lan. Người yêu cũ của Quân, một cô gái trẻ với bụng bầu lộ rõ trong chiếc váy bó sát, lao thẳng vào sân nhà trai. Cô hét lên, giọng vang vọng cả sân:
– Quân! Đây là con của anh! Anh không thể bỏ rơi chúng tôi như thế!

Tiếng la hét khiến không khí vốn đã căng thẳng bùng nổ. Khách mời kinh hãi, một số người vội vàng rút lui, trong khi những người còn lại chỉ biết đứng nhìn với ánh mắt đầy hoang mang. Quân, bây giờ mới nhận ra sự hiện diện của cô gái, bước lùi lại, mặt tái mét.

Lan ôm chặt tay mẹ, mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn phía trước mà tim như muốn ngừng đập. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá đau đớn, khiến cô không kịp định thần.

Bà Mai kéo Lan ra xa, giọng run run nhưng kiên quyết:
– Con gái à, mẹ không để con chịu đựng thêm nữa. Về nhà với mẹ ngay!

Hai mẹ con lao ra khỏi sân nhà trai, bỏ lại đằng sau những lời la hét, những ánh mắt sửng sốt và một hôn lễ mà giờ đây đã hoàn toàn biến dạng. Trên đường về nhà, Lan chỉ biết ôm chặt mẹ, nước mắt lăn dài, cảm giác vừa bẽ bàng vừa tủi nhục xâm chiếm.

Bà Mai nhìn con gái, lòng vừa thương vừa giận. Bà biết hôm nay không chỉ là ngày hạnh phúc của con gái, mà còn là ngày phơi bày mọi bí mật, mọi toan tính, mọi sự thật ẩn giấu. Và bà hiểu rằng, từ giây phút này, cuộc đời Lan sẽ bước sang một trang mới, một trang đầy sóng gió nhưng bà sẽ không để con gái đơn độc.

Câu chuyện chưa dừng lại ở đây. Những tiếng la hét, tiếng khóc và tiếng bước chân chạy tán loạn từ nhà trai vẫn vang vọng trong đầu Lan và bà Mai, nhắc nhở rằng hôn lễ này đã trở thành ngày kinh hoàng, một ngày mà mọi thứ dường như đang chống lại họ.

Chương 2: Bí mật bùng nổ

Không khí trong nhà trai ngay lập tức trở nên hỗn loạn. Tiếng nhạc lễ vẫn vang lên, nhưng giờ đây nó như bị nuốt chửng bởi tiếng la hét, tiếng khóc và những câu hỏi hốt hoảng. Khách mời đứng sững, một số chạy ra khỏi phòng tiệc, một số cố nán lại nhưng ánh mắt đầy kinh ngạc và lo sợ.

Người yêu cũ của Quân, cô Thu, bước tới gần bàn lễ cưới, bụng bầu lộ rõ trong chiếc váy bó, giọng cô vang lên như muốn cắt qua tiếng nhạc:
– Quân… em có thai với anh… Anh không thể chối bỏ trách nhiệm!

Mọi người quay lại nhìn Quân. Gương mặt anh lúc này trắng bệch, mồ hôi lấm tấm trên trán. Quân lắp bắp, muốn giải thích, nhưng tiếng ồn ào xung quanh khiến anh không thể nói được một câu trọn vẹn.

Bố Quân bước tới, mặt tái mét, giọng nghiêm khắc:
– Con… chuyện này… là sao?

Thu bật khóc nức nở, nước mắt trộn lẫn sự giận dữ và tuyệt vọng:
– Tôi mang thai, và anh là cha của đứa bé! Anh đã hứa… và giờ… anh…

Người dự tiệc lúng túng, không biết nên đứng về phe nào. Một vài vị khách lớn tuổi thì khẽ lắc đầu, trong khi các cô dâu, chú rể khác thì thầm bàn tán: “Không thể tin nổi… ngay trong hôn lễ…”

Quân đứng im, trán nhăn lại, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Anh biết mọi lời giải thích lúc này chỉ làm tình hình tệ hơn, nhưng sự thật bị phơi bày công khai khiến anh hoàn toàn bối rối.

Một số khách mời vội vàng rút lui, không muốn dính líu vào scandal. Không khí từ chỗ hân hoan, ấm áp giờ trở nên ngột ngạt, nặng nề. Tiếng khóc và tiếng thở dài vang khắp căn phòng.

Trong khi đó, Lan và mẹ cô, bà Mai, vẫn đứng ngoài cổng, nhìn về phía nhà trai. Bà Mai nắm chặt tay con gái, giọng bà vừa thương vừa giận:
– Con thấy không, mẹ đã nói mà… những gì mẹ lo sợ đều thành sự thật. Nhưng mẹ sẽ không bỏ mặc con đâu.

