Min menu

Pages

Người đàn ông giàu sang choá-ng vá-ng khi thấy cô bé nhặt rác có nụ cười giống hệt người vợ cũ đã m-ất tích . Sự thật đằng sau khiến ông khóc nghẹn...

Cuộc đời tôi, ở tuổi bốn mươi, dường như đã chạm đến đỉnh cao của sự thành công. Hàng tỷ đồng trong tài khoản ngân hàng, những căn biệt thự sang trọng, những chiếc xe hơi đắt tiền... nhưng tất cả đều trở nên vô nghĩa. Kể từ ngày An, người vợ yêu quý của tôi, ra đi trong một vụ tai nạn xe hơi, cuộc sống của tôi như một bức tranh bị rút cạn màu sắc. Mỗi sáng thức dậy, tôi lại đối mặt với sự trống rỗng, cô đơn đến tột cùng. Căn nhà rộng lớn trở thành một chiếc lồng vàng giam giữ một trái tim đã chết.

Tôi đã cố gắng lấp đầy khoảng trống đó bằng công việc, bằng những chuyến đi công tác không hồi kết, nhưng mọi thứ đều vô ích. Hình bóng An vẫn cứ ám ảnh tôi, len lỏi vào từng giấc mơ, từng khoảnh khắc tĩnh lặng. Tôi nhớ nụ cười của cô ấy, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai, có khả năng xua tan mọi mây mù trong lòng tôi. Mọi thứ trong căn nhà, từ chiếc ghế sofa chúng tôi thường ngồi xem phim, đến những cuốn sách An thích đọc, đều là những lời nhắc nhở đau đớn về một hạnh phúc đã mất.



Một buổi chiều, tôi quyết định rời bỏ chiếc xe hơi sang trọng để đi bộ, hòa mình vào dòng người hối hả của thành phố. Tôi muốn tìm một chút gì đó chân thật, khác biệt với cuộc sống giả tạo mà tôi đang sống. Sài Gòn cuối năm vẫn ồn ào, tấp nập. Tôi bước vào một con hẻm nhỏ, nơi những người nghèo đang mưu sinh. Mùi thức ăn, mùi rác thải, mùi của cuộc sống, tất cả quyện vào nhau, tạo nên một sự hỗn loạn đầy chân thật.

Tôi đứng lại, quan sát mọi người. Một bà cụ đang ngồi trên vỉa hè bán từng mớ rau. Một cậu bé đang chạy theo chiếc xe ba gác cũ kỹ. Cuộc sống ở đây thật khó khăn, nhưng tôi lại thấy ở họ một sức sống mãnh liệt. Đột nhiên, ánh mắt tôi bị hút vào một hình ảnh. Một cô bé nhỏ nhắn, gầy gò, đang loay hoay trước một thùng rác. Ánh mắt cô bé đầy sự mệt mỏi, nhưng đôi tay vẫn cẩn thận nhặt từng chiếc chai nhựa, từng lon bia.

Cô bé quay lại, nhìn thấy tôi. Có lẽ vì tôi ăn mặc quá khác biệt. Thay vì sợ hãi, cô bé lại nở một nụ cười. Một nụ cười rạng rỡ, trong sáng. Cả thế giới dường như dừng lại. Tim tôi như bị một cú sốc điện. Đó là nụ cười của An. Không thể nhầm lẫn được. Đôi mắt long lanh, chiếc răng khểnh nhỏ xíu, khóe miệng cong lên... giống hệt nụ cười của vợ tôi. Nước mắt tôi bỗng trào ra, không thể kiềm chế. Tôi muốn chạy đến, ôm lấy cô bé, nhưng đôi chân tôi như bị đóng băng tại chỗ.

