Min menu

Pages

Có bầu trước cưới nên bị nhà trai khinh thường. Tôi làm mẹ đơn thân tự mình nuôi con khôn lớn, để rồi…

Chương 1: Những Ngày Bão Táp



Mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ, như kéo dài thêm không khí nặng nề trong căn phòng nhỏ nơi tôi đứng bên linh cữu anh. Bé con ngơ ngác, đôi mắt tròn xoe nhìn quanh, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi nắm chặt tay nó, cảm giác tim mình như bị bóp nghẹt. Cái cảm giác vừa thương, vừa hận, vừa trống rỗng – tất cả đan xen thành một mớ hỗn độn mà tôi chưa từng trải qua.

Anh từng là người tôi yêu đến cháy bỏng. Những ngày tháng bên nhau, từ thời sinh viên, anh luôn là bờ vai vững chắc, là người tôi nghĩ sẽ cùng tôi bước qua mọi khó khăn của cuộc đời. Nhưng mọi thứ tan vỡ từ khi tôi phát hiện mình có bầu. Lúc ấy, thay vì niềm hạnh phúc, tôi nhận được những lời chia tay đầy lạnh lùng.

– “Anh… anh không thể cưới em. Gia đình anh không đồng ý. Anh… anh xin lỗi,” anh nói với tôi, giọng nghẹn ngào nhưng dứt khoát.

Lời chia tay ấy như một nhát dao, cắt đứt mọi hy vọng. Tôi không thể trách anh quá nhiều – gia đình anh khắt khe, trọng nề nếp, coi trọng dòng giống, còn tôi thì chỉ có một mình mẹ nuôi nấng. Nhưng lòng tôi vẫn đau đớn vì chính người mình yêu lại quay lưng khi cần nhất. Tôi giữ lại đứa bé, còn anh, mặc dù đã trải qua vài mối tình, vẫn không một lần hỏi thăm.

Hai năm trôi qua, tôi chăm sóc con từng ngày. Bé lớn lên khỏe mạnh, đáng yêu, nhưng thiếu vắng bóng cha, thiếu vắng tình thương từ gia đình nội. Mỗi khi nhắc đến anh, con chỉ cười ngây ngô hoặc hỏi “Ba đâu rồi mẹ?”, khiến lòng tôi quặn thắt.

Rồi tai họa bất ngờ ập đến. Anh gặp tai nạn, nằm hôn mê trong bệnh viện. Gia đình anh, những người vốn xa lánh chúng tôi, bất ngờ xuất hiện, quỳ xuống, nước mắt lưng tròng, cầu xin được nhận cháu. Tôi không trả lời, đứng lặng nhìn họ, lòng dâng lên một cơn sóng dữ. Họ đến vì thương hại hay vì trách nhiệm, tôi không biết, và cũng không chắc mình có muốn mở lòng hay không.

Ngày đưa linh cữu anh về quê, không khí tang thương bao trùm. Mẹ anh khóc nức nở khi thấy bé, chạy đến ôm lấy, cầu xin:

– “Cho bà nhận cháu, con ơi. Bà sai rồi… nhà mình sai rồi, nhưng thằng bé không đáng phải chịu thiệt thòi.”

Tôi lặng lẽ gỡ tay bà ra, không muốn làm to chuyện trước mặt mọi người. Trong lòng, hàng nghìn câu hỏi xoay vòng: nếu anh còn sống, liệu họ có bao giờ nhận ra sự tồn tại của con? Nếu bây giờ tôi nhượng bộ, tôi đang bảo vệ con hay chỉ đáp lại một sự hối lỗi muộn màng?

Bé con ngơ ngác, đôi tay bé nhỏ khua lên theo dòng nước mắt của bà nội. Tôi muốn giật con ra, ôm thật chặt, nhưng mẹ tôi nắm lấy tay tôi, khẽ nói:

– “Con cứ để bà ấy ôm một chút. Có khi đó là lần duy nhất họ được gần nhau như thế.”

