Tôi tên là Minh, hai mươi tám tuổi, là chủ một công ty logistics nhỏ chuyên vận chuyển và làm đối tác trung gian cho các doanh nghiệp phân phối hàng tiêu dùng. Nghe thì có vẻ sang, nhưng suốt ba năm qua, hầu hết mọi người vẫn chỉ nhìn tôi như một “tài xế chạy xe tải”, lúc nào cũng quần jean, áo thun, tay dính dầu máy, điện thoại lúc nào cũng réo vì hàng hóa, đối tác, kho bãi. Tôi quen rồi. Có những thứ, người ta chỉ nhìn thấy bề mặt, còn câu chuyện phía sau thì chẳng ai buồn hỏi.
Thỉnh thoảng, để tiết kiệm chi phí và nắm bắt thị trường trực tiếp, tôi vẫn tự lái xe, tự đi ký hợp đồng, tự giao hàng. Vì thế, khi nhìn thấy tôi đứng cạnh cabin xe, chẳng ai đoán được rằng tôi là người lập công ty này từ con số không.
Sáng hôm đó, tôi vừa chốt xong một hợp đồng khá lớn với tập đoàn Hưng Phát, một doanh nghiệp lớn trong ngành thực phẩm đóng gói. Đại diện bên họ là giám đốc phụ trách chuỗi cung ứng, một người đàn ông trung niên điềm đạm, lịch lãm. Tôi còn nhớ rất rõ nụ cười của ông, khi đặt bút ký rồi đứng dậy bắt tay tôi:
“Cậu Minh, tôi đánh giá cao mô hình vận hành của công ty cậu. Trẻ nhưng có tầm. Chúc mừng, từ nay chúng ta là đối tác chiến lược.”
Tôi chỉ cười, đáp lại đơn giản: “Cảm ơn anh. Tôi sẽ làm hết khả năng để xứng đáng với niềm tin này.”
Tôi không biết rằng, cuộc gặp buổi sáng ấy lại dẫn tôi vào một buổi chiều không ngờ nhất trong đời – đám cưới của người yêu cũ.
Tôi và Linh quen nhau từ năm hai đại học. Cô ấy học Kinh tế đối ngoại, còn tôi học Quản trị kinh doanh. Linh là người có hoài bão, nhưng cũng rất thực tế. Tính cô ấy lúc nào cũng rõ ràng: “Em muốn một người đàn ông có sự nghiệp ổn định, có định hướng lâu dài”. Ngày đó, tôi còn là sinh viên đi làm thêm, gom góp từng đồng để khởi nghiệp. Tôi từng nghĩ tình yêu thì chỉ cần chân thành, còn lại có thể cùng nhau xây dựng. Nhưng Linh thì khác. Cô ấy luôn hỏi tôi:
“Bao giờ anh mới có một công việc đúng nghĩa? Bao giờ anh mới thôi mơ mộng và ổn định để lo tương lai?”
Câu hỏi ấy được lặp lại suốt những năm cuối đại học. Đến lúc tôi tốt nghiệp, quyết định vay vốn mở công ty, Linh đã im lặng rất lâu. Rồi một ngày, cô ấy chỉ nói một câu:
“Em không thể đặt cược tiền đồ của mình vào một người không chắc chắn sẽ thành công.”
Vậy là chia tay.
Tôi không trách Linh. Mỗi người có quyền chọn con đường phù hợp với mình. Nhưng đúng là từ ngày đó, tôi càng làm việc nhiều hơn, như thể muốn chứng minh điều gì đó, không phải với cô ấy, mà với chính mình.
Sau buổi ký hợp đồng, tôi chuẩn bị lái xe quay về kho thì bất ngờ vị giám đốc trung niên nói:
“Minh, tôi nhờ cậu một việc được không? Con gái tôi hôm nay tổ chức lễ cưới ở khách sạn Thanh Sơn Plaza. Bên nhà tôi có vài khách quan trọng chưa đến kịp, mà xe đưa đón lại đang kẹt. Cậu tiện đường thì cho họ quá giang.”
Tôi gật đầu ngay. Chuyện nhỏ thôi.
Nhưng tôi không ngờ, người tôi sẽ đưa đến lễ cưới ấy… lại là người yêu cũ của tôi – Linh.
Tôi dừng xe trước cổng khách sạn. Hai khách tôi đón là dì và cậu của chú rể. Họ nói chuyện vui vẻ, còn hỏi tôi:
“Cháu làm tài xế cho công ty à?”
