Trời thành phố đêm nay sáng rực ánh đèn. Những tòa nhà cao tầng giống như những khối thủy tinh khổng lồ phản chiếu mọi thứ xa hoa và phù phiếm. Khí lạnh từ máy điều hòa trong sảnh khách sạn phả ra một cảm giác sang trọng khó tả. Những vị khách trong trang phục lộng lẫy cười nói rộn ràng, ly rượu vang khẽ va vào nhau phát ra âm thanh sắc mỏng.
Thu đứng nép mình cạnh quầy lễ tân, chỉnh lại danh sách khách mời trên máy tính bảng. Chiếc váy đen mà cô chọn tuy nhã nhặn nhưng vẫn bị lu mờ giữa cả biển váy áo xa xỉ xung quanh. Ánh mắt cô lướt qua những người đang sải bước trên thảm đỏ dẫn vào đại sảnh tổ chức tiệc của khách sạn mình quản lý — thế giới của những người có quyền và có tiền.
Cô hít sâu, nở một nụ cười chuyên nghiệp.
Hôm nay là sự kiện hợp tác lớn của một tập đoàn nổi tiếng. Là quản lý khách sạn, Thu phải đảm bảo mọi thứ diễn ra hoàn hảo. Nhưng điều làm tim cô đập nhanh hơn lại không nằm trong quy trình công việc. Phú — người đàn ông cô yêu, cũng là một trong những doanh nhân trẻ nổi bật — sẽ là khách VIP của buổi tiệc.
Hôm nay anh sẽ nhìn thấy em trong vai trò mà em tự hào nhất.
Nỗi háo hức len lỏi trong đôi mắt Thu.
– Chị Thu ơi… em đến rồi!
Giọng gọi hổn hển kéo Thu khỏi dòng suy nghĩ. Cô quay lại thấy Linh — cô em họ mới hơn hai mươi tuổi — đang loay hoay ôm một thùng dụng cụ bếp. Cô bé mặc đồng phục phụ bếp, má còn lấm tấm mồ hôi vì chạy vội.
Thu khẽ gật đầu:
– Ừ, tốt rồi. Cảm ơn em đã giúp chị hôm nay.
Linh cười tươi:
– Có gì đâu ạ. Chị chỉ cần nói một tiếng là em có mặt liền.
Thu đặt tay lên vai Linh, có chút áy náy. Cô biết Linh đang làm thêm ở bếp của khách sạn với mức lương thấp, lại phải đi học nghề buổi tối. Nhưng Thu vẫn nhờ cô bé đến hỗ trợ vì thiếu nhân lực đột xuất.
– Em cứ theo bếp trưởng nhé. Có gì không hiểu cứ hỏi, đừng tự làm.
– Vâng ạ!
Linh nhanh nhẹn chạy về phía khu vực hậu cần. Nhìn theo bóng em họ nhỏ bé trong không gian quá xa hoa này, Thu bỗng thấy lòng mình mềm đi. Khoảng cách giữa hai thế giới… đôi khi chỉ nằm ở bộ quần áo mình mặc.
– Thu!
Một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
Cô quay lại, và anh đứng đó — Phú, trong bộ vest màu xám đậm vừa vặn từng đường kim mũi chỉ. Mái tóc vuốt gọn, khí chất thành đạt khiến cả đám đông xung quanh như mờ dần.
Phú tiến đến, vòng nhẹ tay qua eo Thu như đánh dấu chủ quyền.
– Em bận rộn quá nhỉ? Không có phút nào dành cho anh à?
– Em phải đảm bảo sự kiện trôi chảy đã. – Thu mỉm cười dịu dàng – Chút nữa xong em sẽ đi với anh.
Phú ngắm cô từ đầu đến chân, khẽ nhíu mày:
– Sao em không mặc bộ váy anh mua?
Thu hơi sững lại:
– Em… nghĩ nó hơi nổi bật quá. Em phải làm việc nữa…
Anh cắt ngang:
– Em nên học cách bước vào thế giới của anh đi Thu à. Anh đâu muốn người yêu mình trông… công chức như vậy.
Một lời nói, sắc hơn cả ánh đèn pha lê.