Lan nhìn mẹ, nước mắt chảy dài:
– Mẹ… sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Con… con không ngờ…

Bà Mai lắc đầu:
– Không sao, con gái. Giờ quan trọng là mẹ sẽ bảo vệ con. Con phải mạnh mẽ, không được để ai coi thường.

Quay lại bên trong, Thu tiếp tục giãi bày nỗi khổ, giọng cô vừa khóc vừa giận:
– Tôi đã mang thai ba tháng, nhưng anh… anh không thừa nhận… Anh để tôi đối diện một mình…

Quân im lặng. Anh biết nếu anh nói, sẽ có thêm những lời chỉ trích, những ánh mắt phẫn nộ. Mọi thứ giờ đây không còn là hôn lễ, mà trở thành một trận chiến giữa trách nhiệm, danh dự và những bí mật chôn giấu bấy lâu.

Bố Quân đưa tay ra, cố gắng giữ trật tự:
– Mọi người… bình tĩnh… Ai nấy cứ nghe tôi nói…

Nhưng tiếng khóc của Thu, tiếng xôn xao của khách mời và sự bối rối của Quân đã khiến lời ông như rơi vào hư không. Ai cũng biết rằng, hôn lễ này đã hoàn toàn thất bại.

Trong lúc hỗn loạn, Lan đứng ngoài, mắt nhìn cảnh tượng bên trong mà lòng dậy sóng. Cô thấy người chồng sắp cưới bị phơi bày mọi bí mật, nhưng cùng lúc, nỗi đau và sự nhục nhã của bản thân cô khiến cô run rẩy. Cô đã bị tát trước mặt mọi người, bị mẹ chồng tương lai coi thường, và giờ còn chứng kiến Quân đối diện với cô gái mang bầu.

Bà Mai ôm chặt Lan, giọng bà thì thầm:
– Con gái à… cuộc đời này sẽ không dễ dàng đâu, nhưng mẹ sẽ cùng con đi qua tất cả.

Khách mời lần lượt bỏ đi. Tiệc cưới không còn nhạc, không còn tiếng cười. Chỉ còn lại tiếng khóc, tiếng thở dài và sự im lặng đáng sợ của một căn phòng từng đầy niềm vui.

Thu, cô gái mang bầu, đứng giữa phòng, tay ôm bụng, giọng cô run run:
– Tôi… tôi không đòi hỏi gì nữa… chỉ mong anh thừa nhận…

Quân cúi đầu, cuối cùng cũng phải thốt ra:
– Tôi… tôi xin lỗi…

Nhưng lời xin lỗi của anh không làm dịu đi cơn giận dữ, không làm tan đi sự hoang mang và thất vọng của mọi người. Họ rời đi, để lại ba con người giữa căn phòng lạnh lẽo, đầy những cảm xúc bị chồng chất.

Bên ngoài, Lan và bà Mai nhìn căn nhà, nơi mà hôn lễ của con gái đã biến thành một thảm kịch. Họ im lặng. Một phần vì đau xót, một phần vì lo sợ, và phần lớn là vì không biết bước tiếp theo nên làm gì.

Bà Mai nhìn Lan, giọng bà dịu lại:
– Con gái, chúng ta không thể thay đổi quá khứ… nhưng chúng ta có thể bước tiếp. Ngay bây giờ, mẹ chỉ muốn con bình yên.

Lan gật đầu, nước mắt vẫn rơi, nhưng trong lòng bắt đầu dấy lên một niềm quyết tâm mới: sẽ không để bất cứ ai, dù là Quân hay bất cứ ai khác, coi thường mình và mẹ cô.

Đêm dần buông xuống, hai mẹ con trở về căn nhà nhỏ, lòng nặng trĩu nhưng cũng bắt đầu hình thành một kế hoạch mới: sống sót qua ngày hôm nay, đối diện với sự thật, và bảo vệ nhau trước mọi sóng gió.

Chương 3: Bước ngoặt và kết thúc

Ngày hôm sau, căn nhà nhỏ của mẹ con Lan vẫn yên ắng, chỉ có tiếng gió xào xạc qua mái tôn cũ và tiếng nước chảy lạch cạch từ chiếc giếng ngoài sân. Lan ngồi trên chiếc ghế mộc, mắt vẫn còn sưng húp vì khóc, nhìn ra khoảng sân vắng lặng. Mẹ cô, bà Mai, bận rộn chuẩn bị bữa cơm trưa, thỉnh thoảng liếc con với ánh mắt vừa lo lắng vừa trấn an:
– Con gái à, đừng buồn nữa. Mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Lan thở dài, giọng run run:
– Mẹ… sao mọi chuyện lại rắc rối thế này? Con… con không ngờ Quân…

Bà Mai ngắt lời, nghiêm mặt:
– Con đừng trách mình, và cũng đừng trách ai. Sự thật đã phơi bày, giờ quan trọng là con biết đứng lên như thế nào. Mẹ sẽ cùng con bước tiếp.