Tôi chỉ mỉm cười: “Dạ, cháu phụ trách vận chuyển và dịch vụ logistics.”
Họ gật gù: “Nghe là biết người trẻ chăm chỉ. Thời nay làm gì cũng phải siêng năng.”
Tôi cũng quen rồi. Không cần giải thích. Sự thật đôi khi không phải điều nhất thiết phải nói ra.
Nhưng vừa bước vào sảnh cưới, tôi đã nghe một giọng nói quen thuộc vang lên, rõ ràng cố ý:
“Ơ kìa, đây chẳng phải Minh sao? Người yêu cũ của tôi đấy. Bây giờ vẫn chạy xe à?”
Tôi nhìn lên. Linh đứng giữa nhóm bạn, váy cưới trắng tinh, trang điểm lộng lẫy, gương mặt thoáng nụ cười… kiểu nửa thương hại, nửa hả hê. Bên cạnh cô ấy là Huy – chồng sắp cưới, con trai duy nhất của tập đoàn Hưng Phát.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía tôi. Có người bật cười nhỏ, có người thì thầm:
“Chia tay là đúng rồi, cô ấy tìm được người hơn hẳn.”
“Đến dự đám cưới người yêu cũ, lại làm tài xế à? Ngại thật.”
Tôi vẫn giữ bình tĩnh, chỉ gật đầu chào:
“Chúc mừng hai người.”
Linh khoanh tay, nghiêng đầu nhìn tôi với ánh mắt kiểu “tôi đã nói mà”, rồi nói giọng đủ lớn:
“Có những người hợp với ước mơ, có người hợp với vô-lăng, nhỉ?”
Cả nhóm bạn cô ấy bật cười. Tôi không đáp. Tôi không tới đây để tranh hơn thua.
Nhưng đúng lúc đó, bố chồng của Linh – cũng chính là vị giám đốc đã ký hợp đồng với tôi buổi sáng – bước ra từ trong phòng chờ, định vào lễ đón khách. Ông vừa thấy tôi liền đi nhanh tới, cúi đầu chào tôi trước sự kinh ngạc của cả sảnh cưới:
“Cậu Minh! Tôi còn đang định lát nữa gặp cậu để cảm ơn. Nhờ cậu mà chuỗi cung ứng bên tôi có thể tái cấu trúc kịp thời. Hợp đồng sáng nay rất quan trọng, cảm ơn cậu đã hỗ trợ hết mình.”
Ông bắt tay tôi, rất trân trọng.
Cả sảnh cưới im lặng tuyệt đối.
Những người vừa cười tôi im bặt.
Linh đứng chết lặng.
Huy thì bối rối, nhìn bố mình rồi nhìn tôi như chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Vị giám đốc nói tiếp, giọng thân mật:
“Đây là đối tác lớn nhất mới ký với công ty chúng ta đấy. Cậu Minh là CEO của Minh Long Logistics – bên tôi sẽ hợp tác dài hạn. Sau này nhớ đối đãi khách quý cho tử tế. Mọi người ở đây chắc đều biết, trong kinh doanh, không có chuyện ‘nhìn bề ngoài mà đánh giá con người’.”
Ông nói một câu mà tôi biết không chỉ là lời cảm ơn, mà vô tình là cái tát vào tất cả sự mỉa mai lúc nãy.
Lúc đó, tôi chỉ mỉm cười đáp lại: “Cháu chỉ làm đúng phần việc của mình thôi ạ. Cảm ơn chú đã tin tưởng.”
Tôi quay sang, bắt gặp ánh mắt Linh – ngỡ ngàng, bối rối, thậm chí… hối hận.
Tôi không còn cảm giác muốn chứng minh gì nữa. Chỉ thấy… nhẹ nhõm.
Nhưng tôi không ngờ rằng, đó mới chỉ là bắt đầu của mọi chuyện.
-------------
-------------
CHƯƠNG 2 – MỐI QUAN HỆ KHÔNG AI NGỜ ĐẾN
Sảnh cưới sau khoảnh khắc im lặng ấy bỗng trở nên khác hẳn. Một vài ánh mắt bắt đầu thay đổi. Những người vừa cười cợt tôi thì tránh nhìn. Người tò mò thì bắt đầu xì xào.
