Min menu

Pages

Gửi cho bố mẹ 3 tỷ để xây lại nhà mới, ngày về thăm quê, tôi chết điếng khi đứng trước căn nhà năm nào

**CHƯƠNG 1

Ngôi nhà cũ và sự thật không ngờ**

Chiếc taxi màu vàng nhạt dừng lại ngay trước cổng nhà, giữa đoạn đường bê tông quen thuộc dẫn vào xóm nhỏ ven đê. Trời tháng Chạp lành lạnh, từng luồng gió mang mùi lúa khô và khói bếp từ những mái nhà thấp thoáng phía xa. Tôi kéo vali xuống, tim đập nhanh hơn vì hồi hộp. Gần bốn năm rồi tôi mới được đặt chân về quê sau khi sang nước ngoài định cư cùng chồng.

Nhưng điều khiến tôi háo hức nhất là việc được nhìn thấy căn nhà mới – căn nhà mà tôi mơ về không biết bao nhiêu lần khi làm việc tới kiệt sức nơi xứ người. Cuối năm ngoái, tôi gửi về cho bố mẹ 3 tỷ để xây lại căn nhà cũ đã xuống cấp. Lúc chuyển tiền, tôi còn nhắn bố: “Sang năm con về chắc nhà mình đã hoàn thiện, có chỗ quây quần tử tế.” Bố nhắn lại bình thản:
“Con yên tâm. Mọi thứ ông bà lo được.”

Vậy mà giờ đây, đứng trước cổng sắt đã rỉ sét, tôi cảm giác như điều gì đó đang đổ sụp trong lòng. Ngôi nhà trước mặt vẫn y nguyên từ ngày tôi đi: mái ngói cũ loang màu thời gian, những bức tường bong tróc, hành lang gạch đỏ ẩm thấp, góc sân đầy rêu mốc. Tôi đứng chết lặng vài giây, tay vẫn đặt lên tay nắm vali mà không thể kéo nổi.

“Về rồi à con?” – Mẹ tôi chạy ra, giọng run run vì xúc động.
Tôi cố nở nụ cười. “Dạ… sao nhà mình vẫn thế này ạ?” – Tôi hỏi nhẹ thôi, nhưng cổ họng khô khốc.

Mẹ tôi tránh ánh mắt của tôi, quay sang phía hiên như tìm gì đó. Bố bước ra từ căn bếp nhỏ, dáng ông gầy hơn nhiều so với lần tôi gọi video cách đây nửa năm. Ông thở dài, không nhìn thẳng vào tôi mà chỉ nói:
“Có chuyện… bố mẹ muốn nói với con.”

Một linh cảm bất an chạy dọc sống lưng tôi.

Tôi đặt vali vào góc hiên, bước vào nhà. Không khí bên trong vẫn mùi hơi ẩm quen thuộc từ tường cũ. Tôi nhìn quanh – không một dấu hiệu nào cho thấy nơi đây đang được sửa sang hay chuẩn bị xây mới. Không một viên gạch, không một bao xi măng, không một bản vẽ. Chỉ còn lại những đồ cũ kỹ tôi tưởng đã được thanh lý từ năm trước.

Bố rót chén nước, đặt trước mặt tôi rồi ngồi xuống, bàn tay run nhẹ:
“Ba tỷ con gửi… bố mẹ đã đưa hết cho thằng út.”

Tôi ngẩn người.
“Đưa… đưa hết cho em ạ?”

Mẹ tôi khẽ gật đầu, mắt hoe đỏ.

Bố tiếp lời, giọng chậm và nặng:
“Nó nói muốn mở cửa hàng buôn bán. Nó bảo chỉ cần vốn, nó sẽ làm ăn đàng hoàng. Bố mẹ thấy nó quyết tâm, lại nghĩ con ở xa, nói ra con lo, nên bố mẹ giữ kín… Bố mẹ nghĩ, giúp nó một lần rồi đời nó khá hơn.”

Tôi nghe mà tai ù đi. Trong đầu chỉ còn vang lại một câu: 3 tỷ của tôi… đưa hết cho em út?

