Min menu

Pages

Có bầu trước, nhà chồng bắt dẫn dâu Em phải đi cửa sau, Mẹ đẻ tuyên bố : Tiễn khách, cháu tôi, tôi nuôi.

Chương 1: Cửa sau của định mệnh


Em vẫn nhớ cái cảm giác vừa hẫng hụt, vừa bối rối khi mẹ chồng tương lai cất tiếng. Lời bà, như một nhát dao cứa vào không khí hôn trường, khiến những nụ cười, những ánh mắt chúc mừng bỗng chốc cứng đờ. “Xin phép ông bà cho cháu nó đi cửa sau…” – từng chữ vang lên mà em tưởng mình nghe nhầm.

Người ta vẫn nói, ngày cưới là ngày vui, là khoảnh khắc cả hai nhà cùng cười, cùng chúc phúc. Thế mà giờ đây, em đứng giữa sân, mặt nóng ran, tay run bần bật, không biết nên khóc hay nên cười. Hàng ghế khách mời xì xào, ánh mắt tò mò len lỏi như những mũi kim, soi thấu mọi cảm xúc của em.

Anh – chồng em – đứng bên cạnh, gương mặt lạnh lùng, không còn là người đàn ông hay nhường nhịn, che chở cho em như ngày đầu yêu. Anh cúi đầu, cố giữ vẻ nghiêm nghị, nhưng em đọc ra trong mắt anh cả sự thất vọng.

“Người như con cá mắm thế này mà mắn thế…” – câu nói của mẹ chồng, vẫn còn lởn vởn trong đầu em. Nó vừa cay đắng, vừa ám ảnh, khiến em tự nhủ: “Chắc gì mẹ đã hiểu em là ai, đã biết em đã cố gắng như thế nào?”

Mẹ em, vẫn bình tĩnh, nhưng giọng nói đủ mạnh để ai cũng nghe thấy: “Nếu bà nói vậy thì chúng tôi cũng trả lời luôn. Con gái chúng tôi có bầu chứ chẳng đi ăn trộm ăn cướp mà phải vào nhà chồng bằng cửa sau…” – bà nhấn mạnh từng chữ, từng chữ như muốn khẳng định rằng con gái bà không phải kẻ đáng bị hổ thẹn.

Hôn lễ tạm dừng. MC lúng túng, không biết nên làm gì. Khách mời thì thộn mặt, vài người cố nhoẻn miệng, nhưng ánh mắt đầy nghi vấn. Ai cũng nhận ra xung đột văn hóa giữa hai miền quê – nơi chuyện bầu trước cưới được xem là chuyện bình thường và nơi coi đó là điều đại kỵ, xui xẻo.

Em ôm bụng bầu, cúi gằm mặt, nước mắt cứ thế rơi. Không ai biết em đang cảm thấy cô đơn đến mức nào. Em sợ, không phải sợ anh, mà sợ rằng niềm tin, tình yêu và hạnh phúc của mình sẽ bị vùi dập ngay trong chính ngày cưới.

Anh nắm tay em, siết nhẹ, nhưng không nói gì. Lòng em chùng xuống. Anh đã từng bảo: “Em đừng lo, dù có chuyện gì, anh vẫn ở bên em.” Vậy mà lúc này, em nhìn anh mà thấy khoảng cách dần mở rộng, như một hố sâu không thể bắc cầu.

Những ngày sau hôm ấy, bầu không khí trong gia đình hai bên căng thẳng đến mức chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến người khác phải dè chừng. Nhà trai tỏ thái độ hờn giận, gọi điện liên tục cho nhà gái, đề nghị dàn xếp, nhưng mẹ em vẫn kiên quyết: nếu không cưới đàng hoàng, thì thôi, bà sẽ nuôi con gái và cháu ngoại.

Trong khi đó, em như mắc kẹt giữa hai dòng cảm xúc. Một bên là đứa con trong bụng, một bên là người đàn ông em yêu, và cả hai bên gia đình – tất cả dồn lên vai em một áp lực khủng khiếp. Em nghĩ: “Liệu có phải lỗi của mình? Liệu có ai chịu hiểu cho tình cảnh của một cô gái trẻ vừa yêu, vừa sợ hãi?”

