Min menu

Pages

Chỉ một câu hỏi vô tình, tôi và chồng bạn thân 'bật ngửa' khi phát hiện cả hai đều bị 'cắm sừng

Chương 1: Bão lòng giữa cao nguyên


Khoảng một tiếng sau khi con trai ngủ trưa, tôi nhẹ nhàng bế thằng bé xuống sảnh khách sạn cho thoáng. Không khí Đà Lạt vẫn mát dịu, từng cơn gió thổi qua mái tóc khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng trong lòng, một cảm giác lạ lùng cứ dấy lên. Tôi chưa kịp định thần thì nhìn thấy Dương đang ngồi một mình, tay cầm tách cà phê, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống bàn.

“Em tưởng anh với anh Quốc nhà em đi nhậu tâm sự?” – tôi hỏi, giọng không khỏi ngạc nhiên.

Dương nhíu mày, ngẩn người nhìn tôi một lúc lâu rồi trả lời:
“Anh lại tưởng em đi ăn lẩu với Quỳnh vợ anh? Quỳnh nói đi ăn với em ở quán lẩu gần đây.”

Tôi đứng sững, tim như bị bóp nghẹt. Cả hai chúng tôi nhìn nhau, hiểu ngay rằng có điều gì đó không ổn. Cảm giác hụt hẫng và nghi ngờ tràn ngập. Tôi chần chừ một chút, rồi anh Dương nói:
“Em cứ đi sang quán cà phê đối diện đợi họ về. Chắc chắn sẽ rõ mọi chuyện.”

Tôi theo lời, bế con sang quán cà phê nhỏ đối diện khách sạn. Trên đường đi, những câu hỏi quay cuồng trong đầu: “Tại sao họ lại dối trá? Tại sao lại là Quỳnh – bạn thân nhất của tôi? Chồng tôi – Quốc, liệu anh ấy đã…” Tim tôi đập mạnh, nỗi lo sợ vừa giận vừa đau khiến tôi gần như không thở nổi.

Ba tiếng trôi qua. Tôi ngồi im lặng, để con trai ngủ trong vòng tay, mắt dán vào cánh cửa ra vào. Bỗng taxi đầu tiên dừng lại, Quỳnh bước ra, mái tóc xõa dài che phần mặt, đôi mắt tránh né ánh nhìn tôi. Chỉ sau năm phút, một chiếc taxi khác dừng lại, chồng tôi – Quốc – bước xuống. Mọi thứ vẫn bình thường như chưa có gì xảy ra, nhưng ánh mắt họ lại không thể giấu được chút gì đó – hoặc là sợ hãi, hoặc là lo lắng.

Dương bên cạnh tôi, gương mặt nghiêm nghị, lặng lẽ quan sát. Anh cúi xuống nói nhỏ:
“Nếu có gì thì họ đã liên lạc với nhau. Chị nên kiểm tra điện thoại của anh Quốc ngay.”

Tôi run rẩy, tim như muốn rơi khỏi lồng ngực. Lấy điện thoại từ túi, tay tôi run run mở khóa và vào danh bạ. Trái tim như vỡ vụn khi thấy chồng tôi lưu tên một người đồng nghiệp nữ, không phải Quỳnh. Những cuộc gọi lén lút, tin nhắn bị xóa sạch. Tôi nín thở, mắt nhòe đi, lướt qua nhật ký điện thoại. Mỗi chi tiết đều chỉ ra một sự thật đau đớn: chồng tôi và Quỳnh đã liên lạc lén lút nhiều lần, còn Quỳnh ngụy tạo số điện thoại, xóa hết tin nhắn, tạo vỏ bọc hoàn hảo.

Dương nhìn tôi, gương mặt anh nghiêm túc:
“Chị biết rồi. Đây không phải chuyện nhỏ. Nhưng chị cố gắng nhịn, sau chuyến đi này, hãy làm sáng tỏ mọi chuyện. Bây giờ chỉ càng căng thẳng sẽ càng phiền cho cả nhóm.”

Nhưng trong lòng tôi, cơn bão cảm xúc đã không còn kiểm soát được. Tôi muốn hét lên, muốn đánh thức họ, muốn cho cả thế giới biết rằng tôi bị phản bội. Nhưng tôi nhẫn nhịn. Nhìn con trai ngủ ngoan trong vòng tay, tôi cố kìm nước mắt. Không thể để thằng bé nhìn thấy mẹ mất bình tĩnh.

