CHƯƠNG 1 – BÃO NGẦM TRONG GIA ĐÌNH
Buổi chiều hôm đó, mây đen kéo đến vần vũ trên bầu trời, báo hiệu cơn mưa lớn sắp trút xuống. Bà Hạnh đứng trước cổng căn nhà cấp bốn mặt đường của mình, khẽ chống tay vào hông, mắt nhìn xa xăm về con đường nhộn nhịp xe cộ. Bà đã quen cảnh sống một mình, quen tiếng xe chạy, quen cả sự im lặng trong căn nhà rộng thênh thang vào buổi tối. Chỉ có điều, bà không ngờ cái sự bình yên mình cố gắng xây dựng lại sắp bị khuấy động bởi chính những đứa con mà bà hết lòng dưỡng dục.
Mọi chuyện bắt đầu từ cuộc gọi của thằng con trai cả – Quân – vào tối hôm trước.
“Mẹ, mai con qua có việc muốn bàn. Quan trọng lắm.”
Chỉ một câu đó thôi mà bà Hạnh đã lờ mờ đoán được chuyện chẳng lành. Mỗi khi Quân gặp khó khăn trong công việc kinh doanh, cậu ta đều có cái giọng gấp gáp như vậy. Và lần nào cũng xoay quanh hai chữ: tiền bạc.
Vậy mà sáng hôm sau, khi Quân bước vào nhà, bà vẫn tỏ ra bình thản.
Quân đã ngoài ba mươi, dáng người cao lớn, khuôn mặt phảng phất sự từng trải của người lăn lộn thương trường nhiều năm. Nhưng đôi mắt thì lại thấp thỏm, không còn vẻ tự tin như hồi mới cưới vợ.
Anh ngồi xuống, im lặng vài phút rồi mới lên tiếng:
“Mẹ cho con mượn ba tỷ. Con cần góp vốn mở công ty với bạn. Cơ hội này hiếm lắm.”
Bà Hạnh đặt tách trà xuống bàn. Tiếng va nhẹ giữa sứ và gỗ như chạm thẳng vào khoảng trống im lặng trong căn nhà.
“Thẳng thắn mà nói con… không xoay được ở đâu khác à?” – bà hỏi.
Quân cúi mặt – một dấu hiệu mà bà biết quá rõ. Nghĩa là không còn ai để mượn.
Bà thở dài rồi nói rõ ràng từng chữ:
“Mẹ có tiền. Nhưng đây là tiền dưỡng già. Không cho mượn được. Không ai đảm bảo con trả nổi. Kinh doanh thì tự xoay, bố mẹ trước đây cũng tự mình làm cả.”
Giọng bà dứt khoát như dao chém xuống mặt bàn. Không giận, không quát tháo, nhưng lại sắc lạnh khiến Quân sững người.
Đúng lúc ấy, cánh cửa bật mở. Con dâu cả – Lan – từ ngoài bước vào, trên tay còn xách túi đồ ăn. Nhìn nét mặt căng thẳng của chồng và mẹ chồng, cô ngập ngừng:
“Con… có làm phiền không ạ?”
Bà Hạnh không trả lời ngay, còn Quân thì nghiêng mặt đi nơi khác, tỏ rõ vẻ khó chịu. Lan đặt túi đồ xuống, thành ý:
“Mẹ, con biết xin tiền là không hay, nhưng làm ăn thời nay khó khăn… Nếu mẹ giúp lần này, chúng con sẽ cố trả sớm—”
“Mẹ không giúp.” – bà cắt ngang, giọng chắc nịch – “Tiền ai nấy tiêu. Tài sản của mẹ, mẹ giữ. Còn sống thì nhất định không chia. Sau này mẹ mất rồi, ba đứa tự chia với nhau.”
Không khí trong phòng đột ngột nặng như chì. Chỉ còn tiếng quạt trần quay đều rít nhẹ trên đầu.
Lan mím môi, còn Quân đứng bật dậy:
“Mẹ nói vậy nghĩa là sao? Con là con trai cả của mẹ. Mẹ dư tiền mà không giúp một chút cũng không được à? Mẹ thương tiền hơn thương con sao?”