Lòng tôi như nghẹn lại. Tôi yêu con, tôi muốn bảo vệ con khỏi mọi tổn thương, nhưng con cũng là máu mủ của anh, là một phần của gia đình mà tôi từng yêu. Sự giằng xé trong tôi chưa bao giờ dữ dội đến thế.

Ngày hôm sau, gia đình anh lại tìm đến, quyết tâm xin nhận cháu, hứa chu cấp đầy đủ, thậm chí nhận nuôi để bé có điều kiện tốt nhất. Tôi lạnh lùng từ chối:

– “Con không cần điều gì từ gia đình các người. Hai năm qua, các người chưa từng hỏi han, chưa từng ngó ngàng. Đừng vì anh ấy mất đi mà đột nhiên nghĩ đến trách nhiệm. Cháu tôi, tôi sẽ tự nuôi. Tôi không cần sự thương hại hay chuộc lỗi của ai.”

Mẹ tôi không đồng tình. Bà nhìn tôi, giọng khẽ run:

– “Con làm mẹ, con phải nghĩ đến con của mình. Đừng để lòng tự ái của bản thân cướp đi những gì có thể tốt cho thằng bé. Ai sai thì đã sai rồi, nhưng đừng biến đứa trẻ thành nạn nhân của sự bất hòa.”

Tối đó, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi, hình ảnh con tôi trong vòng tay bà nội cứ lẩn quẩn trong đầu. Tôi tự hỏi, mình đang bảo vệ con hay đang trả thù cho chính lòng tự ái của bản thân? Sự giằng xé khiến tôi mất ngủ, tim như bị một lực nặng đè xuống, không thở nổi.

Nhớ về anh, những ký ức vụn vỡ ùa về. Những buổi chiều cùng đi dạo bên sông, những lần anh cười đùa với tôi trong sân trường, hay cả những cãi vã vụn vặt mà tôi từng trách móc. Tất cả giờ đây chỉ còn là bóng ma của quá khứ, nhưng lại ám ảnh đến mức làm tim tôi nhói lên từng nhịp.

Bé con ngủ trên giường, thỉnh thoảng khẽ mấp máy môi gọi “Ba…”, tôi lại ôm con thật chặt, cảm nhận hơi thở yếu ớt nhưng ấm áp. Tôi tự nhủ, dù có thế nào, tôi sẽ không để con mình thiếu thốn tình cảm hay bị tổn thương bởi những người từng bỏ rơi nó. Nhưng lòng tôi cũng thừa nhận, trong sâu thẳm, tôi vẫn thèm khát một ngày nào đó, bé sẽ biết có cha, có ông bà, dù chỉ một lần.

Sáng hôm sau, tôi đi ra vườn, hít một hơi thật sâu, nhìn những giọt sương long lanh trên lá. Sự lựa chọn đang chờ tôi phía trước: mở lòng hay đóng chặt. Bất kỳ quyết định nào cũng sẽ thay đổi cuộc đời con tôi. Tôi nhận ra, làm mẹ không chỉ là yêu thương, mà còn là chịu trách nhiệm với từng bước đi của con, dù có phải đánh đổi cả nỗi hận thù của chính mình.

Và rồi, tiếng điện thoại vang lên. Số lạ xuất hiện, giọng người bên đầu dây run rẩy:

– “Chị… chị có thể cho cháu gặp ông bà một lần thôi…?”

Tôi cầm điện thoại, nhìn bé con đang say giấc, tim như nghẹn lại. Lần đầu tiên, tôi tự hỏi: liệu một lần thôi, có làm con tôi hạnh phúc, hay sẽ là vết thương mới?

