Min menu

Pages

Bà giúp việc xin nghỉ đột ngột, trước khi đi bà chỉ nói: "Cô nên cảnh giác với bố chồng"

CHƯƠNG 1: NHỮNG DẤU HIỆU NHỎ KHÔNG AI ĐỂ Ý


Bốn năm làm dâu trong căn nhà ba thế hệ, tôi vốn nghĩ mình thấu hiểu mọi người trong gia đình. Bố chồng là giáo viên về hưu, tính tình trầm lặng, điềm đạm, sống ngăn nắp và gần như chẳng bao giờ to tiếng với ai. Từ ngày nghỉ hưu, ông ít ra ngoài, quanh quẩn đi tưới cây, đọc báo, xem thời sự. Tôi vẫn tưởng đó là nhịp sống an yên của người già, bình dị như cái cách ông nhấp từng ngụm trà mỗi sáng bên hiên nhà.

Thế nhưng, một nhịp đập nhỏ lệch đi đôi khi đủ để làm rối cả một nhạc khúc. Và tôi chẳng hề nhận ra những lệch lạc ấy đã bắt đầu từ lúc nào.

Buổi sáng hôm đó, khi tôi vừa đi chợ về, còn đang loay hoay cất đồ vào tủ lạnh, bố chồng đứng sau lưng, giọng nhỏ như gió lướt qua:

– Con… còn tiền lẻ không? Cho bố mấy đồng.

Tôi khựng lại. Bình thường ông rất ngại xin ai bất cứ thứ gì, nhưng lần này giọng ông có gì đó ngập ngừng mà tôi không gọi tên được. Tôi lục ví, đưa ông vài trăm. Ông nhận bằng hai tay, miệng cười nhẹ nhưng ánh mắt không dừng ở tôi quá một giây.

Tôi cứ nghĩ đó chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng rồi chuyện lặp lại. Khi tôi đang nấu cơm, khi tôi phơi đồ, thậm chí khi tôi vừa đi làm về chưa kịp tháo giày. Lúc thì ông nói “đóng hội thơ”, lúc khác lại bảo “tham gia nhóm bạn cũ”. Toàn những lý do nghe thoáng qua thì hợp lý, nhưng lặp lại nhiều quá khiến tôi thấy có gì đó sai sai.

Tôi nghĩ ngợi. Nếu tôi nói với chồng, anh sẽ khó xử vì từ nhỏ đã quen với hình ảnh người cha mẫu mực, tiết kiệm, chẳng bao giờ tiêu pha phung phí. Còn nếu tôi từ chối đưa tiền, sợ mang tiếng con dâu keo kiệt, hỗn. Thế là tôi tiếp tục đưa. Dần dà, thành thói quen.

Cho đến một ngày bà giúp việc xin nghỉ đột ngột.

Bà làm với gia đình tôi gần ba năm, hiền lành, sạch sẽ, nói năng nhỏ nhẹ. Thành thử hôm đó khi bà xách túi đứng ngay chân cầu thang, tay cứ xoắn vào nhau, tôi linh cảm có chuyện chẳng lành.

– Sao nghỉ vội vậy bà? – tôi hỏi, giọng cố giữ tự nhiên.

Bà nhìn quanh, rồi kéo tôi ra ban công. Gió chiều thổi, làm tà áo bà phất nhẹ. Ánh mắt bà hoang mang như mang một nỗi khó xử lớn hơn tôi tưởng.

– Cô… cô nên cảnh giác với bố chồng cô… Tôi nói thật. – Giọng bà nhỏ tới mức tôi phải nghiêng người mới nghe được.

Tôi mở mắt nhìn bà, chưa kịp hỏi thì bà đã cúi đầu, lí nhí:

– Tôi xin lỗi cô. Tôi không thể ở đây nữa.

Rồi bà bỏ đi. Tôi đứng sững tại chỗ, lòng nặng như có tảng đá đè xuống.

Tối đó, tôi gần như chẳng tập trung nổi vào bữa cơm. Bố chồng vẫn ngồi đúng vị trí ấy, ăn chậm rãi, trầm tư như mọi khi. Chồng tôi hỏi tôi vài câu mà tôi trả lời lúng túng. Câu nói của bà giúp việc cứ xoáy vào đầu tôi như chiếc kim lạnh.

