Chương 1: Buổi chiều mưa ly hôn
Mưa rơi lất phất, kéo dài từ trưa sang chiều, từng giọt nước đập xuống mái tôn kêu lộp cộp như nhịp trống nhỏ, nhấn nhịp vào tâm trạng tôi đang hỗn độn. Ngoài cửa sổ, trời xám xịt, những đám mây dày đặc như muốn nuốt chửng cả căn phố yên tĩnh. Căn nhà – nơi tôi và anh từng cùng nhau dựng xây bao kỷ niệm – giờ đây lạnh lẽo đến mức chỉ cần một bước chân cũng có thể vang lên như tiếng sấm nhỏ.
Tôi đứng lặng trước tấm gương trong phòng khách, bàn tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc ướt nhẹp mưa, nhưng không phải để chỉnh sửa vẻ ngoài. Tôi chỉ muốn thấy rõ mình trong khoảnh khắc này: một người phụ nữ đứng giữa cơn mưa cuộc đời, vừa tổn thương, vừa phải đối diện sự thật phũ phàng. Nhìn vào đôi mắt trong gương, tôi nhận ra chúng đã sưng húp, đỏ hoe – dấu vết của những đêm dài không ngủ, của những lần im lặng nhìn anh, ngỡ rằng hạnh phúc chỉ cần mình cố gắng là giữ được.
Anh bước vào phòng khách, theo sau là cô ta. Ánh mắt tôi dán chặt vào họ, cảm giác tim như bị bóp nghẹt. Người đàn ông tôi từng tin tưởng, yêu thương, giờ đây lại nở nụ cười mà tôi biết chắc chắn nó không dành cho tôi. Còn cô gái đứng bên cạnh, đôi mắt lấp lánh sự tự mãn, tay khẽ khoanh trước ngực, như thể cả thế giới này đang nghiêng về phía cô.
Anh thản nhiên đặt trên bàn chiếc phong bì trắng, trong đó là đơn ly hôn. Giọng anh bình thản, nhưng từng chữ từng chữ như những mũi dao xuyên thẳng vào tim tôi:
“Anh nghĩ đã đến lúc chúng ta dừng lại. Đây là đơn ly hôn. Ký đi, để mọi chuyện nhanh gọn.”
Tôi nhìn vào tờ giấy, từng con chữ đen in trên nền trắng chói mắt. Tim tôi co thắt, hơi thở như nghẹn lại. Tôi tưởng tượng mình sẽ la lên, sẽ hỏi tại sao, sẽ van xin, sẽ trách móc. Nhưng chẳng có gì trào ra ngoài. Chỉ là im lặng, một sự im lặng đến mức khiến căn phòng trở nên đặc quánh.
Cô ta nhếch môi cười, cười mà như muốn nói: “Xem nào, em là người chiến thắng.” Tôi muốn hét lên, nhưng cổ họng lại khô cứng. Chỉ một câu duy nhất vọng ra trong đầu: “Vậy là hết thật rồi.”
Tôi cầm bút ký tên. Chữ ký lúng túng, run rẩy, nhưng chắc chắn. Không phải vì yếu đuối, mà vì tôi nhận ra rằng, níu giữ bây giờ chỉ khiến mình thêm đau. Mưa ngoài cửa như trút xuống những giọt nước lạnh lùng, xoa dịu một phần nỗi đau trong tôi, nhưng cũng nhấn chìm ký ức cũ vào dĩ vãng.
Sau khi ký xong, tôi không nhìn anh thêm lần nào nữa. Tôi thu dọn vài bộ quần áo, nhét chúng vào túi xách, không quên mang theo vài vật dụng kỷ niệm nhưng tôi đã biết, những thứ còn lại chỉ là nỗi nhớ nhạt nhòa. Tôi bước ra khỏi căn nhà, cảm giác từng bước chân như nặng trĩu, nhưng lại tự do một cách kỳ lạ. Tiếng mưa rơi xối xả, hòa cùng tiếng dép va vào vũng nước ngoài hiên, tạo thành một bản nhạc ảm đạm, nhưng cũng như rửa trôi mọi đau đớn đã chồng chất trong lòng.