Bên cạnh tôi, vị giám đốc – cũng chính là bố chồng của Linh – vẫn giữ thái độ thân tình. Ông quay sang Huy và nói:
“Con chưa giới thiệu với mọi người à? Đây là đối tác chiến lược mới của Hưng Phát. Từ nay, toàn bộ mảng vận chuyển và phân phối phía Nam sẽ do công ty cậu Minh hỗ trợ. Con nên học hỏi cách làm việc của người trẻ như cậu ấy.”
Huy cười gượng: “Dạ… con có nghe phòng kinh doanh nhắc qua, nhưng chưa gặp trực tiếp.”
Tôi hiểu ánh mắt đó – nó không còn là sự hơn thua, mà là sự bối rối khi nhận ra mọi chuyện không giống như mình tưởng.
Linh đứng cạnh chồng, bàn tay khẽ siết vào vạt váy cưới. Cô ấy đang cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tôi nhìn là biết – bên trong cô ấy đang hỗn loạn.
Tôi không nói thêm gì, chỉ gật đầu chào rồi bước sang khu vực dành cho khách. Nhưng chỉ chưa đầy ba phút sau, Linh đã bước đến.
“Minh… anh có thể nói chuyện riêng với em một chút được không?”
Tôi nhìn cô ấy, rồi hỏi lại bình thản:
“Bây giờ à? Trong lễ cưới của em?”
Cô ấy cắn môi, như cố nuốt xuống sự ngượng ngùng: “Chỉ vài phút thôi. Em… muốn hỏi một chuyện.”
Tôi suy nghĩ một giây. Rồi gật đầu. “Ừ.”
Chúng tôi bước ra sau sảnh phụ, nơi không có nhiều khách lui tới. Không khí im ắng hơn, chỉ còn tiếng nhạc từ xa vọng lại.
Linh hít một hơi thật sâu rồi hỏi:
“Anh làm… đối tác với công ty bố Huy từ khi nào?”
Tôi đáp rất đơn giản: “Sáng nay.”
“Sáng nay?” Linh mở to mắt. “Hợp đồng lớn như vậy mà chỉ mới ký sáng nay?”
Tôi nhún vai: “Cơ hội đến thì nắm thôi. Trước đó bên họ khảo sát công ty anh hơn hai tháng rồi.”
Linh cúi đầu, im lặng vài giây. Rồi cô ấy hỏi, giọng nhỏ hơn:
“Vậy… anh đã thành công như vậy từ khi nào?”
Tôi nhìn cô ấy. Ánh mắt ấy không còn kiêu ngạo như lúc nãy trong sảnh cưới. Nó có chút… tiếc nuối.
“Từ khi em rời đi, anh chỉ có hai lựa chọn: hoặc gục xuống, hoặc đứng dậy. Anh chọn cách đứng dậy.”
Linh cắn môi. Tôi biết câu nói ấy không phải để trách, mà là sự thật.
Cô ấy khẽ nói: “Ngày đó… em không nghĩ anh có thể đi xa như vậy.”
Tôi bình thản: “Ngày đó, anh cũng không nghĩ em sẽ rời đi.”
Linh im lặng. Ánh mắt có gì đó rất phức tạp: tiếc, bối rối, và đâu đó… chút hối hận không kịp giấu.
Nhưng rồi tôi hiểu một điều: nếu cô ấy rời đi để chọn cuộc sống ổn định, thì hôm nay, cô ấy đã có được điều đó. Chuyện của tôi, không còn liên quan.
Tôi nói nhẹ:
“Chúc em hạnh phúc, Linh. Đám cưới của em mà, đừng bận tâm vì anh xuất hiện.”
Linh muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nuốt xuống, quay đi.
Khi cô ấy bước đi, tôi bỗng nhận ra: năm tháng qua, tôi không cố thành công để trả thù ai cả. Mà chỉ để không phải cúi đầu trước quá khứ của chính mình.
Trở lại bàn tiệc, tôi gặp lại Hà – em họ của ông giám đốc, cũng là người phụ trách truyền thông của công ty. Tôi đã gặp cô ấy một lần lúc trao đổi hồ sơ hợp đồng. Lần đó, cô ấy đùa: “Anh đúng kiểu người không thích mặc vest nhưng lại khiến người khác phải nghiêm túc tiếp xúc.”
Hà bước đến, mỉm cười:
“Em biết thế nào anh cũng bị hỏi chuyện sau khi bị ‘tiết lộ thân phận’ trước sảnh cưới. Ổn chứ?”
Tôi bật cười: “Cũng bình thường. Chỉ có vài người hơi… bất ngờ.”
Hà ngồi xuống ghế cạnh tôi. Cô ấy tự nhiên như thể đã quen lâu rồi.