Đến khi rửa chén xong, chồng lên phòng làm việc, bố chồng ra phòng khách xem tivi, tôi mới rón rén bước về phòng ông. Tôi biết mình không nên lục đồ của người lớn, nhưng cảm giác bất an đã chèn ép lý trí.

Tôi mở ngăn kéo tủ gỗ. Tay run lên khi chạm vào đống giấy tờ chất lẫn lộn bên trong.

Giấy cầm đồ.
Giấy biên nhận chuyển khoản.
Phiếu tham gia “nhóm đầu tư hoàn tiền mỗi ngày”.
Tài liệu hướng dẫn “cách nhân tiền nhanh chóng”.

Tôi choáng váng. Những thứ tưởng như không bao giờ xuất hiện trong nhà này lại nằm ngay trước mắt tôi, lộn xộn và hỗn độn như một sự thật muốn giấu mà không giấu nổi.

Trong một xấp giấy, tôi thấy cuốn sổ bìa hồng cũ của bà giúp việc. Tôi mở ra.

Bốn dòng ghi rõ ràng:
“Cho vay: 2 triệu – 2/3
Cho vay: 3 triệu – 14/4
Cho vay: 1,5 triệu – 28/4
Cho vay: 3 triệu – 5/5”

Tổng cộng gần chục triệu.

Tôi ngồi bệt xuống đất. Lồng ngực thắt lại đau buốt. Hóa ra bà ấy không nghỉ vì tìm được việc mới. Bà nghỉ vì đã bị dồn đến đường cùng.

Tôi gọi cho bà giúp việc ngay trong đêm. Lúc đầu bà ngại ngùng, nhưng rồi khi nghe giọng tôi như nghẹn lại, bà thở dài:

– Tôi sợ nói với cậu mợ lại mang tiếng. Nhưng ông ấy… ông bảo nếu tôi không cho vay, ông sẽ nói rằng tôi lấy cắp tiền. Tôi lớn tuổi, đi giúp việc kiếm được bao nhiêu đâu. Bị mang tiếng vậy thì còn mặt mũi nào…

Tôi cắn môi. Một cơn sóng cảm xúc vừa thương vừa giận vừa tủi tràn lên khiến mắt tôi cay xè.

– Bà… sao bà không nói với tôi?

– Tôi sợ cô nghĩ tôi bày chuyện. Với lại ông là người lớn trong nhà, tôi đâu dám…

Tôi cảm ơn bà, hứa sáng mai sẽ đến trả lại tiền. Khi tắt máy, lòng tôi rối như tơ vò.

Những hình ảnh nhỏ lặt vặt mấy tháng qua nối lại thành một bức tranh đáng sợ:
Ông xin tiền tôi.
Ông lén vay tiền bà giúp việc.
Ông giấu gia đình, lén tham gia những “trò kiếm lời nhanh”.

Có lẽ ông không cố ý hại ai. Chỉ vì cô đơn, vì nhẹ dạ, vì không muốn mất mặt. Nhưng dù vì lý do gì, mọi chuyện đã vượt khỏi giới hạn của một thói quen tạm thời.

Đêm đó, tôi ngồi bên cửa sổ rất lâu. Bầu trời thành phố mờ sương, đèn đường vàng vọt như đang cố soi những ngóc ngách tôi vừa phát hiện ra.

Tôi thương ông thật. Người già đôi khi dễ bị dẫn dắt bởi những lời mời chào trên mạng. Nhưng thương không có nghĩa là nhắm mắt cho qua. Sự im lặng của tôi trước đây vô tình khiến mọi thứ thành nghiêm trọng hơn.

Tôi biết mình không thể tiếp tục giấu. Không phải giấu cho tôi, mà là giấu cho cả gia đình – và cho chính ông.

Khi chồng lên giường chuẩn bị ngủ, tôi ngồi xuống bên cạnh, hít sâu rồi nhẹ nhàng kể lại mọi chuyện. Mỗi câu tôi nói ra như một nhát dao cứa vào hình ảnh người cha vững chãi mà chồng luôn tự hào.

