Chương 1: Cơn mưa chia ly
Buổi chiều ấy, trời u ám và mưa lất phất, như thể biết trước những cơn giông tố sắp kéo đến trong cuộc đời tôi. Tôi ngồi trước cửa sổ phòng khách, nhìn những giọt mưa đan cài lên nhau, nhảy múa trên kính. Căn nhà tưởng chừng an yên bỗng trở nên trống rỗng đến kỳ lạ. Tôi nghe tiếng xe máy dừng trước sân, và tim bỗng thắt lại khi biết đó là anh.
Hưng bước vào nhà, tay nắm chặt một chiếc túi xách đen, bên cạnh anh là một cô gái trẻ, xinh đẹp, ăn mặc sang trọng, tóc dài buông xõa như sóng nước. Cô ấy cười, nụ cười tự tin, ngạo nghễ, và điều đó khiến tôi thấy mặn đắng nơi cổ họng.
“Em… chào Hương,” anh lạnh lùng nói, giọng trống rỗng đến lạ.
Tôi chỉ im lặng, không thốt ra lời nào. Mọi thứ như bị đóng băng. Không gian giữa chúng tôi trống rỗng, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đều trên mái tôn.
Cô nhân tình của anh đi thẳng vào phòng khách, chẳng hề dấu diếm. “Chào chị. Tôi là Linh. Tôi nghe nhiều về chị rồi,” cô ta nói, giọng ngọt ngào nhưng đầy tính toán.
Tôi nhịn cơn bực tức, đứng lên, nhìn thẳng vào mắt anh. “Hưng, anh đưa cô ấy về đây làm gì?” giọng tôi trầm, cố giữ bình tĩnh.
Anh không trả lời ngay, chỉ đặt túi xách xuống, lấy ra một tờ giấy. Tôi nhận ra đó là đơn ly hôn. Tim tôi như bị nhấc lên rồi ném mạnh xuống đất.
“Anh… đưa đơn ly hôn cho em. Em ký đi, để mọi chuyện kết thúc nhanh chóng,” anh nói, giọng đều đều, không chút hối hận.
Tôi nhìn anh, nhìn cô ta, nhìn từng góc nhà mà chúng tôi từng chia sẻ hạnh phúc. Thật khó để tin rằng, sau bao nhiêu năm, mọi thứ lại tan vỡ nhanh chóng đến vậy.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, những giọt nước dội lên mái tôn như những nhịp tim rối bời trong lồng ngực tôi. Tôi lặng lẽ ký tên vào tờ giấy, không thốt lên lời nào.
“Anh… đi đi,” tôi nói, giọng yếu ớt nhưng cứng cỏi.
Hưng cúi gật đầu, không nhìn lại, nắm tay cô ta rồi rời khỏi nhà. Tôi đứng lặng trong phòng khách, nghe tiếng mưa rơi dội vào cửa sổ, nghe tiếng nước len lỏi vào từng khe nhỏ, như những giọt nước mắt chưa rơi.
Một lúc sau, tôi thu dọn vài bộ quần áo, những vật dụng cần thiết, rồi bước ra ngoài. Trời mưa tầm tã, tôi cầm ô đi qua con phố vắng, từng bước chân trĩu nặng nhưng tự do. Tôi không nhìn lại, không ngoảnh mặt, vì biết rằng phía sau là những ký ức đau đớn nhưng không còn là của tôi nữa.
Chiều hôm đó, tôi đến một căn phòng trọ nhỏ, nơi mà tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu. Mưa rơi, nhưng không còn lạnh giá như lòng tôi lúc nãy. Tôi biết mình đã giải thoát, dù tự do này vừa ngọt ngào vừa đắng cay.
Ngồi bên cửa sổ, nhìn mưa rơi, tôi nghĩ về những ngày tháng sắp tới. Tôi sẽ không oán hận, sẽ không níu kéo. Cái gì đã mất, hãy để nó mất. Và tôi biết, trong cơn mưa tầm tã ấy, tôi đã tìm thấy một phần sức mạnh của chính mình.
------------
------------
Chương 2: Bóng ma của sự phản bội
Một tháng sau ngày tôi rời khỏi căn nhà ấy, cuộc sống dần ổn định lại trong căn phòng trọ nhỏ. Mọi thứ đơn giản nhưng nhẹ nhàng, đủ để tôi cảm nhận lại hơi thở của riêng mình. Tôi đi làm, đi chợ, nấu những bữa ăn đơn sơ nhưng đầy đủ, và quan trọng nhất, tôi không còn bị tiếng lòng dằn vặt bởi những lời nói dối, những nụ cười giả tạo nữa.