Trong khi hai mẹ con còn chưa kịp định thần, điện thoại reo vang. Bà Mai cầm máy, giọng run run nhưng đầy quyết đoán:
– Ai đó?

Đầu dây bên kia là giọng của chú Quân, nhưng lần này không còn vẻ hống hách, mà là giọng run rẩy, đầy hối lỗi:
– Bà Mai… cho tôi xin lỗi… về tất cả… về những chuyện hôm qua…

Bà Mai cười khẽ, nhưng giọng vẫn nghiêm nghị:
– Con trai à, lời xin lỗi không thay đổi gì cả. Bây giờ, điều quan trọng là con phải chịu trách nhiệm với những gì con đã làm.

Quân thở dài, im lặng một hồi lâu, rồi nói tiếp:
– Tôi… tôi sẽ giải quyết chuyện với Thu… và đứa bé… Tôi không muốn ai bị tổn thương thêm nữa…

Bà Mai gật đầu:
– Tốt. Giờ mẹ chỉ quan tâm đến con gái mình. Lan, dậy đi con, chúng ta phải tiếp tục sống, và không để quá khứ chi phối.

Lan chần chừ, nhưng rồi đứng lên. Lòng cô bắt đầu nhen nhóm một niềm quyết tâm: cô sẽ sống cho mình, cho mẹ và cho tương lai.

Một tuần sau, sự việc trong lễ cưới đã lan rộng trong làng, nhưng Lan và mẹ cô quyết định không tiếp xúc với ai quá nhiều. Thay vào đó, họ tập trung vào việc củng cố tinh thần, sửa sang lại căn nhà và chuẩn bị cho những ngày sắp tới. Thu cũng đã được Quân chăm sóc, mọi chuyện được sắp xếp ổn thỏa, mặc dù dư luận vẫn còn bàn tán.

Lan nhận ra rằng, mặc dù hôm qua là một thảm kịch, nhưng đó cũng là cơ hội để cô và mẹ cùng nhau đứng vững, để cô học cách đối diện sự thật và tự bảo vệ bản thân. Cô bắt đầu tham gia vào các công việc nho nhỏ trong làng, giúp mẹ chăm sóc mảnh vườn và học cách làm chủ cuộc sống của chính mình.

Mẹ con bà Mai cùng nhau chia sẻ từng bữa cơm, từng câu chuyện, và dần dần, Lan thấy lòng mình bình yên hơn. Cô nhận ra, hạnh phúc không phải lúc nào cũng bắt nguồn từ hôn nhân hay vật chất, mà là từ sự gắn bó, yêu thương và tin tưởng giữa mẹ và con.

Một buổi chiều, khi ánh nắng chiếu qua mái hiên, Lan đứng trước cửa nhà, nhìn ra cánh đồng lúa xanh mướt, nở một nụ cười nhẹ. Bà Mai đứng bên cạnh, nhìn con gái mà lòng ấm áp:
– Con thấy không, Lan? Dù sóng gió, dù ai đó có làm trái tim con tổn thương, mẹ vẫn ở đây. Mẹ và con sẽ bước tiếp.

Lan gật đầu, nước mắt vừa rơi vừa lấp lánh trong nắng chiều. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, cô cảm thấy tự do và nhẹ nhõm. Cô biết rằng, cuộc đời vẫn còn nhiều thử thách, nhưng với mẹ bên cạnh, cô có thể vượt qua tất cả.

Và từ đó, hai mẹ con cùng nhau xây dựng lại cuộc sống. Họ không cần những lễ nghi xa hoa, cũng không cần sự thừa nhận của bất cứ ai ngoài chính bản thân họ. Niềm hạnh phúc giản dị mà bền chặt, dựa trên tình mẹ con và lòng kiên cường của Lan, đã trở thành chỗ dựa vững chắc, giúp họ bước qua những sóng gió của cuộc đời.

Câu chuyện kết thúc ở khoảnh khắc ấy: hai mẹ con đứng giữa ngôi nhà nhỏ, ánh hoàng hôn phủ lên mái tôn cũ kỹ, một cuộc sống mới bắt đầu, nơi tình thương và sự kiên cường chiến thắng mọi thử thách.

LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.