Anh lặng người. Rồi khẽ đặt tay lên trán:

– Em chắc là… đúng không?

– Em không muốn tin, nhưng giấy tờ còn đó.

Anh im lặng thật lâu. Cả căn phòng chìm trong tiếng quạt trần quay nhè nhẹ, buồn hơn bất kỳ buổi tối nào trong bốn năm chúng tôi chung sống.

Cuối cùng anh nói:

– Ngày mai… mình cùng xử lý. Đừng trách bố. Người già… đôi khi chỉ sai một bước là trượt dài.

Tôi gật đầu.

Chúng tôi vạch ra bốn việc cần làm:

Tắt hết tài khoản mạng của ông, kiểm tra những hội nhóm lừa đảo.

Không đưa tiền mặt cho ông nữa, chỉ để ông dùng thẻ phụ có giới hạn.

Đến gặp bà giúp việc, trả tiền và xin lỗi vì những gì bà phải chịu.

Đăng ký cho ông tham gia câu lạc bộ người cao tuổi, để ông có môi trường sinh hoạt lành mạnh thay vì online.

Nhưng có một điều cả hai chúng tôi đều chưa biết phải đối mặt thế nào:

Làm sao nói với bố mà không khiến ông tổn thương?

Người già dễ tủi, dễ nghĩ quẩn. Tôi sợ một lời nói không đúng sẽ khiến ông suy diễn, rồi hành động không đáng có.

Và đó là lúc tôi nhận ra:
Câu chuyện này mới chỉ bắt đầu.

CHƯƠNG 2: VẠCH TRẦN SỰ THẬT

Sáng hôm sau, tôi và chồng cùng nhau dậy sớm. Không khí trong nhà yên ắng khác thường, dường như chính ông cũng cảm nhận được sự thay đổi. Bố chồng vẫn ăn sáng như mọi ngày, không nói gì nhiều, nhưng mắt ông thoáng buồn. Tôi lén nhìn chồng, thấy anh thở dài, chắc cũng đang đấu tranh với việc mở lời với cha mình.

Chúng tôi quyết định giải quyết theo trình tự: trả tiền cho bà giúp việc trước. Tôi chuẩn bị một phong bì đầy đủ số tiền bốn lần cho vay, nhắn bà ra nhà để tôi giao. Khi gặp bà, khuôn mặt bà vẫn giữ nét e dè, nhưng ánh mắt bớt lo lắng hơn hôm qua.

– Bà… em xin lỗi vì đã không hiểu tình hình. Đây là tất cả số tiền, và cả lời cảm ơn vì bà đã kiên nhẫn đến giờ. – Tôi nói, giọng run run nhưng cố giữ bình tĩnh.

Bà nhận phong bì, khẽ cúi đầu:

– Cô không sao… Bây giờ tôi cũng nhẹ lòng. Chỉ mong ông bố không còn bị lôi kéo nữa.

Tôi gật đầu. Trong lòng vừa nhẹ nhõm, vừa day dứt. Bà giúp việc ra về, để lại căn nhà yên ắng hơn trước. Tôi quay vào, nhìn bố chồng đang ngồi đọc báo. Tim tôi như bị bóp lại. Làm sao để mở lời đây?

Chồng tôi nháy mắt, rồi đứng dậy:

– Bố, con và vợ muốn nói chuyện với bố một chút.

Ông ngẩng đầu, nhìn hai chúng tôi, nét mặt bình thản, nhưng có chút lo lắng. Tôi bước đến, hít sâu.

– Bố… dạo gần đây bố có tham gia mấy trò “đầu tư” trên mạng, đúng không?

Bố chồng trừng mắt, lặng người một nhịp. Tôi cảm nhận rõ sự bối rối, như thể một bức màn đang bị kéo lên.

– Con nói gì… – Ông giọng nhỏ, không giống bình thường. – Bố… chỉ thử cho vui.