“Em vừa chứng kiến một cảnh rất thú vị. Lúc nãy, mấy người bàn bên cứ chỉ anh rồi bàn tán. Một chị còn bảo: ‘Sao trước không biết anh ta là giám đốc, trông chẳng giống gì cả.’ Em suýt bật cười."
Tôi trả lời:
“Có những thứ không cần giống, miễn là làm được.”
Hà gật đầu: “Chính xác. Người ta cứ có thói quen nhìn bề ngoài để đánh giá. Nhưng mà… công nhận anh giấu kỹ thật.”
Tôi chỉ cười nhẹ. Nếu nói ra thì đâu còn yên ổn làm việc được.
Hà nghiêng đầu nhìn tôi rồi hỏi:
“Anh có khó chịu khi bị hiểu lầm như vậy không?”
Tôi lắc đầu: “Không. Vì anh biết mình là ai. Còn người khác nghĩ gì, không thay đổi được cuộc đời anh.”
Hà gật đầu, ánh mắt có chút nể phục.
“Anh nói chuyện có lý lắm. Không phải ai cũng giữ được bình thản như vậy khi đứng trước người yêu cũ trong lễ cưới."
Tôi hơi ngạc nhiên: “Em cũng biết chuyện đó à?”
Hà cười: “Chuyện lan nhanh lắm. Nhưng… em không thấy anh đáng thương đâu. Ngược lại, hình như người mất mát chưa chắc là anh.”
Tôi nhìn Hà, bật cười. “Em nói chuyện thẳng thật đấy.”
Hà nhún vai: “Bản chất công việc. Em phải quan sát để hiểu người.”
Không khí nhẹ nhàng, không nặng nề như cuộc nói chuyện với Linh.
Chợt một nhân viên tiệc cưới đến mời:
“Anh Minh, giám đốc mời anh lên sân khấu để chụp ảnh cùng gia đình, vì anh là đối tác quan trọng.”
Tôi hơi khựng.
Linh và Huy đứng trên sân khấu kia. Tôi xuất hiện ở đó, chắc chắn sẽ khiến cô ấy khó xử. Nhưng từ chối thì lại thất lễ.
Tôi chưa kịp trả lời, Hà nói khẽ:
“Anh cứ lên đi. Anh ở đây với tư cách đối tác doanh nghiệp, không phải người cũ của ai hết.”
Câu nói ấy, tôi thừa nhận, khiến tôi bước lên sân khấu mà không còn bận lòng.
Ánh đèn flash chớp liên tục. Tôi đứng bên cạnh bố chồng của Linh, còn Linh thì đứng phía đối diện. Ánh mắt cô ấy lướt qua tôi một lần, rồi lại cúi xuống.
Tôi biết – đó không còn là ánh mắt coi thường của lúc đầu.
Nó là ánh mắt của người nhận ra: mình đã đánh giá quá sớm.
Chụp xong, tôi định rời sân khấu thì Huy cất tiếng:
“Anh Minh… cảm ơn anh đã giúp đỡ công ty gia đình tôi. Mong sau này có thể hợp tác thêm.”
Tôi gật đầu: “Tôi sẵn sàng nếu có cơ hội.”
Huy thoáng thở phào. Tôi đoán anh ta cũng không thoải mái khi để bố mình khen tôi công khai ngay trong lễ cưới. Nhưng ít nhất, anh ta chọn cách ứng xử tử tế.
Chỉ có Linh là vẫn đứng im. Không nói gì. Không nhìn sang. Nhưng đôi môi mím nhẹ đã nói lên đủ thứ cảm xúc trong lòng cô ấy.
Tiệc cưới tiếp tục. Mọi thứ trở lại bình thường. Nhưng câu chuyện về tôi rõ ràng đã lan đi khắp nơi trong sảnh. Không còn ai cười cợt. Thay vào đó là tò mò, thậm chí có chút nể nang.
Tôi nhìn tất cả điều đó với tâm trạng rất khác: Tôi không cần ai hối hận. Tôi chỉ cần mình không còn phải bận tâm nữa.
Hà lại ghé qua bàn tôi, đặt ly nước xuống:
“Anh Minh, nếu buổi tiệc xong mà còn thời gian, em mời anh cà phê được không? Em có vài ý tưởng truyền thông muốn trao đổi, rất có thể hợp tác thêm.”
Tôi nhìn cô ấy – nhẹ nhàng, tự tin, nói chuyện thẳng thắn nhưng không gây khó chịu.