Tôi hỏi như người mộng du:
“Thế… cửa hàng đâu ạ? Kinh doanh có ổn không?”

Mẹ tôi cúi mặt xuống tách trà, giọng lí nhí:
“Nó thua lỗ hết rồi con ạ.”

Ngực tôi như bị ai đấm mạnh. 3 tỷ – số tiền tôi dành dụm bằng những ca làm thêm từ sáng đến khuya, những ngày đông tuyết rơi vẫn phải đứng ngoài trời hướng dẫn khách, những ngày mệt đến mức xiêu vẹo, vậy mà…

Tôi đứng dậy, bước ra sân để hít thở. Không muốn để bố mẹ thấy mình run rẩy.

Lúc đó, hàng xóm bắt đầu kéo qua chào tôi. Tôi hỏi dò vài người thân quen. Những gì nghe được khiến toàn thân lạnh buốt.

Một bác sống cuối ngõ thở dài:
“Cửa hàng gì đâu con. Nó mở được vài tuần rồi đóng cửa. Toàn đi chơi với nhóm bạn, xe cộ thì thay như thay áo. Tiền con gửi về… chắc tiêu gần hết vào mấy thứ đó.”

Tôi như vừa bị tạt nước lạnh.
Hóa ra 3 tỷ không phải thua lỗ vì kinh doanh, mà đơn giản… bị xài hết.

Hóa ra em trai tôi – đứa con út được bố mẹ cưng chiều nhất, đứa mà tôi từng nghĩ chỉ cần có cơ hội sẽ trưởng thành – lại nổi tiếng ăn chơi trong cả khu vực, điều mà tôi chưa từng nghe bố mẹ nhắc tới.

Tôi quay lại nhà, thấy bố mẹ đang ngồi lặng lẽ ở bộ bàn gỗ cũ. Họ trông nhỏ bé hơn rất nhiều. Mẹ nhìn tôi, nước mắt chực trào:
“Mẹ tưởng cho nó làm ăn rồi nó sẽ biết nghĩ. Ai ngờ… càng ngày càng tệ. Bố con mấy tháng nay lo lắng mất ăn mất ngủ.”

Bố gãi đầu, thở hắt:
“Chủ nợ tới nhà mấy lần rồi con. Họ dọa nặng lắm. Giờ nó nợ thêm, chắc khoảng một hai tỷ…”

Một nỗi lạnh buốt bò lên sống lưng tôi.

Bố nhìn tôi đầy áy náy:
“Hay… con giúp nó một lần nữa? Cho nó trả nợ, rồi làm lại từ đầu. Nó còn trẻ, rồi sẽ khác.”

Tôi bật cười, mà từng cơ mặt như đang căng ra đau đớn.
Không lẽ bố mẹ nghĩ tiền tôi dễ kiếm vậy sao? Không lẽ cứ mỗi lần em trai gây chuyện thì tôi lại phải gánh? Tôi đi lấy chồng xa, tự lập từng chút một, gom góp từng đồng. Còn ở quê, em trai tôi tiêu tiền như nước, để rồi tất cả quay về thành gánh nặng… cho bố mẹ tôi, và cho chính tôi.

Tôi nhìn bố mẹ – hai con người đã vất vả cả đời vì con cái – và bỗng thấy lòng mình trĩu nặng. Tôi thương họ đến thắt ruột, nhưng tôi cũng hiểu một điều rõ ràng: Nếu tôi tiếp tục đưa tiền, em trai sẽ chẳng bao giờ dừng lại.

Tôi hít sâu, siết chặt tay.
Đây không chỉ là chuyện tiền bạc.
Đây là chuyện phải chấm dứt một vòng lặp sai lầm.

Nhưng… phải làm thế nào để bố mẹ không khổ thêm?
Làm thế nào để em trai tôi không thể tiếp tục dựa dẫm và hủy hoại cuộc đời nó, còn bố mẹ thì không còn bị đẩy vào lo lắng, sợ hãi?