Những ngày bão táp phía trước, chưa biết sẽ đưa tôi và con đến đâu. Nhưng một điều rõ ràng: quá khứ không thể quay lại, chỉ có lựa chọn hiện tại mới quyết định tương lai của con. Tôi khẽ ôm con, hít thật sâu, tự nhủ: “Mẹ sẽ bảo vệ con, bằng bất cứ giá nào…”

Và trong lòng, một câu hỏi cứ vang lên, day dứt: liệu tôi có đủ can đảm để tha thứ, để mở lòng, hay sẽ tiếp tục để hận thù cũ làm tổn thương đứa trẻ vô tội?


Chương 2: Ranh Giới của Lòng Thương và Lòng Hận


Ngày hôm sau, bầu trời vẫn âm u, mưa lất phất như kéo dài nỗi buồn không hồi kết. Tôi ngồi bên bàn, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài, nhưng tâm trí thì quay cuồng với những sự kiện vừa qua. Bé con đang chơi gần đó, đôi tay nhỏ nhặt những cánh hoa rụng trên sàn, đôi mắt long lanh ngây thơ. Tôi nhìn con mà lòng vừa đau vừa thương. Con còn quá nhỏ, chưa hiểu hết những mối quan hệ phức tạp xung quanh mình, nhưng rồi sẽ sớm nhận ra, sẽ phải đối mặt với những câu hỏi mà một đứa trẻ đáng lẽ không phải chịu.

Đầu dây điện thoại lại vang lên. Lần này là mẹ anh. Bà ngồi bên kia, giọng run run, nước mắt nghẹn ngào:

– “Con… con có thể cho bà gặp cháu một chút không? Chỉ một lần thôi… Bà hứa sẽ không làm phiền, chỉ muốn bé biết có ông bà…”

Tôi đặt điện thoại xuống, nhìn con đang chơi. Một phần trong tôi muốn đồng ý, muốn con có thêm tình cảm gia đình, nhưng phần khác lại gào lên: “Họ từng bỏ rơi con! Sao giờ lại muốn xuất hiện?”

Tôi đứng lên, nói với mẹ:

– “Mẹ ơi, mẹ thấy không? Hai năm qua họ chưa từng quan tâm, chưa từng thèm hỏi han. Bây giờ xuất hiện, chỉ vì anh ấy mất rồi. Con tôi… tôi không muốn con bị tổn thương thêm lần nữa.”

Mẹ tôi lặng im. Bà biết tôi đúng, nhưng bà cũng hiểu, con tôi vẫn còn nhỏ, cần tình cảm, cần sự vỗ về. Cuối cùng, bà chỉ nói khẽ:

– “Con hãy suy nghĩ kỹ. Không phải lúc nào bảo vệ con cũng là giữ con khỏi người khác. Đôi khi, tình thương đến từ nơi ta không ngờ tới.”

Sự đấu tranh trong tôi ngày một lớn. Tôi quyết định đưa con đến nhà họ, chỉ trong thời gian ngắn, chỉ để họ gặp mặt. Tôi muốn quan sát, muốn biết liệu họ có thực sự hối hận, hay chỉ muốn chuộc lỗi cho chính bản thân.

Khi bước vào cổng nhà anh, lòng tôi chùng xuống. Ngôi nhà tráng lệ, đầy đủ tiện nghi, khác hẳn cuộc sống nhỏ bé của tôi. Bé con nhìn quanh, mắt mở to, vừa tò mò vừa sợ sệt. Bà nội chạy ra, giọng run run:

– “Cháu… cháu đây rồi! Ôi, bà nhớ cháu quá…”

Bà bế con lên, áp vào ngực, nước mắt tuôn rơi. Tôi đứng bên cạnh, cảm giác vừa tức giận, vừa đau lòng. Bé con ngơ ngác, chưa hiểu vì sao mọi người lại khóc, nhưng vẫn nắm chặt tay bà nội.

Một phần trong tôi muốn rút con ra, nhưng mẹ tôi đứng bên, khẽ nhắc:

– “Con cứ để cháu ở đó một chút. Hãy quan sát, đừng hành động theo cảm xúc.”

