Min menu

Pages

Bố nuôi b-án m-áu cho tôi ăn học, giờ lương 100 triệu/tháng, ông đến v-ay tiền nhưng tôi không cho một đồng

Chương 1: Những năm tháng nuôi dưỡng


Mẹ tôi mất khi tôi mới tròn mười tuổi. Ký ức về mẹ vẫn mơ hồ, chỉ còn lại mùi sữa, mùi áo quần của bà, cùng vài tấm hình trong album cũ mà bố nuôi cất cẩn thận trên kệ sách. Bố ruột tôi thì như một bóng ma trong cuộc đời, đi biệt tăm từ khi tôi còn chưa kịp nhận mặt. Người duy nhất còn lại, người chấp nhận gánh vác tôi giữa những ngày tối tăm của tuổi thơ, là một người đàn ông không hề có quan hệ máu mủ—bố nuôi tôi.

Ông là bạn thân của mẹ tôi từ thời thanh niên, làm nghề chạy xe ba gác, sống tằn tiện trong căn phòng trọ chưa đầy mười mét vuông cạnh bờ sông. Ngày mẹ tôi ra đi, ông là người duy nhất đứng ra nhận nuôi tôi. Lúc đó, tôi còn nhớ rõ ánh mắt ông: vừa thương cảm vừa lo lắng. Ông đứng đó, đôi bàn tay chai sần vì năm tháng bươn chải, và nói với giọng chắc nịch nhưng run run:

Con sẽ không phải đi đâu hết, bố nuôi con.

Ngày ấy, tôi còn quá bé để hiểu hết nỗi khổ mà ông gánh chịu. Bố nuôi vừa phải đi làm mưu sinh, vừa phải lo cho tôi. Suốt thời học phổ thông, tôi thấy ông làm việc quần quật, nhưng chưa bao giờ nghe ông than phiền. Thậm chí, những lúc tôi phải đóng tiền học thêm, ngại ngùng không dám hỏi, ông vẫn âm thầm chuẩn bị xấp tiền lẻ. Tôi còn nhớ như in một tối mùa đông, ông đưa cho tôi xấp tiền còn dính mùi thuốc sát trùng:

Bố mới đi hiến máu, người ta bồi dưỡng được mấy trăm, con cầm tạm.

Tôi đã bật khóc ngay lúc đó. Nỗi xúc động trào dâng: có ai đi hiến máu liên tục chỉ để kiếm tiền nuôi một đứa không phải máu mủ ruột rà? Bố nuôi tôi đã làm vậy suốt những năm tháng tôi lớn lên, nhưng ông chưa bao giờ muốn ai biết.

Ngày tôi thi đậu vào một trường đại học danh tiếng ở thành phố, ông ôm tôi, cười như một đứa trẻ, nước mắt lăn dài trên gò má sạm nắng. Giọng ông nghẹn ngào:

Giỏi lắm con trai… đi đi. Bố có thể không giúp con cả đời, nhưng con phải học để thoát khỏi cảnh này.

Thời đại học, tôi đi làm đủ nghề: bưng bê quán cà phê, dạy kèm, phục vụ sự kiện… Bố nuôi vẫn âm thầm gửi thêm tiền cho tôi mỗi tháng, dù chỉ vài trăm ngàn. Mỗi lần tôi bảo ông thôi, ông lại mắng nhẹ:

Tiền của bố, con có quyền nhận.

Câu nói ấy, giờ nghĩ lại, chẳng phải lời dạy dỗ bình thường mà là cả một tấm lòng. Tôi bắt đầu nhận ra, bố nuôi yêu thương tôi không khác gì máu mủ, nhưng theo cách im lặng, âm thầm nhất.

Những năm tháng ấy, ông không chỉ là người nuôi dưỡng về vật chất mà còn là trụ cột tinh thần của tôi. Những buổi tối tôi đi học thêm về, thấy ông nằm co ro ngủ gật trên chiếc ghế cũ trước cửa, lòng tôi nhói lên. Những ngày ốm đau, ông bưng từng bát cháo trắng cho tôi, hầu như không bao giờ than phiền. Tôi nhận ra, mỗi giọt mồ hôi của ông, mỗi lần ông bỏ ăn sáng để gửi tôi vài đồng là một minh chứng cho tình yêu thương không giới hạn.