Tôi đứng trước hiên nhà cũ kỹ, nhìn vào không gian tối mờ bên trong, và biết rằng chuyến trở về này… không còn là niềm vui như tôi từng tưởng nữa. Nó là một cuộc đối diện khó khăn, một bước ngoặt mà tôi buộc phải lựa chọn.

Chỉ là… lựa chọn nào cũng khiến tim tôi đau.


**CHƯƠNG 2
Vết thương của gia đình và quyết định khó khăn**


Buổi tối hôm đó, tôi trằn trọc mãi trên chiếc giường tre cũ kỹ trong căn phòng tuổi thơ của mình. Gió từ cánh cửa sổ lọt vào, đẩy nhẹ chiếc màn đã sờn. Căn nhà vẫn thế, vẫn nguyên vẻ cũ kỹ và ẩm mốc như ngày tôi rời quê. Điều khác biệt duy nhất là lòng tôi không còn nguyên vẹn như trước.

Tôi nằm nghiêng, nhìn lên trần nhà đã hoen ố, trong đầu lặp đi lặp lại câu hỏi: Tại sao bố mẹ không nói với mình sớm hơn? Tại sao lại giấu? Và tại sao… họ tin rằng tôi có trách nhiệm phải gánh tất cả?

Nhưng nghĩ đến vẻ mệt mỏi của họ, tôi lại không nỡ trách. Bố mẹ nào mà chẳng thương con út, đặt kỳ vọng vào nó, mong nó nên người. Chỉ là cách họ chọn… khiến mọi thứ trở nên sai lệch.

Tôi trở mình, nhắm mắt, cố dỗ giấc ngủ, nhưng tiếng gió rít và tiếng lòng mình gào thét khiến đêm ấy chưa bao giờ dài đến thế.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn mọi người. Mở cửa bước ra sân, tôi thấy bố đang ngồi một mình ở chiếc ghế gỗ, tay cầm tách trà nóng, mắt nhìn ra đường. Hình như đêm qua ông cũng chẳng ngủ được.

Tôi đến gần, nhẹ nhàng:
“Bố dậy sớm vậy ạ?”

Ông chỉ khẽ gật đầu.
“Bố không ngủ được. Lo quá.”

Tôi ngồi xuống cạnh ông. Tách trà ông rót cho tôi ấm và hơi chát, nhưng cảm giác này quen thuộc biết bao. Bố thở dài một hơi sâu, giọng chậm rãi:

“Bố biết bố sai. Bố không nên tự ý dùng tiền của con. Nhưng bố nghĩ… nó là em con, mình giúp rồi nó sẽ biết đường mà sống cho tử tế.”
Bố đảo mắt sang tôi, ánh nhìn lẫn lộn giữa day dứt và chút hy vọng mong manh.
“Nó còn trẻ, sai thì sửa được. Con giúp nó lần nữa, là giúp cả nhà.”

Tôi hít một hơi thật sâu.
“Bố à… con thương bố mẹ lắm. Nhưng nếu cứ như vậy, liệu nó có dừng lại không? Hay nó lại gây chuyện nữa rồi bố mẹ lại khổ? Con không muốn bố mẹ mệt thêm vì nó.”

Bố im lặng. Bàn tay ông đặt trên đầu gối khẽ run.

Một lát sau, ông nói rất nhỏ:
“Bố mẹ chỉ mong các con thương nhau… chứ gia đình mà chia rẽ thì bố mẹ đau lòng lắm.”

Tôi cúi đầu.
“Con chưa từng muốn gia đình mình chia rẽ. Nhưng giúp người biết cố gắng thì khác… còn giúp người không biết trân trọng… chỉ khiến họ dựa dẫm thêm.”

Bố nhìn tôi, và lần đầu tiên tôi thấy rõ sự bất lực của một người cha đang đứng giữa hai đứa con mà ông đều thương như nhau.