Bà Hạnh nhìn thẳng vào mắt anh:
“Mẹ thương con. Nhưng mẹ không muốn tạo thói quen dựa dẫm. Cho mượn rồi có ngày thành cho luôn. Mẹ không thể tự cắt bớt sự an ổn cuối đời của mình.”
Lan khẽ kéo áo chồng, ý muốn bảo anh bớt nóng. Nhưng Quân buông tay vợ ra, giọng nghẹn lại:
“Từ nhỏ đến lớn… chưa lần nào con xin mà mẹ cho. Mẹ lúc nào cũng lo cho mẹ trước. Bố mất rồi, mà mẹ vẫn một mình như thể ba đứa con chẳng tồn tại.”
“Con nói sai rồi.” – bà đáp, giọng điềm tĩnh – “Mẹ một mình là do mẹ chọn. Không muốn phiền con nào hết. Con cái lớn rồi phải tự dựng cuộc sống. Mẹ không thể gánh thay mãi.”
Cơn mưa bắt đầu đổ xuống, nước đập vào mái tôn vang rào rào. Quân và Lan rời khỏi nhà trong im lặng, không chào bà. Bà Hạnh nhìn theo bóng con trai chạy ra xe, gương mặt đanh lại nhưng sâu trong ánh mắt có chút buồn khó tả.
Buổi tối, bà nhận được tin nhắn của con gái – Thảo. Không hiểu sao Lan đã kể chuyện sáng nay cho Thảo nghe, và Thảo thì nổi đóa lên:
“Mẹ không thương anh hai thì thôi, sao nói nặng lời vậy? Mấy tỷ thôi mà mẹ cũng không giúp được à? Tiền đó sau này tụi con cũng được hưởng, có khác gì đâu.”
Bà Hạnh đọc tin mà tay run run. Lồng ngực như có tảng đá đè xuống. Rõ ràng bà luôn nghĩ mình sống sòng phẳng, không làm phiền ai, vậy mà giờ lại bị chính những người con mình sinh ra trách móc.
Bà nhắn lại:
“Tiền đó để mẹ phòng thân. Không ai biết già bệnh lúc nào. Mẹ còn phải tính cho mình.”
Nhưng Thảo đáp ngay:
“Mẹ lúc nào cũng chỉ biết cho bản thân.”
Chỉ một câu thôi mà khiến mắt bà nhòa đi.
Đêm đó, bà Hạnh trằn trọc suốt. Tiếng mưa rơi lộp độp ngoài hiên như từng nhát gõ vào lòng.
Bà nhớ lại những năm vợ chồng bà còn buôn bán. Hai người làm quần quật từ sáng đến tối, dành dụm từng đồng mới mua được căn nhà mặt phố, rồi thêm một căn nữa để cho thuê. Chồng bà mất đã mười năm, một tay bà quản lý mọi thứ, giữ nguyên ý nguyện chung của hai người là không để con cái quá ỷ lại.
Vậy mà giờ đây…
Bà thở dài, đưa tay xoa ngực. Một cảm giác lạnh buốt len vào thinh không.
“Mình sai ở đâu?” – bà tự hỏi.
Hôm sau, đang quét sân thì bà nhìn thấy người hàng xóm – bà Tư – hớt hải chạy qua:
“Chị Hạnh, chị biết chuyện chưa? Sáng nay tôi đi chợ nghe người ta nói…”
Bà Hạnh nhíu mày:
“Chuyện gì?”
“Nó đồn ầm lên là chị có hai chục tỷ gửi ngân hàng. Bởi vậy mấy đứa con mới giận, bảo chị giấu giếm, không chia. Người ta nói tùm lum hết trơn!”
Tay bà Hạnh chợt khựng lại. Cây chổi rơi xuống sân đánh bộp.
“Ai nói?”
“Thấy bảo… từ nhà con Lan mà ra. Hình như bữa cãi nhau, nó nói cho bạn bè, rồi lan ra ngoài. Giờ cả xóm biết hết.”