Anh, sau những cuộc gọi trao đổi với bố mẹ, cuối cùng cũng tìm đến em trong căn phòng nhỏ của nhà em. Anh không còn vẻ nghiêm nghị, thay vào đó là một nỗi buồn mênh mông.

“Em… anh biết em sợ. Nhưng bây giờ, chuyện này… chúng ta phải giải quyết với lý trí, chứ không phải tình cảm.” Anh cúi đầu, giọng nói trầm như đất nặng.

Em nắm lấy tay anh, mắt đỏ hoe: “Anh có biết em sợ đến mức nào không? Sợ mất anh, sợ mất con, sợ mọi người nhìn mình như… như một kẻ sai lầm?”

Anh im lặng, rồi thở dài: “Anh biết… nhưng mẹ anh khó tính quá. Nếu không giải quyết khéo, cả hai nhà sẽ còn căng thẳng hơn nữa. Anh… không muốn em phải chịu áp lực này một mình.”

Câu nói ấy, vừa ấm áp, vừa đau lòng. Em cảm nhận được tình yêu trong đó, nhưng đồng thời, em cũng thấy rõ ràng cái khoảng cách không thể lấp đầy giữa hai bên gia đình.

Ngày tiếp theo, em quyết định gọi điện cho bạn thân – một người luôn hiểu em. Cô bạn lắng nghe mà không cười, không phán xét. Chỉ một câu: “Mày có bầu rồi, không cưới sẽ khổ con, cưới cũng… khổ mày. Nhưng dù gì, mày phải chọn con đường em thấy đúng.”

Nghe vậy, em càng rối bời. Chọn con đường “đúng” – nhưng đúng với ai? Đúng với em, với con, hay với anh và hai bên gia đình?

Buổi chiều, khi em ngồi một mình trên ban công, nhìn ra vườn hoa trước nhà, nước mắt trộn với gió, em chợt nhớ lại những ngày đầu yêu. Anh từng ôm em vào lòng, nói: “Dù có chuyện gì, anh cũng sẽ không bỏ em.” Ngày ấy, em tin tưởng tuyệt đối, nhưng giờ đây, niềm tin ấy bị thử thách bởi… chính gia đình, phong tục, và định kiến.

Em tự hỏi, liệu hạnh phúc có thể chỉ nằm trong tay hai người yêu nhau, hay phải trải qua vô số cửa ải của người khác mới tìm thấy? Câu hỏi ấy không lời đáp. Mà trả lời, có lẽ cũng không thể nào trọn vẹn.

Đêm xuống, cả nhà em chìm trong im lặng. Em ôm bụng, thầm nhủ: “Con ơi… mẹ sẽ làm tất cả để bảo vệ con. Nhưng mẹ cũng sợ… sợ rằng tình yêu này sẽ không đủ mạnh để chống lại tất cả.”

Trong khi đó, bên nhà chồng, mẹ anh vẫn trăn trở với quyết định của mình. Bà vừa muốn giữ thể diện, vừa muốn bảo vệ truyền thống. Bà biết, nếu nhượng bộ quá, tiếng xấu sẽ rơi vào nhà, nhưng nếu quá cứng nhắc, sẽ làm tổn thương con trai và… con dâu.

Cả hai bên gia đình, mỗi người một cách, đều yêu thương, lo lắng, nhưng lại không ai thực sự hiểu nhau. Mâu thuẫn kéo dài, không chỉ là vấn đề “cửa sau” hay “bầu trước cưới”, mà còn là sự xung đột giữa hai thế giới – thế giới hiện đại và truyền thống, giữa con tim và lý trí.

Trong lúc em loay hoay tìm lối ra, thì anh gọi điện: “Ngày mai, chúng ta phải gặp nhau, bàn giải pháp. Chứ không thể cứ để mọi chuyện thế này mãi.” Giọng anh trầm, dứt khoát. Em gật đầu trong nước mắt, biết rằng ngày mai sẽ quyết định tương lai – không chỉ của em, mà cả đứa con trong bụng.

Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày căng thẳng, điện thoại reo không ngừng, tin nhắn từ cả hai bên gia đình. Em cảm giác như mình đang đứng trên dây, mỗi bước đi là một rủi ro. Em phải lựa chọn – hoặc bảo vệ hạnh phúc của mình, hoặc nhường bước cho định kiến và phong tục.

Nhưng em biết, dù lựa chọn thế nào, những vết thương này sẽ để lại dấu tích. Và quan trọng hơn cả, em phải làm sao để không khiến đứa trẻ trong bụng chịu tổn thương.

Em thở dài, đặt tay lên bụng: “Con à… mẹ sẽ tìm ra cách. Chỉ cần mẹ và bố thương nhau, chỉ cần chúng ta hiểu nhau, thì dù cửa nào cũng sẽ mở.”

Nhưng lời nói với chính bản thân, dường như còn khó hơn nói với cả thế giới. Căng thẳng, drama, và cả tình yêu đang đan xen, tạo thành một nút thắt mà em không biết khi nào mới tháo ra được.

Ngày mai sẽ là bước ngoặt. Em phải đối diện. Và em biết, chỉ cần bước đi sai một li, mọi thứ sẽ… không thể quay lại.

Chương 2: Bão giông trong lòng người


Sáng hôm sau, em thức dậy với cảm giác nặng trĩu. Bụng bầu khiến em muốn nôn, nhưng nỗi lo lắng còn khiến em khó thở hơn. Anh gọi điện bảo em chuẩn bị để gặp nhau, bàn chuyện gia đình, nhưng trong lòng em, một cơn bão giông đã hình thành từ đêm qua vẫn chưa hề lắng xuống.

Đến nhà anh, em thấy bố mẹ chồng đang đứng ở phòng khách, dáng vẻ nghiêm nghị đến mức em cảm giác mình như một đứa trẻ sắp bị la mắng. Anh đi phía sau, vẻ mặt vẫn lạnh, đôi mắt chăm chú nhìn em như đang dò xét phản ứng.

Mẹ chồng mở lời trước: “Chúng ta phải nói rõ ràng để mọi chuyện không đi quá xa. Việc cô có bầu trước là điều không thể thay đổi, nhưng lễ cưới… chúng ta cần giải quyết sao cho gia đình đôi bên cùng hài lòng.”

Em ngẩng mặt lên, cố gắng giữ bình tĩnh: “Bầu thì bầu rồi, nhưng con mong mọi người đừng vì chuyện này mà làm lớn. Con và anh… chúng con muốn cưới, không muốn ai tổn thương.”

Bố chồng nhíu mày: “Con gái chúng tôi mà mang bầu trước, chúng tôi không thể vui vẻ như trước được. Nhưng… chuyện cưới xin, nếu nhà gái đồng ý thì có thể bàn.” Giọng ông vừa cứng rắn, vừa dò xét, khiến em cảm thấy áp lực vô cùng.

Anh cắt ngang: “Mẹ, bố… chúng con đã quyết định. Chúng con muốn cưới, dù mẹ không hài lòng về chuyện này. Nhưng xin mọi người hãy tôn trọng quyết định của chúng con.”

Mẹ anh trừng mắt, giọng nghiêm: “Tôn trọng quyết định của con? Con trai tôi có thể chọn, nhưng con gái, con gái phải hiểu luật lệ nhà tôi. Cô không thể… đi vào nhà tôi mà mang điều cấm kỵ này.”

Em cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Từng lời nói, từng ánh mắt của họ, đều như nhấn mạnh một sự thật rằng em – cô dâu, người đang mang thai – đang bị nghi ngờ, bị xét nét.

Anh nắm tay em, kéo nhẹ: “Em… đừng nói gì nữa. Anh sẽ đứng ra giải quyết.”