Một buổi chiều, khi tôi ghé qua con phố nơi nhà cũ nằm, lòng bỗng dưng có cảm giác muốn nhìn lướt qua. Chỉ là tò mò, không hơn. Nhưng khi bước qua căn nhà, ánh mắt tôi bất chợt dừng lại. Trước cửa, cô Linh—cô nhân tình từng chen vào hạnh phúc của tôi—đang nắm tay một gã đàn ông khác, vẻ mặt rạng rỡ, đầy hào nhoáng.
Cảnh tượng ấy khiến tôi vừa sửng sốt, vừa cảm thấy một niềm vui nhoi nhói nơi đáy lòng. Cô ta, sau tất cả, cũng chẳng bền vững. Cái cô hạnh phúc giả tạo, ngạo nghễ trước mặt tôi trước đây, giờ đây đã lại phải dựa dẫm vào một gã khác.
Tôi mỉm cười, nhưng là nụ cười bình thản, không còn cay nghiệt. Tôi đi qua, bước chân nhẹ nhàng, như sắp đặt một khúc nhạc cho chính sự giải thoát của bản thân. Nhưng trong thâm tâm, tôi biết một phần vui sướng vẫn len lỏi, khi nghĩ đến Hưng—người từng hắt hủi tôi—rằng có thể anh sẽ phải trả giá cho sự tin tưởng mù quáng.
Vài ngày sau, sự tò mò thôi thúc tôi ghé lại gần khu nhà cũ. Tôi đứng bên đường, nhìn ngôi nhà nơi chúng tôi từng chung sống. Thật tình cờ, hoặc cũng có thể là định mệnh, Hưng đang đứng trước sân, vẻ mặt bối rối, ánh mắt hoang mang. Một nhóm người áo sơ mi trắng, tay cầm giấy tờ, đang tiến tới, giọng họ khẩn trương và nghiêm trọng.
“Anh Hưng, số tiền đầu tư đã quá hạn, chúng tôi cần thanh toán ngay,” một người nói, giọng lạnh lùng.
Hưng lúng túng, miệng lắp bắp, tay nắm chặt chiếc cặp da như tìm một phương án cứu vãn. Tôi đứng từ xa, chứng kiến cảnh tượng mà trước đây tôi từng lo sợ: người đàn ông quyền lực trong mắt tôi, giờ đây đang đối mặt với sự phá sản, bất lực và bẽ bàng.
Trong đầu tôi, hình ảnh Linh—cô nhân tình từng ngạo nghễ, từng chen vào hạnh phúc của tôi—hiện lên rõ nét. Tôi chợt hiểu ra: cô ta đã lừa Hưng đầu tư vào một đồng tiền ảo, hứa hẹn lợi nhuận cao, hấp dẫn, nhưng thực chất là trò gian lận. Hưng, vốn tin tưởng, đã lao vào mà không hay biết, và giờ đây, mọi thứ đổ sụp.
Tôi cảm thấy một niềm hả hê kỳ lạ. Không phải kiểu thù hận mù quáng, mà là sự thỏa mãn khi công lý theo một cách nào đó đã tự tìm đến. Người từng phản bội tôi, người từng làm tôi rơi nước mắt, giờ đây đang trả giá cho sự mù quáng và tin người sai chỗ.
Nhưng tôi không lao tới, không la hét, không xen vào. Tôi chỉ đứng từ xa, nhìn và mỉm cười, cảm giác như một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo sự bình yên mà lâu nay tôi chưa từng có. Tôi thấy Hưng lúng túng, cố giải thích, cố đàm phán, nhưng ánh mắt hoang mang và nỗi sợ hãi trong anh khiến mọi lời nói trở nên vô nghĩa.
Tôi nhớ lại buổi chiều mưa khi ký đơn ly hôn, khi tôi rời khỏi nhà với trái tim nặng trĩu. Khi ấy, tôi khóc, nhưng là những giọt nước mắt để giải thoát. Và giờ đây, khi chứng kiến cảnh tượng này, tôi mỉm cười, biết rằng những gì tôi chịu đựng đã không vô ích. Sự bình yên của tôi không còn phụ thuộc vào ai, cũng không còn bị xáo trộn bởi những kẻ độc ác.
Nhìn Hưng chống đỡ với nỗi sụp đổ tài chính, tôi cảm thấy một sức mạnh mới trong chính bản thân. Tôi đã đứng lên, đã đi qua cơn mưa của đời mình, và giờ đây, tôi không còn sợ hãi. Tôi biết rằng hạnh phúc không phải là trả thù, mà là sống tiếp, sống tốt, và nhìn thấy sự thật hiện rõ mà không bị nó đè nặng.