Trên đường về nhà mẹ, tôi không bật đèn xe. Nước mưa dội xuống kính chắn gió, nhấn chìm mọi thứ xung quanh thành những mảng mờ ảo. Dòng xe chạy chậm, những người đi đường vội vàng tìm nơi trú, còn tôi, trong tâm trí, đang lặp đi lặp lại hình ảnh anh và cô ta trong căn phòng khách. Những nụ cười giả tạo, những ánh mắt đầy khinh bỉ, khiến tim tôi thắt lại từng nhịp.
Về tới nhà mẹ, không gian ấm áp và quen thuộc khiến tôi nhẹ nhõm hơn đôi chút. Hương sữa, hương bếp, hương của những ngày tháng bình yên xưa cũ, len lỏi vào từng ngóc ngách tâm hồn. Tôi ngồi xuống ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mưa vẫn rơi đều đều, và tự nhủ: “Mình sẽ sống tiếp, vì mình còn có mẹ, có bản thân, còn có một cuộc đời cần tự lo.”
Tôi nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc tưởng như vĩnh viễn. Căn bếp nơi chúng tôi cùng nhau nấu bữa ăn trưa, chiếc ghế sofa nơi anh từng ngồi ôm tôi sau những ngày dài mệt mỏi, những buổi tối trăng sáng ngồi bên ban công trò chuyện về tương lai… Tất cả giờ chỉ còn là ký ức, những ký ức đẹp nhưng đau đến thắt tim.
Ngồi một mình trong căn phòng ấm áp, tôi không khóc nữa. Thay vào đó là một cảm giác lạ thường: vừa trống rỗng, vừa nhẹ nhõm. Tôi nhận ra rằng, im lặng rời đi không phải là đầu hàng, mà là chọn cách sống còn lại cho mình. Tôi không cần níu kéo, không cần tranh đấu với một người đã mất hết tình yêu và tôn trọng.
Buổi chiều ấy, mưa vẫn rơi. Tôi cầm tách trà nóng, nhìn ra sân vườn nhỏ, lá cây nhấp nhô theo từng cơn gió, và nhận ra một điều quan trọng: cuộc đời vẫn tiếp diễn. Tôi sẽ bước tiếp, với hai tay trắng, nhưng với trái tim còn nguyên vẹn, sẵn sàng đón nhận những cơ hội mới, những hạnh phúc mới, không còn bóng dáng của sự phản bội đeo bám.
Khi màn đêm buông xuống, mưa vẫn không ngừng rơi, tôi bước ra ban công, hít thật sâu không khí mát lạnh. Trong lòng, lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi thấy rõ ràng: mình được tự do. Và tự do, đôi khi, chính là hạnh phúc lớn nhất sau cùng.
Chương 2: Một tháng sau cơn mưa
Một tháng trôi qua kể từ ngày tôi rời căn nhà cũ trong cơn mưa tầm tã. Thời gian đủ để tôi tạm quên đi hình ảnh anh – chồng cũ – và cô nhân tình với nụ cười khinh bỉ. Tôi quay trở lại nhịp sống thường nhật: đi làm, gặp gỡ bạn bè, chăm sóc bản thân. Nhưng trong sâu thẳm, vẫn tồn tại một cảm giác tò mò, muốn nhìn xem cuộc sống của họ sẽ ra sao sau cú sốc mà họ từng gây ra cho tôi.
Một buổi chiều cuối tuần, trời u ám, tôi tình cờ đi ngang khu phố cũ. Tò mò thôi thúc tôi dừng lại gần ngôi nhà mà tôi từng gọi là “tổ ấm”. Căn nhà lặng yên, không có dấu hiệu vui vẻ, nhưng ở ban công tầng hai, tôi nhận ra hình bóng quen thuộc: cô nhân tình – người từng cười khinh bỉ tôi – đang đứng nói chuyện với một người đàn ông khác, trạc tuổi cô, ăn mặc sang trọng, dáng điệu tự tin.
Tôi lặng lẽ quan sát, không muốn họ nhận ra. Trong lòng, một cảm giác vừa ngạc nhiên vừa thỏa mãn len lỏi: cô ta đã không còn cần anh nữa. Tôi không thể không mỉm cười. Một tháng, quá nhanh, quá ngắn để tình cảm cũ còn bền, nhưng đủ để người ta thấy rõ ai là người bị bỏ rơi.