Chồng tôi nhẹ nhàng:

– Chúng tôi biết, bố không cố ý làm ai tổn thương. Nhưng chuyện này… đã vượt quá vui rồi. Nó khiến mọi người lo lắng, đặc biệt là mẹ con và bà giúp việc.

Ông cúi gằm mặt, im lặng. Tôi thở dài, bước gần hơn:

– Bố cô đơn, bố thích giao tiếp với người cùng tuổi, muốn tìm niềm vui… Con hiểu. Nhưng cách này… dễ bị lừa gạt, rồi lại giấu đi, làm mọi người khổ sở.

Ông vẫn im lặng. Chồng tôi đứng bên, đặt tay lên vai ông:

– Bố… con sẽ không trách bố. Chúng ta cùng tìm cách giải quyết, được không?

Một khoảnh khắc yên lặng bao trùm căn phòng. Tôi nhận ra bố chồng đang vật lộn với lòng tự trọng, giữa sự thật và sĩ diện. Cuối cùng, ông thở dài, giọng thều thào:

– Bố… sợ nói ra, sợ con gái dâu nghĩ bố yếu đuối.

– Không ai nghĩ thế cả, – tôi khẽ nói, mắt nhìn thẳng vào ông – Chỉ là bố cần giúp, và chúng ta muốn bố an toàn thôi.

Ông gật nhẹ, một giọt nước mắt bất chợt rơi trên khóe mắt. Tôi và chồng cùng im lặng, không gian bỗng yên lặng, nhưng đầy ấm áp. Lâu lắm rồi, tôi chưa thấy ông mở lòng như vậy.

Chúng tôi bàn bạc thêm một lúc:

Đóng tất cả tài khoản cá nhân trên mạng mà ông dùng để tham gia hội nhóm.

Chỉ sử dụng thẻ phụ với hạn mức nhỏ, để không bị cám dỗ và dễ kiểm soát.

Đăng ký câu lạc bộ người cao tuổi, nơi ông có thể giao lưu, đọc sách, tập thể dục, hát hò… mọi thứ lành mạnh.

Bố chồng lắng nghe, ghi nhận. Ông hỏi nhỏ:

– Thế bà giúp việc… ổn chứ?

– Ổn rồi, bố ạ. Chúng tôi trả hết tiền cho bà, mọi chuyện xong xuôi. – Tôi đáp, giọng dịu dàng.

Sau buổi nói chuyện, cả nhà im lặng ăn cơm. Bữa ăn hôm nay khác hẳn, không còn những câu chuyện hời hợt hay những bữa cơm chán ngắt. Có một thứ gì đó nặng nề được tháo bỏ. Tôi nhìn bố chồng, thấy ông gật gù với từng câu nói của chồng tôi, ánh mắt vừa nhẹ nhõm vừa lẫn chút xấu hổ.

Chiều hôm đó, bố chồng gọi tôi ra hiên, tay cầm tách trà nóng:

– Con… cảm ơn con đã hiểu bố.

Tôi mỉm cười, nhìn ánh mắt ông bớt nặng nề:

– Con chỉ muốn bố an toàn thôi.

Ông gật, nhìn ra sân vườn, như muốn tìm lại những ngày tháng thanh thản. Tôi chợt nhận ra rằng, đôi khi người già chỉ cần một bàn tay nắm lấy, một lời nhắc nhở, để không đi sai hướng nữa.

Nhưng sự việc chưa kết thúc hoàn toàn. Buổi tối, khi mọi người lên giường, tôi nghe thấy tiếng điện thoại lạ của bố chồng reo. Ông nhìn màn hình, rồi nhăn mặt. Tôi rón rén bước đến:

– Ai gọi bố?

– Không có gì… – ông nói, nhưng nét mặt căng thẳng.

Tôi thấy dấu hiệu cũ, cái cảm giác lo âu, nhưng lần này tôi biết mình phải kiên nhẫn. Không trách móc, không nóng vội. Tôi đứng cạnh ông, nắm tay ông, nhìn vào mắt ông:

– Nếu là mấy người trên mạng… bố đừng nghe, con ở đây rồi.