“Được, tôi rảnh.”
Hà cười: “May quá. Em sợ anh từ chối vì đám cưới này đã đủ phiền toái.”
Tôi đáp: “Càng có chuyện phiền, lại càng nên uống cà phê để xoá.”
Hà phá lên cười. “Anh đúng là người biết cân bằng cuộc sống.”
Tôi chỉ im lặng, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi bước ra khỏi quá khứ thật sự.
Tôi không biết chuyện giữa tôi và Linh rồi sẽ ra sao sau hôm nay. Nhưng tôi bắt đầu cảm thấy… mọi thứ vừa mới thực sự bắt đầu.
Và có lẽ, chương tiếp theo của cuộc đời tôi… sẽ không liên quan gì đến cô ấy nữa.
-------------------
CHƯƠNG 3 – MỖI NGƯỜI MỘT ĐƯỜNG ĐI
Buổi tiệc cưới kết thúc vào khoảng tám giờ tối. Khách mời rời dần, tiếng nhạc giảm xuống, ánh đèn bớt rực rỡ. Không còn không khí ồn ào nữa, mà chỉ còn lại mùi hương hoa cưới phảng phất trên sân khấu.
Tôi định về thì Linh xuất hiện. Vẫn là váy cưới ấy, nhưng ánh mắt đã khác.
“Minh... anh có thể ra ngoài nói chuyện với em một chút nữa không?”
Tôi nhìn cô ấy vài giây. Lần này khác với lúc trước. Giọng Linh không còn có ý ra lệnh, cũng không còn kiêu ngạo như đầu buổi lễ. Chỉ còn lại sự thành thật, xen chút ngượng ngùng.
Tôi gật đầu.
Chúng tôi đi ra khu vườn nhỏ sau khách sạn, nơi có hàng đèn vàng treo dọc lối đi. Không còn ai ngoài chúng tôi và tiếng gió.
Linh im lặng một lúc rồi nói:
“Em xin lỗi… vì những lời lúc đầu. Em đã quá vội vàng.”
Tôi không trả lời ngay. Tôi nhìn hàng cây phía trước, rồi nói nhẹ:
“Không sao. Mỗi người đều nhìn cuộc sống bằng góc độ khác nhau. Ngày xưa em chọn rời đi, có lẽ lúc đó điều đó là đúng với em.”
Linh cười buồn:
“Đúng, nhưng cũng là điều đầu tiên trong đời khiến em hối hận nhất.”
Tôi quay sang nhìn cô ấy. Không trách móc. Không đau đớn. Chỉ cảm giác… đã không còn liên quan.
“Linh, em không sai khi chọn cuộc sống mình tin là tốt hơn. Ai cũng có quyền mưu cầu tương lai. Chỉ có điều… đôi khi chúng ta không biết điều gì là đúng cho đến khi mất đi.”
Cô ấy cúi đầu, giọng khẽ đi:
“Em đã từng nghĩ anh chỉ là người sống bằng ước mơ, không thực tế. Em không nhìn thấy rằng anh thật sự đã cố gắng.”
Tôi bật cười nhẹ:
“Anh đã từng rất buồn vì điều đó. Nhưng rồi anh nhận ra, người hiểu mình nhất phải là chính mình, không phải người mình yêu.”
Câu nói đó khiến Linh ngẩng lên. Ánh mắt long lanh, nhưng không phải vì muốn níu kéo. Mà giống như… đã quá muộn để thay đổi.
“Minh… nếu ngày đó em không bỏ đi, liệu bây giờ anh có yêu em nữa không?”
Câu hỏi ấy, nếu là nhiều năm trước, chắc chắn sẽ khiến tôi đau.
Nhưng hôm nay, tôi trả lời rất bình thản:
“Nếu ngày đó em không rời đi, có lẽ anh đã không trưởng thành nhanh như vậy. Mà nếu anh không trưởng thành, thì có lẽ em cũng không ở đây với tư cách cô dâu trong bữa tiệc sang trọng này.”
Một khoảng lặng.
Rồi tôi nói thêm:
“Chúng ta đều đi đúng con đường của mình. Chỉ là… nó không còn song song nữa.”
Linh khẽ gật. Một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng cô ấy không lau vội.
“Em thật sự chúc mừng anh, Minh. Không phải lời xã giao. Là thật lòng.”
Tôi đáp: “Anh cũng mong em hạnh phúc. Và hy vọng một ngày nào đó, em không còn thấy tiếc khi nhớ về chuyện cũ.”