Ra trường, khi tôi có được công việc ổn định, lương tháng đầu tiên là mười lăm triệu, tôi gửi ngay về cho ông năm triệu. Ông từ chối nhưng chỉ bằng một nụ cười, một ánh mắt đầy ẩn ý. Lúc đó, tôi hiểu: ông không cần tiền, ông cần thấy tôi trưởng thành, sống tốt.

Rồi thời gian trôi đi, tôi đi lên từ những vị trí nhỏ, đến lúc trở thành giám đốc, lương tháng vượt trăm triệu. Lúc này, tôi quyết định đón ông lên thành phố sống cùng, nhưng ông từ chối:

Bố quen sống nghèo rồi, sợ làm phiền con.

Tôi biết tính ông cố chấp, nên đành chịu. Nhưng lòng tôi luôn canh cánh một nỗi lo: tuổi già của ông, sức khỏe của ông…

Một buổi chiều, ông xuất hiện trong căn phòng làm việc của tôi. Người ông gầy rộc, da sạm nắng, tóc bạc trắng nhiều hơn trước. Ông rụt rè ngồi ở góc ghế phòng khách, giọng trầm buồn:

Con à… giờ bố già rồi, mắt mờ tay run, mà dạo này bệnh hoài. Bác sĩ nói phải mổ mà tốn gần sáu mươi triệu. Bố không còn ai thân thích… nên bố lên đây… vay con ít tiền xoay xở.

Tôi nhìn ông, nhớ lại tất cả những gì ông đã hy sinh cho tôi. Và rồi tôi nói, giọng nghiêm nghị nhưng đầy xúc động:

Không được. Một đồng cũng con cũng không đưa.

Đôi mắt ông trũng xuống, nhưng không giận. Ông chỉ gật đầu, đứng dậy lặng lẽ. Nhưng tôi kéo tay ông lại, quỳ xuống bên ông:

Bố à, bố là bố của con mà. Giữa bố con với nhau sao lại có chuyện vay mượn như thế? Bố đã hy sinh cho con cả cuộc đời này, giờ hãy để con được lo cho bố đến hết đời được không?

Ông bật khóc, lần đầu tiên tôi thấy ông khóc như một đứa trẻ. Tôi ôm ông, cảm giác như trở về đứa trẻ năm xưa, được bố bảo vệ giữa cuộc đời khắc nghiệt.

Ngày hôm sau, tôi chính thức đón bố nuôi lên sống cùng. Vợ tôi không phản đối, ngược lại, quan tâm, chăm sóc ông như người thân trong gia đình. Bố nuôi cũng không ngồi không; khi rảnh, ông giúp việc nhà, khi rảnh nữa, chúng tôi cùng đi dạo, đi mua sắm, hay chỉ đơn giản là ngồi bên nhau kể chuyện ngày xưa.

Tôi hiểu ra rằng: có những món nợ trong đời không thể trả bằng tiền. Bố nuôi đã cho tôi cả cuộc đời mình, từ tuổi trẻ, sức khỏe, đến tình yêu thương vô bờ. Và nếu không trả lại bằng cả tấm lòng, thì còn mặt mũi nào để sống tiếp?

Chương 2: Sống cùng nhau


Ngày bố nuôi chuyển lên thành phố, căn hộ nhỏ của chúng tôi bỗng trở nên đông đúc hơn hẳn. Vợ tôi, Thuỳ, vốn hiền dịu nhưng có phần thẳng thắn, ngay từ đầu đã tỏ ra rất quan tâm đến ông. Cô không chỉ sắp xếp chỗ ở cho bố nuôi gọn gàng, mà còn nhắc tôi chú ý sức khỏe, nhắc ông ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng giờ.