Thế là tôi đứng nhìn, quan sát từng cử chỉ, từng lời nói. Mọi thứ dường như quá đỗi xa lạ, nhưng cũng tràn đầy nỗi nhớ. Bà nội hỏi chuyện con, nhẹ nhàng vỗ về, và dường như bé con cũng phản ứng, cười nhẹ, khẽ giật tóc bà. Một cảnh tượng khiến tim tôi vừa ấm lại vừa đau nhói: con tôi có thể cảm nhận tình thương, nhưng đó cũng là từ những người từng bỏ rơi nó.

Đêm hôm đó, tôi trở về nhà, ngồi bên cửa sổ, nhìn con ngủ. Tôi tự hỏi: liệu việc cho bé đến gặp họ có đúng không? Tôi biết mình đang đặt con vào một tình huống mà nó sẽ phải hiểu về nỗi đau của người lớn. Nhưng nếu không thử, con sẽ không bao giờ biết tình thương có thể đến từ nơi nào, kể cả từ những người từng bỏ rơi mình.

Ngày hôm sau, gia đình anh tiếp tục đề nghị: họ muốn nhận bé làm cháu nội chính thức, để bé được hưởng đầy đủ quyền lợi và tình cảm gia đình. Tôi lắc đầu:

– “Tôi không cần điều đó. Tôi muốn tự nuôi con tôi. Hai năm qua, các người đã không quan tâm. Đừng biến sự xuất hiện muộn màng thành lý do để kiểm soát cuộc đời con tôi.”

Mẹ tôi lại lên tiếng, giọng run run nhưng đầy uy lực:

– “Con à, đứa trẻ không có lỗi gì. Ai sai thì sai rồi, nhưng con là mẹ, phải nghĩ đến con của mình. Đừng để lòng tự ái cản trở điều tốt nhất cho bé.”

Lời mẹ nói khiến tôi im lặng. Tôi nhận ra rằng, sự lựa chọn này không chỉ là tôi hay họ, mà là tương lai của con. Tôi có thể giữ con cho riêng mình, nhưng liệu con có hạnh phúc? Hay tôi đang dùng chính tình yêu của mình để giam giữ con trong nỗi đau của quá khứ?

Ngày tiếp theo, tôi gặp mẹ anh một lần nữa, trong căn phòng nhỏ, ánh sáng nhạt nhòa. Bà nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, giọng run run:

– “Con… bà biết hai năm qua nhà mình đã quá tệ. Nhưng bây giờ, thằng bé… nó cần tình thương, cần ông bà. Con hãy cho chúng tôi một cơ hội, chỉ một cơ hội thôi.”

Tôi nhìn vào mắt bà, tìm kiếm sự thật, tìm kiếm sự chân thành. Bà nhìn con tôi, áp lòng bàn tay run run vào vai bé, và tôi nhận ra, bà thực sự thương cháu. Một phần trong tôi muốn tin, nhưng phần khác thì sợ hãi.

– “Một cơ hội… tôi sẽ cho, nhưng chỉ trong giới hạn. Bất cứ điều gì xảy ra, nếu làm con tôi tổn thương, tôi sẽ rút lui ngay lập tức.”

Bà gật đầu, nước mắt trào ra. Tôi nhận ra rằng, quyết định của mình không phải về việc tha thứ cho họ, mà là về việc mở ra cơ hội cho con. Con tôi, chứ không phải quá khứ, là điều quan trọng nhất.

Những ngày tiếp theo, bé con bắt đầu được tiếp xúc với ông bà nội. Ban đầu là những lần ngắn, chỉ vài tiếng, nhưng dần dần bé quen với ánh mắt, tiếng cười, và sự chăm sóc. Tôi đứng ngoài quan sát, lòng vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Tôi biết, đây là một thử thách lớn: làm sao để bảo vệ con khỏi những tổn thương, đồng thời để con cảm nhận tình thương của gia đình.