Mặt bà Hạnh nóng bừng. Hai mươi tỷ – con số ấy đúng là bà có nói, nhưng chỉ nói với ba đứa con mình, dặn chúng đừng kể ai. Vậy mà…
Một nỗi thất vọng ùa đến, choán cả lồng ngực.
Bà quay vào nhà, đóng sầm cửa, tựa lưng vào cánh cửa gỗ lạnh lẽo, tim đập mạnh.
“Sao tụi nó lại làm vậy với mình chứ…”
Buổi chiều, con trai út – Tuấn – ghé qua. Khác với hai anh chị, Tuấn thân với mẹ nhất, tính hiền lành và ít nói. Vừa vào nhà, cậu đã thấy vẻ mặt mệt mỏi của mẹ.
“Mẹ chưa ăn gì sao? Mẹ mệt à?”
Bà Hạnh cố gượng:
“Không sao.”
Tuấn đặt túi trái cây xuống bàn rồi ngồi đối diện mẹ:
“Con có nghe chuyện của anh hai… Mẹ, con hiểu mẹ. Đồng tiền mình dành dụm cả đời, đâu thể tùy tiện cho mượn. Mẹ đừng buồn.”
Giọng nói nhẹ nhàng của Tuấn khiến mắt bà cay xè. Bà không khóc, nhưng tay run lên.
“Tuấn nè… mẹ nói con nghe… Hay là trước giờ mẹ cứng nhắc quá? Mẹ chỉ muốn tụi con tự lập…”
Tuấn lắc đầu:
“Không, mẹ làm vậy đúng rồi. Nhưng… con nghĩ mẹ nói chuyện hơi thẳng quá, nên anh hai mới buồn. Tụi con lớn rồi nhưng cũng dễ chạm tự ái lắm.”
Bà Hạnh mím môi, không biết đáp ra sao. Bà không có ý nói tổn thương ai, chỉ muốn giữ phần an toàn cho tuổi già của mình. Nhưng dường như càng cố giải thích, khoảng cách giữa bà và những đứa con lại càng lớn.
Tuấn ngập ngừng một lúc rồi hỏi:
“Mẹ… thật sự có hai mươi tỷ?”
Bà khẽ gật đầu.
Tuấn cười buồn:
“Mẹ già rồi mà vẫn một mình giữ số tiền lớn như vậy… con sợ người ngoài biết được lại sinh chuyện không hay.”
Lời nói ấy như một cơn gió lạnh thổi qua.
Bà chợt nhớ đến điều bà Tư nói buổi sáng: Cả xóm đều biết chuyện hai mươi tỷ.
Một luồng áp lực dồn lên vai, khiến bà cảm thấy bất an đến lạ.
Đêm. Ngoài trời đã tạnh mưa nhưng gió vẫn thổi hun hút. Bà Hạnh ngồi trước hiên, chống hai tay lên đầu gối, trong đầu rối bời như tơ vò.
Bà tự hỏi:
Mình dành dụm cả đời để làm gì?
Để rồi bị con cái hiểu lầm?
Để bị người đời đàm tiếu?
Hay để cuối đời vẫn sống trong cô đơn, lo lắng?
Ngay lúc ấy, điện thoại reo. Số của Quân.
Bà bắt máy, lòng nặng trĩu.
“Mẹ. Con xin lỗi vì hôm trước con to tiếng. Nhưng… nếu mẹ không giúp, con có thể mất hết. Mẹ muốn đứng nhìn con sụp đổ sao?”
Giọng Quân yếu ớt nhưng ẩn chứa áp lực vô hình.
Bà run tay:
“Quân… mẹ không thể—”
“Mẹ không thể hay mẹ không muốn?” – anh ngắt lời, giọng như vỡ ra – “Mẹ sống một mình, tiền chất đầy ngân hàng. Còn con thì nhà cửa đang nợ, dự án dang dở. Mẹ nghĩ coi công bằng không?”
Bà Hạnh ngồi lặng đi. Trái tim như bị bóp nghẹt.
“Con chỉ xin mượn… mà mẹ cũng tiếc. Con thật sự thất vọng, mẹ ạ…”
“Tút… tút… tút…”
Quân cúp máy.