Anh à, bố anh đã lớn tuổi rồi, đừng để ông tự lo hết mọi thứ, sợ ông mệt lắm.

Tôi nhìn cô, lòng vừa ấm áp vừa lo lắng. Tôi biết Thuỳ thương bố nuôi tôi không kém gì tôi, nhưng cô vẫn luôn giữ sự tế nhị, chưa bao giờ ép buộc ông làm gì.

Bố nuôi ban đầu vẫn giữ thói quen quen thuộc: ngồi một góc, ít nói, đôi khi lẳng lặng làm vài việc nhỏ trong nhà. Nhưng chẳng mấy chốc, ông đã quen nhịp sống mới. Sáng sớm, ông phụ tôi dọn bàn ăn, pha trà, rồi ra ban công ngắm thành phố lúc bình minh. Buổi tối, khi tôi đi làm muộn, ông đã chuẩn bị sẵn cơm nước cho cả nhà. Những lúc rảnh, ông còn giúp Thuỳ chăm chút mấy chậu hoa nhỏ trước cửa.

Tuy vậy, việc sống cùng nhau không tránh khỏi vài va chạm nhỏ. Một lần, ông nhắc nhở tôi về chuyện tiêu tiền:

Con ơi, đừng vung tay quá trán, bố biết con lương cao nhưng cũng phải giữ chút.

Tôi hơi khó chịu, nhưng nhìn ông với đôi mắt lấm tấm nếp nhăn và bàn tay chai sần, lòng tự nhiên dịu lại. Tôi nhận ra, ông chỉ muốn bảo vệ tôi theo cách riêng của mình, vẫn luôn quan tâm nhưng không muốn làm phiền tôi.

Một tối, khi cả ba người ngồi cùng nhau ăn cơm, Thuỳ hỏi:

Bố nuôi, hồi xưa nuôi con trai anh có khó khăn lắm không?

Ông gật đầu, đôi mắt ánh lên nỗi niềm riêng:

Khó chứ. Ngày xưa, mỗi đồng để con đi học thêm, mỗi bữa cơm đầy đủ, đều phải cân đo tính toán. Nhưng bố không hối hận, vì nhìn con lớn lên khỏe mạnh, thông minh, bố thấy mọi thứ xứng đáng.

Tôi nghe mà nghẹn ngào. Nhìn ông, tôi bỗng thấy hình bóng của chính mình khi còn bé, ngồi co ro trong căn phòng trọ nhỏ cạnh sông, được bố nuôi cưu mang. Tất cả những đêm mưa, những lần ốm đau, những bữa cơm lạnh lẽo… bỗng ùa về, khiến tôi càng trân trọng ông hơn.

Dần dần, bố nuôi và Thuỳ trở nên thân thiết như hai người trong một gia đình. Một lần, bố nuôi tình cờ nghe Thuỳ nói với tôi:

Anh biết không, bố anh dạy con nhiều điều hơn cả những cuốn sách, bài giảng. Anh may mắn lắm.

Ông cười mỉm, ánh mắt sáng lên, nói:

Bố chỉ muốn con hiểu: đời này, được nuôi dạy bằng tình thương còn quý hơn tiền bạc.

Một thử thách khác đến khi sức khỏe ông sa sút. Ông vẫn cố gắng phụ chúng tôi việc nhà, đi dạo cùng chúng tôi, nhưng những cơn ho dai dẳng, tay chân run rẩy khiến chúng tôi lo lắng. Tôi từng muốn đưa ông đi mổ sớm, nhưng ông lại từ chối:

Bố quen chịu đựng rồi, con đừng phiền lòng.

Thế nhưng, tôi không thể chịu nổi cảnh ông phải chịu đau đớn âm thầm. Tôi thuyết phục, nhờ bác sĩ thăm khám kỹ càng, và cuối cùng ông đồng ý. Khi bước vào phòng mổ, ông quay sang tôi, nắm chặt tay:

Con à… đừng lo, bố sẽ ổn mà. Con đi làm đi, sống tốt là bố yên lòng.