Nhưng mẹ anh vẫn chưa dừng: “Chúng tôi không phải không muốn nhận con dâu, nhưng lễ cưới phải nghiêm chỉnh. Cửa sau… không bao giờ. Nếu cưới, phải cưới cho đúng. Không thì… thôi, chúng ta đừng lãng phí thời gian.”

Nghe đến đó, em chợt hiểu rằng cái “cửa sau” mà họ nhắc đến hôm trước không chỉ là một hình thức, mà còn là một biểu tượng của sự xấu hổ trong mắt làng xóm. Em không nghĩ chuyện một đứa trẻ trong bụng mình lại trở thành trọng tâm của mọi sự phán xét, bàn tán.

Căng thẳng kéo dài cả buổi sáng. Bố mẹ em kiên quyết bảo vệ con gái, mẹ chồng và bố chồng lại cứng rắn theo truyền thống. Anh đứng giữa, vừa thương em, vừa phải làm tròn bổn phận của một người con trai.

Em nhìn anh, giọt nước mắt rơi xuống má: “Anh… anh có chắc anh muốn cưới con không? Hay… chỉ vì mẹ không chịu nổi áp lực làng xóm?”

Anh cúi mặt, im lặng. Em nghe được nhịp tim anh đập mạnh, nhưng không dám chắc đó là tình yêu hay trách nhiệm. “Anh…” – em nức nở, “đừng để mẹ hay bố quyết định thay cho hạnh phúc của chúng ta. Con… con sợ lắm.”

Anh khẽ ôm em vào lòng, nhưng giọng nói vẫn lạnh: “Em… bây giờ không phải lúc khóc. Chúng ta cần bàn kế hoạch. Nếu để mọi chuyện lộn xộn, sẽ không chỉ là hôn lễ, mà còn là cả cuộc sống sau này.”

Cả buổi chiều trôi qua, hai bên gia đình vẫn không tìm được tiếng nói chung. Khách mời đến dự hôn lễ, nhiều người đã rút lui vì… những tin đồn chưa kịp kiểm chứng. Cả nhà em cảm giác như bị đặt trong một thế giới bị đánh giá liên tục, nơi mà hạnh phúc riêng tư bị giám sát bởi dư luận.

Về nhà, em nằm khóc. Anh ngồi bên, cố nắm tay em, nhưng khoảng cách giữa hai tâm hồn dường như ngày càng xa. Em tự hỏi, liệu tình yêu có đủ sức chống lại định kiến, truyền thống và cả sự ganh ghét của người đời?

Ngày hôm sau, em quyết định gọi điện cho một người trong làng – một bà cô hiểu chuyện, để nhờ khuyên bảo. Bà lắng nghe em kể lể, rồi nói:

“Cháu à… chuyện bầu trước cưới không còn là lỗi của ai nữa. Nhưng trong mắt làng xóm, đó là vấn đề. Cháu và con trai cần bình tĩnh. Không thể hờn giận, cãi vã. Phải làm sao để mọi người thấy… hạnh phúc của cháu cũng là hạnh phúc của họ.”

Em gật đầu, nhưng trong lòng lại thấy bất lực. Bao nhiêu ngày tháng yêu nhau, tưởng rằng chỉ cần hai người hiểu nhau là đủ, giờ đây hóa ra không, vì cả một thế giới bên ngoài đang chi phối.

Anh đến bên em, nhìn thẳng vào mắt: “Em… chúng ta sẽ làm theo cách của chúng ta. Nhưng cần phải kiên nhẫn. Mẹ… bố… họ sẽ cần thời gian để hiểu.”

Em thở dài. “Nhưng con trong bụng… con có chịu nổi áp lực này không?”

Anh ôm chặt em: “Con sẽ ổn. Anh hứa. Dù bão giông thế nào, chúng ta cũng sẽ cùng nhau vượt qua.”

Nhưng em biết, lời hứa ấy chỉ là chỗ dựa tạm thời. Vì ngay cả khi hai người yêu nhau, xung đột giữa gia đình và truyền thống vẫn là một bức tường không dễ vượt qua.