Một buổi chiều, khi bé con chạy đến ôm bà nội, tôi đứng lặng nhìn. Nước mắt tự nhiên trào ra. Tôi nhận ra, đôi khi tình thương không cần lý do, và đứa trẻ không nên chịu nỗi đau vì những sai lầm của người lớn. Tôi khẽ thở dài, tự nhủ: “Có lẽ, tôi đang học cách tha thứ… không phải cho họ, mà cho con mình.”

Nhưng đêm đến, khi mọi thứ lặng yên, tôi lại đối diện với chính bản thân mình. Tôi vẫn chưa biết liệu mình có đủ mạnh mẽ để giữ ranh giới, bảo vệ con, và đồng thời mở lòng cho những người từng bỏ rơi nó. Sự giằng xé này, tôi biết, sẽ còn kéo dài…

Và rồi, một sự kiện bất ngờ xảy ra, khiến mọi thứ bùng nổ, đẩy tôi và con vào vòng xoáy của những quyết định không thể tránh. Một bức điện thoại từ bệnh viện cũ – nơi anh từng làm việc – thông báo một sự thật mới về tài sản, quyền lợi, và cả bí mật mà tôi chưa từng biết.

Tôi nhìn con, lòng tràn ngập lo lắng, nhưng cũng biết rằng, giờ đây, không thể quay lại. Mọi quyết định, mọi lựa chọn, đều phải được đưa ra ngay lúc này. Tình yêu, sự bảo vệ, và cả lòng hận thù – tất cả đang chờ tôi cân nhắc, để bước tiếp.


Chương 3: Quyết Định Cuối Cùng


Cú điện thoại từ bệnh viện cũ khiến tim tôi như ngừng đập trong vài giây. Giọng người bên đầu dây run run:

– “Chị… chị có thể đến ngay được không? Có chuyện quan trọng về di sản và quyền lợi của cháu chị.”

Tôi nhìn con đang chơi trên sàn, mắt bé sáng lên khi thấy mẹ, không hề hay biết những chuyện người lớn đang vần xoay ngoài kia. Tôi hít một hơi dài, biết rằng bước chân vào cánh cửa này, mọi thứ sẽ thay đổi mãi mãi.

Khi đến nơi, tôi được đưa vào phòng làm việc cũ của anh. Trong chiếc két sắt cũ, là những tài liệu anh để lại, bao gồm cả giấy tờ về quyền lợi, tài sản và một vài bí mật mà anh chưa từng tiết lộ. Tôi ngồi xuống, cảm giác nặng nề tràn lên.

Người quản lý bệnh viện giải thích:

– “Anh ấy… đã để lại một phần tài sản cho con chị. Nhưng có điều kiện, bé phải được nhìn nhận là cháu nội hợp pháp của gia đình anh ấy. Nếu chị từ chối, bé sẽ không được hưởng quyền lợi này.”

Lời nói như sét đánh ngang tai tôi. Hai năm qua, tôi từng thề sẽ không để con bước chân vào vòng tay họ, nhưng giờ đây, vì quyền lợi, vì tương lai của con, tôi đứng trước một lựa chọn khó khăn hơn bao giờ hết.

Trở về nhà, tôi ngồi bên cửa sổ, nhìn con say giấc, lòng giằng xé. Tôi tự hỏi: liệu việc mở lòng cho gia đình anh có phải là vì con thật sự, hay chỉ vì quyền lợi vật chất? Tôi biết, tình yêu và sự bảo vệ là khác nhau, nhưng đôi khi, để bảo vệ con, tôi phải đối mặt với chính nỗi hận thù trong lòng.

Ngày hôm sau, tôi đưa con đến gặp mẹ anh. Bà nhìn tôi, ánh mắt đầy hy vọng:

– “Con… chúng tôi chỉ muốn thằng bé được hạnh phúc. Nếu con đồng ý, chúng tôi sẽ không can thiệp quá nhiều, chỉ muốn được gần cháu.”