Khi họ về phòng, tôi đi thẳng vào phòng mình, tắt điện thoại, ngồi im trong bóng tối. Trái tim tôi đau nhói, nỗi thất vọng xâm chiếm từng hơi thở. Từ nhỏ, tôi luôn tin vào tình bạn và hôn nhân, luôn nghĩ rằng bạn thân sẽ không bao giờ phản bội. Nhưng giờ đây, tất cả niềm tin ấy sụp đổ, chỉ còn lại trống rỗng.

Cả đêm hôm đó, tôi trằn trọc không ngủ. Mỗi lần mở mắt, tôi đều tưởng tượng ra cảnh chồng tôi và Quỳnh bên nhau, cười nói, thân mật. Sự thật đau đớn, nhưng tôi không thể phủ nhận. Cơn giận xen lẫn thất vọng, tủi nhục và hụt hẫng dồn dập khiến tôi gần như kiệt quệ.

Sáng hôm sau, tôi quyết định phải đối diện với họ. Tôi không thể để sự việc tiếp diễn, nhưng cũng không muốn làm ầm lên khi còn trong chuyến du lịch. Tôi gọi Dương, kể mọi chuyện và nhờ anh giữ bình tĩnh. Dương hiểu ý, khuyên tôi chỉ nên quan sát thêm để có bằng chứng rõ ràng, không vội vàng.

Trong lúc này, Quốc đi chơi golf với nhóm bạn, Quỳnh nói với tôi rằng muốn đi dạo và mua sắm. Cả hai dường như bình thường, nhưng ánh mắt, cử chỉ, giọng nói đều không tự nhiên. Tôi càng quan sát, càng nhận ra những chi tiết mà trước đây tôi chưa từng chú ý: ánh mắt họ thoáng né tránh khi nhìn nhau, nụ cười gượng gạo, cử chỉ nhẹ nhưng đầy ẩn ý…

Tối hôm đó, trong bữa ăn chung của nhóm bạn, tôi thấy Dương thỉnh thoảng liếc nhìn tôi và Quỳnh, gương mặt nghiêm trọng. Quốc cười nói, nhưng đôi lúc ánh mắt anh lướt nhanh qua tôi, rồi quay đi, như đang cố che giấu điều gì đó. Tôi ngồi im, không nói gì, chỉ quan sát và ghi nhớ từng chi tiết.

Trong lòng, một quyết tâm âm thầm nhen nhóm: tôi sẽ không để sự phản bội này lẩn tránh. Dù đau đớn, dù tổn thương, tôi cần sự thật. Tôi không muốn dựa vào phỏng đoán nữa, không muốn để cơn giận mù quáng làm hỏng mọi thứ. Tôi cần bằng chứng, cần đối chất. Và tôi sẽ làm điều đó một cách chính xác, không để họ có cơ hội chối cãi.

Đêm đó, tôi nhìn con trai ngủ say bên cạnh, lòng nhủ thầm: “Mẹ sẽ ổn, con sẽ ổn. Nhưng sự phản bội này, mẹ nhất định phải làm sáng tỏ.”

Sáng hôm sau, chuyến đi chơi tự do bắt đầu. Tôi đứng trước gương, soi kỹ gương mặt mình, tập trung vào sự bình tĩnh. Quốc và Quỳnh vẫn chưa nhận ra rằng tôi đã biết hết mọi chuyện. Tôi tự nhủ: hôm nay sẽ là ngày tôi quan sát, ghi nhận và chuẩn bị cho cuộc đối chất sắp tới. Không chỉ là chuyện giữa chồng và bạn thân, mà còn là lòng tin, là tình bạn, là hôn nhân mà tôi từng dốc hết trái tim vun đắp.

Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng một điều rõ ràng: chuyến du lịch này sẽ không còn bình yên nữa. Và cơn bão tâm lý đã bắt đầu, chực chờ bùng nổ bất cứ lúc nào.


Chương 2: Những bí mật hé lộ


Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua cửa sổ, soi rọi căn phòng khách sạn. Tôi thức dậy từ sớm, không phải để đi chơi hay dạo phố, mà để quan sát, để lắng nghe từng nhịp sinh hoạt của nhóm bạn. Con trai vẫn ngủ, tôi đặt thằng bé lên ghế bành, quấn chăn nhẹ, mắt dán vào điện thoại – không phải để lướt mạng xã hội, mà để ghi chú từng chi tiết về cuộc trò chuyện của Quốc và Quỳnh trong ngày hôm nay.