Bà Hạnh buông điện thoại xuống bàn, toàn thân mềm nhũn. Bà đã tưởng mình mạnh mẽ lắm, vậy mà lúc này lại bơ vơ đến mức muốn bật khóc.
Trong căn nhà im lặng, tiếng gió luồn qua khe cửa càng làm người ta thấy lạnh lẽo.
Bà tựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.
Rõ ràng bà chỉ muốn sống yên ổn, không làm phiền ai, giữ tiền để phòng lúc đau yếu… thế nhưng niềm tin giữa mẹ và con lại đang dần nứt vỡ.
Và bà không biết mọi chuyện tệ đến mức nào cho đến khi nghe tiếng điện thoại rung thêm lần nữa – là hàng xóm gửi tin nhắn:
“Chị cẩn thận nha. Nghe đồn mấy người lạ để ý nhà chị mấy hôm nay. Chắc vì chuyện tiền bạc…”
Bà Hạnh choáng váng.
Cảm giác nguy hiểm len vào ngực, rõ ràng như có người đang dòm ngó.
Lần đầu tiên trong nhiều năm, bà thấy sợ.
CHƯƠNG 2 – CƠN BÃO VỠ VANG
Sáng hôm sau, bà Hạnh thức dậy với cảm giác nặng nề. Giấc mơ đêm qua còn ám ảnh: căn nhà trống vắng, bóng dáng con cái xa dần, tiếng cười trẻ con biến mất, chỉ còn bà một mình giữa đống tiền mà chẳng biết dùng thế nào.
Bà mở cửa sổ nhìn ra đường. Mấy người hàng xóm đang rỉ rả bàn tán. Nhìn ánh mắt họ, bà cảm nhận được sự tò mò và dòm ngó. Hai mươi tỷ, số tiền quá lớn trong mắt mọi người, trở thành cái mồi lửa nhỏ nhưng đủ để bùng lên chuyện thị phi.
Bà Hạnh biết mình phải hành động. Không thể cứ im lặng, để tin đồn trôi dạt, lôi kéo những kẻ lợi dụng. Bà rút điện thoại, gọi cho Tuấn:
“Tuấn, hôm nay con đi cùng mẹ ra ngân hàng. Mẹ muốn kiểm tra lại sổ sách, phòng khi có chuyện.”
Tuấn đồng ý ngay. Cậu hiểu mẹ, luôn đi theo những quyết định cẩn trọng của bà.
Ra ngân hàng, bà Hạnh tự cảm thấy áp lực. Không chỉ vì số tiền lớn, mà còn bởi ánh mắt tò mò của nhân viên ngân hàng khi nghe bà nhắc đến hai mươi tỷ. Bà vẫn giữ im lặng, nhưng lòng luôn canh cánh: nếu có kẻ muốn lợi dụng, chẳng lẽ bà lại bị ép buộc?
Khi vừa bước ra khỏi ngân hàng, Tuấn bất ngờ kéo tay mẹ lại:
“Mẹ… nhìn kìa…”
Bà Hạnh quay đầu, thấy một chiếc xe đen bóng loáng đậu gần cổng. Không ai xuống, nhưng ánh mắt từ trong xe dõi theo bà. Bà nhíu mày. Người lạ, theo dõi bà từ lúc nào?
“Không sao đâu mẹ. Có lẽ chỉ là tình cờ.” Tuấn an ủi, nhưng giọng cậu cũng căng thẳng.
Bà Hạnh gật đầu, nhưng lòng bắt đầu hoang mang. Hai mươi tỷ – cái giá của sự cẩn trọng – bỗng trở thành mồi lửa.
Về nhà, bà Hạnh gặp thêm một thử thách mới: Quân lại đến. Lần này, anh không mang vẻ nóng nảy như hôm trước. Anh đến với gương mặt căng thẳng, đôi mắt ánh lên nỗi lo sợ.
“Mẹ… con… hôm qua con nóng giận. Nhưng… mẹ có biết, dự án lần này rất quan trọng không?”
Bà Hạnh nhìn thẳng, không giấu giận:
“Con đã biết mẹ nói không, sao còn lèm bèm? Con không thể tự xoay, chỉ đổ lỗi cho mẹ. Quân à, mẹ nuôi con để con tự lập, giờ mẹ sống yên ổn cuối đời, con cũng không cho mẹ sự bình yên.”