Hình ảnh đó khiến tôi nhớ lại những ngày tháng tôi phải chịu đựng, âm thầm nhìn anh và cô ta lén lút hẹn hò, những tin nhắn bí mật, những cuộc gọi lúc nửa đêm. Giờ đây, vai trò của cô ta đã thay đổi. Không còn là “người chiến thắng” nữa. Thay vào đó, cô ta trở thành kẻ săn tìm cơ hội, tìm đến một gã nhà giàu khác, và quên đi những lời hứa, những lần dối trá mà cô từng dành cho chồng tôi.
Tôi rút điện thoại, chụp lại vài bức ảnh, nhưng không để công bố, chỉ để tự nhắc mình rằng: mọi thứ rồi sẽ có công bằng của nó. Tôi không hề cảm thấy hả hê vì cô ta gặp may mắn, mà chỉ thấy nhẹ nhõm khi nhận ra: cô ta không còn là mối đe dọa đối với cuộc sống mới của tôi.
Ngày hôm sau, tôi tình cờ đi ngang qua căn nhà cũ một lần nữa. Lần này, cảnh tượng khiến tôi giật mình: anh – chồng cũ của tôi – đang đứng trước cửa, vẻ mặt lúng túng, tay cầm vài tờ giấy, mắt nhìn quanh như tìm sự giúp đỡ. Một vài người hàng xóm tiến lại, giọng họ căng thẳng:
“Anh trả nợ chưa? Người ta bảo sẽ thu sổ đỏ nhà mình đấy!”
Tôi đứng phía xa, nhìn anh qua cổng sắt, cảm giác vừa hả hê vừa thương hại. Anh – người từng hắt hủi, phản bội, giờ đây đang vật lộn với chính quyết định mà anh đã tin tưởng. Tôi mới chợt hiểu: sự giàu sang, tự do mà anh từng khoe khoang, giờ tan biến hết.
Qua lời nói của hàng xóm, tôi biết được chi tiết khiến tôi bật cười trong thầm lặng: anh đã đầu tư theo lời cô nhân tình vào một đồng tiền ảo mà cô ta hứa hẹn “sẽ sinh lời khủng”. Nhưng giờ đây, đồng tiền ảo đó rớt giá thê thảm, anh chính thức phá sản, nợ nần chồng chất, không còn gì trong tay.
Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi dâng lên một niềm thỏa mãn khó tả. Không phải vì tôi muốn anh khổ, mà bởi chính vũ trụ, công lý, đang trả lại những gì anh đáng phải nhận. Cô nhân tình – người từng khiến tôi đau đớn – giờ đã bỏ rơi anh. Anh – người từng dẫn cô về nhà, ném tôi ra khỏi tổ ấm – giờ đang đứng trơ trọi giữa cơn giông tố do chính mình tạo ra.
Tôi bước đi chậm rãi, nhắm mắt, hít sâu không khí mưa còn vương vấn trong phố. Tôi không cần đến sự trả thù trực tiếp, không cần phải chứng minh gì cả. Chỉ cần nhìn thấy quả báo ấy, trong lòng đã đủ nhẹ nhõm, đủ để mỉm cười.
Những ngày tiếp theo, tin tức về anh và cô nhân tình lan truyền trong khu phố. Người ta nói anh vỡ nợ, nhà mất cầm cố, còn cô ta đã chuyển sang “săn” gã nhà giàu khác. Mọi thứ diễn ra như một vở kịch mà tôi vốn từng biết sẽ có kết cục. Tôi không hề xen vào, không hề nhúng tay vào, nhưng cảm giác công bằng, đúng lúc đúng chỗ, khiến tôi càng trân trọng sự lựa chọn rời đi của mình.
Một tháng xa khỏi căn nhà cũ, tôi nhận ra một điều quan trọng: hạnh phúc không phải là níu giữ người không xứng đáng, mà là biết buông bỏ đúng lúc. Buông bỏ để sống cho bản thân, để đón nhận những điều tốt đẹp đang chờ phía trước. Anh và cô ta tự tạo nghiệp, tôi thì tự tìm bình yên.