Ông thở dài, gật đầu. Lần đầu tiên tôi cảm nhận rõ ràng rằng, việc làm của chúng tôi không chỉ là “dọn dẹp giấy tờ”, mà còn là công tác tư tưởng, tạo ra một bức tường bảo vệ tâm lý cho ông.

Tôi hiểu, quá trình này sẽ dài. Có lẽ sẽ có những lần ông bị cám dỗ, sẽ có những lúc ông giấu diếm, nhưng ít nhất bây giờ ông biết mình không đơn độc. Và đó là bước tiến lớn.

Ngày hôm sau, tôi đưa bố chồng đi đăng ký câu lạc bộ người cao tuổi. Ông ban đầu lưỡng lự, nhưng khi thấy những người bạn đồng trang lứa cười nói, tập thể dục, chơi cờ, hát hò, ánh mắt ông sáng lên. Tôi đứng xa nhìn, thấy nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên gương mặt nghiêm nghị bấy lâu, tim tôi mềm ra.

Chồng tôi đứng bên, nắm tay tôi, khẽ nói:

– Bố sẽ ổn thôi.

Tôi gật, lòng nhẹ nhõm. Nhưng sâu thẳm, tôi biết vẫn còn nhiều việc phải làm: kiểm soát tài chính, tránh ông tiếp tục bị lừa, và quan trọng nhất, giữ lòng tự trọng của người già, không khiến họ cảm thấy bị áp đặt hay hổ thẹn.

Buổi chiều, khi về nhà, bố chồng tự nhiên nấu nước chè, đưa tôi:

– Con uống đi, bố nấu.

Tôi cười, nhận tách, thấy một thứ gì đó bình yên tràn vào căn nhà. Cuộc sống gia đình bỗng chốc trở lại nhịp điệu nhẹ nhàng, nhưng trong lòng tôi vẫn còn một chút lo âu. Vì đôi khi, những cạm bẫy trên mạng không chỉ là chuyện tiền bạc… mà là sự cô đơn và sĩ diện của người già.

Và tôi, một người con dâu, đang học cách vừa yêu thương, vừa kiên quyết, để giữ gìn gia đình.

CHƯƠNG 3: BÌNH YÊN TRỞ LẠI

Một tuần trôi qua kể từ khi bố chồng bắt đầu tham gia câu lạc bộ người cao tuổi. Ban đầu ông còn e dè, bước đi chậm rãi, mắt liếc quanh nhìn mọi người như chưa quen. Tôi và chồng vẫn theo sát, nhắc nhở, nhưng không ép buộc. Chúng tôi muốn ông tự tìm niềm vui, chứ không phải vì “bị giám sát”.

Tối hôm ấy, ông về nhà, khuôn mặt rạng rỡ lạ thường. Ông khoe:

– Hôm nay bố chơi cờ tướng với mấy bác, còn thắng một ván nữa.

Chồng tôi cười, tay vỗ nhẹ vai ông:

– Thấy chưa, vui là được. Không phải mấy trò trên mạng đâu.

Tôi mỉm cười, tim thấy nhẹ nhõm. Lâu lắm rồi, căn nhà này mới thực sự bình yên như vậy. Tôi biết, chuyện tiền bạc chỉ là một phần, phần quan trọng hơn là sự quan tâm đúng cách, giúp ông không bị cô đơn và bị lôi kéo.

Nhưng sự thay đổi không đến một cách tự nhiên. Có hôm, ông vẫn lén mở máy tính, mắt nhìn màn hình lấp lánh như bị thôi miên. Tôi bước tới, nhẹ nhàng:

– Bố, nếu muốn thử gì mới, bố nói con nghe. Con sẽ giúp bố kiểm tra.

Ông nhìn tôi, im lặng một lúc rồi cười gượng:

– Con dâu… bố biết con lo, nhưng… đôi khi thấy muốn thử chút thôi.

Tôi gật đầu, mỉm cười:

– Con hiểu, nhưng thử ở đây là an toàn, được không?

Ông gật, lần này ánh mắt có phần mềm mại hơn. Tôi biết, đây là bước tiến quan trọng. Người già đôi khi chỉ cần một lời giải thích, một bàn tay dẫn đường, là họ có thể đi đúng hướng mà vẫn giữ được sĩ diện.