Khoảng giữa trưa, tôi sang nhà dì Ba – người hàng xóm thân thiết từ nhỏ, cũng là người hiểu rõ chuyện nhà tôi nhất. Dì vừa thấy tôi đã kéo vào nhà, rót nước rồi thở dài:

“Con về đúng lúc đấy. Cái Thắng nhà con dạo này quậy dữ lắm. Tiêu tiền không nhìn trước nhìn sau. Bố mẹ con giấu để con khỏi lo, chứ trong xóm ai cũng biết.”

Tôi mím môi, lòng nghẹn lại.
“Dì… con tính sao đây? Con thương bố mẹ, nhưng con cũng không thể để em con tiếp tục như vậy.”

Dì nhìn tôi như người từng trải:
“Con à… người trẻ muốn thay đổi thì phải để họ chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình. Dì biết bố mẹ con thương thằng út, nhưng thương kiểu đó là làm hư nó. Tiền con gửi về là của con. Công sức con bỏ ra, mồ hôi của con. Không ai có quyền mặc định con phải gánh hết.”

Tôi im lặng, nghe từng lời chìm vào tâm trí.

Dì đặt tay lên vai tôi, nói tiếp:
“Nhưng con cũng không nên cãi bố mẹ mạnh quá, họ già rồi. Điều con cần… là giải pháp khiến bố mẹ hiểu mà không tổn thương.”

Giải pháp…
Hai chữ ấy khiến đầu tôi xoay vòng.

Khi tôi về nhà, mẹ đang lúi húi dọn cơm. Bà thấy tôi liền hỏi:
“Con đi đâu từ sáng sớm? Mẹ tưởng con giận rồi bỏ đi luôn.”

Tôi mỉm cười nhẹ để mẹ yên tâm.
“Không đâu mẹ. Con chỉ sang hỏi thăm dì Ba thôi.”

Mẹ thở phào.
“Nhà mình giờ chỉ mong nó tỉnh lại. Chứ mẹ với bố con sắp chịu không nổi rồi.”

Tôi nhìn mẹ – đôi mắt bà trũng sâu, khóe mắt có cả nếp gấp của buồn phiền.
Tôi chợt nhận ra: bố mẹ làm vậy không phải vì họ coi thường công sức của tôi. Họ chỉ vì quá thương đứa con út, quá tin vào hy vọng mơ hồ rằng “giúp một lần sẽ thay đổi cả đời nó”.

Nhưng chính hy vọng đó lại khiến họ thêm mệt mỏi.

Tôi đặt bát cơm xuống, quyết định nói rõ:

“Mẹ với bố cho con gặp em một lần. Con muốn nghe nó nói thật lòng: nó có hiểu chuyện này nghiêm trọng như thế nào không.”

Mẹ thoáng do dự, nhưng rồi gật đầu:

“Nó về tối nay. Chủ nợ gọi nó liên tục… chắc nó cũng hoảng rồi.”

Hoảng… nhưng liệu có biết nhìn lại?

Tối đến, khi mặt trời đã khuất sau lũy tre, em trai tôi – Thắng – trở về. Tiếng xe máy phân khối lớn của nó vang cả xóm. Nó dựng xe trước sân, bước vào với vẻ hơi lo lắng.

Thấy tôi, nó lúng túng:
“Chị… chị mới về.”

Tôi nhìn nó thật lâu. Em trai của tôi – đứa từng chạy lon ton theo tôi khi còn bé, đứa từng nắm tay tôi đòi tôi mua cho viên kẹo – giờ đứng trước mặt tôi với dáng vẻ của một người lớn nhưng ánh mắt thì vẫn như đứa trẻ chưa hiểu đời.

Tôi nói chậm, rõ từng chữ:

“Thắng… ba tỷ chị gửi về để xây nhà, em dùng hết rồi. Bây giờ em nợ thêm nữa. Em định sao?”

Nó cúi đầu, im lặng một lúc rồi nói:

“Em… em xin lỗi. Em sai rồi. Chị giúp em lần này được không? Chỉ cần lần này thôi… em hứa sẽ thay đổi.”