Anh quỳ xuống, giọng run run:
“Mẹ… con… không muốn mẹ buồn… Nhưng… nếu mẹ không giúp lần này, con sẽ mất tất cả. Mất nhà, mất dự án… Mẹ hiểu không?”
Bà Hạnh trầm ngâm. Bà hiểu, Quân không nói dối. Đứa con trai lớn của bà, sau nhiều năm tự lập, giờ đang đứng trên bờ vực thất bại. Nhưng bà biết, nếu cho mượn tiền, mọi thứ sẽ không dừng lại ở ba tỷ. Con trai cả sẽ coi mẹ như ngân hàng cá nhân, và bà sẽ chẳng còn tự do để sống nốt những ngày tháng tuổi già.
“Mẹ không thể. Quân… con phải tự chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình.” Bà thở dài. “Nếu con thất bại, mẹ sẽ ở đây, nhưng không thể gánh thay.”
Quân đứng dậy, nhìn mẹ, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng:
“Mẹ… con xin lỗi. Nhưng… con thật sự thất vọng về mẹ…”
Anh bỏ đi, lần này là thật sự bỏ đi, không ngoảnh lại. Bà Hạnh đứng nhìn bóng dáng con trai khuất dần, một nỗi đau nhói trong tim. Bà đã chuẩn bị tinh thần cho mọi thứ, nhưng khi nghe con nói câu đó, bà vẫn cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt.
Ngày tiếp theo, bà Hạnh quyết định gọi họp các con. Ba đứa con – Quân, Tuấn và Thảo – được mời đến nhà. Bà muốn nói rõ quan điểm và đồng thời giám sát xem ai sẽ làm gì với số tiền.
Khi ba người con ngồi trước mặt bà, không khí căng thẳng đến mức thở cũng thấy nặng. Bà Hạnh mở lời:
“Mẹ muốn nói thẳng với các con. Hai mươi tỷ, mẹ không chia cho ai. Khi mẹ mất, các con tự chia với nhau. Ai cố tình nhòm ngó, mượn tiền… đều không được. Mẹ nuôi các con ăn học, nhưng sống riêng, mẹ có quyền quyết định tài sản của mình. Ai không chịu được, có thể ra ngoài sống.”
Thảo bật cười khẩy, giọng mỉa mai:
“Đúng là mẹ! Tính mẹ không thay đổi được. Nhưng mẹ có biết, hành động này khiến tụi con cảm giác… mẹ quá tính toán, quá ki bo không?”
Quân gật gù:
“Anh Hai cũng đồng ý. Mẹ sống cho mình quá. Nếu mẹ chết, tiền thì tụi con chia. Nhưng lúc mẹ còn sống, mẹ như một bức tường cản hết mọi thứ.”
Bà Hạnh lặng người. Đây là lần đầu tiên, ba đứa con cùng nói thẳng với bà, không ai né tránh. Trong lòng bà vừa buồn vừa căng thẳng. Bà luôn nghĩ mình sống sòng phẳng, giữ tiền phòng thân, không gây phiền toái cho ai… nhưng giờ đây, những gì bà làm lại trở thành vết nứt trong lòng con cái.
Tuấn, vốn ít nói, bỗng lên tiếng:
“Mẹ… con hiểu mẹ. Nhưng… có lẽ mẹ nên xem xét an toàn tiền bạc, phòng khi có người lợi dụng. Mấy ngày nay, mẹ bị theo dõi, có thể chuyện này liên quan đến số tiền mẹ giữ.”
Bà Hạnh cau mày. Tuấn nói đúng. Cảm giác bất an khi có người theo dõi, cộng với áp lực từ con cái, khiến bà không thể yên tâm.
“Mẹ… sẽ tính toán cẩn thận. Không để ai lợi dụng. Nhưng mẹ vẫn không chia tiền lúc này. Các con muốn gì thì tự xoay.”
Ba người con im lặng. Không khí im lặng nặng nề, chỉ có tiếng quạt trần quay lách cách như muốn nhấn mạnh khoảng cách giữa mẹ và con.