Linh mỉm cười, để lại câu cuối cùng:
“Có lẽ người ta chỉ nhìn thấy giá trị của ai đó… khi họ không còn ở bên cạnh.”
Rồi cô ấy quay vào bên trong. Không đợi tôi trả lời.
Và tôi biết – đó là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện như những người từng yêu nhau.
Tôi bước ra bãi xe. Vừa định lên xe thì Hà gọi:
“Ê, anh Minh! Đợi em chút!”
Cô ấy chạy lại, cầm theo hai ly cà phê giấy, thở nhẹ:
“Em đoán anh sẽ chưa về ngay đâu, nên mua sẵn luôn. Một ly đen đá, một ly sữa đá. Anh thích loại nào?”
Tôi bật cười: “Đúng là người làm truyền thông, nắm bắt tâm lý nhanh thật.”
Hà đưa ly cà phê sữa cho tôi: “Em đoán anh uống cái này. Vì người đã qua nhiều cay đắng chắc muốn chọn thứ gì đó ngọt hơn.”
Tôi cầm ly, khẽ gật đầu. “Đúng thật.”
Chúng tôi ra ngồi ở bậc thềm trước khách sạn, không ồn ào, không nói chuyện to, chỉ bình thản như hai người đã quen lâu.
Hà hỏi:
“Vậy… anh ổn chứ?”
Tôi im lặng vài giây rồi nói:
“Anh không đến đây để chứng minh gì. Nhưng mọi chuyện xảy ra… giống như một dấu chấm hết nhẹ nhàng.”
Hà gật đầu, không hỏi thêm về Linh. Cô ấy hiểu: có những chuyện không cần đào sâu.
Thay vào đó, Hà nói:
“Em thấy, anh là kiểu người dù đứng trước ai cũng sẽ giữ được sự tôn trọng chính mình. Người như vậy… hiếm lắm.”
Tôi hỏi lại: “Còn em? Em thuộc kiểu người nào?”
Hà đáp, với nụ cười tinh nghịch nhưng đầy suy nghĩ:
“Em thuộc kiểu không đánh giá ai qua lần gặp đầu. Vì rất có thể… em sẽ nhìn nhầm.”
Chúng tôi cùng bật cười.
Tôi bỗng nhận ra: khi một cánh cửa đóng lại, đôi khi không cần mở cửa khác ngay – chỉ cần ta bước tiếp, tự nhiên sẽ có lối mới.
Một cốc cà phê, một người lắng nghe đúng cách, đôi khi đủ để biết mình đã bước sang chương khác.
Khoảng 10 giờ đêm, tôi lái xe rời khách sạn. Thành phố vẫn sáng, dòng xe vẫn chạy tấp nập như chẳng biết ai vừa cưới, ai vừa trưởng thành thêm một lần.
Điện thoại rung. Tin nhắn đến từ số lạ nhưng tôi biết là của ai:
“Cảm ơn cậu đã tới. Nếu có hợp tác mới, tôi sẽ liên hệ. – Chú Hùng (bố Huy).”
Tôi trả lời đơn giản:
“Vâng, cháu luôn sẵn sàng. Cảm ơn chú đã tin tưởng.”
Ngay sau đó, tin nhắn thứ hai đến – từ Hà:
“Mai anh rảnh không? Em muốn bàn thêm ý tưởng hợp tác. Và… trả ly cà phê anh chưa uống hết hôm nay.”
Tôi nhìn tin nhắn, bất giác mỉm cười.
Rồi tôi trả lời:
“Rảnh. Mai cà phê nhé. Anh mời lại.”
Có những chuyện không cần khoe khoang. Thành công thật sự không phải khi khiến ai đó hối hận, mà là khi mình không còn thấy cần chứng minh điều gì nữa.
Tình yêu cũng vậy. Không phải ai đến trước thì sâu đậm hơn, và không phải ai chọn rời đi nghĩa là xấu xa. Chỉ đơn giản là… họ chọn đúng người cho hành trình của họ.
Còn tôi, sau đêm nay, chỉ chọn điều mình tin là đúng:
Không quay lại quá khứ.
Không trách ai.
Không tự kiêu, cũng không tự ti.
Chỉ tiếp tục đi, với một tâm thế khác.
Và nếu ai đó hỏi, tôi có tiếc không?
Tôi sẽ nói:
“Không. Vì người cần tiếc không phải tôi.”
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.