Lời hứa ấy… tôi đã nghe từ hàng xóm, từ bố mẹ, từ những người từng bị nó mượn tiền. Chỉ khác nhau về thời điểm.

Tôi nheo mắt nhìn nó:
“Em định thay đổi bằng cách nào? Có kế hoạch gì chưa? Hay em chỉ đang mong chị trả nợ giùm rồi đâu lại vào đấy?”

Nó im lặng. Hai tay nó bấu chặt nhau.

Tôi biết, nếu tôi đồng ý ngay, mọi thứ sẽ lại lặp lại.
Nếu tôi từ chối, bố mẹ sẽ đau lòng.
Nếu tôi cứng rắn quá, em trai sẽ nghĩ tôi bạc bẽo.

Tôi thở dài:
“Em phải chịu trách nhiệm với những gì em làm. Chị sẽ không trả hết nợ cho em. Nhưng chị có một cách để em không làm khổ bố mẹ nữa.”

Thắng ngước lên, ánh mắt vừa hy vọng vừa sợ hãi.
Bố mẹ tôi cũng nhìn tôi, như chờ phán quyết.

Tôi biết khoảnh khắc này có thể thay đổi cả gia đình.
Và tôi phải nói ra điều mà tôi đã nghĩ từ suốt buổi sáng.

“Em sẽ phải rời quê một thời gian. Lên thành phố làm việc. Tự trả nợ bằng sức của mình. Nếu em thật sự muốn sửa sai, chị sẽ hỗ trợ em tìm việc – nhưng chỉ vậy thôi. Không có chuyện đưa thêm tiền để xóa nợ thay.”

Không khí trong nhà như đông cứng.

Thắng sững người:
“Chị… bắt em đi làm thuê á?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt nó:
“Đó là con đường duy nhất để em hiểu giá trị của tiền. Và cũng là cách duy nhất để bố mẹ không phải sợ chủ nợ gõ cửa mỗi ngày.”

Mẹ tôi đưa tay lên miệng, lo lắng.
Bố thì im lặng, nhưng ánh mắt ông… nhẹ đi một chút, như ông cũng hiểu đó là lối thoát duy nhất.

Còn Thắng… nó cúi đầu thật lâu.
Rồi bất ngờ, nó nghẹn giọng:

“Em… em sợ. Nhưng… nếu chị tin em vẫn thay đổi được… em sẽ thử.”

Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nó:
“Không phải chị tin em hay không. Mà là em có tin chính mình hay không.”

Và tôi biết… quyết định này mới chỉ là bắt đầu cho những điều khó khăn hơn.

**CHƯƠNG 3
Ngày trở về thứ hai – và sự đổi thay mà tôi không ngờ tới**


Buổi sáng hôm sau, không khí trong nhà tôi có gì đó trầm lắng hơn mọi ngày. Mẹ thì lặng lẽ chuẩn bị bữa sáng, bố lại ngồi rất lâu ở hiên nhà, nhìn đàn chim nhỏ kiếm ăn dưới sân. Còn tôi, dù đã quyết định cứng rắn, vẫn cảm thấy trái tim mình nặng như có đá đè.

Thắng – em trai tôi – ngồi trong phòng, không nói một lời. Có lẽ lần đầu tiên trong nhiều năm, nó cảm nhận được rằng sự việc đã đi quá xa và không thể còn trông chờ vào ai nữa.

Khoảng 9 giờ sáng, tôi gõ cửa phòng nó.

“Thắng, chị nói chuyện chút được không?”

Nó gật, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

Tôi đưa cho nó một tờ giấy, trên đó ghi địa chỉ và số điện thoại của một người bạn tôi – anh Tuấn, chủ một xưởng gỗ ở Bình Dương. Anh từng nói nếu tôi có người quen cần công việc, anh sẵn sàng nhận, miễn chịu làm thật sự.

“Đây là nơi chị xin được cho em. Công việc không nhẹ, nhưng ổn định. Lương không cao, nhưng đủ để em bắt đầu trả nợ từng chút một.”