Quốc và Quỳnh vẫn ra vẻ bình thường. Họ cười nói, đùa giỡn với mọi người như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Nhưng tôi không còn ngây thơ nữa. Ánh mắt lướt qua của Quốc khi nhìn Quỳnh, cách Quỳnh gượng gạo nhấp ngụm trà, nụ cười quá hoàn hảo, tất cả đều như những mảnh ghép sai lệch trong bức tranh mà tôi từng tin là hạnh phúc.

Khoảng 11 giờ, nhóm chúng tôi chuẩn bị đi tham quan hồ Xuân Hương. Tôi giả vờ quan tâm đến con trai, bế thằng bé ra trước cửa khách sạn, nhưng thực chất là muốn thấy Quốc và Quỳnh phản ứng ra sao. Dương đi bên cạnh tôi, thỉnh thoảng liếc nhìn Quốc và Quỳnh, ánh mắt anh đầy ý nghĩa – một sự đồng cảm mà tôi cảm thấy quý giá đến mức nghẹn lòng.

Trên đường đi, tôi nghe những lời Quỳnh thốt ra với Quốc, vô tình hay cố ý, đều giống như những mảnh vụn của sự thật bị giấu kín:
“Anh… hôm qua em nhắn tin mà anh không trả lời, em tưởng anh bận lắm…”
“Ừ… anh có việc thôi, em đừng lo.”

Câu nói ngắn ngủi nhưng giọng điệu, ánh mắt, cách họ né tránh nhau… tất cả đều không tự nhiên. Tôi bắt đầu ghi chép từng chi tiết nhỏ, từ giờ, nơi chốn, ánh mắt, nụ cười… Tôi không cho phép mình bỏ qua bất cứ dấu hiệu nào.

Trưa đến, nhóm chúng tôi dừng lại ở một quán ăn ven hồ. Tôi chọn chỗ ngồi sao cho có thể quan sát mọi người, đặc biệt là Quốc và Quỳnh. Họ vẫn trò chuyện, nhưng đôi khi ánh mắt họ chạm nhau – thoáng chốc thôi nhưng đủ để tôi nhận ra sự bí mật mà họ đang cố che giấu. Dường như tôi đang nhìn thấy những gì họ nghĩ mình đã giấu được.

Dương nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi:
“Chị đã đủ bằng chứng chưa?”
Tôi thở dài, nắm chặt tay:
“Chưa. Nhưng chỉ cần thêm một chút nữa… Thêm một khoảnh khắc họ lộ ra thôi, tôi sẽ không bỏ lỡ.”

Chiều hôm đó, khi cả nhóm quay về khách sạn, tôi lặng lẽ theo dõi Quốc và Quỳnh. Họ chia ra hai hướng để “giải quyết việc riêng”. Tôi đứng sau một góc, nghe lén. Giọng họ thấp, đủ để tôi nghe được từng câu từng chữ:

“Em không nghĩ sẽ bị phát hiện…” – Quỳnh nói, giọng đầy lo lắng.
“Anh cũng không…” – Quốc đáp, giọng trầm, nửa cười nửa gượng – “nhưng bây giờ không thể thay đổi gì được.”

Tôi như chết lặng. Tất cả đều là sự thật. Không còn nghi ngờ, không còn tưởng tượng. Họ đã phản bội tôi, và mọi nỗ lực che giấu của họ chỉ càng làm rõ ràng hơn sự tàn nhẫn mà tôi phải đối mặt.

Tối hôm đó, Dương đề nghị tôi đi dạo một mình để trấn tĩnh. Chúng tôi lang thang quanh hồ Xuân Hương, nơi từng có nhiều kỷ niệm vui vẻ với nhóm bạn, nhưng giờ chỉ còn tôi và cơn giận dữ dâng trào.

“Chị muốn làm gì tiếp theo?” – Dương hỏi.
Tôi im lặng, mắt nhìn dòng nước chảy. “Tôi… tôi cần đối chất. Tôi không thể để chuyện này qua đi. Nhưng tôi phải làm sao để họ không thoát tội?”

Dương gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị:
“Cách duy nhất là phải bình tĩnh, dùng chứng cứ họ không thể chối cãi. Tin nhắn, nhật ký cuộc gọi, hành động của họ… tất cả sẽ là bằng chứng. Chị cứ theo dõi, ghi nhận, và chuẩn bị cho thời khắc đối chất. Khi đó, họ không thể lẩn tránh.”