Tôi nhìn bé con đang ngồi trong vòng tay bà nội, ánh mắt vừa tò mò vừa hạnh phúc. Con cười, và lần đầu tiên, tôi thấy nụ cười ấy giống hệt anh – người cha mà con chưa từng biết. Tim tôi như tan chảy, nhưng tôi vẫn nghiêm nghị:

– “Một lần thôi, và có giới hạn. Bất cứ điều gì làm con tôi tổn thương, tôi sẽ rút lui ngay lập tức. Tôi không tha thứ cho quá khứ, nhưng có thể cho bé một cơ hội.”

Bà gật đầu, nước mắt rơi. Lần đầu tiên, tôi thấy sự chân thành trong ánh mắt bà. Và cũng lần đầu tiên, tôi cảm nhận được, việc mở lòng không chỉ là tha thứ cho họ, mà còn là cách để con tôi được trọn vẹn tình thương.

Những tuần tiếp theo, bé dần quen với sự hiện diện của ông bà nội. Bà nội dạy bé những trò chơi, kể chuyện, và bé cười nhiều hơn, dần dần hiểu được tình thương từ nhiều phía. Tôi đứng ngoài quan sát, vừa hạnh phúc vừa lo lắng, nhưng nhận ra rằng, con tôi đang học cách yêu thương, học cách chia sẻ tình cảm – điều mà tôi từng sợ sẽ làm con tổn thương.

Một buổi tối, khi bé con ngủ, tôi ngồi bên cửa sổ, nghĩ về mọi chuyện đã qua. Tôi nhận ra, làm mẹ không chỉ là bảo vệ con khỏi đau khổ, mà còn là dạy con cách đối diện với thế giới, với những con người có lỗi lầm nhưng cũng có tình thương. Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên trán bé:

– “Mẹ luôn bên con, dù có thế nào, con vẫn luôn là điều quan trọng nhất.”

Ngày lễ đầu tiên con được ở bên ông bà nội, không khí trong nhà tràn ngập tiếng cười. Tôi đứng lặng một góc, nhìn con vui đùa, và trong lòng, những vết thương quá khứ dần dịu lại. Tôi hiểu rằng, tha thứ không phải là quên đi, mà là chọn lựa cho con một cơ hội, để con được hạnh phúc trọn vẹn.

Một năm trôi qua, bé con lớn lên khỏe mạnh, hồn nhiên và vui tươi. Tôi và mẹ anh giữ một ranh giới rõ ràng, vừa để bảo vệ con, vừa để tạo sự cân bằng. Dù trong lòng tôi vẫn còn những nỗi hận thù, nhưng tôi học cách nhường bước cho tình thương – vì con.

Đêm trước sinh nhật bé con lần thứ ba, tôi ngồi bên bàn, nhìn con thổi nến, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Tôi tự nhủ, dù cuộc đời có những vết thương và mất mát, nhưng tình yêu và sự bảo vệ đúng nghĩa sẽ dẫn con đi qua tất cả. Tôi đã học cách mở lòng, nhưng chỉ vì một lý do duy nhất: hạnh phúc của con mình.

Và cuối cùng, khi nhìn con cười, tôi nhận ra: không phải quá khứ, không phải nỗi hận thù hay trách nhiệm, mà chính tình thương chân thành sẽ định hình cuộc đời con. Tôi mỉm cười, hít một hơi thật sâu, và biết rằng, quyết định khó khăn nhất đã được đưa ra – và đó là quyết định đúng đắn.

Cuộc đời vẫn tiếp tục, với những niềm vui và thử thách mới, nhưng lần này, tôi không còn đứng đơn độc. Con tôi có thể bước đi giữa tình yêu thương, có thể cảm nhận được sự quan tâm từ nhiều phía, và quan trọng nhất, con biết rằng dù có thế nào, mẹ luôn là bến bờ vững chắc, nơi con có thể trở về bất cứ lúc nào.



‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.