Nụ cười trên môi Thu hơi khựng lại, nhưng cô cố giấu:
– Em sẽ chú ý hơn.
Phú không để ý đến cảm xúc thoáng vụt qua trên gương mặt cô, chỉ chỉnh lại chiếc đồng hồ đắt tiền rồi nói:
– Hôm nay có nhiều nhân vật cấp cao. Anh không muốn em để người ta nghĩ anh chọn sai.
Chọn sai?
Từ ấy như một chiếc kim chạm vào tim.
Thu bình tĩnh đáp:
– Em hiểu. Em sẽ làm tốt.
Phú gật đầu, xoay người bước vào khu vực khách VIP, chẳng hề để ý ánh nhìn của cô đang lặng lẽ rơi xuống bàn tay mình.
Công việc kéo Thu chạy khắp nơi từ bếp lên sảnh, từ sân khấu đến khu hậu cần. Cô vừa xử lý sự cố âm thanh, vừa nhắc nhở nhân viên phục vụ giữ thái độ chuyên nghiệp. Nhưng mỗi khi ngoái nhìn, cô chỉ thấy bóng Phú giữa những người đàn ông sang trọng, cười nói tự tin, như thể thế giới ấy vốn thuộc về anh.
Khoảng cách giữa họ… dường như chỉ mình Thu nhìn thấy.
Trong lúc kiểm tra lại khu vực rượu vang, Thu cúi xuống bày lại những chiếc ly thủy tinh nhập khẩu từ châu Âu — tinh xảo, mỏng, ánh lên sắc xanh lạnh. Bỗng phía sau vang lên tiếng nói sắc lạnh quen thuộc:
– Em vừa đưa đứa nào vào đây vậy?
Thu giật mình quay lại:
– Anh nói Linh hả? Em họ của em. Bếp đang thiếu người…
Phú cau mày rõ rệt:
– Thu, đây không phải nơi đưa mấy người… kiểu đó đến.
– Kiểu đó? – Thu siết chặt lòng bàn tay – Em ấy là người chăm chỉ, em tin tưởng…
Anh cười nhạt:
– Chăm chỉ thì sao? Người ta đến đây để dự tiệc triệu đô. Không ai muốn nhìn thấy một đứa phụ bếp lem nhem đi ngang chỗ mình cả.
Thu thấy sống mũi cay xè:
– Em chỉ muốn giúp bếp khi họ thiếu người…
Phú hạ giọng, nhưng từng chữ như dao cắt:
– Em đang làm anh mất mặt đấy, Thu.
Cô lùi một bước, hụt hẫng.
– Nếu chỉ vì một người em họ mà anh nói như vậy… thì…
– Thì em nên nhớ vị trí của mình.
Ánh mắt anh lạnh như băng.
Một giây bất cẩn, bàn tay Thu chạm vào mép khay —
Choang!
Chiếc ly đắt tiền rơi xuống sàn, vỡ tung thành hàng trăm mảnh lấp lánh.
Tiếng nhạc vẫn vang, nhưng thời gian quanh Thu như vừa đóng băng.
Thu – quản lý khách sạn – yêu một chàng doanh nhân giàu có tên Phú. Trong một buổi tiệc xa hoa, Thu mang theo người em họ làm phụ bếp đến nhờ hỗ trợ. Phú tỏ thái độ kh-inh m-iệt và cho rằng Thu đang làm mình mất mặt. Khi Thu vô tình làm vỡ chiếc ly đắt tiền, Phú có hành động khiến ai nấy s-ững s-ờ...
Phú chuyển sắc mặt ngay lập tức:
– Trời đất ơi Thu! Em làm cái gì thế hả?!
Nhiều ánh mắt quay lại, tò mò, đánh giá.
Thu cúi xuống, run run nhặt mảnh vỡ:
– Em… em xin lỗi…
– Em có biết cái ly này giá bao nhiêu không?! – Giọng anh vang to, đầy giận dữ – Em không thể ngừng làm anh xấu hổ trước mặt người khác được sao?!
Nỗi nhục nhã táp vào Thu như cái tát trước hàng trăm người.
Cô cắn môi đến bật máu, cố giữ giọt nước mắt không rơi.