Ngày hôm sau, nhóm bạn quyết định đi tham quan Langbiang. Tôi lại một lần nữa giả vờ vui vẻ, nhưng tâm trí thì xoay vòng những kịch bản đối mặt. Tôi biết nếu đối chất ngay, chuyến đi sẽ hỏng hoàn toàn, sẽ làm tổn thương cả con trai, cả nhóm bạn, nhưng nếu không làm gì, thì nỗi nhục nhã sẽ âm ỉ trong lòng tôi.

Khi cả nhóm đi xe jeep lên đỉnh Langbiang, tôi thấy Quốc và Quỳnh một lần nữa trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý. Tôi bắt đầu quay video lén bằng điện thoại, để lại bằng chứng cho mình. Từng hành động, từng cử chỉ đều được ghi nhận: cách họ tránh xa khi tôi nhìn đến, cách họ cúi mặt, nụ cười giả tạo… Tất cả đều như những viên gạch lót đường dẫn đến sự thật.

Trên đỉnh Langbiang, gió thổi mạnh, cảnh vật hùng vĩ, nhưng lòng tôi chỉ thấy trống rỗng. Tôi ôm con trai vào lòng, thầm nhủ: “Mẹ phải làm sáng tỏ tất cả. Mẹ không thể tha thứ cho sự phản bội này.”

Đêm đó, trong phòng khách sạn, tôi ngồi bên điện thoại, nhìn lại tất cả bằng chứng. Tin nhắn, nhật ký cuộc gọi, video, ánh mắt và cử chỉ của họ trong ngày… Mọi thứ nối kết lại thành một bức tranh rõ ràng, không còn chỗ cho nghi ngờ.

Tôi biết một điều: ngày mai, tôi sẽ đối mặt trực tiếp với Quỳnh và Quốc. Không giận dữ mù quáng, không hờn ghen vô lý, mà bằng chứng trong tay, bằng lý trí, bằng chính sự tàn nhẫn mà họ đã gây ra. Đây sẽ là cuộc đối chất mà tôi phải chuẩn bị kỹ càng, để họ hiểu rằng, phản bội không thể che giấu, và niềm tin một khi vỡ vụn sẽ không thể hàn gắn dễ dàng.

Trái tim tôi đau đớn, nhưng một phần nào đó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi đã biết sự thật. Và khi đã biết, tôi sẽ không để bất cứ ai lừa dối hay thao túng mình thêm lần nào nữa.

Chương 3: Cuộc đối chất và những mảnh vỡ


Sáng hôm sau, không khí trong phòng khách sạn nặng nề như sương mù bao phủ cao nguyên. Tôi thức dậy sớm, bế con xuống sảnh, để thằng bé chạy loanh quanh cho thoải mái. Mắt tôi dán vào Quốc và Quỳnh, những người dường như vẫn bình thường, cười nói, nhưng tôi biết, mọi ánh mắt, nụ cười ấy đều giả tạo.

Dương đi bên cạnh, gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt dò xét Quốc và Quỳnh, như muốn bảo vệ tôi, nhưng cũng sẵn sàng hỗ trợ khi cơn giận của tôi bùng nổ. Tôi hít sâu, tự nhủ: “Phải bình tĩnh, phải chắc chắn. Đây là lúc phải đối mặt, để mọi chuyện sáng tỏ.”

Khi cả nhóm vừa ngồi xuống quán cà phê trước khách sạn, tôi quyết định mở màn. Tôi đặt điện thoại trên bàn, lướt qua những tin nhắn, nhật ký cuộc gọi, video mà tôi đã bí mật ghi lại. Mọi người đều nhìn tôi, ánh mắt dò xét, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tôi bắt đầu, giọng đều đều, bình tĩnh:
“Quỳnh, Quốc, hôm qua và hôm nay, tôi đã quan sát mọi hành động của các anh chị. Tôi biết hết những gì đã xảy ra giữa hai người.”

Không khí lập tức im bặt. Quỳnh giật mình, tay run run cầm tách trà, còn Quốc cúi gằm mặt, không dám nhìn tôi. Tôi tiếp tục, giọng nghiêm nghị:
“Quỳnh, anh Quốc của tôi và chị đã liên lạc lén lút nhiều lần, xóa tin nhắn, ngụy tạo số điện thoại. Tất cả tôi đã ghi lại. Không cần phải chối cãi, mọi thứ đã rõ ràng.”