Một tuần sau, tình hình càng phức tạp. Bà Hạnh phát hiện có dấu hiệu lạ trong căn nhà: cửa sổ phòng kho bị cạy nhẹ, vài chiếc két sắt không còn nguyên. Rõ ràng, có người đã thăm dò, dò xét. Bà lập tức thuê một thám tử tư theo dõi xung quanh.
Cùng lúc, Quân tiếp tục gọi điện, nhắn tin, liên tục thúc giục mẹ cho mượn tiền. Lan – con dâu cả – cũng vào cuộc, hứa hẹn đủ kiểu: “Mẹ giúp lần này, tụi con sẽ trả nhanh chóng, con hứa!”
Nhưng bà Hạnh vẫn đứng vững. Bà đã từng chứng kiến bao người lợi dụng sự tin tưởng của bà, và lần này, bà không thể mắc sai lầm.
Một buổi tối, bà nhận được cuộc gọi từ Thảo:
“Mẹ… con nghe chuyện lạ. Người lạ để ý nhà mẹ nhiều. Con sợ mẹ không an toàn. Mẹ có muốn con đưa về nhà con không?”
Bà lắc đầu:
“Mẹ quen sống một mình, con à. Nhưng… mẹ sẽ cẩn thận. Cám ơn con.”
Thảo năn nỉ:
“Mẹ đừng cứng quá. Tiền bạc quan trọng, nhưng tính mạng quan trọng hơn. Mẹ không thể tự bảo vệ mình lúc này.”
Bà Hạnh ngậm ngùi, mắt nhìn xa xăm. Cả đời bà đã quen độc lập, tự lực, không nhờ vả ai. Nhưng giờ đây, mọi thứ đang trở thành một cơn bão, có thể cuốn trôi mọi nỗ lực bà xây dựng.
Ngày tiếp theo, Quân lại xuất hiện. Lần này, anh không tới để xin tiền nữa. Anh mang theo hồ sơ, giấy tờ, và giọng điệu cứng rắn:
“Mẹ Hạnh, con đã quyết định. Nếu mẹ không giúp, con sẽ dùng cách khác. Con không muốn nhìn dự án chết, và… mẹ cũng nên hiểu, số tiền mẹ giữ lớn quá, không an toàn. Con sẽ dùng mọi cách để bảo vệ lợi ích của mình.”
Bà Hạnh nhìn anh, cảm giác vừa giận vừa lo: một đứa con trai, nay đã trở nên cứng đầu và quyết liệt như thế.
Bà thở sâu:
“Quân… mẹ không sợ dự án con thất bại. Mẹ sợ con quên mất lòng tự lập. Mẹ không bao giờ từ chối con vì không thương con. Mẹ chỉ muốn… con tự đứng vững.”
Quân lặng người. Anh nhìn mẹ, ánh mắt lẫn giữa căm giận và bất lực.
Buổi chiều hôm ấy, bà Hạnh đi kiểm tra căn nhà cho thuê, vẫn giữ nét điềm tĩnh. Nhưng sâu trong lòng, bà biết cơn bão chưa kết thúc. Những ngày sắp tới, sẽ còn nhiều thử thách hơn: từ con cái, từ người ngoài, và cả những cám dỗ của đồng tiền.
Đêm khuya, bà Hạnh ngồi trước cửa sổ, nhìn ra ánh đèn đường hắt qua mưa. Gió thổi, tiếng côn trùng râm ran, tất cả như nhắc nhở bà một điều: tuổi già không còn chỗ cho sự hời hợt, và gia đình cũng không còn như xưa.
Bà nhắm mắt lại, lòng thầm nhủ:
“Mình phải cứng rắn. Mình phải giữ vững lập trường. Không vì ai mà lùi bước. Nhưng… con cái, liệu mình có quá cứng nhắc không?”
Trong đầu bà Hạnh, cơn bão ngầm trong gia đình đang dần vỡ vang, sẵn sàng nhấn chìm những mối quan hệ tưởng chừng bền chặt. Và bà biết, nếu không khéo léo, tất cả sẽ tan tành chỉ vì tiền bạc và lòng kiêu hãnh của mỗi người.