Tiếp

Tôi đứng đó, sững sờ. Nỗi đau cũ ập về, nhưng lần này lại đi kèm với một cảm giác kỳ lạ, một tia hy vọng mỏng manh. Cô bé này là ai? Tại sao lại có nụ cười giống hệt An? Có phải chỉ là một sự trùng hợp? Hay là một phép màu? Tôi không thể rời đi. Tôi quyết định sẽ tìm hiểu. Tôi lùi lại, giữ một khoảng cách an toàn, và lặng lẽ theo sau cô bé. Tôi đi bộ qua những con hẻm chật hẹp, những ngôi nhà lụp xụp. Cô bé đi vào một căn nhà nhỏ xíu, xiêu vẹo, nằm ở cuối hẻm.

Tôi đứng đợi bên ngoài, trái tim đập thình thịch. Tôi đã mất An, và bây giờ, một cô bé xa lạ lại gợi lại trong tôi những ký ức đau đớn nhất, nhưng cũng đẹp đẽ nhất. Tôi cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ, một sự khao khát được biết về cô bé này. Tôi không thể ngủ được đêm đó. Tôi cứ nghĩ về nụ cười ấy, về đôi mắt ấy. Tôi quyết định sẽ tìm cách giúp đỡ cô bé. Tôi không muốn cô bé phải sống trong cảnh nghèo khổ như vậy.

Sáng hôm sau, tôi đã thuê một thám tử tư. Tôi đưa cho anh ta bức ảnh An và kể lại câu chuyện. “Tôi cần anh tìm hiểu về cô bé này. Tên, tuổi, gia đình, tất cả mọi thứ,” tôi nói, giọng run rẩy. Vài ngày sau, thám tử mang về một tập hồ sơ dày cộm. Tôi run rẩy mở ra. Cô bé tên là Chi, năm nay mười tuổi. Cô bé sống với bà nội, một bà cụ già yếu. Cha mẹ Chi đã mất trong một vụ tai nạn cách đây vài năm. Tôi đọc từng dòng, từng chữ, và cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cuộc đời cô bé thật bất hạnh.

Tôi tiếp tục lật trang, và rồi, một sự thật kinh hoàng hiện ra. Chi không phải là người ngoài. Cô bé là em gái của An. Họ là chị em ruột. Cha mẹ An đã mất từ khi An còn rất trẻ. An đã phải rời quê lên thành phố kiếm sống, và vì hoàn cảnh khó khăn, cô ấy đã phải để lại em gái cho một người dì già yếu chăm sóc. An đã từng viết trong một bức thư gửi cho dì rằng, cô ấy sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ, kiếm thật nhiều tiền để đón em gái lên thành phố, cho em một cuộc sống tốt hơn. Nhưng rồi cô ấy đã gặp tôi, và câu chuyện tình yêu của chúng tôi đã bắt đầu.

Tôi đọc tiếp, và thấy một sự thật đau đớn hơn. An đã không bao giờ nói cho tôi biết về quá khứ của cô ấy. Cô ấy sợ tôi sẽ không chấp nhận một người vợ có gia cảnh khó khăn. Cô ấy muốn bảo vệ tôi khỏi những nỗi đau, những mặc cảm của mình. Nhưng sâu thẳm trong trái tim, An không bao giờ quên em gái. Cô ấy vẫn âm thầm gửi tiền về cho dì để chăm sóc Chi, nhưng không nói cho tôi biết. Cô ấy đã lên kế hoạch sẽ đón Chi lên thành phố, sẽ cho Chi một cuộc sống tốt hơn, nhưng rồi tai nạn đã xảy ra.

Nước mắt tôi trào ra. Không phải vì nỗi đau, mà là vì tình yêu. Tôi yêu An, nhưng tôi chưa bao giờ hiểu hết được nỗi lòng của cô ấy. Cô ấy đã phải một mình chịu đựng bao nhiêu nỗi đau, bao nhiêu sự mặc cảm. Tôi đã quá vô tâm, quá mải mê với công việc, với sự nghiệp, mà không để ý đến những nỗi lo lắng, những nỗi buồn thầm kín của vợ. Tôi cảm thấy hối hận vô cùng. Nhưng đồng thời, tôi cũng cảm thấy một sự bình yên. An đã không hề rời xa tôi. Cô ấy đã để lại cho tôi một món quà quý giá, một sợi dây kết nối với quá khứ, với gia đình của cô ấy.