Một buổi chiều, tôi thấy bố chồng đang ngồi cùng một nhóm bác lớn tuổi, cười nói sảng khoái. Ông kể về những chuyến đi bộ, những buổi tập dưỡng sinh, những câu chuyện hồi trẻ mà ông chưa từng kể với chúng tôi. Tôi đứng từ xa nhìn, trái tim tràn ngập niềm vui.

Chồng tôi thì thầm bên tai tôi:

– Nhìn bố như trở lại thành bố ngày xưa, lúc chưa bị mọi thứ làm phiền…

Tôi gật, lòng thấy an lòng. Quả thật, chỉ cần có môi trường phù hợp, người già sẽ tìm lại niềm vui, và sự yên bình cho cả gia đình sẽ trở lại.

Công việc tiếp theo là kiểm soát tài chính. Tôi và chồng lập sổ theo dõi các khoản chi tiêu của bố, hạn chế tối đa việc ông tiếp xúc với những “quảng cáo đầu tư” trên mạng. Chúng tôi giải thích, không ra lệnh, mà dùng lý lẽ và dẫn chứng thực tế. Ban đầu ông còn nửa tin nửa ngờ, nhưng khi thấy những biên lai, chứng từ và giải thích cách “cạm bẫy lừa đảo” hoạt động, ông hiểu.

Một buổi tối, khi cả nhà quây quần xem truyền hình, bố chồng đặt tay lên vai tôi, giọng trầm ấm:

– Con dâu… nhờ con, bố biết mình đã sai.

Tôi mỉm cười, không cần đáp lời. Ánh mắt ông, nụ cười ông, đã nói lên tất cả. Gia đình tôi cuối cùng cũng vượt qua cơn sóng ngầm này.

Tôi nhận ra một điều: sự quan tâm không chỉ là cho tiền, không chỉ là lời nói. Nó là sự đồng hành, lắng nghe và hướng dẫn đúng cách, đặc biệt với người già. Khi ông được yêu thương mà vẫn giữ được tự trọng, mọi chuyện mới bền vững.

Ngày Chủ nhật, gia đình chúng tôi cùng nhau ra công viên gần nhà, bố chồng đi bộ chậm rãi, chào hỏi mọi người, cười nói vui vẻ. Chồng tôi nắm tay tôi, nhẹ giọng:

– Thấy không, bình yên thực sự là như thế này.

Tôi nhìn bố chồng, lòng tràn đầy cảm xúc. Từng xung đột, từng lo lắng, từng phút bối rối nay đã được hóa giải. Không còn những khoản vay bí mật, không còn những lần bà giúp việc phải chịu áp lực. Chỉ còn một gia đình hiểu nhau hơn, gần nhau hơn.

Buổi tối, khi mọi người đã đi ngủ, tôi ngồi một mình bên khung cửa sổ, ánh đèn đường lấp lóa, nghe tiếng gió nhẹ. Tôi nhắm mắt, thầm nghĩ:

“Cuộc sống gia đình luôn có những thử thách bất ngờ. Nhưng nếu biết yêu thương đúng cách, biết kiên nhẫn và hiểu rõ nhau, mọi cơn sóng đều có thể qua đi.”

Tôi mỉm cười. Và lần đầu tiên sau nhiều tuần, tôi cảm nhận rõ ràng rằng ngôi nhà này đã trở lại bình yên thật sự. Bố chồng được an tâm, gia đình không còn lo lắng, và tôi học được cách vừa thương yêu, vừa giữ vững nguyên tắc.

Sáng hôm sau, bố chồng lại ra hiên, tay cầm tách trà nóng, mỉm cười:

– Con dâu… bố thấy vui.

Tôi đáp lại bằng một nụ cười, nhẹ nhàng và chân thành:

– Con cũng thấy vui, bố ạ.

Và từ đó, mỗi ngày trong căn nhà ba thế hệ, không chỉ có sự yên ấm, mà còn là sự thấu hiểu, tình thương và niềm tin, những điều quan trọng nhất để gia đình trọn vẹn và hạnh phúc.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.