Buổi chiều trôi qua, mưa tạnh, trời hửng nắng. Tôi quay lưng, bước đi trên con đường quen thuộc, lòng nhẹ nhõm. Phía sau lưng là những mảnh vỡ của quá khứ, nhưng tôi không còn ngoảnh lại. Tôi biết, cuộc đời vẫn còn nhiều điều đẹp đẽ phía trước, và lần này, tôi bước đi hoàn toàn tự do, không vướng bận, không ám ảnh.
Chương 3: Hạnh phúc của kẻ tự do
Trời đầu tuần nắng nhẹ, bầu trời trong xanh, ánh sáng len qua những tán cây rọi xuống vỉa hè. Tôi đang bước trên con phố quen thuộc, mang theo tâm trạng bình thản sau những ngày dài tự sắp xếp lại cuộc sống. Công việc ổn định, bạn bè vẫn quan tâm, và điều quan trọng nhất là tôi không còn bị bóng ma quá khứ đeo bám.
Một chiều nọ, trong lúc đi mua sắm ở chợ, tôi tình cờ nghe vài người trò chuyện về một vụ lùm xùm trong giới đầu tư tiền ảo. Một người nói:
“Nghe nói Hưng, anh chàng giàu có trước đây, giờ phá sản rồi. Lúc đầu cũng hốt cả đống tiền vào đồng tiền ảo kia, nhưng rớt giá thê thảm. Ai ngờ lại bị lừa.”
Tôi dừng lại, nhẩm theo câu chuyện, và một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi. Không còn cay nghiệt, cũng không còn hận thù. Tôi chỉ thấy sự thật hiển nhiên: kẻ từng làm tôi tổn thương giờ phải đối diện hậu quả.
Ngày hôm sau, tò mò lại thúc giục, tôi ghé qua con phố nơi nhà cũ. Từ xa, tôi thấy Hưng đang đứng trước căn nhà quen thuộc, gương mặt mệt mỏi, ánh mắt lạc lõng. Một nhóm người, có lẽ là chủ nợ hoặc nhà đầu tư, đang tiến tới, giọng nói hối thúc. Hình ảnh này khiến tim tôi rung lên một cảm giác thỏa mãn nhẹ nhàng nhưng sâu sắc.
Không cần chen vào, tôi đứng quan sát, chứng kiến cảnh tượng Hưng bất lực trước số tiền đầu tư đã mất trắng. Cô Linh, cô nhân tình từng ngạo nghễ, giờ đây đã không còn xuất hiện. Thay vào đó, theo những lời đồn thổi, cô ta đã tìm được một gã nhà giàu khác để dựa dẫm, bỏ lại Hưng giữa bão tài chính.
Cảnh tượng ấy khiến tôi cảm nhận rõ ràng sự công bằng ngầm của cuộc sống: người từng lợi dụng, phản bội giờ phải trả giá, còn tôi, kẻ từng đau đớn, giờ lại được nhìn thấy sự giải thoát.
Một tuần trôi qua, tôi đi làm, đi chợ, sống cuộc sống thường nhật nhưng với tâm thế khác hẳn. Tôi không còn sợ hãi, không còn lo lắng cho quá khứ. Hạnh phúc giờ đây là được bình yên, là được sống cho chính mình, không bị ai xen vào.
Một buổi chiều, khi tôi ngồi bên hiên nhà trọ, nhấm nháp tách cà phê nóng, nhìn ra con phố nhộn nhịp, lòng tôi nhẹ nhàng. Tôi nghĩ về Hưng, nghĩ về Linh, và tự nhủ: những gì đã xảy ra, đã đến lúc kết thúc. Tôi đã bước ra khỏi mưa bão, đứng dưới ánh nắng ấm áp của cuộc sống mới.
Không cần hận thù, không cần trả thù, chỉ là sự hả hê yên bình: kẻ từng làm tổn thương tôi giờ đã phải đối diện hậu quả, còn tôi, người đã đi qua tất cả, giờ đây hoàn toàn tự do. Tôi hít một hơi thật sâu, để hơi thở tràn đầy sức sống, và nở nụ cười tự tin.
Cuộc đời vẫn còn dài, còn nhiều điều đẹp đẽ phía trước, và lần này, tôi bước đi, hoàn toàn là chính mình, không vướng bận, không ám ảnh, không hối tiếc. Tôi biết rằng, tự do là hạnh phúc lớn nhất mà một người phụ nữ có thể có sau những đổ vỡ.
Và dưới ánh nắng chiều vàng ươm, giữa tiếng xe cộ và tiếng cười nói vang vọng trên phố, tôi cảm nhận được điều đó một cách trọn vẹn.
Từ sâu thẳm tâm hồn, tôi mỉm cười, nhẹ nhàng và hạnh phúc: cuối cùng, tôi đã chiến thắng chính mình, và thế giới vẫn quay, còn tôi, đang sống, đang hít thở và tận hưởng sự bình yên sau cơn mưa dài của đời mình.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.