Buổi tối, em ngồi một mình, nhìn vào bụng bầu, cảm nhận từng nhịp đập nhỏ bé. Em tự nhủ: “Con à… mẹ sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương con. Nhưng mẹ cũng cần tìm cách giữ cho bố con con bên nhau, giữ cho hạnh phúc của chúng ta.”

Ngày hôm sau, quyết định sẽ được đưa ra. Hôn lễ sẽ diễn ra hay sẽ phải hủy? Hai gia đình sẽ nhượng bộ hay cứng rắn đến cùng? Và quan trọng hơn, em và anh có đủ mạnh mẽ để bảo vệ tình yêu và con trong bụng, giữa biển sóng dữ của định kiến và truyền thống?

Áp lực, drama, và cả tình yêu đan xen, khiến em nhận ra rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng đúng như những gì mình mơ ước. Và đôi khi, để được hạnh phúc, người ta phải trải qua những cơn bão lớn nhất, ngay cả khi chính mình đang mang thai, đang yếu đuối và tổn thương nhất.

Đêm ấy, em khóc một mình. Nhưng trong nước mắt, em thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Vì em biết, dù thế nào đi nữa, em phải đứng lên để bảo vệ đứa con bé bỏng, để bảo vệ tình yêu, và để không bao giờ hối tiếc về quyết định của mình.

Chương 3: Quyết định của trái tim


Sáng hôm đó, trời se lạnh. Em thức dậy từ sớm, tay đặt lên bụng bầu, cảm nhận nhịp đập nhỏ của đứa trẻ. Em hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Con à… hôm nay là ngày mẹ sẽ quyết định. Dù có chuyện gì, mẹ sẽ bảo vệ con và tình yêu này.”

Anh đến, mắt đỏ nhưng gương mặt nghiêm nghị hơn mọi khi. Hai chúng em im lặng nhìn nhau, không cần lời nói, vì cả hai đều hiểu cảm giác của người còn lại. Anh nhẹ nhàng nắm tay em: “Em… sẵn sàng chưa?”

Em gật đầu, dù lòng vẫn trĩu nặng. Chúng em cùng đến nhà anh – nơi hai bên gia đình đã hẹn gặp nhau để “giải quyết mọi chuyện”. Không khí căng như dây đàn. Bố mẹ chồng đứng ở một góc, nghiêm nghị. Bố mẹ em đứng đối diện, ánh mắt kiên quyết.

Mẹ anh mở lời trước, giọng vẫn cứng nhưng có chút lúng túng: “Chúng tôi đã suy nghĩ cả đêm qua. Việc cô có bầu trước… đúng là ngoài mong muốn. Nhưng… nếu hai người thực sự muốn bên nhau, thì chúng tôi sẽ… tạm chấp nhận.”

Cả căn phòng im lặng. Mẹ em hít một hơi dài, sau đó nhìn thẳng vào mẹ chồng: “Chúng tôi cũng đã bàn với con gái. Con gái chúng tôi yêu, đã quyết định kết hôn. Nếu bà lo ngại tiếng xấu làng xóm, chúng tôi sẽ cùng nhau đối diện. Con gái chúng tôi sẽ không chịu nhún nhường, nhưng cũng không muốn gây chiến.”

Một khoảng lặng căng thẳng kéo dài vài giây, rồi bố chồng lên tiếng: “Nếu hai gia đình đều đồng ý… thì hôn lễ vẫn có thể diễn ra. Nhưng phải có sự tôn trọng lẫn nhau. Không ai được coi thường gia đình kia.”

Em nhìn anh, thấy mắt anh sáng lên một chút hy vọng. Anh nắm tay em, thì thầm: “Em… cuối cùng cũng có thể mỉm cười.”

Nhưng chưa kịp nhẹ nhõm, mẹ chồng đưa ra điều kiện: “Chúng tôi chấp nhận… nhưng sẽ làm lễ theo đúng phong tục của nhà tôi. Không cửa sau, không giấu diếm. Cô dâu phải xuất hiện trước mọi người, thẳng thắn.”