Tôi nhìn đôi mắt ông, và lần đầu tiên tôi cảm thấy chính mình phải mạnh mẽ hơn để đền đáp cả đời hy sinh của ông.

Trong những ngày ông nằm viện, cả nhà tôi trở nên bận rộn hơn. Thuỳ lo thuốc men, tôi lo giấy tờ thủ tục. Bố nuôi, dù bệnh, vẫn nở nụ cười mỗi khi chúng tôi vào thăm. Ông kể chuyện ngày xưa, kể về mẹ tôi, kể về những lần dắt tôi đi học, kể cả những kỷ niệm cười ra nước mắt với xóm trọ. Mỗi câu chuyện đều đong đầy tình cảm, khiến chúng tôi không cầm được nước mắt.

Sau ca mổ thành công, bố nuôi trở về nhà, da dẻ xanh xao nhưng vẫn giữ tinh thần lạc quan. Ông nói:

Thôi, bố khỏe rồi, đừng lo cho bố nữa. Giờ bố chỉ muốn thấy con trai bố sống hạnh phúc, vợ con khỏe mạnh.

Tôi nắm chặt tay ông, nghẹn lời:

Bố à, bây giờ đến lượt con lo cho bố rồi. Đừng bao giờ giữ gì trong lòng nữa.

Những ngày tháng sống cùng nhau không chỉ là niềm vui mà còn là sự gắn kết bền chặt. Tôi nhìn bố nuôi, thấy tình yêu thương không hề giảm đi theo thời gian. Ông đã dạy tôi cách sống bằng trái tim, cách đối xử với người khác bằng tình cảm chân thành, cách trân trọng gia đình hơn mọi thứ.

Trong căn nhà nhỏ, những bữa cơm, những buổi tối trò chuyện, những lần cùng đi mua sắm hay đi dạo… đều trở thành ký ức quý giá mà tôi biết, sẽ theo tôi suốt đời. Bố nuôi không còn là người “không ruột rà” nữa, mà là trụ cột, là cha, là người tôi muốn chăm sóc đến hết đời.

Chương 3: Đền đáp cả đời


Cuộc sống sau khi bố nuôi lên ở cùng trở nên đầy đủ và ấm áp hơn. Tôi thấy gia đình không chỉ là vợ và con, mà còn là người đã cưu mang, dạy dỗ mình từ tuổi thơ. Thỉnh thoảng, nhìn bố nuôi ngồi trên ghế sofa, đôi mắt nhìn ra ban công, tôi lại cảm thấy một nỗi xúc động dâng trào: ông đã hy sinh cả thanh xuân, sức khỏe, và thậm chí cả niềm riêng để tôi được sống và học hành như hôm nay.

Một buổi sáng, trong lúc dọn dẹp nhà cửa, bố nuôi lặng lẽ lấy ra từ ngăn kéo một cuốn sổ cũ. Ông đưa cho tôi:

Đây… là sổ ghi chép những khoản bố đã nuôi con từ bé đến khi đi học đại học. Con xem, bố muốn con hiểu… bố làm tất cả không hề đắn đo, nhưng bố cũng muốn con nhớ rằng tình thương không phải miễn phí.

Tôi mở sổ, từng dòng chữ viết bằng mực nhòe, những con số vụn, những ghi chú vụn vặt: tiền mua sách, tiền đi học thêm, tiền bữa cơm, tiền mua áo… Tôi không còn giữ nổi cảm xúc, nghẹn ngào nhìn ông.

Bố… sao bố có thể hy sinh nhiều đến vậy…? – Tôi thốt lên.

Ông chỉ mỉm cười, mắt lấp lánh:

Bố chỉ muốn con được sống tốt, được học hành, được trưởng thành. Còn chuyện vật chất, đừng nghĩ nhiều, miễn là con biết sống có trách nhiệm.

Tôi cảm giác tim mình nhói lên. Tất cả những món nợ tình cảm suốt cả tuổi thơ và thanh xuân của tôi bỗng hiện ra trước mắt, và tôi biết, đã đến lúc phải trả.