Chiều muộn, khi mưa tạnh dần, tôi ngồi trên ban công, nhìn những giọt nước còn vương trên lá cây, lòng bỗng thấy nhẹ nhàng. Không còn oán hận, không còn tiếc nuối. Chỉ còn sự bình thản, niềm tin vào chính mình và cảm giác tự do tuyệt vời sau những tháng ngày dài chịu đựng.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: cuộc sống luôn công bằng, chỉ là thời điểm khác nhau mà thôi. Tôi không cần nhìn thấy anh gục ngã, tôi chỉ cần biết rằng mình đã chọn đúng đường, đi đúng hướng. Và chính cảm giác tự do ấy, hạnh phúc ấy, quý giá hơn tất cả những gì tôi từng mơ ước khi ở trong căn nhà cũ.
Chương 3: Quả báo trước cửa nhà cũ
Một tuần sau khi tôi thấy anh đứng lúng túng trước cổng nhà cũ, những tin tức về chồng cũ và cô nhân tình lan truyền nhanh chóng trong khu phố. Người ta bảo anh đã đầu tư hết tài sản vào đồng tiền ảo mà cô bồ giới thiệu. Ban đầu, anh còn khoe với người quen rằng “lợi nhuận sẽ gấp mấy lần”, nhưng giờ đây, đồng tiền đó sụp đổ, số tiền anh mất là một con số khổng lồ. Căn nhà, chiếc xe, tất cả đều trở thành tài sản cầm cố, nợ nần chồng chất.
Tôi không còn bận tâm vào những chuyện cũ nữa, chỉ giữ một cảm giác hả hê tinh tế trong lòng. Không phải là sự thỏa mãn tàn nhẫn, mà là sự an lòng khi thấy công bằng, sự phản bội đã trả giá.
Một chiều mưa nhẹ, tôi đi dạo quanh khu phố cũ. Con đường lát gạch đỏ, bờ tường thấp rêu phong, vẫn y nguyên như tôi đã từng bước đi một tháng trước. Gió nhè nhẹ, mùi mưa còn đọng trên lá cây. Khi tôi đi ngang qua căn nhà cũ, cảnh tượng khiến tôi không khỏi bất ngờ: anh đứng trước cửa, tay ôm những tờ giấy nợ, mắt lấm lét nhìn ra đường, dáng vẻ lúng túng, đầy bối rối.
Ngay khi anh nhận ra tôi, gương mặt biến sắc. Tôi không tiến lại, chỉ đứng từ xa, nhìn anh như một người lạ. Thấy hàng xóm tụ tập quanh anh, gương mặt lo lắng, họ nói:
“Anh có trả nợ kịp không? Người ta bảo sẽ tịch thu sổ đỏ nhà mình đó!”
“Anh… anh đang cố gắng… nhưng…” Giọng anh run run, không dám nói tiếp.
Nhìn cảnh tượng ấy, tim tôi như nở một niềm vui âm thầm. Anh – người từng dẫn cô bồ về nhà, từng hất tôi ra khỏi tổ ấm – giờ đây đang chịu hậu quả mà chính anh tạo ra. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, một thứ cảm giác hả hê nhưng không thù hận. Tôi biết, mình không cần làm gì cả, cuộc đời đã trả anh đúng giá.
Một vài hôm sau, tôi nghe thêm thông tin: cô nhân tình của anh đã nhanh chóng cặp với một gã nhà giàu khác, bỏ mặc anh với số tiền đầu tư bốc hơi, nợ nần chồng chất. Anh như người mất phương hướng, đứng trước bức tường nợ nần mà không biết trông cậy vào đâu.
Tôi bước qua khu phố, đi chậm rãi, tận hưởng cảm giác tự do tuyệt đối. Trong lòng, tôi nhớ lại những ngày tháng bị phản bội, những lần anh nói dối, những nụ cười giả tạo của cô bồ. Giờ đây, mọi thứ đã đảo ngược. Sự hả hê ấy không phải vì thỏa mãn sự căm ghét, mà là sự nhẹ nhõm khi thấy công lý, dù muộn, vẫn tồn tại.