Em thở phào nhẹ nhõm. Đó không còn là cửa sau, không còn là sự xấu hổ, mà là sự công bằng. Em gật đầu: “Chúng con đồng ý. Chỉ cần mọi người hiểu và tôn trọng nhau.”

Ngày cưới diễn ra vào cuối tuần. Em mặc chiếc áo dài màu hồng nhạt, bụng bầu lộ nhẹ, nhưng ánh mắt em rạng rỡ. Khách mời đến đầy đủ, không còn xì xào bàn tán. Mẹ chồng bước ra, nhìn em, giọng nhẹ hơn: “Con… xuất hiện trước mọi người là điều cần thiết. Nhưng nhìn con, tôi thấy con không hề xấu hổ. Hãy sống thật với bản thân, con nhé.”

Em cảm ơn bà bằng ánh mắt, rồi nhìn anh. Anh ôm em, giọng trầm ấm: “Cuối cùng… chúng ta cũng vượt qua bão giông.”

Trong lễ cưới, những câu chuyện cũ như “cửa sau” hay “bầu trước cưới” dần lắng xuống. Mọi người nhận ra rằng, điều quan trọng không phải là những điều kiêng kỵ hay truyền thống cứng nhắc, mà là hạnh phúc và tình yêu chân thành giữa hai người.

Buổi tối, khi mọi người ra về, em và anh ngồi lại bên nhau. Bụng bầu em nhấp nhô theo nhịp hít thở, em đặt tay lên bụng, thì thầm: “Con à… cuối cùng bố mẹ cũng ở bên nhau, và mẹ sẽ chăm sóc con hết sức mình.”

Anh ôm em, cảm nhận nhịp tim đập rộn ràng của em: “Em… dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn sẽ ở bên em và con. Không ai có thể chia cắt chúng ta nữa.”

Em mỉm cười, cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa. Hạnh phúc không phải không có sóng gió, nhưng nếu đủ dũng cảm và kiên nhẫn, mọi khó khăn đều có thể vượt qua.

Vài tuần sau, em sinh con trong niềm hạnh phúc trọn vẹn. Mẹ chồng, dù vẫn nghiêm khắc, nhưng đã dần chấp nhận và yêu thương cháu ngoại. Mẹ em, tự hào về con gái, cảm thấy hạnh phúc khi thấy con và cháu đều khỏe mạnh.

Anh và em cùng nhau chăm sóc con, vừa học cách làm cha mẹ, vừa hàn gắn những rạn nứt từ gia đình. Sóng gió của quá khứ vẫn còn đó, nhưng tình yêu và trách nhiệm đã trở thành kim chỉ nam dẫn lối.

Em nhận ra rằng, hạnh phúc không phải lúc nào cũng bằng phẳng. Nó có thể bị thử thách bởi định kiến, phong tục hay áp lực xã hội. Nhưng nếu biết kiên nhẫn, biết đứng lên bảo vệ tình yêu và những gì quan trọng, thì cuối cùng, con người vẫn có thể tìm thấy bình yên giữa bão giông.

Câu chuyện của em – một cô gái trẻ mang bầu trước cưới, đối diện với định kiến, áp lực và xung đột gia đình – đã kết thúc bằng tình yêu, sự đồng thuận và lòng dũng cảm. Em hiểu rằng, cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng chính những thử thách ấy đã rèn luyện cho con người sự trưởng thành và lòng kiên định.

Em nhìn con, nhìn anh, mỉm cười. Trong mắt em, không còn gì quan trọng hơn sự sống, tình yêu và gia đình. Mọi khó khăn, mọi lời bàn tán, giờ chỉ là ký ức, và ký ức ấy sẽ trở thành bài học để em bước tiếp trong hành trình làm mẹ, làm vợ, và làm người trưởng thành.

Bầu trời cuối chiều nhuộm vàng, gió nhè nhẹ đưa hương hoa lan tỏa khắp sân nhà. Em nắm tay anh, cùng nhau đi về phía trước, biết rằng dù còn bao sóng gió, tình yêu và gia đình sẽ là điểm tựa vững chắc nhất cho mọi thử thách.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.