CHƯƠNG 3 – SAU CƠN BÃO LÀ BÌNH MINH
Sáng sớm, bà Hạnh thức dậy trong sự im lặng của căn nhà. Trời vẫn còn vương mưa đêm, nhạt nhòa ánh sáng từ mặt đường. Bà uống một ngụm trà nóng, cố lấy lại bình tĩnh.
Cơn bão từ những ngày qua vẫn chưa hạ nhiệt. Người theo dõi, con cái giận dỗi, tin đồn xóm làng… tất cả dồn lên vai bà như muốn bóp nghẹt. Nhưng bà Hạnh – với bản tính sòng phẳng và độc lập – quyết định một lần phải làm rõ mọi chuyện, để không còn nỗi lo lắng, cũng là để các con hiểu tường tận cách bà nhìn tiền bạc và gia đình.
Buổi trưa, bà mời tất cả con cái tới nhà. Quân, Thảo và Tuấn đều tới, gương mặt nghiêm trọng, có phần cảnh giác. Bà Hạnh mở lời ngay:
“Các con, hôm nay mẹ muốn nói thẳng mọi chuyện. Không vòng vo, không giấu giếm. Hai mươi tỷ là của mẹ, mẹ giữ để phòng thân. Mẹ không chia lúc còn sống. Mẹ đã sống cả đời tự lập, nuôi các con ăn học, giờ mẹ không thể để mình phải lệ thuộc hay lo sợ.”
Quân chồm người lên, giọng nặng nề:
“Mẹ… tụi con không muốn cướp tiền mẹ đâu. Chỉ là… mẹ sống quá cứng nhắc. Con thấy bất lực khi mẹ không chịu hiểu chúng con.”
Bà Hạnh ngồi thẳng, ánh mắt bình thản:
“Mẹ hiểu con, nhưng con có biết mẹ sợ gì không? Sợ một ngày, tiền mất, mẹ bất lực, không còn tự chủ. Mẹ giữ tiền không phải ích kỷ, mà là tự bảo vệ bản thân. Con không nghĩ cho mẹ, chỉ nghĩ cho dự án của con, là mẹ sợ hãi.”
Thảo gắt lên:
“Nhưng mẹ cứ giữ như vậy, tụi con cảm giác… mẹ không tin tụi con, coi tụi con như trẻ con.”
Tuấn lên tiếng, giọng điềm tĩnh:
“Mẹ à, con nghĩ… nếu mẹ nói rõ như thế này từ trước, tụi con sẽ hiểu. Chứ giấu diếm hay cứng nhắc quá lâu, ai cũng bực bội cả.”
Bà Hạnh gật đầu, thở nhẹ:
“Đúng. Mẹ sai là chưa nói rõ quan điểm từ đầu. Từ nay, mọi chuyện sẽ minh bạch. Ai muốn hỏi, mẹ sẽ trả lời. Ai muốn giúp mẹ phòng thân, mẹ đón nhận. Ai muốn nhòm ngó hay xin tiền… thì mẹ vẫn sẽ từ chối. Chỉ có một điều mẹ muốn: các con hiểu mẹ không ích kỷ, chỉ là mẹ cẩn trọng.”
Ngày hôm sau, bà quyết định thuê thêm an ninh cho căn nhà. Người theo dõi đã hiện hữu từ vài ngày trước, và bà không thể xem nhẹ. Tuấn – vốn nhạy bén – cũng tham gia cùng mẹ, kiểm tra hệ thống camera, khóa cửa.
Quân, lúc đầu còn cau có, giờ cũng thấy nhẹ nhõm phần nào khi biết mẹ quyết đoán và biết cách bảo vệ bản thân. Thảo thì bắt đầu thấu hiểu: mẹ không phải quá tính toán hay keo kiệt, chỉ là mẹ lo lắng cho tuổi già và quyền tự do của mình.
Một buổi chiều, trời quang đãng, bà Hạnh ra sân, nhìn mấy đứa cháu chơi đùa. Không còn tiếng cãi vã của vài ngày trước, chỉ còn tiếng cười trẻ con trong trẻo. Bà cảm thấy lồng ngực nhẹ nhõm, một cảm giác gần như bình yên hiếm hoi.