Ngay lúc ấy, Linh từ trong bếp chạy ra, lo lắng:
– Chị Thu! Có chuyện gì vậy…
Phú liếc Linh với ánh mắt khinh miệt còn hơn cả dành cho Thu:
– Đây chính là hậu quả của việc em đưa * loại người* này vào đây!
Linh nghe mà sững lại, đôi mắt đỏ hoe.
Thu đứng bật dậy:
– Anh đừng nói như vậy! Linh không làm gì sai cả!
– Sai là em đấy. – Phú gằn giọng – Em không thuộc về nơi này, Thu à. Và đừng kéo anh xuống cùng em.
Khoảnh khắc ấy, có gì đó trong Thu… gãy vụn.
Không phải chiếc ly.
Mà là niềm tin.
Lòng tự trọng.
Và tình yêu mà cô nâng niu suốt thời gian qua.
Thu không nói gì thêm. Cô tháo bảng tên, đặt lên bàn, đôi vai run nhẹ:
– Em… xin phép.
Rồi cô quay đi.
Linh chạy theo, gọi khẽ:
– Chị ơi…
Thu dừng lại một giây, hít sâu rồi lên tiếng:
– Đi thôi, Linh.
Cô không quay lại nhìn lần nào nữa.
Vì cô biết… một ánh nhìn thôi cũng đủ khiến nước mắt trào ra.
Khi hai chị em bước ra đến bãi xe, hơi lạnh của đêm như xoa dịu phần nào những vết cứa trong lòng. Nhưng sự chống chếnh vẫn còn nguyên vẹn.
Linh lí nhí:
– Chị đừng buồn… Em xin lỗi vì đã làm phiền chị…
Thu lắc đầu, mỉm cười yếu ớt:
– Không phải lỗi của em. Chưa bao giờ là lỗi của em.
Linh siết lấy tay chị:
– Với em, chị Thu luôn tuyệt nhất trên đời.
Thu cúi nhìn bàn tay nhỏ bé ấy, lòng nghèn nghẹn.
Phú từng nói yêu cô.
Nhưng chỉ khi cô vừa vặn với thế giới của anh.
Còn người ngay cạnh cô lúc này…
lại yêu thương mà không cần điều kiện.
Trời đêm rộng lớn như muốn ôm lấy mọi tổn thương của Thu, nhưng lòng cô thì co chặt và đau buốt. Cô đã cố gắng bao lâu? Đã hi sinh bao nhiêu? Để cuối cùng nhận lại rằng mình “không thuộc về nơi đó”.
Thu ngẩng nhìn bầu trời đầy ánh đèn thành phố.
Một nụ cười mỏng, mệt mỏi nhưng kiên cường:
– Tự trọng của mình… mình tự giữ lại.
Buổi tiệc xa hoa phía sau lưng dần thu nhỏ lại thành những vệt sáng xa xăm. Hai chị em đứng trước cổng khách sạn. Sự tĩnh lặng ngoài này tương phản với ánh đèn và tiếng nhạc dập dìu bên trong. Mọi hào nhoáng kia đột nhiên trở nên lạc lõng đối với Thu.
Linh lo lắng nhìn chị:
– Chị ơi… mình đi đâu bây giờ?
Thu cười nhẹ:
– Về nhà thôi em. Ngày mai còn phải sống tiếp nữa mà.
Linh khẽ gật đầu, nhưng vẫn còn run. Thu biết cô bé vẫn bị sốc vì những lời xúc phạm gay gắt của Phú. Chính Thu còn cảm thấy nhục nhã đến nghẹt thở nữa là Linh.
Họ bắt taxi về khu trọ cũ của hai chị em. Con hẻm nhỏ tối om chỉ sáng bởi vài bóng đèn tròn cũ kỹ. Người dân đang tụ tập uống trà đá đầu ngõ, cười nói rôm rả. Không ai quan tâm hôm nay là sự kiện triệu đô gì cả. Không ai để ý chiếc váy Thu đang mặc có hợp thời hay không. Mọi thứ giản dị, đời thường… nhưng lại khiến Thu thấy ấm áp kỳ lạ.
Trong phòng, Thu ngồi xuống chiếc ghế gỗ lung lay cạnh bàn, đưa tay khẽ chạm những mảnh thủy tinh tưởng tượng vẫn còn cứa trong lòng.