Một buổi chiều khác, mưa rơi nặng hạt hơn, tôi ngồi trên ban công nhà mẹ, nhìn về phía căn nhà cũ. Anh đứng ngoài, đội mưa, nhìn tờ giấy nợ trong tay, vẻ mặt thất thần. Tôi cầm tách trà nóng, mỉm cười. Mưa rơi trên mái tôn, nhỏ xuống lá cây, tạo thành bản nhạc du dương nhưng cũng lạnh lùng, như muốn nhắc nhở anh về quyết định của mình.
Trong đầu tôi chợt hiện lên những kỷ niệm cũ: những bữa cơm gia đình ấm áp, những buổi tối anh ngồi ôm tôi tâm sự, giờ đây chỉ còn là ký ức. Ký ức ấy, từng làm tôi đau đớn khi bị phản bội, giờ chỉ là bằng chứng cho thấy mình đã đi đúng đường khi rời đi.
Tối hôm ấy, tôi bước ra ngoài, đi quanh phố nhỏ. Ánh đèn vàng mờ phản chiếu trên mặt đường ướt, mưa vẫn rơi nhè nhẹ. Tôi tình cờ thấy anh đứng trước một quán cà phê, đầu gục xuống, vẻ mặt mệt mỏi, tay ôm chiếc máy tính bảng – công cụ duy nhất anh dùng để theo dõi khoản đầu tư sụp đổ. Tôi lặng lẽ quan sát, trái tim vẫn cảm giác hân hoan nhưng không tàn nhẫn. Mọi thứ đúng như quy luật: gieo gì gặt nấy.
Một tuần sau, hàng xóm kể lại: anh đã phải bán chiếc xe, cầm cố đồ đạc, thậm chí vay mượn để trả một phần nợ. Cô nhân tình thì vẫn tươi cười với người mới, không còn nhớ đến anh. Tôi đứng trước cửa sổ, nhìn mưa rơi, cảm giác tự do tràn đầy. Không còn oán hận, không còn tiếc nuối, chỉ còn niềm vui nhẹ nhàng, thấm vào từng hơi thở: công lý đôi khi đến muộn, nhưng luôn đúng.
Tôi ngồi lại, nhắm mắt, hít thật sâu, để âm thanh mưa xoa dịu mọi cảm giác còn sót lại. Tôi hiểu rằng hạnh phúc không phải là nhìn người khác gục ngã, mà là chọn sống đúng, sống tự do, và để những kẻ phản bội tự đối diện với quả báo. Tôi mỉm cười.
Mưa tạnh dần, ánh sáng bình minh ló dạng trên mái tôn. Trong lòng tôi, một cảm giác bình yên tuyệt đối lan tỏa. Tôi đã rời bỏ quá khứ, bước ra khỏi nỗi đau, và nhìn cuộc đời tiếp diễn. Anh và cô bồ tự tạo nghiệp, tôi thì đi trên con đường của chính mình – một con đường đầy ánh sáng, tự do, và bình yên.
Ngày hôm đó, tôi nhận ra một điều sâu sắc: không ai có thể lấy đi sự bình an của mình, nếu mình biết cách buông bỏ đúng lúc. Sự hả hê hôm nay không phải vì thù hận, mà vì tự do, vì công bằng, và vì mình xứng đáng được sống cuộc sống mà không ai có thể phá vỡ.
Tôi đứng trên ban công, nhìn những giọt mưa còn đọng trên lá cây, nở nụ cười thật tươi, tự nhủ: “Mình đã chiến thắng, không phải bằng thù hận, mà bằng sự lựa chọn đúng đắn. Và từ hôm nay, cuộc sống của mình sẽ chỉ là của riêng mình.”
Câu chuyện kết thúc trong cảm giác nhẹ nhõm, tự do và công bằng trọn vẹn. Những ai từng gây tổn thương, từng dối lừa, cuối cùng cũng phải trả giá; còn tôi, sau cơn mưa ly hôn và những tháng ngày đối diện nỗi đau, đã tìm lại được bình yên tuyệt đối trong cuộc đời mình.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.