Tuấn ngồi cạnh bà:
“Mẹ à, con nghĩ… mẹ giữ tiền, nhưng không phải để cô độc. Mẹ muốn các con trưởng thành, tự lập. Giờ tụi con hiểu rồi.”
Bà Hạnh cười nhạt, ánh mắt dịu dàng:
“Con thấy không, mẹ sợ nhất là khi sống mà không còn tự chủ, rồi phụ thuộc vào con cái. Giờ mọi chuyện đã rõ ràng, mẹ yên tâm hơn.”
Quân, đứng từ xa, thở dài, giọng trầm:
“Mẹ Hạnh… con biết mẹ thương tụi con theo cách riêng. Con xin lỗi vì những ngày qua giận dỗi. Con hiểu rồi.”
Thảo nắm tay mẹ, giọng nghẹn:
“Mẹ… tụi con sẽ không để mẹ đơn độc nữa. Dù sao, mẹ cũng phải sống vui, chứ không chỉ lo sợ tiền bạc.”
Bà Hạnh nhìn ba đứa con, trong lòng vừa ấm áp vừa tự hào. Bao năm dạy dỗ, rèn luyện con cái tự lập, giờ đây, các con đã hiểu mẹ. Không còn mâu thuẫn gay gắt, không còn giận hờn vô lý, chỉ còn sự thông cảm và trân trọng.
Một tuần sau, bà Hạnh nhận được tin từ ngân hàng: số tiền vẫn nguyên vẹn, an toàn tuyệt đối. Người theo dõi đã bỏ đi khi biết bà cảnh giác và lắp đặt hệ thống an ninh.
Bà Hạnh thở phào. Bao nhiêu lo lắng dồn nén bấy lâu, giờ đây đã được giải tỏa. Nhưng bà biết, để gia đình hòa thuận, tiền bạc chỉ là một phần, quan trọng nhất vẫn là sự thấu hiểu và tôn trọng lẫn nhau.
Bà gọi ba đứa con lại:
“Các con, mẹ giữ hai mươi tỷ để phòng thân. Nhưng mẹ cũng muốn mẹ con mình gần gũi nhau hơn. Không ai chia rẽ, không ai ganh ghét. Các con hãy sống với mẹ như trước, chứ không phải lúc mẹ chết mới nghĩ đến tiền.”
Quân gật đầu, Thảo mỉm cười, Tuấn ôm nhẹ vai mẹ. Ba thế hệ cùng nhau, không còn mâu thuẫn, chỉ còn sự đồng cảm và thấu hiểu.
Thời gian trôi qua, bà Hạnh vẫn sống độc lập, chăm sóc bản thân, đi chợ, chơi với các cháu và tận hưởng cuộc sống tuổi già. Hai mươi tỷ vẫn nguyên vẹn, nhưng bà không còn áp lực như trước. Con cái đã hiểu mẹ, và bà cũng học được cách mềm mỏng, để yêu thương và chia sẻ mà không mất đi sự tự chủ.
Một buổi chiều, bà ngồi trước hiên nhà, ánh nắng cuối ngày chiếu vào khuôn mặt, mỉm cười. Tiếng cười trẻ con vang lên từ sân sau, gió nhẹ thổi qua mái tóc bạc, và bà cảm nhận được sự bình yên thực sự: không phải từ tiền bạc, mà từ tình thân và sự hiểu nhau giữa mẹ và con.
Bà Hạnh biết, cơn bão vừa qua là bài học quý giá. Không ai sai, cũng không ai đúng tuyệt đối. Chỉ là mọi người cần học cách thấu hiểu, tôn trọng và bảo vệ lẫn nhau.
Và như thế, sau cơn bão ngầm, gia đình bà Hạnh tìm lại được bình minh, ấm áp và trọn vẹn. Hai mươi tỷ vẫn ở đó, nhưng thứ quan trọng hơn cả – sự gắn kết, sự thấu hiểu và tình thương giữa mẹ và các con – mới thực sự là tài sản quý giá nhất.
‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.