Linh đặt ly nước trước mặt Thu:
– Chị phải tin là chị không sai… Chị chưa từng sai.
Thu nhìn em, đôi mắt ươn ướt nhưng ánh lên sự bình thản:
– Chị biết. Chị chỉ đau vì… chị đã tự cho phép người ta coi thường mình quá lâu.
Linh siết tay Thu:
– Người tử tế không bao giờ để người khác phải hạ thấp mình để vừa vặn với họ. Chị đáng được yêu theo cách đẹp đẽ hơn thế.
Thu bật cười, giọng khàn khàn:
– Con bé này… lớn rồi, nói chuyện triết lý ghê.
Linh lè lưỡi:
– Em học từ chị hết đó.
Thu nhìn đứa em gái nhỏ bé nhưng mạnh mẽ trước mặt, cảm giác như được kéo khỏi hố sâu u ám. Cô không muốn chỉ vì một người đàn ông mà để lòng tự trọng của mình sụp đổ. Cô phải đứng lên.
Không phải để chứng minh với Phú.
Mà là để chứng minh với chính mình.
Sáng hôm sau, Thu đến khách sạn, nộp đơn xin nghỉ việc. Giám đốc nhìn cô ngạc nhiên:
– Em là nhân sự tốt của chúng tôi. Có vấn đề gì em cứ nói. Đừng hành động nóng vội.
Thu mỉm cười:
– Em biết mình làm tốt. Nhưng em cần rời khỏi nơi khiến em quên mất giá trị bản thân.
Người quản lý lớn tuổi gật đầu, ánh mắt thấu hiểu:
– Chị tôn trọng quyết định của em. Nhưng nhớ này, Thu: người ta đối xử với em như thế nào là lựa chọn của họ, còn em chấp nhận hay không… là lựa chọn của chính em.
Thu cúi đầu cảm ơn. Những lời ấy như củng cố thêm sức mạnh trong cô.
Thu – quản lý khách sạn – yêu một chàng doanh nhân giàu có tên Phú. Trong một buổi tiệc xa hoa, Thu mang theo người em họ làm phụ bếp đến nhờ hỗ trợ. Phú tỏ thái độ kh-inh m-iệt và cho rằng Thu đang làm mình mất mặt. Khi Thu vô tình làm vỡ chiếc ly đắt tiền, Phú có hành động khiến ai nấy s-ững s-ờ...
Những ngày sau đó, Thu nộp hồ sơ ở một khách sạn nhỏ hơn, nơi không có ánh đèn rực rỡ nhưng có sự tôn trọng và tình người. Cô được nhận ngay vì kinh nghiệm dày dặn và phong thái chuyên nghiệp.
Ở môi trường mới, Thu không còn bị xét nét chiếc váy cô mặc hay người cô quen biết. Mọi người gọi cô bằng tên, không phải bằng vị trí hay danh tiếng người yêu cô.
Một buổi trưa, vừa đi kiểm tra phòng xong, Thu nhận được tin nhắn từ Phú:
Anh xin lỗi. Hôm đó anh nóng quá. Em quay lại bên anh được không?
Thu đọc rồi để điện thoại sang một bên. Không một chút run rẩy.
Phú gửi thêm:
Anh yêu em. Chúng ta đừng để chuyện nhỏ phá hỏng tình yêu lớn.
Thu đáp lại ngắn gọn:
Phá hỏng không phải chuyện nhỏ. Và em chọn tình yêu lớn nhất – là chính em.
Giây phút ấy, cô thấy lòng mình nhẹ bẫng. Như vừa tháo một đôi giày cao gót quá chật khỏi đôi chân đã đau nhức từ lâu.
Cuối tháng, Thu quyết định mời Linh một bữa ăn thật ngon. Hai chị em chọn ngồi ở một quán ăn vỉa hè, nơi mùi bún chả lan trong gió, khói bếp làm mắt cay nhưng lại khiến lòng ấm.
Linh vừa ăn vừa xuýt xoa:
– Trời ơi! Chị có biết em thèm món này lâu lắm rồi không?
Thu bật cười:
– Chị tưởng em thích đồ Tây sang chảnh chứ?