Tiếp

Tôi quyết định sẽ đến gặp Chi và dì của cô bé. Tôi không còn do dự nữa. Tôi không còn sợ hãi nữa. Tôi đã có một mục đích mới trong cuộc đời. Tôi muốn tiếp tục thực hiện ước mơ dang dở của An. Tôi muốn chăm sóc Chi, như An đã từng muốn. Tôi đến căn nhà nhỏ ở cuối con hẻm. Một bà cụ già yếu mở cửa. Tôi run run nói, “Con là Bách. Con là chồng của An.” Bà cụ sững sờ, rồi đôi mắt bà đỏ hoe.

Bà dì kể cho tôi nghe về An, về những năm tháng tuổi thơ của cô ấy, về những ước mơ, những khát vọng. Bà nói về sự cố gắng của An, về những khó khăn cô ấy đã trải qua. Bà đưa cho tôi xem một tấm ảnh cũ kỹ, đã phai màu. Trong ảnh, một cô bé nhỏ xíu đang ôm lấy một người chị gái. Nụ cười của hai chị em giống hệt nhau. Đó là An và Chi khi còn nhỏ. Bà dì còn đưa cho tôi xem một bức thư của An. Trong thư, An đã viết, "Em hy vọng sẽ có một ngày, em sẽ đưa Chi đến sống với em và anh ấy. Em yêu anh ấy rất nhiều, nhưng em cũng rất nhớ Chi."

Khi Chi bước ra, tôi nhìn cô bé, và thấy hình bóng của An hiện hữu trong từng cử chỉ, từng ánh mắt. Tôi cảm thấy trái tim mình được lấp đầy. Tôi ôm lấy Chi, và nói, “Cháu đừng sợ. Anh là chồng của chị An. Từ nay về sau, anh sẽ chăm sóc cháu và bà.” Chi nhìn tôi, ánh mắt đầy sự ngỡ ngàng. Nhưng rồi, cô bé nở một nụ cười. Một nụ cười rạng rỡ, trong sáng. Nước mắt tôi lại rơi, nhưng lần này không phải vì nỗi đau, mà vì hạnh phúc.

Tôi đưa Chi và bà dì về nhà. Căn biệt thự rộng lớn, từng trống rỗng và lạnh lẽo, giờ đây đã có tiếng cười trẻ thơ. Chi là một cô bé thông minh và hiền lành. Cô bé nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống mới. Tôi đăng ký cho Chi vào một ngôi trường tốt. Tôi thấy cô bé học hành chăm chỉ, vui vẻ. Mỗi ngày, nhìn thấy Chi, tôi lại thấy An. An chưa bao giờ rời xa tôi. Cô ấy đã để lại cho tôi một món quà quý giá.

Cuộc sống của tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi không còn sống trong quá khứ nữa. Tôi sống cho hiện tại, sống vì một tương lai tươi sáng. Tôi và Chi, bà dì, chúng tôi đã trở thành một gia đình. Tôi đã tìm thấy mục đích sống mới của mình. Hạnh phúc không phải là một số tiền lớn trong ngân hàng, không phải là những căn biệt thự sang trọng, mà là một trái tim yêu thương, một gia đình đoàn kết.

Mỗi tối, tôi thường ngồi bên Chi, nghe cô bé kể chuyện. Nụ cười của cô bé giống hệt nụ cười của An. Và tôi biết, An đang mỉm cười, đang hạnh phúc nhìn chúng tôi từ một nơi nào đó rất xa. Cuộc đời này đã lấy đi của tôi một người phụ nữ tôi yêu, nhưng lại ban tặng cho tôi một người con gái, một người em, và một gia đình mới. Tôi đã tìm thấy hạnh phúc thực sự, không phải từ những gì tôi có, mà từ những gì tôi đã cho đi.