Quỳnh mở miệng, nhưng chỉ thoáng một tiếng, không thể nói gì. Quốc lắp bắp, giọng run run:
“Em… em… chỉ là… nhỡ lén nhắn tin thôi… không có gì…”

Tôi lắc đầu, nỗi giận dữ dâng lên:
“Không có gì? Những cuộc gọi, những tin nhắn bị xóa, ánh mắt né tránh, cử chỉ giả tạo… tất cả đều là bằng chứng. Không có gì ư? Đây chính là phản bội!”

Dương đặt tay lên vai tôi, nhắc nhở nhẹ:
“Bình tĩnh, chị cứ trình bày bằng chứng, để họ không thể chối cãi.”

Tôi thở sâu, mở điện thoại cho họ xem tất cả tin nhắn, nhật ký cuộc gọi, video quay lén, từng chi tiết đều hiện ra rõ ràng. Quỳnh và Quốc nhìn nhau, ánh mắt hoảng loạn, cuối cùng không thể chối cãi.

Quỳnh bật khóc, giọng nghẹn ngào:
“Em… em xin lỗi… em không ngờ bị phát hiện…”

Quốc im lặng, đôi mắt đầy hối hận, không nói gì, chỉ cúi mặt, đôi tay run run.

Tôi nhìn họ, trái tim đau nhói, nhưng giọng tôi vẫn bình tĩnh, sắc bén:
“Niềm tin bị phá vỡ thì khó hàn gắn. Tôi không thể tha thứ ngay bây giờ. Tôi cần thời gian để suy nghĩ. Nhưng hôm nay, mọi chuyện đã sáng tỏ. Các anh chị đã tự bày ra sự thật, không còn đường nào chối cãi.”

Dương gật đầu, nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm. Con trai tôi chạy tới, leo lên lòng tôi, vô tư như chưa biết chuyện gì. Nhìn thằng bé, tôi bỗng thấy lòng dịu lại. Nỗi giận dữ vẫn còn, nhưng trách nhiệm với con lớn hơn hết thảy.

Quỳnh nắm tay Quốc, đôi mắt đỏ hoe, như muốn van xin tôi tha thứ. Tôi nhìn thẳng vào họ, giọng nghiêm nghị:
“Ngày hôm nay, tôi sẽ không nói gì thêm. Nhưng tương lai của hai người, tôi không còn muốn liên quan. Hãy tự chịu trách nhiệm về những gì đã làm.”

Cả nhóm im lặng, không ai nói gì thêm. Không khí đặc quánh bởi cảm giác vừa được tiết lộ bí mật, vừa đầy căng thẳng. Dường như cả Langbiang, cả cao nguyên mênh mông, đều chứng kiến cơn bão nội tâm của tôi.

Ngày hôm đó, chúng tôi kết thúc chuyến tham quan trong im lặng. Tôi bế con trai, đi bên cạnh Dương, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Sự thật đã được phơi bày, nỗi đau vẫn còn, nhưng ít nhất tôi đã không còn bị dối trá che mắt.

Tối hôm đó, trong phòng khách sạn, tôi ngồi viết nhật ký, ghi lại tất cả cảm xúc, từng chi tiết, từng hành động phản bội. Tôi biết rằng sẽ cần thời gian để bình phục, nhưng tôi cũng biết rằng, khi đã đối diện và nắm rõ sự thật, tôi sẽ không còn bị lừa dối thêm lần nào nữa.

Cuối cùng, tôi bế con trai ra ban công, nhìn dòng đèn lấp lánh phía xa, gió thổi mát rượi. Tôi mỉm cười nhẹ, tự nhủ:
“Cuộc sống vẫn tiếp tục. Niềm tin có thể bị phá vỡ, nhưng con người vẫn phải bước tiếp. Mẹ và con sẽ ổn… dù thế giới có đôi lúc tàn nhẫn đến đâu.”

Chuyến du lịch kết thúc, nhưng ký ức về sự phản bội, cơn giận và sự đau đớn sẽ theo tôi một thời gian dài. Tôi học được rằng, sự thật dù đau đớn vẫn quý giá hơn dối trá, và sức mạnh lớn nhất là biết giữ bình tĩnh, đối diện với sự thật bằng lý trí và lòng can đảm.

Langbiang, Đà Lạt, bỗng trở nên vừa đẹp vừa đau đớn – như chính cuộc đời tôi, nơi hạnh phúc và thất vọng luôn song hành.

‼️‼️‼️LƯU Ý❌❌❌: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.