Ngày cuối tuần, tôi quyết định đưa bố nuôi đi chơi xa. Chúng tôi cùng nhau ra ngoại thành, nơi những cánh đồng trải dài, nơi sông nước mênh mông như miền ký ức ngày xưa. Bố nuôi nhìn tôi, giọng ngập ngừng nhưng đầy xúc động:

Con trai… nhìn bố già thế này, vẫn còn được sống bên con… bố thấy đủ rồi.

Tôi nắm lấy tay ông, ánh mắt quyết tâm:

Bố à, bây giờ con muốn lo cho bố tất cả. Hết giờ, bố cứ để con lo. Không một đồng nào phải lo lắng nữa.

Ông rưng rưng nước mắt, lần đầu tiên tôi thấy ông thật sự buông lỏng. Giữa cánh đồng xanh mướt, chúng tôi như trở về những ngày xưa: bố bồng tôi khi tôi khóc, đưa tôi đi học, ôm tôi khi tôi ốm đau. Chỉ khác là giờ tôi đã trưởng thành, đủ sức đền đáp ông, và đủ sức để ông yên lòng nghỉ ngơi.

Về nhà, cuộc sống dần trở nên nhịp nhàng. Bố nuôi giúp việc nhà, nhưng luôn theo nhịp điệu của chính mình. Tôi và vợ luôn quan tâm ông, nhưng không quá gò bó. Có những ngày cuối tuần, chúng tôi cùng nhau nấu ăn, cùng nhau ra chợ, mua sắm, hoặc chỉ đơn giản ngồi kể chuyện, nghe bố nuôi kể về mẹ tôi, về những năm tháng khó khăn đã qua.

Một lần, khi cả nhà quây quần bên bàn ăn, tôi ngước nhìn bố nuôi:

Bố à… con muốn cảm ơn bố vì tất cả. Không chỉ là tiền bạc, không chỉ là chăm sóc, mà còn là cả một đời người bố đã hy sinh cho con.

Ông mỉm cười, mắt ánh lên niềm hạnh phúc giản đơn:

Bố không cần cảm ơn. Nhìn con sống tốt, bố thấy đủ rồi. Nhưng giờ thì… bố sẽ để con lo cho bố, cho thật trọn vẹn.

Tôi biết, đây chính là khoảnh khắc viên mãn nhất của cả đời mình: được trả ơn người đã nuôi dưỡng, yêu thương và hy sinh cho mình bằng cả trái tim. Có những món nợ tình cảm không thể đo bằng tiền, nhưng bằng cả tấm lòng, bằng những hành động nhỏ nhất, bằng sự quan tâm mỗi ngày.

Thời gian trôi đi, tôi càng nhận ra rằng, cuộc đời này đôi khi không phải về huyết thống, mà về tình thương và trách nhiệm. Bố nuôi, người đã cho tôi tất cả, giờ đây được sống bình yên bên con trai và con dâu, không còn lo lắng về vật chất hay bệnh tật.

Và tôi, từ một cậu bé bơ vơ bên bờ sông, đã trưởng thành, biết trân trọng và báo đáp. Nhìn ông, nhìn vợ, tôi mỉm cười: hạnh phúc đôi khi giản đơn, chỉ là sự đền đáp bằng tấm lòng, là những phút giây bình yên bên nhau sau bao năm gian khó.

Trong căn nhà nhỏ, tiếng cười vang lên, ánh nắng chiếu qua khung cửa, và tôi biết rằng: dù đời có nghiệt ngã, vẫn còn những tình thương chân thành để níu lấy nhau. Những món nợ lớn nhất trong đời, nếu đã mang ơn, thì dù muộn đến đâu, cũng phải trả bằng cả tấm lòng.

Bố nuôi tôi, người không ruột rà nhưng yêu thương tôi như con đẻ, giờ đã được hưởng trọn tình cảm và sự chăm sóc mà ông xứng đáng. Và tôi, sẽ không bao giờ quên những năm tháng ông hy sinh, và sẽ luôn sống để đền đáp ông đến hết đời.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.