Thắng nhận tờ giấy bằng hai tay, giống như người ta nhận một lời hứa. Nó nói khẽ, gần như thì thầm:

“Chị… cho em mấy ngày được không? Em thu xếp.”

Tôi lắc đầu nhẹ:

“Ngày mai em đi. Mọi thứ càng để lâu càng khó.”

Nó nhìn tôi rất lâu. Ánh mắt có chút tủi thân, chút sợ hãi, nhưng cũng có một tia hiểu rằng lần này tôi không nói chơi. Sau vài giây, nó khẽ gật:

“Dạ.”

Buổi trưa, cả nhà ăn cơm trong im lặng. Mẹ nhìn Thắng, nước mắt cứ rơi mà bà cố giấu. Bà thương con út, thương từng bữa từng bát. Nhưng bà cũng hiểu… càng thương mù quáng, nó càng dựa dẫm.

Tôi đặt bát xuống, nói nhẹ, nhưng rõ ràng:

“Con không bỏ mặc em đâu mẹ. Con chỉ muốn nó có cơ hội nhìn lại, tự đứng vững. Sau này nó tự lo được rồi, bố mẹ mình cũng bớt lo.”

Mẹ tôi gật đầu, lau nước mắt:

“Ừ… mẹ hiểu. Nhưng nhìn nó đi xa… lòng mẹ xót lắm.”

Bố đặt tay lên vai mẹ:

“Thương nó thì phải để nó tự lớn, bà à.”

Giọng bố tôi, lần đầu tiên, không còn run rẩy hay day dứt như ban đầu nữa. Có lẽ ông đã thấm điều tôi nói từ tối qua.

Chiều hôm đó, tôi đưa Thắng ra bến xe. Nó mang theo một ba lô nhỏ, vài bộ quần áo, và ánh mắt lo âu của người chuẩn bị bước vào một cuộc sống khác hẳn.

Trước khi lên xe, nó quay sang tôi:

“Chị… chị nghĩ em làm được không?”

Tôi nhìn thẳng vào em trai, như nhìn đứa bé mà tôi từng dắt qua đường:

“Không ai sinh ra đã biết làm được hay không, Thắng à. Chỉ có bắt đầu, rồi cố gắng từng ngày. Em sai rồi, nhưng không ai cấm em sửa. Chị không kỳ vọng em làm gì lớn lao… chỉ mong em tự đứng được bằng đôi chân của chính mình.”

Nó mím môi. Đôi mắt đỏ hoe nhưng không dám để lệ rơi.

Xe nổ máy. Tôi lùi lại vài bước, nhìn chiếc xe từ từ rời bến. Không biết vì sao, lúc đó tôi thấy sống mũi cay cay. Tôi giúp nó đi, nhưng đồng thời tôi cũng đang đẩy cả tuổi thơ của mình sang một chương mới – chương mà mỗi người phải tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình.

Những ngày sau đó ở quê trôi qua bình lặng. Tôi ở lại thêm một tuần để giúp bố mẹ sửa sang lại căn nhà cũ – không phải xây mới, chỉ là dặm vá, thay lại mái và sơn tường để bố mẹ đỡ tủi thân. Tôi không nói đến chuyện ba tỷ nữa. Tiền không còn thì đau, nhưng cứ nhắc hoài thì sẽ làm bố mẹ tổn thương.

Tối nào bố mẹ cũng gọi điện cho Thắng. Nó báo rằng xưởng gỗ vất vả thật, nhưng chủ tốt, đồng nghiệp thân thiện. Nó được giao công việc phụ ban đầu, rồi học dần những việc chính.

Một tối, nó nhắn tin cho tôi:

“Chị, em làm được. Không ngờ mệt như vậy. Trước giờ em tiêu tiền như không… giờ mới thấy người ta cực đến mức nào để kiếm một đồng.”

Tôi nhìn tin nhắn ấy, vừa buồn vừa mừng.
Buồn vì giá như nó hiểu điều ấy sớm hơn.
Mừng vì ít nhất, nó đã bắt đầu thay đổi.