Linh lắc đầu nguầy nguậy:
– Em thích những thứ đem lại hạnh phúc. Chứ không phải hình ảnh đẹp để khoe.
Lời nói đơn giản nhưng như chiếc gương soi vào những tháng ngày Thu đã cố để vừa vặn với một thế giới không dành cho mình.
Đang ăn dở, chú bán hàng ghé lại:
– Thu đấy hả con? Dạo này thấy con ít qua đây ghê.
Thu cười tươi:
– Dạ con bận chút việc. Con vẫn nhớ món bún chả của chú.
Chú cười hiền:
– Ừ, ăn ngon là được. Không cần biết ai với ai đâu con ạ.
Thu nhìn chú, rồi nhìn mọi người xung quanh: sinh viên, lao động, gia đình trẻ… Ai cũng bình dị nhưng tràn đầy tình cảm chân thành.
Và cô nhận ra:
Đây mới là nơi trái tim mình thuộc về.
Một thời gian trôi qua, Thu trở thành quản lý chính thức của khách sạn mới. Những nhân viên trẻ nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ vì sự công tâm và chân thành. Thu cũng hỗ trợ Linh xin thực tập chính thức ở bếp khách sạn. Hai chị em vẫn ở cùng nhau, vẫn ăn bún chả mỗi khi có thời gian.
Có lúc, đi ngang qua các sự kiện lớn, Thu vẫn nhìn thấy bóng dáng của những con người từng khiến cô cảm thấy nhỏ bé. Nhưng giờ đây, cô chỉ mỉm cười. Không còn oán trách. Không còn mong được công nhận.
Vì cô đã hiểu…
Giá trị của bản thân không nằm ở những điều xa hoa giả tạo.
Lòng tự trọng không phải thứ đem ra mặc cả.
Một buổi chiều, khách sạn tổ chức tiệc nhỏ tri ân khách hàng thường xuyên. Thu bận rộn điều phối nhưng vẫn giữ tác phong nhẹ nhàng, tự tin. Giữa đám đông, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng bước đến gần, ánh mắt trầm ấm:
– Em có cần anh giúp gì không?
Thu quay lại. Người ấy là Quân – đối tác cung cấp đồ nội thất của khách sạn. Anh từng hỗ trợ Thu nhiều lần và luôn giữ thái độ tôn trọng, thân thiện.
– Không cần đâu anh. Em quen rồi. – Thu cười
Quân nhìn cô một lát rồi nói:
– Anh thích cách em làm việc. Và… cách em đối xử với mọi người nữa.
Thu hơi bối rối, nhưng không thấy áp lực hay e ngại như trước đây.
Quân chìa tay:
– Nếu có lúc nào đó em muốn đi uống cà phê… chỉ để nghỉ ngơi thôi. Anh sẵn sàng mời.
Thu nhìn bàn tay ấy – vững chãi, nhưng không ép buộc. Cô mỉm cười:
– Em sẽ suy nghĩ ạ.
Quân gật đầu, không vội vã. Sự tôn trọng trong ánh mắt anh khiến Thu thấy lòng mình ấm lên, như một cánh cửa mới hé mở.
Đêm xuống, Thu đứng trước cửa sổ phòng làm việc, nhìn ánh đèn thành phố – vẫn rực rỡ nhưng không còn đáng sợ hay xa lạ.
Cô thì thầm với chính mình:
– Mình xứng đáng được yêu thương đúng cách.
Phía sau lưng cô, cuộc sống vẫn tiếp diễn – nhộn nhịp, hỗn độn, nhưng tràn đầy hy vọng. Thu biết rằng mình đã mất đi một điều tưởng chừng quan trọng, nhưng đổi lại, cô tìm thấy thứ quý giá hơn nhiều:
Lòng tự trọng.
Khả năng đứng dậy sau tổn thương.
Và những con người ở bên vì yêu thương chân thành.
Thu khẽ cười – nụ cười của người phụ nữ đã đi qua nỗi đau và bước đến tự do.
– Cảm ơn… vì đã để mình ra đi.
Bên ngoài, gió đêm hiu hiu thổi, mang theo lời thì thầm của cuộc đời:
Con người đẹp nhất… khi biết yêu thương chính mình.