Một buổi chiều cuối cùng trước khi tôi trở lại nước ngoài, tôi ngồi trước hiên nhà, nhìn ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả sân. Bố mang ra cho tôi ly trà, đặt xuống rồi ngồi cạnh.

“Con… lần này về làm bố mẹ tỉnh ra nhiều điều.”
Giọng bố rất chậm.
“Bố xin lỗi vì đã tự quyết rồi làm con buồn.”

Tôi khẽ lắc đầu:

“Con không buồn nữa đâu bố. Con chỉ mong bố mẹ khỏe. Còn Thắng… con tin nếu nó tự làm, nó sẽ lớn lên thật sự.”

Bố hít sâu:

“Ừ. Bố cũng tin vậy. Nó gọi về nói được lắm. Bố mẹ cảm ơn con.”

Tôi dựa nhẹ đầu vào vai ông – hành động hiếm hoi của đứa con xa nhà.
“Con chỉ làm điều cần làm thôi bố.”

Mẹ từ trong nhà bước ra, tay cầm mâm trái cây. Bà ngồi xuống cạnh tôi, ánh mắt vẫn có chút lo nhưng đã đỡ nặng nề hơn ngày tôi mới về.

“Thắng gọi nói tháng sau nhận lương rồi. Nó nói… nó sẽ gửi về chút ít để bố mẹ mua đồ ăn.”

Tôi bật cười:

“Vậy là tốt rồi mẹ. Nó biết nghĩ là được.”

Mẹ gật đầu, mắt vẫn rưng rưng:

“Con à… gia đình mình mấy năm nay rối bao nhiêu chuyện. Mẹ chỉ mong tụi con thương nhau, cùng nhau mà sống cho yên ấm. Không cần ai gánh ai, chỉ cần ai cũng biết tự lo.”

Tôi nắm tay mẹ, cảm thấy lòng mình nhẹ đi nhiều.

Ngày tôi chuẩn bị bay, Thắng gọi video. Nó mặc bộ đồ công nhân, tóc có vẻ gọn gàng hơn trước.

“Chị, em đi làm rồi chị à. Không trốn nữa. Em… cảm ơn chị nhiều.”

Tôi mỉm cười:

“Cứ làm tốt đi. Sau này về quê, chị sẽ không còn là người lo cho em nữa. Em phải lo cho bố mẹ cùng chị.”

Nó cười, có phần ngại ngùng nhưng chân thật:

“Dạ… em sẽ cố.”

Cuộc gọi kết thúc, tôi đứng lặng vài phút.
Có lẽ lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ:
một gia đình không cần hoàn hảo, chỉ cần mỗi người chịu thay đổi một chút, biết nghĩ cho nhau một chút… thế là đủ để hàn gắn mọi vết nứt.

Trên chuyến bay hôm ấy, tôi nhìn xuống những đám mây trắng phía dưới mà lòng nhẹ hơn rất nhiều so với ngày tôi trở về quê.

Tôi rời quê hương một lần nữa, nhưng lần này không còn mang theo nỗi thất vọng hay tổn thương. Thay vào đó là niềm hy vọng. Hy vọng về một bàn tay đã biết nắm lại sau sai lầm. Hy vọng về bố mẹ bớt đi nỗi lo canh cánh. Hy vọng rằng những gì tôi làm, dù khó khăn, đều là đúng đắn.

Gia đình tôi không giàu có. Không hoàn hảo. Nhưng chính những lần vấp ngã ấy đã khiến chúng tôi hiểu nhau hơn.

Và tôi tin… một ngày không xa, khi tôi trở về quê lần nữa, căn nhà cũ kỹ này sẽ sáng đèn, bố mẹ ngồi bên hiên, còn em trai tôi – trưởng thành hơn, điềm tĩnh hơn – sẽ ngồi đó cười cùng tôi.

Không cần ba tỷ.
Không cần vật chất.
Chỉ cần mỗi người biết trân trọng những gì mình có, thế là đủ để gọi là bình yên.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.